Edit: voi còi

Đợi Thanh Từ đi ra ngoài, Uyển Nhược mới quan sát tình hình ở đây, khắp nơi lộ ra hơi thở đẹp đẽ quý giá, nhưng cũng thanh nhã rất khác biệt, dưới mái hiên trước cửa có mấy chiếc ghế bằng gỗ tử đàn trang nhã, trên bàn con bày một chiếc đồng hồ bào thức bằng đồng dát vàng có những hoa văn hoa sen rất là hiếm.

Như Ý nói nhỏ: "Nơi này là trước kia chính là chỗ ở của vương phi, đem chúng ta an trí ở chỗ này, rất không thỏa đáng."

Uyển Nhược lắc đầu một cái: "Ngươi không thấy chúng ta ở là Tây Sương, cũng coi như nơi ở của khách, vẫn còn nói qua, dù sao chỉ là miễn cưỡng ở lại qua này hai ngày về nhà chính là. . . . . ."

Chủ tớ đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài thấy Thanh Từ nói: "Tử Tiêu tỷ tỷ sao đã tới."

Uyển Nhược hơi sững sờ, thời gian không bao lâu sau, chỉ thấy Thanh Từ dẫn một người mặc áo màu tím váy xanh, đại nha đầu trong tay ôm cầm cổ đi vào.

"Tô cô nương, đây là Tử Tiêu tỷ tỷ bên cạnh Vương gia."

Nhìn tuổi của Tử Tiêu. Nhìn qua có được chừng hai mươi, tuy nói là nha đầu, nhưng trên đầu lại búi tóc kiểu dáng của phụ nhân, cắm một cây trâm ngọc bích, mặt mày rất là rực rỡ, tư thái yểu điệu đoan trang, có thể thấy được là người tâm đắc trong phòng Vương gia.

Thấy Uyển Nhược, đôi mắt sáng chợt loé một cái, hơi khom người khẽ chào: "Tử Tiêu gặp qua Tô cô nương."

Uyển Nhược vội vàng đứng dậy tới đỡ nàng khách khí nói: "Ta nơi nào chịu nổi lễ của tỷ tỷ, mau mời ngồi, Như Ý mau pha trà."

Tử Tiêu cười nói: "Lúc trước sớm nghe nói Nhị cô nương Tô phủ là vị chủ nhân thân thiện, nhưng lại không có cơ duyên gặp mặt, hôm nay vừa thấy, mới biết lời đồn đại không sai."

Nói xong, đem cổ cầm trong tay đặt ở trên bàn cầm bằng gỗ tử đàn có khắc hoa: "Nơi này ban đầu là viện của Vương phi chúng ta, khi đó Vương gia tại Thanh Giang phía xa, chính là trở lại, cũng rất ít đi nơi khác, chỉ ở nơi này của Vương phi hoặc là nằm ở trong thư phòng đằng trước, Tây Sương này chính là Vương phi dọn dẹp bên ngoài thư phòng cho Vương gia, Vương gia nhà chúng ta chỉ thích tiêu không thích cầm(đàn), vì vậy nơi này là không có cầm, biết cô nương tài đánh đàn rất tốt, Vương gia liền để cho ta đưa cây cầm này tới đây."

Uyển Nhược sửng sốt, cũng chưa từng nghĩ là vì chuyện nhỏ như vậy không cần gấp gáp, cũng nghe người nói qua, Bắc Thần Duệ thân vương, vẽ giỏi, thích tiêu, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, biết binh pháp, có thể thấy được lời đồn đãi không giả, không trách được trên tường đối diện treo một cây tiêu bằng ngọc bích. Mới vừa đầu lúc đi vào, giữa vách ngăn bố trí phòng vẽ tranh lịch sự tao nhã.

Tử Tiêu đi theo Vương gia mấy năm này rồi, tự nhiên hết sức thông minh, vừa đi vào liền âm thầm đánh giá vị cô nương Tô gia này, nhưng cũng có chút kinh ngạc, tư sắc bình thường, đừng nói so với hậu viện đông đảo mỹ thiếp, mặc dù vương phi năm đó, cũng so vị Tô cô nương này trưởng thành hơn nhiều, cũng nghe nói vị thứ tỷ của nàng ấy nổi danh là một mỹ nhân, ngược lại vị muội này cũng rất bình thường.

Nhưng nhan sắc mặc dù bình thường, khí độ cũng bất phàm (không tầm thường), giữa hai lông mày tự có một cổ khí chất thanh quý linh hoạt, lời nói ôn hòa, cử chỉ rộng lượng, làm người ta không dám tuỳ tiện khinh nhờn mạo phạm.

Hơn nữa, nữ nhân có nhan sắc vẫn còn nhiều vô cùng, khó được là tâm tư của Vương gia, đi theo Vương gia những năm này, lần đầu tiên Tử Tiêu thấy Vương gia hỏi tới chuyện hậu viện.

Từ Miểu Ảnh lâu ra ngoài liền hỏi nàng: "Ta nhớ được còn nhạn một thanh Đường cầm?"

Tử Tiêu vội đáp một tiếng. Vương gia phân phó tiếp: "Ngươi đi lấy, đưa đi Thuý Vi các cho Tô cô nương đi!"

Tử Tiêu có chút sững sờ, mặc dù Vương gia không thích cầm, nhưng cũng cất giấu qua vài cây cầm rất hay, sau lại cơ duyên xảo hợp cũng tặng người, hôm nay ngược lại còn thừa lại một thanh, chính là Đường Đại Danh Cầm, Phi Tuyền, cực kỳ khó được, có thể nói giá trị liên thành, chưa từng nghĩ Vương gia vào lúc này nhớ tới, cho vị Tô cô nương kia không có một chút liên quan nào.

Tô cô nương chẳng qua chỉ là biểu muội cách một tầng( ý là biểu muội xa) của Vương phi thôi, nhưng sao Vương gia coi trọng như thế, chẳng lẽ thật muốn thuận theo tâm nguyện của Vương phi, tái giá một vị cô nương Vương gia, nhưng dù vậy, Tô cô nương cũng không phải là tiểu thư nghiêm chỉnh của Vương gia a.

Tử Tiêu đoán không ra ý nghĩ trong lòng của Vương gia, cũng hiểu được, bất kể là cơ duyên như thế nào, Vương gia đối với vị Tô cô nương này rất không tầm thường, vì vậy, Tử Tiêu mới mong mang thanh cầm này tới đây.

Uyển Nhược làm sao biết được nguyên nhân trong này, đi tới nhìn kỹ thanh cổ cầm kia, chỉ thấy, gỗ sam gọt dẽo mà thành, sơn son, nước sơn hơi cũ, hoa văn uốn lượn. . . . . . Liền biết đây không phải cầm tầm thường, đưa tay khẽ gạt, tiếng đàn thanh nhã như trong khe núi, núi cao ngọc trượt, hơi mở ra lưng cổ cầm, quả thấy phí trên bệ khắc lối viết thảo hai chữ :"Phi tuyền".(suối phun)

Không khỏi nói thầm một câu: "Thượng Cổ Danh Cầm như vậy cho ta dùng, chẳng phải ủy khuất đồ tốt. . . . . ."

Tử Tiêu cũng không ngồi lâu, chỉ tặng cầm, nói sơ lược mấy câu liền đi. Đến giờ cơm buổi trưa, trong Thuý Vi các có bố trí một phòng bếp nhỏ, làm thức ăn tuy có thể vừa miệng, nhưng dù sao cũng không phải địa phương của mình, Uyển Nhược cũng rất khó có thể tự tại được, cũng may nơi này sách nhiều, cách vách bên kia có một kệ sách lớn, cũng có các quyển mà Uyển Nhược rất thích ghi chép các Châu, dã sử truyền kỳ, ghi chép các chuyện lạ… . Liền tìm tới đây, tựa vào trên giường nhỏ dưới cửa sổ đọc sách giết thời gian.

Tử Tiêu bước vào thư phòng, Duệ thân vương cũng ở đây đọc sách dưới cửa, thấy nàng đi vào, vì vậy buông cuốn sách trong tay hỏi: "Đã đưa qua, nàng nói cái gì không?"

Trong lòng Tử Tiêu thực sự có chút kinh ngạc, nhưng cũng nói: "Tô cô nương chỉ nhỏ giọng nói một câu, Thượng Cổ Danh Cầm như vậy, cho nàng sử dụng có chút ủy khuất đồ tốt."

Vì vậy đem từng hành động của Uyển Nhược, cẩn thận miêu tả cho Triệu Lang biết, Triệu Lang nghe xong khẽ cười một tiếng nói: "Nha đầu này đừng xem thường ngày hết sức bướng bỉnh, cũng là một người biết nhìn hàng."

Câu này nói ra lại rất là thân cận, mang theo mầy phần mùi vị cưng chiều, bất tri bất giác liền lộ ra đầu mối, Tử Tiêu nhận lấy trà mà nha đầu đưa tới: "Vương gia cùng Tô cô nương quen biết?"

Triệu Lang lại lắc đầu một cái, lúc chợt nhớ tới một năm kia hồi kinh, bão tuyết ngăn cản đường về, trì hoãn ở trong khách điếm, lúc đó nha đầu kia mới có bảy tuổi đi, chải hai búi tóc tròn tròn, môi hồng răng trắng, cùng với đệ đệ của nàng ở trong dịch quán đắp người tuyết, chỉ đông chỉ tây, cùng một dạng với tiểu đại nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi tròng mắt kia, lại trong suốt như nước sông mùa thu, những năm này, hắn cũng không quên cặp mắt kia.

Sau lại tại vùng ngoại ô cứu nàng và tiểu Thập Nhất, lúc mà nàng ngủ mê man trong ngực của phụ thân nàng, mặc dù nhếch nhác, lại hết sức chọc người trìu mến. . . . . . Mấy tháng trước trên giáo trường, một bóng dáng hồng nhạt cưỡi ngựa lướt qua, giương cung lắp tên, một mũi tên bắn ra ngay giữa hồng tâm, thần thái phấn khởi nở nụ cười đó, lại làm hắn rất là khó quên.

Sống những năm này, lần đầu tiên Triệu Lang cảm thấy một nữ tử có nhiều mặt như vậy, có nghịch ngợm, có chững chạc, có thể làm thơ, sẽ vẽ tranh, thích đọc sách, cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tài đánh đàn như thế nào, lại không biết, chỉ là vậy thì thế nào? Tặng ‘Phi Tuyền’ qua đó, có thể làm cho nàng cười một tiếng cũng tốt.

Nói thật, tuy Triệu Lang đối với Uyển Nhược rất không tầm thường, lúc đầu lại thật sự không nghĩ đến tình yêu nam nữ, ý tứ của Thuấn Thanh hắn cũng biết, tái giá vương phi, nếu có thể là Tô Uyển Nhược hắn cũng có chút mong đợi mà xưa nay chư từng có, lại nghĩ đến tuổi của mình, so với nha đầu kia thì lớn hơn rất nhiều, mặc dù hắn vui lòng, cũng không biết tiểu nha đầu kia vui hay không đây?

Hắn cũng không muốn miễn cưỡng, nữ nhân khác hắn cũng không thèm để ý, nhưng hắn muốn nhìn nàng sống tuỳ tiện, trong ấn tượng của hắn, nàng luôn là linh động trong vắt như vậy, giống như đám mây trên bầu trời, có thể biến đổi thành bất kỳ hình dáng nào, chỉ là đám mây, hắn bắt được nổi à. . . . . .

Tử Tiêu nhìn bộ dáng kia của Vương gia nhà mình, nhất định là rất thích vị cô nương kia rồi, chỉ là nàng nhìn thật không coi là rất trưởng thành, chí ít so với mấy khuê tú mà Thái hậu chọn thì vẫn kém nhiều.

Lúc sau Triệu Lang chợt nhỏ giọng phân phó: "Ngươi đi thông báo người phía dưới, mấy ngày nay phàm là có đồ ăn gì mới mẻ, cũng đừng quên đưa qua cho Thuý Vi các một phần, vương phi bệnh lâu, người phía dưới cũng lười biếng, sợ ủy khuất nha đầu kia." Ý này Tử Tiêu vậy còn không minh bạch sao.

Sáng sớm ngày thứ hai Uyển Nhược liền đi thỉnh an Vương phi, bệnh của Vương Thuấn Thanh đã trầm trọng, ngày càng lụn bại, Uyển Nhược tới, cũng liền nói lên một đôi lời, liền nhọc mệt là không được rồi, Uyển Nhược liền chỉ đành phải lui ra ngoài.

Ra khỏi Miểu Ảnh lâu, Thanh Từ lại nói:

"Cô nương chỉ ở trong nhà ngây ngô, không khỏi không thú vị, không bằng chúng ta đi dạo trong vườn một chút đi! Biết cô nương thường tiến cung, thường thấy Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*),vườn này của chúng ta mặc dù không so được trong cung, nhưng cũng rất khác biệt, giải sầu một chút cũng được."

*Quỳnh lâu ngọc vũ: nhà lầu bằng ngọc đẹp, nơi ở của thần tiên

Nghe lời nói của Thanh Từ, Uyển Nhược suy nghĩ một chút cũng đúng, hôm qua đi vào. Một đường đều muốn suy nghĩ chuyện gì, cũng không có tinh tế ngắm cảnh. Liền dẫn Như Ý và Thanh Từ, dọc theo đường nhỏ trải đá bên hồ từ từ đi về phía trước.

Tính tình Thanh Từ chững chạc, không thích nói chuyện, nhưng cũng thỉnh thoảng sẽ nói một đôi lời, ví dụ như: "Bên kia qua cầu Ngọc Đái là Tâm Hải cư, chuyển qua bức tường cong màu trắng kia, chính là Ngọc Tiêu lâu, vân vân …. " từng cái từng cái chỉ cho Uyển Nhược, tên cũng rất thanh nhã cùng cảnh trí tôn nhau lên thành thú vị.

"Tô cô nương, phía trước là Ngâm Thu tạ, cô nương nếu mệt mỏi, chúng ta đi vào trong nghỉ một lát được chứ!" Uyển Nhược gật đầu một cái.

Bên trong Ngâm Thu tạ bày mấy bồn hoa cúc đang nụ, vẫn còn chưa vào thu, cũng sớm có chút ý thu, Uyển Nhược ngồi ở trên thành ghế nhìn phía dưới một chút, trên mặt nước có không ít hoa sen, hôm nay dù chưa toàn bộ khô tàn, nhưng cũng không cáo vút bằng mùa hè.

Chợt nghe Như Ý kêu lên một tiếng: "Mưa rồi. . . . . ."

Uyển Nhược ngẩng đầu lên, mưa không lớn nhưng lại dày, mưa phùn rơi xuống, rơi xuống trên mặt lá sen, phát ra tiếng vang lốp bốp, phảng phất như nốt nhạc, có mấy phần rất dễ nghe.

"Cô nương nhìn, trên hồ thật đẹp, giống bức hoạ ở trong nhà chúng ta hay không?"

Uyển Nhược đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy nơi xa trên mặt hồ, bởi vì mưa phùn nổi lên tầng tầng sương mù như mây như khói, sương mù lúc cuốn lúc mở, lại đẹp như tiên cảnh, trong làn sương bên kia, giống như có chiếc thuyền lung lay đung đưa như ẩn như hiện.

Thanh Từ nói: "Nghĩ là nơi kia bên hồ đậu thuyền dây thừng bị nới lỏng, theo gió bay tới giữa hồ đi."

Uyển Nhược không khỏi thở dài nói: "Nhớ đã gặp qua một câu như vậy ở nơi nào, triêu phi mộ quyển, vân hà thúy hiên, mưa bụi phong phiến, yên ba bức tranh thuyền (sớm mai bay hoàng hôn cuốn, rang chiều cao xanh biếc, mưa bụi phong phiến, yên ba vẽ thuyền. . . . . ."

Lời của nàng vừa dứt, liền nghe phía sau một hồi tiếng cười trầm thấp truyền đến, Uyển Nhược bị doạ giật mình, vội vàng từ trên ghế đứng lên, xoay người lại thấy là Duệ thân vương Triệu Lang.

Uyển Nhược vội vàng phúc thân hành lễ, Triệu Lang lại nhìn nàng chằm chằm hồi lâu mới hỏi: "Mấy câu này cũng rất khác biệt, người từ nơi nào nghe tới?"

Lúc này Uyển Nhược mới nhớ tới, mấy câu này là mình thuận miệng nói, cũng không phải là mấy câu trong đình Mẫu Đơn, sao, người nơi này coi là dâm từ diễm khúc( khúc hát quá tươi đẹp), nàng là một thiếu nữ khuê tú thuận miệng nói ra những thứ này, thật sự là rất không ổn.

Nghĩ đến chỗ này, mặt của Uyển Nhược đỏ lên, ấp úng, nửa ngày không nói ra, Triệu Lang nhưng cũng không có làm khó nàng, cười nói: "Ừ! Mấy câu này nhưng cũng ứng cảnh lúc này, chỉ là khó tránh khỏi có chút khí tức đàn bà."

Hơi điểm nàng một câu, lại không nói đi xuống, Triệu Lang nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một lần tức thì khẽ cau mày:

"Ngày trời mưa, sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy đi ra, nghe nói bản thân ngươi từ nhỏ không khoẻ mạnh, chính là chính ngươi không lưu tâm, nha đầu bên cạnh ngươi cũng nên để ý chút"

Nói xong, ánh mắt sắc bén, rơi vào trên người Như Ý đứng bên cạnh, Như Ý không khỏi run run một chút, Uyển Nhược cũng chưa từng nghĩ Duệ thân vương thích trông nom những thứ chuyện vụ vặt không liên quan đến mình như vậy, không khỏi chu miệng nói: "Lúc đi ra trời cũng không mưa, bây giờ cũng phải đi về. . . . . ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện