Dịch: Phong Bụi

Kết hôn, kết hôn, làm phu thê.

Sáng sớm tinh mơ dậy bóc quà sinh nhật rõ ràng là một chuyện rất có ích cho sức khỏe thân thể lẫn tinh thần, đặc biệt là khi nhìn thấy một loạt những xa xỉ phẩm giá trị không nhỏ lộ ra khỏi vỏ bọc quà, chỉ là, có duy nhất một chuyện không tuyệt vời chính là, những món quà này đều là mua cho La Lâm Lâm, cho nên Thẩm Thận Nguyên chỉ có thể sướng con mắt mà thôi.

Phía sau vang lên tiếng bước chân thận trọng lịch sự.

Thẩm Thận Nguyên quay đầu lại liền nhìn thấy Mã Duy Càn vẻ mặt ngượng ngùng đi xuống lầu.

“Chào!” Thẩm Thận Nguyên chào hỏi rất tự nhiên.

“Chào buổi sáng!” Mã Duy Càn nhìn về phía phòng ăn, “La tiên sinh và La thiếu gia không đều không có ở đây sao?”

Thẩm Thận Nguyên đáp: “Cha vẫn còn đang ngủ, tiểu tiểu thúc thúc thì về nhà rồi.”

Mã Duy Càn nói: “Tối qua thật ngại quá, chú không làm gì thất lễ chứ?”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Thất lễ nghĩa là sao?”

“Chính là làm ra một số hành động rất kỳ quái ấy.” Ấn tượng về tối qua của Mã Duy Càn chỉ dừng lại ở chỗ La Thiếu Thần đưa cho mình một ly rượu cốc-tai mùi vị rất kỳ quái, còn chuyện gì xảy ra sau đó thì chẳng nhớ được gì nữa. Sự trống rỗng trong ký ức càng khiến anh ta hoảng sợ.

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Chú đang nói về chuyện hét ầm lên, nói rằng mình là người đàn ông xấu xí nhất ngu ngốc nhất thế gian?”

“……”

“Hay là vừa cởi quần áo vừa chạy xông vào đám đông?”

“……”

“Hay là đuổi theo đàn ông cầu hôn?”

“……” Mã Duy Càn không thể không dựa vào tay vịn cầu thang, để chống đỡ thân thể xịu lơ của mình.

Thẩm Thận Nguyên chậm rãi nói: “Nếu như là chỉ những chuyện như vậy, thì chú không thất lễ đâu.”

“Hả?” Từ địa ngục bay lên thiên đàng quá nhanh, khiến Mã Duy Càn không kịp hoàn hồn, “Con đang nói là chú không có…”

“Thẩm Thận Nguyên nói: “Chú ngủ thôi.”

“Chỉ ngủ thôi?”

“Đúng, ngay cả lên giường cũng là người khác giúp chú.”

Tuy rằng bị người ta khiêng lên giường chẳng phải là chuyện vinh quang gì, nhưng so với những chuyện Thẩm Thận Nguyên vừa hình dung thì thực sự chẳng đáng là gì. Mã Duy Càn thở phào một cái, “Tốt quá rồi.”

“Tối qua điện thoại của chú reo đó.”

“Ồ.” Mã Duy Càn không để ý.

“Một người rất hung dữ gọi đến.”

Biểu cảm của Mã Duy Càn lập tức căng thẳng: “Ai nhận điện vậy?”

“Con nhận, không phải, là chú nhấn phải điện thoại, nó tự vang lên.” Thẩm Thận Nguyên mặt không đổi sắc đẩy sự việc lên người anh ta.

Mã Duy Càn còn có thể nói gì đây, chỉ có thể nói, “Cảm ơn.”

“Đừng khách khí.”

“Người đó có nói gì không?”

“Người đó nói…” Thẩm Thận Nguyên ra sức nhớ lại, “Quên rồi.”

Mã Duy Càn kinh ngạc hỏi: “Anh ta quên cái gì?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Không phải người đó quên rồi, là con quên rồi.”

Mã Duy Càn: “……” Đây nhất định là ảo giác. Sao anh ta lại cảm thấy đứa bé sáu tuổi này đang đùa giỡn mình chứ? Vú Triệu đi từ phòng bếp ra, thấy Mã Duy Càn và Thẩm Thận Nguyên nói chuyện, đáy mắt lập tức mang theo cảnh giác, lạnh lùng hỏi: “Mã tiên sinh có chỗ nào khó chịu không? Có cần mời bác sĩ đến khám không?”

Mã Duy Càn đương nhiên hiểu ý của bà, thức thời nói: “Không cần, tôi đang định đi, giúp tôi cảm ơn sự tiếp đãi tối qua của La tiên sinh nhé.”

Hai mắt vú Triệu nhìn anh ta chằm chằm, đến tận khi anh ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới nói với Thẩm Thận Nguyên: “Cục cưng, con sau này đừng qua lại quá thân thiết với người vừa rồi, hắn ta là người xấu đó.”

Thẩm Thận Nguyên cười ngọt ngào đáp: “Vâng ạ.”

“Cục cưng có thích món quà vú tặng không?”

“Thích ạ!”

“Vậy mau đeo vào cho vú xem nào.”

“……” Có thể nói cho cậu biết là cái nào được không?

Một buổi sáng liền trôi qua mơ hồ như vậy. Thẩm Thận Nguyên trèo lên giường chơi game, có một điều đáng nhắc đến là, sau khi biết cậu là chính là Thẩm Thận Nguyên, Tiểu Chu đã dùng bản sao chứng minh thư của cậu giải khóa ID, cho nên cậu hiện giờ lại có thể đội lốt Đại Hồ thiên kiều bách mị đi tiếu ngạo hi nháo giang hồ.

Chẳng ngờ người bạn thứ nhất gặp được khi cậu trở lại game lại là Cự Linh Thần.

[Riêng tư]

Đại Hồ: Hi.

Cự Linh Thần: Cậu đã liên lạc được với Thủy Tiên Hòa Thượng chưa?

Đại Hồ: Nhắc mới nhớ, chuyện này cũng thật là nhờ phúc a!

Cự Linh Thần: Là ý gì?

Cự Linh Thần: Tôi đã nhờ lão Nhị gửi lời.

Cự Linh Thần: Chiến Hồn Vô Cực.

……

Sớm biết hắn ta sẽ gặp được tỷ phu, bản thân sao phải chạy đường vòng xa đến thế chứ! Nhớ lại sự cô đơn trống trải lạnh lẽo những ngày đó cậu phải chịu, rõ ràng biết hắn ta vô tội, Thẩm Thận Nguyên vẫn cảm thấy ba chữ Cự Linh Thần này cực kỳ cực kỳ chướng mắt.

Đại Hồ: Anh mang tôi đi luyện cấp đi.

Cự Linh Thần: Tại sao?

Đại Hồ: Anh không phải đang theo đuổi tôi sao?

Cự Linh Thần: ……

Cự Linh Thần: Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, cậu muốn nói đến bao giờ nữa?

Đại Hồ: Anh đem tôi đi luyện cấp, tôi sẽ gả cho anh.

Cự Linh Thần: ……

Đại Hồ: Gả cho anh đúng như nguyện vọng của anh đó!

Thẩm Thận Nguyên vừa đánh chữ vừa đắc ý cười. Cảm giác làm người khác buồn nôn thật là tuyệt.

[Loa]

Cự Linh Thần: Đại Hồ, chúng ta đi kết hôn.

Í?

Thẩm Thận Nguyên sững sờ.

Sự phát triển của sự việc sao không giống như cậu nghĩ vậy ta?

[Riêng tư]

Đại Hồ: Không phải anh đã kết hôn rồi sao?

Cự Linh Thần: Ly hôn rồi.

Đại Hồ: Tại sao?

Cự Linh Thần: Nói nhiều lời thừa vậy làm gì, cậu có kết hôn không?

Đại Hồ: Ít nhất phải cho tôi biết tôi có phải kẻ thứ ba không chứ.

Sụt, icon của Cự Linh Thần tối đen.

……

Được rồi, tuy rằng quá trình rất đáng sợ, nhưng kết quả ít nhiều cũng vẫn phù hợp với kỳ vọng lúc đầu của cậu…

Biểu hiện của Cự Linh Thần chắc hẳn là chán ghét đến không chịu nổi rồi nhỉ?

Thẩm Thận Nguyên không chắc chắn lắm, nghĩ ngợi.

Trải qua sóng dữ vẫn không sợ hãi đến tận đêm, cậu nhận được điện thoại của Kiều Dĩ Hàng.

“Cậu làm gì Cự Linh Thần thế?” Cho dù không đối mặt trực tiếp, nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn cảm thấy rõ ràng rg giọng nói mang theo sự hiếu kỳ và hưng phấn.

Thẩm Thận Nguyên vô tội nói: “Em có làm gì đâu.”

“Các cậu định kết hôn sao?”

“…Em chỉ định trả thù một chút vụ bị khóa nick thôi.”

“Nick của cậu không phải cậu ta khóa.”

“Là tỷ phu khóa.”

Bên đầu kia Kiều Dĩ Hàng trầm mặc năm giây, trong năm giây này rõ ràng lương tri và tâm lý bỏ cuộc đang đấu tranh với nhau, cuối cùng, bao che khuyết điểm cao hơn tất cả. “Hơ, cái này, tìm Cự Linh Thần cũng được.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Sau đó hắn đồng ý.”

“Cậu cho hắn lợi ích gì?”

“Em đã mang thân báo đáp rồi còn gì.”

“……”

“Em nhớ trong game hắn ta có vợ rồi, hắn nói hắn ly hôn rồi, em hỏi tại sao, hắn liền out.”

“Vợ của hắn là chị họ, đã không chơi nữa rồi.”

“Điều này có gì khó mở miệng đâu chứ?”

“Tâm tư của thanh thiếu niên thời kỳ phản nghịch cậu không hiểu nổi đâu.”

“Hắn vẫn ổn chứ?”

Kiều Dĩ Hàng: “Vẫn ổn, Chi Chi đang đánh phó bản cùng hắn.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Cậu đợi đã.” Kiều Dĩ Hàng dường như đang nói chuyện với người bên cạnh, qua một lúc mới nói, “Yên tâm, Chi Chi giải quyết xong rồi.”

“Giải quyết cái gì?”

“Cự Linh Thần đồng ý lần tới cậu online liền kết hôn với cậu, còn mang cậu đi luyện cấp nữa.”

“……Hả?”

Kiều Dĩ Hàng nói: “Yên tâm, hắn ta biết cậu là nhân yêu.”

Thẩm Thận Nguyên trầm tư một lúc, bất ngờ hỏi: “Nhiệm vụ của phu thê có thú vị không?”

“Cậu có thể thử xem.”

“Em hiện giờ đang onl.”

Mười phút sau, “Nương tử của Cự Linh Thần” và “Phu quân của Đại Hồ” chính thức ra lò!

Người xem hôn lễ rất ít, tuy rằng quan hệ của Cự Linh Thần trong game rất rộng, nhưng hắn kết giao rất thận trọng, chỉ có Tiểu Châu và Chiến Hồn Vô Cực bắn pháo hoa bên cạnh.

[Phụ cận]

Tiểu Châu: Chúc mừng.

Đại Hồ: ……

Đại Hồ: Vẫn chưa cảm thấy vui mừng gì cả.

Cự Linh Thần: Đi làm nhiệm vụ?

Đại Hồ: Không được. Quá muộn rồi, tôi phải đi ngủ rồi.

Tiểu Châu: ……

Chiến Hồn Vô Cực: = =

Cự Linh Thần: Tôi còn chưa ngủ, cậu ngủ cái gì?!

Chiến Hồn Vô Cực: Hai người phải ngủ cùng nhau sao?

Đại Hồ: ……

Cự Linh Thần: Bây giờ còn chưa đến chín giờ.

Đại Hồ: Ngủ muộn quá, sẽ già nhanh đó.

Chiến Hồn Vô Cực: Giọng điệu của cậu ta thật giống anh năm đó.

Tiểu Châu: ……

Đại Hồ: Out đây. Tỷ tỷ tỷ phu 88, Cự Cự 88.

Cự Linh Thần: ……

Cự Linh Thần: 8.

(Bụi: số 8 trong tiếng Trung đọc gần giống bye trong tiếng Anh. Ngôn ngữ mạng giới trẻ hiện giờ rất thích sử dụng số thay cho lời nói.)

Ra khỏi game, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy trong lòng có chút quái lạ. Nói kết hôn với Cự Linh Thần là để trêu hắn, thực sự kết hôn với Cự Linh Thần là để làm nhiệm vụ phu thê. Đối với nhiệm vụ phu thê, cậu đã hiếu kỳ từ rất lâu rồi, nhưng không muốn tìm một cô gái thực làm vợ, để tránh rơi vào phân tranh tình cảm, là nhân vật của quần chúng, nếu như thực sự gây ra tiếng xấu về mặt này, nhất định sẽ bị dán nhãn. Cự Linh Thần biết cậu là nhân yêu, lại rất thân quen với đám sư huynh, là một lựa chọn rất tuyệt, nhưng không biết tại sao, khi cậu nhìn thấy danh hiệu nương tử và phu quân hiện trên đầu nhân vật đại biểu của hai người, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ không bình thường. Dường như… cậu đã quên mất một chuyện gì đó, lại giống như cảm xúc nào đó bị kích phát, khiến cậu có chút bất an.

Vú Triệu gõ cửa, “La thiếu gia gọi điện thoại cho con này.”

Thẩm Thận Nguyên đi dép lê xuống lầu nhận điện.

“Ngày mai chín giờ có giờ học piano đấy.”

“Nhất định phải học sao?”

“Là cậu tự đề nghị mà.”

“Thật à?” Thẩm Thận Nguyên nỗ lực nhớ lại. Dường như… đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà tại sao người trong cuộc đã quên rồi, La Thiếu vẫn còn nhớ chứ!

La Thiếu Thần hỏi: “Hay là đổi thành thanh nhạc?”

“…Piano đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện