Edit: voi còi

Triệu Cơ có chút suy sụp, nữ tử trên đại điện thong dong mà đứng, chính là cảnh xuân tươi đẹp, trên người mặc hồng y, vạt áo hồng y thêu mẫu đơn vàng cùng trâm Ngũ Phượng Triêu Dương trên đầu hoà lẫn, ung dung, đẹp đẽ quý giá, đại độ, khuất bóng mà đi, mặt mày mơ hồ, hơi gần chút, lại giống như nhìn thấy Hiền phi năm đó. . . . . .

Hôm đó ban đầu phong tước, giống như cũng là như thế, một thân hồng y, mặt mày dịu dàng, ung dung, đại độ, hậu cung của Triệu Cơ, tuy không phải ba nghìn giai lệ, nhưng cũng không tính là ít, ngoại trừ Vân tần mất sớm, trong lòng Triệu Cơ vui mừng nhất chính là Hiền phi.

Ban đầu lúc vào cung, đã cảm thấy nàng không giống với danh môn khuê tú các, cử chỉ lời nói đều thỏa đáng hào phóng, làm người ta vừa thấy như gió xuân, ở chung hết sức thoải mái, vẻ xinh đẹp mặc dù bình thường, nhưng nếu tới ngồi đối diện hoặc đánh cờ, hoặc nói chuyện, luôn có thể làm cho lòng người bình thản, nếu như có việc gì phiền lòng, chỉ đi Tàng Nguyệt cung ngồi một lát, liền thấy có thể tiêu thất vẻ u sầu.

Về sau đủ loại xấu xa, giữa hai người đã không còn như lúc trước nữa, hôm nay Tô Uyển Nhược, xuất phát từ không còn cách nào khác, phong Hoà Tuệ công chúa, khiến cho quá khứ đã mau quên lãng, lại cuồn cuộn đi lên, giống như dòng nước ngầm dưới đáy sông, từng giọt từng giọt, theo từng bước từng bước Tô Uyển Nhược tiến vào đại điện, một tia ý thức xông lên đầu, thế nhưng rõ ràng như vậy.

Cẩn thận nghĩ đến, mặc dù đối với Vân tần chung tình khó quên, nhưng nói đến tình nghĩa phu thê nửa đời người, chính là Hiền phi, nàng chết rồi, hắn cảm thấy là vì người thương báo thù, nhưng cũng đau đớn không chịu nổi, cái loại đau đớn đó giống như một dạng đứt ngón tay của mình, đau đớn toàn tâm.

Có lúc Triệu Cơ nghĩ, nếu quả thật có đời sau, mình gặp lại hai người Vân nhi cùng Hiền phi, hắn muốn cái nào? Chắc là người nào cũng khó khăn dứt bỏ, tình cảm khó khăn, nói trắng ra là, Hiền phi làm những chuyện này, cũng là vì trong lòng về điểm này có chút không cam lòng cùng ghen tỵ, có một thời gian, thật sự là do hắn quá mức lạnh nhạt với nàng.

"Thần nữ Tô Uyển Nhược tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế. . . . . ."

Uyển Nhược đến gần, quỳ gối trên đại điện, Triệu Cơ không khỏi sang tỏ, dù sao Tô Uyển Nhược cũng không phải Hiền phi, mặc dù hai dì cháu giống nhau, bên trong lại có khác biệt rất lớn, Hiền phi chỉ là nóng vội cùng tình cảm phu thê, Tô Uyển Nhược cũng là mang theo phẩm chất của nữ tử, mặc dù không kiêu ngạo không tự ti, nhưng ông đã hạ thánh chỉ phong công chúa, hơn nữa, nàng mặc là bào phục thân công chúa, quỳ xuống lại tự xưng thần nữ, không hô một tiếng phụ hoàng, đủ thấy nha đầu này có cốt khí.

Đây rất rõ ràng là nói cho ông biết, mặc dù đón nhận hòa thân, làm Hoà Tuệ công chúa, lại vẫn cùng ông không có chút tình cảm phụ nữ (cha và con gái) nào, Tô Uyển Nhược cao ngạo, mặc dù quỳ gối dưới chân của mình trên đại điện, vẫn không hiện chút nào sợ hãi, cái loại khí độ rõ ràng này, Triệu Cơ cũng có chút ngoài ý muốn.

Cái này tạ ơn ân huệ thực sự là hàm nghĩa rõ ràng, ánh mắt Triệu Cơ nghiêm khắc, tiếp theo cười cười: "Hoàng nhi bình thân, sau này nên gọi một tiếng phụ hoàng rồi."

Uyển Nhược đứng lên, không có ở đây cúi đầu gật đầu, mà là thẳng tắp nhìn về phía trước, nam nhân trên bảo tọa Cửu Long, lúc này thật sự là một chút Uyển Nhược cũng không sợ, giết người chỉ là đầu chỉa xuống đất, tù cũng đã làm rồi, tư vị nhà tan cũng hưởng qua rồi, đây tất cả đều là vị hoàng thượng phía trên này ban cho.

Bình thường ông chỉ nói một câu, là có thể dụng cả nhà của nàng đến, chỉ vì không muốn để cho nàng gả cho Duệ thân vương, có thể che lại ý niệm của Triệu Hi, quyền sinh sát trong tay, cho tới bây giờ đều là quyền lực phía trên, nhưng Uyển Nhược cảm thấy, Triệu Cơ thiếu hụt tư cách làm một Nhân Quân (vua nhân từ).

Có lẽ kỹ thuật đế vương, từ nhỏ mưa dầm thấm đất chính là ác độc sắc bén không chừa thủ đoạn nào, nhưng Uyển Nhược cảm thấy, nhân từ mới thực sự là đế, trước kia nàng sợ ông ta, là bởi vì ông ta có thể tùy ý liền xử trí mình, một cái mạng nhỏ của mình trong tay ông ta giống như con kiến hôi, hiện tại không phải vậy. . . . . .

Có bùa hộ thân hòa thân này, nàng đã không cần sợ nữa, nhiều năm như vậy, gặp qua hoàng thượng vô số lần, giống như tình huống nhìn trực tiếp như vậy, chưa từng có qua.

Uyển Nhược là muốn thấy rõ hoàng thượng ngồi lên Cửu Long, rốt cuộc là cái dạng nam nhân gì, có thể tổn hại tánh mạng thê nhi (vợ con), liền vì báo thù cho một sủng phi, có thể ẩn nhẫn mười mấy năm.

Những thứ này tuy là bí mật của hoàng thất, nhưng cũng là chuyện mọi người đều biết, âm thầm đều nói hoàng thượng là người tình cảm, si tình Vân tần mười mấy năm không thay đổi, nhưng Uyển Nhược cảm thấy, đây là một nam nhân quá thối nát, si tình chỉ là ngụy trang, nếu quả thật mến yêu một nữ nhân, coi như nàng kia chết rồi, làm sao có thể tiếp tục cùng nữ nhân khác cùng giường chung gối, hô mưa gọi gió. Hơn nữa, sau Vân tần, lại có bao nhiêu Tần phi lên long sang (giường rồng, giường của vua), vì vậy chuyện si tình này của hoàng thượng thật sự rất ghê tởm.

Ánh mắt của Triệu Cơ khẽ nheo lại, nha đầu này, đây là ánh mắt gì? Như thế nào lá gan lại lớn như vậy, càn rỡ nhìn mặt rồng như thế, Triệu Cơ rất là kinh ngạc phát hiện, từ trong lao ra ngoài, Tô Uyển Nhược đi vào đại điện này, đã như là hai người.

Chính mình thiên tử cao quý uy hiếp, ở trước mặt Tô Uyển Nhược giống như không còn sót lại chút gì, thậm chí, ánh mắt nàng đang nhìn mình, rõ ràng không đáng như vậy, dường như hắn rất đáng ghét. . . . . .

" Uyển Nhược. . . . . ."

Triệu Hi nhỏ giọng ngập ngừng một câu, Uyển Nhược khẽ nghiêng đầu, bỗng nhiên Triệu Hi cảm thấy, ở trên đại điện này, khoảng cách của hai người rõ ràng gần như thế, lại giống như cách một khoảng cách rất xa một khoảng mênh mông mù mịt không thành, hơn nữa, ở dưới ánh mắt của Uyển Nhược như vậy, Triệu Hi phát hiện, mình lại một chữ đều không nói được.

Hoàng thượng khẽ cau mày, cũng sợ sứ giả nhìn ra manh mối gì, qua loa nói đôi câu xã giao mà thôi, Uyển Nhược liền lui xuống. Mùng một tháng ba Tân hoàng Nam Hạ lên ngôi phong hậu, vì vậy hành trình Uyển Nhược hoà thân, cũng không thể đi từ từ, từ kinh thành đến Hạ đô, ra roi thúc ngựa cũng muốn bảy tám ngày, huống chi họ chuyến này đi hòa thân xa giá rườm rà, nói nhanh cũng muốn nửa tháng, vì vậy, căn bản không có thời gian trì hoãn.

Ở lại Tàng Nguyệt cung hai ngày, liền muốn lên đường, bên cạnh trên dưới bận rộn ghê gớm, chỉ có Uyển Nhược một người nhàn rỗi, ôm lấy một lò hương, tựa vào trên giường dưới cửa sổ đọc sách, chợt nhớ tới một chuyện nói:

"Thôi ma ma, người cho người đi Tô phủ hỏi một chút, đàn của ta có còn không, nếu còn ở đấy, liền lấy đến."

Thôi ma ma đáp một tiếng, tìm hai tiểu thái giám xuất cung đi lấy, không bao lâu sau, lấy hai cây cầm trở lại, Uyển Nhược nhìn một chút, một thanh là ‘ Phi Tuyền’ của Duệ thân vương tặng cho, một thanh là Thừa An lưu lại, tuy không có tên, ý nghĩa lại khoogn như vậy, hơi nghĩ ngợi hồi lâu, đưa ngón tay chỉ thanh ‘Phi Tuyền’ kia:

"Đàn hay như thế, ta miễn cưỡng không chịu nổi rồi, Thôi ma ma, ngươi để cho người ta đưa về Duệ thân vương phủ đi!"

Trên mặt của Thôi ma ma có chút làm khó: "Công chúa, vừa là Vương gia tặng cho, bây giờ trả về không thỏa đáng."

Uyển Nhược phất tay một cái: "Mang theo mới lại càng không thỏa đáng."

Thôi ma ma suy nghĩ một chút cảm thấy công chúa suy nghĩ chu đáo, liền đáp một tiếng đi ra ngoài. Uyển Nhược nhìn sách một lát, chợt nghe có tiếng sáo truyền đến, trong cung yên tĩnh, tiếng sáo xuyên phòng vượt nóc, lại hết sức rõ ràng, cẩn thận nghe, cũng là một bài hát rất lạ, Uyển Nhược chưa từng nghe qua, thưởng thức một lát, cảm thấy trong khúc nhạc có ý núi cao trăng nhỏ.

Uyển Nhược để sách xuống, đi ra ngoài, cung nữ vội phủ thêm áo choàng cho nàng, trong tháng hai mặc dù lập xuân, đêm xuân lại cực lạnh, Uyển Nhược vừa ra tới, đã cảm thấy có chút lạnh buốt.

Khí trời lại rất tốt, vừa ngẩng đầu bốn góc trên bầu trời một vầng trăng sáng treo cao, xung quanh mơ hồ, mấy ngôi sao vây quanh khi sáng khi tối, trăng một điểm cũng không nhỏ, ước chừng nguyên nhân bởi vì nàng đứng trên đất bằng.

Theo hành lang đi mười mấy bước, tiếng sáo càng phát ra rõ ràng chút, qua điện bên cạnh, chính là cửa tròn, bên kia cửa tròn là Mộc Tuyết trai chỗ ở lúc trước Uyển Nhược vào cung hay ở, Uyển Nhược nhớ trong sân có hai gốc hoa lê, hôm nay cũng không biết nở chưa? Nghĩ tới, liền cất bước qua cửa tròn, xuân năm nay sớm, hoa lê trong sân dù chưa nở, lại có nụ hoa nho nhỏ, đén cung đình đỏ thẫm dưới hành lang chiếu đến, cũng không lộ vẻ xác xơ khó coi.

Uyển Nhược đi tới, ngồi ở trên ghế bên hành lang, cẩn thận nghe, tiếng sáo là từ Sương Vân điện bên cạnh truyền tới, hôm nay Sương Vân điện còn là chỗ ở của Triệu Hi, trừ Triệu Hi, còn có Liễu Ngạn Linh. . . . . . Y theo tiếng sáo này, có mấy phần ai oán cùng bất đắc dĩ, cùng tính tình của Triệu Hi rất không hợp.

Uyển Nhược nghe một lát, liền đứng lên đi về, mới vừa đi hai bước, Sương Vân điện bên kia tiếng sáo liền ngừng, cùng với đo cửa nhỏ ken két một tiếng bị đẩy ra, Triệu Hi đi vào.

Trong tay cầm sáo ngọc, trên người áo mãng bào, mũ vàng đai ngọc, môi hồng răng trắng, đứng ở đó, gió đêm thổi tay áo của hắn lay động, ánh trăng tà tà rơi vào trên người hắn, có loại thái độ bồng bềnh thoát tục, chỉ tiếc trên mặt hắn cũng là ảo não oán giận.

Uyển Nhược liếc mắt nhìn hắn một cái, quay người phải đi, lại bị Triệu Hi mấy bước đuổi theo tới đây, một phen níu lại cánh tay của nàng: "Ngươi có biết, đây chính là tiếng lòng ta, từ nhỏ đến lớn, ngươi đều ở đây ta ngẩng đầu giơ tay là được chạm đến, ta cuối cùng nghĩ tới, lên cao một ít, liền có thể với tới, mà ta trèo lên cao hơn nữa cũng với không tới, ta đến đỉnh núi mới phát hiện, ngươi vẫn còn ở nơi đó, chỉ là núi cao trăng nhỏ mà thôi, ngươi không muốn đi cùng ta, lại vui lòng đi hòa thân, là coi trọng vị trí hoàng hậu Nam Hạ sao?"

Uyển Nhược bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu đột nhiên cười:

"Triệu Hi ngươi phải biết, ta chưa bao giờ quan tâm cái gì hoàng hậu không hoàng hậu, công chúa này, nói trắng ra chẳng qua cũng chỉ là lợi thế thôi, ta đi hòa thân, phụ hoàng ngươi liền hoàn toàn yên tâm, Tô Vương hai nhà ta cũng có thể được bảo vệ bình an, hy sinh một mình ta, có thể đổi nhiều như vậy, rất đáng rồi, đi theo ngươi, sợ rằng chúng ta còn chưa có ra kinh thành, liền bị ám vệ của phụ hoàng ngươi tìm được mang về, đến lúc đó, tội danh bắt cóc Vương gia, đội lên trên đầu ta, cửu tộc nhà chúng ta cũng không đủ giết, vì vậy, Triệu Hi, ta nhận mệnh, ngươi cũng cam chịu số phận đi! Huống chi, ngươi đối với ta, cũng chỉ là chấp niệm của thiếu niên thôi, về sau dần dần sẽ quên lãng, tương cứu trong lúc hoạn nạn không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, như vậy tốt nhất."

Uyển Nhược nói xong, tránh tay của hắn ra, xoay người đi về, đến cửa tròn bên cạnh, chợt nghe đến giọng nói cố chấp của Triệu Hi nói: "Ta thích ngươi, không phải chấp niệm như ngươi nói, hơn nữa, ta sẽ không quên lãng càng sẽ không quên được, ngươi yên tâm, hai nhà Tô Vương ta sẽ che chở, Tô Uyển Nhược ngươi, ta cũng vậy sẽ đón trở về, nếu như ngươi nghĩ làm hoàng hậu, coi như làm hoàng hậu của ta đi!" (voi: không cướp được Uyển Nhược từ tay Thừa An đâu, ài…)

Uyển Nhược ngạc nhiên quay đầu lại, ánh mắt lại lướt qua Triệu Hi nhìn về phía phía sau hắn: "Ngạn Linh. . . . . ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện