Editor: Nguyetmai
Ông cụ Mặc vừa nhận lấy gậy lại đột nhiên té "bịch" xuống đất, chiếc gậy tiếp tục nhào lộn về phía sau mấy mét.
Ông cụ ai oán, lớn tiếng mắng: "Tôi đã lớn tuổi, ngâm mình lâu trong suối nước nóng đến chân cũng tê rần hết! Cả tay cũng mất sức! Vậy mà anh còn đi lo chuyện tào lao! Tôi càng đi vào càng thấy không khí ngột ngạt kinh hồn, mau đỡ tôi ra ngoài nhanh lên!"
Thấy ông cụ ngã xuống đất, màn trình diễn y như thật khiến sắc mặt Mặc Thiệu Tắc thật khó coi.
Ông ta biết rõ chuyện gì xảy ra nhưng không cách nào bước tiếp vào trong. Vì vậy, ông ta sa sầm mặt, nhặt gậy lên rồi đỡ ông cụ đang cố ý la oai oái ra ngoài.
Cho đến khi hai người đi xa, Quý Noãn mới thả lỏng toàn thân, dựa lên người Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm buồn cười: "Trốn cái gì chứ? Em tưởng trốn ở đây thì ông ấy không biết à?"
"Ông ấy biết chứ, rõ ràng như vậy mà không biết mới lạ. Nhưng dù sao thế này vẫn tốt hơn bị bắt tại trận, đúng không? Khỏi phải bị ông ấy xem thường mà." Quý Noãn dè dặt nghiêng đầu ra ngoài thăm dò một lúc. Sau khi chắc chắn bọn họ đã đi xa thì cô mới cảm thán một câu: "Em không ngờ ông nội lại có tài diễn xuất như vậy!"
"Anh cũng không ngờ em sẽ trốn như vậy, lại còn trốn ở chỗ như thế này." Mặc Cảnh Thâm kéo cô từ trong khe đá ra. Lời nói rõ ràng có ý chế nhạo khe đá này chẳng có tí tác dụng ẩn nấp gì cả.
Quý Noãn hỏi ngược lại: "Kích thích không?"
Mắt anh nhìn cô chằm chằm, nở nụ cười.
"Được rồi, được rồi, chúng ta mau đi thôi. Lỡ như lát nữa Mặc đổng quay trở về thì chẳng phải chúng ta đã uổng phí màn trình diễn xứng đáng với giải Oscar của ông nội sao!" Quý Noãn vừa nói vừa kéo cánh tay anh bước ra ngoài.
Tại cửa ra vào suối nước nóng sau núi của nhà họ Mặc, lúc Mặc Thiệu Tắc đỡ ông cụ ra thì nhìn thấy An Thư Ngôn đang đứng bên ngoài. Ông ta hỏi: "Thư Ngôn, cháu đến bao lâu rồi? Có nhìn thấy Cảnh Thâm không?"
Ánh mắt An Thư Ngôn không gợn sóng, cô ta thản nhiên nhìn về phía cửa ra vào suối nước nóng, nói: "Cháu không thấy ạ."
Mặc Thiệu Tắc không bỏ sót cái liếc mắt của cô ta, đôi mắt sắc bén của ông ta cau lại. Nhưng vì ngại ông cụ đang không ngừng kêu than nên đành phải sầm mặt đưa ông cụ trở về.
Cho đến khi Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn đi ra, An Thư Ngôn vẫn còn đứng đó.
Quý Noãn nhìn An Thư Ngôn. Cô ta chỉ cong khóe môi không mặn không nhạt với cô rồi lại nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói: "Sáng mai mấy giờ cô bay?"
Sắc mặt An Thư Ngôn đã không còn thể hiện lộ liễu như vừa rồi ở trong động nữa. Cô ta đáp: "Sớm lắm, chắc trời vừa sáng đã xuất phát ra sân bay."
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Tay anh vẫn luôn ôm eo Quý Noãn, dẫn cô đi, không nói gì thêm nữa.
Ban đêm ở nhà họ Mặc, mỗi con đường nhỏ ở sân trước hay sân sau đều có đặt các dãy đèn kiểu cổ. Dù sắp tới Trung thu, nhưng cảnh sắc khu vườn trồng trọt hai bên đường tỏa ra mùi cây cỏ xanh ươm thơm ngát. Hai người đi xuyên qua con đường đá cuội, nhìn thấy một hồ nước nhỏ cách đó không xa đang gợn sóng lăn tăn, lấp lánh.
Sắc trời đều đã tối mịt, nhưng khi được ánh đèn chiếu rọi thì hầu như mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Cho dù là đời trước hay đời này, Quý Noãn vẫn chưa từng đi cùng Mặc Cảnh Thâm trên một con đường nhỏ yên tĩnh như vậy. Vào giờ phút này, sự cảnh giác và cô đơn ở kiếp trước, còn có những áp lực vì sự bài xích của ông Mặc, dường như đã không còn tồn tại nữa.
Tiếng gió thổi sát bên tai, đột nhiên Quý Noãn trở tay cầm lấy tay Mặc Cảnh Thâm, siết chặt.
Anh nhận ra sự biến đổi của cô thì dừng bước, rũ mắt nhìn.
Cùng lúc đó Quý Noãn ngước mắt lên cười với anh một tiếng.
Cô gái nhỏ cười đến đuôi mắt cũng cong cong, Mặc Cảnh Thâm nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"
Quý Noãn ra vẻ thần bí, lắc đầu.
Từ xa xưa, phụ nữ đã là loài động vật thiên về cảm tính. Cho dù trải qua bao đời họ cũng không hề thay đổi.
Chẳng qua cô đang nhớ lại lời anh vừa nói.
Sẽ ở cạnh nhau cả đời.
Không bao giờ ly hôn.
Quý Noãn lại siết tay anh chặt hơn nữa.
***
Đêm đã khuya, tuy buổi tối ngâm suối nước nóng tẩm thuốc bắc rất tốt cho cơ thể, nhưng sau khi ngâm sẽ có cảm giác khát nước.
Hơn mười một giờ đêm mà Quý Noãn chưa ngủ, Mặc Cảnh Thâm ngồi ở bên cạnh cô, tựa nửa người lên đầu giường, kiểm tra email trong điện thoại.
Quý Noãn không muốn làm phiền anh nên vén chăn lên, nói: "Em đi gọi người đun nước mang về phòng uống." Sau đó, cô khoác áo ngoài vào, nhẹ chân bước ra khỏi phòng.
Quý Noãn còn chưa quen cửa quen nẻo nhà họ Mặc. Vốn dĩ dưới lầu thường có người giúp việc thỉnh thoảng đến hỏi bọn họ xem có cần gì không, nhưng khi Quý Noãn xuống lầu thì lại đúng lúc không có ai ở đấy.
Cô bước đi tiếp, từ xa nhìn thấy đèn ở tiền sảnh còn sáng, cô nghĩ hẳn người giúp việc ở đó nên đi thẳng đến.
Nhưng kết quả vừa vào tiền sảnh, cô chẳng thấy người giúp việc đâu mà lại thấy Mặc Thiệu Tắc đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, đầu mày hơi cau lại.
"Ba." Quý Noãn thấy sắc mặt ông ta không được tốt, hình như không thoải mái. Mặc dù không muốn chịu đựng ánh mắt lạnh băng của ông ta, nhưng cô vẫn bước qua.
Mặc Thiệu Tắc nghe thấy giọng Quý Noãn thì dời mắt, lạnh lùng liếc cô một cái: "Sao cô lại ở đây?"
"Con muốn tìm người giúp việc nấu ít nước uống, nhưng không thấy ai. Thấy đèn còn sáng nên con mới đến đây." Quý Noãn bước tới gần: "Ba không khỏe chỗ nào à?"
Trông Mặc Thiệu Tắc có vẻ mất kiên nhẫn, ông ta cau mày, nhấc tay lên ấn trán, nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi lớn tuổi rồi, không chịu được môi trường quá nóng. Lúc nãy ở trong hồ tôi ngâm mình hơi lâu nên ban đêm hơi nhức đầu."
Quý Noãn quay đầu lại nhìn xung quanh, vẫn không thấy người giúp việc đâu. Cô hỏi: "Ba ở đây một mình à? Sao không sai người lấy thuốc đến? Có nhức lắm không? Có cần con gọi bác sĩ không?"
"Bệnh cũ, không cần uống thuốc." Mặc Thiệu Tắc thả tay xuống, sắc mặt vẫn không tốt, nhìn cô: "Cô không cần ở đây giả mù sa mưa với tôi, muốn uống nước thì đi chỗ khác tìm, đừng đứng ở đây khiến người khác bực mình!"
Nếu ông ta không phải là ba của Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn đã nổi cáu bỏ đi lâu rồi chứ đâu chịu nhịn đến bây giờ? "Nếu ba nhức đầu không ngủ được, chi bằng để con thử mát xa giúp ba một lát?" Giọng điệu Quý Noãn chậm rãi, ẩn chứa sự nhẫn nại và khách sáo đối với trưởng bối.
Mặc Thiệu Tắc nhấc mí mắt, lạnh lùng cười giễu: "Cô biết làm?"
"Để con thử một chút." Quý Noãn không nói thêm gì, lập tức vòng qua sau lưng sofa. Không đợi ông ta mở miệng lạnh lùng từ chối, cô đã vươn tay ra, nhẹ nhàng ấn ngón tay vào đúng huyệt vị trên đầu ông ta, từ từ tăng thêm lực.
Trong chốc lát, Mặc Thiệu Tắc im bặt. Ông ta không nói thêm gì, cũng chẳng bảo cô cút, chỉ lạnh băng ngồi đấy. Một lát sau, ông ta mới nheo mắt lại hỏi: "Cô còn biết làm cái này?"
"Ba con cũng có bệnh nhức đầu, cho nên con mới học sơ qua. Có điều con vẫn chưa có cơ hội mát xa cho ông ấy."
"Không phải người ta nói cô Cả nhà họ Quý ở Hải Thành rất được nuông chiều sao? Cô mà cũng có lòng hiếu thảo này?"
Ông cụ Mặc vừa nhận lấy gậy lại đột nhiên té "bịch" xuống đất, chiếc gậy tiếp tục nhào lộn về phía sau mấy mét.
Ông cụ ai oán, lớn tiếng mắng: "Tôi đã lớn tuổi, ngâm mình lâu trong suối nước nóng đến chân cũng tê rần hết! Cả tay cũng mất sức! Vậy mà anh còn đi lo chuyện tào lao! Tôi càng đi vào càng thấy không khí ngột ngạt kinh hồn, mau đỡ tôi ra ngoài nhanh lên!"
Thấy ông cụ ngã xuống đất, màn trình diễn y như thật khiến sắc mặt Mặc Thiệu Tắc thật khó coi.
Ông ta biết rõ chuyện gì xảy ra nhưng không cách nào bước tiếp vào trong. Vì vậy, ông ta sa sầm mặt, nhặt gậy lên rồi đỡ ông cụ đang cố ý la oai oái ra ngoài.
Cho đến khi hai người đi xa, Quý Noãn mới thả lỏng toàn thân, dựa lên người Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm buồn cười: "Trốn cái gì chứ? Em tưởng trốn ở đây thì ông ấy không biết à?"
"Ông ấy biết chứ, rõ ràng như vậy mà không biết mới lạ. Nhưng dù sao thế này vẫn tốt hơn bị bắt tại trận, đúng không? Khỏi phải bị ông ấy xem thường mà." Quý Noãn dè dặt nghiêng đầu ra ngoài thăm dò một lúc. Sau khi chắc chắn bọn họ đã đi xa thì cô mới cảm thán một câu: "Em không ngờ ông nội lại có tài diễn xuất như vậy!"
"Anh cũng không ngờ em sẽ trốn như vậy, lại còn trốn ở chỗ như thế này." Mặc Cảnh Thâm kéo cô từ trong khe đá ra. Lời nói rõ ràng có ý chế nhạo khe đá này chẳng có tí tác dụng ẩn nấp gì cả.
Quý Noãn hỏi ngược lại: "Kích thích không?"
Mắt anh nhìn cô chằm chằm, nở nụ cười.
"Được rồi, được rồi, chúng ta mau đi thôi. Lỡ như lát nữa Mặc đổng quay trở về thì chẳng phải chúng ta đã uổng phí màn trình diễn xứng đáng với giải Oscar của ông nội sao!" Quý Noãn vừa nói vừa kéo cánh tay anh bước ra ngoài.
Tại cửa ra vào suối nước nóng sau núi của nhà họ Mặc, lúc Mặc Thiệu Tắc đỡ ông cụ ra thì nhìn thấy An Thư Ngôn đang đứng bên ngoài. Ông ta hỏi: "Thư Ngôn, cháu đến bao lâu rồi? Có nhìn thấy Cảnh Thâm không?"
Ánh mắt An Thư Ngôn không gợn sóng, cô ta thản nhiên nhìn về phía cửa ra vào suối nước nóng, nói: "Cháu không thấy ạ."
Mặc Thiệu Tắc không bỏ sót cái liếc mắt của cô ta, đôi mắt sắc bén của ông ta cau lại. Nhưng vì ngại ông cụ đang không ngừng kêu than nên đành phải sầm mặt đưa ông cụ trở về.
Cho đến khi Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn đi ra, An Thư Ngôn vẫn còn đứng đó.
Quý Noãn nhìn An Thư Ngôn. Cô ta chỉ cong khóe môi không mặn không nhạt với cô rồi lại nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói: "Sáng mai mấy giờ cô bay?"
Sắc mặt An Thư Ngôn đã không còn thể hiện lộ liễu như vừa rồi ở trong động nữa. Cô ta đáp: "Sớm lắm, chắc trời vừa sáng đã xuất phát ra sân bay."
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Tay anh vẫn luôn ôm eo Quý Noãn, dẫn cô đi, không nói gì thêm nữa.
Ban đêm ở nhà họ Mặc, mỗi con đường nhỏ ở sân trước hay sân sau đều có đặt các dãy đèn kiểu cổ. Dù sắp tới Trung thu, nhưng cảnh sắc khu vườn trồng trọt hai bên đường tỏa ra mùi cây cỏ xanh ươm thơm ngát. Hai người đi xuyên qua con đường đá cuội, nhìn thấy một hồ nước nhỏ cách đó không xa đang gợn sóng lăn tăn, lấp lánh.
Sắc trời đều đã tối mịt, nhưng khi được ánh đèn chiếu rọi thì hầu như mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Cho dù là đời trước hay đời này, Quý Noãn vẫn chưa từng đi cùng Mặc Cảnh Thâm trên một con đường nhỏ yên tĩnh như vậy. Vào giờ phút này, sự cảnh giác và cô đơn ở kiếp trước, còn có những áp lực vì sự bài xích của ông Mặc, dường như đã không còn tồn tại nữa.
Tiếng gió thổi sát bên tai, đột nhiên Quý Noãn trở tay cầm lấy tay Mặc Cảnh Thâm, siết chặt.
Anh nhận ra sự biến đổi của cô thì dừng bước, rũ mắt nhìn.
Cùng lúc đó Quý Noãn ngước mắt lên cười với anh một tiếng.
Cô gái nhỏ cười đến đuôi mắt cũng cong cong, Mặc Cảnh Thâm nhìn cô hỏi: "Sao vậy?"
Quý Noãn ra vẻ thần bí, lắc đầu.
Từ xa xưa, phụ nữ đã là loài động vật thiên về cảm tính. Cho dù trải qua bao đời họ cũng không hề thay đổi.
Chẳng qua cô đang nhớ lại lời anh vừa nói.
Sẽ ở cạnh nhau cả đời.
Không bao giờ ly hôn.
Quý Noãn lại siết tay anh chặt hơn nữa.
***
Đêm đã khuya, tuy buổi tối ngâm suối nước nóng tẩm thuốc bắc rất tốt cho cơ thể, nhưng sau khi ngâm sẽ có cảm giác khát nước.
Hơn mười một giờ đêm mà Quý Noãn chưa ngủ, Mặc Cảnh Thâm ngồi ở bên cạnh cô, tựa nửa người lên đầu giường, kiểm tra email trong điện thoại.
Quý Noãn không muốn làm phiền anh nên vén chăn lên, nói: "Em đi gọi người đun nước mang về phòng uống." Sau đó, cô khoác áo ngoài vào, nhẹ chân bước ra khỏi phòng.
Quý Noãn còn chưa quen cửa quen nẻo nhà họ Mặc. Vốn dĩ dưới lầu thường có người giúp việc thỉnh thoảng đến hỏi bọn họ xem có cần gì không, nhưng khi Quý Noãn xuống lầu thì lại đúng lúc không có ai ở đấy.
Cô bước đi tiếp, từ xa nhìn thấy đèn ở tiền sảnh còn sáng, cô nghĩ hẳn người giúp việc ở đó nên đi thẳng đến.
Nhưng kết quả vừa vào tiền sảnh, cô chẳng thấy người giúp việc đâu mà lại thấy Mặc Thiệu Tắc đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, đầu mày hơi cau lại.
"Ba." Quý Noãn thấy sắc mặt ông ta không được tốt, hình như không thoải mái. Mặc dù không muốn chịu đựng ánh mắt lạnh băng của ông ta, nhưng cô vẫn bước qua.
Mặc Thiệu Tắc nghe thấy giọng Quý Noãn thì dời mắt, lạnh lùng liếc cô một cái: "Sao cô lại ở đây?"
"Con muốn tìm người giúp việc nấu ít nước uống, nhưng không thấy ai. Thấy đèn còn sáng nên con mới đến đây." Quý Noãn bước tới gần: "Ba không khỏe chỗ nào à?"
Trông Mặc Thiệu Tắc có vẻ mất kiên nhẫn, ông ta cau mày, nhấc tay lên ấn trán, nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi lớn tuổi rồi, không chịu được môi trường quá nóng. Lúc nãy ở trong hồ tôi ngâm mình hơi lâu nên ban đêm hơi nhức đầu."
Quý Noãn quay đầu lại nhìn xung quanh, vẫn không thấy người giúp việc đâu. Cô hỏi: "Ba ở đây một mình à? Sao không sai người lấy thuốc đến? Có nhức lắm không? Có cần con gọi bác sĩ không?"
"Bệnh cũ, không cần uống thuốc." Mặc Thiệu Tắc thả tay xuống, sắc mặt vẫn không tốt, nhìn cô: "Cô không cần ở đây giả mù sa mưa với tôi, muốn uống nước thì đi chỗ khác tìm, đừng đứng ở đây khiến người khác bực mình!"
Nếu ông ta không phải là ba của Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn đã nổi cáu bỏ đi lâu rồi chứ đâu chịu nhịn đến bây giờ? "Nếu ba nhức đầu không ngủ được, chi bằng để con thử mát xa giúp ba một lát?" Giọng điệu Quý Noãn chậm rãi, ẩn chứa sự nhẫn nại và khách sáo đối với trưởng bối.
Mặc Thiệu Tắc nhấc mí mắt, lạnh lùng cười giễu: "Cô biết làm?"
"Để con thử một chút." Quý Noãn không nói thêm gì, lập tức vòng qua sau lưng sofa. Không đợi ông ta mở miệng lạnh lùng từ chối, cô đã vươn tay ra, nhẹ nhàng ấn ngón tay vào đúng huyệt vị trên đầu ông ta, từ từ tăng thêm lực.
Trong chốc lát, Mặc Thiệu Tắc im bặt. Ông ta không nói thêm gì, cũng chẳng bảo cô cút, chỉ lạnh băng ngồi đấy. Một lát sau, ông ta mới nheo mắt lại hỏi: "Cô còn biết làm cái này?"
"Ba con cũng có bệnh nhức đầu, cho nên con mới học sơ qua. Có điều con vẫn chưa có cơ hội mát xa cho ông ấy."
"Không phải người ta nói cô Cả nhà họ Quý ở Hải Thành rất được nuông chiều sao? Cô mà cũng có lòng hiếu thảo này?"
Danh sách chương