Cả đội vui chơi đến nữa đêm, cuối cùng cũng chịu theo lời Tức Hồng Lệ mà giải tán.
Thích Thiếu Thương nắm tay Hồng Lệ đi trên đường. Dạ tĩnh, nhân mỹ. Làm cho hắn trong một khắc không nghĩ ra được lời nào để nói.
“Chúng ta đã lâu không được ở riêng bên nhau như thế này.”
Tức Hồng Lệ sâu kín mà thở dài, đánh vỡ sự trầm mặc.
“Thiếu Thương, có lẽ anh không biết. Gần đây chúng ta có điểm… có điểm kỳ quái?”
“Ngốc! Làm sao lại quái?”
Thích Thiếu Thương khẽ nhéo mũi nàng một chút, trong lòng cũng theo đó mà ẩn ẩn chấn động:
“Đích xác là… có điểm không đúng.”
Trước mặt là người con gái đáng giá để hắn tương tư cả đời, chỉ là lúc này, loại cảm giác động tâm đã trở nên cực kỳ mỏng manh.
Hồng Lệ yên lặng nhìn hắn, hít sâu một hơi, tựa như đang hạ quyết tâm thật lớn, sau đó trịnh trọng mở miệng:
“Thiếu Thương, chúng ta kết hôn đi!”
“Ách?….”
Thích Thiếu Thương phi thường ngạc nhiên. Những lời này, so với thời điểm lúc chiều bị Cố Tích Triều kề đao giải phẫu bên cổ, gây cho hắn kinh hách tuyệt không nhỏ hơn bao nhiêu.
Cố Tích Triều…….
[ Cậu ta có phải giờ này còn đang bận rộn trong phòng làm việc hay không đây? Hơn nữa cứ cố chấp không chịu nghỉ ngơi?]
……………
[ Đáng chết, như thế nào vô duyên vô cớ lại nghĩ đến cậu ta?]
Thích Thiếu Thương lắc lắc đầu, vừa định nói gì đó, lại phát hiện Hồng Lệ sớm đã mâu trung vương thủy, lê hoa đái vũ. Hắn liền vội vàng vươn tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, thế nhưng lại kéo theo càng nhiều thương tâm hơn.
“Anh là không muốn, đúng không?”
Thanh âm hồng Lệ nói ra mang theo nồng đậm thê lương.
“Hồng Lệ, em hãy nghe anh nói. Anh không có ý đó. Chỉ là.. rất, rất đột nhiên. Anh thực chưa kịp chuẩn bị tâm lý….”
“Kỳ thật, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng chuẩn bị qua! Trong lòng anh, công tác là trọng yếu, huynh đệ cũng trong yếu, còn em? Em ở nơi nào?”
Ánh trăng như nước lan tỏa trên người Hồng Lệ. Nàng lại cảm thấy luồng ánh trăng kia thực lãnh liệt, lãnh như tâm của nàng giờ khắc này vậy.
Thích Thiếu Thương á khẩu không trả lời được, miệng lưỡi ngày thường đến giờ này như thế nào cũng không phát ra được nữa điểm công dụng nào.
[ Làm sao vậy, đây là làm sao vậy?]
Đoạn tình cảm này, hắn là thật tình. Thế nhưng.. hắn đến nay cũng không dám hứa hẹn cái gì, nay lại làm cho tình cảm lạc lối rồi sao.
Có lẽ, phân cảm tình này, mặc dù vượt xa hữu tình, nhưng thủy chung vẫn không thể trở thành tình yêu? Có lẽ, sinh mệnh mình khắc cốt minh tâm, không phải người trước mắt này?
“Quên đi….”
Tức hồng Lệ khóe mắt vương lệ. Quay đầu không nhìn hắn, nghẹn ngào nói:
“Tất cả đều là người trưởng thành cả. Nếu anh không yêu em, có thể nói rõ ra. Em cũng không phải cái loại nữ nhân liều chết mà bám lấy.”
“Hồng Lệ, anh, anh…”
Thích Thiếu Thương nhắm mắt lại:
“Anh chỉ có thể nói, thực xin lỗi em!”
Nhìn theo bóng dáng Hồng Lệ che mặt rời đi, Thích Thiếu Thương chỉ thấy trong lòng một trận áy náy khổ sở.
Thích Thiếu Thương cúi đầu, tiếp tục đi vô phương hướng. Trước mắt chỉ mơ hồ ẩn hiện gương mặt bi thương của Hồng Lệ, căn bản cũng không phát hiện ra hai đạo bóng đen đi theo phía sau, càng lúc càng tiến đến gần hắn hơn!
Thích Thiếu Thương nắm tay Hồng Lệ đi trên đường. Dạ tĩnh, nhân mỹ. Làm cho hắn trong một khắc không nghĩ ra được lời nào để nói.
“Chúng ta đã lâu không được ở riêng bên nhau như thế này.”
Tức Hồng Lệ sâu kín mà thở dài, đánh vỡ sự trầm mặc.
“Thiếu Thương, có lẽ anh không biết. Gần đây chúng ta có điểm… có điểm kỳ quái?”
“Ngốc! Làm sao lại quái?”
Thích Thiếu Thương khẽ nhéo mũi nàng một chút, trong lòng cũng theo đó mà ẩn ẩn chấn động:
“Đích xác là… có điểm không đúng.”
Trước mặt là người con gái đáng giá để hắn tương tư cả đời, chỉ là lúc này, loại cảm giác động tâm đã trở nên cực kỳ mỏng manh.
Hồng Lệ yên lặng nhìn hắn, hít sâu một hơi, tựa như đang hạ quyết tâm thật lớn, sau đó trịnh trọng mở miệng:
“Thiếu Thương, chúng ta kết hôn đi!”
“Ách?….”
Thích Thiếu Thương phi thường ngạc nhiên. Những lời này, so với thời điểm lúc chiều bị Cố Tích Triều kề đao giải phẫu bên cổ, gây cho hắn kinh hách tuyệt không nhỏ hơn bao nhiêu.
Cố Tích Triều…….
[ Cậu ta có phải giờ này còn đang bận rộn trong phòng làm việc hay không đây? Hơn nữa cứ cố chấp không chịu nghỉ ngơi?]
……………
[ Đáng chết, như thế nào vô duyên vô cớ lại nghĩ đến cậu ta?]
Thích Thiếu Thương lắc lắc đầu, vừa định nói gì đó, lại phát hiện Hồng Lệ sớm đã mâu trung vương thủy, lê hoa đái vũ. Hắn liền vội vàng vươn tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, thế nhưng lại kéo theo càng nhiều thương tâm hơn.
“Anh là không muốn, đúng không?”
Thanh âm hồng Lệ nói ra mang theo nồng đậm thê lương.
“Hồng Lệ, em hãy nghe anh nói. Anh không có ý đó. Chỉ là.. rất, rất đột nhiên. Anh thực chưa kịp chuẩn bị tâm lý….”
“Kỳ thật, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng chuẩn bị qua! Trong lòng anh, công tác là trọng yếu, huynh đệ cũng trong yếu, còn em? Em ở nơi nào?”
Ánh trăng như nước lan tỏa trên người Hồng Lệ. Nàng lại cảm thấy luồng ánh trăng kia thực lãnh liệt, lãnh như tâm của nàng giờ khắc này vậy.
Thích Thiếu Thương á khẩu không trả lời được, miệng lưỡi ngày thường đến giờ này như thế nào cũng không phát ra được nữa điểm công dụng nào.
[ Làm sao vậy, đây là làm sao vậy?]
Đoạn tình cảm này, hắn là thật tình. Thế nhưng.. hắn đến nay cũng không dám hứa hẹn cái gì, nay lại làm cho tình cảm lạc lối rồi sao.
Có lẽ, phân cảm tình này, mặc dù vượt xa hữu tình, nhưng thủy chung vẫn không thể trở thành tình yêu? Có lẽ, sinh mệnh mình khắc cốt minh tâm, không phải người trước mắt này?
“Quên đi….”
Tức hồng Lệ khóe mắt vương lệ. Quay đầu không nhìn hắn, nghẹn ngào nói:
“Tất cả đều là người trưởng thành cả. Nếu anh không yêu em, có thể nói rõ ra. Em cũng không phải cái loại nữ nhân liều chết mà bám lấy.”
“Hồng Lệ, anh, anh…”
Thích Thiếu Thương nhắm mắt lại:
“Anh chỉ có thể nói, thực xin lỗi em!”
Nhìn theo bóng dáng Hồng Lệ che mặt rời đi, Thích Thiếu Thương chỉ thấy trong lòng một trận áy náy khổ sở.
Thích Thiếu Thương cúi đầu, tiếp tục đi vô phương hướng. Trước mắt chỉ mơ hồ ẩn hiện gương mặt bi thương của Hồng Lệ, căn bản cũng không phát hiện ra hai đạo bóng đen đi theo phía sau, càng lúc càng tiến đến gần hắn hơn!
Danh sách chương