Mùa hè ấy, cha mẹ Nhan Cảnh luôn bận rộn công tác, chị gái Nhan Như bận rộn làm thủ tục xuất ngoại, không biết có phải bọn họ có ý tránh mặt Nhan Cảnh không, mà liên tục nửa tháng trong khu nhà Nhan gia đều chỉ còn lại một mình Nhan Cảnh. Họ không về Nhan Cảnh cũng vui vẻ tự do, một mình ở nhà cũng tốt hớn nhiều so với việc đối mặt với các loại ánh mắt phức tạp của bọn họ.
Đứa bé kia cứ thế được Nhan Cảnh giữ lại trong nhà. Một mặt lo lắng một đứa trẻ con không nơi nương tựa không thể sống được, thứ hai, cũng coi như tìm một người bạn cho mình lúc nhàm chán.
Tuy hai bên hơn kém nhau hơn mười tuổi, nhưng đứa bé kia rất hiểu chuyện, bé trai bảy tám tuổi là thời điểm ngang bướng nhất, nó lại không hề nghịch ngợm mà ngược lại rất yên tĩnh. Nhan Cảnh không nói lời nào, nó cũng không nói nhiều, mà lúc Nhan Cảnh hỏi nó chuyện gì, nó sẽ trả lời rất nghiêm túc.
Quần áo ban đầu của nó rách nát, lúc đầu Nhan Cảnh lấy áo sơmi của mình cho nó mặc. Về sau thấy nó bộ dạng cả ngày kéo lê cái áo sơmi thật dài nhìn rất buồn cười, vì vậy liền đến shop thời trang trẻ em mua cho nó mấy bộ quần áo, thuận tiện mua ít đồ chơi cùng tranh liên hoàn cho đứa nhỏ xem. Mỗi lần nhìn thấy quà Nhan Cảnh mua về, đôi mắt nhóc con đều sáng lên, vẻ mặt cảm động, có lẽ là trước đây chưa từng có ai tặng cho nó những món quà này.
Nhan Cảnh có cảm giác đứa nhỏ như vậy khiến người ta cực kỳ đau lòng.
Buổi chiều hôm ấy, một mình Nhan Cảnh nhàm chán ngồi dưới tàng cây đọc sách, nhóc con ngoan ngoãn ở bên cạnh xem tranh liên hoàn. Hôm nay nó mặc quần áo mới Nhan Cảnh vừa mua cho nó, áo sơmi ô vuông ngắn tay, phối với một chiếc quần yếm màu đen, cả người nhìn rất giống búp bê phiên bản Q trong tiệm đồ chơi, đặc biệt đáng yêu.
Nhan Cảnh nhìn nó cúi đầu chăm chú nghiên cứu những câu chuyện bên trong quyển tranh liên hoàn kia, không khỏi nghĩ thầm, nếu nó không phải con ngoài giá thú của Nhung Vũ Thành, mà là con trai của Nhung Vũ Thành với chị hai, chị hai nhất định sẽ yêu thương nó vô cùng. Người một nhà vui vẻ hạnh phúc, thật tốt biết bao.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại đột nhiên vang lên, là Nhan Như gọi tới, giọng bình thản nói: “A Cảnh, thủ tục xuất ngoại chị đã làm xong rồi, em thu dọn hành lý đi. Muốn đi lúc nào, chị đặt vé máy bay luôn cho.”
Nhan Cảnh im lặng một lúc, nói: “Thứ hai.”
Nhan Như nói: “Thứ hai bố phải đến tỉnh khác tham gia một hội nghị học thuật, khả năng không có thời gian đến sân bay tiễn em.”
Nhan Cảnh cười cười, “Không sao.”
Anh biết, bố anh không muốn đi tiễn đứa con bất tài là anh đây.
Sau khi cúp điện thoại, Nhan Cảnh nhìn đứa bé đang cúi đầu đọc sách bên cạnh, không khỏi nhíu mày.
Lúc nhỏ cha mẹ thường xuyên đi công tác, có một nửa thời gian là Nhan Như chăm sóc anh, mỗi ngày nấu cơm cho anh, cầm tay dạy anh viết chữ, còn bắt anh học thuộc một bài thơ Đường. Thậm chí ngay cả màu tím Nhan Cảnh thích cũng là bị chị ảnh hưởng. Trong lòng Nhan Cảnh, tình cảm với chị gái còn sâu sắc hơn cả cha mẹ.
Nhung Vũ Thành chết là đả kích vô cùng nặng nề với chị hai. Chị thật sự rất yêu Nhung Vũ Thành, Nhan Cảnh biết, biểu hiện điềm nhiên như không việc gì của chị chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi, thần kinh của chị đã căng thẳng đến cực hạn rồi, không thể chịu bất cứ kích thích gì nữa.
Mấy ngày nữa, Nhan Như sẽ trở về, với tính cách của chị tuyệt đối sẽ không để con riêng của chồng mình sống trong nhà mình. Thậm chí chị không có khả năng dễ dàng tha thứ cho tồn tại của đứa bé này. Để tránh cho cảm xúc của chị hai sụp đổ, anh phải nghĩ cách mau chóng đưa đứa nhỏ này đi.
Nhóc con dường như cảm giác được ánh mắt của Nhan Cảnh nhìn mình, ngẩng đầu lên cẩn thận hỏi: “Anh ơi, làm sao vậy?”
“À, không có gì.” Nhan Cảnh xoa đầu nó, thấy nó tiếp tục cúi đầu đọc sách liền nhẹ giọng hỏi: “Em đọc câu chuyện này có hiểu không?”
Đứa bé nghiêm túc đáp: “Em không nhận được chữ, chỉ nhìn tranh có thể xem hiểu một nửa.”
“Vậy để anh dạy em biết chữ.” Nhan Cảnh cười cười, cầm một càng cây vẽ vẽ trên đất cho nó, “Đây là họ của em, chữ ‘Nhung’ viết thế này, nào, em học viết một lần.”
“Dạ, được!” Nhóc con rất thông minh, vừa dạy đã hiểu ngay, chả mấy chốc đã học xong chữ ‘Nhung’ viết như thế nào, sau đó nó lại ngẩng đầu hỏi, “Anh ơi, tên của anh viết như thế nào?”
Những ngày này, tuy đưa đứa bé về nhà chăm sóc, nhưng Nhan Cảnh vẫn không nói cho nó biết tên của mình. Bởi vì Nhan Cảnh không muốn có quá nhiều liên hẹ với đứa bé này, không muốn để nó biết quan hệ anh em của anh với Nhung Vũ Minh, càng không hi vọng đứa nhỏ vì vậy mà nhớ kỹ ân tình này, sau khi lớn đi tìm anh báo ân.
Anh đưa đứa bé này về chỉ là nhất thời mềm lòng, không muốn để nó ở ngoài bị bắt nạt thôi.
Hôm nay, đoạn duyên phận ngắn ngủi này phải đặt một dấu chấm tròn, anh cũng nên tìm nơi dàn xếp cho đứa nhỏ này rồi.
Nhan Cảnh đang lâm vào trầm tư thì bị đứa bé nhẹ giật giật ống tay áo, “Vì sao anh cứ luôn không nói cho em tên của anh?”
Nhan Cảnh phục hồi tinh thần, cười cười nói: “Em chỉ cần biết rằng, anh là bạn của bố em là được rồi. Nghe lời, luyện chữ tiếp đi.”
“Dạ…” Nhóc con yên lặng cúi đầu.
Nhan Cảnh không để ý đến vẻ thấy vọng trong mắt nó, đứng dậy quay người vào phòng, bật máy tính bắt đầu tìm đọc thông tin liên quan.
Anh không thể trong thời gian ngắn mà tìm được cha mẹ phù hợp để nhận nuôi đứa nhóc này, biện pháp duy nhất trước mắt là đưa nó vào cô nhi viện.
Tư tâm của Nhan Cảnh là hi vọng đứa bé này hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của Nhung gia, bắt đầu một cuộc sống mới thuộc về mình. Anh tra rất nhiều thông tin trên mạng, cuối cùng xác định đưa đứa bé này đến một cô nhi viện ở thành phố nhỏ cách nơi này mấy trăm km.
Để thằng bé rời xa cố hương, Nhung gia không thể tìm được nó, về những chuyện của cha nó nó cũng không thể biết được, càng sẽ không vì vậy mà chịu ảnh hưởng. Từ tám tuổi bắt đầu một cuộc sống mới, với thằng bé cũng là một chuyện tốt.
Chỉ là, đứa nhỏ này dường như có vẻ không muốn rời xa Nhan Cảnh. Nửa tháng ngắn ngủi ở chung, nhóc con đã hoàn toàn dỡ xuống phòng bị lúc đầu với anh, thậm chí đối xử với anh như người thân nhất, có lẽ từ nhỏ nó đã không được một người nào thân cận dịu dàng. Buổi tối lúc ngủ, nó rất thích nép vào lòng Nhan Cảnh, bàn tay nhỏ bé luôn ôm Nhan Cảnh sưởi ấm, như một con mèo nhỏ nghe lời.
Đưa đứa bé này đi, Nhan Cảnh cũng có chút không nỡ. Nhưng hôm nay ngay bản thân anh cũng chưa lo được, càng không có khả năng đưa đứa nhỏ này đến châu Úc xa xôi. Đành phải tìm cho nó một chỗ dung thân, ít nhất có thể ăn đủ no, có quần áo mặc, không bị người ta bắt nạt.
Nhan Cảnh nhanh chóng liên hệ với cô nhi viện kia, mua vé xe lửa cuối tuần, đưa đứa bé cùng đến phương bắc.
Nhóc con rất thông minh, nó dường như biết Nhan Cảnh có ý định đưa nó đi, sau khi lên xe lửa vẫn luôn không vui,Nhan Cảnh mua đồ ăn ngon lấy lòng nó nó vẫn không có hứng thú gì, luôn nhỏ giọng nói: “Vẫn là mì sợi anh làm ăn ngon.” “Chúng ta trở về được không.”
Sau khi xuống xe lửa, nhìn khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm xung quanh, nó luôn mở to mắt nắm chặt cánh tay Nhan Cảnh, thậm chí dùng sức như đang túm lấy một ngọn cỏ cứu mạng.
Nhan Cảnh dắt tay nó, gọi xe đến cô nhi viện.
Thanh danh của cô nhi viện này cũng không tệ, bây giờ do một đôi vợ chồng về hưu quản lý, bởi vì quỹ ngân sách từ thiện của địa phương có đầu tư một số kinh phí, điều kiện sinh hoạt của các em coi như tạm được. Nơi ở là ký túc xá tập thể như trong các trường học, bốn người một phòng, hơn nữa phụ cận còn có tiểu học cùng trung học ngoại trú, bọn nhỏ có thể được miễn học phí cho tới tốt nghiệp trung học.
Trong phòng làm việc, Nhan Cảnh nói chuyện với lão viện trưởng già rất nhiều, nhóc con nghe không hiểu, vẫn luôn trốn sau lưng nắm chặt ngón tay Nhan Cảnh, dường như rất sợ bị Nhan Cảnh bỏ lại.
Đợi nói xong mọi chuyện, Nhan Cảnh mới kéo nó đến trước mặt viện trưởng nói: “Đứa bé này xin nhờ bác.”
Lão viện trưởng cười rất dịu dàng: “Yên tâm đi, ở chỗ chúng tôi có rất nhiều đứa nhỏ như vậy, sẽ chăm sóc cháu nó tốt.”
Nhan Cảnh xoay người lại, nhẹ nhàng sờ lên đầu nhóc con nói: “Về sau, em sẽ ở đây nhé.”
Bàn tay nhỏ bé của nhóc nắm chặt tay Nhan Cảnh không buông, nhẹ giọng hỏi: “Anh thì sao? Anh không ở đây cùng với em à?”
Nhan Cảnh khẽ cười nói: “Anh phải đi đến một nơi rất xa. Không thể chăm sóc em được.”
Đôi mắt nhóc lập tức ướt, phủ kín một làn hơi nước dày đặc, “Em không thể đi theo anh à?”
Nhan Cảnh lắc đầu, “Không thể.”
Đứa bé vẫn cố chấp nắm lấy tay anh, ngón tay vì dùng sức mà trắng bệnh, đỏ mắt nói: “Em sẽ nghe lời, anh nói gì em cũng nghe, dẫn em đi cùng được không? Em không muốn ở lại đây.”
Nhan Cảnh thở dài, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lên vai nó, giọng dịu dàng nói: “Tiểu Nhung, em nghe này, anh có cuộc sống của mình, không có khả năng chăm sóc em mãi. Người thân của em đều mất, về sau em phải dựa vào chính mình mà sống sót. Kiên cường một chút, đừng để người khác xem thường, được không?”
Đứa bé cắn chặt môi, bờ môi bị cắn nát mà tay nó vẫn giữ Nhan Cảnh không buông, cũng không nói chuyện, chỉ có một đôi mắt to từ từ rơi nước mắt.
Nhan Cảnh nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, dịu dàng nói: “Lúc bị những người kia bắt nạt cũng không khóc, sao bây giờ lại khóc rồi? Em nhìn em xem, mặt như con mèo hoa ấy, khó coi chết đi được. Nghe lời, đừng khóc nữa, sau này anh sẽ tới thăm em.”
Nhóc con dùng mu bàn tay lau nước mắt sạch sẽ, vành mắt đỏ ửng nói: “Thật không?”
“… Ừ.”
“Vậy anh phải thường xuyên đến thăm em.”
“… Được.”
Đứa bé cố chấp cuối cùng đồng ý ở lại đây, Nhan Cảnh không khỏi thở phào.
Lão viện trưởng dẫn nhóc con đi làm quen với các bạn nhỏ, Nhan Cảnh liền xoay người đi ra cô nhi viện. Đi chưa được mấy bước, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, Nhan Cảnh quay đầu lại chỉ thấy đứa bé kia đang vội vàng chạy về phía anh, kéo tay anh nhét vào một miếng ngọc bài nhỏ, “Đây là mẹ để lại cho em, tặng cho anh đấy.”
“…”
“Anh là người đầu tiên đối xử tốt với em như vậy.”
“…”
“Cảm ơn anh.”
Mãi đến khi ngồi xe lửa rời khỏi thành phố ấy, Nhan Cảnh vẫn không cách nào quên cảnh đứa bé kia lưu luyến tiễn anh đi.
Ánh trời chiều lúc chạng vạng chiếu lên khuôn mặt hồng phớt của đứa bé, bởi vì vừa mới khóc mà cái mũi hơi đỏ lên, trong đôi mắt sáng ngời đầy vẻ không nỡ cùng cảm kích. Miếng ngọc bài bị nó nhét vào tay nóng rực, trên đó thậm chí còn lưu lại mồ hôi của nó, miếng ngọc ấy, là vật duy nhất mà thân nhân nó lưu lại.
Trước khi đi nó còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhớ phải đến thăm em, có rảnh thì tới thăm em.
Nhưng Nhan Cảnh biết, duyên phận giữa bọn anh chỉ có thế thôi, cái gọi là “Anh sẽ tới thăm em” chẳng qua là lời nói dối để nó nghe lời mà thôi.
Vài ngày sau, Nhan Cảnh ngồi phi cơ đi Australia. Nhan Trung Sách quả nhiên không tới tiễn, Nhan Như vì không có thời gian cũng không đến. Nhan Cảnh mười tám tuổi kéo một vali hành lý nặng trịch, một mình rời xa cố hương. Cũng đem tất cả ký ức tốt đẹp chôn chặt dưới đáy lòng.
Đứa bé kia cứ thế được Nhan Cảnh giữ lại trong nhà. Một mặt lo lắng một đứa trẻ con không nơi nương tựa không thể sống được, thứ hai, cũng coi như tìm một người bạn cho mình lúc nhàm chán.
Tuy hai bên hơn kém nhau hơn mười tuổi, nhưng đứa bé kia rất hiểu chuyện, bé trai bảy tám tuổi là thời điểm ngang bướng nhất, nó lại không hề nghịch ngợm mà ngược lại rất yên tĩnh. Nhan Cảnh không nói lời nào, nó cũng không nói nhiều, mà lúc Nhan Cảnh hỏi nó chuyện gì, nó sẽ trả lời rất nghiêm túc.
Quần áo ban đầu của nó rách nát, lúc đầu Nhan Cảnh lấy áo sơmi của mình cho nó mặc. Về sau thấy nó bộ dạng cả ngày kéo lê cái áo sơmi thật dài nhìn rất buồn cười, vì vậy liền đến shop thời trang trẻ em mua cho nó mấy bộ quần áo, thuận tiện mua ít đồ chơi cùng tranh liên hoàn cho đứa nhỏ xem. Mỗi lần nhìn thấy quà Nhan Cảnh mua về, đôi mắt nhóc con đều sáng lên, vẻ mặt cảm động, có lẽ là trước đây chưa từng có ai tặng cho nó những món quà này.
Nhan Cảnh có cảm giác đứa nhỏ như vậy khiến người ta cực kỳ đau lòng.
Buổi chiều hôm ấy, một mình Nhan Cảnh nhàm chán ngồi dưới tàng cây đọc sách, nhóc con ngoan ngoãn ở bên cạnh xem tranh liên hoàn. Hôm nay nó mặc quần áo mới Nhan Cảnh vừa mua cho nó, áo sơmi ô vuông ngắn tay, phối với một chiếc quần yếm màu đen, cả người nhìn rất giống búp bê phiên bản Q trong tiệm đồ chơi, đặc biệt đáng yêu.
Nhan Cảnh nhìn nó cúi đầu chăm chú nghiên cứu những câu chuyện bên trong quyển tranh liên hoàn kia, không khỏi nghĩ thầm, nếu nó không phải con ngoài giá thú của Nhung Vũ Thành, mà là con trai của Nhung Vũ Thành với chị hai, chị hai nhất định sẽ yêu thương nó vô cùng. Người một nhà vui vẻ hạnh phúc, thật tốt biết bao.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại đột nhiên vang lên, là Nhan Như gọi tới, giọng bình thản nói: “A Cảnh, thủ tục xuất ngoại chị đã làm xong rồi, em thu dọn hành lý đi. Muốn đi lúc nào, chị đặt vé máy bay luôn cho.”
Nhan Cảnh im lặng một lúc, nói: “Thứ hai.”
Nhan Như nói: “Thứ hai bố phải đến tỉnh khác tham gia một hội nghị học thuật, khả năng không có thời gian đến sân bay tiễn em.”
Nhan Cảnh cười cười, “Không sao.”
Anh biết, bố anh không muốn đi tiễn đứa con bất tài là anh đây.
Sau khi cúp điện thoại, Nhan Cảnh nhìn đứa bé đang cúi đầu đọc sách bên cạnh, không khỏi nhíu mày.
Lúc nhỏ cha mẹ thường xuyên đi công tác, có một nửa thời gian là Nhan Như chăm sóc anh, mỗi ngày nấu cơm cho anh, cầm tay dạy anh viết chữ, còn bắt anh học thuộc một bài thơ Đường. Thậm chí ngay cả màu tím Nhan Cảnh thích cũng là bị chị ảnh hưởng. Trong lòng Nhan Cảnh, tình cảm với chị gái còn sâu sắc hơn cả cha mẹ.
Nhung Vũ Thành chết là đả kích vô cùng nặng nề với chị hai. Chị thật sự rất yêu Nhung Vũ Thành, Nhan Cảnh biết, biểu hiện điềm nhiên như không việc gì của chị chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi, thần kinh của chị đã căng thẳng đến cực hạn rồi, không thể chịu bất cứ kích thích gì nữa.
Mấy ngày nữa, Nhan Như sẽ trở về, với tính cách của chị tuyệt đối sẽ không để con riêng của chồng mình sống trong nhà mình. Thậm chí chị không có khả năng dễ dàng tha thứ cho tồn tại của đứa bé này. Để tránh cho cảm xúc của chị hai sụp đổ, anh phải nghĩ cách mau chóng đưa đứa nhỏ này đi.
Nhóc con dường như cảm giác được ánh mắt của Nhan Cảnh nhìn mình, ngẩng đầu lên cẩn thận hỏi: “Anh ơi, làm sao vậy?”
“À, không có gì.” Nhan Cảnh xoa đầu nó, thấy nó tiếp tục cúi đầu đọc sách liền nhẹ giọng hỏi: “Em đọc câu chuyện này có hiểu không?”
Đứa bé nghiêm túc đáp: “Em không nhận được chữ, chỉ nhìn tranh có thể xem hiểu một nửa.”
“Vậy để anh dạy em biết chữ.” Nhan Cảnh cười cười, cầm một càng cây vẽ vẽ trên đất cho nó, “Đây là họ của em, chữ ‘Nhung’ viết thế này, nào, em học viết một lần.”
“Dạ, được!” Nhóc con rất thông minh, vừa dạy đã hiểu ngay, chả mấy chốc đã học xong chữ ‘Nhung’ viết như thế nào, sau đó nó lại ngẩng đầu hỏi, “Anh ơi, tên của anh viết như thế nào?”
Những ngày này, tuy đưa đứa bé về nhà chăm sóc, nhưng Nhan Cảnh vẫn không nói cho nó biết tên của mình. Bởi vì Nhan Cảnh không muốn có quá nhiều liên hẹ với đứa bé này, không muốn để nó biết quan hệ anh em của anh với Nhung Vũ Minh, càng không hi vọng đứa nhỏ vì vậy mà nhớ kỹ ân tình này, sau khi lớn đi tìm anh báo ân.
Anh đưa đứa bé này về chỉ là nhất thời mềm lòng, không muốn để nó ở ngoài bị bắt nạt thôi.
Hôm nay, đoạn duyên phận ngắn ngủi này phải đặt một dấu chấm tròn, anh cũng nên tìm nơi dàn xếp cho đứa nhỏ này rồi.
Nhan Cảnh đang lâm vào trầm tư thì bị đứa bé nhẹ giật giật ống tay áo, “Vì sao anh cứ luôn không nói cho em tên của anh?”
Nhan Cảnh phục hồi tinh thần, cười cười nói: “Em chỉ cần biết rằng, anh là bạn của bố em là được rồi. Nghe lời, luyện chữ tiếp đi.”
“Dạ…” Nhóc con yên lặng cúi đầu.
Nhan Cảnh không để ý đến vẻ thấy vọng trong mắt nó, đứng dậy quay người vào phòng, bật máy tính bắt đầu tìm đọc thông tin liên quan.
Anh không thể trong thời gian ngắn mà tìm được cha mẹ phù hợp để nhận nuôi đứa nhóc này, biện pháp duy nhất trước mắt là đưa nó vào cô nhi viện.
Tư tâm của Nhan Cảnh là hi vọng đứa bé này hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của Nhung gia, bắt đầu một cuộc sống mới thuộc về mình. Anh tra rất nhiều thông tin trên mạng, cuối cùng xác định đưa đứa bé này đến một cô nhi viện ở thành phố nhỏ cách nơi này mấy trăm km.
Để thằng bé rời xa cố hương, Nhung gia không thể tìm được nó, về những chuyện của cha nó nó cũng không thể biết được, càng sẽ không vì vậy mà chịu ảnh hưởng. Từ tám tuổi bắt đầu một cuộc sống mới, với thằng bé cũng là một chuyện tốt.
Chỉ là, đứa nhỏ này dường như có vẻ không muốn rời xa Nhan Cảnh. Nửa tháng ngắn ngủi ở chung, nhóc con đã hoàn toàn dỡ xuống phòng bị lúc đầu với anh, thậm chí đối xử với anh như người thân nhất, có lẽ từ nhỏ nó đã không được một người nào thân cận dịu dàng. Buổi tối lúc ngủ, nó rất thích nép vào lòng Nhan Cảnh, bàn tay nhỏ bé luôn ôm Nhan Cảnh sưởi ấm, như một con mèo nhỏ nghe lời.
Đưa đứa bé này đi, Nhan Cảnh cũng có chút không nỡ. Nhưng hôm nay ngay bản thân anh cũng chưa lo được, càng không có khả năng đưa đứa nhỏ này đến châu Úc xa xôi. Đành phải tìm cho nó một chỗ dung thân, ít nhất có thể ăn đủ no, có quần áo mặc, không bị người ta bắt nạt.
Nhan Cảnh nhanh chóng liên hệ với cô nhi viện kia, mua vé xe lửa cuối tuần, đưa đứa bé cùng đến phương bắc.
Nhóc con rất thông minh, nó dường như biết Nhan Cảnh có ý định đưa nó đi, sau khi lên xe lửa vẫn luôn không vui,Nhan Cảnh mua đồ ăn ngon lấy lòng nó nó vẫn không có hứng thú gì, luôn nhỏ giọng nói: “Vẫn là mì sợi anh làm ăn ngon.” “Chúng ta trở về được không.”
Sau khi xuống xe lửa, nhìn khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm xung quanh, nó luôn mở to mắt nắm chặt cánh tay Nhan Cảnh, thậm chí dùng sức như đang túm lấy một ngọn cỏ cứu mạng.
Nhan Cảnh dắt tay nó, gọi xe đến cô nhi viện.
Thanh danh của cô nhi viện này cũng không tệ, bây giờ do một đôi vợ chồng về hưu quản lý, bởi vì quỹ ngân sách từ thiện của địa phương có đầu tư một số kinh phí, điều kiện sinh hoạt của các em coi như tạm được. Nơi ở là ký túc xá tập thể như trong các trường học, bốn người một phòng, hơn nữa phụ cận còn có tiểu học cùng trung học ngoại trú, bọn nhỏ có thể được miễn học phí cho tới tốt nghiệp trung học.
Trong phòng làm việc, Nhan Cảnh nói chuyện với lão viện trưởng già rất nhiều, nhóc con nghe không hiểu, vẫn luôn trốn sau lưng nắm chặt ngón tay Nhan Cảnh, dường như rất sợ bị Nhan Cảnh bỏ lại.
Đợi nói xong mọi chuyện, Nhan Cảnh mới kéo nó đến trước mặt viện trưởng nói: “Đứa bé này xin nhờ bác.”
Lão viện trưởng cười rất dịu dàng: “Yên tâm đi, ở chỗ chúng tôi có rất nhiều đứa nhỏ như vậy, sẽ chăm sóc cháu nó tốt.”
Nhan Cảnh xoay người lại, nhẹ nhàng sờ lên đầu nhóc con nói: “Về sau, em sẽ ở đây nhé.”
Bàn tay nhỏ bé của nhóc nắm chặt tay Nhan Cảnh không buông, nhẹ giọng hỏi: “Anh thì sao? Anh không ở đây cùng với em à?”
Nhan Cảnh khẽ cười nói: “Anh phải đi đến một nơi rất xa. Không thể chăm sóc em được.”
Đôi mắt nhóc lập tức ướt, phủ kín một làn hơi nước dày đặc, “Em không thể đi theo anh à?”
Nhan Cảnh lắc đầu, “Không thể.”
Đứa bé vẫn cố chấp nắm lấy tay anh, ngón tay vì dùng sức mà trắng bệnh, đỏ mắt nói: “Em sẽ nghe lời, anh nói gì em cũng nghe, dẫn em đi cùng được không? Em không muốn ở lại đây.”
Nhan Cảnh thở dài, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lên vai nó, giọng dịu dàng nói: “Tiểu Nhung, em nghe này, anh có cuộc sống của mình, không có khả năng chăm sóc em mãi. Người thân của em đều mất, về sau em phải dựa vào chính mình mà sống sót. Kiên cường một chút, đừng để người khác xem thường, được không?”
Đứa bé cắn chặt môi, bờ môi bị cắn nát mà tay nó vẫn giữ Nhan Cảnh không buông, cũng không nói chuyện, chỉ có một đôi mắt to từ từ rơi nước mắt.
Nhan Cảnh nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, dịu dàng nói: “Lúc bị những người kia bắt nạt cũng không khóc, sao bây giờ lại khóc rồi? Em nhìn em xem, mặt như con mèo hoa ấy, khó coi chết đi được. Nghe lời, đừng khóc nữa, sau này anh sẽ tới thăm em.”
Nhóc con dùng mu bàn tay lau nước mắt sạch sẽ, vành mắt đỏ ửng nói: “Thật không?”
“… Ừ.”
“Vậy anh phải thường xuyên đến thăm em.”
“… Được.”
Đứa bé cố chấp cuối cùng đồng ý ở lại đây, Nhan Cảnh không khỏi thở phào.
Lão viện trưởng dẫn nhóc con đi làm quen với các bạn nhỏ, Nhan Cảnh liền xoay người đi ra cô nhi viện. Đi chưa được mấy bước, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, Nhan Cảnh quay đầu lại chỉ thấy đứa bé kia đang vội vàng chạy về phía anh, kéo tay anh nhét vào một miếng ngọc bài nhỏ, “Đây là mẹ để lại cho em, tặng cho anh đấy.”
“…”
“Anh là người đầu tiên đối xử tốt với em như vậy.”
“…”
“Cảm ơn anh.”
Mãi đến khi ngồi xe lửa rời khỏi thành phố ấy, Nhan Cảnh vẫn không cách nào quên cảnh đứa bé kia lưu luyến tiễn anh đi.
Ánh trời chiều lúc chạng vạng chiếu lên khuôn mặt hồng phớt của đứa bé, bởi vì vừa mới khóc mà cái mũi hơi đỏ lên, trong đôi mắt sáng ngời đầy vẻ không nỡ cùng cảm kích. Miếng ngọc bài bị nó nhét vào tay nóng rực, trên đó thậm chí còn lưu lại mồ hôi của nó, miếng ngọc ấy, là vật duy nhất mà thân nhân nó lưu lại.
Trước khi đi nó còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhớ phải đến thăm em, có rảnh thì tới thăm em.
Nhưng Nhan Cảnh biết, duyên phận giữa bọn anh chỉ có thế thôi, cái gọi là “Anh sẽ tới thăm em” chẳng qua là lời nói dối để nó nghe lời mà thôi.
Vài ngày sau, Nhan Cảnh ngồi phi cơ đi Australia. Nhan Trung Sách quả nhiên không tới tiễn, Nhan Như vì không có thời gian cũng không đến. Nhan Cảnh mười tám tuổi kéo một vali hành lý nặng trịch, một mình rời xa cố hương. Cũng đem tất cả ký ức tốt đẹp chôn chặt dưới đáy lòng.
Danh sách chương