Dịch: Phong Bụi

Thẩm Thận Nguyên không biết Lỗ Thụy Dương và Bào Quỳnh cuối cùng nói chuyện thế nào, chỉ biết đạo diễn của “Thần Long Giáp” đổi thành Khổng Sâm Học, cậu trở thành nam chính số một. Thông báo do đích thân Củng Văn Hiểu đưa đến, còn sâu xa nói một câu thế này: “Người Tổng giám đốc Lỗ nâng đỡ không có ai là không nổi tiếng cả.”

Thẩm Thận Nguyên vui mừng đáp: “Thầy bói cũng nói tôi sẽ trở nên rất nổi tiếng.”

“Đừng để Tổng giám đốc Lỗ thất vọng.”

Củng Văn Hiểu lần thứ hai nhấn mạnh bốn tiếng Tổng giám đốc Lỗ, Thẩm Thận Nguyên coi như hiểu được ý đồ của lãnh đạo, lập tức moi tim móc phổi ca ngợi tổ chức và lãnh đạo. Mới khen có hai phút, Củng Văn Hiểu đã bị khen đến ong đầu mà chạy trốn.

Thẩm Thận Nguyên vẫn khen chưa hết ý, buồn bã mất mát nhìn theo bóng lưng của cô ta.

Từ Húc cầm cốc cà phê nóng đi từ bên kia hành lang qua, “Tôi nhận giúp cậu một show, là nhãn hiệu phục trang quốc tế, nếu như biểu hiện tốt nói không chừng có thể trở thành người đại diện.”

Thẩm Thận Nguyên thận trọng hỏi: “Của nước nào thế?”

“Italia, sao thế?”

“Có phải Mafia Italia làm gì cần tôi đi nằm vùng không?” Hai mắt Thẩm Thận Nguyên lấp lánh ánh kỳ vọng.

“…” Từ Húc cực kỳ nghi ngờ nguyên nhân Thẩm Thận Nguyên chấp nhận nằm vùng hoàn toàn không phải vì yêu chính nghĩa gì đó mà là vì mạo hiểm và kích thích. “Vô cùng xin lỗi. Tôi chỉ là cảnh sát hình sự bình thường, không phải cảnh sát hình sự quốc tế.”

“Không thể thăng cấp nội bộ sao?”

“Phải đợi chính phủ thu mua tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế đã.”

Thẩm Thận Nguyên vẫn còn muốn tiếp tục câu chuyện, khóe mắt liếc thấy có người đi tới, lời nói liền chuyển hướng: “Làm tốt lắm, cơ hội này thực sự rất tuyệt.”

Từ Húc nhìn cái liền hiểu ngay, lập tức vui mừng vỗ vai cậu: “Đợi cậu trở thành người đại diện của nhãn hiệu này rồi, giá trị và độ nổi tiếng nhất định sẽ tăng thêm một bậc! Cố lên!”

Người qua đường A vội vội vàng vàng đi qua trước mặt hai người.

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Vừa rồi nói đến đâu rồi?”

“Chính phủ thu mua tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế.” Từ Húc ngừng một chút nói: “Nếu thực có thể mua được thì mua ngân hàng thế giới vẫn hơn.”

“Thế thì dứt khoát mua Liên hợp quốc.”

“Cũng giống nhau thôi.”

“Các lãnh đạo quả nhiên đều rất bận.”

“Thần Long Giáp” nghe có vẻ giống một bộ phim cổ trang, trên thực tế nó đích thực là một bộ phim cổ trang.

Truyện kể rằng ba năm trước, đệ nhất cao thủ đại nội Tư Mã Xung chán ghét giang hồ, dự định cùng hồng nhan tri kỷ Phong Khinh Yên quy ẩn giang hồ. Hoàng đế ra một nhiệm vụ cuối cùng coi như điều kiện để hắn có thể đi. Để tìm kiếm mật bảo bị đánh cắp của hoàng cung Thần Long Giáp, Tư Mã Xung soái quân vây công Lăng Vân Bảo. Lăng Vân Bảo người ít không địch được nhiều, tử thương vô số, Bảo chủ Lăng Đa Tình cùng Tư Mã Xung quyết chiến tại Vãng Sinh Nhai, không rõ tung tích.

Ba năm sau, Thần Long Giáp tái xuất giang hồ, hoàng đế sai cao thủ đi điều tra, phát hiện Thần Long Giáp ở trong tay Vu Hồng Tú – trang chủ Hồng Tú sơn trang, người tình của Lăng Đa Tình. Thế nhưng cao thủ đến Hồng Tú sơn trang đều chỉ có đi không có về, hoàng đế hết sức tức giận, ra lệnh cho thống lĩnh đại nội Lữ Thắng Nghĩa trong vòng một tháng phải điều tra ra tình hình. Lữ Thắng Nghĩa triệu tập tất cả những thủ hạ đắc lực nhất song Thánh tam Quỷ tứ Kiếm khách công đánh Hồng Tú sơn trang, nhưng lại phát hiện ra kẻ đứng sau thao túng Hồng Tú sơn trang lại chính là Tư Mã Xung. Thì ra việc Thần Long Giáp mất cắp vốn chính là kế hoạch một tay Lữ Thắng Nghĩa bày ra, mục đích là để Tư Mã Xung và Lăng Vân Bảo lưỡng bại câu thương, tiêu diệt cái đinh trong mắt. Cuối cùng Tư Mã Xung dựa vào Đa Tình Tam Kiếm của Lăng Đa Tình, Thất Tú Trâm của Vu Hồng Tú và chiêu Xung Thiên Nhất Nộ của mình đánh bại Lữ Thắng Nghĩa mặc Thần Long Giáp.

Thẩm Thận Nguyên đọc xong kịch bản chỉ hỏi một câu: “Điểm ăn khách của phim này là gì?”

Từ Húc đáp: “Nghe nói là ba chữ.”

“Giá vé thấp?”

“Cảnh quay rộng.” Từ Húc thấu hiểu vỗ vỗ vai cậu “Diễn viên giỏi chân chính không sợ kịch bản tệ.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Thực ra kịch bản này cũng không tệ lắm.”

“Cẩu huyết à?”

“Tiền nhân hậu quả nguyên nhân kết quả chuyển tiếp cao trào đều có đủ.”

“Hy vọng người xem cũng sẽ nghĩ như vậy.” Từ Húc nhớ ra một việc “Lâm Tử Tiêu đóng Lữ Thắng Nghĩa, các cậu hẳn sẽ gặp nhau ở trường quay.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Cảnh anh ta đánh tôi có nhiều không?”

Từ Húc đáp: “Đừng sợ, cuối cùng anh ta bị cậu đánh chết mà.”

“…”

“Cái đấy để sau hãy lo, buổi chiều cậu phải tham gia tiết mục tạp kỹ “Khoái lạc vạn phần tuyến”, phải ghi hình hai kỳ thượng hạ.”

Thẩm Thận Nguyên ngoại trừ lúc trước ra album, rất ít khi lên tiết mục tạp kỹ, nhiều nhất là lên tiết mục cùng đoàn phim để tuyên truyền, cho nên với lần tham gia tiết mục tạp kỹ hiếm hoi này cảm thấy rất ngạc nhiên, “Đi làm cái gì?”

“Chắc là trả lời câu hỏi.”

“Nhưng mà tôi chẳng có gì cần tuyên truyền cả.”

“Không muốn đi cũng không sao, có điều nghe nói La Thiếu cũng sẽ đi đấy.” Từ Húc cười tủm tỉm nói xong, chớp mắt phát hiện người đã chạy biến ra xa rồi, nhịn không được gọi hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”

“Chuẩn bị tạo hình!”

“…”

“Khoái lạc vạn phần tuyến” là tiết mục của đài BLX đưa ra nhằm đối phó với tiết mục vương bài “Go! Go! Su… Super star” của đài NCC. MC là MC cũ của “Go! Go! Su… Super star” La Bội Giác, đáng tiếc lượng xem của tiết mục này không được như mong đợi, tiết mục này bị lãnh đạo cao cấp hạ lệnh cải tiến, La Bội Giác bị thay thế, thay bằng thần tượng đang nổi Lâm Tuấn Hữu, người dẫn cùng không cố định, thường xuyên mời các ngôi sao khác tham dự làm khách mời.

Cách bố trí như thế không ngờ lại khiến tiết mục này khởi tử hoàn sinh. Tuy rằng về mặt bằng không thể so với “Go! Go! Su… Super star” nhưng so với những tiết mục từ trước đến nay của đài này thì đã được coi là show độc. Thế là tiết mục này cứ thế được duy trì.

Tuy rằng trước khi đi đã liên lạc với La Thiếu Thần, biết anh sẽ không đến đài truyền hình sớm đến thế, Thẩm Thận Nguyên vẫn không nhịn được đến đài từ sớm chờ đợi. Dù sao ngôi sao cấp bậc như cậu, đài truyền hình sẽ chuẩn bị phòng hóa trang chuyên dụng cho cậu, phòng hóa trang thông thường vẫn có sô pha và ghế, có thể vừa đợi vừa ngủ bù.

Bàn tính như ý của Thẩm Thận Nguyên gõ không tồi, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, cậu vừa ngả lưng xuống được hai phút đã bị tiếng gõ cửa vội vã đánh thức. Cậu nghi hoặc nhìn Từ Húc, Từ Húc cũng rất hoang mang. Thẩm Thận Nguyên tiếp xúc với đài truyền hình không nhiều, theo lý mà nói không có người quen biết gì mới đúng. Cửa vừa mở, một khuôn mặt xa lạ.

Từ Húc hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?”

“Tôi là biên đạo của Khoái lạc vạn phần tuyến, gọi tôi Tiểu Mã là được rồi. Tôi muốn tìm anh Thẩm.” Tiểu Mã vừa cười ha ha vừa ngó vào bên trong.

Thẩm Thận Nguyên nghe thấy động tĩnh thì đi ra, nhìn rõ người đến, lặng lẽ nhăn nhó. Không thể không nói, được một ông anh bốn mươi năm mươi tuổi gọi là anh cảm giác thực sự rất là…quái dị – tuyệt đối không hề có cảm giác sung sướng ngầm gì đó đâu.

“Là thế này, ” Tiểu Mã, hoặc có thể gọi là Lão Mã, nói thẳng “Tôi muốn mời anh Thẩm làm khách mời MC hôm nay.”

Thẩm Thận Nguyên chấn kinh hỏi: “Tôi á?”

Từ Húc hỏi: “Lúc trước chúng ta bàn bạc có phải như thế đâu? Khách mời MC ban đầu là ai?”

Lão Mã đáp: “Bát quái tiểu tử.”

“…”

Có lúc có những việc không cần nói quá rõ, mọi người vẫn có thể hiểu được. Từ Húc tuy rằng lăn lộn trong ngành này chưa lâu, nhưng danh tiếng của Bát quái tiểu tử đã không còn chịu giới hạn của ngành nữa rồi.

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “MC phải làm những gì?”

Lão Mã thành thật trả lời: “Chủ trì chương trình.”

“Tôi phải làm những gì?”

“Chủ trì chương trình.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Có sự sắp xếp lưu trình gì không?”

“Có chứ.” Lão Mã vừa nghe thấy thế liền hí hửng đưa ra bản kế hoạch chương trình.

Thẩm Thận Nguyên nhận lấy xem qua, sau đó lấy bản dành cho khách mời trực tiếp từ trong túi áo ra so sánh: “Giống nhau à?”

Lão Mã vỗ ngực nói: “Tất nhiên phải thế rồi! Chương trình của chúng tôi từ trước đến nay luôn duy trì nguyên tắc công bằng công chính công khai mà!”

Từ Húc hỏi: “Chắc cũng phải có đáp án cho câu hỏi chứ? MC mà cũng không biết đáp án thì gợi ý cho khách mời thế nào được?”

“Chính vì không muốn MC gợi ý cho khách mời cho nên mới không để MC biết đáp án mà.” Lão Mã đắc ý nói, “Yên tâm, đến lúc đó sẽ có chữ hiện trên màn hình.”

Từ Húc hỏi: “Tại sao lại tìm chúng tôi?”

Lão Mã đáp: “Anh Thẩm thiên phú hơn người!”

Từ Húc nói: “Nói thật đi.”

Lão Mã đáp: “Anh Thẩm đến sớm nhất.”

Từ Húc, Thẩm Thận Nguyên: “…”

La Thiếu Thần vốn cũng định đi sớm, nhưng trước khi đi lại gặp phải một vị khách không mời mà đến. Thư ký của Tổng giám đốc Tập đoàn TH Tiêu Bác đích thân đến gửi thiệp mời, mời anh tham dự dạ tiệc sinh nhật của Chủ tịch Hội đồng quản trị đương nhiệm Tập đoàn TH, mẹ của Lỗ Thụy Dương, Cam Thái, tổ chức vào tối thứ bảy.

Trọng điểm của thiệp mời không phải ở hôm đó là sinh nhật của mẹ Lỗ Thụy Dương, mà là ở đối tượng được mời, bên cạnh La Thiếu Thần còn có một cái tên.

La Thiếu Thần trên đường đến Đài truyền hình BLX gọi điện cho Cao Cần: “Hỏi Tiểu Chu xem tối thứ bảy này có rảnh không.”

Cao Cần hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, nhướn mày nói: “Cậu có thể không đi.”

La Thiếu Thần nói: “Nguyên Nguyên sẽ đi.” Thẩm Thận Nguyên hiện tại là thuộc cấp của Lỗ Thụy Dương, dù thế nào cũng phải đi dự tiệc một chút.

Cao Cần hiểu rõ tâm lý hận không thể vò nát Thẩm Thận Nguyên nhét vào trong tim để thương, “Tôi sẽ giúp cậu liên hệ với Đại Kiều.”

“Làm gì?”

“Đặc huấn cho Tiểu Chu. Thầy giáo đặc huấn cho cô ấy lần trước đi công tác ngoại khóa chính là Đại Kiều mà.”

“Hiệu quả thế nào?”

Cao Cần đáp: “Làm hỏng việc.”

La Thiếu Thần nói: “Cứ để cô ấy trực tiếp đến.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện