Tập đoàn Long Đằng.

*Cốc cốc cốc.

"Vào đi."

Quách Khiếu Nam lên tiếng xong, nữ Giám đốc Lý Mộng liền mở cửa mang tài liệu vào.

Lúc đi ngang khu vực sofa, ánh mắt của cô ấy đã bị thu hút bởi người thiếu nữ đang ngồi chơi game ở đó, nhưng vì công việc quan trọng nên không dám chăm chú dõi theo quá lâu.

"Chủ tịch, phiền anh xem rồi ký tên hộ em."

Nhận được tài liệu, người đàn ông ấy cầm lên xem qua một lượt, sau đó điềm nhiên lên tiếng:

"Băng, em qua đây tôi bảo."

"Làm gì vậy? Tôi đang dở trận."

"Qua đây, cầm bút ký tên hộ tôi."

"Rồi tay anh đâu?"

"Tay bị thương."

Cứ phải trải qua giằng co dăm ba câu thì Diệp An Băng mới chịu vận động thân thể, bước tới chỗ Quách Khiếu Nam đang ngồi.

"Ký vào đâu?"

"Ở đây, ký cho đẹp vào."

Hắn cầm sẵn bút, tay bên kia thì đưa ngón trỏ chỉ vào chỗ trống dành cho chữ ký của Chủ tịch trên mảnh giấy.

Để nhanh chóng trở lại ván game đang đánh dở, Diệp An Băng cầm bút, ký xoẹt xoẹt vài cái, theo chữ ký mẫu mà hắn cho cô xem trước đó. Nhưng đối diện là nét mặt khó hiểu đến kinh ngạc của Giám đốc Lý Mộng.

"Không vấn đề gì, cô mang về phòng mở cuộc họp phổ biến cho nhân viên triển khai đi."

"Nhưng mà, chữ ký này..."

Thấy nét mặt thiếu tin tưởng của Giám đốc Lý, Quách Khiếu Nam lập tức cong môi cười:

"Cô ấy là bạn gái tôi, chữ ký của cô ấy cũng như chữ từ tay tôi ký ra. Yên tâm mang về phòng làm việc đi."

"Vâng!"

Giám đốc Lý nhận lại tài liệu, cúi đầu chào rồi rời đi trong tâm trạng bất ổn sau khi nhìn thấy nụ cười khá chan hòa trên đôi môi của người đàn ông có biệt danh là Chủ tịch băng giá, và cả sự xuất hiện của Diệp An Băng với thân phận là bạn gái Chủ tịch, ắt hẳn sẽ trở thành chủ đề bàn tán trong bữa ăn trưa nay của nhân viên.

"Xem ra sau khi trả xong hết nợ, tôi phải rời khỏi Giang Thành thì mới mong tìm được tấm chồng tử tế."



Bỗng nhiên Diệp An Băng lại than ngắn, thở dài, khiến Quách Khiếu Nam bất giác cau mày:

"Không cần tìm, vì chồng em ở đây!"

Diệp An Băng lại bĩu môi:

"Chiêu trò thả thính cũ rích."

"Cũ nhưng nhất định thành công. Chẳng phải trước kia chúng ta bắt đầu phát sinh tình cảm cũng là từ lúc em bảo tôi đóng giả làm bạn trai à? Bây giờ tôi thản nhiên công khai em là bạn gái, tuy chưa thành thật, nhưng cưa em chắc chắn đổ."

"Tôi sẽ không yêu hai lần cùng một người đàn ông. Huống chi, người đó còn là kẻ thù của mình."

Cô vừa nói xong, thì trò chơi trong điện thoại cũng báo game over, chiến binh của cô đã bị kẻ thù đánh bại. Trận này cô thua, chính là vì những gì mình vừa thốt ra đã dẫn tới phân tâm.

Còn hắn, cũng bị câu nói đó của cô, khiến sắc mặt hiện đầy vạch đen, ánh mắt thoáng chút thất vọng.

"Em vẫn cho rằng tôi là hung thủ sát hại ba em sao?"

Lúc này, Diệp An Băng đã quay qua đối mặt với hắn, rồi nghiêm túc cất lời:

"Tôi sẽ tin anh trong sạch, nếu anh đưa được hung thủ đến trước mặt tôi nhận tội."

Hắn còn đang lo sẽ phải nghe câu trả lời nào phũ phàng lắm, nhưng nghe xong những gì cô vừa nói, thì hắn lại cong môi mà cười:

"Nếu tôi chứng minh được mình bị oan, vậy em sẽ làm thế nào để bù đắp cho tôi?"

"Lấy thân báo đáp, nguyện không hối hận."

Câu trả lời cực kỳ dứt khoát của một người phụ nữ bản lĩnh, khiến hắn ta tuyệt nhiên phấn khích, lập tức di chuyển tới bên cạnh cô gái, dùng ánh mắt tà mị, đắc ý nhìn cô, mà thông báo:

"Thế thì em chuẩn bị đi. Qua ngày mai, em sẽ phải dùng tấm thân kiêu ngạo này để báo đáp tôi cả đời."

"Ngày mai?"

"Phải! Ngày mai tôi đưa em về Thượng Hải."

Vừa nói, hắn vừa ung dung ngã lưng vào thành ghế, rồi còn tự ý dang tay khoác lên vai cô gái, khiến Diệp An Băng cáu kỉnh, lập tức hất cái cánh tay hư hỏng kia ra.

"Về đó làm gì chứ?"

"Cho em gặp một người!"

"Là ai?"

"Chẳng phải em luôn muốn biết sự thật uẩn khúc đằng sau mọi chuyện sao? Chỉ cần đi cùng tôi, em sẽ có câu trả lời."

Diệp An Băng vẫn đang trong biểu cảm cau mày, và những nỗi lo ngại vướng bận trong lòng.

Thấy cô im lặng, hắn lại trầm giọng nói tiếp:



"Ngày mai là giỗ thứ 15 của ba mẹ tôi. Cũng là sinh nhật thứ 25 của anh em nhà họ Quách."

Anh em nhà họ Quách? Hắn đang ám chỉ tới bối cảnh gia đình hiện tại của mình, khiến thâm tâm cô gái dần nôn nóng bởi những nút thắt chưa thể tháo gở.

"Tôi cần chuẩn bị những gì?"

"Vũ khí, em sử dụng giỏi nhất loại nào?"

"Phi tiêu dao, tôi cần những con dao nhỏ, nhưng phải sắc nhọn."

"Được! Tôi sai người chuẩn bị cho em."

Hắn cong nhẹ khóe môi, sẵn sàng đồng ý mọi yêu cầu cô muốn mà không cần phải suy nghĩ, dù chỉ là thoáng qua.

"Ngày mai, chắc sẽ có nguy hiểm..?"

"Ừm, nhưng em đừng sợ! Có tôi bên cạnh, bất cứ ai cũng không thể làm hại em."

"Biết đâu chính anh lại là người đưa tôi vào nguy hiểm."

Lời nói nửa thật nửa đùa, cùng nụ cười nhạt nhẽo trên môi cô gái, khiến hắn phải cau mày:

"Em vẫn sợ tôi âm thầm đưa em vào chỗ chết như đã từng làm với ba em?"

"Biết sao giờ, vì trước mắt tôi chỉ biết anh là hung thủ."

Hắn gật gật đầu, vẫn là nụ đường cong của sự trào phúng trên môi, với ánh mắt bất lực.

"Ok, em cứ tự cho mình là đúng đi. Rồi chắc chắn em sẽ phải hối hận."

Đến lượt Diệp An Băng cười khinh:

"Thật vậy sao?"

"Tất nhiên! Thậm chí em còn phải hối hận vì ngày đó đã nổ súng bắn vào tim tôi."

Hắn rất vênh vang, nhưng cô thì không muốn đôi co nữa, nên chỉ cười nhạt cho qua, rồi tiếp tục mở điện thoại chơi game.

Cứ thế, cả hai im lặng ngồi cạnh nhau. Người đàn ông ấy vẫn lẳng lặng ngắm nhìn cô ấy, với đối mắt lấp ló có chút tà niệm.

*Ting.

Khoảnh khắc bình yên luôn ngắn ngủi, và hiện tại nó bị phá vỡ bởi tiếng chuông tin nhắn từ điện thoại của Quách Khiếu Nam.

Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn từ người bí ẩn gửi tới, sắc mặt hắn liền trở nên trầm lắng. Vài giây sau, liền di chuyển ra ban công trong phòng làm việc để gọi điện cho ai đó.

"Truyền tin đến tổ chức ở Thượng Hải, ngày mai tôi trở về cùng Diệp An Băng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện