Edit: voi còi
Bắc Thần Chiêu Văn Đế mùa thu năm thứ ba mươi ba, Triệu Hi mới vừa vào Dưỡng Tâm điện chỉ nghe thấy từ bên trong tẩm điện truyền đến một hồi tiếng ho khan kịch liệt, dường như muốn đem phổi cũng ho đi ra vậy, Triệu Hi không khỏi nhíu nhíu mày, xem ra bệnh của phụ hoàng nặng hơn rồi.
"Thần tham kiến Thái Tử Gia."
Chiêu Văn Đế năm thứ ba mươi hai bỏ thái tử lúc đầu, đổi lập Thần vương Triệu Hi làm thái tử, mùa xuân năm thứ ba mươi ba, Chiêu Văn Đế mắc bệnh, tuy có ngự y giỏi nhất trị liệu, vẫn không thấy khởi sắc, liền lệnh cho thái tử Triệu Hi giám quốc (giám sát, điều hành), lại khiến cho quần thần ngoài ý muốn, vốn là một cái Thần vương hoang đường, sau khi giám quốc lại thay đổi thành người khác, chăm lo việc nước, hết sức cần cù, với chánh sự, rất có công tích, ngược lại làm trên dưới quần thần đều tin phục.
Triệu Hi khẽ giơ tay lên, cất bước vào bên trong tẩm điện, màn chướng màu vàng kéo lên, Triệu Cơ đang nằm trên giường rồng, sắc mặt vàng vọt, thỉnh thoảng lại ho khan mãnh liệt, vào thu càng phát ra không tốt, hôm nay còn nói đã tốt hơn một chút, thấy tình huống này, cũng không còn chuyển biến tốt bao nhiêu.
Thấy Triệu Hi đi vào, Triệu Cơ ngược lại lộ ra một nụ cười , Triệu Hi đến bên cạnh: "Hôm nay phụ hoàng cảm thấy khỏe hơn chút nào không?"
"Có được hay không, chỉ là cứ như vậy, thường ngày đám ngự y bên ngoài đều có thể dùng chút, đến lúc thực sự cần dùng đến, lại không có một người nào có ích, hơn nữa bệnh của mình trẫm tự biết, chỉ là kéo dài thêm vài ngày thôi."
Triệu Hi vội nói: "Phụ hoàng là Thiên Tử vạn tuế, hôm nay chánh trị cường thịnh, nói những lời xúi quẩy này làm gì?"
"Lời nói xúi quẩy? Khụ. . . . . ."
Triệu Cơ ho khan mấy tiếng, Triệu Hi vội vàng nhận lấy nước mà Tô Đức An đưa tới, hầu hạ Triệu Cơ uống vào, mới tốt hơn một chút. Triệu Cơ thở hổn hển mấy hơi thở nói: "Cái gì vạn tuế? Chuyện hoang đường như vậy cũng chỉ là gạt người, đừng nói vạn tuế, sống quá trăm tuổi cũng đã phượng mao lân giác (lông phượng và sừng lân, những thứ quý hiếm, ý của Triệu Cơ là sống lâu cũng đã quý rồi), con cũng không cần an ủi trẫm, nhìn thấy con hôm nay như vậy, trong lòng trẫm rất an ủi."
Chợt mắt liếc phía sau hắn: "Hôm nay sao Thanh Nhược không có theo tới?"
Ánh mắt của Thập Nhất lóe lên: "Có chút chuyện vặt ngăn trở rồi, liền không có cùng nhi thần đi qua đây."
Triệu Cơ gật đầu một cái: "So với Uyển Nhược, nàng lại càng giống Băng Nguyệt, cái bộ dáng kia, tính tình kia . . . . ."
Triệu Hi liền ngẩn người một chút, không trách được phụ hoàng mỗi lần nhìn thấy Thanh Nhược sắc mặt cũng rất nhu hòa, thì ra là tưởng nhớ phần tình nghĩa với Hiền phi năm xưa.
"Thái Tử Phi sắp sinh rồi! Nghe ngự y nói ở nơi này mấy ngày, trong bụng của nàng là một nam thai, nàng cũng có chút phúc khí. . . . . ."
Triệu Hi từ Dưỡng Tâm điện ra ngoài, Tiểu Xuân Tử xem xét sắc mặt của chủ tử, thử nói: "Thái Tử Gia có phải nên đi Sương Vân điện hay không. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, liền bị ánh mắt Triệu Hi bắn tới cắt đứt: "Thu của nàng ta bao nhiêu chỗ tốt, đáng giá ngươi lại nhiều lần thay nàng ta nói chuyện vậy, cái người này chẳng lẽ muốn nghiêng sang bên kia rồi?"
Tiểu Xuân Tử vội không dám lên tiếng, lui về phía sau một bước, Tiểu Xuân Tử thật ra thì ngầm cười khổ, lời này thật sự là chủ tử oan uổng hắn, Thái Tử Phi bên kia chỗ tốt là cho không ít, nhưng một cây châm nhỏ hắn cũng không cầm lấy, Thái Tử Phi từ trước đến nay, cũng không đoạt tâm tư của chủ tử, nhưng sau này không biết sao, liền xuất ra thủ đoạn, chỉ một đêm, liền được hài tử, lại là nam thai, hơn nữa lại là Thái Tử Phi chân chính sinh ra, xuất thân địa vị đều đã ở đó bày biện, ngày khác vừa rơi xuống, bất kể Thái Tử Gia thích hay không thích, vậy cũng chân chính là thế tử, vì vậy tưởng như bế tắc lại có chút ý tứ.
Hơn nữa, hiện giờ ý nghĩ kia sợ cũng nên không có, chuyện giữa đế hậu Nam Hạ cũng truyền thành câu chuyện mọi người ca tụng khắp Nam Bắc, lại nói thật ly kỳ, tuy nói biết Tô cô nương không tầm thường, nhưng cũng không nghĩ tới là một nữ tử lợi hại như vậy, đến Nam Hạ mới bao nhiêu ngày, liền đem kia tân đế Nam Hạ giữ ở góc quần, cũng nhanh hai năm rồi đi, nghe nói hậu cung Nam Hạ vẫn bỏ trống như cũ, trừ vị hoàng hậu là Hòa Tuệ công chúa này, hậu cung lớn như thế mà ngay cả một Tần phi cũng không có, thật không bình thường.
Mặc dù ban đầu Tô cô nương gả cho gia nhà mình, hôm nay cũng không đến được trình độ như vậy, đây cũng không phải là cưng chiều rồi, hơn nữa nghe nói Đế hậu Nam Hạ tâm ý tương thông, ngày không rời, đêm chẳng phân biệt được, nếu được phu quân như thế, còn có cái gì chưa đủ, vì vậy, Thái Tử Gia của mình chính là nhớ thương cũng chỉ là nhớ thương.
Chỉ là, từ sau khi Tô trắc phi giống Tô cô nương vào cung, cũng giống như biến thành người khác vậy, thu lại tính tình, chuyên cần với triều sự, ban đêm ngủ lại Mộc Tuyết trai của trắc phi nhưng cũng không có mấy lần, đại đa số đều ở nơi của những thị thiếp khác, lại làm cho người ta đoán không ra.
Triệu Hi cất bước hướng Ngự Thư Phòng đi tới, vừa tới hành lang, chỉ thấy chưởng sự ma ma bên cạnh Liễu Ngạn Linh, ma ma vội vàng tới đây bùm quỳ xuống: "Thái Tử Gia, Thái Tử Phi muốn sinh."
Triệu Hi lại cau mày lạnh nhạt nói: "Đã muốn sinh, nên đi mời ma ma chuyên đỡ đẻ trong cung cùng thái y, đi đến chỗ ta có ích lợi gì?"
Ma ma sững sờ một chút, đánh bạo nói: "Thái Tử Gia chính là không thương tiếc Thái Tử Phi, nhưng trong bụng Thái Tử Phi là thế tử gia. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời liền bị ánh sáng lẫm liệt trong mắt Triệu Hi bắn đến sợ chẹn họng trở về. Triệu Hi lại hừ một tiếng: "Thế tử gia? Vậy hãy để cho nàng thật tốt sanh ra được đi!"
Nói xong, phất tay áo vào Ngự Thư Phòng, cũng không để ý ma ma kia. Ma ma kia thở dài quay về Sương Vân điện, mặc dù mặc dù Thái Tử Phi điêu ngoa chút, nhưng bà vừa nhìn, đối với Thái Tử Gia là thật tâm thật ý, hơn nữa, còn có phân tình cùng nhau lớn lên nữa, theo lý thuyết, làm như thế nào cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế.
Lập gia đình lâu như vậy, còn là một thân thể trong sạch, dù ai không nóng nảy, dùng chút thủ đoạn ra ngoài cũng bình thường, hơn nữa ở trong cung này, vì thánh cưng chiều, cái chiêu gì mà không ai sử dụng qua, Thái Tử Phi chỉ là dùng chút thuốc mê tình thôi, nào đến nỗi lại càng chán ghét, thậm chí ngay cả nhìn một cái đều không vui lòng, không phải hôm nay Liễu phủ đang được thế, chỗ ngồi Thái Tử Phi này, không nói chính xác cũng không giữ được.
Triệu Hi vào Ngự Thư Phòng, từ phía dưới cùng trong hộp rút ra một phần mật báo mở ra, chỉ là le que mấy hàng chữ, nhìn ở trong mắt Triệu Hi, lại giống như từng đao từng đao cắt vào tim của hắn vậy: "Uyển hậu ở thời gian nhập thu trong Vị Ương Cung bị bệnh, đế vương quá mức lo lắng, vội truyền thái y vào bên trong, biết là hỉ mạch (có bầu), vì vậy mừng như điên không thôi."
Triệu Hi hai ba lần xé tấm mật báo, ở dưới đèn đốt, đặt ở bên trong chậu đồng bên kia, chợt thấy tâm phiền ý loạn, chính mình ngày đêm nhớ kỹ, nàng tốt hơn, lại ở bên kia sanh con dưỡng cái, có từng nghĩ tới hắn, có còn nhớ rõ phần tình cảm trước đây của bọn họ, có lẽ đã sớm đem hắn quên mất, nhưng hắn không quên được. Bây giờ nghĩ lại, chính là đêm hôm đó trong động tuyết, mặc dù đói khổ lạnh lẽo, sống chết khó liệu, cũng là thời gian hắn vui mừng nhất.
"Bẩm Thái Tử Gia, Thái Tử Phi thuận lợi sanh hạ thế tử gia, mẫu tử đều bình an, hoàng thượng đã biết được, ban tên cho là Diễn."
Triệu Hi không thể nào bình tĩnh phất tay một cái, Tiểu Xuân Tử thầm than một tiếng lui ra ngoài, mới vừa thối lui đến tấm bình phong ngoài cửa, chỉ thấy Tô trắc phi đứng ở đó: "Nô tài ra mắt Tô trắc phi."
Tô Thanh Nhược khoát khoát tay, mang theo Phúc nhi sau lưng đi vào: "Thanh Nhược tham kiến Thái Tử Gia." Triệu Hi ngẩng đầu, trong ánh đèn lưu ly, nàng đứng yên ở đó, nét mặt tươi cười như hoa, làm Triệu Hi hơi ngẩn ra, mới hồi hồn: "Muộn rồi, gió thu rất lạnh, thân thể nàng không tốt, phải nghỉ ngơi cho tốt mới được."
"Nghỉ ngơi cho tốt?" Thanh Nhược không khỏi khẽ cười khổ, bị nhận sai thành Tô Uyển Nhược, đã thành thói quen, ban đầu cái dáng vẻ lạnh nhạt thản nhiên đó, hôm nay cũng đã biến mất vô ảnh vô tung, ngày đêm làm bạn như vậy, nàng chính là bùn đắp gõ tạc nên cũng đã động lòng động tình, huống chi, nàng chỉ là một tiểu nữ tử huyết nhục chi khu, sống đầu đường xó chợ nhiều năm, nam nhân gì chưa từng thấy qua, nhưng Triệu Hi lại không giống như vậy, trong lòng hắn nhớ kỹ Tô Uyển Nhược, muội muội của nàng, mặc dù chỉ sai một chữ, lại sai cả ngàn dặm.
Hắn đang trên người nàng tới tiêu tan trong lồng ngực hắn nỗi khổ tương tư, vừa bắt đầu nàng nhưng mà chỉ đúng là người lắng nghe, còn có thể duy trì ở mình viên kia tỉnh táo đạm nhiên chi tâm, nhưng này ngày qua ngày, năm qua năm, nàng càng ngày càng chán ghét khi cái này thế thân, hắn đại khái không biết, thân thể của nàng từ trước đến giờ hảo, khổ trong sống đến được , không có một bộ khang kiện thân thể, nàng đã sớm chết rồi, nhưng hắn vốn là như vậy cẩn thận, phần này cẩn thận, hết sức châm chọc.
Tô Thanh Nhược quay người từ trong tay Phúc nhi bưng qua một bát Phúc Thọ màu hồng, nhẹ giọng nói: "Ngày mùa thu dễ mất nước sinh nóng người, thiếp lột hạt sen cùng bối mẫu Tứ Xuyên(một vị thuốc đông y) đường phèn nấu canh, giải nhiệt nhuận phổi, đưa đến cho hoàng thượng một bát, một bát này liền đưa tới cho Thái Tử Gia."
Triệu Hi nhận lấy ăn một miếng, liền để xuống: "Đại mẫu nhà nàng bị bệnh như thế nào rồi?"
Tô Thanh Nhược vội nói: "Làm phiền Thái Tử Gia lo lắng, ngày trước đưa thư nói tốt hơn nhiều, lão thái thái bên kia lại bị bệnh nằm trên giường, đại mẫu quýnh lên, mới phát bệnh cũ, thái y đã đi qua bắt mạch, uống mấy thang thuốc liền không sao, ngược lại lão thái thái bên kia, nghe nói không được tốt lắm?"
Triệu Hi nhíu nhíu mày: "Tiểu Xuân Tử, ngươi đi đem gốc nhân sâm vừa nhập vào trong cung tháng trước, đưa đi Vương gia, nhanh nấu một bát canh sâm, nghĩ đến có thể qua năm đi."
Tiểu Xuân Tử vội đáp một tiếng, để cho người ta đi lấy, mình mang theo tên tiểu thái giám tự mình đi đưa, trong lòng lại không khỏi thở dài một tiếng, người nọ là đi, nhưng tình sau này lại dài.
Triệu Hi liếc nhìn thấy Phúc nhi sau lưng Tô Thanh Nhược, ngớ ngẩn: "Ngươi là Phúc nhi?"
Phúc nhi vội quỳ xuống nói: "Nô tỳ là Phúc nhi."
"Trước kia sao không thấy ngươi ở trong cung?"
Tô Thanh Nhược nói: "Trước khi nô tỳ xuất giá, nàng chính là nguwoif hầu hạ bên cạnh, sau này vào cung lại quên không mang theo, mấy ngày trước đây chợt nhớ tới, nàng là một nha đầu tinh xảo tay chân nhanh nhẹn, liền cho nàng vào cung tới hầu hạ, mà càng khá hơn chút."
Triệu Hi gật đầu một cái, lẩm bẩm nói: "Tay chân nhanh nhẹn tinh xảo, người của nàng cái nào không như thế? Ngươi trở về nghỉ ngơi đi!"
Sắc mặt Tô Thanh Nhược hơi ảm, khom người lui thân đi xuống.
Trong đem này Triệu Hi tâm phiền ý loạn lăn lộn khó ngủ, tới tảng sáng mới mơ mơ màng màng muốn ngủ, còn chưa ngủ được bao lâu, liền bị một hồi tiếng bước chân dồn dập thức tỉnh: "Thái Tử Gia, Thái Tử Gia, ngài mau quay trở lại, hoàng thượng nơi đó không xong. . . . . ."
Triệu Hi sợ hết hồn, vọt ngồi dậy. . . . . . Cũng may Ngự Thư Phòng cách Dưỡng Tâm điện không xa, lúc hắn đến, sắc mặt của Triệu Cơ đã có chút xám trắng, những cung nữ thái giám ngự y đồng loạt quỳ trên mặt đất, Triệu Cơ giống như liền vì nén lấy giọng điệu này chờ Triệu Hi tới vậy, vừa nhìn thấy hắn, đột nhiên ánh mắt sáng lên, khí sắc xám trắng giống như có chút sức sống.
Ánh mắt ở trên mặt Triệu Hi quay một vòng: "Thập Nhất chân tướng, chân tướng Vân nhi. . . . . ." Ánh mắt chợt sáng tỏ một cái: "Hi nhi ngươi phải nhớ được, nam bắc là nên hoà không nên chiến, hòa thượng có thể tự bảo vệ mình, nếu chiến chính là họa diệt quốc, nhớ lấy nhớ lấy. . . . . ." Ánh mắt giải tán tán, nhìn về phía Tô Thanh Nhược đang quỳ sau lưng Triệu Hi cách đó không xa, rất phí sức ngoắc ngoắc tay.
Tô Thanh Nhược ngớ ngẩn, vẫn đi tới quỳ gối bên cạnh giường rồng, ánh mắt Triệu Cơ chợt dịu dàng, xem xét nàng thật lâu, thì thầm một câu: "Băng Nguyệt, ngươi cũng đừng oán trẫm, trẫm phải đi ngay tìm ngươi có được hay không. . . . . ."
Nói xong, liền hai mắt nhắm nghiền, thần thái lại hết sức an tường, ngự y vội vàng đến bên cạnh, thăm dò một chút hơi thở mạch đập, phịch một tiếng quỳ xuống: "Thái Tử Gia, hoàng thượng đã đi. . . . . ."
Chuông tang thùng thùng vang khắp kinh thành, Bắc Thần chiêu Văn Đế năm thứ ba muoi ba ngày hai mươi sáu tháng mười, chiêu Văn Đế mất, thái tử Triệu Hi lên ngôi xưng Chiêu Vũ Đế, phong Thái Tử Phi Liễu thị là Quý Phi, trắc phi Tô thị là Thục phi, hậu vị trống không.
Bắc Thần Chiêu Văn Đế mùa thu năm thứ ba mươi ba, Triệu Hi mới vừa vào Dưỡng Tâm điện chỉ nghe thấy từ bên trong tẩm điện truyền đến một hồi tiếng ho khan kịch liệt, dường như muốn đem phổi cũng ho đi ra vậy, Triệu Hi không khỏi nhíu nhíu mày, xem ra bệnh của phụ hoàng nặng hơn rồi.
"Thần tham kiến Thái Tử Gia."
Chiêu Văn Đế năm thứ ba mươi hai bỏ thái tử lúc đầu, đổi lập Thần vương Triệu Hi làm thái tử, mùa xuân năm thứ ba mươi ba, Chiêu Văn Đế mắc bệnh, tuy có ngự y giỏi nhất trị liệu, vẫn không thấy khởi sắc, liền lệnh cho thái tử Triệu Hi giám quốc (giám sát, điều hành), lại khiến cho quần thần ngoài ý muốn, vốn là một cái Thần vương hoang đường, sau khi giám quốc lại thay đổi thành người khác, chăm lo việc nước, hết sức cần cù, với chánh sự, rất có công tích, ngược lại làm trên dưới quần thần đều tin phục.
Triệu Hi khẽ giơ tay lên, cất bước vào bên trong tẩm điện, màn chướng màu vàng kéo lên, Triệu Cơ đang nằm trên giường rồng, sắc mặt vàng vọt, thỉnh thoảng lại ho khan mãnh liệt, vào thu càng phát ra không tốt, hôm nay còn nói đã tốt hơn một chút, thấy tình huống này, cũng không còn chuyển biến tốt bao nhiêu.
Thấy Triệu Hi đi vào, Triệu Cơ ngược lại lộ ra một nụ cười , Triệu Hi đến bên cạnh: "Hôm nay phụ hoàng cảm thấy khỏe hơn chút nào không?"
"Có được hay không, chỉ là cứ như vậy, thường ngày đám ngự y bên ngoài đều có thể dùng chút, đến lúc thực sự cần dùng đến, lại không có một người nào có ích, hơn nữa bệnh của mình trẫm tự biết, chỉ là kéo dài thêm vài ngày thôi."
Triệu Hi vội nói: "Phụ hoàng là Thiên Tử vạn tuế, hôm nay chánh trị cường thịnh, nói những lời xúi quẩy này làm gì?"
"Lời nói xúi quẩy? Khụ. . . . . ."
Triệu Cơ ho khan mấy tiếng, Triệu Hi vội vàng nhận lấy nước mà Tô Đức An đưa tới, hầu hạ Triệu Cơ uống vào, mới tốt hơn một chút. Triệu Cơ thở hổn hển mấy hơi thở nói: "Cái gì vạn tuế? Chuyện hoang đường như vậy cũng chỉ là gạt người, đừng nói vạn tuế, sống quá trăm tuổi cũng đã phượng mao lân giác (lông phượng và sừng lân, những thứ quý hiếm, ý của Triệu Cơ là sống lâu cũng đã quý rồi), con cũng không cần an ủi trẫm, nhìn thấy con hôm nay như vậy, trong lòng trẫm rất an ủi."
Chợt mắt liếc phía sau hắn: "Hôm nay sao Thanh Nhược không có theo tới?"
Ánh mắt của Thập Nhất lóe lên: "Có chút chuyện vặt ngăn trở rồi, liền không có cùng nhi thần đi qua đây."
Triệu Cơ gật đầu một cái: "So với Uyển Nhược, nàng lại càng giống Băng Nguyệt, cái bộ dáng kia, tính tình kia . . . . ."
Triệu Hi liền ngẩn người một chút, không trách được phụ hoàng mỗi lần nhìn thấy Thanh Nhược sắc mặt cũng rất nhu hòa, thì ra là tưởng nhớ phần tình nghĩa với Hiền phi năm xưa.
"Thái Tử Phi sắp sinh rồi! Nghe ngự y nói ở nơi này mấy ngày, trong bụng của nàng là một nam thai, nàng cũng có chút phúc khí. . . . . ."
Triệu Hi từ Dưỡng Tâm điện ra ngoài, Tiểu Xuân Tử xem xét sắc mặt của chủ tử, thử nói: "Thái Tử Gia có phải nên đi Sương Vân điện hay không. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, liền bị ánh mắt Triệu Hi bắn tới cắt đứt: "Thu của nàng ta bao nhiêu chỗ tốt, đáng giá ngươi lại nhiều lần thay nàng ta nói chuyện vậy, cái người này chẳng lẽ muốn nghiêng sang bên kia rồi?"
Tiểu Xuân Tử vội không dám lên tiếng, lui về phía sau một bước, Tiểu Xuân Tử thật ra thì ngầm cười khổ, lời này thật sự là chủ tử oan uổng hắn, Thái Tử Phi bên kia chỗ tốt là cho không ít, nhưng một cây châm nhỏ hắn cũng không cầm lấy, Thái Tử Phi từ trước đến nay, cũng không đoạt tâm tư của chủ tử, nhưng sau này không biết sao, liền xuất ra thủ đoạn, chỉ một đêm, liền được hài tử, lại là nam thai, hơn nữa lại là Thái Tử Phi chân chính sinh ra, xuất thân địa vị đều đã ở đó bày biện, ngày khác vừa rơi xuống, bất kể Thái Tử Gia thích hay không thích, vậy cũng chân chính là thế tử, vì vậy tưởng như bế tắc lại có chút ý tứ.
Hơn nữa, hiện giờ ý nghĩ kia sợ cũng nên không có, chuyện giữa đế hậu Nam Hạ cũng truyền thành câu chuyện mọi người ca tụng khắp Nam Bắc, lại nói thật ly kỳ, tuy nói biết Tô cô nương không tầm thường, nhưng cũng không nghĩ tới là một nữ tử lợi hại như vậy, đến Nam Hạ mới bao nhiêu ngày, liền đem kia tân đế Nam Hạ giữ ở góc quần, cũng nhanh hai năm rồi đi, nghe nói hậu cung Nam Hạ vẫn bỏ trống như cũ, trừ vị hoàng hậu là Hòa Tuệ công chúa này, hậu cung lớn như thế mà ngay cả một Tần phi cũng không có, thật không bình thường.
Mặc dù ban đầu Tô cô nương gả cho gia nhà mình, hôm nay cũng không đến được trình độ như vậy, đây cũng không phải là cưng chiều rồi, hơn nữa nghe nói Đế hậu Nam Hạ tâm ý tương thông, ngày không rời, đêm chẳng phân biệt được, nếu được phu quân như thế, còn có cái gì chưa đủ, vì vậy, Thái Tử Gia của mình chính là nhớ thương cũng chỉ là nhớ thương.
Chỉ là, từ sau khi Tô trắc phi giống Tô cô nương vào cung, cũng giống như biến thành người khác vậy, thu lại tính tình, chuyên cần với triều sự, ban đêm ngủ lại Mộc Tuyết trai của trắc phi nhưng cũng không có mấy lần, đại đa số đều ở nơi của những thị thiếp khác, lại làm cho người ta đoán không ra.
Triệu Hi cất bước hướng Ngự Thư Phòng đi tới, vừa tới hành lang, chỉ thấy chưởng sự ma ma bên cạnh Liễu Ngạn Linh, ma ma vội vàng tới đây bùm quỳ xuống: "Thái Tử Gia, Thái Tử Phi muốn sinh."
Triệu Hi lại cau mày lạnh nhạt nói: "Đã muốn sinh, nên đi mời ma ma chuyên đỡ đẻ trong cung cùng thái y, đi đến chỗ ta có ích lợi gì?"
Ma ma sững sờ một chút, đánh bạo nói: "Thái Tử Gia chính là không thương tiếc Thái Tử Phi, nhưng trong bụng Thái Tử Phi là thế tử gia. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời liền bị ánh sáng lẫm liệt trong mắt Triệu Hi bắn đến sợ chẹn họng trở về. Triệu Hi lại hừ một tiếng: "Thế tử gia? Vậy hãy để cho nàng thật tốt sanh ra được đi!"
Nói xong, phất tay áo vào Ngự Thư Phòng, cũng không để ý ma ma kia. Ma ma kia thở dài quay về Sương Vân điện, mặc dù mặc dù Thái Tử Phi điêu ngoa chút, nhưng bà vừa nhìn, đối với Thái Tử Gia là thật tâm thật ý, hơn nữa, còn có phân tình cùng nhau lớn lên nữa, theo lý thuyết, làm như thế nào cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế.
Lập gia đình lâu như vậy, còn là một thân thể trong sạch, dù ai không nóng nảy, dùng chút thủ đoạn ra ngoài cũng bình thường, hơn nữa ở trong cung này, vì thánh cưng chiều, cái chiêu gì mà không ai sử dụng qua, Thái Tử Phi chỉ là dùng chút thuốc mê tình thôi, nào đến nỗi lại càng chán ghét, thậm chí ngay cả nhìn một cái đều không vui lòng, không phải hôm nay Liễu phủ đang được thế, chỗ ngồi Thái Tử Phi này, không nói chính xác cũng không giữ được.
Triệu Hi vào Ngự Thư Phòng, từ phía dưới cùng trong hộp rút ra một phần mật báo mở ra, chỉ là le que mấy hàng chữ, nhìn ở trong mắt Triệu Hi, lại giống như từng đao từng đao cắt vào tim của hắn vậy: "Uyển hậu ở thời gian nhập thu trong Vị Ương Cung bị bệnh, đế vương quá mức lo lắng, vội truyền thái y vào bên trong, biết là hỉ mạch (có bầu), vì vậy mừng như điên không thôi."
Triệu Hi hai ba lần xé tấm mật báo, ở dưới đèn đốt, đặt ở bên trong chậu đồng bên kia, chợt thấy tâm phiền ý loạn, chính mình ngày đêm nhớ kỹ, nàng tốt hơn, lại ở bên kia sanh con dưỡng cái, có từng nghĩ tới hắn, có còn nhớ rõ phần tình cảm trước đây của bọn họ, có lẽ đã sớm đem hắn quên mất, nhưng hắn không quên được. Bây giờ nghĩ lại, chính là đêm hôm đó trong động tuyết, mặc dù đói khổ lạnh lẽo, sống chết khó liệu, cũng là thời gian hắn vui mừng nhất.
"Bẩm Thái Tử Gia, Thái Tử Phi thuận lợi sanh hạ thế tử gia, mẫu tử đều bình an, hoàng thượng đã biết được, ban tên cho là Diễn."
Triệu Hi không thể nào bình tĩnh phất tay một cái, Tiểu Xuân Tử thầm than một tiếng lui ra ngoài, mới vừa thối lui đến tấm bình phong ngoài cửa, chỉ thấy Tô trắc phi đứng ở đó: "Nô tài ra mắt Tô trắc phi."
Tô Thanh Nhược khoát khoát tay, mang theo Phúc nhi sau lưng đi vào: "Thanh Nhược tham kiến Thái Tử Gia." Triệu Hi ngẩng đầu, trong ánh đèn lưu ly, nàng đứng yên ở đó, nét mặt tươi cười như hoa, làm Triệu Hi hơi ngẩn ra, mới hồi hồn: "Muộn rồi, gió thu rất lạnh, thân thể nàng không tốt, phải nghỉ ngơi cho tốt mới được."
"Nghỉ ngơi cho tốt?" Thanh Nhược không khỏi khẽ cười khổ, bị nhận sai thành Tô Uyển Nhược, đã thành thói quen, ban đầu cái dáng vẻ lạnh nhạt thản nhiên đó, hôm nay cũng đã biến mất vô ảnh vô tung, ngày đêm làm bạn như vậy, nàng chính là bùn đắp gõ tạc nên cũng đã động lòng động tình, huống chi, nàng chỉ là một tiểu nữ tử huyết nhục chi khu, sống đầu đường xó chợ nhiều năm, nam nhân gì chưa từng thấy qua, nhưng Triệu Hi lại không giống như vậy, trong lòng hắn nhớ kỹ Tô Uyển Nhược, muội muội của nàng, mặc dù chỉ sai một chữ, lại sai cả ngàn dặm.
Hắn đang trên người nàng tới tiêu tan trong lồng ngực hắn nỗi khổ tương tư, vừa bắt đầu nàng nhưng mà chỉ đúng là người lắng nghe, còn có thể duy trì ở mình viên kia tỉnh táo đạm nhiên chi tâm, nhưng này ngày qua ngày, năm qua năm, nàng càng ngày càng chán ghét khi cái này thế thân, hắn đại khái không biết, thân thể của nàng từ trước đến giờ hảo, khổ trong sống đến được , không có một bộ khang kiện thân thể, nàng đã sớm chết rồi, nhưng hắn vốn là như vậy cẩn thận, phần này cẩn thận, hết sức châm chọc.
Tô Thanh Nhược quay người từ trong tay Phúc nhi bưng qua một bát Phúc Thọ màu hồng, nhẹ giọng nói: "Ngày mùa thu dễ mất nước sinh nóng người, thiếp lột hạt sen cùng bối mẫu Tứ Xuyên(một vị thuốc đông y) đường phèn nấu canh, giải nhiệt nhuận phổi, đưa đến cho hoàng thượng một bát, một bát này liền đưa tới cho Thái Tử Gia."
Triệu Hi nhận lấy ăn một miếng, liền để xuống: "Đại mẫu nhà nàng bị bệnh như thế nào rồi?"
Tô Thanh Nhược vội nói: "Làm phiền Thái Tử Gia lo lắng, ngày trước đưa thư nói tốt hơn nhiều, lão thái thái bên kia lại bị bệnh nằm trên giường, đại mẫu quýnh lên, mới phát bệnh cũ, thái y đã đi qua bắt mạch, uống mấy thang thuốc liền không sao, ngược lại lão thái thái bên kia, nghe nói không được tốt lắm?"
Triệu Hi nhíu nhíu mày: "Tiểu Xuân Tử, ngươi đi đem gốc nhân sâm vừa nhập vào trong cung tháng trước, đưa đi Vương gia, nhanh nấu một bát canh sâm, nghĩ đến có thể qua năm đi."
Tiểu Xuân Tử vội đáp một tiếng, để cho người ta đi lấy, mình mang theo tên tiểu thái giám tự mình đi đưa, trong lòng lại không khỏi thở dài một tiếng, người nọ là đi, nhưng tình sau này lại dài.
Triệu Hi liếc nhìn thấy Phúc nhi sau lưng Tô Thanh Nhược, ngớ ngẩn: "Ngươi là Phúc nhi?"
Phúc nhi vội quỳ xuống nói: "Nô tỳ là Phúc nhi."
"Trước kia sao không thấy ngươi ở trong cung?"
Tô Thanh Nhược nói: "Trước khi nô tỳ xuất giá, nàng chính là nguwoif hầu hạ bên cạnh, sau này vào cung lại quên không mang theo, mấy ngày trước đây chợt nhớ tới, nàng là một nha đầu tinh xảo tay chân nhanh nhẹn, liền cho nàng vào cung tới hầu hạ, mà càng khá hơn chút."
Triệu Hi gật đầu một cái, lẩm bẩm nói: "Tay chân nhanh nhẹn tinh xảo, người của nàng cái nào không như thế? Ngươi trở về nghỉ ngơi đi!"
Sắc mặt Tô Thanh Nhược hơi ảm, khom người lui thân đi xuống.
Trong đem này Triệu Hi tâm phiền ý loạn lăn lộn khó ngủ, tới tảng sáng mới mơ mơ màng màng muốn ngủ, còn chưa ngủ được bao lâu, liền bị một hồi tiếng bước chân dồn dập thức tỉnh: "Thái Tử Gia, Thái Tử Gia, ngài mau quay trở lại, hoàng thượng nơi đó không xong. . . . . ."
Triệu Hi sợ hết hồn, vọt ngồi dậy. . . . . . Cũng may Ngự Thư Phòng cách Dưỡng Tâm điện không xa, lúc hắn đến, sắc mặt của Triệu Cơ đã có chút xám trắng, những cung nữ thái giám ngự y đồng loạt quỳ trên mặt đất, Triệu Cơ giống như liền vì nén lấy giọng điệu này chờ Triệu Hi tới vậy, vừa nhìn thấy hắn, đột nhiên ánh mắt sáng lên, khí sắc xám trắng giống như có chút sức sống.
Ánh mắt ở trên mặt Triệu Hi quay một vòng: "Thập Nhất chân tướng, chân tướng Vân nhi. . . . . ." Ánh mắt chợt sáng tỏ một cái: "Hi nhi ngươi phải nhớ được, nam bắc là nên hoà không nên chiến, hòa thượng có thể tự bảo vệ mình, nếu chiến chính là họa diệt quốc, nhớ lấy nhớ lấy. . . . . ." Ánh mắt giải tán tán, nhìn về phía Tô Thanh Nhược đang quỳ sau lưng Triệu Hi cách đó không xa, rất phí sức ngoắc ngoắc tay.
Tô Thanh Nhược ngớ ngẩn, vẫn đi tới quỳ gối bên cạnh giường rồng, ánh mắt Triệu Cơ chợt dịu dàng, xem xét nàng thật lâu, thì thầm một câu: "Băng Nguyệt, ngươi cũng đừng oán trẫm, trẫm phải đi ngay tìm ngươi có được hay không. . . . . ."
Nói xong, liền hai mắt nhắm nghiền, thần thái lại hết sức an tường, ngự y vội vàng đến bên cạnh, thăm dò một chút hơi thở mạch đập, phịch một tiếng quỳ xuống: "Thái Tử Gia, hoàng thượng đã đi. . . . . ."
Chuông tang thùng thùng vang khắp kinh thành, Bắc Thần chiêu Văn Đế năm thứ ba muoi ba ngày hai mươi sáu tháng mười, chiêu Văn Đế mất, thái tử Triệu Hi lên ngôi xưng Chiêu Vũ Đế, phong Thái Tử Phi Liễu thị là Quý Phi, trắc phi Tô thị là Thục phi, hậu vị trống không.
Danh sách chương