Edit by Trâm
Vương Đạo ngẩn người trong chốc lát mới hô: “Cắt!”
Ngôn Trăn nghe được,dụi mắt.
Bên cạnh có một tiểu nữ sinh chạy đến chỉnh trang lại cho cô, một bên vừa chỉnh vừa nhỏ giọng khen: “Chị thật sự quá lợi hại, em vừa xem thiếu chút nữa đã khóc.”
Ngôn Trăn cười cười: “Không khoa trương như vậy chứ.”
Tiểu nữ hài gật gật đầu: “Tuyệt đối không!”
Vương Đạo ở đầu kia vẫy tay: “ Đến đây.”
Ngôn Trăn đi tới, Lục Mính cũng đi tới, mấy người phụ trách cùng trợ lý suy nghĩ, tất cả cũng chạy qua.
Vương Đạo rít gào: “Tất cả đều đến đây làm cái gì? Muốn làm tôi nghẹt chết sao?”
Một đám người đành phải thối lui, chỉ để lại Ngôn Trăn cùng Lục Mính.
Vương Đạo đem đoạn ghi hình vừa mới quay được lúc nãy phát ra.
Chỉ vào màn hình: “Có nhìn ra vấn đề gì không?”
Ngôn Trăn nhìn chằm chằm một lát.
Lục Mính ở một bên xen mồm vào: “Đây không phải khá tốt sao?”
Vương Đạo: “Cô câm miệng!”
Ghi hình được phát xong, lúc lâu sau, Ngôn Trăn đột nhiên ý thức được vấn đề.
“Xin lỗi, là tôi giọng khách át giọng chủ.
Thời điểm thượng triều không thể lên tiếng đầu tiên, nhất định phải chờ thừa tướng hoặc tướng quân lên tiếng trước, mình mới được phát biểu ý kiến.
Mà mình lúc diễn, cảm xúc bộc lộ quá mức, một khi nữ chính không có phát huy tốt, đoạn mở đầu này rất có khả năng bị cắt, dẫn đến toàn bộ cảnh quay của vai chính không được chính xác.
Vương Đạo cảm thán: “Không tồi.”
Lục Mính không phục: “Là có ý gì? Diễn quá tốt cũng không được sao?”
“Vô nghĩa!” Vương Đạo cầm kịch bản chụp đầu Lục Mính, thò đầu qua nói, “Các cô đã gặp qua có vai phụ nào diễn so với vai chính còn xuất sắc hơn chưa?”
Lục Mính lắc đầu.
“Đây chính là quy luật ngầm của ngành này, quay lại!” Vương Đạo nhìn Ngôn Trăn nói, “Khắc chế chính mình một chút.”
Kế tiếp lại quay lần hai, mở đầu liền đã thông qua.
Vương Đạo nói: “Ánh mắt của cô quá mức linh động, tôi nghe nói hài tử trong núi đều phải trải qua rất nhiều chuyện, cô có phải có chuyện xưa hay không? cho nên ánh mắt mới diễn được nhiều như vậy.”
Ngôn Trăn nhất thời không phân biệt được Vương Đạo là đang khen hay mắng.
“Còn tốt đi.” Cô trả lời, “Ngày thường chính là cho gà ăn, không có chuyện gì khác.”
“Thật đủ an nhàn, nếu cô không có việc gì làm có thể vào trong thành phố tìm tôi, tôi sang năm còn có ba bộ phim, có thể cho cô chọn một vai phụ.”
Hai người đang trò chuyện, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Một người phụ trách điên cuồng chạy đến kêu lên: “Đạo diễn, đạo diễn, núi sập! Cây cũng ngã!”
“Gì?” Vương Đạo bị dọa choáng váng, “Núi sập?”
“Làm sao bây giờ, Hàn tỷ còn ở bên trong.”
“Cái gì?!!” Vương Đạo sợ vỡ mật, “Vậy thì nhanh chóng cứu người a.”
Một đám người hấp tấp chạy về phía trong núi.
Đến giữa sườn núi, sơn chấn đã ngừng lại, mấy người trợ lý ngồi dưới đất khóc: “Hàn tỷ, Hàn tỷ!”
Vương Đạo chạy tới hỏi: “Hàn Tiểu Manh đâu?”
“Không, không biết a.”
Vương Đạo hộc máu: “Ta sát, vậy các người còn thất thần làm gì? Mau đi tìm đi.”
Mấy tiểu trợ lý nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị đi tìm ở bốn phương tám hướng.
Ngôn Trăn gọi lại bọn họ: “Chờ một chút.”
Vương Đạo chụp đùi: “Tỷ tỷ của tôi ơi, mạng người rất quan trọng, có chuyện gì chút nữa lại nói.”
Ngôn Trăn chỉ con lật đật trên tay, con lật đật này đầu nhọn, bộ phận chính chỉ về phía Đông Nam.
“Người ở phía Đông Nam.”
Vương Đạo: “Cay rát gà(không biết dịch sao luôn:))! Từ khi nào cô còn chơi mấy món đồ chơi tìm châu báu.” Hắn vẫy tay, nói với mấy trợ lý, “Đông Tây Nam Bắc đều phải tìm, gương mặt của Hàn Tiểu Manh nếu bị thương, chúng ta sẽ không bồi thường nổi.”
Một đám người khóc hề hề chạy đi tìm.
Chỉ có Lục Mính biết lời Ngôn Trăn nói chính là sự thật.
Lục Mính lôi kéo Vương Đạo: “Tiểu cô nương này thật có bản lĩnh,nếu không liền nghe lời của cô ấy, đi hướng Đông Nam đi.”
“Phi phi phi, đừng có mê tín.” Vương Đạo nói, “Vạn nhất sai rồi sao?”
“Sẽ không đâu.” Lục Mính vô cùng mê tín, “Anh sẽ không biết, cô ấy có thể biết trước được tương lai.”
Lục Mính kể lại chuyện nhảy vực lúc trước, đang muốn tỉ mỉ kể lại, nghĩ tới hiện tại không phải thời điểm để nói đến chuyện này,nhanh chóng lôi kéo Vương Đạo đi về hướng Đông Nam.
Ngôn Trăn đi ở phía trước, kéo ra một khoảng cách.
Lục Mính liền lôi kéo Vương Đạo đi theo ở phía sau.
Đi một lát, ba người nhìn thấy một cây đại thụ, lá cây thưa thớt, thân cây lại rất sần sùi, còn có một nữ nhân mặc váy trắng đứng ở phía trên.
Nữ nhân kia chính là Hàn Tiểu Manh.
Vương Đạo sau khi nhìn thấy, thầm mắng một câu: Thật đúng là tìm được người ở Đông Nam? Hay chỉ là may mắn?
Tiếp đó khóc hô: “Tiểu Manh, tiểu Manh cô xuống dưới đi, cô đây là làm sao?”
Hàn Tiểu Manh tâm đã lạnh.
Cô quay bộ phim này cho tới nay đều không quá thuận lợi, đầu tiên là có người có ý định cắt dây thép của cô, trên đường còn có người cho cô hộp cơm chứa nội tạng động vật, trang phục đóng phim chất lượng rất tốt lại biến thành bộ sườn xám quốc dân đầy cát.
Hiện tại ở trong núi đóng phim, lại không thể hiểu tại sao núi bị sạt lở, thiếu chút nữa đem cô đè chết, may mà mình nhanh tay lẹ mắt trèo lên cây cổ thụ.
Đáng tiếc trèo lên thì dễ trèo xuống lại rất khó.
Hàn Tiểu Manh ẩn nhẫn khóc, cuối cùng nhịn không được mắng: “ đây là cái đoàn phim gì a, lão nương không diễn nữa! Ai muốn diễn thì diễn đi!”
Vương Đạo còn ở đó kêu: “Cô trước xuống dưới đi!”
Hàn Tiểu Manh nói: “Không nhìn thấy lão nương xuống không được sao?”
Ngôn Trăn đi vòng quanh thân cây hai vòng, sau đó trèo lên.
Tới chỗ chạc cây, cô duỗi tay ra: “Đến.”
Hàn Tiểu Manh cũng đã nhìn thấy, dù sao ở trên đây cũng chết, bị người này mang theo ngã xuống cũng chết, kết cục vẫn giống nhau, không bằng thử một chút.
Cô bắt lấy tay Ngôn Trăn, đi xuống dưới hai bước.
Ngôn Trăn một phen ôm chầm lấy eo Hàn Tiểu Manh, nhảy xuống.
Sau khi xuống dưới, đại thụ thế nhưng ầm ầm sập xuống.
Bên cạnh có tiếng răng rắc vang lên, Vương Đạo theo tiếng động đi tới, gặp được nhiếp ảnh gia nhà mình.
“Đây là lúc nào rồi mà cô còn có thời gian rảnh để chụp ảnh?” Vương Đạo hỏi.
“Thật sự rất đẹp.” Nhiếp ảnh gia nói.
Cô nhìn người trong màn ảnh, bóng đen từ trên cây nhảy xuống, giống một con báo đen linh hoạt, trong lòng ngực còn ôm một cô gái loài người.
Cảm thấy tấm ảnh chụp này chính là một câu chuyện cổ tích.
Sau khi cô lau màn hình một hồi, đem ảnh chụp đăng lên trang web cá nhân.
Mới vừa đăng được hai giây, Hàn Tiểu Manh liền nổi giận đùng đùng đi tới, đem hai người mắng chửi một đốn.
Một đường vừa chửi mãnh liệt vừa đi xuống tiểu sơn.
“Quy tôn tử, mẹ nó, lão nương về sau tuyệt đối không đi quảng giác, nếu có đi thì ta chính là heo!”
Động tĩnh bên này quá lớn, đoàn phim cách vách nghe được, nghị luận sôi nổi.
“Diễn viên chính ở cách vách đòi bãi công?”
“Hình như lúc đóng phim núi bị sập, mấy ngày hôm trước nhảy vực còn xảy ra vấn đề, nếu là tôi tôi cũng chịu không nổi.”
“Thật thảm, không chừng đã xúc phạm đến Sơn Thần.” Một người phụ trách lớn tuổi nói.
Triệu Bảo Thương nghe được những lời nói mê tín này, trong đầu hiện lên một khuôn mặt cười đến có chút xấu.
Nàng không nặng không nhẹ hừ lạnh một tiếng, chỉ trong nháy mắt xung quanh đã trở nên an tĩnh.
Ngôn Trăn về đến nhà liền cho gà ăn.
Mấy con gà trống lớn lên to khỏe, ban ngày còn sẽ gáy, âm thanh to lớn vang dội có thể xua đuổi quỷ thần, Ngôn Trăn thực vừa lòng.
Đến buổi tối,có một người thành phố chạy đến nhà bọn họ, hỏi Ngôn mẹ có bán gà hay không.
Ngôn mẹ trách cứ: “Tối như vậy còn mua gà cái giống gì?”
Người nọ nói: “Không còn cách nào khác, lãnh đạo của chúng tôi vội vã muốn.”
Ngôn mẹ đành phải từ chuồng gà bắt về một con, biên hỏi:“Dùng tới để làm gì?”
“Tế trời!” Người nọ nói, “Gần đây phong thuỷ không được tốt lắm.”
Ngôn Trăn đi ra, nhìn thấy người nọ đúng là người ở đoàn phim của Vương Đạo.
Cô liền nói: “Các người mua gà trống tế trời cũng vô dụng, các người đắc tội không giống như là đồ vật.”
Kia đó có thể là thứ gì?
Người mua gà không nghĩ ra được, hơn nữa càng nghĩ lại càng sợ hãi, thanh toán tiền, cầm lồng gà, nhanh chóng rời khỏi.
Ngôn mẹ không yên tâm: “Phong thuỷ không tốt a, nếu truyền đi có thể sẽ đối với thôn chúng ta không được tốt?”
Ngôn Trăn nói: “Có khả năng.”
“Con còn nói bừa.” Ngôn mẹ lo lắng nói, “Tiểu Trăn con chạy theo xem đi.”
Ngôn Trăn gật đầu, liền đi ra ngoài.
Cô đi theo trong chốc lát thì từ bỏ.
Đoàn phim sau khi tắt đèn là một mảnh hắc ám, không có hơi thở của người sống, Ngôn Trăn lúc này mới nhớ đến, nhóm người này là ở trong khách sạn.
Cô quay trở về, khi đi được nửa đường, nhìn đến sóng nước lóng lánh bên bờ sông,có vài chấm đỏ lập lòe.
Ngôn Trăn phát hiện có người ngồi xổm bên bờ sông.
Đến gần nhìn kỹ, thì ra là Triệu Bảo Thương đang ngồi xổm ở bờ sông, nhìn chằm chằm mấy con cá màu đỏ dưới sông.
Gặp được trưởng công chúa làm Ngôn Trăn thực vui vẻ.
Cô đi qua chào hỏi: “Thật trùng hợp.”
Triệu Bảo Thương ngẩng đầu mắt nhìn Ngôn Trăn, mặt lập tức xụ xuống.
Ngôn Trăn đến bên người Triệu Bảo Thương.
“Khuya như vậy cô ở đây làm gì?”
Triệu Bảo Thương lấy nhánh cây khều mặt sông một chút: “Xem cá.”
Ngôn Trăn ngồi xổm xuống cùng xem.
Dưới sông chính là cá chép đỏ, nghe nói có thể mang lại may mắn.
Ngôn Trăn hỏi: “Cô có phải muốn ăn cá hay không?”
Triệu Bảo Thương nhíu mày: “Tôi vì sao lại phải ăn mấy con cá xấu muốn chết này?”
“Vậy cô nhìn chằm chằm bọn nó làm gì?” Ngôn Trăn khó hiểu.
“Tôi không có chuyện gì.” Triệu Bảo Thương nói.
Khi nàng nói lời này, âm thanh quạnh quẽ, ánh trăng cũng đồng dạng quạnh quẽ, chân thật như một tiên nhân độc lập ở thế giới này.
Lúc này Ngôn Trăn mới chú ý tới, trên người Triệu Bảo Thương còn mặc trang phục diễn cổ đại.
Váy đỏ dài kéo lê trên mặt đất, Ngôn Trăn tiến tới hỗ trợ nhấc lên.
Triệu Bảo Thương phát cáu: “Cô đang làm gì?”
Ngôn Trăn lo lắng nói: “ Váy của cô rơi xuống đất.”
Triệu Bảo Thương ngồi trên mặt đất tùy ý nói: “Chỉ là một chiếc váy, không quan hệ.”
“Cô mới vừa quay phim xong sao?” Ngôn Trăn hỏi.
Triệu Bảo Thương không trả lời.
“Có phải lại bị mắng hay không?” Ngôn Trăn cười hì hì nói, “Thân quần áo này là thường phục của nữ tướng quân, xem ra hôm nay quay chính là suất diễn của phần sau, đại khái là thân phận của tướng quân bị Hoàng Hậu phát hiện, Hoàng Hậu ở biệt viện mở tiệc chiêu đãi nữ tướng quân?”
Triệu Bảo Thương hỏi: “Cô có xem qua kịch bản?”
“Không có.” Ngôn Trăn nói, “ đây phần lớn đều là những câu chuyện xưa ở trên phố, đều được sáng tác bằng mấy phương pháp này.”
“Xem ra cô còn biết rất nhiều.”
“Còn tốt đi.” Ngôn Trăn cười nói, “Cô có chỗ nào không thể diễn được?”
“Hừ, tại sao tôi phải nói cho cô?”
Ngôn Trăn nói: “Tôi có thể giúp cô.”
Triệu Bảo Thương cười nhạo: “Lại là sáu đồng?”
“Đương nhiên là về phương diện hỗ trợ kỹ thuật diễn.” Ngôn Trăn nói, “Mỗi một cảnh quay đều là một quá trình dài mong đợi, tôi sẽ không dùng quẻ bói đến phá hư phần mong đợi này.”
Trăng sáng trên đầu cành liễu.
Sau khi mây đen tan đi, làm sáng sủa cả một bầu trời đêm, có thể nhìn thấy những ngôi sao lập loè.
“Nói thì thật dễ nghe.” Triệu Bảo Thương nói, “Tất cả những nội dung đó tôi đều không quay được.
Tôi lại không có làm tướng quân, thì có thể diễn được thế nào?”
Ngôn Trăn có chút nghi hoặc: “Nữ tướng quân cùng Hoàng Hậu là tình đầu ý hợp, tôi còn tưởng rằng cô đối với Từ Phượng Mai cũng như vậy, hẳn là có thể diễn được mới đúng chứ.”
Triệu Bảo Thương hồi lâu nói không nên lời.
Không riêng gì Ngôn Trăn, những người trong đoàn phim đều cảm thấy như vậy, cho rằng lúc này nàng nhất định sẽ diễn rất tốt.
Nhưng trên thực tế, nàng mới phát hiện mình đối với Từ Phượng Mai cũng không phải thích.
Đại khái chỉ là cảm kích.
Rõ ràng khi đó mới vừa được Từ Phượng Mai cứu về, nàng còn âm thầm thề dưới đáy lòng, người này chính là người mà nàng sẽ bảo hộ cả đời, không nghĩ tới, thời gian trôi đi, tình cảm cũng trôi theo.
Con người thật dễ thay đổi, Triệu Bảo Thương cảm thấy mình rất kém cỏi.
Nàng đem kịch bản ném trên mặt đất.
Nội dung kịch bản tùy ý bị tản ra, Sau khi Ngôn Trăn nhìn đến, lật ra vài tờ, phía trên có đánh dấu bút ký, một cơn gió thổi qua, lại đem trang sách khép lại.
Ngôn Trăn biết mình nên làm một chút gì đó.
Cô chợt đọc theo lời kịch: “Tướng quân!”
Khi tướng quân nói ra câu này rất có khí phách.
Triệu Bảo Thương lập tức ý thức được hai chữ này, người này không phải đang gọi tướng quân, gọi chính là quân cờ mà Hoàng Hậu cùng tướng quân đang đánh, khi nước cờ sắp thắng, nói ra một câu như trong lời kịch.
Lần đầu tiên có người cùng mình đối diễn.
Triệu Bảo Thương kiềm chế cảm giác rối loạn trong lòng, đáp lại lời kịch.
“ cờ là cờ tốt, nhưng cách tướng quân vẫn còn rất xa.”
Hoàng Hậu nói: “Ngươi làm sao mà biết ta kêu tướng quân nào?”
Tướng quân trầm mặc nhắm mắt.
Ngón tay Hoàng Hậu rung động, cười nói: “Tướng quân.”
Tướng quân ngồi dưới sườn đất, cũng rơi xuống một tử, trả lời: “Bất luận là tướng quân nào, đều đã vào đường cùng, hiện giờ bốn bề đều là địch, cũng không thể dựa vào một tiểu binh hèn nhát thì có thể đưa tướng quân vào chỗ chết.”
Khi nàng nói chuyện, váy đỏ được nâng lên bởi một cơn gió, thổi lên trên mặt của nàng, che đi hết nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt kiên cường lại yếu ớt.
Hoàng Hậu đối diện cặp mắt kia, con ngươi cuối cùng vẫn rũ xuống, lại hô một tiếng “Tướng quân”.
Tiếng kêu thê lương lại làm người thương cảm.
Ở trên mặt sông,một con cá chép nhảy lên phía trước rồi lại rơi vào trong nước, phát ra một tiếng bùm.
Triệu Bảo Thương dứt khoát thanh tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Bảo Thương ( sau khi dứt khoát thanh tỉnh): Hoàng Hậu của bản tướng quân đâu?
Ngôn Trăn:??? Công chúa cô đã tỉnh a! Cô là công chúa không phải tướng quân a, cô cũng không có Hoàng Hậu a, có tôi còn chưa đủ sao!!
Triệu Bảo Thương: Đủ rồi! Cô cái tiểu khả ái cuồng dã này!
Editor có lời muốn nói:
Chương này hảo dài a!:vv.
Vương Đạo ngẩn người trong chốc lát mới hô: “Cắt!”
Ngôn Trăn nghe được,dụi mắt.
Bên cạnh có một tiểu nữ sinh chạy đến chỉnh trang lại cho cô, một bên vừa chỉnh vừa nhỏ giọng khen: “Chị thật sự quá lợi hại, em vừa xem thiếu chút nữa đã khóc.”
Ngôn Trăn cười cười: “Không khoa trương như vậy chứ.”
Tiểu nữ hài gật gật đầu: “Tuyệt đối không!”
Vương Đạo ở đầu kia vẫy tay: “ Đến đây.”
Ngôn Trăn đi tới, Lục Mính cũng đi tới, mấy người phụ trách cùng trợ lý suy nghĩ, tất cả cũng chạy qua.
Vương Đạo rít gào: “Tất cả đều đến đây làm cái gì? Muốn làm tôi nghẹt chết sao?”
Một đám người đành phải thối lui, chỉ để lại Ngôn Trăn cùng Lục Mính.
Vương Đạo đem đoạn ghi hình vừa mới quay được lúc nãy phát ra.
Chỉ vào màn hình: “Có nhìn ra vấn đề gì không?”
Ngôn Trăn nhìn chằm chằm một lát.
Lục Mính ở một bên xen mồm vào: “Đây không phải khá tốt sao?”
Vương Đạo: “Cô câm miệng!”
Ghi hình được phát xong, lúc lâu sau, Ngôn Trăn đột nhiên ý thức được vấn đề.
“Xin lỗi, là tôi giọng khách át giọng chủ.
Thời điểm thượng triều không thể lên tiếng đầu tiên, nhất định phải chờ thừa tướng hoặc tướng quân lên tiếng trước, mình mới được phát biểu ý kiến.
Mà mình lúc diễn, cảm xúc bộc lộ quá mức, một khi nữ chính không có phát huy tốt, đoạn mở đầu này rất có khả năng bị cắt, dẫn đến toàn bộ cảnh quay của vai chính không được chính xác.
Vương Đạo cảm thán: “Không tồi.”
Lục Mính không phục: “Là có ý gì? Diễn quá tốt cũng không được sao?”
“Vô nghĩa!” Vương Đạo cầm kịch bản chụp đầu Lục Mính, thò đầu qua nói, “Các cô đã gặp qua có vai phụ nào diễn so với vai chính còn xuất sắc hơn chưa?”
Lục Mính lắc đầu.
“Đây chính là quy luật ngầm của ngành này, quay lại!” Vương Đạo nhìn Ngôn Trăn nói, “Khắc chế chính mình một chút.”
Kế tiếp lại quay lần hai, mở đầu liền đã thông qua.
Vương Đạo nói: “Ánh mắt của cô quá mức linh động, tôi nghe nói hài tử trong núi đều phải trải qua rất nhiều chuyện, cô có phải có chuyện xưa hay không? cho nên ánh mắt mới diễn được nhiều như vậy.”
Ngôn Trăn nhất thời không phân biệt được Vương Đạo là đang khen hay mắng.
“Còn tốt đi.” Cô trả lời, “Ngày thường chính là cho gà ăn, không có chuyện gì khác.”
“Thật đủ an nhàn, nếu cô không có việc gì làm có thể vào trong thành phố tìm tôi, tôi sang năm còn có ba bộ phim, có thể cho cô chọn một vai phụ.”
Hai người đang trò chuyện, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.
Một người phụ trách điên cuồng chạy đến kêu lên: “Đạo diễn, đạo diễn, núi sập! Cây cũng ngã!”
“Gì?” Vương Đạo bị dọa choáng váng, “Núi sập?”
“Làm sao bây giờ, Hàn tỷ còn ở bên trong.”
“Cái gì?!!” Vương Đạo sợ vỡ mật, “Vậy thì nhanh chóng cứu người a.”
Một đám người hấp tấp chạy về phía trong núi.
Đến giữa sườn núi, sơn chấn đã ngừng lại, mấy người trợ lý ngồi dưới đất khóc: “Hàn tỷ, Hàn tỷ!”
Vương Đạo chạy tới hỏi: “Hàn Tiểu Manh đâu?”
“Không, không biết a.”
Vương Đạo hộc máu: “Ta sát, vậy các người còn thất thần làm gì? Mau đi tìm đi.”
Mấy tiểu trợ lý nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị đi tìm ở bốn phương tám hướng.
Ngôn Trăn gọi lại bọn họ: “Chờ một chút.”
Vương Đạo chụp đùi: “Tỷ tỷ của tôi ơi, mạng người rất quan trọng, có chuyện gì chút nữa lại nói.”
Ngôn Trăn chỉ con lật đật trên tay, con lật đật này đầu nhọn, bộ phận chính chỉ về phía Đông Nam.
“Người ở phía Đông Nam.”
Vương Đạo: “Cay rát gà(không biết dịch sao luôn:))! Từ khi nào cô còn chơi mấy món đồ chơi tìm châu báu.” Hắn vẫy tay, nói với mấy trợ lý, “Đông Tây Nam Bắc đều phải tìm, gương mặt của Hàn Tiểu Manh nếu bị thương, chúng ta sẽ không bồi thường nổi.”
Một đám người khóc hề hề chạy đi tìm.
Chỉ có Lục Mính biết lời Ngôn Trăn nói chính là sự thật.
Lục Mính lôi kéo Vương Đạo: “Tiểu cô nương này thật có bản lĩnh,nếu không liền nghe lời của cô ấy, đi hướng Đông Nam đi.”
“Phi phi phi, đừng có mê tín.” Vương Đạo nói, “Vạn nhất sai rồi sao?”
“Sẽ không đâu.” Lục Mính vô cùng mê tín, “Anh sẽ không biết, cô ấy có thể biết trước được tương lai.”
Lục Mính kể lại chuyện nhảy vực lúc trước, đang muốn tỉ mỉ kể lại, nghĩ tới hiện tại không phải thời điểm để nói đến chuyện này,nhanh chóng lôi kéo Vương Đạo đi về hướng Đông Nam.
Ngôn Trăn đi ở phía trước, kéo ra một khoảng cách.
Lục Mính liền lôi kéo Vương Đạo đi theo ở phía sau.
Đi một lát, ba người nhìn thấy một cây đại thụ, lá cây thưa thớt, thân cây lại rất sần sùi, còn có một nữ nhân mặc váy trắng đứng ở phía trên.
Nữ nhân kia chính là Hàn Tiểu Manh.
Vương Đạo sau khi nhìn thấy, thầm mắng một câu: Thật đúng là tìm được người ở Đông Nam? Hay chỉ là may mắn?
Tiếp đó khóc hô: “Tiểu Manh, tiểu Manh cô xuống dưới đi, cô đây là làm sao?”
Hàn Tiểu Manh tâm đã lạnh.
Cô quay bộ phim này cho tới nay đều không quá thuận lợi, đầu tiên là có người có ý định cắt dây thép của cô, trên đường còn có người cho cô hộp cơm chứa nội tạng động vật, trang phục đóng phim chất lượng rất tốt lại biến thành bộ sườn xám quốc dân đầy cát.
Hiện tại ở trong núi đóng phim, lại không thể hiểu tại sao núi bị sạt lở, thiếu chút nữa đem cô đè chết, may mà mình nhanh tay lẹ mắt trèo lên cây cổ thụ.
Đáng tiếc trèo lên thì dễ trèo xuống lại rất khó.
Hàn Tiểu Manh ẩn nhẫn khóc, cuối cùng nhịn không được mắng: “ đây là cái đoàn phim gì a, lão nương không diễn nữa! Ai muốn diễn thì diễn đi!”
Vương Đạo còn ở đó kêu: “Cô trước xuống dưới đi!”
Hàn Tiểu Manh nói: “Không nhìn thấy lão nương xuống không được sao?”
Ngôn Trăn đi vòng quanh thân cây hai vòng, sau đó trèo lên.
Tới chỗ chạc cây, cô duỗi tay ra: “Đến.”
Hàn Tiểu Manh cũng đã nhìn thấy, dù sao ở trên đây cũng chết, bị người này mang theo ngã xuống cũng chết, kết cục vẫn giống nhau, không bằng thử một chút.
Cô bắt lấy tay Ngôn Trăn, đi xuống dưới hai bước.
Ngôn Trăn một phen ôm chầm lấy eo Hàn Tiểu Manh, nhảy xuống.
Sau khi xuống dưới, đại thụ thế nhưng ầm ầm sập xuống.
Bên cạnh có tiếng răng rắc vang lên, Vương Đạo theo tiếng động đi tới, gặp được nhiếp ảnh gia nhà mình.
“Đây là lúc nào rồi mà cô còn có thời gian rảnh để chụp ảnh?” Vương Đạo hỏi.
“Thật sự rất đẹp.” Nhiếp ảnh gia nói.
Cô nhìn người trong màn ảnh, bóng đen từ trên cây nhảy xuống, giống một con báo đen linh hoạt, trong lòng ngực còn ôm một cô gái loài người.
Cảm thấy tấm ảnh chụp này chính là một câu chuyện cổ tích.
Sau khi cô lau màn hình một hồi, đem ảnh chụp đăng lên trang web cá nhân.
Mới vừa đăng được hai giây, Hàn Tiểu Manh liền nổi giận đùng đùng đi tới, đem hai người mắng chửi một đốn.
Một đường vừa chửi mãnh liệt vừa đi xuống tiểu sơn.
“Quy tôn tử, mẹ nó, lão nương về sau tuyệt đối không đi quảng giác, nếu có đi thì ta chính là heo!”
Động tĩnh bên này quá lớn, đoàn phim cách vách nghe được, nghị luận sôi nổi.
“Diễn viên chính ở cách vách đòi bãi công?”
“Hình như lúc đóng phim núi bị sập, mấy ngày hôm trước nhảy vực còn xảy ra vấn đề, nếu là tôi tôi cũng chịu không nổi.”
“Thật thảm, không chừng đã xúc phạm đến Sơn Thần.” Một người phụ trách lớn tuổi nói.
Triệu Bảo Thương nghe được những lời nói mê tín này, trong đầu hiện lên một khuôn mặt cười đến có chút xấu.
Nàng không nặng không nhẹ hừ lạnh một tiếng, chỉ trong nháy mắt xung quanh đã trở nên an tĩnh.
Ngôn Trăn về đến nhà liền cho gà ăn.
Mấy con gà trống lớn lên to khỏe, ban ngày còn sẽ gáy, âm thanh to lớn vang dội có thể xua đuổi quỷ thần, Ngôn Trăn thực vừa lòng.
Đến buổi tối,có một người thành phố chạy đến nhà bọn họ, hỏi Ngôn mẹ có bán gà hay không.
Ngôn mẹ trách cứ: “Tối như vậy còn mua gà cái giống gì?”
Người nọ nói: “Không còn cách nào khác, lãnh đạo của chúng tôi vội vã muốn.”
Ngôn mẹ đành phải từ chuồng gà bắt về một con, biên hỏi:“Dùng tới để làm gì?”
“Tế trời!” Người nọ nói, “Gần đây phong thuỷ không được tốt lắm.”
Ngôn Trăn đi ra, nhìn thấy người nọ đúng là người ở đoàn phim của Vương Đạo.
Cô liền nói: “Các người mua gà trống tế trời cũng vô dụng, các người đắc tội không giống như là đồ vật.”
Kia đó có thể là thứ gì?
Người mua gà không nghĩ ra được, hơn nữa càng nghĩ lại càng sợ hãi, thanh toán tiền, cầm lồng gà, nhanh chóng rời khỏi.
Ngôn mẹ không yên tâm: “Phong thuỷ không tốt a, nếu truyền đi có thể sẽ đối với thôn chúng ta không được tốt?”
Ngôn Trăn nói: “Có khả năng.”
“Con còn nói bừa.” Ngôn mẹ lo lắng nói, “Tiểu Trăn con chạy theo xem đi.”
Ngôn Trăn gật đầu, liền đi ra ngoài.
Cô đi theo trong chốc lát thì từ bỏ.
Đoàn phim sau khi tắt đèn là một mảnh hắc ám, không có hơi thở của người sống, Ngôn Trăn lúc này mới nhớ đến, nhóm người này là ở trong khách sạn.
Cô quay trở về, khi đi được nửa đường, nhìn đến sóng nước lóng lánh bên bờ sông,có vài chấm đỏ lập lòe.
Ngôn Trăn phát hiện có người ngồi xổm bên bờ sông.
Đến gần nhìn kỹ, thì ra là Triệu Bảo Thương đang ngồi xổm ở bờ sông, nhìn chằm chằm mấy con cá màu đỏ dưới sông.
Gặp được trưởng công chúa làm Ngôn Trăn thực vui vẻ.
Cô đi qua chào hỏi: “Thật trùng hợp.”
Triệu Bảo Thương ngẩng đầu mắt nhìn Ngôn Trăn, mặt lập tức xụ xuống.
Ngôn Trăn đến bên người Triệu Bảo Thương.
“Khuya như vậy cô ở đây làm gì?”
Triệu Bảo Thương lấy nhánh cây khều mặt sông một chút: “Xem cá.”
Ngôn Trăn ngồi xổm xuống cùng xem.
Dưới sông chính là cá chép đỏ, nghe nói có thể mang lại may mắn.
Ngôn Trăn hỏi: “Cô có phải muốn ăn cá hay không?”
Triệu Bảo Thương nhíu mày: “Tôi vì sao lại phải ăn mấy con cá xấu muốn chết này?”
“Vậy cô nhìn chằm chằm bọn nó làm gì?” Ngôn Trăn khó hiểu.
“Tôi không có chuyện gì.” Triệu Bảo Thương nói.
Khi nàng nói lời này, âm thanh quạnh quẽ, ánh trăng cũng đồng dạng quạnh quẽ, chân thật như một tiên nhân độc lập ở thế giới này.
Lúc này Ngôn Trăn mới chú ý tới, trên người Triệu Bảo Thương còn mặc trang phục diễn cổ đại.
Váy đỏ dài kéo lê trên mặt đất, Ngôn Trăn tiến tới hỗ trợ nhấc lên.
Triệu Bảo Thương phát cáu: “Cô đang làm gì?”
Ngôn Trăn lo lắng nói: “ Váy của cô rơi xuống đất.”
Triệu Bảo Thương ngồi trên mặt đất tùy ý nói: “Chỉ là một chiếc váy, không quan hệ.”
“Cô mới vừa quay phim xong sao?” Ngôn Trăn hỏi.
Triệu Bảo Thương không trả lời.
“Có phải lại bị mắng hay không?” Ngôn Trăn cười hì hì nói, “Thân quần áo này là thường phục của nữ tướng quân, xem ra hôm nay quay chính là suất diễn của phần sau, đại khái là thân phận của tướng quân bị Hoàng Hậu phát hiện, Hoàng Hậu ở biệt viện mở tiệc chiêu đãi nữ tướng quân?”
Triệu Bảo Thương hỏi: “Cô có xem qua kịch bản?”
“Không có.” Ngôn Trăn nói, “ đây phần lớn đều là những câu chuyện xưa ở trên phố, đều được sáng tác bằng mấy phương pháp này.”
“Xem ra cô còn biết rất nhiều.”
“Còn tốt đi.” Ngôn Trăn cười nói, “Cô có chỗ nào không thể diễn được?”
“Hừ, tại sao tôi phải nói cho cô?”
Ngôn Trăn nói: “Tôi có thể giúp cô.”
Triệu Bảo Thương cười nhạo: “Lại là sáu đồng?”
“Đương nhiên là về phương diện hỗ trợ kỹ thuật diễn.” Ngôn Trăn nói, “Mỗi một cảnh quay đều là một quá trình dài mong đợi, tôi sẽ không dùng quẻ bói đến phá hư phần mong đợi này.”
Trăng sáng trên đầu cành liễu.
Sau khi mây đen tan đi, làm sáng sủa cả một bầu trời đêm, có thể nhìn thấy những ngôi sao lập loè.
“Nói thì thật dễ nghe.” Triệu Bảo Thương nói, “Tất cả những nội dung đó tôi đều không quay được.
Tôi lại không có làm tướng quân, thì có thể diễn được thế nào?”
Ngôn Trăn có chút nghi hoặc: “Nữ tướng quân cùng Hoàng Hậu là tình đầu ý hợp, tôi còn tưởng rằng cô đối với Từ Phượng Mai cũng như vậy, hẳn là có thể diễn được mới đúng chứ.”
Triệu Bảo Thương hồi lâu nói không nên lời.
Không riêng gì Ngôn Trăn, những người trong đoàn phim đều cảm thấy như vậy, cho rằng lúc này nàng nhất định sẽ diễn rất tốt.
Nhưng trên thực tế, nàng mới phát hiện mình đối với Từ Phượng Mai cũng không phải thích.
Đại khái chỉ là cảm kích.
Rõ ràng khi đó mới vừa được Từ Phượng Mai cứu về, nàng còn âm thầm thề dưới đáy lòng, người này chính là người mà nàng sẽ bảo hộ cả đời, không nghĩ tới, thời gian trôi đi, tình cảm cũng trôi theo.
Con người thật dễ thay đổi, Triệu Bảo Thương cảm thấy mình rất kém cỏi.
Nàng đem kịch bản ném trên mặt đất.
Nội dung kịch bản tùy ý bị tản ra, Sau khi Ngôn Trăn nhìn đến, lật ra vài tờ, phía trên có đánh dấu bút ký, một cơn gió thổi qua, lại đem trang sách khép lại.
Ngôn Trăn biết mình nên làm một chút gì đó.
Cô chợt đọc theo lời kịch: “Tướng quân!”
Khi tướng quân nói ra câu này rất có khí phách.
Triệu Bảo Thương lập tức ý thức được hai chữ này, người này không phải đang gọi tướng quân, gọi chính là quân cờ mà Hoàng Hậu cùng tướng quân đang đánh, khi nước cờ sắp thắng, nói ra một câu như trong lời kịch.
Lần đầu tiên có người cùng mình đối diễn.
Triệu Bảo Thương kiềm chế cảm giác rối loạn trong lòng, đáp lại lời kịch.
“ cờ là cờ tốt, nhưng cách tướng quân vẫn còn rất xa.”
Hoàng Hậu nói: “Ngươi làm sao mà biết ta kêu tướng quân nào?”
Tướng quân trầm mặc nhắm mắt.
Ngón tay Hoàng Hậu rung động, cười nói: “Tướng quân.”
Tướng quân ngồi dưới sườn đất, cũng rơi xuống một tử, trả lời: “Bất luận là tướng quân nào, đều đã vào đường cùng, hiện giờ bốn bề đều là địch, cũng không thể dựa vào một tiểu binh hèn nhát thì có thể đưa tướng quân vào chỗ chết.”
Khi nàng nói chuyện, váy đỏ được nâng lên bởi một cơn gió, thổi lên trên mặt của nàng, che đi hết nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt kiên cường lại yếu ớt.
Hoàng Hậu đối diện cặp mắt kia, con ngươi cuối cùng vẫn rũ xuống, lại hô một tiếng “Tướng quân”.
Tiếng kêu thê lương lại làm người thương cảm.
Ở trên mặt sông,một con cá chép nhảy lên phía trước rồi lại rơi vào trong nước, phát ra một tiếng bùm.
Triệu Bảo Thương dứt khoát thanh tỉnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Bảo Thương ( sau khi dứt khoát thanh tỉnh): Hoàng Hậu của bản tướng quân đâu?
Ngôn Trăn:??? Công chúa cô đã tỉnh a! Cô là công chúa không phải tướng quân a, cô cũng không có Hoàng Hậu a, có tôi còn chưa đủ sao!!
Triệu Bảo Thương: Đủ rồi! Cô cái tiểu khả ái cuồng dã này!
Editor có lời muốn nói:
Chương này hảo dài a!:vv.
Danh sách chương