Dịch: Phong Bụi

Giả thiết, giả thiết, giả thiết như thần.

Sô pha đơn chiếc có một người ngồi, Đồ Lạc Văn. Sô pha kép có hai người ngồi, Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần. Sô pha ba chỗ có một người ngồi, Cao Cần.

Cao Cần vỗ vỗ tay vịn sô pha nói: “Chỗ của tôi thật rộng rãi.”

Đồ Lạc Văn cười nói: “Nếu như không phải tôi giành chỗ nhanh, có lẽ chỗ chúng ta hiện tại ngồi chính là ghế của anh rồi.”

La Thiếu Thần hỏi: “Các anh đến để giành sô pha sao? Ở siêu thị có đầy sao không đi mà ngồi?”

Đồ Lạc Văn hỏi: “Chê chúng tôi chướng mắt à?”

La Thiếu Thần nói: “Anh từ trước đến nay vẫn luôn chướng mắt.”

Đồ Lạc Văn cười khổ với Cao Cần nói: “Hay là anh nói đi.”

Cao Cần nhìn Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên cười khan nói: “Hay là, mang trà lên trước?”

Đồ Lạc Văn nói: “Tôi thích trà Long Tỉnh Tây Hồ.”

Cao Cần nói: “Trà Đại Mạch.”

“Hai cốc nước trắng.” La Thiếu Thần quay đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên: “Sữa mấy độ?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Ấm là được.”

Đồ Lạc Văn thở dài nói: “Cho dù là nước trắng thì cũng có nhiệt độ đó, tại sao không hỏi chúng tôi?”

La Thiếu Thần vừa đứng dậy vào bếp vừa nói: “Nước máy bếp nhà tôi chỉ có một nhiệt độ thôi.”

Thẩm Thận Nguyên đợi bóng dáng anh khuất hẳn vào nhà bếp lập tức nhỏ giọng hỏi: “Các anh phải chăng đã lên kế hoạch gì rồi?”

Cao Cần nói: “Cậu xác định các cậu đã thống nhất ý kiến rồi chứ?”

“Chưa từng thống nhất hơn hiện tại.” Thẩm Thận Nguyên lúc nói câu này, cố ý hơi đề cao giọng.

Cao Cần nói: “Cảnh sát Đồ có rất nhiều kinh nghiệm và tâm đắc trong sự nghiệp nội gián, hẳn là nên nghe ý kiến của anh ta.”

Đồ Lạc Văn giơ tay ra vẻ đầu hàng, “Tôi từ trước đến nay chưa từng nằm vùng… Làm nội gián trong Tam Quốc Sát không tính.”

La Thiếu Thần thò nửa người từ trong bếp hỏi: “Anh hiện tại đang nói với tôi rằng anh không nắm chắc chút nào về việc Thẩm Thận Nguyên sắp làm?”

“Không! Những việc ngoài việc nằm vùng tôi đều đã làm, lên kế hoạch, tiếp ứng, nắm tình báo…” Đồ Lạc Văn nói: “Chính vì những việc này làm nhiều rồi cho nên trở thành khuôn mặt quá phổ biến, không phù hợp vào vai diễn.”

Thẩm Thận Nguyên đắc ý nói: “Vào vai diễn là nghề của tôi.”

La Thiếu Thần vừa định hâm nóng sữa nghe vậy liền đi ra: “Hôm nay chúng tôi đã gặp Lỗ Thụy Dương.”

Đồ Lạc Văn chấn động: “Là các cậu nhìn thấy ông ta hay là ông ta nhìn thấy các cậu nhìn thấy ông ta?”

Cao Cần không biết nói gì: ” ‘Ông ta có nhìn thấy các cậu không?’ một câu đơn giản như vậy sao anh lại có thể nói vòng vèo vậy chứ?”

Đồ Lạc Văn nói: “Ý đại khái là vậy.”

La Thiếu Thần nói: “Nhìn thấy rồi, còn chào hỏi nữa, thuận tiện trò chuyện một chút về thời gian đi WC của nhau.”

Đồ Lạc Văn nói: “Xem ra trò chuyện rất sâu.”

La Thiếu Thần nói: “Với tiền đề ông ta biết tôi và Thẩm Thận Nguyên cùng nhau ăn cơm rồi, anh cảm thấy Thẩm Thận Nguyên vẫn thích hợp nằm vùng chứ?”

Thẩm Thận Nguyên há há miệng, nhưng lại bị Đồ Lạc Văn ngắt lời: “Tiền đề này nằm trong tính toán của tôi. Cuộc hẹn của anh và Thẩm Thận Nguyên vẫn luôn tiến hành trong phạm vi Trái Đất, tôi cảm thấy cùng là người Trái Đất, Lỗ Thụy Dương hẳn sẽ biết chút gì.”

Cao Cần chau mày.

Đồ Lạc Văn lần này chủ động thừa nhận sai sót: “Được rồi, sự so sánh này không thích hợp. Ý của tôi là, với sự quan tâm của Lỗ Thụy Dương đối với Thẩm Thận Nguyên và tác phong của ông ta, hẳn đã nắm bắt rất rõ về Thẩm Thận Nguyên.”

Cao Cần nói: “Lỗ Thụy Dương nhất định sẽ đề phòng Thận Nguyên.”

“Cho dù Thẩm Thận Nguyên nhận được giải thưởng 10 thanh niên ưu tú quốc gia, ông ta cũng sẽ đề phòng cậu ấy” Đồ Lạc Văn nói: “Mấu chốt không phải là làm thế nào để khiến Lỗ Thụy Dương không đề phòng cậu ấy mà là làm thế nào để đánh tan sự đề phòng của ông ta, ít nhất phải để ông ta có một lý do hợp lý tin tưởng Thẩm Thận Nguyên gia nhập LB là xuất phát từ việc suy nghĩ cho tiền đồ của bản thân.”

La Thiếu Thần cầm hai cốc nước đưa cho Cao Cần và Đồ Lạc Văn: “Cho nên?”

“Cho nên, chúng ta nên định vị quan hệ giữa La Thiếu và Thẩm Thận Nguyên.”

Thẩm Thận Nguyên không hiểu: “Anh muốn chúng tôi kết hôn sao?”

Đồ Lạc Văn suýt chút nữa sặc nước, ngậm nước lắc đầu thật mạnh, một lúc lâu mới nói: “Không, ý của tôi là, bạn bè tình nhân gì đó. Việc kết hôn các cậu tự mình suy xét quyết định là được.”

Cao Cần nói: “Để Lỗ Thụy Dương biết quan hệ thực sự giữa La Thiếu và Thẩm Thận Nguyên sự việc sẽ trở nên rất nan giải.” Điều này có nghĩa là Thẩm Thận Nguyên không những có thể dùng để khống chế Giản Tĩnh Niên, mà còn có thể dùng để khống chế La Thiếu.

Đồ Lạc Văn nói: “Chúng ta nên làm rõ trong suy nghĩ của Lỗ Thụy Dương, quan hệ giữa La Thiếu và Thẩm Thận Nguyên là gì.”

Cao Cần nói: “Anh có thể chui gầm giường nhà ông ta để nghe ngóng xem.”

“Không cần nghe ngóng như vậy, hỏi một số việc La Thiếu và Thẩm Thận Nguyên đại khái làm qua rồi, phát triển đến mức độ nào liền biết ngay. Ví dụ như, có từng làm hành động thân mật trước mặt đông người hay không, một tháng cùng ăn cơm mấy lần, có đến nhà đối phương qua đêm không…”

La Thiếu Thần nói: “Chúng tôi từng cùng nhau gặp Giản Tĩnh Niên.”

Đồ Lạc Văn ngạc nhiên hỏi: “Đã gặp phụ huynh rồi sao?”

La Thiếu Thần nói: “Chỉ là một trưởng bối mà thôi.”

“Qua đêm thì sao?”

“Ừm.”

Đồ Lạc Văn thấy La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên đều có vẻ thẳng thắn vô tư, cũng không tiện ra vẻ quá hóng hớt, tiếp tục nói: “Với tình hình như vậy, Lỗ Thụy Dương rất có khả năng sẽ suy nghĩ sâu xa hơn về quan hệ giữa hai người.”

Cao Cần nói: “Giữa đàn ông với nhau có tình bạn đơn thuần, anh em bạn bè cùng ăn cơm cùng ngủ rất bình thường.”

“Tôi không phủ nhận điều này. Nhưng để trở thành anh em bạn bè kiểu ấy thì nhất định phải có tiền đề khiến người ta tin phục. Tôi nhớ quan hệ giữa La Thiếu và Thẩm Thận Nguyên là gần đây mới phát triển…” Mặt Đồ Lạc Văn hiện vẻ nghi hoặc. Lúc xem tư liệu, anh ta đã cảm thấy khó hiểu trước quan hệ đột ngột thân thiết giữa Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần. Dường như từ lúc Thẩm Thận Nguyên tỉnh lại ở bệnh viện, quan hệ giữa hai người đột nhiên tiến triển rất mau. Trong hai năm trước đó, cũng chính là sau khi bọn họ hợp tác làm một album thì tiến triển quan hệ giữa hai người vẫn luôn trống rỗng… Giống như thể có sự việc gì đó nên xảy ra đã bị xóa đi vậy.

La Thiếu Thần từ nhà bếp cầm cốc sữa ấm đưa cho Thẩm Thận Nguyên: “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”

Đồ Lạc Văn hoàn hồn, nói: “Ý tôi muốn nói là nếu như tôi là Lỗ Thụy Dương, tôi sẽ có hai cách nghĩ về tư liệu của hai người. Một là, các cậu vì một quan hệ lợi ích chung nào đó mà liên hệ với nhau.”

Cao Cần nói: “Ý anh là ông ta hoài nghi La Thiếu Thần liên thủ với Thẩm Thận Nguyên.”

“Hoàn toàn có lý do. Thẩm Thận Nguyên bị vu oan buôn ma túy, nhà La Thiếu vì vậy mà có người bỏ mạng, xin lỗi.” Hai chữ sau là nói với La Thiếu Thần. “Bọn họ đều bị dính líu vào cùng một sự việc. Với tính cách đa nghi của Lỗ Thụy Dương, hoàn toàn có khả năng sẽ đưa ra phán đoán như vậy.”

Cao Cần nói: “Anh muốn tránh cho ông ta nảy sinh phán đoán này? Cách nghĩ còn lại là gì?”

Đồ Lạc Văn chớp chớp mắt với Cao Cần.

Cao Cần nhìn nhìn La Thiếu và Thẩm Thận Nguyên, hiểu ra nói: “Anh xác định muốn đẩy sự việc theo hướng đó chứ?”

La Thiếu Thần hai tay khoanh lại, sắc mặt không lành nhìn Đồ Lạc Văn, “Sao tôi lại cứ cảm thấy anh đang dốc hết sức lực để bôi nhọ cậu ấy nhỉ?”

Bọn họ ba người đều đã hiểu, chỉ có Thẩm Thận Nguyên vẫn lơ ngơ, cuống lên: “Rốt cuộc là cách nghĩ gì?”

Đồ Lạc Văn chậm rãi thốt ra ba chữ: “Quy tắc ngầm.” (Bụi: Chỉ mối quan hệ tình cảm trong giới Showbiz được tạo dựng từ quan hệ lợi ích.)

Cao Cần nói: “Nếu như Lỗ Thụy Dương thực sự hiểu Thẩm Thận Nguyên thì sẽ biết cậu ấy không phải người như vậy.”

“Ông ta và Thẩm Thận Nguyên gặp nhau được mấy lần? Sao có thể thực sự hiểu, tất cả những gì ông ta biết về Thẩm Thận Nguyên đều từ tư liệu.” Đồ Lạc Văn nhún vai nói: “Trên tư liệu viết những gì tôi rất rõ. Cha đẻ không rõ, sống nương tựa vào mẹ. Bảy tuổi thì mẹ kết hôn với Giản Tĩnh Niên, trở thành con nuôi của Giản Tĩnh Niên, tám tuổi được gửi cho bà ngoại nuôi dưỡng, cho đến khi trưởng thành. Từ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nỗ lực học hành, rất được thầy cô quý mến, lạc quan sôi nổi, hay giúp đỡ người khác, rất được nữ giới yêu quý, nhưng từ trước đến giờ chưa từng yêu ai… sau khi tiến vào giới Showbiz thì công việc luôn thuận lợi.”

La Thiếu Thần xoa xoa đầu cậu.

Cao Cần nói: “Tiểu học 5 lần nhận được bằng khen học sinh gương mẫu.”

Thẩm Thận Nguyên bổ sung: “Năm lớp 2 không nhận được bằng khen vì chuyển trường.”

Đồ Lạc Văn nói: “Xem những tư liệu này, các anh cảm thấy Thẩm Thận Nguyên là người thế nào?”

Không ai trả lời.

Đồ Lạc Văn chỉ đành tự mình nói tiếp: “Người bình thường đều sẽ cảm thấy là người tốt.”

Cao Cần nhướn mày hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”

Đồ Lạc Văn đáp: “Phần lớn mọi người đều quen đứng ở góc độ của mình để xem xét vấn đề. Như thể trong con mắt của người tốt, mỗi một người xấu làm chuyện xấu đều là vì bất đắc dĩ, trong con mắt của người xấu, trên thế gian này tuyệt đối không thể nào tồn tại người tốt tuyệt đối.”

La Thiếu Thần chau mày hỏi: “Anh muốn nghịch tạo cậu ấy trở thành ngụy quân tử?”

Đồ Lạc Văn đáp: “Như vậy mới có thể khơi dậy cộng hưởng và thường thức của Lỗ Thụy Dương, đánh tan sự nghi ngờ của ông ta.”

La Thiếu Thần nói: “Tôi xác định anh đang bôi nhọ cậu ấy.”

Thẩm Thận Nguyên lại rất hứng thú: “Hơ, cụ thể làm thế nào?”

Đồ Lạc Văn nói: “Rất đơn giản, thêm ba chữ vào tất cả những gì cậu đã trải qua là xong – Có mưu đồ.”

“Nỗ lực học hành là để thầy cô và phụ huynh yêu quý, để có cuộc sống tốt hơn, để được bằng khen học sinh gương mẫu. Lạc quan sôi nổi, hòa đồng với bạn bè, thu hút sự chú ý của nữ sinh là vì cậu thích được người khác ngưỡng mộ, không hẹn hò với bất kỳ ai là bởi cậu muốn giữ gìn thân phận người tình của quần chúng. Vào giới Showbiz vẫn luôn rất thuận lợi là vì cậu trước đó đã tìm hiểu rất kỹ, quen thuộc tính cách của mỗi người, biết được nhược điểm của họ, đồng thời lợi dụng điều đó. Sau khi vào Y Mã Đặc, cậu kết thân với Cao Cần, kết thân với Kiều Dĩ Hàng, kết thân với Phong Á Luân, là vì biết được bọn họ có thể khiến cậu thành danh! Cậu muốn thành danh trong giới Showbiz, vì cậu muốn nói với người mẹ lúc đầu đã vứt bỏ cậu rằng quyết định của bà ấy là một sai lầm ngu xuẩn. Cậu muốn chứng minh cho Giản Tĩnh Niên xem, không có sự trợ giúp của ông ta, cậu vẫn có thể sống rất tốt! Cậu và La Thiếu Thần ở cùng nhau là vì anh ta có thể mang lại cho cậu…”

“Đủ rồi!” La Thiếu Thần tức giận quát.

Đồ Lạc Văn lập tức ngậm miệng, mới phát hiện ra Thẩm Thận Nguyên đã ngây người.

Cao Cần đặt cốc nước xuống đứng dậy, đi đến trước mặt anh ta nói: “Hiện tại tôi bắt đầu hoài nghi, khi tôi ủng hộ quyết định của anh có phải đầu tôi có vấn đề rồi không.” Anh ta quay lại chào tạm biệt La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên, sau đó cầm lấy áo khoác treo trên giá gần cửa nhà, tự động mở cửa đi khỏi.

Đồ Lạc Văn vuốt mặt một cái nói: “Xin lỗi, tôi không có ý như vậy.”

Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi thực sự mang lại cảm giác như vậy cho mọi người sao?”

“Trước khi tôi gặp cậu, đích thực tôi đã có suy nghĩ như vậy. Một người giỏi che giấu, khôn ngoan khéo léo.” Đồ Lạc Văn ngừng một chút, nói: “Nhưng cậu đã thay đổi cách nhìn của tôi. Cậu đã khiến tôi tin tưởng thực sự có người có thể sống chân thành.”

“Trời đã rất tối rồi.” La Thiếu Thần hạ lệnh tiễn khách.

Đồ Lạc Văn thức thời đứng dậy, đi đến cửa, do dự một lát, quay người nói: “Nếu như cậu từ bỏ, tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Chúc ngủ ngon.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện