Dì Cầm và người giúp việc nhà họ Quý đã bày biện xong bữa ăn tối.

Lúc Quý Hoằng Văn xuống lầu, Thẩm Hách Như và Quý Mộng Nhiên lập tức nhìn thấy ông lạnh lùng nghiêm nghị, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Thậm chíông còn chẳng thèm nhìn Quý Noãn đang đi phía sau.

Quý Mộng Nhiên thấy cảnh này liền thừa dịp mở miệng nói: "Ba, đừng tức giận với chị nữa. Hiếm khi chị mới về nhà, có khi lại gây gổ với anh Cảnh Thâm nên không vui. Tối nay cứ để chị ở lại nhà họ Quý, không cần về nữa. Dù sao có trở về Ngự Viên thì chưa chắc anh Cảnh Thâm đã có ở đó…"

"Lại gây gổ không vui cái gì hả?" Quý Hoằng Văn liếc mắt nhìn Quý Noãn sau lưng một cái: "Đã nửa năm rồi, lúc nào thì con mới có thể từ bỏ cái ý định ly hôn này cho ba hả?"

Quý Noãn nhìn về phía Quý Mộng Nhiên.

Được lắm, chưa gì đã bắt đầu chiếu tướng cô rồi.

Biết rõ bấy lâu nay chuyện cô ầm ĩ đòi ly hôn chính là mồi lửa gây mâu thuẫn giữa cô với ba, cho nên Quý Mộng Nhiên mới cố ý nói như vậy.

Thẩm Hách Như ngồi ở bàn ăn không nói gì mà chỉ nhìn Quý Noãn một cái. Bà ta biết lần nào Quý Noãn cũng vì chuyện của Mặc Cảnh Thâm mà làm trời làm đất một trận, cho nên bà ta không nói lời nào, im lặng ngồi đó chờ xem náo nhiệt.

"Ba, lần này con trở về là muốn nói lời xin lỗi đàng hoàng với ba." Quý Noãn đi đến gần bàn ăn, khoác tay Quý Hoằng Văn: "Trước kia do con tùy hứng, không biết những chuyện ba sắp xếp cho con đều là những điều tốt nhất, cho nên vẫn luôn đối địch với ba. Con thật xin lỗi."

Vẻ mặt Quý Hoằng Văn khựng lại, kinh ngạc nhìn cô.

Không tranh cãi ầm ĩ sao?

Vậy mà Quý Noãn lại nói xin lỗi à?

Quý Mộng Nhiên và Thẩm Hách Như cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong đôi mắt.

Sao có thể xảy ra chuyện này được?

"Trước kia con quá cố chấp muốn theo ý mình. Sau khi kết hôn với Cảnh Thâm, vì trong lòng không vui mà luôn càn quấy. Nhưng dù sao tim người cũng đều là thịt, bên nhau thời gian dài sẽ phát hiện những mặt tốt của đối phương. Bây giờ con không muốn ly hôn nữa, con quyết định sau này sẽ ngoan ngoãn sống bên cạnh Cảnh Thâm, không bao giờ khiến ba vì con mà bận tâm nữa."

Quý Noãn vừa nói vừa ngồi xuống cùng với Quý Hoằng Văn, đồng thời cô bất chợt đảo mắt nhìn về phía Quý Mộng Nhiên: "Thật ra thì mấy ngày trước con cũng đã chia sẻ suy nghĩ này với Mộng Nhiên rồi. Đúng không, Mộng Nhiên?"

Đột nhiên đầu mối câu chuyện lại chĩa về phía mình, Quý Mộng Nhiên bị đứng hình một hồi.

Đúng là Quý Noãn đã từng nói câu này…

Quý Mộng Nhiên vẫn một mực nghĩ Quý Noãn nhất thời hồ đồ nên mới từ bỏ ý định ly hôn, cho nên cô ta cũng không nói cho ba biết chuyện này.

Đột nhiên Quý Noãn lại tự thú kiểu này, Quý Mộng Nhiên không thể nói láo trước mặt cô, chỉ có thể cười theo: "Hôm đó em đi gấp, suýt nữa quên mất chuyện này. Đúng là chị có nói chị đã thông suốt rồi, không định ly hôn nữa."

Quý Noãn cười với cô ta, nụ cười mặt đối mặt trông giống như chị em tình thâm ăn ý lẫn nhau.

Nhưng khuôn mặt tươi cười này lại khiến toàn thân Quý Mộng Nhiên lạnh lẽo như va phải một đống băng vụn.

"Ba, bây giờ ba đã tin chưa? Con thật sự muốn sống hạnh phúc bên cạnh Cảnh Thâm." Quý Noãn kéo cánh tay Quý Hoằng Văn, giọng nói dịu dàng mềm mại, tựa như một cô con gái nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời đang làm nũng.

Từ khi trưởng thành, Quý Noãn chưa từng nhõng nhẽo nũng nịu, cho nên trái tim của Quý Hoằng Văn bất chợt mềm hẳn đi, ông vô cùng xúc động, cơn giận cũng lập tức giảm xuống không ít. "Được rồi, con biết Cảnh Thâm tốt là được. Cuộc sống sau khi kết hôn vẫn luôn luôn là cả quá trình tương tác hòa hợp lẫn nhau. Bây giờ con có thể nghĩ thông suốt thì cũng không tính là muộn. Hai người có mâu thuẫn gì thì cứ nói với nhau, chứ đừng bao giờ một mình giở tính khó chịu, cũng như không thể cứ mãi không hiểu chuyện được, biết không?"

"Con biết rồi, ba." Quý Noãn tựa đầu lên vai ông. "Trước kia lúc con tùy hứng đã nói bậy, làm chuyện sai lầm. Bây giờ con xin lỗi ba, ba đừng tức giận với con nữa được không?"

"Hừ, bây giờ con nhận sai cũng vô dụng, lại còn không chịu nói chuyện hai công ty kia là thế nào. Con đừng tưởng rằng mình có thể vượt qua cửa ải bằng cách lừa dối dễ dàng như vậy!"

"Lát nữa con sẽ giải thích chuyện này với ba."

Rõ ràng Quý Hoằng Văn vẫn cảm thấy cô không mấy đáng tin trong chuyện này, cho nên ông khoát tay nói: "Được rồi, chúng ta ăn cơm trước. Sau khi kết hôn hiếm khi con mới về nhà, bây giờ con có thể giác ngộ được như vậy đúng là hiếm thấy. Mới đầu ba cũng không trông mong con và Cảnh Thâm có thể cùng nhau trở về nhà họ Quý, nhưng bây giờ tình cảm vợ chồng son các con đã bắt đầu thay đổi tốt hơn, sau này con nên trở về cùng với nó. Đừng có lúc nào cũng đơn độc một mình, người khác nhìn thấy lại nghĩ hôn nhân của hai đứa chỉ là vẻ bề ngoài."

"Đúng rồi Noãn Noãn, nếu con đã muốn chung sống hạnh phúc với Cảnh Thâm thì sao lại trở về nhà họ Quý một mình? Hay đây chẳng qua chỉ là lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ ba con vậy?" Quý Hoằng Văn vừa dứt lời, Thẩm Hách Như đã nói xen vào. Bà ta trên mặt thì cười tươi rói, nhưng ánh mắt lại càng thêm vài phần chế giễu lạnh lùng.

Quý Hoằng Văn trừng mắt nhìn Thẩm Hách Như một cái: "Không phải chuyện của bà! Sáng nay là do tôi gọi điện bảo Quý Noãn lập tức trở về, là ý định bất chợt mà thôi. Cảnh Thâm cũng đâu phải người lúc nào cũng rảnh rỗi, sao có thể thu xếp thời gian trở về cùng lúc được!"

"Nhưng con cảm thấy tình cảm giữa chị và anh Cảnh Thâm không đáng tin tí nào. Rõ ràng vài ngày trước họ còn gây gổ rất…" Quý Mộng Nhiên vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng thì thầm: "Trước đây rõ ràng là quậy đến lật trời, đột nhiên bây giờ chị lại bảo không ly hôn nữa. Chị, có phải chị cóýđịnh gì khác nên cốý lừa gạt mọi người không chịu nói ra không?"

Gương mặt Quý Mộng Nhiên khi nói câu này trông có vẻ rất đơn thuần, giống như chẳng qua chỉ là tò mò mà thôi.

Quý Noãn vẫn khoác cánh tay của Quý Hoằng Văn, lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Chị còn có ý gì nữa chứ? Chị và Cảnh Thâm đã kết hôn một khoảng thời gian rồi, lâu ngày nảy sinh tình cảm thì ở bên nhau thôi. Hôn nhân chính là đơn giản thếđấy, làm gì có nhiều suy nghĩ linh tinh như thế? Và cũng làm gì có nhiều tại sao như vậy?"

"Lời này nói không sai, đơn giản là tốt nhất." Quý Hoằng Văn gật đầu một cái. Ông bị Quý Noãn tung chiêu làm nũng, trái tim già nua đã bị cô cưa đổ đến đờ đẫn có phần khó thích ứng, nhưng đồng thời cũng rất vui mừng.

Thật ra trước khi Quý Noãn trở về nhà họ Quý, cô cũng định hỏi thử xem Mặc Cảnh Thâm có thời gian hay không. Nhưng nghĩ đến việc ba muốn chất vấn cô về chuyện hai công ty của Hàn Thiên Viễn, trong nhà lại còn có Quý Mộng Nhiên và Thẩm Hách Như, sau khi mình về nhà nhất định sẽ loạn cào cào, cho nên suy đi tính lại một hồi, cô quyết định không nói với anh chuyện này.

Hơn nữa, cô cũng không hi vọng Quý Mộng Nhiên và Mặc Cảnh Thâm lại tiếp xúc lần nữa, tránh làm bản thân cảm thấy khó chịu.

Quý Mộng Nhiên nhẫn nhịn không nói thêm gì nữa, lặng lẽ dùng ánh mắt liếc Thẩm Hách Như.

Quan hệ giữa Quý Noãn và ba càng căng thẳng thì người được lợi chắc chắn là Thẩm Hách Như.

Bây giờ Quý Noãn chợt ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thấy cha con hàn gắn quan hệ thế này, chẳng lẽ Thẩm Hách Như ngồi yên được sao?

"Dì Thẩm, có phải dì cảm thấy chị con thay đổi nhiều quá không?" Quý Mộng Nhiên giống như lơ đãng hỏi một câu như vậy.

Đúng thật là lúc này Thẩm Hách Như đang hoài nghi.

Sao Quý Noãn lại đột nhiên thay đổi, trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy?

"Noãn Noãn à, đã lâu rồi dì Thẩm không gặp con, mau tới đây ngồi bên cạnh dì này." Thẩm Hách Như cười, chỉ vào vị trí bên cạnh. Đó là vị trí cách xa chỗ Quý Hoằng Văn hơn.

Quý Noãn vẫn ngồi bên cạnh Quý Hoằng Văn không nhúc nhích, làm như không nghe thấy lời bà ta, lạnh nhạt nói: "Ba, sức khỏe ba rất tốt, sau này ít uống thuốc đi. Thật ra mấy loại thuốc không rõ nguồn gốc nghe đâu là sản phẩm có lợi cho sức khỏe ít nhiều gì cũng sẽ làm giảm sức đề kháng của cơ thể."

Nghe thấy những lời này, Quý Hoằng Văn còn chưa kịp mở miệng thì bàn tay Thẩm Hách Như đang định cầm đôi đũa lên chợt khựng lại tại chỗ, suýt nữa không nắm vững.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện