Nắng sớm, khung cảnh tràn đầy yên tĩnh.
Tối qua Quý Noãn bị bắt nạt khủng khiếp nên ngủ rất say. Cô tưởng rằng giờ này nhất định Mặc Cảnh Thâm đãđến công ty rồi nên lúc mở mắt làđịnh đứng dậy ngay.
Kết quả, cô còn chưa nhúc nhích thìđột nhiên bị cánh tay sau lưng kéo ngược về. Lưng côáp vào một lồng ngực cũng trần trụi giống cô.
Cô khẽ giật mình, nhìn sang người đàn ông đang nằm bên cạnh. Gương mặt khôi ngô trong nắng sớm khiến người ta nghi ngờ anh là thành phẩm không tỳ vết duy nhất được Thượng Đế tạo nên. Mặc dù vừa mới thức dậy, nhưng đôi mắt đen của anh vẫn trong veo như nước.
Tối qua bị chèn ép cảđêm, bây giờ cô thật sự hơi sợ anh, bèn vô thức quay người muốn tránh đi, nhưng lại bị anh đè xuống giường không thể dậy.
"Dậy rồi hả?" Giọng anh mang theo âm điệu khàn khàn rất nhẹ.
"Bây giờđã gần chín giờ rồi, sao anh còn chưa đi làm…"
"Mười giờ anh mới có cuộc họp quản lý cấp cao, ởđây cũng gần công ty, nên có thể ngủ với em thêm hai tiếng nữa, không vội."
Quý Noãn cảm thấy hình như mình đã làm hư người đàn ông ngày thường làm việc nghiêm túc này rồi. Mặc Cảnh Thâm mà lại có thể ngủ nướng với cô trong thời gian làm việc ư? Nhưng cô thế này cũng không tính là ngủ nướng. Tối qua suýt chút tắt tiếng, thậm chí cô mệt đến nỗi không tin mình có thể ra cửa trong vòng hai ngày tới.
Cô ngoảnh đầu, trông thấy mái tóc đen của anh hơi rối, không giống Tổng Giám đốc Mặc vẫn luôn mặc áo sơ mi và quần dài, cao cao tại thượng khó gần như thường ngày. Sự chân thật và gần gũi này khiến tim côđập mạnh.
"Không ngủ nữa hả?" Anh hỏi.
Quý Noãn muốn nói hình như buổi sáng đàn ông lại càng nguy hiểm hơn, nhưng khi thấy dường như Mặc Cảnh Thâm thật sự muốn trùm chăn ngủ tiếp với cô thì cô không nhắc tới nữa.
Bây giờ toàn thân cô chỗ nào cũng đau, ngủ thêm một lát cũng tốt.
Cô thoáng nhìn sang bên cạnh, loáng thoáng thấy trên vai anh toàn là những vết cào mập mờ. Khụ, toàn là những vết cào do cô làm ra.
Cô không nhìn nữa, nhưng khóe mắt lại không nhịn được mà liếc sang người đàn ông đang nhắm mắt kia. Khuôn mặt đẹp đẽ tĩnh lặng, mặt mày tuấn tú, hoàn toàn không nhận ra dáng vẻức hiếp nhiều lần đòi hỏi vôđộ của anh cảđêm qua.
Bất giác cô lại ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Nhưng lần này chỉ ngủ chưa đầy một tiếng thì côđã thức dậy.
Tay cô mò mẫm bên cạnh, mùi hương mát rượi trên người Mặc Cảnh Thâm vẫn còn lưu lại trên giường, nhưng người đã không còn ởđây.
Quý Noãn mở mắt ra, trở mình. Loáng thoáng đâu đây có mùi thơm gìđó, cô bèn nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ.
Nếu sau này cứ mỗi lần cô bị anh chèn ép cảđêm, sáng hôm sau lại được anh đích thân xuống bếp làm bữa sáng xoa dịu cơ thể và dạ dày thế này thì tốt biết mấy. Đểđược ăn những món ngon tự tay boss Mặc làm, cô không ngần ngại sau này sẽ rèn luyện sức khỏe nhiều hơn, để tránh cho lần nào cũng bị anh giày vòđến xương cốt sắp tan thành từng mảnh.
Mùi thơm hấp dẫn của thức ăn khiến Quý Noãn không thể nằm tiếp được nữa. Cô bật dậy, vén chăn xuống giường, định đến hộc tủ tìm bộ quần áo mới mua hôm qua mặc vào.
Kết quả, chân vừa chạm đất, người đã ngã lại ra sau giường.
Chân cô run đến nỗi hoàn toàn không thểđứng lên ngay được!
Cô nằm im trên giường mấy giây rồi mới khẽ cắn môi đứng dậy, cố gắng bước đến mở tủ quần áo.
Lấy bộđồ từ trong tủ ra, cô quay người muốn trở lại giường, vừa bước chân thì cảm thấy đau xót kinh khủng. Cô vội vàng giơ tay muốn chống lên cửa tủ thì Mặc Cảnh Thâm bất chợt đi vào phòng ngủđỡ lấy cô, tiện tay ôm người vẫn chưa mặc quần áo vào lòng.
"Sao lại ngã trong phòng ngủ thế này?"
Ngã?
Rõ ràng là cô run chân đứng không vững cơ mà!
Quý Noãn ném quần áo đang cầm trong tay vào người anh: "Tại bị anh hút cạn sức lực đấy! Anh còn tiếp tục thế nữa thì em sẽ không thể ra khỏi nhàđược đâu!"
Mặc Cảnh Thâm trông thấy gò má côửng đỏ, sắc mặt lại ẩn chứa oán giận thì cười khẽ: "Kiệt sức hả, vậy còn sức ăn sáng không?"
Quý Noãn ngoảnh mặt đi không nhìn anh. Rõ ràng vừa nãy anh đã thấy cô ngã thế nào, vậy mà còn trêu cô. Sự xấu xa mà người đàn ông này giấu giếm trong lòng thật sự làm cô tức chết mỗi khi phát hiện ra.
Mặc dù quay đầu đi chỗ khác, nhưng tay cô vẫn giành lại quần áo của mình từ tay anh, cứ thế mặc chiếc váy dài rộng ở nhà vào người.
Mặc Cảnh Thâm loáng thoáng thấy cô phồng má thì bật cười.
Sau đó, Quý Noãn bỗng bị anh bế ngang lên, mặt cô chuyển sang vẻ phòng bị: "Anh làm gì vậy?"
"Chẳng phải em kiệt sức sao? Anh bế em đi ăn cơm." Anh lời ít màý nhiều, dứt lời đã bế cô ra khỏi phòng ngủ.
Ánh nắng rải đầy trên bàn ăn.
Mặc Cảnh Thâm cứ thếôm cô ngồi xuống, đặt cô ngồi lên đùi mình, lấy ly sữa bòđưa tới miệng cô. Lúc này Quý Noãn mới phục hồi lại tinh thần, dáng vẻđược thương mà sợ muốn rời khỏi vòng tay anh.
Cứu mạng, Mặc Cảnh Thâm làm thế này là muốn lấy mạng côđây mà! Trái tim nhỏ bé của cô thật sự không chịu nổi!
Chưa kịp rời khỏi vòng tay anh thì Mặc Cảnh Thâm lại ấn cô ngồi xuống: "Đến uống sữa mà cũng không có sức sao?"
"…"
Quý Noãn ngầm hiểu, vội vươn tay giật lấy ly thủy tinh trong tay anh, rất hào phóng uống một ngụm lớn vào bụng, sau đó chỉ chỉ vào miệng mình, ý bảo là mình có thể uống được!
"Để em tựăn, tự em ăn…"
Vốn côđịnh giận dỗi một chút, nhưng người đàn ông này thật sự quá xấu bụng.
Bữa sáng hôm qua là kiểu Trung Quốc, còn bữa sáng hôm nay tuy đơn giản nhưng lại là kiểu Tây.
Được boss Mặc phục vụ chu đáo thế này, đột nhiên Quý Noãn cảm thấy mình không muốn về Ngự Viên nữa, làm sao đây…
***
Thấy Quý Noãn rất muốn ởđây thường xuyên, Mặc Cảnh Thâm đã bố trí người của Ngự Viên chuyển ít đồđạc của cô sang đây, còn phái chị Trần qua sắp xếp giúp cô. Nhưng cuối cùng Quý Noãn lại bảo chị Trần đi về.
Trong tiềm thức, cô vẫn hi vọng nơi này sẽ là nơi yên tĩnh thuộc về cô và Mặc Cảnh Thâm, không cần người giúp việc, càng không cần chị Trần đến giúp đỡ mọi chuyện. Dù sao cô cũng đã sớm không còn là cô Cả của nhà họ Quý trước đây. Mười năm đãđủđể Quý Noãn thay đổi trở thành một người tự lập rồi.
Khoảng mười một giờ, cô dọn dẹp phòng sách rồi lấy laptop ra, muốn kiểm tra thông tin gần đây về bất động sản trong nước. Hơn nữa, dạo này bên công ty kia đang thay đổi nhân sự vìđổi chủ, cô muốn nhân lúc này làm quen với việc trong việc ngoài một chút.
Cô vừa bật máy tính thìđiện thoại để trên bàn bỗng reo lên.
Quý Noãn thoáng nhìn qua dãy số xa lạ, sau đó bắt máy.
Cô nhìn thông tin được sao chép từ công ty mấy ngày trước trên màn hình, buột miệng nói: "Xin chào, ai đó?"
"Hôm qua côđến bệnh viện của chúng tôi, sau đóđi quá nhanh nên không thểđưa kết quả phân tích của lọ thuốc kia cho cô. Khi nào thì cô Quý rảnh rỗi đây?" Giọng của Tần TưĐình có chút thờơ.
"Nhanh vậy đã có kết quả rồi sao?"
"Cô Quýđã dặn dò, Tần TưĐình tôi nào dám chậm trễ?" Giọng của Tần TưĐình rất hờ hững, tựa như cóý cười, nhưng lại khiến người ta loáng thoáng cảm nhận được vẻ xa cách lạnh nhạt: "Cô nói thuốc này là thuốc mà ba cô uống gần đây?"
"Đúng vậy, có phải thuốc đó có vấn đề không?"
Bên kia im lặng chốc lát: "Khi nào côđến lấy kết quả rồi nói tiếp."
"Bác sĩ Tần, nếu như thuận tiện, bây giờ tôi sẽđến ngay." Quý Noãn nói xong liền đứng dậy, quay người định thay quần áo khác ra ngoài.
"Ừ, cúp máy đây."
Tối qua Quý Noãn bị bắt nạt khủng khiếp nên ngủ rất say. Cô tưởng rằng giờ này nhất định Mặc Cảnh Thâm đãđến công ty rồi nên lúc mở mắt làđịnh đứng dậy ngay.
Kết quả, cô còn chưa nhúc nhích thìđột nhiên bị cánh tay sau lưng kéo ngược về. Lưng côáp vào một lồng ngực cũng trần trụi giống cô.
Cô khẽ giật mình, nhìn sang người đàn ông đang nằm bên cạnh. Gương mặt khôi ngô trong nắng sớm khiến người ta nghi ngờ anh là thành phẩm không tỳ vết duy nhất được Thượng Đế tạo nên. Mặc dù vừa mới thức dậy, nhưng đôi mắt đen của anh vẫn trong veo như nước.
Tối qua bị chèn ép cảđêm, bây giờ cô thật sự hơi sợ anh, bèn vô thức quay người muốn tránh đi, nhưng lại bị anh đè xuống giường không thể dậy.
"Dậy rồi hả?" Giọng anh mang theo âm điệu khàn khàn rất nhẹ.
"Bây giờđã gần chín giờ rồi, sao anh còn chưa đi làm…"
"Mười giờ anh mới có cuộc họp quản lý cấp cao, ởđây cũng gần công ty, nên có thể ngủ với em thêm hai tiếng nữa, không vội."
Quý Noãn cảm thấy hình như mình đã làm hư người đàn ông ngày thường làm việc nghiêm túc này rồi. Mặc Cảnh Thâm mà lại có thể ngủ nướng với cô trong thời gian làm việc ư? Nhưng cô thế này cũng không tính là ngủ nướng. Tối qua suýt chút tắt tiếng, thậm chí cô mệt đến nỗi không tin mình có thể ra cửa trong vòng hai ngày tới.
Cô ngoảnh đầu, trông thấy mái tóc đen của anh hơi rối, không giống Tổng Giám đốc Mặc vẫn luôn mặc áo sơ mi và quần dài, cao cao tại thượng khó gần như thường ngày. Sự chân thật và gần gũi này khiến tim côđập mạnh.
"Không ngủ nữa hả?" Anh hỏi.
Quý Noãn muốn nói hình như buổi sáng đàn ông lại càng nguy hiểm hơn, nhưng khi thấy dường như Mặc Cảnh Thâm thật sự muốn trùm chăn ngủ tiếp với cô thì cô không nhắc tới nữa.
Bây giờ toàn thân cô chỗ nào cũng đau, ngủ thêm một lát cũng tốt.
Cô thoáng nhìn sang bên cạnh, loáng thoáng thấy trên vai anh toàn là những vết cào mập mờ. Khụ, toàn là những vết cào do cô làm ra.
Cô không nhìn nữa, nhưng khóe mắt lại không nhịn được mà liếc sang người đàn ông đang nhắm mắt kia. Khuôn mặt đẹp đẽ tĩnh lặng, mặt mày tuấn tú, hoàn toàn không nhận ra dáng vẻức hiếp nhiều lần đòi hỏi vôđộ của anh cảđêm qua.
Bất giác cô lại ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Nhưng lần này chỉ ngủ chưa đầy một tiếng thì côđã thức dậy.
Tay cô mò mẫm bên cạnh, mùi hương mát rượi trên người Mặc Cảnh Thâm vẫn còn lưu lại trên giường, nhưng người đã không còn ởđây.
Quý Noãn mở mắt ra, trở mình. Loáng thoáng đâu đây có mùi thơm gìđó, cô bèn nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ.
Nếu sau này cứ mỗi lần cô bị anh chèn ép cảđêm, sáng hôm sau lại được anh đích thân xuống bếp làm bữa sáng xoa dịu cơ thể và dạ dày thế này thì tốt biết mấy. Đểđược ăn những món ngon tự tay boss Mặc làm, cô không ngần ngại sau này sẽ rèn luyện sức khỏe nhiều hơn, để tránh cho lần nào cũng bị anh giày vòđến xương cốt sắp tan thành từng mảnh.
Mùi thơm hấp dẫn của thức ăn khiến Quý Noãn không thể nằm tiếp được nữa. Cô bật dậy, vén chăn xuống giường, định đến hộc tủ tìm bộ quần áo mới mua hôm qua mặc vào.
Kết quả, chân vừa chạm đất, người đã ngã lại ra sau giường.
Chân cô run đến nỗi hoàn toàn không thểđứng lên ngay được!
Cô nằm im trên giường mấy giây rồi mới khẽ cắn môi đứng dậy, cố gắng bước đến mở tủ quần áo.
Lấy bộđồ từ trong tủ ra, cô quay người muốn trở lại giường, vừa bước chân thì cảm thấy đau xót kinh khủng. Cô vội vàng giơ tay muốn chống lên cửa tủ thì Mặc Cảnh Thâm bất chợt đi vào phòng ngủđỡ lấy cô, tiện tay ôm người vẫn chưa mặc quần áo vào lòng.
"Sao lại ngã trong phòng ngủ thế này?"
Ngã?
Rõ ràng là cô run chân đứng không vững cơ mà!
Quý Noãn ném quần áo đang cầm trong tay vào người anh: "Tại bị anh hút cạn sức lực đấy! Anh còn tiếp tục thế nữa thì em sẽ không thể ra khỏi nhàđược đâu!"
Mặc Cảnh Thâm trông thấy gò má côửng đỏ, sắc mặt lại ẩn chứa oán giận thì cười khẽ: "Kiệt sức hả, vậy còn sức ăn sáng không?"
Quý Noãn ngoảnh mặt đi không nhìn anh. Rõ ràng vừa nãy anh đã thấy cô ngã thế nào, vậy mà còn trêu cô. Sự xấu xa mà người đàn ông này giấu giếm trong lòng thật sự làm cô tức chết mỗi khi phát hiện ra.
Mặc dù quay đầu đi chỗ khác, nhưng tay cô vẫn giành lại quần áo của mình từ tay anh, cứ thế mặc chiếc váy dài rộng ở nhà vào người.
Mặc Cảnh Thâm loáng thoáng thấy cô phồng má thì bật cười.
Sau đó, Quý Noãn bỗng bị anh bế ngang lên, mặt cô chuyển sang vẻ phòng bị: "Anh làm gì vậy?"
"Chẳng phải em kiệt sức sao? Anh bế em đi ăn cơm." Anh lời ít màý nhiều, dứt lời đã bế cô ra khỏi phòng ngủ.
Ánh nắng rải đầy trên bàn ăn.
Mặc Cảnh Thâm cứ thếôm cô ngồi xuống, đặt cô ngồi lên đùi mình, lấy ly sữa bòđưa tới miệng cô. Lúc này Quý Noãn mới phục hồi lại tinh thần, dáng vẻđược thương mà sợ muốn rời khỏi vòng tay anh.
Cứu mạng, Mặc Cảnh Thâm làm thế này là muốn lấy mạng côđây mà! Trái tim nhỏ bé của cô thật sự không chịu nổi!
Chưa kịp rời khỏi vòng tay anh thì Mặc Cảnh Thâm lại ấn cô ngồi xuống: "Đến uống sữa mà cũng không có sức sao?"
"…"
Quý Noãn ngầm hiểu, vội vươn tay giật lấy ly thủy tinh trong tay anh, rất hào phóng uống một ngụm lớn vào bụng, sau đó chỉ chỉ vào miệng mình, ý bảo là mình có thể uống được!
"Để em tựăn, tự em ăn…"
Vốn côđịnh giận dỗi một chút, nhưng người đàn ông này thật sự quá xấu bụng.
Bữa sáng hôm qua là kiểu Trung Quốc, còn bữa sáng hôm nay tuy đơn giản nhưng lại là kiểu Tây.
Được boss Mặc phục vụ chu đáo thế này, đột nhiên Quý Noãn cảm thấy mình không muốn về Ngự Viên nữa, làm sao đây…
***
Thấy Quý Noãn rất muốn ởđây thường xuyên, Mặc Cảnh Thâm đã bố trí người của Ngự Viên chuyển ít đồđạc của cô sang đây, còn phái chị Trần qua sắp xếp giúp cô. Nhưng cuối cùng Quý Noãn lại bảo chị Trần đi về.
Trong tiềm thức, cô vẫn hi vọng nơi này sẽ là nơi yên tĩnh thuộc về cô và Mặc Cảnh Thâm, không cần người giúp việc, càng không cần chị Trần đến giúp đỡ mọi chuyện. Dù sao cô cũng đã sớm không còn là cô Cả của nhà họ Quý trước đây. Mười năm đãđủđể Quý Noãn thay đổi trở thành một người tự lập rồi.
Khoảng mười một giờ, cô dọn dẹp phòng sách rồi lấy laptop ra, muốn kiểm tra thông tin gần đây về bất động sản trong nước. Hơn nữa, dạo này bên công ty kia đang thay đổi nhân sự vìđổi chủ, cô muốn nhân lúc này làm quen với việc trong việc ngoài một chút.
Cô vừa bật máy tính thìđiện thoại để trên bàn bỗng reo lên.
Quý Noãn thoáng nhìn qua dãy số xa lạ, sau đó bắt máy.
Cô nhìn thông tin được sao chép từ công ty mấy ngày trước trên màn hình, buột miệng nói: "Xin chào, ai đó?"
"Hôm qua côđến bệnh viện của chúng tôi, sau đóđi quá nhanh nên không thểđưa kết quả phân tích của lọ thuốc kia cho cô. Khi nào thì cô Quý rảnh rỗi đây?" Giọng của Tần TưĐình có chút thờơ.
"Nhanh vậy đã có kết quả rồi sao?"
"Cô Quýđã dặn dò, Tần TưĐình tôi nào dám chậm trễ?" Giọng của Tần TưĐình rất hờ hững, tựa như cóý cười, nhưng lại khiến người ta loáng thoáng cảm nhận được vẻ xa cách lạnh nhạt: "Cô nói thuốc này là thuốc mà ba cô uống gần đây?"
"Đúng vậy, có phải thuốc đó có vấn đề không?"
Bên kia im lặng chốc lát: "Khi nào côđến lấy kết quả rồi nói tiếp."
"Bác sĩ Tần, nếu như thuận tiện, bây giờ tôi sẽđến ngay." Quý Noãn nói xong liền đứng dậy, quay người định thay quần áo khác ra ngoài.
"Ừ, cúp máy đây."
Danh sách chương