Dịch: Phong Bụi

Đến tận lúc ngây ngây ngô ngô bị đối phương kéo vào trong phòng, Thẩm Thận Nguyên mới giật mình tỉnh lại: “Mã Duy Càn? Sao cậu lại có thể ở đây?”

“Tại sao anh ở đây thì tôi cũng ở đây vì lý do đó.” Mã Duy Càn trông cũng có chút căng thăng, còn giơ tay lên nới lỏng cà vạt.

“…Cậu cũng uống say sao?” Thẩm Thận Nguyên lùi một bước, mượn ánh sáng từ bóng đèn nhỏ bằng cái móng tay trên hành lang quan sát đối phương, “Đâu có giống đâu.”

Mã Duy Càn nói: “Anh muốn đối phó Lỗ Thụy Dương phải không?”

Thẩm Thận Nguyên chấn kinh nhìn cậu ta: “Sao cậu lại có cái ảo giác này?”

“Đừng giả vờ nữa.”

Đương nhiên phải giả vờ rồi! Thẩm Thận Nguyên ra sức lắc đầu.

Mã Duy Càn đi qua bên cạnh cậu, ngồi xuống trên giường, “Tôi cũng muốn lật đổ ông ta.”

Thẩm Thận Nguyên ngây ra một lúc, không nắm chắc cậu ta nói thật hay chỉ là muốn dụ cậu khai ra.

“Tôi là vì Mã Ngọc.” Mã Duy Càn rầu rĩ nói.

Người cậu ta chìm trong bóng tối, lời nói ra phiêu đãng trong bóng tối, hết sức âm trầm. Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu nhìn bóng đèn, cảm thấy nơi này tuy rằng ánh đèn u ám, nhưng có còn hơn không, tốt hơn là không nên tiến vào nhập đội với cậu ta.

“Mã Ngọc là bị Lỗ Thụy Dương ép chết.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Ép thế nào?”

Mã Duy Càn đáp: “Ông ta bỏ rơi cậu ấy.”

Thẩm Thận Nguyên: “…”Có lẽ do tình tiết bộ phim cẩu huyết quá mức tầm thường, ngược lại khiến cho cậu không biết nên đáp lại thế nào.

“Mã Ngọc là một người rất nhạy cảm rất yếu đuối. Cậu ấy chia tinh thần của mình thành mấy phần ký thác trên người người khác, phần ký thác trên La Khải Tùng đã bị phá hủy theo cái chết của La Khải Tùng, Mục Tất Tín cũng vậy, phần lớn nhất ở trên người Lỗ Thụy Dương, cũng chính là phần khiến cậu ấy bị phá hủy triệt để nhất. Còn tôi, tôi quá mức kém cỏi.”

“Tôi không hiểu ý của cậu lắm. Cậu có phiền khi tôi dùng cách nói thông tục hoặc có chút thô tục để giải thích tình huống kiểu này không?” Thẩm Thận Nguyên thấy cậu ta không phản đối, thăm dò nói: “Chân cậu ta giẫm lên mấy chiếc thuyền, nhưng đều bị lật cả.”

“…”

“…”

“Không phải.” Mã Duy Càn thử thuyết phục Thẩm Thận Nguyên vứt bỏ cách nghĩ không đáng tin đang xoay chuyển trong đầu cậu, “Đối với cậu ấy mà nói, chúng tôi là toàn bộ sinh mệnh của cậu ấy.”

Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm: “Nam chính trong tiểu thuyết tên nào có họ Mã, diễn biến tâm lý gần như đều như vậy cả.”

“Nói tóm lại, tôi sẽ giúp các anh đối phó với Lỗ Thụy Dương.”

“Chúng tôi?” Thẩm Thận Nguyên giả ngu hỏi, “Chúng cái gì mà chúng? Chúng ở đâu ra?”

Mã Duy Càn cười xấu xa: “Anh thừa nhận mục đích của anh là đối phó Lỗ Thụy Dương rồi nhé.”

“…Làm gì thừa nhận.” Thẩm Thận Nguyên cố cãi.

“Không thừa nhận cũng không sao.” Mã Duy Càn cầm điện thoại ra xem giờ nói: “Tôi phải về trước rồi, muộn nữa thì không ra được nữa. Bản thân anh cũng phải cẩn thận một chút, Lỗ Thụy Dương nam nữ đều ăn cả đấy.”

Thẩm Thận Nguyên thấy cậu ta nhanh nhẹn mở cửa sổ ra, buột miệng hỏi: “Không phải cậu nói muốn giúp sao?”

Mã Duy Càn đạp lên bệ cửa sổ, ngồi xuống dùng ánh sáng từ màn hình điện thoại soi độ cao và địa thế phía dưới, đang chuẩn bị nhảy xuống, lại bị Thẩm Thận Nguyên túm lại, “Cậu đừng có đi.”

“Không thể không đi.” Mã Duy Càn đè thấp giọng nói: “Liên lạc sau ha.”

“Này!” Thẩm Thận Nguyên còn định nói gì đó, Mã Duy Càn đã nhanh chóng giằng khỏi tay cậu, hai tay nắm lấy khung cửa, thăm dò thò chân xuống dưới, cũng may bề ngoài biệt thự của Lỗ Thụy Dương lại gồ ghề lồi lõm, cho nên cậu ta rất dễ tìm được điểm đặt chân, sau đó từng bước từng bước đi xuống…

Thẩm Thận Nguyên căng thẳng nhìn cậu ta, vừa lo cậu ta ngã gãy chân vừa sợ cậu ta bị phát hiện, liên lụy đến mình. Thấy cậu ta cuối cùng cũng đáp đất, Thẩm Thận Nguyên vừa mới định thở phào một hơi, cửa liền nghe thấy hai tiếng gõ rất nhẹ như thể thăm dò lại giống như tránh làm phiền, sau đó, cửa mở. Thẩm Thận Nguyên chỉ kịp quay người lại.

Lỗ Thụy Dương bật đèn lên, nghi hoặc nhìn cậu: “Sao thể? Sắc mặt sao lại trắng bệch như vậy?”

Thẩm Thận Nguyên há há miệng, một lúc lâu mới đáp: “Có ma.”

Lỗ Thụy Dương đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một vòng, lại bật tất cả đèn đóm lên, thuận tiện kiểm tra tủ và gầm giường, cuối cùng nhún vai nói: “Chẳng có gì hết. Có phải cậu mơ thấy ác mộng không?”

Thẩm Thận Nguyên sờ sờ trán, “Tôi cũng không biết nữa. Có người đứng ở đầu giường tôi, tôi cảm thấy người đó cứ nhìn mình chăm chăm, tôi muốn cử động mà không thể nào cử động được. Lúc tôi tỉnh lại bên ngoài dường như có bóng người lướt qua.” Cậu tính luôn cả lần thăm lần trước của Lỗ Thụy Dương trong đó, nửa thật nửa giả, nói y như thật.

“Có thể là tôi. Tôi có đến xem qua cậu, có điều cậu đã ngủ mất rồi.” Lỗ Thụy Dương thẳng thắn thừa nhận, “Sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa? Có cần ngủ thêm một chốc, ngày mai tôi cho người đưa cậu về.”

“Không cần, tôi, tôi đỡ hơn rồi.” Thẩm Thận Nguyên trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu hoàn toàn trái ngược lại với lời nói.

Lỗ Thụy Dương cực kỳ tự nhiên chuyển sang hình mẫu ông bác tri tâm, ngồi xuống bên giường cậu, “Tôi đã nhìn thấy bạn gái của La Thiếu rồi, không giống như đối thủ cạnh tranh đáng gờm.”

“Là trợ lý lúc trước của tôi. Anh ấy ban đầu nói là để che mắt… Tôi ban đầu còn thực sự tin.”

“Có thể thực sự chỉ là che mắt, nghĩ theo chiều hướng tốt đi.”

“Vậy sao?” Thẩm Thận Nguyên nắm chặt nắm tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, phẫn hận và đố kỵ chiếm cứ đôi mắt cậu, giống như một đôi rắn độc, không chút cố kỵ toát ra những tình cảm mặt trái của chúng, “Che mắt đến mức mục đích của che mắt cũng vứt bỏ sao?”

Lỗ Thụy Dương vỗ vỗ vai cậu: “Con người có những lúc khó tránh khỏi có mới nới cũ, không phải là điều mà họ có thể khống chế được. Nghĩ thoáng một chút, đối với cậu, đối với cậu ấy, thậm chí đối với cô gái kia đều tốt hơn. Cậu là một người tốt, lần sau nhất định sẽ gặp may.”

“Tại sao tôi lại không có mới nới cũ?”

“Tôi đã nói rồi, cậu là một người tốt.”

“Thế nhưng tôi không muốn làm người tốt nữa, không muốn một chút nào!” Thẩm Thận Nguyên cắn răng khẽ gầm.

Lỗ Thụy Dương hỏi: “Cậu muốn thế nào?”

“Tôi muốn khiến anh ấy trở về bên cạnh tôi.”

“Với những gì tôi hiểu về La Thiếu, điều này rất khó.”

“Rất khó có phải là có, có cách không?” Thẩm Thận Nguyên cẩn trọng hỏi, sợ ông ta phủ nhận.

Lỗ Thụy Dương đáp: “Cứ làm việc cho tốt. Đàn ông có thành tựu rồi, cái gì cũng đều có.”

Ánh sáng trong đáy mắt Thẩm Thận Nguyên lại tối đi.

“Tôi nói thật đấy.” Lỗ Thụy Dương giơ tay chỉ chỉ vào huyệt thái dương của ông ta, “Từ từ suy nghĩ. Muộn thế này rồi, đừng về nữa, thong thả nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thận Nguyên vốn còn định từ chối, chợt nhớ ra đến giờ vẫn không thấy bóng dáng Từ Húc đâu, lập tức nảy ra liên tưởng không tốt, lời từ chối lập tức nuốt xuống, thuận nước đẩy thuyền gật đầu.

“Yến hội sắp kết thúc rồi, tôi xuống đi một vòng xem. Hôm nay cậu không ăn gì, chốc nữa tôi cho người mang ít đồ ăn cho cậu.” Lỗ Thụy Dương đứng dậy, sau khi giúp cậu đóng cửa sổ mới rời khỏi.

Thẩm Thận Nguyên ngồi không yên nổi, cầm điện thoại lên định gọi cho Từ Húc, lại sợ anh đang trốn ở nơi nào đó, gọi điện lại bại lộ hành tung, ngẫm nghĩ một lúc, tốt hơn là nhắn tin hỏi anh đang ở đâu. Tin nhắn gửi đi như con trâu bùn chìm vào trong đại dương, một đi không đáp lại, đến tận khi Lỗ Thụy Dương cho người mang đồ ăn đến, vẫn không thấy tin tức của Từ Húc.

Vừa rồi là ngồi không yên, hiện tại ngay cả đứng cũng đứng không yên nổi. Thẩm Thận Nguyên gọi vào số của Từ Húc.

“Số điện thoại bạn đang gọi hiện không ở trong vùng phủ sóng.”



Điều này còn khó hiểu hơn là việc số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy!

Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn không hiểu gì hết. Cậu nhìn nhìn đồng hồ, trải qua liên tiếp một kinh một ngờ như vậy, đầu óc cậu đã cực kỳ tỉnh táo, thế nhưng nhìn thời gian, mới có hơn 10 giờ, cũng tức là, cậu chỉ ngủ hơn một tiếng đồng hồ. Chẳng lẽ Từ Húc trong một tiếng này đã rời khỏi thành phố? Anh ta đi đâu được? Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ cắm một cái xúc xích vào miệng, sau đó thu gọn tất cả những tình huống đột ngột phát sinh nhắn tin gửi La Thiếu Thần xin ý kiến.

La Thiếu Thần qua một lúc mới nhắn tin trả lời, tin nhắn trả lời rất ngắn gọn: Gọi điện có tiện không?

Thẩm Thận Nguyên lập tức gọi điện qua.

La Thiếu Thần đợi cậu gọi qua liền hỏi ngay: “Từ Húc ra khỏi thành phố, Mã Duy Càn tạo phản nghĩa là sao? “Thành phố” trong “ra khỏi thành phố” có phải gõ sai rồi không? Có phải đã xảy ra việc gì không?” (Bụi: “Ra khỏi thành phố”出市 và  “xảy ra chuyện”出事 pinyin đều là chushi. Nhiều khi gõ chữ nhanh quá có thể nhập nhầm chữ.)

“Hơ, không phải.” Từ miệng La Thiếu Thần nghe thấy tin nhắn mình gửi đi đúng thực là dễ khiến người ta hiểu nhầm. Thẩm Thận Nguyên vội vàng giải thích một hồi thế này thế kia, làm rõ hiểu lầm.

La Thiếu Thần ngưng trọng nói: “Ý em là Từ Húc đến giờ này vẫn chưa lộ diện?”

“Đúng vậy, đã mất tích một tiếng đồng hồ rồi. Đúng rồi, trên người em có phải có thiết bị định vị không? Trên người Từ Húc có không?”

“Để anh liên lạc với Đồ Lạc Văn.”

Thẩm Thận Nguyên nghe anh nói thế, càng trở nên căng thẳng, trong đầu óc toàn là hình ảnh Từ Húc bị người ta dùng khổ hình. Lời cố ý nhấn mạnh trước lúc đi của Mã Duy Càn chợt hiện lên trong đầu cậu: “Lỗ Thụy Dương nam nữ đều ăn cả đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện