Tác giả: Tô Du Bính

Dịch: Phong Bụi

Sân bay, sân bay, không thấy nữa.

Mặc dù nói ra lời trong lòng cậu muốn nghe, nhưng đối tượng nói ra lại không phải người trong lòng cậu muốn. Thẩm Thận Nguyên cảm thấy trên vai có một đôi tay đang thăm dò, dường như đang thử xem cậu có bài xích nó hay không, sau đó mới nhè nhẹ đặt xuống.

“Lâm Lâm ở cùng mẹ được không?” Sử Mạn Kỳ nhẹ giọng nói.

Vú Triệu nắm lấy ống tay áo của Thẩm Thận Nguyên từ lúc nào không biết, nói xen vào: “Việc này là do La lão gia quyết định.”

Sử Mạn Kỳ chau mày rất nhẹ, cố chấp trả lời: “Chỉ cần Lâm Lâm không phản đối, về phía bố, tôi sẽ nói.”

Vú Triệu dù sao cũng không phải người họ La, mặc dù rất thương La Lâm Lâm, cũng không dám nói quá phận, chỉ biết nhìn La Thiếu Thần mong anh giúp đỡ.

La Thiếu Thần chậm rãi nuốt đồ ăn xuống, thản nhiên nói: “Lâm Lâm vẫn còn nhỏ, việc này vẫn nên để bác trai quyết định, chị dâu bàn bạc thêm với bác trai đi.”

Sử Mạn Kỳ mặt trắng bệch.

Thẩm Thận Nguyên nhân cơ hội đứng dậy, vỗ vỗ tay cô, nói: “Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời tiểu tiểu thúc thúc.”

La Thiếu Thần nhướn mày.

Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên nhìn về phía khác, giả bộ không hiểu sự nghi hoặc trong đáy mắt của anh ta. Không phải cậu định chống đối, mà là vì khả năng bị lộ khi ở cùng với vợ chồng La Khải Trạch thực sự quá cao. Có thể thấy La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ đối xử với Lâm Lâm rất tốt, nhưng không giống như vú Triệu, chuyện gì cũng thuận theo Lâm Lâm, tuyệt đối nghe theo Lâm Lâm, nói đơn giản, lý trí của họ vẫn còn, sớm tối chung sống với nhau rất dễ bị phát hiện sơ hở. Cho nên cậu nghĩ đi nghĩ lại, ở cùng với La Thiếu Thần vẫn an toàn hơn một chút, ít nhất, đến lúc không còn đường nào để chạy nữa, cậu cũng có thể lựa chọn thẳng thắn giãi bày mong được khoan hồng. Biết đâu La Thiếu còn nể tình quen biết……thế nhưng nhớ đến biểu cảm của La Thiếu Thần khi nhắc đến ba chữ Thẩm Thận Nguyên, cậu lại bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình.

Sử Mạn Kỳ tất nhiên không biết được suy nghĩ thực sự trong lòng cậu, cô chỉ biết rằng, là một người mẹ, con gái mình thà lựa chọn con đường nó không muốn đi còn hơn là ở với mình. So với việc con gái không thèm liếc nhìn mình lấy một cái còn đau đớn hơn.

La Thiếu Thần lau miệng, đứng dậy, giơ tay về phía Thẩm Thận Nguyên, nói: “Chú đưa con lên lầu thu dọn hành lý.”

Hành lý của cậu không phải đã đóng gói đưa hết sang nhà anh ta rồi hay sao? La Thiếu nhất định đã có tuổi, trí nhớ bắt đầu bị thoái hóa rồi. Thẩm Thận Nguyên thông cảm nhìn anh ta một cái, nắm lấy mô hình đồ chơi chocolate nhân rượu, ngoan ngoãn nắm tay, theo anh ta lên lầu.

Vú Triệu đi theo: “Tôi lấy chìa khóa đưa chú.”

Lên đến tầng hai, La Định Âu từ thư phòng đi ra, trong tay cầm một tấm chi phiếu, đưa cho La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần một tay nắm lấy tay Thẩm Thận Nguyên, một tay cho trong túi áo, không nhận.

La Định Âu nói: “Cái này là cho Lâm Lâm.”

La Thiếu Thần nói: “Con không thiếu tiền.”

“Ta biết, điều ta buồn là con không thiếu tiền đấy.” La Định Âu nói, “Nếu như con thiếu tiền, là có thể đến công ty giúp ta được rồi. Nhưng mà con chưa vào công ty, chuyện lần này lại liên lụy đến con rồi. Bọn chúng đã nhắm vào xe của con, chính là đã nhắm đến con, vẫn nên cẩn thận một chút, ra ngoài nên tránh đi một chút thì tốt hơn.”

La Thiếu Thần hỏi: “Bọn chúng muốn bức Khải Tùng ra sao?”

“Ừ, nhận được một bức thư đe dọa nặc danh, gửi từ Canada, nói là muốn gặp mặt Khải Tùng.” La  Định Âu bất ngờ tức giận nói, “Thằng khốn này, nhất định đã giấu giếm chuyện gì đó! Ta không tin nó vì Học Giai mà tính sổ với Mục Tất Thành!”

“Luật sư nói trên người nó bị thương, vụ kiện có thể nói là phòng vệ chính đáng, khả năng thắng kiện rất cao.”

“Cầm lấy đi.” La Định Âu thở dài một cái, thấy anh không có ý định cầm lấy chi phiếu, dứt khoát bỏ vào túi áo của Thẩm Thận Nguyên, “Lâm Lâm ngoan, đi theo tiểu tiểu thúc thúc nhé, nghe lời tiểu tiểu thúc thúc, đợi đến khi tiểu thúc thúc không có chuyện gì nữa, ông nội lại đón con về ở.”

Thẩm Thận Nguyên: “……..” Cậu rốt cuộc cũng hiểu vì sao La Thiếu Thần là tiểu tiểu thúc thúc rồi… tuy nhiên lời giải của câu đố này chẳng có chút ý nghĩa hiện thực nào.

Vú Triệu viết hết những việc quan trọng vào giấy, đưa cho La Thiếu Thần, rồi lại tiễn bọn họ ra khỏi cửa.

Lúc đi qua phòng khách, Thẩm Thận Nguyên vẫn để ý quay đầu lại nhìn nhà ăn một cái, phát hiện Sử Mạn Kỳ đã không còn ở đó nữa. Giữa cô và La Lâm Lâm đã xảy ra chuyện gì, vẫn chưa có chút đầu mối, có điều đối với bất cứ đứa trẻ nào, người mẹ vẫn luôn là một sự tồn tại không thể thay thế được, nếu như không phải thân phận của cậu quá mức khó xử, thì đã có thể thúc đẩy sự hòa thuận giữa mẹ và con gái rồi.

Đi đến trước xe, La Thiếu Thần mở cửa xe chỗ ngồi phía sau.

Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nhìn anh.

La Thiếu Thần nói: “Ngồi đằng sau an toàn hơn.”

“Nhưng con thích ngồi đằng trước.”

“Nhân vật quan trọng đều ngồi ở đằng sau.”

“Vậy chú ngồi đi.”

La Thiếu Thần nói: “Thật xin lỗi, chú không mang theo điều khiển từ xa.”

Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, mặt đầy vẻ trong sáng, “Nhưng mà ngồi đằng sau không nhìn được mặt của chú.”

La Thiếu Thần hơi sửng sốt.

Vú Triệu lại một lần nữa ngạc nhiên vì sự cố chấp và cảm giác gần gũi của cục cưng nhà mình đối với La Thiếu Thần.

Thẩm Thận Nguyên tiếp tục mặt đầy vẻ chân thành nhìn anh. Tất nhiên, lý do tuyệt đối không phải nhưng bọn họ nghĩ. Có thể nói đấy là bệnh phổ biến của người chột dạ, lúc nào cũng phải chú ý từng ly từng tí biểu cảm, thần sắc của đối phương, để tránh bản thân mình lộ ra sơ hở nào đó mà không biết.

Vú Triệu nhớ lại tai nạn xe cậu vừa gặp phải liền lo lắng, “Cục cưng nghe lời, ngồi phía sau tốt hơn.”

La Thiếu Thần nói: “Chỉ nửa tiếng thôi, rất nhanh mà.”

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại chỉ có nửa tiếng thôi?”

“Chúng ta đi bằng máy bay mà.” La Thiếu Thần đẩy Thẩm Thận Nguyên lên ghế sau, ra quyết định cuối cùng.

Nhưng Thẩm Thận Nguyên ngồi phía sau vẫn không ngừng ngọ nguậy. Chiếc xe này là xe của Y Mã Đặc, cũng là nguồn gốc những liên tưởng của cậu, vì vậy nên bằng bất cứ giá nào cậu cũng muốn biết được tại sao La Thiếu Thần lại đi chiếc xe này.

“Đây là xe second-hand chú mới mua ạ?”

Ánh mắt La Thiếu Thần không chút vết tích nhìn cậu qua kính chiếu hậu, hỏi: “Sau con biết nó là xe second-hand?”

………

Đây chính là nỗi thống khổ của việc học thức quá uyên bác! Cứ luôn để lộ dấu vết lúc mình không hề hay biết.

Thẩm Thận Nguyên đối với trí tuệ của mình không còn lời nào để nói, “Chỗ này bị rách rồi…”

La Thiếu Thần nói: “Mượn mà.”

“Mượn ai thế ạ?”

“Bạn bè.”

“Bạn gì?”

La Thiếu Thần nói: “Con định hỏi như thế đủ nửa tiếng sao?”

“Dù sao con cũng không có chuyện gì làm.”

“Người ta muốn đưa xe ra sân bay, chú vừa hay cần lái xe ra sân bay, cho nên hai bên giúp đỡ lẫn nhau.”

“Sao người ta lại muốn đưa xe ra sân bay?”

“Bởi vì có người đi từ sân bay về, cần dùng xe.”

Thẩm Thận Nguyên dùng sức nhảy bổ về đằng trước, đầu chen vào giữa lưng ghế chính vầ ghế phụ, kích động hỏi: “Ai sắp quay về thế ạ?”

La Thiếu Thần hỏi ngược lại: “Con nghĩ là ai?”

“Hơ, con chẳng nghĩ là ai cả…” phát hiện bản thân đã quá mức kích động, Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng cười, nói, quay trở lại ghế ngồi. Dù sao chốc nữa trao chìa khóa, cậu cũng nhất định nhìn thấy được đối phương.

Thẩm Thận Nguyên hai tay là dấu chữ thập, trong lòng thầm niệm: Sư huynh sư huynh sư huynh…… mau quay trở về cứu ta! Thời gian nửa tiếng đồng hồ, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không phải dài, nhưng mà cũng đã đủ để tích một ít chất lỏng rồi.

La Thiếu Thần đưa hành lý của hai người lên xe đẩy, cúi đầu phát hiện tư thế đứng của Thẩm Thận Nguyên hết sức cổ quái, “Sao thế? Đau chân à?”

“Không có chuyện gì.” Thẩm Thận Nguyên cố hết sức để cho biểu cảm của mình trông thật bình thường, “Vậy người đến lấy xe đã đến chưa? Lúc nào người ta đến?”

La Thiếu Thần đáp: “Có thể là chốc nữa.”

“Mất bao lâu nữa?”

“Con có phải muốn đi vệ sinh không?” La Thiếu Thần đi vào phòng chờ máy bay.

Thẩm Thận Nguyên nắm chặt lấy tay anh, nói: “Chú đi cùng con đi.”

La Thiếu Thần nhìn biểu tượng nữ trên nhà vệ sinh, chau mày, “Không phải trước kia con đều tự mình làm được việc này hay sao?”

“Vậy chú hứa sẽ không lén đưa chìa khóa cho người ta chứ?” Áp lực từ bụng truyền đến càng lúc càng khó chịu, Thẩm Thận Nguyên nói chuyện có chút ngắt quãng. Không thể không nói, khả năng tự khống chế của trẻ nhỏ vẫn chưa hoàn thiện.

La Thiếu Thần nói: “Chú hứa sẽ không để một mình con lạc mất trong nhà vệ sinh.”

“Con tin chú!” Thẩm Thận Nguyên nói xong, liền chạy như bay vào trong nhà vệ sinh.

Tuy rằng đã có được lời hứa của La Thiếu Thần, nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn áp dụng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh. Đợi đến khi cậu rửa tay đi ra, liền phát hiện ra người vốn nên đứng ở đó đã không thấy đâu rồi.

“……..”

Không sao hết, trẻ con làm chuyện mất mặt hơn vẫn có thể được người ta thông cảm.

Thẩm Thận Nguyên lấy hơi từ đan điền, hét váng lên trong đại sảnh: “Tiểu Tiểu thúc thúc…hu hu hu…” Đây không phải là tiếng khóc, mà là tiếng vọng thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện