Chung cư của Kha Giai Vân vừa đủ rộng, ba cô gái ở đó cũng rất tiện. Ngôn Hy xách vali vào ở, Kha Giai Vân giữ cô bé không buông, khoác lác đến tận bốn biển năm châu, hết chuyện trên trời lại chuyện dưới biển. 

Lại nhìn cô nhóc này, hai tay khoanh lại để trên bàn giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe giảng.

Kha Giai Vân kéo Ngôn Hy trò chuyện là không nhớ gì đến “Thất tình”, cũng coi như là việc tốt.

Tư Họa lười quan tâm đến bọn họ, ngồi trong phòng ngủ riêng mà Kha Giai Vân chia cho cô rồi gọi điện cho bạn trai: “Ngôn Tuyển, chuyện mà anh nói với Tiểu Hy là thế nào vậy? Còn cái đó nữa, anh có ý gì vậy?”

“Đồ anh tặng, lời anh nói, có vấn đề gì sao?”

“Không có sao? Chiếc cà vạt anh để trong hộp, cố ý trêu em phải không?”

“Không có mà Họa Họa, anh bảo em chuẩn bị những thứ cần thiết để tham gia yến hội ở trang viên.” Anh biết Tư Họa thích tự mình chuẩn bị trang phục và video phối đồ, cho nên không trực tiếp làm, mới đưa ra gợi ý. 

“Còn về cà vạt, anh chỉ muốn em cầm giúp anh, nhìn vật như thấy người, đến lúc đó tự tay đeo lên giúp anh.” Giọng điệu của đối phương còn mang theo ý cười, trêu ghẹo nói: “Em nghĩ đi đâu vậy Họa Họa.”

“Rõ ràng yến tiệc phải dùng nơ mà!”

Tư Họa tức giận giậm chân.

Quá đáng, người này chắc chắn là cố ý!

Sau khi Ngôn tiên sinh đã được ăn mặn thì đã bị cô đuổi sang phòng bên cạnh tu dưỡng, chưa được bao lâu lại phải về nước xử lý công việc. Lúc mới đầu cô cứ nghĩ kế hoạch của mình đã thành công, ai biết được người đó lúc nào muốn là cũng có thể ngồi lên máy bay tư nhân bay đến gặp cô. Lúc đó vết thương trên cánh tay cũng khỏi rồi, dụ dỗ cô giở trò bịp bợm, cầm cà vạt buộc tay hai người lại với nhau.

Cho nên lúc nhìn thấy thứ đó, mặt cô mới đỏ đến mang tai.

Mỗi Ngôn Hy ở đó thì thôi đi, dù sao con nhóc đó còn ngây thơ, nhìn không hiểu cũng nghe không hiểu, cũng sẽ không nghĩ lung tung. Thế nào mà cô lại dẫn theo Kha Giai Vân, lúc đó liếc mắt nhìn biểu cảm của cô là đã có thể đoán được ý nghĩ của cô, xấu hổ chết đi được.

“Em còn lâu mới giúp anh thắt cái thứ đó! Bây giờ vứt luôn.”

“Đắt phết đấy.”

“Dù sao cũng không phải là tiền của em.”

“Ồ, xem ra phải nhanh chóng kết hôn, biến thành tài sản chung của vợ chồng thôi.”

Tư Họa tức giận vứt cà vạt lên giường. Người đó cũng thật là, càng ngày càng biết cách trêu cô.

Hai ngày sau, có Ngôn Hy đáng yêu chơi cùng, tâm trạng cô chị già Khai Giai Vân cũng đỡ hơn nhiều, đại khái là không muốn phát tiết tâm trạng tiêu cực trước mặt em gái nhỏ ngây thơ này.

Các cô đưa Ngôn Hy đi dạo hết quanh công viên và quán ăn, Ngôn Hy có ấn tượng sâu sắc với bánh ngọt.

Kha Giai Vân đùa cô: “Em gái Tiểu Hy ăn nhiều sẽ béo đó.”

Trong tay Tiểu Ngôn Hy cầm chiếc nĩa, ngước đầu lên nhìn cô ấy, ánh mắt rất chân thành: “Chị Giai Vân cứ yên tâm đi, em không béo lên được đâu.”

Kha Giai Vân, người không quản lý được cơ thể chắc chắn sẽ béo lên: “…”

Tâm trạng có hơi hồi phục, Kha Giai Vân chuẩn bị quay về phòng làm việc, thậm chí mời Tư Họa đi cùng, đi xem xem nơi cô từng làm việc.

Trước khi ra ngoài dặn dò Ngôn Hy, cô ấy cam đoan sẽ không chạy lung tung. Kết quả hai chị vừa đi chưa được bao lâu, Ngôn Hy đã xuất hiện trước cửa hàng bánh ngọt.

Bánh gato ở đây rất ngon, cô ấy chụp ảnh gửi cho bạn mình, đối phương gọi video call tới, Ngôn Hy nhìn camera nhấn nghe.

Hôm nay mái tóc xù của cô ấy được bện thành hai bím tóc, không đeo chiếc mũ màu vàng khoa trương đó nữa, đổi thành dây buộc tóc màu vàng, một vòng tròn tròn trên đỉnh đầu, lộ ra hai chiếc tai.

Quay điện thoại về phía trước, Ngôn Hy nói với bạn vài câu, đột nhiên phát hiện một người đàn ông đang dụi mắt ngồi ở bàn đằng sau xuất hiện trong camera.

Cô tưởng rằng đối phương cần sự giúp đỡ, tạm tắt video call đi về phía bàn sau, nhìn thấy hai mắt người đó đỏ lên giống như vừa khóc xong vậỵ.

Ngôn Hy nghĩ: Một người đàn ông trẻ tuổi khóc thành thế này, thảm thật…

Nhìn thấy trên bàn anh ta trống không, Ngôn Hy bê đĩa tiramisu vừa mới lấy qua đây: “Này, anh đừng khóc nữa, ăn chút đồ ngọt đi.”

Ngồi trong tiệm bánh ngọt khóc vậy, thì muốn ăn bánh ngọt đúng không nhỉ? Tần Tục đang dụi mắt ngẩng đầu lên, mặt ngờ nghệch.

Anh ta chỉ bị cát bay vào mắt, không thoải mái ngồi đây dụi chút thôi mà, thế mà đã có người đến bắt chuyện rồi? Còn cho anh bánh ngọt?

Không phải đợi đã…

“Cô vừa nói cái gì cơ?”

“Ăn chút bánh ngọt đi.”

“Câu trước.”

“Anh đừng khóc.”

“Không phải, ai khóc chứ?” Một người đàn ông như anh ta sao có thể bật khóc giữa nơi công cộng được? Coi thường ai vậy hả!

Giải thích cả nửa ngày, Ngôn Hy bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hoá ra là không phải anh đang khóc.”

“Làm sao tôi có thể khóc ở đây chứ!” Tần Tục lại nhấn mạnh lần nữa.

“Biết rồi mà, con trai các anh đều len lét khóc.” Ngôn Hy điềm đạm gật đầu, bê tiramisu của mình về.

Nếu đã không khóc thì không cần dỗ nữa.

Mắt của Tần Tục cuối cùng cũng thoải mái rồi, cũng nhìn rõ con nhóc trước mắt. Dung mạo trong trẻo, ngũ quan tinh xảo, hai đôi mắt trong veo như nai tơ mang theo khí chất hấp dẫn.

“Khụ…”

Con nhóc này cũng xinh ra phết.

Tuân theo nguyên tắc không làm người đẹp thất vọng, Tần Tục điều chỉnh tư thái, xoa bóp họng điều chỉnh giọng điệu: “Vừa nãy cảm ơn nhé, em gái nhỏ.”

“Tôi không phải em gái nhỏ.” Tuy những anh những chị kia thường gọi cô là em gái nhỏ, nhưng cô không thích một người con trai lạ mặt gọi mình như vậy.

Nhưng làm sao cô đấu được với cao thủ tình trường Tần Tục, vài phút sau đã moi ra được tên tuổi rồi.

Ngôn Hy, 19 tuổi.

Tên là gì không quan trọng, tin tức này chạy qua đầu Tần Tục chính là: đã thành niên, có thể hẹn hò.

Tần Tục bắt đầu tìm cách lấy số điện thoại cô, Ngôn Hy đàng hoàng trả lời: “Anh tôi nói rồi, không được đưa số điện thoại cho người lạ.”

“Em lớn như vậy rồi mà vẫn nghe lời anh trai à?” Tần Tục tiếp tục chọc cô.

“Đương nhiên, anh trai tôi thông minh mà!”

Ngôn Hy nghiêm túc gật đầu.

Cô là cô em gái ngoan nhất đó.

Ngôn Hy mua bốn chiếc bánh ngọt mang về, mang một phần ra tặng cho Tần Tục: “Người lạ, tôi phải về nhà rồi, bánh tặng cho anh, tạm biệt.”

Cô sẽ không đoán mò đoán non những tâm tư phức tạp kia, suy nghĩ rất đơn giản, sau khi lễ phép tạm biệt thì trực tiếp ôm túi bánh đã đóng hộp rời đi.

Lúc đầu chính là vì cô không nghe lời anh trai, đi chơi với bạn nên bị người lạ bắt đi, đụng vỡ đầu, lòng can đảm cũng bé đi rồi.

Bây giờ chỉ biết lời của anh và bà chắc chắn không sai, cô nghe thì có thể bình an rồi.

Tần Tục tưởng rằng loại con gái vẫn còn ngây thơ một phần như này rất dễ dỗ, nhưng cách nghĩ của Ngôn Hy hình như không cùng một trình độ với người bình thường, có lúc hỏi các gì trả lời cái đó, có lúc lại trả lời không đúng câu hỏi.

Không biết là ngây thơ thật hay là não có vấn đề nữa. 

Ngón tay nghịch hộp bánh trên bàn, bên trên dán sticker nụ cười mà cửa hàng thiết kế để gói đem về, rất đơn giản, khiến Tần Tục nhớ lại cô gái ngây thơ đó.

Lâu lắm rồi mới gặp ánh mắt trong trẻo đến vậy.

Tháng 8 vừa kết thúc, trang viên nhà họ Đường của Dung Thành lại trở nên náo nhiệt. Yến hội sẽ diễn ra trong 3 ngày, ngày đầu tiên có thể coi là làm nóng trước, mọi người có thể vào sống gần đó.

Định cư ở Dung Thành là tiện nhất, có những người không kìm nén được đã đến từ sớm. Kha Giai Vân là con một trong nhà, dưới mệnh lệnh của phụ thân đại nhân bắt buộc phải tham dự. Hiện tại cô ấy bị đàn ông làm cho đau lòng, không muốn đưa đàn ông theo cùng, Tư Họa đành phải đi cùng cô ấy. Còn có cô nhóc vui vẻ như hạt dẻ, Ngôn Hy.

“Họa Họa, câu không chuẩn bị trang sức để phối với quần áo à?”

“Chuẩn bị rồi.”

Lúc trước cô lấy bộ quần áo này ra, Ngôn Tuyển nói sẽ tặng cô một bộ trang sức phù hợp, cô còn đang nghĩ ngày mai Ngôn Tuyển sẽ mang qua đây.

Hôm nay phải đi cùng Kha Giai Vân đến trang viên gần đó, cô tuỳ ý chọn một chiếc váy nhã nhặn, tóc xoăn dài tiện tay buộc một nửa, không định làm tóc, kẹp một chiếc kẹp trăng khuyết, đơn giản phóng khoáng.

Tâm thái của Kha Giai Vân bây giờ chính là cá ướp muối nằm phế, tuỳ ý để mặc cho nhà tạo mẫu trong nhà giày vò. Cô ấy muốn gọi Tư Họa đến cùng, kết quả hôm nay Tư Họa chỉ trang điểm đơn giản là xong. Ngôn Hy thì càng lười hơn, ôm iPad chơi game, cũng không thèm trang điểm.

Tài xế của Kha Gia Vân đã đến đợi ở ngoài từ lâu, tình cảm của ba người rất tốt cũng không chê chật, nhất định phải ngồi cùng một xe.

“Xuất phát!”

Trang viên cách trung tâm còn xa lắm.

Lúc này, nhà họ Hạ cũng rất náo nhiệt.

Không vì cái gì khác, Hạ phu nhân muốn tác hợp con trai với con dâu tương lai mà bà nhìn trúng, Hạ Diên Tiêu lại không hợp tác, Hạ phu nhân chỉ đành tìm con gái nói chuyện. Hạ Vân Tịch cũng vì thế mà đau đầu: “Mẹ, anh không đồng ý thì con cũng không có cách nào, mẹ đừng ép buộc anh ấy nữa.”

“Anh con bao nhiêu tuổi rồi, đến hiện tại vẫn chưa có ý định kết hôn, nó muốn thế nào đây?”

Gia đình họ như vậy, dung mạo và tài năng Hạ Diên Tiêu như thế có thể thu hút được sự yêu thích của không ít cô gái. Hạ Diên Tiêu lại không hé miệng, lẽ nào lại  ở vậy cả đời vì Tư Họa kia?

“Mẹ, con nói thật với mẹ, anh ấy không buông bỏ Tư Họa được. Nhưng bây giờ sự việc có chuyển biến rồi, con nhìn thấy Họa Họa ở Dung Thành, cậu ấy trở về rồi.”

Nghe vậy, Hạ phu nhân nhíu mày lại.

Hạ Vân Tịch cố gắng thuyết phục: “Cậu ấy bây giờ không còn là Tư Họa của ngày xưa nữa rồi, thân phận thế gia mà hồi trước mẹ để ý căn bản không còn là vấn đề. Hiện tại người ta bắt đầu lấy giải quốc tế rồi.”

Tư Họa vẫn còn trẻ, với tài năng của cô, sớm muộn gì cũng sẽ tạo ra một khoảng trời của riêng mình. Vậy thì đến lúc đó, rào cản về thân phận cũng không còn tồn tại nữa.

“Bỏ đi, con đã nói như vậy, nếu như anh con không buông bỏ được, mẹ cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.” Nghĩ đến thái độ của Tư Họa từng đối với mình, Hạ phu nhân vẫn không vui gì. Nhưng bà không muốn giằng co với con trai nữa, nếu Tư Họa thật sự có năng lực, bà có thể nhượng bộ một chút, đồng ý cho hai đứa bên nhau.

“Phù…” Hạ Vân Tịch như cầm được lệnh đặc xá, trong lòng nghĩ như vậy chắc không cần đi ứng phó với Văn tiểu thư mà mẹ sắp xếp nữa.

Nhưng lúc trước cô ấy dựa vào danh nghĩa bạn bè mới kết bạn với Văn tiểu thư, cô ấy không đi tìm người, người cũng sẽ đến tìm cô ấy, nhờ đó mà tiếp cận Hạ Diên Tiêu.

Hạ Vân Tịch mở cửa suýt chút nữa là đụng vào Hạ Diên Tiêu.

Người đó đứng ở trước cửa, có lẽ là đã nghe hết được cuộc đối thoại của họ.

“Anh.”

“Hai năm rồi.” Hạ Vân Tịch hít một hơi thật sâu, hỏi: “Anh vẫn chưa quên được Họa Họa phải không?”

“Hôm đó em nhìn thấy Họa Họa ở cửa hàng bánh ngọt, hiện tại bên cạnh cậu ấy không có người khác, cậu ấy cũng sẽ ở Dung Thành một thời gian, em không biết cậu ấy có định ở lại không.” Hạ Vân Tịch dừng lại một chút, lại nói: “Anh, ngày đó là chúng ta giấu diếm trước, Họa Họa là một cô gái tốt, anh phải nắm chắc.”

Không giữ được, cô sẽ rời đi.

Bên ngoài trời cao đất rộng, nếu muốn quay lại thì khó lắm.

Trước khi đi tới trang viên, Hạ Diên Tiêu đi ra từ nhà họ Hạ, về lại Tư Họa viên. Nơi này rất lâu rồi anh ta chưa đến, tên cũng không đổi, đồ bên trong cũng không thay đổi, người quản lý vẫn là vú Tưởng.

Lương của vú Tưởng không thấp, một mình ở chỗ này cũng cảm thấy thanh tịnh, hôm nay nhìn thấy Hạ Diên Tiêu xuất hiện, suýt nữa không phản ứng kịp.

“Hạ, Hạ tiên sinh.”

Hạ Diên Tiêu quét mắt nhìn bà một cái, trực tiếp đi lên tầng.

Anh ta từng dặn dò vú Tưởng giữ nguyên trạng, căn nhà giống hệt lúc anh ta rời đi, nói chính xác hơn là vẫn giống với lúc Tư Họa rời đi. Lọ thuỷ tinh trên bàn trang điểm Tư Họa từng dùng sạch sẽ trong suốt, anh ta từng bóc ra xem chữ bên trong, ghi chép lại những điều không vui trong tình yêu của cô gái.

Trong cuốn sách Tư Họa từng dùng, anh ta còn tìm được một tờ giấy A4, một nửa viết tên anh ta, một nửa vẽ nửa người của một nhân vật truyện tranh. Khả năng vẽ của Tư Họa không tồi, vẽ rất sống động.

Có một khoảng thời gian Tư Họa còn chơi đồ thủ công, hộp bánh mua về ở  tiệm bánh Tô Ký rất đặc sắc, Tư Họa mua nhiều sẽ cắt ra dán thành tranh.

Những đồ vật trong căn phòng này đều mang theo những kỉ niệm mà Tư Họa để lại cho anh ta, cho nên hiện tại, anh ta muốn tìm cô gái trong mắt trong tim đều là anh ta trở về.

*

Ngày hôm sau, người mà Tư Họa ngày đêm mong nhớ đã đến đúng giờ.

Tặng cho người bạn trai hơn nửa tháng chưa gặp một chiếc ôm ngọt ngào, cô đã không còn ngại ngùng trước ánh mắt của người lạ nữa rồi.

Ngôn Tuyển đã sắp xếp một khách sạn ở bên này, Tư Họa tạm thời tạm biệt Kha Giai Vân, đi cùng anh.

Đến phòng, cô nóng lòng đòi quà: “Anh nói muốn tặng em trang sức, là cái gì vậy?”

“Tư tiểu thư, lâu ngày không gặp, vừa gặp mặt đã đòi anh quà, không có biểu hiện gì sao?” Ngôn Tuyển không dấu vết đẩy chiếc vali ra.

“Ngôn tiên sinh bây giờ càng ngày càng keo kiệt rồi.” Cô nũng nịu hừ một tiếng, ôm cổ Ngôn Tuyển, nhón chân thơm lên mặt anh một cái: “Cho anh nè”

“Ừm, cho em.” Ngôn tiên sinh không khách khí, ôm người không buông tay, cúi đầu cắn vào đôi môi ngọt ngào của người con gái bên cạnh, mãi không chịu buông ra.

Kỹ năng hôn càng ngày điêu luyện, Tư Họa dựa vào kinh nghiệm phong phú đã tìm ra biện pháp khiến mình càng hưởng thụ hơn. Nhưng thể lực của cô mãi mãi không thể bằng Ngôn Tuyển được, cuối cùng đều mệt lử trong vòng tay anh.

“Em nói không phải là cái này.” Tiếng thở dốc nặng nề, cô có chút muốn đánh người, nhưng lại không có sức lực, chỉ có thể mắng ở bên tai Ngôn Tuyển: “Anh xấu quá đi.”

Ngôn Tuyển vuốt ve chơi đùa ngón tay cô: “Em nên tập thể dục, rèn luyện cơ thể với anh.”

Nghe thấy từ này, mặt của Tư Họa đỏ như ráng chiều: “Xí! Em mới không thèm tin tên lừa đảo nhà anh đâu.”

Lần trước Ngôn Tuyển hẹn cô đi tập thể dục, cô còn tưởng là đi đến phòng gym, kết quả cả một đêm không xuống được giường.

Dáng vẻ nũng nịu của cô luôn khiến người khác yêu mến, Ngôn Tuyển mềm lòng, bàn tay ôm eo, kéo cô: “Muốn ngửi không?”

Anh biết Tư Họa thích ôm anh, thích ngửi mùi trên người anh. Thật ra bản thân không cảm nhận được, nhưng Tư Họa luôn nói mùi thơm nhàn nhạt ngửi rất thoải mái.

Tư Họa bò trên người anh làm xằng làm bậy, lại mở miệng cắn cằm anh.

“Bé ngoan, em cắn mạnh hơn đi.”

“Làm gì? Anh muốn ngược à?”

“Em cắn mạnh thêm một chút, chốc nữa ra ngoài mọi người đều biết là tác phẩm của ai rồi.”

“!!!!” Tức chết đi được!

Cô thả người ra.

Ngôn Tuyển đã sắp xếp người tạo mẫu xong xuôi từ lâu, Tư Họa cũng mang sườn xám mà mình tự chuẩn bị tới.

Một chiếc sườn xám màu trắng phục cổ, hình hoa bên trên là Tư Họa tự mình thêu, kiểu trang điểm hôm nay cũng thay đổi dựa theo trang phục, tinh xảo hơn hôm qua nhiều.

Ngôn Tuyển kiên nhẫn ngồi đợi bên cạnh, lúc sau mới nhớ tới: “Tiểu Hy đâu?”

“Em ấy nói không đi cùng chúng ta, muốn ở cùng Giai Vân.”

Lúc đến có hỏi Ngôn Hy, lúc đó Ngôn Hy ôm tay của Kha Giai Vân liên tục lắc đầu, kiên quyết không làm bóng đèn.

Như vậy cũng tốt, Kha Giai Vân cũng sẽ không cô đơn.

Không biết Ngôn Tuyển nói thầm với nhà tạo mẫu cái gì, nhà tạo mẫu cũng không hỏi cô dùng trang sức trên đầu là gì đã bắt đầu bện tóc, búi lên.

Làm xong kiểu tóc, đeo một đôi khuyên tai hình giọt nước óng ánh trong suốt màu xanh biển lên.

Đây là quà mà bà nội Ngôn tặng cho cô không lâu trước đây.

Bà tặng tổng cộng hai đôi, một đôi giọt nước màu xanh ngọc bích, một đôi trân châu màu trắng, bên trên khảm tỉ mỉ cánh hoa màu vàng làm điểm xuyết. Hôm nay cô mặc sườn xám màu trắng, hai cái đều hợp, nhưng cái trước càng thể hiện rõ phong cách, đặc sắc hơn.

“Nhìn nè, đây là đồ bà nội tặng cho em đấy.” Cô cố tình đi đến trước mặt Ngôn Tuyển, giọng điệu có hơi khoe khoang.

Vật quý mà bà nội cất giấu là đôi ngọc bích màu xanh. Lại lo thẩm mỹ của mình không giống với người trẻ, dứt khoát mua màu trắng chắc chắn sẽ không sai sót, có thể thấy bà rất dụng tâm.

“Rốt cuộc là anh định giấu quà của em đến bao giờ nữa đây?” Tư Họa đưa tay ra, năm ngón tay khuấy động, biểu thị anh mau lấy ra đây.

Ngôn Tuyển rất hưởng thụ tư thế kiêu căng ngạo mạn mà cô đối với anh, cố ý giả vờ thần bí bảo cô nhắm mắt, lấy ra một chiếc trâm bạch ngọc từ trong hộp gỗ dài, cài lên tóc.

“Được chưa đó?” Tư Họa cảm thấy có đồ gì chạm vào tóc cô.

“Đi xem xem.”

Nói trước cho nhà tạo mẫu thiết kế kiểu tóc, chính là vì để đeo chiếc trâm ngọc này.

Tư Họa đi tới trước chiếc gương toàn thân, lực chú ý dồn lên trên chiếc trâm ngọc màu trắng: “Đẹp quá đi.” 

Không cần trang sức phức tạp cầu kỳ, một chiếc trâm ngọc đơn giản như vẽ rồng thêm mắt, rất phù hợp với cách trang điểm và sườn xám.

Ngôn Tuyển từ bên cạnh ôm eo cô: “Biết chắc là em sẽ thích mà.”

Tư Họa nghiêng đầu muốn thưởng cho anh, lại lỡ đánh son rồi nên đành dừng lại.

Nhìn thấy hành động của cô, Ngôn Tuyển chủ động cúi xuống, lại bị Tư Họa dùng tay chặn lại: “Đừng hôn nữa, trang điểm rồi.”

“Ở đây chưa trang điểm.”

Ngôn Tuyển dịch khỏi vị trí, hôn vào tai cô, hai tai nhìn bằng mắt thường cũng thấy dần hồng lên.

Cái cơ địa này cũng thật là! Dễ lộ tâm tư quá đi!

Sau khi lên xe, Tư Họa phát hiện bên trong để một hộp gỗ tinh xảo, rất hiếu kì, Ngôn Tuyển giải thích: “Lúc ông còn sống có giao tình với Đường tiên sinh, bà nội muốn anh tự tay mang đồ cho Đường tiên sinh.”

“Lợi hại quá nha.” Quả nhiên, người có tiền đều thích chơi cùng người có tiền.

“Em bây giờ cũng là người của nhà họ Ngôn.”

“Cái đó ai mà biết được chứ.”

Đôi mắt Ngôn Tuyển rơi vào đôi bông tai màu xanh lục bảo cô đang đeo, chỉ nhẹ nhàng cười chứ không nói gì.

Người khác có thể không biết, nhưng những người bạn cũ của ông bà sẽ biết.



Kha Giai Vân và Ngôn Hy đến trang viên trước, trang phục của hai người không giống thường ngày.

Buổi sáng, Kha Giai Vân nhìn mình trong gương sau khi đã được nhà tạo mẫu trang điểm cẩn thận, không khỏi thở dài: “Tôi thực sự lòe loẹt quá đi.”

Ngũ quan của Kha Gian Vân khá phóng khoáng, sau khi trang điểm rất có phong thái của nữ vương. Cô ấy của ngày hôm nay rất diễm lệ.

Lễ phục của Ngôn Hy là một món quà từ Kha Giai Vân, không phải để bán, mà là do studio đặt làm riêng.

Nhà tạo mẫu giúp cô bé đan mái tóc xoăn nhỏ sang một bên như công chúa, mặc lên người chiếc váy dạ hội màu hồng hoa anh đào, bớt đi sự trẻ con so với vẻ đơn giản thường ngày, từ đầu đến chân biến thành thục nữ.

Ngôn Hy rất hài lòng với kiểu tóc mới và bộ quần áo mới của mình, thậm chí còn hài lòng hơn cả cách tạo kiểu của những nhà tạo mẫu đã từng quanh quẩn quanh cô ấy vài giờ lúc trước.

“Cũng không biết Họa Họa đã đến chưa.”

“Anh em nói sẽ đưa chị dâu đến đúng giờ.”

“Thật là một cô em gái ngoan.” Ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ai mà không thích chứ.

“Chị Giai Vân, em muốn loanh quanh gần đây.” Ngôn Hy thích những nơi náo nhiệt, nhưng không thích nói chuyện với những người đó. Đêm qua cô bé đã rất thích thú với nội thất của trang viên này, bây giờ vào rồi, có thể tự do hoạt động.

Ngôn Hy nhìn cảnh vật xung quanh, nhìn chằm chằm vào chiếc bình lẩm bẩm một mình: “Bình hoa ở đây đẹp thật…”

Muốn ôm về nhà.

Kha Giai Vân ở lại yến hội đã tìm được vị trí tốt nhất, ngồi ở đây có thể nhìn thấy mọi người ra vào cửa, nhưng sẽ không quá nổi bật.

Bữa tiệc bắt đầu lúc 7h30, 6h30 mọi người bắt đầu đến. Một vài bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, Kha Giai Vân khẽ kêu một tiếng “Yo”, chỉ cô mới có thể nghe thấy.

Hạ Diên Tiêu đến rồi, bên cạnh là mấy vị công tử của Dung Thành, khiến người khác chú ý.

So với bộ dạng lúc Hạ Diên Tiêu làm phiền cô ấy để tìm tung tích của Tư Họa, anh ta bây giờ lại càng lãnh đạm, không nhiệt tình với những người xung quanh.

Tối nay Tư Họa và Ngôn Tuyển làm bạn đồng hành, nhưng may mắn thay bây giờ Hạ Diên Tiêu đã từ bỏ, nếu không chắc sẽ đánh nhau mất.

“Anh, em nhìn thấy Kha Giai Vân rồi.” Hạ Vân Tịch nhỏ giọng nói.

Hôm qua bọn họ đến chỗ gần trang viên trước, bất ngờ nhìn thấy Kha Giai Vân và Tư Họa đang đứng cùng nhau, bên cạnh còn có một cô gái trẻ lạ mặt.

Lẽ ra Tư Họa phải đi theo Kha Giai Vân đến trang viên, hôm nay chắc chắn sẽ xuất hiện, cho nên anh ta cố ý đến trước.

Hạ Diên Tiêu âm thầm tìm bóng dáng của Tư Họa, mãi không thấy người tới, anh ta nhớ lại chiều hôm qua. Thật trùng hợp, bọn họ vào ở cùng một khách sạn với Tư Họa, anh ta đã nhìn thấy Tư Họa.

Cô gái đó đã trưởng thành rồi.

Trong ấn tượng, cô có mái tóc đen dài uốn thành những lọn sóng lớn, gần như chỉ thích mặc những bộ quần áo màu nhạt lại mặc một chiếc váy dài màu đen, giữa từng cử chỉ đều có nét nhu mì của người phụ nữ trưởng thành.

Một cô gái trẻ bên cạnh kéo cánh tay của cô nũng nịu, cô sẽ xoa đầu cô bé tựa như một người chị, cúi đầu lắng nghe cô bé đó nói.

Tính tình cô vẫn dịu dàng, sự non nớt của ngày trước đã không còn, trở nên hấp dẫn hơn.

Anh ta biết bây giờ Tư Họa đã thay đổi rất nhiều. Anh ta đã xem đi xem lại video về cuộc thi thiết kế quốc tế rất nhiều lần, đã khắc sâu khuôn mặt ấy vào trong đầu từ lâu.

Mẹ sắp xếp những người giống Tư Họa, nhưng anh ta không thể tìm ra bóng dáng quen thuộc trong đó. Anh ta chợt nhận ra, có những người là không thể thay thế được.

Chắc chắn phải là cô mới được.

Chỉ cần cô xuất hiện, lần này anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để cô ra đi dễ dàng như hai năm trước.

“Anh, em không thấy Họa Họa đâu cả.” Hạ Vân Tịch khẽ nói bên tai Hạ Diên Tiêu.

Hạ Diên Tiêu hơi nghiêng đầu: “Cô ấy sẽ tới thôi, chốc nữa đưa đồ cho anh.”

“OK.” Hạ Vân Tịch ấn vào túi xách của mình, trong đó có món quà mà Hạ Diên Tiêu định tặng cho Tư Họa.



Lối vào của trang viên nhà họ Đường.

Một chiếc xe giá trị không nhỏ chậm rãi dừng lại, nhân viên lễ tân ở cửa nhanh chóng bước lên, nhận được chỉ thị liền mở cửa ra.

Một người đàn ông có khí chất phi thường bước xuống xe, nhìn từ xa đã thấy hấp dẫn.

Người đàn ông đứng ở cửa xe, một tay đỡ trên đầu xe, tay kia nâng lên. Một bàn tay mảnh mai như ngọc đặt lên trên lòng bàn tay của người đàn ông, Tư Họa đối diện hướng cửa xe, hai chân nhẹ nhàng chạm đất, nghiêng người bước ra ngoài.

Là một mỹ nhân trong bộ sườn xám.

Vài người xuất hiện trước sau chiếc xe đều không khỏi bị thu hút bởi cặp nam nữ có ngoại hình thần tiên này.

Tần Tục vừa xuống xe đã kéo kính râm xuống, nhìn chằm chằm hai người đó mấy lần, có hơi không dám khẳng định người phụ nữ đó có phải là Tư Họa hay không?

Cho đến khi người phụ nữ vô tình quay đầu nhìn lại, Tần Tục thầm nói không ổn, đi trước một bước tiến vào trong hội trường chính.

Không nhìn thấy Hạ Diên Tiêu, nhưng anh ta đã gặp Hạ Vân Tịch trước. Anh ta kéo người sang một bên nói nhỏ: “Anh vừa nhìn thấy Tư Họa ở bên ngoài.”

“Thật không? Vậy thì tốt quá.” Không đợi Tần Tục nói xong, Hạ Vân Tịch lập tức đi tìm anh trai: “Anh hai, cậu ấy đến rồi.”

Tần Tục đang định nói thêm, trong hội trường đã xảy ra một trận náo động nhỏ.

“Nghe nói trợ lý của Đường tiên sinh đích thân ra đón người, rốt cuộc là ai thế?”

“Tôi không biết.”

Ai cũng nghĩ đó là một vị tiền bối rất được kính trọng, nhưng không ngờ bên cạnh trợ lý lại xuất hiện một cặp nam nữ trẻ tuổi.

Trợ lý của Đường tiên sinh thân phận không thấp, nhận lệnh lão tiên sinh đi đón người, chủ yếu là để bảo vệ món quà có ý nghĩa phi phàm kia.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng cửa, Hạ Vân Tịch ghé vào tai Hạ Diên Tiêu: “Anh hai, đợi Họa Họa vào trong, em sẽ đi tìm, hay là anh trực tiếp qua đó?”

“Anh đi.”

Hạ Diên Tiêu đưa ra quyết định mà không hề do dự.

Lần này anh ta nhất định phải tóm lấy, không thể để Tư Họa rời đi lần nữa.

Hạ Diên Tiêu đang chuẩn bị hành động, trung tâm hội trường lại có động tĩnh, Tần Tục lại ngăn anh lại: “Chờ một chút nữa, Đường lão tiên sinh đi xuống rồi.”

Cùng lúc đó, người mà họ chờ đợi bấy lâu nay cũng đã xuất hiện trong tầm mắt của họ, nhưng Tư Họa… không hề đến một mình.

Hạ Vân Tịch cực kỳ kinh ngạc, lại nhìn Hạ Diên Tiêu. Mặt anh ta không biến sắc, nhưng những ngón tay buông thõng bên người dần dần nắm chặt lại.

Đường lão tiên sinh chống nạng chậm rãi đi xuống cầu thang, mọi người đều nhìn chằm chằm, cho đến khi Ngôn Tuyển và Tư Họa bước đến trước mặt, mang đồ đưa lên,

Ông tự tay cầm lấy chiếc hộp, nhìn chằm chằm vào mặt Ngôn Tuyển, nói: “Tốt, tốt, tốt.”

Đường lão đức cao vọng trọng, từng lời nói hành động đều bị người khác để ý, rõ ràng ông rất tán thưởng người trẻ đó.

Đường lão tìm thấy phong thái của người bạn già trong đôi lông mày của chàng trai, có phần nhớ nhung. Bao gồm cả người con gái đứng bên cạnh anh, với mái tóc búi gọn, vừa nhìn đôi bông tai màu xanh lục bảo lấp lánh bên tai đã hiểu ngay.

Đường lão đoán được điều gì đó, một màu thâm sâu lướt qua đáy mắt: “Vị này là?”

Ngôn Tuyển ôm lấy người con gái bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, hào phóng giới thiệu với mọi người: “Cô ấy tên là Tư Họa, là vị hôn thê của tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện