Edit: voi còi
Đến buổi tối, mặc dù Liễu Ngạn Linh lưu luyến không dời, cũng bị Thôi ma ma đưa ra cung, Uyển Nhược lại bị Hiền phi giữ lại trong Mộc Tuyết trai, nói hai ngày này tinh thần tốt một chút, hai dì cháu cũng có thể trò chuyện giải buồn, người khác còn thôi rồi, chỉ có Triệu Hi là vui mừng chỉ còn kém huơ tay múa chân nữa thôi.
Cung nữ phục vụ trước mặt đi ra ngoài, Như Y mới nhỏ giọng nói:
"Hoàng thượng và nương nương là cái ý tứ gì, sao nô tỳ thấy càng nhìn càng không thích hợp vậy, không phải là hoàng thượng coi trọng Liễu phủ, cấp cho Thập Nhất gia xứng nhân duyên đi!"
Uyển Nhược nhếch miệng cười:
"Hai người bọn họ cũng rất thích hợp."
"Cái gì thích hợp?"
Như Ý bĩu môi:
"Rất rõ ràng chính là một đôi oan gia mà thôi."
Uyển Nhược xì cười:
"Sao ngươi lại quên câu nói kia, có câu nói là không phải oan gia không đụng đầu. . . . . ."
"Thế nào là không phải oan gia không đụng đầu?"
Triệu Hi đi qua tấm bình phong có vẽ cành nho, cười híp mắt đi vào, Như Ý cũng bị hù dọa giật mình, vội vàng phúc phúc thân hành lễ, Uyển Nhược liếc hắn một cái, sắc mặt trầm xuống cất giọng nói:
"Sao Thập Nhất gia tới, cũng không cho người thông báo một tiếng, càng ngày càng không có quy củ?"
Triệu Hi lại cợt nhã tiến gần lên, đặt mông ngồi ở bên cạnh Uyển Nhược:
"Giữa chúng ta, đâu còn phải dùng tới thông báo, là ta không để cho bọn họ ở bên ngoài kêu lên thông báo."
Nói xong, nghiêng đầu nhìn Uyển Nhược cười cười:
"Chẳng lẽ ngươi lại cùng Như Ý đang nói xấu ta cái gì? Sợ bị ta tiến vào nghe thấy, vì vậy đề phòng ta."
Uyển Nhược đẩy hắn một cái:
"Nếu ngươi không đi, đi sang ngồi phía đối diện, ban ngày ngươi có nghe Thôi ma ma đã nói, bây giờ chúng ta cũng lớn rồi, quy củ giữa nam nữ, còn là có điểm coi chừng thì tốt hơn."
Dĩ nhiên là Triệu Hi không vui vẻ, có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Nhược có chút băng bó, cũng biết không chọc nổi nàng, liền đứng lên ngồi vào đối diện.
Cung nữ mới vừa bưng trà đi vào, Triệu Hi vén lên tách trà có nắp nhìn coi, vì vậy đặt lên trên bàn đất, đem tách trà trong tay Uyển Nhược cũng đoạt lấy tới:
"Cái này không tốt, nơi đó của ta thu tốt hơn, Tiểu Xuân Tử, đi pha hai tách trà trong viện chúng ta tới đây, đừng có dùng nước ở trong cung, dùng nước suối Trân Châu mà trước đó vài ngày đưa tới."
Tiểu Xuân Tử đáp một tiếng, không bao lâu sau, từ bên ngoài đi vào một cung nữ, tuy nói cũng là cung nữ xiêm áo màu xanh biếc, mặc ở trên người nàng, lại có một loại cảm giác xinh đẹp, lả lướt lượn lờ chân thành mà đến.
Trong tay bưng khay Ô Mộc, khom khom thân hành lễ, khẽ nâng đầu, mặc dù nàng vẫn hạ mí mắt xuống, cũng làm cho Uyển Nhược không nhịn được mà kinh diễm, lông mày không vẽ mà đen, môi không tô son mà đỏ thắm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt giống như hai ly trà trên khay trong tay nàng, trơn bóng như bôi mỡ, ngón tay kéo dọc theo khay, mười ngón tay xòe ra um tùm như hoa lan, hết sức đẹp mắt.
Uyển Nhược hơi ngẩn người một chút, mỹ nhân lớn như vậy, thế nhưng Triệu Hi ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, đưa tay cầm lên phía trên một chiếc, nhét vào trong tay Uyển Nhược, có mấy phần lấy lòng nói:
"Ngươi nếm thử một chút trà này tốt không?"
Uyển Nhược nhận lấy ngược lại chưa uống trà, đến gần đèn tê giác trên bàn, xem tường tận ly trà trong tay, hồi lâu cười cười, chỉ chỉ vị cung nữ kia, giọng nói mang hai ý nghĩa trêu chọc:
"Mặt trắng như ngọc, thật là dáng dấp mỹ nhân, không hổ là Thập Nhất gia, thật khó cho ngươi tìm ra người tốt như vậy."
Thập Nhất nhìn theo ánh mắt của nàng. Nhìn coi mỹ nhân đứng trên đất, nhíu nhíu mày:
"Tại sao lại là ngươi? Ai cho ngươi dâng trà, ta không phải đã phân phó, để cho ngươi ở hậu điện đi vẩy nước quét nhà sao?"
Một đôi mắt sáng của mỹ nữ lập tức có chút ngấn lệ, trong suốt lấp la lấp lánh, giống như một ít nước trong ao, điềm đạm đáng yêu, chính Uyển Nhược ở một bên nhìn, tâm cũng mềm nhũn, để ly trà xuống nói:
"Nếu là ngươi quản giáo cung nữ của ngươi, vậy thì trở về Sương Vân điện của ngươi cho tốt, ở chỗ này của ta, vậy cho ta lưu mấy phần mặt mũi mới đúng."
Triệu Hi nhíu chân mày phút chốc tản ra, cười hắc hắc:
"Quản giáo cái gì? Nhưng mà chỉ đúng là cái cung nữ làm việc nặng mà thôi, đi xuống, đi xuống, hôm nay gia cao hứng, tạm thời bỏ qua cho ngươi."
Mỹ nữ kia lã chã chực khóc thi lễ lui ra, đến tấm bình phong trên khung cửa tựa cửa ngoái đầu, nhìn qua Triệu Hi rất là u oán, nhưng không mất phong tình, Uyển Nhược nói:
"Ngươi xem ra rất có tạo hóa, cung nữ bên cạnh làm việc nặng đều là mỹ nhân như thế."
Triệu Hi lại nói:
"Nàng là cung nữ mà phụ hoàng cứng rắn kín đáo đưa cho ta, từ lúc vào Sương Vân điện được một ngày có vẻ là bị bệnh, bước đi đong đưa lại đong đưa, ta nhìn nhàm chán, đuổi đi hậu điện vẩy nước quét nhà, không biết sao lại chạy tới trước mặt."
Như Ý che miệng cười:
"Lời này của Thập Nhất gia nô tỳ nghe thấy thật mới mẻ, mỹ nữ cũng muốn phong thái lả lướt mới phải, chẳng lẽ Thập Nhất gia yêu thích cao lớn vạm vỡ, ngồi như chuông, đứng như tùng, đi như gió . . . . . ."
"Phốc. . . . . ."
Uyển Nhược phun một ngụm trà ra, thẳng tắp phun tại trên người của Triệu Hi, vội vàng đứng lên nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, Như Ý, nhưng biết làm sao đây. . . . . ."
Như Ý vội khom khom thân bồi tội, tiến lên hầu hạ Triệu Hi cởi bào phục phía ngoài ra, đi vào bên trong đi ủi hương nhang, Triệu Hi vội hướng Tiểu Xuân Tử nháy mắt, Tiểu Xuân Tử hơi do dự hồi lâu, còn là mè nheo lui ra ngoài, lại không đi quá xa, liền đứng ở tấm bình phong ngoài cửa đầu, nghe động tĩnh bên trong.
Uyển Nhược vô sự, cũng không muốn để ý tới Triệu Hi, xiêm y của hắn ướt, cũng không tiện liền đuổi hắn đi, liền cầm một quyển sách, ngồi dưới đèn đọc sách, tự nhiên đèn sừng tê giác trong cung so với bên ngoài sáng ngời rất nhiều, ban đêm đọc sách thật cũng không phí mắt.
Uyển Nhược tà tà nghiêng người đọc sách, Triệu Hi lại bình tĩnh nhìn nàng mất hồn, quang cảnh nàng đoạt lấy cung nhắm bắn rơi ổ chim trên cành cây, giống như còn là hôm qua, bất tri bất giác lại qua những năm này.
Biến hóa của nàng không nhiều lắm, có lẽ trong lòng mình, biến hóa của nàng không lớn, trong trí nhớ, nàng vẫn còn là cái đó Uyển Nhược, cái Uyển Nhược chẳng thèm ngó tới nhìn hắn, Uyển Nhược trong băng thiên tuyết địa trong ôm hắn oa oa khóc lớn, tựa như một cái cây nhỏ nảy mầm sống tại trong lòng hắn, đời này, đời sau, cũng không thể xóa sạch đi, cho nên nàng là của hắn, phải là hắn.
"Uyển Nhược, ngươi gả cho ta có được hay không? Làm vương phi của ta, chúng ta có thể trường trường cửu cửu (đời đời kiếp kiếp) ở tại một chỗ, cũng không tách ra nữa."
Uyển Nhược ngạc nhiên ngẩng đầu:
"Ngươi nói bậy gì đó?"
"Không phải nói bậy, ta hiểu biết rõ những lời này nói cho ngươi, ngươi tất phải lại muốn tức giận ta, mà ta không biết trong lòng ngươi muốn như thế nào, cho nên cuối cùng ta là muốn hỏi một chút ý của ngươi, mà ta vừa hỏi, ngươi sẽ phải tức giận ta là không nghe, cũng làm cho ta không dám dễ dàng hỏi?"
Này còn không dám hỏi, trong lòng Uyển Nhược hừ hai tiếng, còn kém kêu la khắp thế giới đều là, lui hôn, cộng thêm Triệu Hi can thiệp, ngay cả Uyển Nhược mình cũng cảm thấy, cái nam nhân nào nếu là còn dám tới cửa cầu hôn, mình cũng bội phục hắn anh dũng can đảm.
Nhưng gả cho Triệu Hi cũng tuyệt không phải chuyện gì tốt? Uyển Nhược còn muốn sống bình an đến già, trạch đấu cái gì, nàng đều ứng phó không được rồi, huống chi cung đấu, nàng tự nhận không có phần tâm cơ kia, vì vậy, nàng thà bị cô độc quãng đời cuối cùng, gả cho Triệu Hi cũng không dư suy tính.
Hơn nữa, Uyển Nhược đối với Triệu Hi không có tình yêu nam nữ, điểm này nàng rất rõ ràng, nhiều lắm là, cùng Thừa An một dạng, giống như đệ đệ của nàng, cái đệ đệ còn xa không có thân cận như Thừa An, vả lại địa vị hoàng tử bày tại nơi nào, nàng cũng không thể nào coi hắn là đệ đệ.
Nhưng Triệu Hi lại là thật tốt đang nghe lời của nàng..., đừng xem bình thường đối với người khác đều như kẻ ngang ngược, lời của nàng hắn cũng chịu nghe, điều này cũng làm ở đáy lòng của Uyển Nhược, đối với hắn có một phần thân cận hiếm thấy, chỉ là phần thân cận này, nàng rất ít biểu hiện ra là được.
Như vậy quan hệ đến gả cưới lời nói, đừng nói hai người hôm nay chính là vừa độ tuổi nam nữ, chính là ở giữa còn tầng huynh muội, đàm luận những thứ này, cũng không thỏa đáng, phòng trong Như Ý nghe thấy, cứng ngắcchấp nhất bàn ủi trong tay cũng hơi chậm lại, để ở một bên trên kệ, dựng lên lỗ tai, nghe bên ngoài động tĩnh. . . . .
Uyển Nhược lại lẳng lặng nhìn Triệu Hi thật lâu, không giận nhưng cũng không có phản ứng đến hắn lời nói, chỉ là cất giọng kêu một tiếng:
"Như Ý, quần áo của Thập Nhất nhưng ủi tốt lắm?"
Như Ý vội đáp một tiếng, tay cầm bào phục của Triệu Hi đi vào, phục vụ Triệu Hi mặc vào, Uyển Nhược nói:
"Canh giờ không còn sớm, ta cũng nên nghỉ ngơi rồi, Thập Nhất gia trở về đi thôi, có lời gì chúng ta ngày mai lại nói."
Triệu Hi còn muốn nói điều gì, Tiểu Xuân Tử lại một bước bước vào tới:
"Thập Nhất gia, thật là cần phải trở về, sáng mai không phải còn phải cùng với vị thái tử Nam hạ đi ngoại thành cưỡi ngựa sao?"
Ánh mắt Triệu Hi lóe lóe, đi được mấy bước rồi, vẫn đứng ở tấm bình phong cạnh khung cửa, thật thấp nói một câu, giống như lời thề nói:
"Uyển Nhược, vô luận như thế nào, ta đều muốn thành thân với ngươi."
Nói xong, mới đi, bóng dáng của Triệu Hi không có ở ngoài cửa sổ, Như Ý mới nhỏ giọng nói:
"Ngược lại Thập Nhất gia lại chân tâm thật ý. . . . . ."
Lại bị ánh mắt Uyển Nhược quét tới nhìn chăm chú vào, không dám nói câu sau, tuy nói thường ngày tiểu thư mình tính tình tốt, nhưng tính khí này nếu giận lên, cũng là lớn.
Uyển Nhược thở dài nói nhỏ:
"Ta xong rồi không phải là không lập gia đình, không phải Liễu Ngạn Hồng thì là Thập Nhất, là ai ta cũng không lấy, huống chi, hôm nay Hiền phi nương nương đón ta vào cung, rồi lại truyền Ngạn Linh cũng đi vào, lời kia của hoàng thượng trong ý ngoài lời (nói cái này nhưng lại có ý khác), ngươi không phải cũng nghe ra ư, hôn sự của Ngạn Linh, nói không chừng sẽ rơi trên người Thập Nhất, ta cũng chỉ là thêm đầu thôi, tâm tư thật sự của người hoàng gia, đều là lừa gạt cong quẹo mới cho biết ngươi."
Như Ý sửng sốt nói:
"Không thể đi, mới vừa rồi nô tỳ chỉ là tùy ý vừa nói như vậy, mặc dù chánh phi, Liễu phủ cũng coi như không hơn tôn quý a!"
"Tôn quý có hay không có cái gì gấp, điều quan trọng nhất chính là dùng được, hôm nay Bắc Thần chúng ta và Nam Hạ tình huống như thế, không nói chính xác, ngày nào đó lại thật sự chiến tranh, nếu xảy ra chiến tranh, tất nhiên là tổ phụ của Ngạn Linh không có đại dụng (tác dụng lớn), nhưng phụ thân của nàng hiện tại đang đóng quân tại Thanh Giang, bước lên vũ đài chính trị, cũng liền thuận thế mà làm rồi, Liễu gia có địa vị cao, lại hợp tình lý, cái gọi là nước lên thuyền lên, Ngạn Linh là tiểu thư con vợ cả của Liễu gia, thân phận quý trọng cũng là thuận lý thành chương."
Lời nói này của Uyển Nhược hiểu hết sức rõ ràng, nói đúng như nghi thức dội nước thánh lên đầu Như Ý. Vị tiểu thư này của họ, trong ngày thường đi học, tập viết, vẽ tranh, đánh đàn, bộ dáng khuê tú nhìn như là không để ý tới việc đời, nhưng này trong lồng ngực lại có gò khe, thông suốt thấu đáo, khó được nhất, phần thông suốt thấu đáo này, ở chính chuyện trung thân đại sự cả đời của nàng cũng thế.
Ngay cả Uyển Nhược là một người ngoài cuộc, nhìn chính mình là một dạng, một điểm cũng không hồ đồ, tuy có chút quá mức bình tĩnh, cùng với tuổi của nàng không hợp, nhưng tiểu thư như vậy, không thể không làm Như Ý tin phục (tin tưởng + bội phục), có chủ tử thông minh có chủ tính như vậy, Như Ý tình nguyện cùng cả đời, thành thật ngươi sẽ không ăn thua thiệt đi.
Đến buổi tối, mặc dù Liễu Ngạn Linh lưu luyến không dời, cũng bị Thôi ma ma đưa ra cung, Uyển Nhược lại bị Hiền phi giữ lại trong Mộc Tuyết trai, nói hai ngày này tinh thần tốt một chút, hai dì cháu cũng có thể trò chuyện giải buồn, người khác còn thôi rồi, chỉ có Triệu Hi là vui mừng chỉ còn kém huơ tay múa chân nữa thôi.
Cung nữ phục vụ trước mặt đi ra ngoài, Như Y mới nhỏ giọng nói:
"Hoàng thượng và nương nương là cái ý tứ gì, sao nô tỳ thấy càng nhìn càng không thích hợp vậy, không phải là hoàng thượng coi trọng Liễu phủ, cấp cho Thập Nhất gia xứng nhân duyên đi!"
Uyển Nhược nhếch miệng cười:
"Hai người bọn họ cũng rất thích hợp."
"Cái gì thích hợp?"
Như Ý bĩu môi:
"Rất rõ ràng chính là một đôi oan gia mà thôi."
Uyển Nhược xì cười:
"Sao ngươi lại quên câu nói kia, có câu nói là không phải oan gia không đụng đầu. . . . . ."
"Thế nào là không phải oan gia không đụng đầu?"
Triệu Hi đi qua tấm bình phong có vẽ cành nho, cười híp mắt đi vào, Như Ý cũng bị hù dọa giật mình, vội vàng phúc phúc thân hành lễ, Uyển Nhược liếc hắn một cái, sắc mặt trầm xuống cất giọng nói:
"Sao Thập Nhất gia tới, cũng không cho người thông báo một tiếng, càng ngày càng không có quy củ?"
Triệu Hi lại cợt nhã tiến gần lên, đặt mông ngồi ở bên cạnh Uyển Nhược:
"Giữa chúng ta, đâu còn phải dùng tới thông báo, là ta không để cho bọn họ ở bên ngoài kêu lên thông báo."
Nói xong, nghiêng đầu nhìn Uyển Nhược cười cười:
"Chẳng lẽ ngươi lại cùng Như Ý đang nói xấu ta cái gì? Sợ bị ta tiến vào nghe thấy, vì vậy đề phòng ta."
Uyển Nhược đẩy hắn một cái:
"Nếu ngươi không đi, đi sang ngồi phía đối diện, ban ngày ngươi có nghe Thôi ma ma đã nói, bây giờ chúng ta cũng lớn rồi, quy củ giữa nam nữ, còn là có điểm coi chừng thì tốt hơn."
Dĩ nhiên là Triệu Hi không vui vẻ, có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Nhược có chút băng bó, cũng biết không chọc nổi nàng, liền đứng lên ngồi vào đối diện.
Cung nữ mới vừa bưng trà đi vào, Triệu Hi vén lên tách trà có nắp nhìn coi, vì vậy đặt lên trên bàn đất, đem tách trà trong tay Uyển Nhược cũng đoạt lấy tới:
"Cái này không tốt, nơi đó của ta thu tốt hơn, Tiểu Xuân Tử, đi pha hai tách trà trong viện chúng ta tới đây, đừng có dùng nước ở trong cung, dùng nước suối Trân Châu mà trước đó vài ngày đưa tới."
Tiểu Xuân Tử đáp một tiếng, không bao lâu sau, từ bên ngoài đi vào một cung nữ, tuy nói cũng là cung nữ xiêm áo màu xanh biếc, mặc ở trên người nàng, lại có một loại cảm giác xinh đẹp, lả lướt lượn lờ chân thành mà đến.
Trong tay bưng khay Ô Mộc, khom khom thân hành lễ, khẽ nâng đầu, mặc dù nàng vẫn hạ mí mắt xuống, cũng làm cho Uyển Nhược không nhịn được mà kinh diễm, lông mày không vẽ mà đen, môi không tô son mà đỏ thắm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt giống như hai ly trà trên khay trong tay nàng, trơn bóng như bôi mỡ, ngón tay kéo dọc theo khay, mười ngón tay xòe ra um tùm như hoa lan, hết sức đẹp mắt.
Uyển Nhược hơi ngẩn người một chút, mỹ nhân lớn như vậy, thế nhưng Triệu Hi ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, đưa tay cầm lên phía trên một chiếc, nhét vào trong tay Uyển Nhược, có mấy phần lấy lòng nói:
"Ngươi nếm thử một chút trà này tốt không?"
Uyển Nhược nhận lấy ngược lại chưa uống trà, đến gần đèn tê giác trên bàn, xem tường tận ly trà trong tay, hồi lâu cười cười, chỉ chỉ vị cung nữ kia, giọng nói mang hai ý nghĩa trêu chọc:
"Mặt trắng như ngọc, thật là dáng dấp mỹ nhân, không hổ là Thập Nhất gia, thật khó cho ngươi tìm ra người tốt như vậy."
Thập Nhất nhìn theo ánh mắt của nàng. Nhìn coi mỹ nhân đứng trên đất, nhíu nhíu mày:
"Tại sao lại là ngươi? Ai cho ngươi dâng trà, ta không phải đã phân phó, để cho ngươi ở hậu điện đi vẩy nước quét nhà sao?"
Một đôi mắt sáng của mỹ nữ lập tức có chút ngấn lệ, trong suốt lấp la lấp lánh, giống như một ít nước trong ao, điềm đạm đáng yêu, chính Uyển Nhược ở một bên nhìn, tâm cũng mềm nhũn, để ly trà xuống nói:
"Nếu là ngươi quản giáo cung nữ của ngươi, vậy thì trở về Sương Vân điện của ngươi cho tốt, ở chỗ này của ta, vậy cho ta lưu mấy phần mặt mũi mới đúng."
Triệu Hi nhíu chân mày phút chốc tản ra, cười hắc hắc:
"Quản giáo cái gì? Nhưng mà chỉ đúng là cái cung nữ làm việc nặng mà thôi, đi xuống, đi xuống, hôm nay gia cao hứng, tạm thời bỏ qua cho ngươi."
Mỹ nữ kia lã chã chực khóc thi lễ lui ra, đến tấm bình phong trên khung cửa tựa cửa ngoái đầu, nhìn qua Triệu Hi rất là u oán, nhưng không mất phong tình, Uyển Nhược nói:
"Ngươi xem ra rất có tạo hóa, cung nữ bên cạnh làm việc nặng đều là mỹ nhân như thế."
Triệu Hi lại nói:
"Nàng là cung nữ mà phụ hoàng cứng rắn kín đáo đưa cho ta, từ lúc vào Sương Vân điện được một ngày có vẻ là bị bệnh, bước đi đong đưa lại đong đưa, ta nhìn nhàm chán, đuổi đi hậu điện vẩy nước quét nhà, không biết sao lại chạy tới trước mặt."
Như Ý che miệng cười:
"Lời này của Thập Nhất gia nô tỳ nghe thấy thật mới mẻ, mỹ nữ cũng muốn phong thái lả lướt mới phải, chẳng lẽ Thập Nhất gia yêu thích cao lớn vạm vỡ, ngồi như chuông, đứng như tùng, đi như gió . . . . . ."
"Phốc. . . . . ."
Uyển Nhược phun một ngụm trà ra, thẳng tắp phun tại trên người của Triệu Hi, vội vàng đứng lên nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, Như Ý, nhưng biết làm sao đây. . . . . ."
Như Ý vội khom khom thân bồi tội, tiến lên hầu hạ Triệu Hi cởi bào phục phía ngoài ra, đi vào bên trong đi ủi hương nhang, Triệu Hi vội hướng Tiểu Xuân Tử nháy mắt, Tiểu Xuân Tử hơi do dự hồi lâu, còn là mè nheo lui ra ngoài, lại không đi quá xa, liền đứng ở tấm bình phong ngoài cửa đầu, nghe động tĩnh bên trong.
Uyển Nhược vô sự, cũng không muốn để ý tới Triệu Hi, xiêm y của hắn ướt, cũng không tiện liền đuổi hắn đi, liền cầm một quyển sách, ngồi dưới đèn đọc sách, tự nhiên đèn sừng tê giác trong cung so với bên ngoài sáng ngời rất nhiều, ban đêm đọc sách thật cũng không phí mắt.
Uyển Nhược tà tà nghiêng người đọc sách, Triệu Hi lại bình tĩnh nhìn nàng mất hồn, quang cảnh nàng đoạt lấy cung nhắm bắn rơi ổ chim trên cành cây, giống như còn là hôm qua, bất tri bất giác lại qua những năm này.
Biến hóa của nàng không nhiều lắm, có lẽ trong lòng mình, biến hóa của nàng không lớn, trong trí nhớ, nàng vẫn còn là cái đó Uyển Nhược, cái Uyển Nhược chẳng thèm ngó tới nhìn hắn, Uyển Nhược trong băng thiên tuyết địa trong ôm hắn oa oa khóc lớn, tựa như một cái cây nhỏ nảy mầm sống tại trong lòng hắn, đời này, đời sau, cũng không thể xóa sạch đi, cho nên nàng là của hắn, phải là hắn.
"Uyển Nhược, ngươi gả cho ta có được hay không? Làm vương phi của ta, chúng ta có thể trường trường cửu cửu (đời đời kiếp kiếp) ở tại một chỗ, cũng không tách ra nữa."
Uyển Nhược ngạc nhiên ngẩng đầu:
"Ngươi nói bậy gì đó?"
"Không phải nói bậy, ta hiểu biết rõ những lời này nói cho ngươi, ngươi tất phải lại muốn tức giận ta, mà ta không biết trong lòng ngươi muốn như thế nào, cho nên cuối cùng ta là muốn hỏi một chút ý của ngươi, mà ta vừa hỏi, ngươi sẽ phải tức giận ta là không nghe, cũng làm cho ta không dám dễ dàng hỏi?"
Này còn không dám hỏi, trong lòng Uyển Nhược hừ hai tiếng, còn kém kêu la khắp thế giới đều là, lui hôn, cộng thêm Triệu Hi can thiệp, ngay cả Uyển Nhược mình cũng cảm thấy, cái nam nhân nào nếu là còn dám tới cửa cầu hôn, mình cũng bội phục hắn anh dũng can đảm.
Nhưng gả cho Triệu Hi cũng tuyệt không phải chuyện gì tốt? Uyển Nhược còn muốn sống bình an đến già, trạch đấu cái gì, nàng đều ứng phó không được rồi, huống chi cung đấu, nàng tự nhận không có phần tâm cơ kia, vì vậy, nàng thà bị cô độc quãng đời cuối cùng, gả cho Triệu Hi cũng không dư suy tính.
Hơn nữa, Uyển Nhược đối với Triệu Hi không có tình yêu nam nữ, điểm này nàng rất rõ ràng, nhiều lắm là, cùng Thừa An một dạng, giống như đệ đệ của nàng, cái đệ đệ còn xa không có thân cận như Thừa An, vả lại địa vị hoàng tử bày tại nơi nào, nàng cũng không thể nào coi hắn là đệ đệ.
Nhưng Triệu Hi lại là thật tốt đang nghe lời của nàng..., đừng xem bình thường đối với người khác đều như kẻ ngang ngược, lời của nàng hắn cũng chịu nghe, điều này cũng làm ở đáy lòng của Uyển Nhược, đối với hắn có một phần thân cận hiếm thấy, chỉ là phần thân cận này, nàng rất ít biểu hiện ra là được.
Như vậy quan hệ đến gả cưới lời nói, đừng nói hai người hôm nay chính là vừa độ tuổi nam nữ, chính là ở giữa còn tầng huynh muội, đàm luận những thứ này, cũng không thỏa đáng, phòng trong Như Ý nghe thấy, cứng ngắcchấp nhất bàn ủi trong tay cũng hơi chậm lại, để ở một bên trên kệ, dựng lên lỗ tai, nghe bên ngoài động tĩnh. . . . .
Uyển Nhược lại lẳng lặng nhìn Triệu Hi thật lâu, không giận nhưng cũng không có phản ứng đến hắn lời nói, chỉ là cất giọng kêu một tiếng:
"Như Ý, quần áo của Thập Nhất nhưng ủi tốt lắm?"
Như Ý vội đáp một tiếng, tay cầm bào phục của Triệu Hi đi vào, phục vụ Triệu Hi mặc vào, Uyển Nhược nói:
"Canh giờ không còn sớm, ta cũng nên nghỉ ngơi rồi, Thập Nhất gia trở về đi thôi, có lời gì chúng ta ngày mai lại nói."
Triệu Hi còn muốn nói điều gì, Tiểu Xuân Tử lại một bước bước vào tới:
"Thập Nhất gia, thật là cần phải trở về, sáng mai không phải còn phải cùng với vị thái tử Nam hạ đi ngoại thành cưỡi ngựa sao?"
Ánh mắt Triệu Hi lóe lóe, đi được mấy bước rồi, vẫn đứng ở tấm bình phong cạnh khung cửa, thật thấp nói một câu, giống như lời thề nói:
"Uyển Nhược, vô luận như thế nào, ta đều muốn thành thân với ngươi."
Nói xong, mới đi, bóng dáng của Triệu Hi không có ở ngoài cửa sổ, Như Ý mới nhỏ giọng nói:
"Ngược lại Thập Nhất gia lại chân tâm thật ý. . . . . ."
Lại bị ánh mắt Uyển Nhược quét tới nhìn chăm chú vào, không dám nói câu sau, tuy nói thường ngày tiểu thư mình tính tình tốt, nhưng tính khí này nếu giận lên, cũng là lớn.
Uyển Nhược thở dài nói nhỏ:
"Ta xong rồi không phải là không lập gia đình, không phải Liễu Ngạn Hồng thì là Thập Nhất, là ai ta cũng không lấy, huống chi, hôm nay Hiền phi nương nương đón ta vào cung, rồi lại truyền Ngạn Linh cũng đi vào, lời kia của hoàng thượng trong ý ngoài lời (nói cái này nhưng lại có ý khác), ngươi không phải cũng nghe ra ư, hôn sự của Ngạn Linh, nói không chừng sẽ rơi trên người Thập Nhất, ta cũng chỉ là thêm đầu thôi, tâm tư thật sự của người hoàng gia, đều là lừa gạt cong quẹo mới cho biết ngươi."
Như Ý sửng sốt nói:
"Không thể đi, mới vừa rồi nô tỳ chỉ là tùy ý vừa nói như vậy, mặc dù chánh phi, Liễu phủ cũng coi như không hơn tôn quý a!"
"Tôn quý có hay không có cái gì gấp, điều quan trọng nhất chính là dùng được, hôm nay Bắc Thần chúng ta và Nam Hạ tình huống như thế, không nói chính xác, ngày nào đó lại thật sự chiến tranh, nếu xảy ra chiến tranh, tất nhiên là tổ phụ của Ngạn Linh không có đại dụng (tác dụng lớn), nhưng phụ thân của nàng hiện tại đang đóng quân tại Thanh Giang, bước lên vũ đài chính trị, cũng liền thuận thế mà làm rồi, Liễu gia có địa vị cao, lại hợp tình lý, cái gọi là nước lên thuyền lên, Ngạn Linh là tiểu thư con vợ cả của Liễu gia, thân phận quý trọng cũng là thuận lý thành chương."
Lời nói này của Uyển Nhược hiểu hết sức rõ ràng, nói đúng như nghi thức dội nước thánh lên đầu Như Ý. Vị tiểu thư này của họ, trong ngày thường đi học, tập viết, vẽ tranh, đánh đàn, bộ dáng khuê tú nhìn như là không để ý tới việc đời, nhưng này trong lồng ngực lại có gò khe, thông suốt thấu đáo, khó được nhất, phần thông suốt thấu đáo này, ở chính chuyện trung thân đại sự cả đời của nàng cũng thế.
Ngay cả Uyển Nhược là một người ngoài cuộc, nhìn chính mình là một dạng, một điểm cũng không hồ đồ, tuy có chút quá mức bình tĩnh, cùng với tuổi của nàng không hợp, nhưng tiểu thư như vậy, không thể không làm Như Ý tin phục (tin tưởng + bội phục), có chủ tử thông minh có chủ tính như vậy, Như Ý tình nguyện cùng cả đời, thành thật ngươi sẽ không ăn thua thiệt đi.
Danh sách chương