Edit by Trâm
Một tháng sau, thi đại học bắt đầu.
Ngôn Trăn chạy tới trường thi, trên đường có người cùng cô chào hỏi, chào hỏi xong thì nghe người bên cạnh nói chuyện:
“Có người cũng thật là! Không bỏ ra được bao nhiêu tiền, không tiếp thu được giáo dục tốt đẹp, tiếp tục làm người nghèo, lại không nghe tới tuần hoàn ác tính, thật sự buồn cười muốn chết.”
Ngôn Trăn sau khi nghe xong, biết người nọ đang trào phúng chính mình.
Cô không nói, trực tiếp vào trường thi để khảo nghiệm.
Trải qua ba ngày thi đại học, Ngôn Trăn tự nghĩ mình thi cũng không tệ.
Nửa tháng sau công bố thành tích thi đại học.
Ngôn Trăn kiểm tra một chút, thành tích cũng không tệ, điểm tổng của ba môn thi chính tối đa 300 điểm, cô thi được 270 điểm.
Thành tích này có thể chọn một trường đại học tương đối tốt.
Lại còn có thể trở thành Trạng Nguyên trong trấn nhỏ.
Lập tức có phóng viên chạy tới phỏng vấn cô.
“ Đồng học Ngôn Trăn, nghe nói trường học của cô không có lão sư, xin hỏi cô là làm thế nào tự học thành tài?”
Ngôn Trăn nói:“ Tôi đã nỗ lực một tháng trước khi thi.”
“……” Phóng viên không còn lời gì để nói.
“Như vậy cô tính báo danh vào trường nào?”
Ngôn Trăn nói: “Còn chưa có nghĩ tốt, nhưng sẽ lựa chọn đến đế đô.”
Phóng viên ngửi được hương vị đề tài: “Vì sao lại lựa chọn đế đô? Là thích thành thị phồn hoa này, hay là có nguyện vọng gì chỉ có thể ở đế đô mới thực hiện được?”
Ngôn Trăn nói: “Bởi vì ở để đô có một người rất quan trọng, cô ấy sẽ nói chờ tôi tới.”
Phóng viên đôi mắt lóe sáng: “Có thể thuận tiện nói ra là ai sao?!”
Ngôn Trăn: “Cô ấy tên Triệu Bảo Thương.”
Phóng viên ngốc một chút.
Triệu Bảo Thương…… Không phải người đầu năm cầm giải ảnh hậu sao? nhân vật lợi hại như vậy sẽ nói ra loại lời nói này sao?
Đại khái là tiểu cô nương này đuổi theo ngôi sao đến choáng váng.
Phóng viên đồng tình nhìn Ngôn Trăn liếc mắt một cái.
Sau khi tin tức được đăng lên, mấy người thi đại học lúc trước cười nhạo Ngôn Trăn tức giận đến đâm tường.
Fans của Triệu Bảo Thương cũng đồng dạng kích động.
Bọn họ cảm thấy sự tồn tại của Ngôn Trăn, hoàn toàn nâng cao địa vị của toàn bộ fans.
Ngôn Trăn không nhìn internet, không biết được ý tưởng của những người này.
Cô chạy về nhà, báo thành tích của mình cho Ngôn mẹ.
Ngôn mẹ khóc không thành tiếng: “Rốt cuộc cũng hết khổ.”
Ngôn Trăn cũng rớt nước mắt theo, cảm thấy mình đã làm được một điều vinh quang vĩ đại.
Ngôn mẹ hỏi: “Đã nghĩ tới muốn vào ngành nào chưa?”
“Còn chưa có, bất quá con tính vào trường học ở đế đô.” Ngôn Trăn nói.
“Đế đô?” Ngôn mẹ khóc nức nở một lát, nói, “Đế đô cũng tốt, có ba con ở đó.”
Ngôn Trăn ngơ ngẩn: “Con còn có ba?”
Ngôn mẹ cười: “Đương nhiên rồi, bằng không con từ cục đá nở ra sao?”
Ngôn Trăn lắp bắp hỏi: “Hơn nữa, ba con còn ở đế đô?”
“Đúng vậy, ở đế đô làm kĩ sư.” Ngôn mẹ nói, “Ta đã không cùng con nói sao?”
Ngôn Trăn đỡ trán: “Đương nhiên không.”
Cho dù có, cô cũng không biết, khi xuyên đến đây, cô chỉ được kế thừa ký ức về phương diện sinh hoạt hằng ngày của nguyên chủ, mặt khác một mực không biết, thậm chí đến hiện tại, mới biết được mình không phải gia đình đơn thân.
Ngôn mẹ lại nói: “Con nếu không có việc gì có thể đến đế đô tìm ba con.”
Ngôn Trăn bấm ngón tay một chút, phát hiện Ngôn ba quả nhiên ở đế đô, hiện tại thân thể an toàn, không có gì phải lo lắng.
Cô đi thu thập đồ vật, đến nhà ga mua vé, trước tiên đi quan sát trường học một chút.
Xe lửa đang là mùa ế hàng, người không được nhiều.
Thời điểm ở phòng chờ, cô nghĩ tới Triệu Bảo Thương, liền lấy điện thoại gọi Triệu Bảo Thương.
Nhưng người tiếp điện thoại không phải Triệu Bảo Thương.
Là người đại diện của cô ấy, tên Lý Bình.
Ngôn Trăn nói: “Xin cho hỏi Triệu Bảo Thương có ở đó không?”
Lý Bình hỏi: “Cô là ai?”
Ngôn Trăn nói: “Tôi tên Ngôn Trăn.”
Lý Bình ở trong đầu tìm kiếm cái tên này một chút, nhớ tới đây là một tiểu vai phụ đẹp nhất ở trong thôn.
“Cô tìm Triệu Bảo Thương có chuyện gì?”
Ngôn Trăn nói: “Cô ấy nói sau khi tôi tới đế đô thì gọi điện cho cô ấy.”
“Cô đã đánh qua.”
Ngôn Trăn sửng sốt: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.”
Lý Bình cự tuyệt: “Bảo Thương hiện đang vội đóng phim, hơn nữa cô một tiểu minh tinh mới xuất đạo, nói cô minh tinh đã là cất nhắc cô, không cảm thấy gọi điện thoại cho một ảnh hậu, quá không nên sao?”
Cô nói câu này đến không chút khách khí.
Sau khi nghe xong Ngôn Trăn mới bừng tỉnh, hóa ra ở thế giới này kết giao bằng hữu, cũng phải coi trọng môn đăng hộ đối.
Cô còn tưởng rằng thế giới này công bằng tự do, không có thiên kiến bè phái gì.
Nhưng nếu có thể cùng Đại Phong của mình có điểm tương tự, thì đó là chuyện tốt.
“Tôi đã biết, có phải chỉ cần tôi lên làm ảnh hậu, thì có thể cùng Triệu Bảo Thương kết giao bằng hữu không?”
Lý Bình ở đầu giây bên kia cười lạnh một tiếng.
Ảnh hậu? Lại nói tiếp nhưng thật ra dùng ít sức.
“Đúng, chỉ cần cô trở thành minh tinh hàng đầu ——” khi nói câu này, âm thanh bên kia trở nên ồn ào, tựa hồ nổi lên xung đột gì đó.
Lý Bình không nghe được Ngôn Trăn nói gì, liền đem điện thoại tắt.
Nhiếp ảnh gia ở trong góc chụp lại, đạo cụ bị người ném ra, rải đầy đất.
Lý Bình đi qua hỏi: “Sao lại thế này?”
Đạo diễn vội vàng nói: “Tiểu Triệu không chịu diễn đoạn diễn kia.”
Lý Bình nhìn về phía Triệu Bảo Thương: “Làm sao vậy, không phải nói gần nhất muốn đóng phim nhiều sao, lại nháo cái gì?”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh: “Cô hỏi bọn họ một chút đã bỏ thêm cảnh diễn gì cho tôi.”
Lý Bình nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn lau mồ hôi trên trán: “Cũng không phải đặc biệt khác người gì.”
Hắn lấy ra kịch bản, phía trên bỏ thêm nửa trang giấy, trên giấy viết là một đoạn diễn hôn, bất quá hôn môi có tiếp xúc thân thể,Triệu Bảo Thương lại không chịu.
Lý Bình sau khi nhìn thì nhớ tới tật xấu của Triệu Bảo Thương, lại nghĩ đến bối cảnh gia đình Triệu Bảo Thương.
Đành phải cùng đạo diễn nói: “Cảnh diễn tương đối kịch liệt đều tìm thế thân.”
“Hôn môi phải quay chính mặt a.”
“Vậy quay che mặt đi.”
“…… Các cô nghiêm túc sao?”
Lý Bình gật đầu.
Đạo diễn lại giãy giụa trong chốc lát, nghĩ tới Triệu gia là nhà đầu tư rất lớn, cuối cùng khuất phục.
- -
Ngôn Trăn đem bốn chữ “Minh tinh hàng đầu” này ghi tạc trong lòng.
Cô đi vào phòng của xe lửa, bên trong đã ngồi hai người.
Một người là nữ trang điểm tinh xảo, còn người kia là một nam nhân đội nón.
Ngôn Trăn đi đến giường mềm ngồi xuống.
Cô gái ở đối diện cùng cô chào hỏi: “Cô hảo a, cô cũng đi đế đô sao?”
Ngôn Trăn gật đầu.
“Đi du lịch?”
“Không phải.” Ngôn Trăn nói, “Là đi học.”
“Tôi cũng vậy.” Cô gái kia nói, “Bất quá tôi muốn đi trước để tham gia tuyển chọn, nếu là được tuyển, liền có thể không đi học.”
Cô gái này tên là Hứa Vi Vi, là một người nhiệt tình.
Hứa Vi Vi cùng Ngôn Trăn hàn huyên trong chốc lát, giới thiệu cho Ngôn Trăn một chút chương trình mình tham gia tuyển chọn.
Chương trình này tên《 toàn cầu siêu minh tinh 》, là một chương trình đào tạo nhân tài.
Hình thức ban đầu là một siêu mẫu của nước Mỹ tuyển chọn tiết mục, sau lại dần biến thành hình thức tuyển chọn nhân tài toàn năng, đồng thời độ hot cũng càng ngày càng cao, không ít minh tinh hot ở hiện tại, đều là từ nơi này ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Bình: Không sai, chỉ cần ngươi lên làm ảnh hậu…… Liền sẽ bị Triệu Bảo Bảo ở trên đài đè hôn.
Ngôn Trăn: Ta còn phải tắm rửa đi ngủ..
Một tháng sau, thi đại học bắt đầu.
Ngôn Trăn chạy tới trường thi, trên đường có người cùng cô chào hỏi, chào hỏi xong thì nghe người bên cạnh nói chuyện:
“Có người cũng thật là! Không bỏ ra được bao nhiêu tiền, không tiếp thu được giáo dục tốt đẹp, tiếp tục làm người nghèo, lại không nghe tới tuần hoàn ác tính, thật sự buồn cười muốn chết.”
Ngôn Trăn sau khi nghe xong, biết người nọ đang trào phúng chính mình.
Cô không nói, trực tiếp vào trường thi để khảo nghiệm.
Trải qua ba ngày thi đại học, Ngôn Trăn tự nghĩ mình thi cũng không tệ.
Nửa tháng sau công bố thành tích thi đại học.
Ngôn Trăn kiểm tra một chút, thành tích cũng không tệ, điểm tổng của ba môn thi chính tối đa 300 điểm, cô thi được 270 điểm.
Thành tích này có thể chọn một trường đại học tương đối tốt.
Lại còn có thể trở thành Trạng Nguyên trong trấn nhỏ.
Lập tức có phóng viên chạy tới phỏng vấn cô.
“ Đồng học Ngôn Trăn, nghe nói trường học của cô không có lão sư, xin hỏi cô là làm thế nào tự học thành tài?”
Ngôn Trăn nói:“ Tôi đã nỗ lực một tháng trước khi thi.”
“……” Phóng viên không còn lời gì để nói.
“Như vậy cô tính báo danh vào trường nào?”
Ngôn Trăn nói: “Còn chưa có nghĩ tốt, nhưng sẽ lựa chọn đến đế đô.”
Phóng viên ngửi được hương vị đề tài: “Vì sao lại lựa chọn đế đô? Là thích thành thị phồn hoa này, hay là có nguyện vọng gì chỉ có thể ở đế đô mới thực hiện được?”
Ngôn Trăn nói: “Bởi vì ở để đô có một người rất quan trọng, cô ấy sẽ nói chờ tôi tới.”
Phóng viên đôi mắt lóe sáng: “Có thể thuận tiện nói ra là ai sao?!”
Ngôn Trăn: “Cô ấy tên Triệu Bảo Thương.”
Phóng viên ngốc một chút.
Triệu Bảo Thương…… Không phải người đầu năm cầm giải ảnh hậu sao? nhân vật lợi hại như vậy sẽ nói ra loại lời nói này sao?
Đại khái là tiểu cô nương này đuổi theo ngôi sao đến choáng váng.
Phóng viên đồng tình nhìn Ngôn Trăn liếc mắt một cái.
Sau khi tin tức được đăng lên, mấy người thi đại học lúc trước cười nhạo Ngôn Trăn tức giận đến đâm tường.
Fans của Triệu Bảo Thương cũng đồng dạng kích động.
Bọn họ cảm thấy sự tồn tại của Ngôn Trăn, hoàn toàn nâng cao địa vị của toàn bộ fans.
Ngôn Trăn không nhìn internet, không biết được ý tưởng của những người này.
Cô chạy về nhà, báo thành tích của mình cho Ngôn mẹ.
Ngôn mẹ khóc không thành tiếng: “Rốt cuộc cũng hết khổ.”
Ngôn Trăn cũng rớt nước mắt theo, cảm thấy mình đã làm được một điều vinh quang vĩ đại.
Ngôn mẹ hỏi: “Đã nghĩ tới muốn vào ngành nào chưa?”
“Còn chưa có, bất quá con tính vào trường học ở đế đô.” Ngôn Trăn nói.
“Đế đô?” Ngôn mẹ khóc nức nở một lát, nói, “Đế đô cũng tốt, có ba con ở đó.”
Ngôn Trăn ngơ ngẩn: “Con còn có ba?”
Ngôn mẹ cười: “Đương nhiên rồi, bằng không con từ cục đá nở ra sao?”
Ngôn Trăn lắp bắp hỏi: “Hơn nữa, ba con còn ở đế đô?”
“Đúng vậy, ở đế đô làm kĩ sư.” Ngôn mẹ nói, “Ta đã không cùng con nói sao?”
Ngôn Trăn đỡ trán: “Đương nhiên không.”
Cho dù có, cô cũng không biết, khi xuyên đến đây, cô chỉ được kế thừa ký ức về phương diện sinh hoạt hằng ngày của nguyên chủ, mặt khác một mực không biết, thậm chí đến hiện tại, mới biết được mình không phải gia đình đơn thân.
Ngôn mẹ lại nói: “Con nếu không có việc gì có thể đến đế đô tìm ba con.”
Ngôn Trăn bấm ngón tay một chút, phát hiện Ngôn ba quả nhiên ở đế đô, hiện tại thân thể an toàn, không có gì phải lo lắng.
Cô đi thu thập đồ vật, đến nhà ga mua vé, trước tiên đi quan sát trường học một chút.
Xe lửa đang là mùa ế hàng, người không được nhiều.
Thời điểm ở phòng chờ, cô nghĩ tới Triệu Bảo Thương, liền lấy điện thoại gọi Triệu Bảo Thương.
Nhưng người tiếp điện thoại không phải Triệu Bảo Thương.
Là người đại diện của cô ấy, tên Lý Bình.
Ngôn Trăn nói: “Xin cho hỏi Triệu Bảo Thương có ở đó không?”
Lý Bình hỏi: “Cô là ai?”
Ngôn Trăn nói: “Tôi tên Ngôn Trăn.”
Lý Bình ở trong đầu tìm kiếm cái tên này một chút, nhớ tới đây là một tiểu vai phụ đẹp nhất ở trong thôn.
“Cô tìm Triệu Bảo Thương có chuyện gì?”
Ngôn Trăn nói: “Cô ấy nói sau khi tôi tới đế đô thì gọi điện cho cô ấy.”
“Cô đã đánh qua.”
Ngôn Trăn sửng sốt: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.”
Lý Bình cự tuyệt: “Bảo Thương hiện đang vội đóng phim, hơn nữa cô một tiểu minh tinh mới xuất đạo, nói cô minh tinh đã là cất nhắc cô, không cảm thấy gọi điện thoại cho một ảnh hậu, quá không nên sao?”
Cô nói câu này đến không chút khách khí.
Sau khi nghe xong Ngôn Trăn mới bừng tỉnh, hóa ra ở thế giới này kết giao bằng hữu, cũng phải coi trọng môn đăng hộ đối.
Cô còn tưởng rằng thế giới này công bằng tự do, không có thiên kiến bè phái gì.
Nhưng nếu có thể cùng Đại Phong của mình có điểm tương tự, thì đó là chuyện tốt.
“Tôi đã biết, có phải chỉ cần tôi lên làm ảnh hậu, thì có thể cùng Triệu Bảo Thương kết giao bằng hữu không?”
Lý Bình ở đầu giây bên kia cười lạnh một tiếng.
Ảnh hậu? Lại nói tiếp nhưng thật ra dùng ít sức.
“Đúng, chỉ cần cô trở thành minh tinh hàng đầu ——” khi nói câu này, âm thanh bên kia trở nên ồn ào, tựa hồ nổi lên xung đột gì đó.
Lý Bình không nghe được Ngôn Trăn nói gì, liền đem điện thoại tắt.
Nhiếp ảnh gia ở trong góc chụp lại, đạo cụ bị người ném ra, rải đầy đất.
Lý Bình đi qua hỏi: “Sao lại thế này?”
Đạo diễn vội vàng nói: “Tiểu Triệu không chịu diễn đoạn diễn kia.”
Lý Bình nhìn về phía Triệu Bảo Thương: “Làm sao vậy, không phải nói gần nhất muốn đóng phim nhiều sao, lại nháo cái gì?”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh: “Cô hỏi bọn họ một chút đã bỏ thêm cảnh diễn gì cho tôi.”
Lý Bình nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn lau mồ hôi trên trán: “Cũng không phải đặc biệt khác người gì.”
Hắn lấy ra kịch bản, phía trên bỏ thêm nửa trang giấy, trên giấy viết là một đoạn diễn hôn, bất quá hôn môi có tiếp xúc thân thể,Triệu Bảo Thương lại không chịu.
Lý Bình sau khi nhìn thì nhớ tới tật xấu của Triệu Bảo Thương, lại nghĩ đến bối cảnh gia đình Triệu Bảo Thương.
Đành phải cùng đạo diễn nói: “Cảnh diễn tương đối kịch liệt đều tìm thế thân.”
“Hôn môi phải quay chính mặt a.”
“Vậy quay che mặt đi.”
“…… Các cô nghiêm túc sao?”
Lý Bình gật đầu.
Đạo diễn lại giãy giụa trong chốc lát, nghĩ tới Triệu gia là nhà đầu tư rất lớn, cuối cùng khuất phục.
- -
Ngôn Trăn đem bốn chữ “Minh tinh hàng đầu” này ghi tạc trong lòng.
Cô đi vào phòng của xe lửa, bên trong đã ngồi hai người.
Một người là nữ trang điểm tinh xảo, còn người kia là một nam nhân đội nón.
Ngôn Trăn đi đến giường mềm ngồi xuống.
Cô gái ở đối diện cùng cô chào hỏi: “Cô hảo a, cô cũng đi đế đô sao?”
Ngôn Trăn gật đầu.
“Đi du lịch?”
“Không phải.” Ngôn Trăn nói, “Là đi học.”
“Tôi cũng vậy.” Cô gái kia nói, “Bất quá tôi muốn đi trước để tham gia tuyển chọn, nếu là được tuyển, liền có thể không đi học.”
Cô gái này tên là Hứa Vi Vi, là một người nhiệt tình.
Hứa Vi Vi cùng Ngôn Trăn hàn huyên trong chốc lát, giới thiệu cho Ngôn Trăn một chút chương trình mình tham gia tuyển chọn.
Chương trình này tên《 toàn cầu siêu minh tinh 》, là một chương trình đào tạo nhân tài.
Hình thức ban đầu là một siêu mẫu của nước Mỹ tuyển chọn tiết mục, sau lại dần biến thành hình thức tuyển chọn nhân tài toàn năng, đồng thời độ hot cũng càng ngày càng cao, không ít minh tinh hot ở hiện tại, đều là từ nơi này ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Bình: Không sai, chỉ cần ngươi lên làm ảnh hậu…… Liền sẽ bị Triệu Bảo Bảo ở trên đài đè hôn.
Ngôn Trăn: Ta còn phải tắm rửa đi ngủ..
Danh sách chương