Edit: voi còi
Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm tháng trôi qua, chỉ trong nháy mắt, thời gian sáu năm tựa như bình thường lại bay vút mà qua thật nhanh, Bắc Thần Văn Chiêu đế năm thứ 31, tại sườn núi Thanh Sơn cây cối xanh tươi, một vùng ngoại ô cây cỏ xanh biếc mênh mông lúc hoàng hôn, bên trong giáo trường phía tay kinh thành, chính lúc này một mảnh náo nhiệt.
Chỉ thấy hai con ngựa khỏe đang song song chạy băng băng quanh giáo trường, bên ngoài tường xung quanh giáo trường trồng một số cây cối hoa cỏ, đêm qua vừa có một trận mưa phùn, những hạt mưa bụi khiến những cánh hoa rơi xuống, rơi xuống không biết bao nhiêu, theo gió bay vào đường đua trong giáo trường, bây giờ bị vó ngựa giẫm lên, phút chốc liền tan nát biến thành bùn.
Lại không có người đi trông nom những thứ hoa rơi này, chỉ nhìn chằm chằm hai vị thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, thiếu niên cưỡi trên ngựa đen, mặc áo mãng bào đỏ thẫm thêu kim tuyến, eo đeo dây lưng bằng ngọc, đội mũ vàng rực, hơi lệch, con mắt rất có tinh thần, quả nhiên tuấn mỹ phi phàm, đáng tiếc dưới cái mũi xinh xắn là cái miệng mở ra có chút lớn, hơi nghiêng đầu sang bên cạnh đối với một người cưỡi ngựa hơi rơi lại phía sau la to:
"Thừa An, lần này ngươi chắc chắn sẽ bị bại bởi ta đấy, ha ha ....."
Thanh âm có chút ồm ồm khàn khàn thô thô oa oa khó nghe, trong miệng nói xong, tay trái nắm chặt cương ngựa, trên tay phải roi ngựa giơ cao, pằng một tiếng đánh vào mông ngựa, đại hắc mã (ngựa đen) hí một tiếng, bốn vó như bay lao ra ngoài.
Theo sát phía sau là thớt ngựa toàn thân tuyết trắng, thiếu niên trên lưng ngựa mặc bộ áo bào nho sinh màu trắng bạc, trên đầu búi tóc bằng sợi dây có gắn ngọc, lớn lên môi hồng răng trắng, khóe môi thật mỏng nhẹ nhàng nâng lên một đường cong nhỏ, nhìn qua tao nhã lịch sự, lại không mất khí tức nguy nga của nam nhi, so với thiếu niên đang phi ngựa trước mặt cũng không kém chút nào.
Hai con ngựa chạy một vòng tới đây, đồng thời cơ hồ buông ra dây cương, đưa tay lấy mũi tên từ bó tên đang đeo trên người càm ở trong tay, hướng về phía cái bia dựng ở chính giữa giáo trường lắp tên giương cung, sưu sưu hai tiếng vang lên, mũi tên của hồng y thiếu niên trên hắc mã bắn ra ngay giữa hồng tâm, mà thiếu niên áo trắng ở phía sau, lại hơi lệch nửa tấc.
Hồng y thiếu niên cười rất vui vẻ, một tay giơ cao mũi tên lên, tại trên giáo trường chạy chậm một vòng, diễu võ dương oai, hơn nữa hướng về phía hai thiếu nữ đang đứng trước lều vải, càng thêm hớn hở ra mặt khoe khoang, giống như làm được một chuyện tốt, không thể chờ đợi, như hài tử chờ Lão sư khen ngợi, bộ dạng đôi mắt trông mong kia, cùng với khí chất bá đạo trên người hắn thật không hợp một chút nào.
Liễu Ngạn Linh hì hì cười một tiếng, mắt to liếc Uyển Nhược đứng bên cạnh một cái, dùng tay chọc chọc vào cánh tay nàng nói:
"Đã nhiều năm như vậy, sao Thập Nhất gia là một người ngang ngược, ở tại trước mặt ngươi vẫn ngoan ngoan ngoãn ngoãn như vậy, ngươi xem cái bộ dạng kia, có giống hay không một cái tiểu tử muốn ăn đường, thế mà bên ngoài mọi người đều nói Thập Nhất gia kinh tài tuyệt diễm tướng mạo như Phan An, ta thấy so với Thừa An ca ca còn kém xa, không phải nhiều lần Thừa An ca ca làm thành của hắn, hắn lấy ở đâu ra những thứ danh tiếng tốt này."
Uyển Nhược nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói:
"Ngươi lại nói hưu nói vượn."
Chợt nhớ tới chuyện năm cũ, che khăn lặng lẽ trêu ghẹo nói:
"Không phải ngươi cùng Thập Nhất gia có một trận, chúng ta cũng không quen biết được, chứ đừng nói sau này lại tốt như vậy, có thể thấy được mọi việc nhân quả khó mà biết được."
Ngay lập tức Uyển Nhược nhớ tới một ít truyện cũng không nhịn được buồn cười, cùng hai tiểu tử không ai nhường ai một dạng này, đánh nhau, liên lụy nàng và Thừa An cũng vấp ngã, nàng không có gì, sau lưng khuỷu tay của Thừa An cũng bị ngã tím bầm, cũng may xương không có việc gì.
Sau ngày hôm đó, gần như nửa năm Uyển Nhược không để ý tới Triệu Hi, mặc dù vào cung có gặp gỡ, hoặc là hắn đi theo Thừa An và biểu ca tới đây tìm nàng, nàng cũng không để ý tới hắn, sau này mới dần dần tốt hơn, lại bởi vì việc này mà cùng Ngạn Linh cũng thân thiết hơn.
Tuổi hai người cũng vừa lớn, bên kia Liễu phủ cũng muốn, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đi theo Uyển Nhược, mặc dù Ngạn Linh không học được nhiều quy củ của đại gia khuê tú, tối thiểu cũng học được một chút chững chạc của tiểu thư thế gia.
Bên này lão thái thái và Vương thị, xem xét thấy dù sao tương lai cũng là tiểu cô tử (em gái chồng), thân cận nhiều một chút cũng tốt, thường xuyên qua lại, hai người liền thật tốt đi cùng nhau tựa như một người, ra vào chơi đùa đều ở cùng một chỗ, ngược lại so với những tỷ muội trong Vương phủ thì thân cận hơn rất nhiều. Cộng thêm Thừa An và Triệu Hi, luôn luôn tìm Uyển Nhược, bốn người cũng thật như cùng một dây một dạng, cùng nhau lớn lên.
Chỉ là lúc nhỏ có một ít chuyện, cho tới bây giờ, Liễu Ngạn Linh và Triệu Hi vẫn còn xem không thuận mắt lẫn nhau, nếu có người lớn ở đó, tất nhiên Ngạn Linh không dám làm gì, nhưng bí mật, thời điểm bốn người ở cùng nhau, Liễu Ngạn Linh cũng không khách khí, thường thường một lời không hợp liền cùng Triệu Hi cãi vã, làm cho Uyển Nhược và Thừa An thường ở một bên giúp hai người hòa giải.
Thật ra thì Uyển Nhược thường xuyên cảm thấy, Ngạn Linh và Triệu Hi mới là một đôi oan gia không hơn không kém, dù sao bây giờ Ngạn Linh cũng đã lớn, bị Uyển Nhược nhắc tới chuyện khi còn bé, cũng có chút ngượng ngùng, chu chu miệng:
"Ngươi còn nói, chuyện hôm đó, ta bị phụ thân phạt trong ở thư phòng chép sách, xem xét toàn bộ ba ngày đấy, ngươi biết ta luôn luôn sợ nhất là viết chữ, không bằng bắn tên cưỡi ngựa thống khoái hơn, cứ văn văn vẻ vẻ thật mệt chết người, khi đó ta thật hận chết mấy người các ngươi, sau lại cùng ngươi thân thiết, mới phát hiện bí mật ngươi so với ta còn bướng bỉnh hơn, nhưng mà trên mặt lại giả bộ thật tốt, đem mọi người cũng lừa gạt hết."
Nói xong, ha ha ha nở vài tiếng cười :
"Đã thế mẫu thân ta và tổ mẫu còn thường xuyên khen ngươi."
Quay mặt lại đã nhìn thấy Thừa An xuống ngựa, bỏ qua Uyển Nhược, từ trong tay của nha đầu phía sau cầm lấy một ly trà, bưng qua:
"Thừa An ca ca dùng trà. . . . . ."
Uyển Nhược không khỏi mỉm cười, nếu nói là Ngạn Linh và Triệu Hi kiếp trước là oan gia, như vậy cùng Thừa An thì được coi là cái gì, từ nhỏ Ngạn Linh đã thích Thừa An, hơn nữa một năm này, Uyển Nhược cảm thấy ánh mắt của nàng nhìn Thừa An càng ngày càng không thích hợp, cái loại khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, đôi mắt tỏa sáng, Uyển Nhược nhìn kiểu gì, cũng thấy giống như tình yêu đầu tiên của thiếu nữ.
Ánh mắt của Uyển Nhược vừa nhìn sang, lại vừa vặn chống lại ánh mắt của Thừa An cũng liếc sang, so với khi còn bé, hắn đen một chút, lại cường tráng hơn nhiều, không biết có phải hay không nguyên nhân là do học tập cưỡi ngựa bắn cung luyện võ nghệ, trừ trong thái học, Tô Triệt còn cố ý mời về một sư phụ cho Thừa An.
Sư phụ của Thừa An Uyển Nhược cũng gặp qua mấy lần, dáng người cao lớn hùng vĩ, bàn tay đều to lớn, ánh mắt sâu thẳm băng lãnh, Uyển Nhược có cảm giác người kia không giống như một khách giang hồ, không có cái loại khí tức giang hồ từ trong xương đó, lại càng không giống như một người cam tâm làm nô của người, tóm lại là một người rất kỳ quái mâu thuẫn, lại làm sư phụ của Thừa An toàn bộ sáu năm, đem Thừa An từ một bạch thư sinh (thư sinh yếu ớt), dạy thành một thiếu niên hiện tại anh khí bức người.
Theo Thừa An lớn lên, Uyển Nhược cảm thấy, trên người hắn mơ hồ có một cỗ khí chất lẫm liệt, hắn rất xuất sắc, Liễu Ngạn Linh nói không sai, nếu như Triệu Hi trừ đi hào quang của hoàng tử, hai người thật sự đấu một phen mà nói, luận văn luận võ, ai thắng ai thua thật đúng là khó mà nói, chỉ tiếc....
Triệu Hi, cảm giác của Uyển Nhược đối với hắn có chút phức tạp, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn lại ngày ngày lấy lòng nàng, cái gì ăn ngon, chuyện đùa, vật hiếm lạ, phàm là lấy được, cần thiết thu, đợi nàng vào cung hoặc hắn xuất cung mang đến cho nàng, hắn còn là cái khắc tinh mà ở trong cung người người phải e ngại, nhưng ở tại trước mặt nàng, lại thủy chung khéo léo giống như một tiểu bạch thỏ.
Nếu như một người dù hắn là một hài tử, mấy năm như một ngày đối xử với ngươi, thật tâm thật ý đối tôt với ngươi, cho dù Uyển Nhược có là người tâm địa sắt đá, cũng không thể không có chút nào cảm động, nhưng mà nàng thật sự không nên cùng Triệu Hi có dính dấp quá sâu.
Mấy năm này, mặc dù kinh thành nhìn như bình tĩnh, thật ra thì sóng ngầm đã bí mật mãnh liệt, mặc dù Uyển Nhược đang ở trong khuê phòng, cũng biết một chút, những năm này mấy vị hoàng tử tranh tới đấu đi, bên kia hoàng thượng vẫn không biến sắc như cũ, thái tử vẫn là thái tử, hoàng tử vẫn là hoàng tử, Vương gia lại trực tiếp bị đẩy ngã trên đầu sóng ngọn gió.
Nàng len lén nghe mẫu thân và phụ thân nàng âm thầm sầu lo qua, nói năm đó nhìn như Tứ hoàng tử đang ở thế đầu, nắm chắc rồi, mấy năm này, chuyện xảy ra lại càng không giống như vậy, nhìn qua, hoàng thượng đối với Vương gia hạ phần thưởng không ngừng như cũ, Tứ hoàng tử cũng rất được coi trọng, nhưng Thập Nhất hoàng tử Triệu Hi chợt một cái nhảy thoát ra ngoài, kẻ đến sau cư nhiên lại chiếm ưu thế, vì vậy Uyển Nhược và Triệu Hi đi lại quá gần, từ đâu mà nói cũng không thỏa đáng.
Uyển Nhược chợt phát hiện, trưởng thành so với khi còn bé càng thêm phiền toái, hơn nữa dù hiện tại nàng có thông minh, đừng nói những người lớn kia, chính là tâm tư của Thừa An và Triệu Hi, nàng đều đoán không ra rồi, vô luận trạch đấu, cung đấu, âm mưu quỷ kế, nàng là một người hiện đại xa xa không phải là đối thủ của cổ nhân, điểm này nàng tự biết rất rõ ràng, thật ra thì nàng cũng không phải là sợ cái gì khác, chỉ sợ một khi có biến cố gì, cái mạng nhỏ của mình khó giữ được.
Khăn trong tay Uyển Nhược bị Triệu Hi lấy đi, liền đi lau mồ hôi, Uyển Nhược đoạt lấy, liếc hắn một cái, đem khăn đang được nha đầu cầm ném tại trên người hắn, đi tới bên cạnh Thừa An, giơ tay lên lau cái trán đang đổ mồ hôi cho Thừa An, Thừa An cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, dưới ánh mặt trời giống như chậm rãi lưu động xuân thủy (tình ý).
Liễu Ngạn Linh và Triệu Hi đứng ở một bên, hai người cũng có chút ngây ngốc nhìn tỷ đệ hai người này, trong lòng Liễu Ngạn Linh không thể nói lên là cảm giác gì, tất nhiên biết tỷ đệ bọn họ tình cảm rất tốt, bốn người vừa từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảnh tượng này nhìn mãi cũng nhìn quen hơn rồi, nhưng mỗi lần hai người ở chung một chỗ, luôn có một loại không khí chặt chẽ kỳ quái, lượn quanh ở bên cạnh hai người các nàng, nàng (Ngạn Linh) và Triệu Hi bị chống cự ở bên ngoài, nghĩ muốn chen vào cũng không chen lọt.
Ánh mắt Triệu Hi bình tĩnh rơi vào trên người Uyển Nhược, mặc dù nàng đã cao lớn hơn, trở nên yểu điệu uyển chuyển hàm xúc, ở tại trong ấn tượng của Triệu Hi, vẫn cùng Uyển Nhược ngày xưa giống nhau như đúc, trong lòng Triệu Hi vĩnh viễn nhớ rõ, ngày ấy mới gặp gỡ Uyển Nhược, trong băng thiên tuyết địa, Uyển Nhược ôm mình khóc lớn, theo bọn họ lớn lên, những thứ bóng dáng kia không chỉ không có mờ nhạt đi, mà ngược lại càng ngày càng thêm sáng rõ, sáng đến mức cơ hồ là khắc cốt minh tâm (khắc cốt ghi tâm : khắc sâu vào trong tim, trong xương).
Uyển Nhược nhón chân lên, đem khăn chít trên đầu Thừa An sửa sang lại cho tốt, lui về phía sau một bước nhìn một chút, mới thoả mãn mà gật gật đầu, tiểu tử này mấy năm này càng ngày càng tốt, hơn nữa, cùng ăn một dạng thức ăn, cơ hồ vượt qua mình nửa cái đầu có khi còn nhiều hơn.
Uyển Nhược rất ưa thích xử lý những chuyện bên cạnh Thừa An, khi còn bé dùng cùng một loại ăn mặc cùng vui chơi thật tốt, lâu ngày đã thành thói quen, có lúc Uyển Nhược luôn mong muốn, nếu mình không phải lấy chồng thì thật tốt, cứ như vậy ở nhà qua cả đời, đáng tiếc không như mong muốn.
Nghĩ tới những thứ này, Uyển Nhược nhướng mày, nhất thời trong lòng không còn tâm tình vui chơi nữa, quay đầu nói:
"Chúng ta trở về đi thôi, ra ngoài cũng đã lâu rồi, nếu trở về chậm, người trong nhà sẽ lo lắng."
Thanh âm có chút buồn buồn, Triệu Hi vỗ ngực một cái:
"Có ta ở đây sợ cái gì, cùng lắm thì ta đi vào trong phủ của các ngươi cùng lão thái thái nói một chút đi. . . . . ."
Thái giám tiểu Xuân Tử đứng ở phía sau hắn vội vàng tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở:
"Thật sự cũng nên trở về rồi, bên kia hoàng thượng không chừng còn muốn tìm Thập Nhất gia cũng nên."
Nói còn chưa dứt lời liền bị Triệu Hi trừng mắt đe dọa, ấp úng không dám nói tiếp nữa, Triệu Hi bất mãn nói:
"Uyển Nhược, thoáng một cái chúng ta gần nửa tháng không gặp, thật không dễ dàng ra ngoài gặp được, sao vào lúc này phải trở về, ngươi không phải là còn chưa có cưỡi ngựa ư, Hắc Toàn Phong của ta cho ngươi cưỡi có được hay không, chúng ta nán lại thêm một chút nữa đi."
Tâm Uyển Nhược vừa động, liếc nhìn Đại Hắc Mã bên kia, so với Tia Chớp của Thừa An, thật ra thì nàng thích Hắc Toàn Phong hơn, chỉ tiếc thủy chung không có cơ hội cưỡi nó, Thừa An nhíu nhíu mày:
"Tính tình của Hắc Toàn Phong quá mãnh liệt, lại là ngựa hoang mới vừa thuần phục không lâu, Nhược Nhược hay là cưỡi Tia Chớp của ta thỏa đáng hơn."
Liễu Ngạn Linh cười nói:
"Thuật cưỡi ngựa bắn cung của Uyển Nhược nhưng là một tay Thừa An ca ca dạy dỗ, lần trước phụ thân ta thấy, nói so với ta cũng mạnh hơn, Thừa An ca ca yên tâm đi! Không có chuyện gì. Uyển Nhược, vậy thì hôm nay hai ta cũng so tài một cuộc xem sao, áp dụng một chút cá cược đi, đúng, liền đánh cuộc bộ Thập Bát Đồng Nhân trên kệ tủ trong nhà của ngươi đi, Uyển Nhược thấy như thế nào?"
Uyển Nhược bị nàng kéo theo cũng hăng hái, thống khoái gật đầu một cái:
"Được, liền đánh cuộc cái đó, ngươi thắng, bộ đồng nhân kia sẽ là của ngươi, nhưng nếu ngươi thua thì phải làm sao?"
Liễu Ngạn Linh đăm chiêu suy nghĩ một chút:
"Thua, liền đem ống đựng bút bằng Thanh Ngọc cho ngươi, được không?"
"Tốt, ngươi cũng không được đổi ý đâu đấy?"
"Tuyệt không đổi ý" Liễu Ngạn Linh giơ tay lên chỉ vào Triệu Hi và Thừa An: "Thập Nhất gia và Thừa An ca ca làm chứng đi."
Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm tháng trôi qua, chỉ trong nháy mắt, thời gian sáu năm tựa như bình thường lại bay vút mà qua thật nhanh, Bắc Thần Văn Chiêu đế năm thứ 31, tại sườn núi Thanh Sơn cây cối xanh tươi, một vùng ngoại ô cây cỏ xanh biếc mênh mông lúc hoàng hôn, bên trong giáo trường phía tay kinh thành, chính lúc này một mảnh náo nhiệt.
Chỉ thấy hai con ngựa khỏe đang song song chạy băng băng quanh giáo trường, bên ngoài tường xung quanh giáo trường trồng một số cây cối hoa cỏ, đêm qua vừa có một trận mưa phùn, những hạt mưa bụi khiến những cánh hoa rơi xuống, rơi xuống không biết bao nhiêu, theo gió bay vào đường đua trong giáo trường, bây giờ bị vó ngựa giẫm lên, phút chốc liền tan nát biến thành bùn.
Lại không có người đi trông nom những thứ hoa rơi này, chỉ nhìn chằm chằm hai vị thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, thiếu niên cưỡi trên ngựa đen, mặc áo mãng bào đỏ thẫm thêu kim tuyến, eo đeo dây lưng bằng ngọc, đội mũ vàng rực, hơi lệch, con mắt rất có tinh thần, quả nhiên tuấn mỹ phi phàm, đáng tiếc dưới cái mũi xinh xắn là cái miệng mở ra có chút lớn, hơi nghiêng đầu sang bên cạnh đối với một người cưỡi ngựa hơi rơi lại phía sau la to:
"Thừa An, lần này ngươi chắc chắn sẽ bị bại bởi ta đấy, ha ha ....."
Thanh âm có chút ồm ồm khàn khàn thô thô oa oa khó nghe, trong miệng nói xong, tay trái nắm chặt cương ngựa, trên tay phải roi ngựa giơ cao, pằng một tiếng đánh vào mông ngựa, đại hắc mã (ngựa đen) hí một tiếng, bốn vó như bay lao ra ngoài.
Theo sát phía sau là thớt ngựa toàn thân tuyết trắng, thiếu niên trên lưng ngựa mặc bộ áo bào nho sinh màu trắng bạc, trên đầu búi tóc bằng sợi dây có gắn ngọc, lớn lên môi hồng răng trắng, khóe môi thật mỏng nhẹ nhàng nâng lên một đường cong nhỏ, nhìn qua tao nhã lịch sự, lại không mất khí tức nguy nga của nam nhi, so với thiếu niên đang phi ngựa trước mặt cũng không kém chút nào.
Hai con ngựa chạy một vòng tới đây, đồng thời cơ hồ buông ra dây cương, đưa tay lấy mũi tên từ bó tên đang đeo trên người càm ở trong tay, hướng về phía cái bia dựng ở chính giữa giáo trường lắp tên giương cung, sưu sưu hai tiếng vang lên, mũi tên của hồng y thiếu niên trên hắc mã bắn ra ngay giữa hồng tâm, mà thiếu niên áo trắng ở phía sau, lại hơi lệch nửa tấc.
Hồng y thiếu niên cười rất vui vẻ, một tay giơ cao mũi tên lên, tại trên giáo trường chạy chậm một vòng, diễu võ dương oai, hơn nữa hướng về phía hai thiếu nữ đang đứng trước lều vải, càng thêm hớn hở ra mặt khoe khoang, giống như làm được một chuyện tốt, không thể chờ đợi, như hài tử chờ Lão sư khen ngợi, bộ dạng đôi mắt trông mong kia, cùng với khí chất bá đạo trên người hắn thật không hợp một chút nào.
Liễu Ngạn Linh hì hì cười một tiếng, mắt to liếc Uyển Nhược đứng bên cạnh một cái, dùng tay chọc chọc vào cánh tay nàng nói:
"Đã nhiều năm như vậy, sao Thập Nhất gia là một người ngang ngược, ở tại trước mặt ngươi vẫn ngoan ngoan ngoãn ngoãn như vậy, ngươi xem cái bộ dạng kia, có giống hay không một cái tiểu tử muốn ăn đường, thế mà bên ngoài mọi người đều nói Thập Nhất gia kinh tài tuyệt diễm tướng mạo như Phan An, ta thấy so với Thừa An ca ca còn kém xa, không phải nhiều lần Thừa An ca ca làm thành của hắn, hắn lấy ở đâu ra những thứ danh tiếng tốt này."
Uyển Nhược nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói:
"Ngươi lại nói hưu nói vượn."
Chợt nhớ tới chuyện năm cũ, che khăn lặng lẽ trêu ghẹo nói:
"Không phải ngươi cùng Thập Nhất gia có một trận, chúng ta cũng không quen biết được, chứ đừng nói sau này lại tốt như vậy, có thể thấy được mọi việc nhân quả khó mà biết được."
Ngay lập tức Uyển Nhược nhớ tới một ít truyện cũng không nhịn được buồn cười, cùng hai tiểu tử không ai nhường ai một dạng này, đánh nhau, liên lụy nàng và Thừa An cũng vấp ngã, nàng không có gì, sau lưng khuỷu tay của Thừa An cũng bị ngã tím bầm, cũng may xương không có việc gì.
Sau ngày hôm đó, gần như nửa năm Uyển Nhược không để ý tới Triệu Hi, mặc dù vào cung có gặp gỡ, hoặc là hắn đi theo Thừa An và biểu ca tới đây tìm nàng, nàng cũng không để ý tới hắn, sau này mới dần dần tốt hơn, lại bởi vì việc này mà cùng Ngạn Linh cũng thân thiết hơn.
Tuổi hai người cũng vừa lớn, bên kia Liễu phủ cũng muốn, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đi theo Uyển Nhược, mặc dù Ngạn Linh không học được nhiều quy củ của đại gia khuê tú, tối thiểu cũng học được một chút chững chạc của tiểu thư thế gia.
Bên này lão thái thái và Vương thị, xem xét thấy dù sao tương lai cũng là tiểu cô tử (em gái chồng), thân cận nhiều một chút cũng tốt, thường xuyên qua lại, hai người liền thật tốt đi cùng nhau tựa như một người, ra vào chơi đùa đều ở cùng một chỗ, ngược lại so với những tỷ muội trong Vương phủ thì thân cận hơn rất nhiều. Cộng thêm Thừa An và Triệu Hi, luôn luôn tìm Uyển Nhược, bốn người cũng thật như cùng một dây một dạng, cùng nhau lớn lên.
Chỉ là lúc nhỏ có một ít chuyện, cho tới bây giờ, Liễu Ngạn Linh và Triệu Hi vẫn còn xem không thuận mắt lẫn nhau, nếu có người lớn ở đó, tất nhiên Ngạn Linh không dám làm gì, nhưng bí mật, thời điểm bốn người ở cùng nhau, Liễu Ngạn Linh cũng không khách khí, thường thường một lời không hợp liền cùng Triệu Hi cãi vã, làm cho Uyển Nhược và Thừa An thường ở một bên giúp hai người hòa giải.
Thật ra thì Uyển Nhược thường xuyên cảm thấy, Ngạn Linh và Triệu Hi mới là một đôi oan gia không hơn không kém, dù sao bây giờ Ngạn Linh cũng đã lớn, bị Uyển Nhược nhắc tới chuyện khi còn bé, cũng có chút ngượng ngùng, chu chu miệng:
"Ngươi còn nói, chuyện hôm đó, ta bị phụ thân phạt trong ở thư phòng chép sách, xem xét toàn bộ ba ngày đấy, ngươi biết ta luôn luôn sợ nhất là viết chữ, không bằng bắn tên cưỡi ngựa thống khoái hơn, cứ văn văn vẻ vẻ thật mệt chết người, khi đó ta thật hận chết mấy người các ngươi, sau lại cùng ngươi thân thiết, mới phát hiện bí mật ngươi so với ta còn bướng bỉnh hơn, nhưng mà trên mặt lại giả bộ thật tốt, đem mọi người cũng lừa gạt hết."
Nói xong, ha ha ha nở vài tiếng cười :
"Đã thế mẫu thân ta và tổ mẫu còn thường xuyên khen ngươi."
Quay mặt lại đã nhìn thấy Thừa An xuống ngựa, bỏ qua Uyển Nhược, từ trong tay của nha đầu phía sau cầm lấy một ly trà, bưng qua:
"Thừa An ca ca dùng trà. . . . . ."
Uyển Nhược không khỏi mỉm cười, nếu nói là Ngạn Linh và Triệu Hi kiếp trước là oan gia, như vậy cùng Thừa An thì được coi là cái gì, từ nhỏ Ngạn Linh đã thích Thừa An, hơn nữa một năm này, Uyển Nhược cảm thấy ánh mắt của nàng nhìn Thừa An càng ngày càng không thích hợp, cái loại khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, đôi mắt tỏa sáng, Uyển Nhược nhìn kiểu gì, cũng thấy giống như tình yêu đầu tiên của thiếu nữ.
Ánh mắt của Uyển Nhược vừa nhìn sang, lại vừa vặn chống lại ánh mắt của Thừa An cũng liếc sang, so với khi còn bé, hắn đen một chút, lại cường tráng hơn nhiều, không biết có phải hay không nguyên nhân là do học tập cưỡi ngựa bắn cung luyện võ nghệ, trừ trong thái học, Tô Triệt còn cố ý mời về một sư phụ cho Thừa An.
Sư phụ của Thừa An Uyển Nhược cũng gặp qua mấy lần, dáng người cao lớn hùng vĩ, bàn tay đều to lớn, ánh mắt sâu thẳm băng lãnh, Uyển Nhược có cảm giác người kia không giống như một khách giang hồ, không có cái loại khí tức giang hồ từ trong xương đó, lại càng không giống như một người cam tâm làm nô của người, tóm lại là một người rất kỳ quái mâu thuẫn, lại làm sư phụ của Thừa An toàn bộ sáu năm, đem Thừa An từ một bạch thư sinh (thư sinh yếu ớt), dạy thành một thiếu niên hiện tại anh khí bức người.
Theo Thừa An lớn lên, Uyển Nhược cảm thấy, trên người hắn mơ hồ có một cỗ khí chất lẫm liệt, hắn rất xuất sắc, Liễu Ngạn Linh nói không sai, nếu như Triệu Hi trừ đi hào quang của hoàng tử, hai người thật sự đấu một phen mà nói, luận văn luận võ, ai thắng ai thua thật đúng là khó mà nói, chỉ tiếc....
Triệu Hi, cảm giác của Uyển Nhược đối với hắn có chút phức tạp, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn lại ngày ngày lấy lòng nàng, cái gì ăn ngon, chuyện đùa, vật hiếm lạ, phàm là lấy được, cần thiết thu, đợi nàng vào cung hoặc hắn xuất cung mang đến cho nàng, hắn còn là cái khắc tinh mà ở trong cung người người phải e ngại, nhưng ở tại trước mặt nàng, lại thủy chung khéo léo giống như một tiểu bạch thỏ.
Nếu như một người dù hắn là một hài tử, mấy năm như một ngày đối xử với ngươi, thật tâm thật ý đối tôt với ngươi, cho dù Uyển Nhược có là người tâm địa sắt đá, cũng không thể không có chút nào cảm động, nhưng mà nàng thật sự không nên cùng Triệu Hi có dính dấp quá sâu.
Mấy năm này, mặc dù kinh thành nhìn như bình tĩnh, thật ra thì sóng ngầm đã bí mật mãnh liệt, mặc dù Uyển Nhược đang ở trong khuê phòng, cũng biết một chút, những năm này mấy vị hoàng tử tranh tới đấu đi, bên kia hoàng thượng vẫn không biến sắc như cũ, thái tử vẫn là thái tử, hoàng tử vẫn là hoàng tử, Vương gia lại trực tiếp bị đẩy ngã trên đầu sóng ngọn gió.
Nàng len lén nghe mẫu thân và phụ thân nàng âm thầm sầu lo qua, nói năm đó nhìn như Tứ hoàng tử đang ở thế đầu, nắm chắc rồi, mấy năm này, chuyện xảy ra lại càng không giống như vậy, nhìn qua, hoàng thượng đối với Vương gia hạ phần thưởng không ngừng như cũ, Tứ hoàng tử cũng rất được coi trọng, nhưng Thập Nhất hoàng tử Triệu Hi chợt một cái nhảy thoát ra ngoài, kẻ đến sau cư nhiên lại chiếm ưu thế, vì vậy Uyển Nhược và Triệu Hi đi lại quá gần, từ đâu mà nói cũng không thỏa đáng.
Uyển Nhược chợt phát hiện, trưởng thành so với khi còn bé càng thêm phiền toái, hơn nữa dù hiện tại nàng có thông minh, đừng nói những người lớn kia, chính là tâm tư của Thừa An và Triệu Hi, nàng đều đoán không ra rồi, vô luận trạch đấu, cung đấu, âm mưu quỷ kế, nàng là một người hiện đại xa xa không phải là đối thủ của cổ nhân, điểm này nàng tự biết rất rõ ràng, thật ra thì nàng cũng không phải là sợ cái gì khác, chỉ sợ một khi có biến cố gì, cái mạng nhỏ của mình khó giữ được.
Khăn trong tay Uyển Nhược bị Triệu Hi lấy đi, liền đi lau mồ hôi, Uyển Nhược đoạt lấy, liếc hắn một cái, đem khăn đang được nha đầu cầm ném tại trên người hắn, đi tới bên cạnh Thừa An, giơ tay lên lau cái trán đang đổ mồ hôi cho Thừa An, Thừa An cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, dưới ánh mặt trời giống như chậm rãi lưu động xuân thủy (tình ý).
Liễu Ngạn Linh và Triệu Hi đứng ở một bên, hai người cũng có chút ngây ngốc nhìn tỷ đệ hai người này, trong lòng Liễu Ngạn Linh không thể nói lên là cảm giác gì, tất nhiên biết tỷ đệ bọn họ tình cảm rất tốt, bốn người vừa từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảnh tượng này nhìn mãi cũng nhìn quen hơn rồi, nhưng mỗi lần hai người ở chung một chỗ, luôn có một loại không khí chặt chẽ kỳ quái, lượn quanh ở bên cạnh hai người các nàng, nàng (Ngạn Linh) và Triệu Hi bị chống cự ở bên ngoài, nghĩ muốn chen vào cũng không chen lọt.
Ánh mắt Triệu Hi bình tĩnh rơi vào trên người Uyển Nhược, mặc dù nàng đã cao lớn hơn, trở nên yểu điệu uyển chuyển hàm xúc, ở tại trong ấn tượng của Triệu Hi, vẫn cùng Uyển Nhược ngày xưa giống nhau như đúc, trong lòng Triệu Hi vĩnh viễn nhớ rõ, ngày ấy mới gặp gỡ Uyển Nhược, trong băng thiên tuyết địa, Uyển Nhược ôm mình khóc lớn, theo bọn họ lớn lên, những thứ bóng dáng kia không chỉ không có mờ nhạt đi, mà ngược lại càng ngày càng thêm sáng rõ, sáng đến mức cơ hồ là khắc cốt minh tâm (khắc cốt ghi tâm : khắc sâu vào trong tim, trong xương).
Uyển Nhược nhón chân lên, đem khăn chít trên đầu Thừa An sửa sang lại cho tốt, lui về phía sau một bước nhìn một chút, mới thoả mãn mà gật gật đầu, tiểu tử này mấy năm này càng ngày càng tốt, hơn nữa, cùng ăn một dạng thức ăn, cơ hồ vượt qua mình nửa cái đầu có khi còn nhiều hơn.
Uyển Nhược rất ưa thích xử lý những chuyện bên cạnh Thừa An, khi còn bé dùng cùng một loại ăn mặc cùng vui chơi thật tốt, lâu ngày đã thành thói quen, có lúc Uyển Nhược luôn mong muốn, nếu mình không phải lấy chồng thì thật tốt, cứ như vậy ở nhà qua cả đời, đáng tiếc không như mong muốn.
Nghĩ tới những thứ này, Uyển Nhược nhướng mày, nhất thời trong lòng không còn tâm tình vui chơi nữa, quay đầu nói:
"Chúng ta trở về đi thôi, ra ngoài cũng đã lâu rồi, nếu trở về chậm, người trong nhà sẽ lo lắng."
Thanh âm có chút buồn buồn, Triệu Hi vỗ ngực một cái:
"Có ta ở đây sợ cái gì, cùng lắm thì ta đi vào trong phủ của các ngươi cùng lão thái thái nói một chút đi. . . . . ."
Thái giám tiểu Xuân Tử đứng ở phía sau hắn vội vàng tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở:
"Thật sự cũng nên trở về rồi, bên kia hoàng thượng không chừng còn muốn tìm Thập Nhất gia cũng nên."
Nói còn chưa dứt lời liền bị Triệu Hi trừng mắt đe dọa, ấp úng không dám nói tiếp nữa, Triệu Hi bất mãn nói:
"Uyển Nhược, thoáng một cái chúng ta gần nửa tháng không gặp, thật không dễ dàng ra ngoài gặp được, sao vào lúc này phải trở về, ngươi không phải là còn chưa có cưỡi ngựa ư, Hắc Toàn Phong của ta cho ngươi cưỡi có được hay không, chúng ta nán lại thêm một chút nữa đi."
Tâm Uyển Nhược vừa động, liếc nhìn Đại Hắc Mã bên kia, so với Tia Chớp của Thừa An, thật ra thì nàng thích Hắc Toàn Phong hơn, chỉ tiếc thủy chung không có cơ hội cưỡi nó, Thừa An nhíu nhíu mày:
"Tính tình của Hắc Toàn Phong quá mãnh liệt, lại là ngựa hoang mới vừa thuần phục không lâu, Nhược Nhược hay là cưỡi Tia Chớp của ta thỏa đáng hơn."
Liễu Ngạn Linh cười nói:
"Thuật cưỡi ngựa bắn cung của Uyển Nhược nhưng là một tay Thừa An ca ca dạy dỗ, lần trước phụ thân ta thấy, nói so với ta cũng mạnh hơn, Thừa An ca ca yên tâm đi! Không có chuyện gì. Uyển Nhược, vậy thì hôm nay hai ta cũng so tài một cuộc xem sao, áp dụng một chút cá cược đi, đúng, liền đánh cuộc bộ Thập Bát Đồng Nhân trên kệ tủ trong nhà của ngươi đi, Uyển Nhược thấy như thế nào?"
Uyển Nhược bị nàng kéo theo cũng hăng hái, thống khoái gật đầu một cái:
"Được, liền đánh cuộc cái đó, ngươi thắng, bộ đồng nhân kia sẽ là của ngươi, nhưng nếu ngươi thua thì phải làm sao?"
Liễu Ngạn Linh đăm chiêu suy nghĩ một chút:
"Thua, liền đem ống đựng bút bằng Thanh Ngọc cho ngươi, được không?"
"Tốt, ngươi cũng không được đổi ý đâu đấy?"
"Tuyệt không đổi ý" Liễu Ngạn Linh giơ tay lên chỉ vào Triệu Hi và Thừa An: "Thập Nhất gia và Thừa An ca ca làm chứng đi."
Danh sách chương