Khu nghỉ ngơi ngoài trời.

Băng qua lối đi nhỏ, dây leo bò khắp hàng rào, Thư Mịch giơ tay chặn lại con đường duy nhất phía trước, thân thể khẽ run lên: “A Tuyển, anh nhẫn tâm quá.”

“Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, thế mà giờ tổ chức sinh nhật anh cũng không mời em.” 

“Từ khi nào mà hai ta đã xa lạ đến mức này rồi?” 

Từ tháng trước cô đã bắt đầu đếm ngược từng ngày đến sinh nhật của Ngôn Tuyển, dày công chuẩn bị quà tặng chỉ để tạo một bất ngờ cho anh vào ngày sinh nhật này. Ít nhất… ít nhất thì anh cũng phải nở một nụ cười chân thành mà cảm ơn cô chứ.

Nhưng không thể nào ngờ được, mãi cho đến hôm nay cô vẫn chưa nhận được lời mời nào từ Ngôn Tuyển cả.

Cô không hiểu, rốt cuộc cô đã sai ở đâu chứ? 

Rõ ràng từ nửa năm trước, Ngôn Tuyển vẫn đích thân mang quà đến tiệc sinh nhật để chúc mừng cô. Club hôm nay chỉ mở cửa cho những khách mà Ngôn Tuyển đã mời, mà Thư Mịch cô, thân là một người bạn lâu năm, vậy mà chỉ có thể biết tin này từ miệng người khác, mượn danh nghĩa bạn đi cùng của người ta mới đến được đây.

Ngôn Tuyển cất điện thoại đi, tư thế thẳng tắp đứng ngay giữa đường đi, nhìn người phụ nữ đang chắn trước mặt, ánh mắt hờ hững: “Thư Mịch, em rất thông minh mà, em nên biết tại sao chứ.”

“Là một người bạn, tôi rất sẵn lòng mời em đến đây. Nhưng trong nửa năm qua, hành vi của em đã vượt quá mức giới hạn mà một người bạn nên có, vì vậy tôi rất xin lỗi.” Anh đã không thể nào lơ đi những tâm tư nhỏ của Thư Mịch mà để nó tiếp tục phát triển hơn nữa.

“Em ở bên cạnh anh lâu như thế, lẽ nào anh vẫn không có một chút rung động nào sao?” Cũng đã nói đến nước này rồi, Thư Mịch khó mà giả vờ hồ đồ nữa, thôi thì dứt khoát đâm lao thì phải theo lao.

“Em là một cô gái ưu tú, rồi sẽ gặp được người thật sự hợp với em thôi.” Người đàn ông khẽ chớp mắt, vẻ mặt thản nhiên, không hề có chút tiếc nuối nào.

Rồi bước qua cô, càng lúc càng xa.

Hai bắp tay cứng đờ dần buông lỏng, Thư Mịch khom lưng, cả người như mất đi vẻ rạng rỡ thường ngày, không chịu nổi mà che mặt lại, để những giọt nước mắt lọt qua kẽ tay lăn trên má. Không biết bao lâu sau, Thư Mịch lại ngẩng đầu lên, ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên má, rồi xoay người rời đi.

Cửa ra vào của khu thư giãn ngoài trời quanh năm chỉ mở một cánh cửa, Thư Mịch quay lại con đường cũ, không ngờ sẽ gặp được người ngoài dự liệu.

Cô ta nhìn thấy Tư Họa, Tư Họa cũng nhìn chăm chú vào cô ta.

Một người mắt đỏ ửng nhếch nhác, một người thì dáng vẻ tao nhã sắc mặt ung dung.

Thư Mịch chưa bao giờ nghĩ mình thua kém Tư Họa, thế mà giờ này phút này lại như hai thái cực, ngay cả cô ta cũng thấy khó lòng đối mặt được. Thư Mịch hấp tấp tăng nhanh bước chân về phía trước đến tận cửa thang máy, mắt nhìn số tầng đang chuyển động, cô ta không khỏi nắm chặt tay lại, xoay người quay lại.

Trong không gian rộng lớn như thế chỉ còn lại hai người, là cô ta và Tư Họa.

Quan hệ của bọn họ cũng không phải tuyệt vời gì, nhưng điểm chung duy nhất là, ấn tượng của mỗi người với đối phương đều rất sâu sắc.

Thư Mịch chăm chú nhìn cô: “Trò chuyện một lát chứ?”

Tư Họa gật đầu, nhẹ giọng đáp lại: “Được.”

Cô tránh Ngôn Tuyển để ngồi đây đợi Thư Mịch ra, đã được một lúc lâu rồi.



Gọi hai tách cà phê rồi bảo họ đem lên lầu, nơi này chỉ còn lại bọn họ ngồi đối mặt nhau.

Thư Mịch nhìn xung quanh, trong không gian rộng rãi được đặt rất nhiều băng ghế, mà vị trí Tư Họa ngồi lúc nãy là con đường buộc phải đi qua sau khi cô đẩy cửa thuỷ tinh bước vào, đáp án liền rõ mười mươi.

“Lúc nãy cô cố ý đợi tôi ở đây?”

“Đúng vậy, nhưng tôi cũng không chắc là cô sẽ quay lại hay không.” Cô ngồi đây đợi Thư Mịch điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước ra, là đang cho đối phương cơ hội lựa chọn. Sẽ rời đi luôn hay là quay trở lại tìm cô, là do bản thân Thư Mịch.

Không ngờ cô lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nếu đã thế thì cũng không cần phải tốn sức che giấu làm gì: “Vậy nên chuyện lúc nãy, cô cũng thấy hết rồi?” 

“Một chút thôi, tôi chỉ thấy anh ấy đứng cùng cô, tôi không nghe lén hai người nói chuyện đâu, yên tâm đi.” Tư Họa thẳng thắn thừa nhận, tiến lùi rất có chừng mực. 

Ngón tay cầm ly cà phê khẽ siết chặt, Thư Mịch thầm nghiến răng, ngước mắt chất vấn: “Cô bình tĩnh thế à? Rộng lượng đến vậy sao? Cô không tò mò? Không để ý sao?”

Thư Mịch liên tiếp quẳng ra một loạt câu hỏi, từng từ từng chữ đánh thẳng vào nội tâm Tư Họa.

Bình tĩnh? Rộng lượng? Không tò mò, không để ý? Sao có thể chứ. 

Cô vô tình gặp phải Thư Mịch đang bày tỏ nỗi lòng với bạn trai mình, khoảnh khắc đó trong lòng cô như dấy lên sóng to gió lớn, muôn vàn cảm xúc phức tạp trào dâng hỗn loạn.

Cô nghĩ đến việc Thư Mịch và Ngôn Tuyển từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong cái quá khứ mà cô không thể tham gia, hoặc có những câu chuyện thú vị khó quên đã từng xảy ra. Cô nghĩ đến tình bạn nhiều năm giữa hai người, cho dù Ngôn Tuyển không tồn tại thứ gọi là tình yêu với Thư Mịch, nhưng liệu sẽ vì không nhịn được mà sinh ra lòng thương hại chứ? Cô nghĩ đến rất nhiều chuyện tồi tệ.

Cô biết chứ, rằng bản thân đang đố kỵ.

Khi nhìn thấy một màn đó, cô đã có thể lao ngay vào chất vấn, dùng thân phận bạn gái mà đuổi người đang thèm muốn Ngôn Tuyển đi. Nhưng nếu cô làm vậy, ba người họ sẽ rất khó xử.

Trong tình cảnh lúng túng thế này, cô lựa chọn tín nhiệm. Tin tưởng Ngôn Tuyển có thể xử lý tốt vận đào hoa này, tin tưởng Ngôn Tuyển sẽ không để cô thất vọng, thậm chí cô còn chẳng thèm len lén theo dõi, mà trực tiếp xoay người rời đi.

Cô vẫn luôn đứng ở đây, chẳng được bao lâu thì thấy Ngôn Tuyển một mình đi ra. Cô hơi tránh đi, tạm thời không để anh phát hiện ra sự tồn tại của mình. 

Sau đó, cô đã ngồi đây với Thư Mịch.

Là tình địch của nhau, tâm trạng của Thư Mịch hôm nay hiển nhiên có chút suy sụp. Cuộc trò chuyện với Ngôn Tuyển vừa rồi khiến cổ chịu đả kích, hai mắt đỏ hoe vì khóc: “Từ nhỏ đến lớn tôi đều luôn đuổi theo bước chân của anh ấy, anh thích đọc sách, tôi liền ép bản thân phải đọc nhiều sách hơn. Anh ấy thích âm nhạc, tôi liền đi học. Anh ấy thích đi du lịch, tôi cũng…”

Để gần với Ngôn Tuyển hơn một chút, để có thêm nhiều tiếng nói chung khi ở chung với anh hơn, cô ấy từng bước từng bước giẫm lên dấu chân của Ngôn Tuyển mà trưởng thành.

Đến cuối cùng, ngay cả quan hệ bạn bè cũng không thể duy trì được nữa.

“Những gì anh ấy học, thì nhất định sẽ là thứ anh ấy thích ư?” Tư Họa không vội không vàng vứt ra câu hỏi.

“Lẽ nào không phải sao? Không thích thì sao phải học?” Trong lòng Thư Mịch khó chịu.

“Quá trình trưởng thành của một người sẽ tiếp xúc với vô số người vô số chuyện, có một số thứ bạn thích thì học nó, nhưng bạn không thích cũng vẫn phải học nó. Giá trị cuối cùng có được đều sẽ thuộc về bạn, chứ không phải là tận lực hùa theo người khác.”

“Tôi không có hùa theo anh ấy! Người đó từ nhỏ đến lớn đều rất xuất sắc, tôi học hỏi anh ấy, xích lại gần anh ấy hơn. Tôi vì anh ấy mà nỗ lực để trở nên tốt hơn, không phải là hùa, mà là muốn sát cánh bên cạnh anh ấy!” Thư Mịch không cho rằng mọi thứ bản thân học lại gọi là đón ý hùa theo, cô ấy nỗ lực vì người mình thích, sao có thể tính là cố ý nịnh hót?

“Theo những gì cô nói, cô trưởng thành dựa theo khuôn mẫu cuộc sống của Ngôn Tuyểnh, để cuối cùng sẽ trở thành một người tương tự như anh. Anh đã sở hữu được nó rồi, thì sao phải cần tìm thêm một người y hệt mình nữa, để sao chép cuộc sống chắc?”

“Tôi…”

Chỉ một câu nói đã khiến Thư Mịch không nói nên lời.

Khi Tư Họa đưa ra nghi vấn, nội tâm cô ấy rất hoảng loạn, lại không biết phản bác thế nào.

Trước khi mọi chuyện bắt đầu, bọn họ vẫn có thể duy trì sự hài hòa trên bề mặt. Một khi những bí mật được chôn giấu tận đáy lòng bị vạch trần, thì ngay cả ngụy trang cũng chẳng cần nữa. 

“Thư Mịch, cô có gia thế vượt trội, dung mạo xinh đẹp và tài năng không kém bất kỳ ai, thì nên vì bản thân mà trở nên rực rỡ hơn.” Tư Họa chậm rãi khuấy thìa cà phê.

Thư Mịch nghiêng mặt sang một bên, ngón tay móc ly cà phê, chuyển động một cách cứng đờ: “Nói những lời này với tình địch, có hơi tử tế quá đấy.”

Tư Họa không vội mà nói: “Bởi vì tôi tin rằng, bạn bè mà Ngôn Tuyển nguyện ý kết giao, nhất định không phải là người tồi.” 

Con ngươi Thư Mịch khẽ co lại.

Cổ tưởng rằng Tư Họa sẽ chỉ trích, sẽ thừa cơ nhục mạ cổ, cảnh cáo cổ tránh xa ra.

Nhưng thực tế lại là, cổ nghe được những lời khen ngợi… từ tình địch?

Thu hết những biến hoá nhỏ nhặt trên mặt Thư Mịch vào mắt, Tư Họa nhấp một ngụm cà phê, vị ngọt không đủ, hơi đắng: “Tôi cũng nào có tử tế như cô nói, chờ ở đây chỉ là để nói cho Thư tiểu thư rằng, thèm muốn bạn trai của người khác, chẳng phải chuyện đáng để tuyên dương và kiên trì đâu.” 

“Không cần biết cô có nguyện ý nghe hay không, hành vi hôm nay của cô cũng nên một vừa hai phải thôi.” Bất kể Thư Mịch có hiểu ý của cô hay không, mục đích cuối cùng khi cô chờ tại đây cũng không phải để an ủi gì cả.

Cô tin tưởng Ngôn Tuyển, nhưng cũng không rộng lượng đến nỗi nhìn thấy của một người phụ nữ đang thèm muốn bạn trai mình cứ quấy rầy mãi mà vẫn giữ im lặng được.

“Ting——“

Tư Họa nhận được lời nhắc cuộc gọi, lập tức chào tạm biệt Thư Mịch, rồi chậm rãi đi đến thang máy.

Thư Mịch nhìn chỗ ngồi trống không, giọng nói của hai người Ngôn Tuyển và Tư Họa văng vẳng bên tai, nét mặt, cử động của họ không ngừng đan xen trong tâm trí cô. Thư Mịch nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, không rõ mùi vị.

Bọn họ tin tưởng lẫn nhau, mà cô chỉ là một con hề trong câu chuyện ấy, hoàn toàn bị người ta xem như trò cười. 

*

Thư Mịch là do Bùi Vực dẫn đến, ngoại trừ Ngôn Tuyển, những người khác đều không hề biết sự thật này.

Mọi người điên cuồng quẩy trong club cả ngày, đến tối mới tụ lại cùng nhau thưởng thức bữa ăn thịnh soạn.

Lúc đến mọi người đều đã gặp trực tiếp Ngôn Tuyển, hầu như tất cả đều là người quen, cho đến tận khi Ngôn Tuyển đi đến trước bàn ăn, tay trong tay với một cô gái trẻ bước vào tầm mắt của mọi người rồi cười nói: “Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái tôi, Tư Họa.” 

“Chào mọi người.” Tư Họa đứng cạnh Ngôn Tuyển, khéo léo chào hỏi mọi người đang ngồi ở đây.

“Chị dâu.”

Ngôn Hy nhiệt tình vẫy tay đáp lại. 

Cô gái ấy như có một sức sống vô tận, rõ ràng bọn cô mới gặp nhau cách đây không lâu, vậy mà vẫn tỏ vẻ rất kích động như cũ.

Mọi người đều đã biết Ngôn Tuyển thoát ế, nhưng nửa năm qua chẳng mấy ai được thấy tận mắt, nghe nói còn từng đi du học, mọi người đều rất tò mò về cô.

Hôm nay được gặp liền sôi nổi xuýt xoa khen ngợi: “Chúc mừng anh Tuyển thoát ế, chị dâu đẹp quá đi.” 

“Chúc mừng anh Tuyển ôm được người đẹp về nhà.” Trước kia cũng có nghe spoil rằng Ngôn Tuyển hao tâm tổn sức theo đuổi người ta nửa năm lận đó.

“Này, trước kia ai cược nói Ngôn Tuyển ế đến mức chen chân làm người thứ ba hả? Mau đứng ra nhận phạt nào!” Đều là người trẻ tuổi, tụ lại với nhau là không biết dè dặt gì cả, rất nhanh đã quậy thành một nhóm.

Tư Họa ngồi bên cạnh Ngôn Tuyển, Ngôn Hy liền tự nhiên giành lấy chỗ ngồi khác bên cạnh cô. Nhưng tâm tư của con nhóc này nào có ở đây, chỉ toàn đi nhiều chuyện với người khác. 

Nghe bọn họ nhắc đến chuyện cá cược, Tư Họa cảm thấy rất ảo diệu: “Hoá ra Ngôn tiên sinh trong mắt bọn họ, dù cho có là kẻ thứ ba thì cũng không thoát ế nổi sao?” 

“Đúng vậy, thế nên phải cảm ơn Họa Họa, giúp anh kiếm lại mặt mũi.” Anh phối hợp với trò đùa của mọi người.

“À, Ngôn tiên sinh yêu đương chỉ là để kiếm lại mặt mũi thôi sao?” Cô giả vờ ngạc nhiên.

“Nếu như anh nói phải, thì sẽ thế nào đây?” Ngôn Tuyển một tay chống cằm, quay đầu nhìn thằng vào cô.

Cô nhếch khóe miệng, lộ rõ cả cơ cười*: “Có thể sẽ khiến trò cá cược của bọn họ trở nên chân thật hơn đó~” 

(*Cơ cười là vùng màu đỏ trong hình, không biết tiếng Việt mình gọi là gì nhưng không phải gò má đâu nha)



“Vậy thì không phải đâu nhé.” Ngôn Tuyển nhân cơ hội véo véo má cô, mềm mềm, xúc cảm rất tuyệt.

Đột nhiên có người cất giọng hỏi: “Anh Tuyển, anh định khi nào cưới chị dâu thế?” 

Người đàn ông cười đáp: “Vậy thì phải xem chị dâu các cậu định khi nào mới đồng ý gả cho tôi đây.”

Đám đông hú lên, Tư Họa nhéo một cái lên tay Ngôn Tuyển, trông càng giống như cô đang thẹn thùng mà liếc mắt đưa tình. 

Hai người không kiêng dè show ân ái đã làm tổn thương không ít con người độc thân ở đây. Sôi nổi chơi trò chơi thì không sao, khổ nhất lại là những người đang trốn trong góc xó xỉnh kia, lại khư khư không chịu tha cho bản thân, không nhịn được mà cứ chú ý đến sự tương tác giữa họ.

Tình tiết bị đảo ngược, trong cùng một bữa tiệc sinh nhật, nhưng ở một nơi khác, người uống rượu sầu từ Ngôn Tuyển lại biến thành Thư Mịch. 

Bùi Vực không nhìn nổi nữa, nắm lấy cổ tay cô ấy kéo ra ngoài.

“Anh làm gì vậy!” Cổ tay bị siết đau, Thư Mịch hất tay anh ta ra. 

Bùi Vực hít một hơi thật sâu, giật lấy chai rượu cô đang nắm chặt bên tay còn lại: “Thư Mịch, đừng cố chấp nữa, cô nên hiểu cho Ngôn Tuyển chứ, chuyện anh ấy đã quyết định thì sẽ không thay đổi nữa.” 

Ngôn Tuyển muốn giữ khoảng cách với cô, thì nhất định không phải là nói chơi. Nếu Thư Mịch còn không dứt được, thì cuối cùng người chịu tổn thương vẫn sẽ là bản thân cô mà thôi.

“Hừ…” 

Những đạo lý này, sao mà cô không biết chứ. 

Cô đẩy Bùi Vực ra, loạng choạng đi về phía trước.

Bùi Vực lặng lẽ theo sau cô, duy trì khoảng cách cố định.

Đầu óc cô rối bời, trong lúc Thư Mịch lớ ngớ bước đi, lao vào bể bơi trong nhà, rồi đột nhiên rơi xuống nước.

“Thư Mịch!” 

Bùi Vực la lên một tiếng rồi nhảy xuống theo cô.

Hai người đùn đẩy nhốn nháo trong nước, Bùi Vực dùng sức chín trâu hai hổ cuối cùng mới vớt được người từ dưới nước lên, vịn vào bên cạnh thang cứu hộ.

“Chỉ là thất tình thôi mà, có đến mức nghĩ quẩn thế này không?” Bùi Vực lạnh giọng khiển trách, giọng điệu khẩn thiết, những giọt nước trượt dài trên ngũ quan rắn rỏi.

“…” Thư Mịch vén mái tóc ướt đẫm lên, lau nước trên mặt, thở hổn hển một hơi, cạn lời mà phản bác lại: “Tôi không có nghĩ quẩn.”

Cô biết bơi, chỉ là uống rượu nên muốn lao vào trong nước lạnh để bản thân tỉnh táo hơn chút. Ai biết được Bùi Vực cũng nhảy xuống theo, lôi kéo một trận, kéo đến nỗi cánh tay cô đau mà chân cũng đau theo.

“Cô đúng là uống đến hồ đồ luôn rồi.” Bùi Vực nhìn cô chằm chằm, thở dài thườn thượt. Gần đó có một chiếc khăn tắm dùng một lần, anh liền trèo lên ôm nó lại quấn quanh người Thư Mịch.

Tuy thời tiết tháng 6 không lạnh, hai người ngồi bên hồ bơi, chậm rãi phục hồi lại sự bình tĩnh. 

“Hôm nay, cảm ơn anh đã đưa tôi vào đây.” Thư Mịch mới nhớ ra, hôm nay bản thân đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây. Cô muốn tìm Ngôn Tuyển hỏi cho rõ, vậy nên mới van nài Bùi Vực dẫn cô vào club. 

“Đáng lẽ tôi không nên mềm lòng mà đáp ứng yêu cầu của cô.” Bùi Vực mím môi.

Khi đó Thư Mịch đến tìm anh, anh cũng rất ngạc nhiên khi Ngôn Tuyển dứt khoát như thế. Anh từng khuyên Thư Mịch, cuối cùng lại không kìm lòng được trước yêu cầu của cô, mới mềm lòng dẫn cô đến, cũng là mong Thư Mịch thấy rõ hiện thực mà từ bỏ sớm. Ai mà ngờ được Tư Họa lại đột ngột trở lại, hai người đấy mà đứng chung với nhau cũng có thể khiến Thư Mịch chịu đả kích. 

Thư Mịch lau vệt nước trên khoé mắt: “Thực ra tôi biết mình sẽ thua, chỉ là tôi không cam tâm.” 

Trước khi bộc bạch lời yêu thầm nhiều năm của mình, cô không cam tâm từ bỏ. Sau khi bị Ngôn Tuyển từ chối vẫn không cam tâm rời đi, cô muốn nhìn hai người đứng cùng nhau trông sẽ như thế nào.

Bây giờ cô tận mắt thấy được rồi, lòng đau như bị vô số kim đâm: “Anh nói xem, anh ấy là một người dịu dàng như thế, tại sao vẫn cứ nhẫn tâm với tôi đến vậy?”

“Thư Mịch, cô tỉnh táo chút đi.” Bùi Vực thầm nghiến răng, sống lưng thẳng tắp: “Anh ấy không hề làm gì có lỗi với cô cả.”

“Đúng vậy, anh ấy không có lỗi với tôi, mọi thứ đều do tôi vọng tưởng viễn vông mà thôi.” Nhiệt độ trong phòng không lạnh không khô, nhưng vẫn cảm giác ớn lạnh toàn thân, Thư Mịch ôm lấy khăn tắm trên người, đáy mắt lộ ra nụ cười đắng chát.

Người đàn ông dịu dàng đó, ngay cả cách từ chối người khác cũng đều im hơi lặng tiếng đến vậy.

“Thực ra tôi cũng đã nghe Ngôn Hi nói anh trai mình vì theo đuổi một cô gái mà đã làm rất nhiều chuyện từ lâu. Lần nào tôi cũng cố tình lảng tránh, tưởng rằng không nghe thấy thì có thể làm như chuyện gì chưa từng xảy ra, cuối cùng vẫn là phải đối mặt thôi.” Nghĩ lại thì cô thật nhát gan yếu đuối, ngay cả dũng khí đối mặt với sự thật cũng không có.

“Khi cô đi tìm anh ấy, rốt cuộc anh ấy đã nói gì với cô?” Bùi Vực nhìn ra hôm nay cô đã chịu đả kích rất lớn.

Thư Mịch cụp mắt nghĩ về cuộc đối thoại ngày hôm nay.

Cô hỏi Ngôn Tuyển: “Thích thầm thôi cũng không thể sao? Chúng ta biết nhau lâu đến thế, nếu em không nói thì chắc sẽ bình yên vô sự mà trôi qua luôn rồi.” 

“Chính vì là bạn bè cùng nhau lớn lên, nên mới càng phải tránh né. Nếu mặc người khác phái có ý đồ với mình lấy thân phận bạn bè mà ở lại bên cạnh mình, tôi sợ cô ấy sẽ khó chịu.”

“Lại là vì cô ấy…” Rõ ràng trong lòng đã biết đáp án từ lâu, nhưng tận tai nghe thấy từ miệng người nọ, cái gai trong lòng lại đâm sâu hơn: “Vốn tưởng rằng người như anh, sẽ chẳng có người nào có thể thực sự bước vào được trái tim anh. Anh nói cho em biết đi, sao cô ấy lại có thể?” 

Người nọ lại đáp: “Thì chỉ cô ấy mới có thể.”

Không có lý do, chỉ cần là cô ấy, là được rồi.

Cô ngăn Ngôn Tuyển đang bày tỏ tâm tư lại, chỉ nghe thấy người đàn ông đó hết lòng để bảo vệ người kia.

Muốn cô phải nói ra thế nào đây.

Thư Mịch nhắm mắt lại, hé môi nói: “Không có gì, đây chỉ là do tôi tự chuốc lấy sỉ nhục thôi.” 

Cô vừa ghen tị vừa hâm mộ Tư Họa, sao người phụ nữ đó lại may mắn đến vậy, lại có thể có được sự yêu thích kiên định từ Ngôn Tuyển.

*

Chơi mệt rồi, mỗi người đều tự tìm chỗ nghỉ ngơi thoải mái, Ngôn Tuyển dẫn một mình Tư Họa đi. 

Sau khi rời khỏi nơi nhốn nháo đó, Tư Họa thở phào nhẹ nhõm, đúng là chỉ khi đối mặt với người quen mới thấy thoải mái hơn. Cô nâng tay lên, ngón trỏ chọt nhẹ hai lần trên cánh tay Ngôn Tuyển, trêu anh: “Không có thời gian để chuẩn bị quà cho anh rồi, làm sao đây?” 

“Họa Họa chính là món quà tuyệt vời nhất của anh.” Tư Họa lặng lẽ về nước, đó quả thực là niềm vui bất ngờ mà anh nhận được.

“Vậy cũng quá qua loa rồi.”

“Hửm? Không đâu.”

Tự bản thân nói bản thân qua loa lấy lệ, nhưng người chưa nhận được quà lại không nghĩ vậy. Tư Họa phì cười ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh: “Anh đưa tay ra đi.” 

Ngôn Tuyển nghe lời đưa hai tay ra, Tư Họa “Bốp” một tiếng đập rớt tay phải anh xuống, rồi nâng cổ tay trái anh lên đeo một sợi dây thừng màu đỏ đã được bện sẵn lên: “Này, đây là quà sinh nhật của anh.” 

“Cái này gọi là gì? Vòng tay tình nhân?” 

Ngôn Tuyển phát hiện hình như cục cưng nhà mình rất thích ghép mọi thứ lại thành đôi thành cặp với nhau.

Quần áo đôi, avatar đôi, ly đôi trong nhà, v.v. Thậm chí bây giờ cách bện sợi dây màu đỏ này cũng không khác mấy với sợi dây khi trước anh tặng.

Chỉ khác cái là, sợi này không có hạt đậu đỏ.

“Bên trong sợi dây này có giấu đồ.” Tư Họa chỉ sợi dây, đôi mắt đen láy phát sáng.

“Bên trong sợi dây còn giấu được thứ gì cơ á?” Sự hiểu biết của Ngôn tiên sinh về phương diện sản phẩm thủ công vẫn có chỗ còn thiếu sót.

“Lần trước anh đến gặp em, em lén cắt một ít tóc anh, anh có biết đâu.” Tư Họa khéo léo nhắc nhở anh.

Người đàn ông như đoán ra được gì đó, yết hầu trượt một cái: “Giấu tóc à?”

Cô búng tay một cái: “Thông minh quá đi.”

Kết duyên khi tóc còn xanh, bên nhau cho đến tận khi bạc đầu, đây là món quà tuyệt vời nhất mà anh nhận được.

Có một số lời không cần phải nói rõ ra, người ăn ý ắt sẽ hiểu được. Ngôn Tuyển sờ sợi dây đỏ, hỏi cô: “Khi nào thì em đi?” 

“Khụ, em vừa đến mà anh đã đuổi em đi rồi.” Cô cố ý nói đùa.

“Sao có thể.” Ngôn Tuyển giơ tay xoa xoa đầu cô: “Muốn hỏi thử lịch trình của em, để anh tiện sắp xếp lại những chuyện khác.”

Tư Họa nhỏ giọng nói: “Lần này là em mượn danh nghĩa cuộc thi để xin nghỉ phép rồi lén chạy về đây đấy, ngày mai phải đi rồi.” 

“Ồ?” Anh cong miệng: “Tư tiểu thư giỏi thật đấy, giày vò bản thân thành thế này, còn không chịu nói trước cho anh một tiếng.” 

“Lúc đó em cũng không biết có đi được hay không mà.” Cô thì thầm nói.

“Lần sau còn có kế hoạch nào nữa thì đều phải bàn trước với anh.” Cho dù không thấy tận mắt, thì anh cũng biết Tư Họa vì sắp xếp thời gian mà bỏ ra không ít cố gắng.

“Được rồi mà, em biết rồi.” Cô vẫn là một cô bạn gái rất nghe lời đấy.

Hai người tay trong tay, chân cùng bước.

Ngôn Tuyển chủ động nhắc: “Hôm nay lúc em đi tìm anh thì gặp phải Thư Mịch đúng không?” 

Sau khi anh rời đi thì gặp Ngôn Hy, từ đó mà biết được chuyện Tư Họa về nước, rồi lại đối chiếu lại thời gian, có lẽ Tư Họa đã thấy anh đang trò chuyện với Thư Mịch nên lặng lẽ rời đi rồi.

Anh gọi điện thì tìm được Tư Họa, nhưng đối phương lại không nhắc một chữ gì cả. Anh không chắc Tư Họa có đa nghi hay không, lại càng sợ cô nghĩ ngợi lung tung sẽ đau lòng.

“Không có gì muốn hỏi anh sao?” Ngón tay anh nhẹ ấn ấn lên mu bàn tay Tư Họa.

“Không phải là vận đào hoa của người nào đó nở đầy cành đấy sao.” Cô bĩu môi.

“Ghen rồi à?” Trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười.

“Làm gì có.” Miệng một đằng tâm một nẻo. 

“Anh nói với cô ấy, bạn gái anh là một cái hũ giấm, vậy nên phải tự giác duy trì khoảng cách với người khác giới.” Anh giữ sự tôn trọng với Thư Mịch, cũng không lấy sự chân thành của người ta ra làm trò đùa, nhưng vẫn hy vọng có thể trấn an cô gái mà anh thích một cách rõ ràng.

“Ừ hứ, xem như anh thông minh.”

Thực ra từ phản ứng của Thư Mịch, cô cũng đã có được câu trả lời.

Ngôn Tuyển cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn màn hình: “Thời gian vẫn còn sớm, đi ngâm suối nước nóng một lát nhé?” 

Ngâm suối nước nóng vào mùa hè có thể giải nhiệt, lưu thông máu huyết kinh mạch, vừa giảm mệt mỏi về thể chất vừa giúp ngủ ngon.

Tư Họa quay về vội vàng không kịp chuẩn bị gì cả, may mà phục vụ của câu lạc bộ này thuộc hàng top 10, thiếu gì đưa nấy, cô chọn một bộ đồ tắm kích cỡ phù hợp rồi mặc vào. 

Kết cấu của suối nước nóng có nhiều khu vực. 

Có những hồ tắm lớn dành cho nam nữ riêng biệt, cũng có cả hồ tắm nhỏ với sự riêng tư tuyệt vời.

Là một đôi tình nhân, bọn họ đương nhiên sẽ chọn cái sau.

Tư Họa thay đồ tắm rồi quấn một chiếc khăn đi ra. Thấy Ngôn Tuyển còn chưa ra, cô liền cởi khăn tắm rồi xuống nước trước.

Từ xa nhìn người đó đang dần đến gần, tay giơ điện thoại nói gì đó. Tư Họa nằm cạnh hồ, trông rất đơn thuần mà nhìn anh chằm chằm, thấy anh dừng lại bên cạnh tủ khoá cách hồ tắm rất gần, cúp điện thoại bỏ vào trong tủ rồi đi tới đây.

Ngôn Tuyển đứng bên hồ, tháo chiếc khăn tắm đang vắt trên người xuống.

Không kịp phòng bị mà nhìn thẳng vào nhau, Tư Họa tức khắc mở to mắt, ngón tay bám bên thành hồ đột ngột cấu chặt lại.

Mặc dù đã ôm ngủ mấy lần, nhưng đều là mặc quần áo đắp chăn mà ngủ. Đây vẫn là lần đầu tiên cô… nhìn thấy cơ thể của Ngôn Tuyển.

Cơ bụng tỷ lệ vàng đầy gợi cảm, Tư Họa thầm nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên hiểu được sự theo đuổi “Vẻ đẹp cơ thể” của Bourne.

“Anh, có thể làm người mẫu cho em được không?” Những giọt nước trộm lăn qua kẽ tay trượt xuống từ bờ vai trắng tuyết, cô tráo trợn nhìn chăm chăm vào cơ thể người đàn ông, hai má ửng hồng.

“Hửm?” 

Ngôn Tuyển, người đang chuẩn bị xuống nước, nhìn về phía cô.

Tư Họa dằn lại nội tâm đang vui mừng nhảy nhót, chớp chớp đôi mắt, được voi đòi tiên mà bổ sung thêm một câu: “Kiểu không mặc quần áo ấy…”
*Tác giả có lời muốn nói:

Họa Họa: Đồ thèm khát cơ thể người ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện