Cô không ngờ lại gặp hắn ởđây. Lần trước ở chỗ HạĐiềm cô cũng thoáng nhìn thấy hắn trong bệnh viện.

Chắc hẳn người kia không chúýđến cô. Quý Noãn dời mắt đi, xoay người ra khỏi quán bar.

***

Quý Noãn ngồi cạnh cửa sổ trong một quán cà phê gần đó, vừa bình thản uống cà phê sữa vừa xem kịch hay.

Truyền thông đến hiện trường nhanh hơn cảnh sát năm phút. Chỉ trong một thời gian ngắn, báo chí không chỉ chụp được vẻ phóng đãng không tưởng tượng được của công tử tập đoàn Hàn thị, Hàn Thiên Viễn, mà còn chụp được scandal nữ diễn viên hạng ba chơi thuốc phiện, cũng như chứng thực chuyện Hàn Thiên Viễn hút thuốc phiện chơi gái rồi bị bắt trong quán rượu.

Hàn Thiên Viễn quần áo xộc xệch bị lôi ra khỏi quán rượu. Mặt mũi hắn vẫn còn chưa tỉnh táo, bộ dạng chật vật nhếch nhác, nhìn ghê tởm đến tột cùng.

Chứng kiến toàn bộ mọi việc xong thì cà phê trong ly của Quý Noãn cũng đã nguội.

Bây giờđã là tám rưỡi tối.

Tuy tất cả mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi khiến cô có chút nghi ngờ. Nhưng bây giờ Hàn Thiên Viễn tinh thần sa sút trốn trong quán bar lại nghe nói hôm nay thị trường chứng khoán của Hàn thị cũng xảy ra chuyện, nên đoán chừng hiện tại Hàn thị không thể cử ai đến để hắn sai bảo. Bây giờ hắn còn không có cả vệ sĩ bên cạnh. Ở quán bar nhỏ này mà không có người của hắn canh chừng bên ngoài thì cũng không quá kỳ lạ.

Ban đêm ở Hải Thành thật ra cũng không hoàn toàn an toàn, nhất làở khu thành Đông này. Quý Noãn nhìn thấy còn có hai chiếc xe cảnh sát ở gần đó thì mới đi ra khỏi quán.

Côđang định bắt một chiếc taxi ven đường thì bất chợt tiếng chuông êm tai từ chiếc điện thoại iPhone vang lên.

Vừa nhìn thấy là Mặc Cảnh Thâm gọi đến, cô không khỏi giơ hai tay lên vén tóc ra sau tai rồi mới nhận điện thoại.

"Alo?"

"Em đang ởđâu?" Giọng nói đàn ông trầm ổn rõ ràng vang lên trong điện thoại.

Quý Noãn liếc nhìn xe cảnh sát gần đó, chắc chắn mình rất an toàn, không phát sinh bất kỳ nguy hiểm nào rồi mới nói cụ thể: "Em đang ở thành Đông… mới vừa…à… xử lý chút chuyện…"

Xe Mặc Cảnh Thâm dừng lại cách Quý Noãn chỉ khoảng hai trăm mét.

Cô nhóc này giờ vẫn chúýđến xe cảnh sát gần đó, không đểýđến đằng này.

Còn biết nhân lúc cảnh sát ở gần đó rồi mới đi ra bắt xe, có thể thấy được ý thức tự vệ của Quý Noãn quả nhiên không thấp.

Giọng nói Mặc Cảnh Thâm rất thấp, ngữđiệu cũng rất bình thản: "Điện thoại em mới mua có chức năng định vị, phát định vị cho anh."

Nam Hành ngồi bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo mất dần đi tia hứng thú, trợn tròn mắt.

M*, rõ ràng chỉ cách người phụ nữ kia có 200 mét, còn phải bảo cô ta phát định vị.

Mặc Cảnh Thâm bây giờ thật quáâm mưu quỷ quyệt…

Nếu anh ta kể chuyện hôm nay cho mọi người thì chắc chắn không ai thèm tin!

Đừng nói là người khác, chính bản thân Nam Hành và Tần TưĐình là hai người bạn thân thiết với Mặc Cảnh Thâm mười mấy năm nay rồi cũng không thể nào tin nổi cái người ngồi bên cạnh đang dụ dỗ Quý Noãn phát định vị là Mặc Cảnh Thâm.

Quý Noãn kinh ngạc: "Anh muốn đến đón em sao? Em có thể tựđón xe về…"

Cô còn chưa nói xong thì bên kia đã ngắt máy.

Quý Noãn: "…"

Tòa nhà tập đoàn Mặc thị cách nơi này khá xa. Cô thoáng do dự, không chắc Mặc Cảnh Thâm có biết việc cô làm tối nay không. Cho dù cũng chẳng có gìđáng phải giấu giếm, nhưng ánh mắt cô vẫn tìm kiếm xung quanh một vòng. Khi thấy không có chiếc taxi trống nào đi ngang qua, côđành cầm điện thoại lên phát định vị từ xa cho anh.

Chứng kiến Quý Noãn mới vừa rồi ở trong quán rượu còn mang bộ dạng hung hãn có thù phải trả, bây giờ lại bị Mặc Cảnh Thâm dụ dỗ xoay vòng vòng, không chúý chút nào đến chiếc xe bên này, ngoan ngoãn phát định vị mà Nam Hành bật cười chế giễu.

Nếu không phải Mặc Cảnh Thâm đang ngồi bên cạnh thì anh thật sự sẽ phun ra hai chữ"ngu xuẩn" này.

Đằng sau cô vang lên tiếng ồn ào ở cửa quán bar, tiếng cảnh sát quát lớn, tiếng đàn ông đàn bà sợ hãi khóc thét lên.

Quý Noãn đứng ở ven đường không quay đầu lại nhìn cảnh náo nhiệt bên kia nữa, nhưng cô vẫn hình dung được cảnh tượng tối nay lộn xộn như thế nào.

Chỉ chưa đầy mấy phút, chiếc xe Ghost màu đen đã dừng lại bên cạnh cô.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, bên trong là gương mặt bình thản thong dong của Mặc Cảnh Thâm. Anh mang phong thái ung dung, tay tùy tiện đặt lên tay lái, trong xe không còn ai khác.

Quý Noãn khẽ kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"

"Vừa rồi anh ở gần đây, tiện đường đón em về." Mặc Cảnh Thâm không giải thích thêm.

Tiện đường? Thành Đông không phải là nơi phồn hoa nhất của Hải Thành, người sống ởđây dân trí không cao, lại còn rất loạn. Mặc Cảnh Thâm chắc rất ít khi đến gần khu này, sao lại trùng hợp tiện đường thế này…

***

Trên đường về nhà, Quý Noãn hơi buồn ngủ. Ngồi trong xe Mặc Cảnh Thâm có thể làm cô rũ bỏý thức phòng bị, cảm giác an toàn bao trùm khắp người, khiến cô vô cùng buồn ngủ.

Tối hôm qua cô nằm dưới người anh, gần như cảđêm không ngủđược. Đến lúc cơ thể cạn kiệt rồi mà cuối cùng anh vẫn không dừng lại nhưý cô muốn. Cô cầu xin hết lần này đến lần khác mà gần nhưđến rạng sáng anh mới bỏ qua cho cô.

Cả ngày hôm nay cô lại không được nghỉ ngơi. Mới vừa rồi ở trong quán bar, mặc dù Quý Noãn đã chuẩn bị kỹ càng nhưng trong lòng vẫn còn có chút đề phòng, tránh để phát sinh chuyện gì không may.

Bây giờ tất cả cảm xúc và giác quan đều được thả lỏng, cô nhắm mắt lại, thật sự suýt chút thì ngủ mất.

Nhưng bụng lại hơi đói, cô cố chống chọi cơn buồn ngủ, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe đãđi về gần đến Quốc tế Oran.

"Buổi tối em chưa ăn gì sao?" Mặc Cảnh Thâm hỏi.

Buổi chiều hai người ăn uống tùy tiện ở khu phố mua sắm. Hơn nữa bây giờ cũng đã hơn chín giờ, nếu cô nói không đói bụng là giả vờ.

Quý Noãn gật đầu một cái, đôi mắt mong ngóng nhìn anh.

Nhìn thấy nét mặt cô như có gì muốn nói, Mặc Cảnh Thâm chẳng qua chỉ liếc cô một cái, lái xe vào bãi đỗ xe của Quốc tế Oran rồi bình thản nói: "Gần đây có nhà hàng, em muốn ăn gì?"

Quý Noãn tháo dây an toàn ra: "Mình về nhàăn đi. Cũng đã vềđến Quốc tế Oran, vừa khéo, mình về nhàăn."

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, dường như trong mắt là biển sâu mênh mông vô bờ bến, giọng nói rành mạch: "Về nhà? Về nhàăn gì?"

Quý Noãn chợt cười hi hi: "Anh làm món gì em ăn món đó."

Mặc Cảnh Thâm: "…"

Mấy giây sau, khóe miệng anh khẽ cong lên, giọng điệu thản nhiên: "Bắt đầu từ khi nào anh còn phải chịu trách nhiệm làm bữa tối cho em vậy?"

Quý Noãn vuốt vuốt cái bụng quả thật đãđói ngấu, ngước mắt nhìn anh: "Giờ này rồi, ăn xong một lúc thì cũng phải đi ngủ. Thức ăn ở nhà hàng không dễ tiêu hóa, chi bằng ăn chút mì sợi linh tinh đi. Cho nên mình về nhà nấu là tốt nhất."

"Anh nấu mì?"Ánh mắt đẹp đẽ của Mặc Cảnh Thâm khẽ lay động.

"Đúng vậy mà."

Ánh mắt Quý Noãn như muốn nói: cô thật sự rất muốn ăn.

Dù sao sáng nay cũng là lần đầu tiên Mặc Cảnh Thâm tự tay nấu đồăn cho cô, khiến cô suy nghĩ vấn vương suốt cả ngày. Cô cảm thấy mình chỉ cần một bát mì thì cũng không có gì quáđáng.

Mặc Cảnh Thâm thấy ánh mắt này của cô thì khẽ cười: "Xuống xe."

"Vâng… hả?"Đầu tiên Quý Noãn đáp lại một tiếng rồi lại ngước mắt lên nhìn về phía anh: "Vậy là anh đồng ý rồi à?"

Mặc Cảnh Thâm không trả lời đã xuống xe. Quý Noãn cũng vội vàng đẩy cửa xe ra đuổi theo.

Gần bãi đỗ xe của Quốc Tế Oran có một siêu thị hàng tiêu dùng nhỏ, rất bình dân. Quý Noãn theo Mặc Cảnh Thâm đi vào, nhìn đại Tổng Giám đốc Mặc mua ít đồ gia vị và mì sợi, lại thấy đại Tổng Giám đốc Mặc vì lúc chiều từ công ty về không mang tiền mặt mà xòe cái thẻđen ra cho bà chủ siêu thị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện