Kha Giai Vân chọn cả nửa ngày trời mà vẫn chưa chọn được con ngựa nào ưng ý, bỗng nhiên có người mời cô và Ngôn Hy đi tới một chuồng ngựa riêng biệt khác.
Nhân viên trường đua dẫn bọn họ đi giải thích: “Ngôn tiểu thư, Kha tiểu thư, Đường lão tiên sinh đặc biệt dặn dò, hai cô có thể chọn những con ngựa mà ông ấy dày công chăm sóc ở đây.
Kha Giai Vân kinh ngạc, hóa ra là được hưởng ké phúc lợi của nhà họ Ngôn.
Ngựa ở đây thật sự là ngựa tốt, Kha Giai Vân cũng không từ chối ý tốt, sau khi nhờ tư vấn thì đã chọn một con ngựa trắng có tính cách nhu thuận, rồi lại nhìn sang Ngôn Hy: “Tiểu Hy, em thì sao? Em chọn con nào?”
“Em thích con——”
Ngôn Hy chỉ về phía con ngựa tía duy nhất.
Người chăm ngựa lập tức nói: “Tính cách con ngựa tía này có hơi dữ, Ngôn tiểu thư có muốn suy nghĩ thêm một chút không?”
“Không sao đâu, tôi có thể cưỡi được.” Ngôn Hy nóng lòng muốn thử, xem ra rất hứng thú với con ngựa này.
Kha Giai Vân không kìm được giơ ngón tay cái về phía cô ấy: “Tiểu Hy, không nhìn ra em gan dạ vậy luôn đó.”
“Chị Giai Vân, em học cưỡi ngựa đã nhiều năm rồi.” Về phương diện này, Ngôn Hy rất thông thạo. Sau khi bạn đã quen thuộc với một lĩnh vực nào đó, thì sẽ không thỏa mãn với những điều bình thường nữa, mà sẽ có hứng thú với những thứ có tính thử thách hơn.
Người chăm ngựa dắt con ngựa ra, Ngôn Hy nhận lấy dây cương, đi tới vuốt nhẹ bờm ngựa của chú ngựa tía nhỏ. Tính cách ngựa tía nhỏ quả nhiên nóng nảy, quay đầu ra chỗ khác.
“Thú vị.” Ngôn Hy càng thêm hứng thú, nắm chặt lấy dây cương và bờm ngựa, leo lên bàn đạp, nghiêng người trèo lên.
“Tiểu Hy, chúng ta…” Chưa đợi Kha Giai Vân nói xong, con ngựa tía đã lao ra ngoài nhanh như một cơn gió. Kha Giai Vân bị dọa cho hết hồn, nhưng lại nhìn thấy Ngôn Hy vẫn ngồi vững trên lưng ngựa.
Con ngựa đã được thuần phục, chỉ là lo lắng không biết cơ thể nhỏ bé của Ngôn Hy có thích ứng được hay không.
“Kha tiểu thư, xin yên tâm, mỗi đoạn trên trường đua ngựa của chúng tôi đều có lắp camera, lúc nào cũng có thể quan sát thấy.” Nếu như Ngôn Hy xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì sẽ có người kịp thời tới giúp đỡ.
Bọn họ sắp xếp ổn thỏa tất cả, tính tới tính lui nhưng lại không biết Ngôn Hy là một người mù đường. Cô bé không đi theo đường của trường đua, bóng hình dần biến mất trong camera, đoạn đường tiếp theo dần dần cũng không nhìn thấy cô xuất hiện.
Người làm việc trong trường đua vội vàng báo cáo với Đường lão.
Đường lão đang khen đám thanh niên tư thế hiên ngang oai hùng, nghe thấy tiếng báo cáo thì lập tức chống gậy đứng lên đi về phía trước mấy bước.
Bọn họ có lắp đặt camera ở khu vực cố định, chính là để có thể kịp thời phát hiện tình hình ở trường đua. Bọn họ nhìn thấy kĩ thuật cưỡi ngựa của Ngôn Hy cao siêu, hoàn toàn có thể khống chế được con ngựa tía đó. Nhưng bây giờ cả người và ngựa đều không thấy tung tích đâu nữa.
Đường lão cầm chặt gậy chống, ngước mắt lên, ra lệnh cho bóng người đang đứng thẳng ở ngoài cửa: “Trì Mặc, đi tìm tiểu thư về đây.”
“Dạ.” Chàng thanh niên gật đầu rồi biến mất khỏi căn phòng.
“Đường lão, chỉ để một mình Trì Mặc đi thôi sao? Có cần phái thêm người đi theo không?” Trợ lý biết rõ mối quan hệ thân thiết giữa Đường lão và nhà họ Ngôn, đối với con cháu nhà họ Ngôn cũng vô cùng khách khí.
Đường lão giơ tay ý bảo: “Mình cậu ta là đủ rồi.”
Năng lực truy tìm tung tích của Trì Mặc rất mạnh, ông tin là không bao lâu nữa sẽ mang về tin tốt.
Ở một nơi khác, Ngôn Hy cưỡi con ngựa tía chạy lòng vòng trong rừng cây.
Vừa nãy lúc thuần phục con ngựa tía phấn khích quá nên chạy ra khỏi trường đua lúc nào cũng không biết. Cô thử trở về theo đường cũ, nhưng càng đi càng xa, cảm giác như mình đang đi vòng quanh tại chỗ: “Ngựa tía nhỏ, làm thế nào bây giờ, chúng ta lạc đường rồi.”
Con ngựa tía dường như có hơi cuống lên, Ngôn Hy cúi người vuốt ve nó: “Ngựa nhỏ, sao mày còn sốt ruột hơn cả tao thế. Mặc dù chúng ta lạc đường rồi, nhưng không sao đâu, anh trai tao sẽ tìm thấy chúng ta.”
Từ nhỏ đến lớn, cho dù cô gặp phải bất kỳ khó khăn gì, cuối cùng anh trai cô đều sẽ xuất hiện, bảo vệ cô.
Trong lòng Ngôn Hy, anh trai cô rất giỏi, vì thế nên cô không sợ.
Trong lúc tìm đường, Ngôn Hy lại phát hiện, con ngựa tía này thật ngốc, lúc chui qua chỗ có một đống cây chụm lại đã tự làm mình mắc kẹt ở đó.
“Hahahaha.” Ngôn Hy bị dáng vẻ khôi hài của ngựa tía chọc cười, không thể không xuống ngựa.
Xung quanh đầy những cành cây chằng chịt, mặt đất không bằng phẳng, Ngôn Hy cẩn thận từng tí một. Con ngựa nhỏ bỗng nhiên nóng nảy, cố tình hất cô một cái, Ngôn Hy ngã xuống, đập mạnh mông xuống đất.
Thật là không dám tin, con ngựa ngốc vừa nãy còn kề vai tác chiến, giờ lại trở mặt không nhận người quen.
Ngôn Hy nghiêng người xoa xoa mông, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa, cô ngẩng đầu nhìn qua, có một người đàn ông thân hình cao lớn đang cưỡi trên ngựa đi tới trước mặt cô.
Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống, Ngôn Hy ngồi trên đất ngơ ngác nhìn anh.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống từng mảng ánh sáng loang lổ, làm nổi bật gương mặt góc cạnh của người đàn ông, trong mắt ẩn giấu một tia sáng sắc bén. Ở góc lông mày có một vết sẹo nhỏ màu nâu, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh, trái ngược với tính cách ngỗ ngược.
Mặt mày Ngôn Hy tỉnh rụi, chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào anh, cho đến khi người đó lên tiếng: “Ngôn Hy?”
“Anh biết tôi?”
“Đường lão bảo tôi đưa cô về.”
“Là Đường lão bảo anh tới sao, anh có chứng cứ gì không?”
Trì Mặc nghiêng người xuống ngựa, đưa điện thoại cho cô, bảo cô tự mình nói chuyện với Đường lão, đó là cách chứng minh nhanh nhất.
Ngôn Hy thử đứng dậy thì phát hiện ra, cô tự làm mình trật chân rồi.
Chắc là do tư thế lúc ngã xuống hơi kỳ quặc, đập vào mông lại còn bị trật chân, có hơi đau đớn.
Ý thức được điều này, Ngôn Hy vội vàng xin lỗi người tới giúp đỡ mình: “Xin lỗi, tôi làm mình trật chân rồi.”
Không thể nào để cưỡi con ngựa tía quay về.
Trì Mặc buộc con ngựa tía lại, ra hiệu cô lên một con ngựa khác: “Tôi đưa cô về.”
Ngôn Hy vô thức che lấy phía sau: “Không cưỡi ngựa được, mông đau.”
Trì Mặc: “…”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng cũng có một bên thất bại.
Ba phút sau, hai con ngựa bị buộc lại tại chỗ, Ngôn Hy nằm úp trên tấm lưng rộng của người đàn ông xa lạ, cảm thấy rất mới lạ: “Cảm ơn anh, ân nhân, anh tên là gì vậy?”
Nghe thấy hai chữ đó, người đàn ông đang cõng cô trên lưng chợt ngây ngẩn cả người, sau đó tiếp tục cõng Ngôn Hy đi về phía trước, ra khỏi rừng cây.
Mãi một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, Ngôn Hy nghiêng đầu lặp lại câu hỏi một lần nữa vào tai anh: “Tại sao anh không trả lời câu hỏi của tôi vậy? Anh tên là gì thế?”
“Quan trọng không?” Bước đi của anh vững chắc, giọng nói trầm thấp.
“Tất nhiên rồi, anh cứu tôi, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh tử tế.” Có ơn phải báo, là nguyên tắc sống mà Ngôn Hy cô luôn làm theo.
Ngôn Hy vô thức gật đầu, cằm cô chạm vào vai của anh, gõ nhẹ hai cái, người đàn ông chợt nheo mắt lại.
Lần nữa hướng ánh mắt về phía trước, tầm nhìn phóng khoáng, người đàn ông chầm chậm mở miệng, thấp giọng nói ra hai chữ: “Trì Mặc.”
–
Lúc Ngôn Hy bình an quay về trường đua ngựa, những người cưỡi ngựa chạy cả hành trình vẫn chưa quay về. Trì Mặc đưa cô đến phòng y tế, Đường lão cũng đích thân qua thăm: “Con nhóc Tiểu Hy này, mau để cho ông xem nào.”
“Ông Đường, cháu không sao ạ.” Trên người cô không có vết thương, chỉ là bị ngã nội thương một chút.
“Ông Đường, Trì Mặc đâu ạ?” Ngôn Hy ngó trước ngó sau tìm khắp cả phòng mà vẫn không nhìn thấy người mình muốn tìm.
“Cậu ra có nhiệm vụ khác rồi, sao thế? Cháu muốn tìm cậu ta?”
“Dạ dạ.” Ngôn Hy gật đầu: “Anh ấy cứu cháu, cháu muốn cảm ơn anh ấy.”
“Đó là trách nhiệm của cậu ta. Nếu như cháu cảm thấy không đủ thì ông sẽ tăng lương cho cậu ta.” Đường lão vô cùng cưng chiều cô cháu gái nhỏ này.
“Cảm ơn ông Đường.” Cô nở nụ cười ngọt ngào, cũng không oán trách việc bị thương, cuộc đời không có phiền não.
Những người quay trở lại trường đua cũng lần lượt đến thăm cô. Ngôn Tuyển nghe nói em gái chọn cưỡi con ngựa tía có tính cách hung dữ đó, lại còn bị lạc đường trong rừng cây, ngã trật chân.
Ngôn Hy có hơi sợ bị mắng, ai biết được sau khi anh trai hỏi tình hình sức khỏe của cô xong lại đi qua vỗ nhẹ lên đầu cô: “Cô bạn nhỏ, lớn như vậy rồi mà vẫn còn lạc đường.”
Ngôn Hy thở phào một hơi, gương mặt nở nụ cười tươi, đang định làm nũng với anh trai thì nghe thấy một câu mà không được phép làm trái: “Ngày mai đưa em về Cảnh Thành.”
Nụ cười trên mặt chợt đông cứng, Ngôn Hy bĩu môi, không vui cho lắm: “Anh, em vẫn chưa chơi đã mà.”
“Em quên mất mình vẫn đang là một sinh viên à.” Bây giờ là tháng 9, sắp phải đi học lại rồi, chỉ vì yến tiệc của Đường lão nên mới châm chước cho cô chơi thêm vài ngày.
Đơn xin nghỉ vẫn còn đang để bên trường, vẫn phải để cô tự mình quay về hủy bỏ, điểm này Ngôn Hy không có cách nào kháng nghị. Cô ôm lấy chị dâu khóc cũng không tác dụng, đành len lén làm mặt quỷ sau lưng Ngôn Tuyển.
Cuối cùng vẫn là Tư Họa dỗ cô: “Tiểu Hy đi học chăm chỉ, sau này được nghỉ sẽ lại có thời gian đi chơi, thuận tiện dưỡng thương ở chân của em cho tốt.”
Ngôn Hy chỉ có thể chấp nhận số phận.
Ai bảo cô vẫn chỉ là một cô sinh viên đáng thương chứ.
*
Cưỡi ngựa cả một ngày, buổi tối quay về khách sạn liền cảm thấy eo mỏi lưng đau. Tư Họa về đi tắm, thay bỏ quần áo dính đầy mồ hôi xong hoàn toàn không muốn cử động nữa.
Trong lúc đợi Ngôn Tuyển đi tắm, cô đã tùy ý nằm trên giường ngủ thiếp đi mất.
Nhìn thấy Tư Họa nằm nghiêng ngả ở bên giường, Ngôn Tuyển nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong phòng tìm đồ, sau đó cắt ra một mảnh giấy dài nhỏ. Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, cẩn thận nhấc ngón tay cô lên rồi thử quấn mảnh giấy nhỏ vào.
Mảnh giấy được nhét vào giữa ngón tay, Tư Họa vô thức nhấc tay lên, Ngôn Tuyển theo phản xạ lùi lại phía sau, mảnh giấy bị Tư Họa kẹp giữa các ngón tay mang đi luôn rồi.
“Sao vẫn còn chưa đi ngủ.” Cô ngủ tới mức mộng mị mơ màng, quên hết cả thời gian.
Ngôn Tuyển khẽ tiếng đáp lại: “Ngủ bây giờ đây.”
Tư Họa vẫn chưa phát hiện ra chỗ nào không đúng, Ngôn Tuyển muốn lấy lại mảnh giấy đó nên lập tức nằm lên giường, tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại đèn ngủ. Như này thì anh có thể nhìn thấy, còn Tư Họa thì không.
Vẫn còn chưa kịp hành động thì cô gái bên cạnh đã quấn lấy, yếu ớt đòi được ôm: “Ôm.”
Cô thích được dính lấy Ngôn Tuyển mà ngủ, giống như trong giấc mơ, cũng có mùi hương thoang thoảng ấy đồng hành.
Trước đây Ngôn Tuyển sẽ chủ động ôm chặt lấy cô hơn, cơ mà hôm nay, anh vẫn còn chuyện quan trọng khác phải làm.
Cánh tay Ngôn Tuyển luồn qua dưới nách cô, vỗ nhẹ, cảm nhận được cô không còn cử động linh tinh nữa thì nhẹ nhàng di chuyển, lấy lại mảnh giấy đang bị cô đè giữa ngón tay và chăn.
Sáng sớm hôm sau, Tư Họa quay người dụi dụi mắt rồi chầm chậm mở ra, trời đã sáng rõ.
“Đồ ăn sáng ở trên bàn, dậy ăn đi.” Ngôn Tuyển đã đánh răng rửa mặt xong.
“Ứ, không muốn dậy.” Tư Họa ngồi lên, rồi lại cong người, chúi đầu xuống dưới.
Nhìn dáng vẻ trả lời của cô, Ngôn Tuyển cảm thấy buồn cười, anh đi qua đỡ đầu cô dậy. Tư Họa thuận thế kéo luôn người ngồi xuống bên giường, hai chân thò ra từ trong chăn, quỳ lên chăn, đầu chôn trong hõm cổ Ngôn Tuyển, một lúc lâu sau mới cảm giác tinh thần của mình đã hồi phục lại.
Sau khi ở chung phòng với Tư Họa, Ngôn Tuyển còn phát hiện ra một phúc lợi, đó chính là…
Buổi sáng khi Tư Họa thức dậy, nếu như vẫn chưa tỉnh ngủ thì cả người sẽ mơ mơ hồ hồ, vô cùng bám người.
Anh cũng không có sức kháng cự.
Hai người ăn sáng xong đã là 9 rưỡi.
Bọn họ bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, Ngôn Tuyển lại hỏi một lần nữa: “Em quay về cùng với anh hay là vẫn còn kế hoạch khác?”
“Em sẽ ở đây thêm mấy ngày nữa.”
Hôm qua Kha Giai Vân âm thầm nói với cô, sau khi về đến nội thành sẽ đi tìm bạn trai nói chuyện nghiêm túc. Không biết hai người nói chuyện sẽ có kết quả gì, đề phòng lỡ như, cô sẽ ở lại thêm mấy ngày, đợi Kha Giai Vân và bạn trai nói chuyện rõ ràng với nhau rồi sẽ đi.
“Thật sự không muốn để em một mình ở lại chỗ này.”
“Có phải là anh lo lắng, người đó sẽ đến tìm em không?”
Trên mặt Ngôn Tuyển vẫn trưng ra nụ cười như trước, không thừa nhận cũng không bác bỏ.
“Em bảo đảm sẽ không đi gặp anh ta.” Tư Họa tóm lấy tay anh, cưỡng chế móc lấy ngón út, ngoắc tay đóng dấu.
“Đây là trò mà chỉ có các bạn nhỏ mới chơi thôi.” Thế nhưng Ngôn tiên sinh lại cong môi cười vì hành động trẻ con này.
“Ngôn tiên sinh, anh không biết phát hiện ra, khi mình ghen thì giống hệt một cậu bạn nhỏ sao?” Phá vỡ chút tâm tư nhỏ bé của Ngôn tiên sinh, cô phì cười.
Buổi chiều, Tư Họa nói lời chào tạm biệt với hai anh em nhà họ Ngôn ở sân bay.
Khung cảnh chia tay của đôi tình nhân lúc nào cũng có chút lưu luyến, bịn rịn như vậy.
Liếc thấy anh trai cúi đầu hôn lên trán chị dâu một cái, Ngôn Hy lập tức che mắt lại, nhưng trong lòng vẫn tò mò không cưỡng lại được đành len lén hé ngón tay nhìn trộm.
Dường như cô nhìn thấy xung quanh anh chị cô ngập tràn toàn những bong bóng màu hồng, cái này đại khái gọi là—— ngọt ngào.
Những người đang yêu, đều sẽ như vậy sao?
Cô cũng muốn tìm một người yêu thử coi sao.
Tiễn hai anh em xong, Tư Họa bắt xe từ sân bay về chung cư của Kha Giai Vân, trên đường đi bất ngờ nhận được điện thoại của Đường Dự Văn: “Quỹ từ thiện chuẩn bị phát động một kì hoạt động công ích mới, người phụ trách chưa từng gặp em nên đã liên hệ với anh. Bởi vì trước đây em bận rộn học tập ở nước ngoài nên không làm phiền em, bây giờ em đã nhận được bằng tốt nghiệp thì hoạt động lần này em tự mình đi đi.
“Đường sư huynh…”
“Stop, không có thương lượng gì hết. Lúc đầu mẹ em thành lập quỹ từ thiện là vì em, nên do em tự tay tiếp quản từ lâu rồi mới phải.”
“Mấy năm nay sư huynh cũng đổ vào đó không ít tâm huyết rồi mà.” Đường Dự Văn giúp đỡ quản lý nhiều năm như vậy, khiến cho nó phát triển ngày càng tốt hơn, tài sản cá nhân đầu tư vào trong đó chắc chắn cũng không phải là con số nhỏ.
Đường Dự Văn hiểu ý của cô, nhưng anh nói: “So với công ơn dạy dỗ của cô, thì những thứ này có đáng là gì.”
Nếu như không có Susan, căn bản có lẽ anh ta sẽ không đi được đến bước ngày hôm nay. So với thân phận và địa vị bản thân có hiện giờ, thì chút tiền bạc này có là gì đâu.
“Em hiểu rồi.”
Đó là món quà mẹ dành tặng cho cô, cũng là kỷ niệm để lại cho cô, nên nghiêm túc tiếp quản.
Hơn nữa, tổ chức hoạt động công ích, cũng là việc tốt.
Mẹ thành lập quỹ từ thiện đã mười mấy năm, nếu nghiêm túc tổ chức một buổi hoạt động công ích thì sức ảnh hưởng tương đối lớn. Đến lúc đó, những nhà từ thiện và các doanh nghiệp muốn nhân cơ hội lộ diện đều sẽ tích cực tham gia.
“Haiz…”
Nghĩ thôi đã thấy mệt.
–
Cả buổi chiều Kha Giai Vân không có ở nhà, Tư Họa nhìn thấy lời nhắn của cô ấy, nói là đi tìm bạn trai cũ hỏi rõ nguyên nhân.
Đến giờ cơm tối, Tư Họa vẫn chuẩn bị đồ ăn cho hai người, đồ ăn vừa đặt lên bàn thì ngoài cửa truyền tới tiếng động. Cô nhìn thấy Kha Giai Vân đi trên đôi giày cao chót vót, khí thể hùng hổ từ bên ngoài bước vào.
Vừa cởi giày cao gót ra, cô ấy đi chân đất trên sàn, hai chân mở rộng, tay chống eo, lớn tiếng mắng: “Mẹ nó.”
Tư Họa không hiểu chuyện gì.
Trông không giống đau lòng, cũng không giống thù hận, phản ứng này là có ý gì?
“Cậu nói xem, đám đàn ông kia rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy? Là vì nhà mình giàu có, tự cảm giác không xứng nên đòi chia tay với mình. Thế lúc đầu theo đuổi mình thì não bị keo dán chặt vào rồi đúng không?”
Lúc trước khi bắt đầu đã biết rõ thân phận của cô, bây giờ yêu nhau một năm rồi lại nói với cô rằng: “Xin lỗi, là anh không nên chọc vào em, bây giờ cũng nên ai về chỗ đó rồi.”
Cô vẫn là đại tiểu thư cao cao tại thượng, còn anh trở lại thế giới bình thường thuộc về riêng mình.
“Bây giờ đã là thời đại nào rồi chứ, vẫn còn giở cái trò phân chia giai cấp với mình?”
Tư Họa giúp cô ấy bình tĩnh: “Đúng là không nên vì gia thế, thân phận mà đi đánh giá một người. Cái gọi là môn đăng hộ đối, là muốn hai người các cậu tự mình có thể hòa nhập vào thế giới của đối phương.”
Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng cuộc sống thì không phải. Chỉ có mỗi tấm lòng chân thật, nếu như phía người kia đến bây giờ vẫn cảm thấy tự ti, cho rằng khoảng cách giữa mình và Kha Giai Vân là rất lớn, không cách nào để hòa hợp thì tình cảm sớm muộn gì cũng sẽ tan.
“Giai Vân, cậu đã nghĩ làm sao anh ta gia nhập vào hội bạn bè của cậu, và cậu sẽ tham gia vào cuộc sống của anh ta kiểu gì chưa?” Một câu của Tư Họa đã hỏi trúng vấn đề mấu chốt.
Kha Giai Vân nhớ lại, lúc bản thân mình điên cuồng đi mua sắm cùng hội chị em, lúc tiêu tiền cả mấy trăm nghìn tệ, thì bạn trai vẫn còn đang phát sầu vì trả tiền mua nhà lần đầu.
Cô đề nghị giúp đỡ nhưng đối phương lại có kiêu ngạo của riêng mình, không chịu nhận. Cũng là vì những thứ đó, mà cô ngày càng thích tính kiên trì của bạn trai mình, nhưng lại bỏ qua cuộc sống của bọn họ, cực kì không bình đẳng.
Hơn nữa gia đình bạn trai cô, bây giờ Kha Giai Vân nhớ lại vẫn nổi da gà khắp cả người: “Họ hàng nhà anh ấy rất kì lạ, mình mới gặp qua một lần, thiếu chút nữa thì bị bọn họ quấn lấy, sau đó cũng không muốn đi nữa.”
“Cậu xem, trước đây giữa hai người tồn tại nhiều vấn đề chưa giải quyết như thế, thậm chí trước giờ không có ai nghĩ qua sau này gặp phải những vấn đề khác thì phải làm thế nào?” Tình yêu mà chỉ nghĩ đến hiện giờ tự do, tùy hứng mà không nghĩ đến tương lai thì căn bản không dài lâu được.
“Như cậu nói đó, anh ấy là một người có thể thật sự là rất ưu tú, cũng rất có chí khí. Nhưng mỗi người đều có gia đình và môi trường sống của riêng mình, không thể nào chia cắt được, hoặc là hai người chung sức tìm cách giải quyết, hoặc là chỉ có thể…”
Không cách nào giải quyết, thì chỉ có thể chia tay.
“Lúc đầu cậu ngốc như vậy, sao bây giờ lại đến lượt cậu giảng đạo lý cho mình rồi.”
“Không biết à nha, dường như hai năm nay giác ngộ được khá nhiều.” Tư Họa chống tay lên má.
“Là kinh nghiệm rút ra được từ chỗ Ngôn tiên sinh nhà cậu hả?”
“Đó là một loại cảm giác, có thể lĩnh hội nhưng không thể truyền đạt lại.”
Cũng giống như lúc đầu cô thích Hạ Diên Tiêu vậy, nhưng bởi vì không có cách nào giao tiếp với nhau, không hòa nhập được vào gia đình và vòng bạn bè của anh ta, nên đâu đâu cũng là mâu thuẫn và vấn đề.
Nhưng sau này, cô gặp được Ngôn Tuyển.
Bọn họ rất ăn ý, bất kể là từ cá nhân hai người, hay là bạn bè và gia đình. Bà nội dễ gần, em gái đáng yêu, bạn bè thân thiện khiến cho cô thuận lợi hòa nhập vào trong cuộc sống của Ngôn Tuyển, vậy nên tình cảm ngày càng tốt hơn.
Bây giờ biết rõ ngọn nguồn vấn đề, còn làm thế nào để giải quyết, có thể giải quyết hay không, thì phải xem lựa chọn của Kha Giai Vân và bạn trai.
Khai thông tâm lý cho Kha Giai Vân có tác dụng, Tư Họa cũng thở phào một hơi, trong lòng nghĩ, có thể chuẩn bị quay về Cảnh Thành được rồi.
Cô rửa mặt các thứ rồi quay về phòng, nhìn thời gian, cũng đến lúc nên gọi điện thoại cho bạn trai rồi.
Tư Họa ngồi trên bậu cửa sổ, cầm gối đệm đặt vào sau lưng, đang định gửi tin nhắn cho Ngôn Tuyển thì trên màn hình chợt nhảy ra một số điện thoại lạ, hiển thị vị trí là ở Dung Thành.
Tư Họa lựa chọn nghe máy: “Alo, xin chào?”
“Họa Họa.”
Nghe thấy giọng nói đó, Tư Họa trực tiếp tắt máy.
Thế nhưng đối phương liên tục gọi tới, còn đổi số, như này thì làm sao cô gọi cho Ngôn Tuyển được?
Không biết là lần thứ mấy, Tư Họa lại nghe, đối phương không cố tình kéo dài thời gian nữa, tranh thủ lúc cô còn chưa tắt máy đã nhanh chóng nói: “Họa Họa, em đã trốn anh mấy ngày rồi, xuống đây gặp nhau một lần đi.”
“Anh đang đứng ở dưới chỗ đèn đường của tòa nhà.” Nơi ở của Kha Giai Vẫn luôn không đổi, hai năm trước Hạ Diên Tiêu đã biết rõ nơi này.
Tư Họa ngồi bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra liếc một cái, chỉ nhìn thấy một loạt ánh sáng mờ ảo: “Tôi không trốn anh, chỉ là cảm thấy không có chuyện gì để nói nên cũng không cần thiết phải gặp mặt.”
Người đó vẫn không chịu đi, trong điện thoại năn nỉ cô xuống dưới gặp mặt một lần.
Tư Họa thở dài: “Hạ Diên Tiêu, tôi có một câu hỏi.”
“Em nói đi.” Giọng điệu Hạ Diên Tiêu gấp gáp, chỉ sợ bỏ lỡ thông tin liên quan đến cô.
Tư Họa mở miệng hỏi: “Anh có biết, tôi có bệnh quáng gà không?”
Bên kia chìm vào sự trầm lặng chết chóc.
“Không biết, đúng không?” Từ phản ứng im lặng của Hạ Diên Tiêu đã cho thấy kết quả, Tư Họa chợt cười: “Tôi bị bệnh quáng gà, thế nên cho dù anh đứng dưới đó bao lâu đi nữa, thì tôi cũng không nhìn thấy.”
Có lẽ với thị lực của người bình thường thì có thể nhìn thấy một cái bóng, nhưng những gì cô nhìn thấy, chỉ là một màu đen kịt.
“Vậy nên, anh đi đi, không cần gọi điện thoại tới nữa, tôi sẽ không nghe đâu, cũng sẽ không gặp anh.”
“Tôi đã có chồng sắp cưới rồi, xin Hạ tiên sinh hãy tự trọng.”
Lời đã nói xong, Tư Họa tắt điện thoại.
Chỉ là vào một giây cuối cùng khi tắt máy, dường như nghe thấy người kia nói một câu: “Anh sẽ luôn đợi em.”
Tư Họa lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.
Một cơn gió thổi vào, cô đóng cửa sổ rồi kéo rèm lại.
Không biết Ngôn tiên sinh bây giờ đang làm gì, cô gửi tin nhắn cũng không trả lời. Tư Họa nằm trên giường lướt xem video, thấp thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, Ngôn tiên sinh gọi điện thoại tới: “Xin lỗi cục cưng, vừa nãy ở trong phòng sách, không nhìn thấy tin nhắn.”
Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau, bất tri bất giác đã mười mấy phút trôi qua. Tiếng mưa ngày càng to, Tư Họa đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chỗ em hình như mưa rồi.”
“Kiểm tra xem cửa sổ đã đóng kĩ chưa, ngủ sớm đi, ngủ rồi sẽ không nghe thấy tiếng mưa nữa.” Anh biết Tư Họa không thích trời mưa, nghe thấy tiếng mưa sẽ cảm thấy buồn bực.
“Vậy thì chúc ngủ ngon nha.”
“Cục cưng ngủ ngon, sớm quay về nhé.”
Hai người nói chúc ngủ ngon xong, Tư Họa bỏ điện thoại xuống, vươn tay tắt đèn trong phòng, mang theo câu chúc ngủ ngon ngọt ngào của bạn trai, nhắm mắt, an tâm rơi vào giấc ngủ.
Dưới đèn đường, nước mưa vô tình trút thẳng xuống người Hạ Diên Tiêu, anh ta nắm chặt lấy điện thoại, vẫn kiên quyết không rời nửa bước.
Tại trang viên, Ngôn Tuyển quấn lấy Tư Họa không rời, làm cho anh ta không tìm được cơ hội. Không dễ dàng gì mới biết được hiện giờ Tư Họa một mình ở lại Dung Thành, anh ta liền vội vàng chạy tới đây, chỉ vì muốn xin cô gặp mặt một lần.
Câu hỏi đó của Tư Họa giống như một đòn giáng mạnh vào anh ta.
Anh ta không biết…
Vậy mà anh ta lại không biết, Tư Họa bị bệnh quáng gà.
Hạ Diên Tiêu tự hỏi lòng mình, rốt cuộc lúc đầu anh ta đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ?
Anh ta nghênh đón mưa gió, kiên cường đứng đợi dưới lầu, coi như là chịu phạt, trừng phạt cho hành động ngu xuẩn năm đó của mình, trừng phạt cho sự động lòng và không nỡ sau này.
Anh ta nhất định, phải đứng đây đợi bằng được Tư Họa!
*Tác giả có lời muốn nói:
Haha, có thể mọi người không chú ý đến dòng thời gian, sắp tới sinh nhật của Họa Họa rồi.
Nhân viên trường đua dẫn bọn họ đi giải thích: “Ngôn tiểu thư, Kha tiểu thư, Đường lão tiên sinh đặc biệt dặn dò, hai cô có thể chọn những con ngựa mà ông ấy dày công chăm sóc ở đây.
Kha Giai Vân kinh ngạc, hóa ra là được hưởng ké phúc lợi của nhà họ Ngôn.
Ngựa ở đây thật sự là ngựa tốt, Kha Giai Vân cũng không từ chối ý tốt, sau khi nhờ tư vấn thì đã chọn một con ngựa trắng có tính cách nhu thuận, rồi lại nhìn sang Ngôn Hy: “Tiểu Hy, em thì sao? Em chọn con nào?”
“Em thích con——”
Ngôn Hy chỉ về phía con ngựa tía duy nhất.
Người chăm ngựa lập tức nói: “Tính cách con ngựa tía này có hơi dữ, Ngôn tiểu thư có muốn suy nghĩ thêm một chút không?”
“Không sao đâu, tôi có thể cưỡi được.” Ngôn Hy nóng lòng muốn thử, xem ra rất hứng thú với con ngựa này.
Kha Giai Vân không kìm được giơ ngón tay cái về phía cô ấy: “Tiểu Hy, không nhìn ra em gan dạ vậy luôn đó.”
“Chị Giai Vân, em học cưỡi ngựa đã nhiều năm rồi.” Về phương diện này, Ngôn Hy rất thông thạo. Sau khi bạn đã quen thuộc với một lĩnh vực nào đó, thì sẽ không thỏa mãn với những điều bình thường nữa, mà sẽ có hứng thú với những thứ có tính thử thách hơn.
Người chăm ngựa dắt con ngựa ra, Ngôn Hy nhận lấy dây cương, đi tới vuốt nhẹ bờm ngựa của chú ngựa tía nhỏ. Tính cách ngựa tía nhỏ quả nhiên nóng nảy, quay đầu ra chỗ khác.
“Thú vị.” Ngôn Hy càng thêm hứng thú, nắm chặt lấy dây cương và bờm ngựa, leo lên bàn đạp, nghiêng người trèo lên.
“Tiểu Hy, chúng ta…” Chưa đợi Kha Giai Vân nói xong, con ngựa tía đã lao ra ngoài nhanh như một cơn gió. Kha Giai Vân bị dọa cho hết hồn, nhưng lại nhìn thấy Ngôn Hy vẫn ngồi vững trên lưng ngựa.
Con ngựa đã được thuần phục, chỉ là lo lắng không biết cơ thể nhỏ bé của Ngôn Hy có thích ứng được hay không.
“Kha tiểu thư, xin yên tâm, mỗi đoạn trên trường đua ngựa của chúng tôi đều có lắp camera, lúc nào cũng có thể quan sát thấy.” Nếu như Ngôn Hy xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì sẽ có người kịp thời tới giúp đỡ.
Bọn họ sắp xếp ổn thỏa tất cả, tính tới tính lui nhưng lại không biết Ngôn Hy là một người mù đường. Cô bé không đi theo đường của trường đua, bóng hình dần biến mất trong camera, đoạn đường tiếp theo dần dần cũng không nhìn thấy cô xuất hiện.
Người làm việc trong trường đua vội vàng báo cáo với Đường lão.
Đường lão đang khen đám thanh niên tư thế hiên ngang oai hùng, nghe thấy tiếng báo cáo thì lập tức chống gậy đứng lên đi về phía trước mấy bước.
Bọn họ có lắp đặt camera ở khu vực cố định, chính là để có thể kịp thời phát hiện tình hình ở trường đua. Bọn họ nhìn thấy kĩ thuật cưỡi ngựa của Ngôn Hy cao siêu, hoàn toàn có thể khống chế được con ngựa tía đó. Nhưng bây giờ cả người và ngựa đều không thấy tung tích đâu nữa.
Đường lão cầm chặt gậy chống, ngước mắt lên, ra lệnh cho bóng người đang đứng thẳng ở ngoài cửa: “Trì Mặc, đi tìm tiểu thư về đây.”
“Dạ.” Chàng thanh niên gật đầu rồi biến mất khỏi căn phòng.
“Đường lão, chỉ để một mình Trì Mặc đi thôi sao? Có cần phái thêm người đi theo không?” Trợ lý biết rõ mối quan hệ thân thiết giữa Đường lão và nhà họ Ngôn, đối với con cháu nhà họ Ngôn cũng vô cùng khách khí.
Đường lão giơ tay ý bảo: “Mình cậu ta là đủ rồi.”
Năng lực truy tìm tung tích của Trì Mặc rất mạnh, ông tin là không bao lâu nữa sẽ mang về tin tốt.
Ở một nơi khác, Ngôn Hy cưỡi con ngựa tía chạy lòng vòng trong rừng cây.
Vừa nãy lúc thuần phục con ngựa tía phấn khích quá nên chạy ra khỏi trường đua lúc nào cũng không biết. Cô thử trở về theo đường cũ, nhưng càng đi càng xa, cảm giác như mình đang đi vòng quanh tại chỗ: “Ngựa tía nhỏ, làm thế nào bây giờ, chúng ta lạc đường rồi.”
Con ngựa tía dường như có hơi cuống lên, Ngôn Hy cúi người vuốt ve nó: “Ngựa nhỏ, sao mày còn sốt ruột hơn cả tao thế. Mặc dù chúng ta lạc đường rồi, nhưng không sao đâu, anh trai tao sẽ tìm thấy chúng ta.”
Từ nhỏ đến lớn, cho dù cô gặp phải bất kỳ khó khăn gì, cuối cùng anh trai cô đều sẽ xuất hiện, bảo vệ cô.
Trong lòng Ngôn Hy, anh trai cô rất giỏi, vì thế nên cô không sợ.
Trong lúc tìm đường, Ngôn Hy lại phát hiện, con ngựa tía này thật ngốc, lúc chui qua chỗ có một đống cây chụm lại đã tự làm mình mắc kẹt ở đó.
“Hahahaha.” Ngôn Hy bị dáng vẻ khôi hài của ngựa tía chọc cười, không thể không xuống ngựa.
Xung quanh đầy những cành cây chằng chịt, mặt đất không bằng phẳng, Ngôn Hy cẩn thận từng tí một. Con ngựa nhỏ bỗng nhiên nóng nảy, cố tình hất cô một cái, Ngôn Hy ngã xuống, đập mạnh mông xuống đất.
Thật là không dám tin, con ngựa ngốc vừa nãy còn kề vai tác chiến, giờ lại trở mặt không nhận người quen.
Ngôn Hy nghiêng người xoa xoa mông, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa, cô ngẩng đầu nhìn qua, có một người đàn ông thân hình cao lớn đang cưỡi trên ngựa đi tới trước mặt cô.
Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống, Ngôn Hy ngồi trên đất ngơ ngác nhìn anh.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống từng mảng ánh sáng loang lổ, làm nổi bật gương mặt góc cạnh của người đàn ông, trong mắt ẩn giấu một tia sáng sắc bén. Ở góc lông mày có một vết sẹo nhỏ màu nâu, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh, trái ngược với tính cách ngỗ ngược.
Mặt mày Ngôn Hy tỉnh rụi, chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào anh, cho đến khi người đó lên tiếng: “Ngôn Hy?”
“Anh biết tôi?”
“Đường lão bảo tôi đưa cô về.”
“Là Đường lão bảo anh tới sao, anh có chứng cứ gì không?”
Trì Mặc nghiêng người xuống ngựa, đưa điện thoại cho cô, bảo cô tự mình nói chuyện với Đường lão, đó là cách chứng minh nhanh nhất.
Ngôn Hy thử đứng dậy thì phát hiện ra, cô tự làm mình trật chân rồi.
Chắc là do tư thế lúc ngã xuống hơi kỳ quặc, đập vào mông lại còn bị trật chân, có hơi đau đớn.
Ý thức được điều này, Ngôn Hy vội vàng xin lỗi người tới giúp đỡ mình: “Xin lỗi, tôi làm mình trật chân rồi.”
Không thể nào để cưỡi con ngựa tía quay về.
Trì Mặc buộc con ngựa tía lại, ra hiệu cô lên một con ngựa khác: “Tôi đưa cô về.”
Ngôn Hy vô thức che lấy phía sau: “Không cưỡi ngựa được, mông đau.”
Trì Mặc: “…”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng cũng có một bên thất bại.
Ba phút sau, hai con ngựa bị buộc lại tại chỗ, Ngôn Hy nằm úp trên tấm lưng rộng của người đàn ông xa lạ, cảm thấy rất mới lạ: “Cảm ơn anh, ân nhân, anh tên là gì vậy?”
Nghe thấy hai chữ đó, người đàn ông đang cõng cô trên lưng chợt ngây ngẩn cả người, sau đó tiếp tục cõng Ngôn Hy đi về phía trước, ra khỏi rừng cây.
Mãi một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, Ngôn Hy nghiêng đầu lặp lại câu hỏi một lần nữa vào tai anh: “Tại sao anh không trả lời câu hỏi của tôi vậy? Anh tên là gì thế?”
“Quan trọng không?” Bước đi của anh vững chắc, giọng nói trầm thấp.
“Tất nhiên rồi, anh cứu tôi, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh tử tế.” Có ơn phải báo, là nguyên tắc sống mà Ngôn Hy cô luôn làm theo.
Ngôn Hy vô thức gật đầu, cằm cô chạm vào vai của anh, gõ nhẹ hai cái, người đàn ông chợt nheo mắt lại.
Lần nữa hướng ánh mắt về phía trước, tầm nhìn phóng khoáng, người đàn ông chầm chậm mở miệng, thấp giọng nói ra hai chữ: “Trì Mặc.”
–
Lúc Ngôn Hy bình an quay về trường đua ngựa, những người cưỡi ngựa chạy cả hành trình vẫn chưa quay về. Trì Mặc đưa cô đến phòng y tế, Đường lão cũng đích thân qua thăm: “Con nhóc Tiểu Hy này, mau để cho ông xem nào.”
“Ông Đường, cháu không sao ạ.” Trên người cô không có vết thương, chỉ là bị ngã nội thương một chút.
“Ông Đường, Trì Mặc đâu ạ?” Ngôn Hy ngó trước ngó sau tìm khắp cả phòng mà vẫn không nhìn thấy người mình muốn tìm.
“Cậu ra có nhiệm vụ khác rồi, sao thế? Cháu muốn tìm cậu ta?”
“Dạ dạ.” Ngôn Hy gật đầu: “Anh ấy cứu cháu, cháu muốn cảm ơn anh ấy.”
“Đó là trách nhiệm của cậu ta. Nếu như cháu cảm thấy không đủ thì ông sẽ tăng lương cho cậu ta.” Đường lão vô cùng cưng chiều cô cháu gái nhỏ này.
“Cảm ơn ông Đường.” Cô nở nụ cười ngọt ngào, cũng không oán trách việc bị thương, cuộc đời không có phiền não.
Những người quay trở lại trường đua cũng lần lượt đến thăm cô. Ngôn Tuyển nghe nói em gái chọn cưỡi con ngựa tía có tính cách hung dữ đó, lại còn bị lạc đường trong rừng cây, ngã trật chân.
Ngôn Hy có hơi sợ bị mắng, ai biết được sau khi anh trai hỏi tình hình sức khỏe của cô xong lại đi qua vỗ nhẹ lên đầu cô: “Cô bạn nhỏ, lớn như vậy rồi mà vẫn còn lạc đường.”
Ngôn Hy thở phào một hơi, gương mặt nở nụ cười tươi, đang định làm nũng với anh trai thì nghe thấy một câu mà không được phép làm trái: “Ngày mai đưa em về Cảnh Thành.”
Nụ cười trên mặt chợt đông cứng, Ngôn Hy bĩu môi, không vui cho lắm: “Anh, em vẫn chưa chơi đã mà.”
“Em quên mất mình vẫn đang là một sinh viên à.” Bây giờ là tháng 9, sắp phải đi học lại rồi, chỉ vì yến tiệc của Đường lão nên mới châm chước cho cô chơi thêm vài ngày.
Đơn xin nghỉ vẫn còn đang để bên trường, vẫn phải để cô tự mình quay về hủy bỏ, điểm này Ngôn Hy không có cách nào kháng nghị. Cô ôm lấy chị dâu khóc cũng không tác dụng, đành len lén làm mặt quỷ sau lưng Ngôn Tuyển.
Cuối cùng vẫn là Tư Họa dỗ cô: “Tiểu Hy đi học chăm chỉ, sau này được nghỉ sẽ lại có thời gian đi chơi, thuận tiện dưỡng thương ở chân của em cho tốt.”
Ngôn Hy chỉ có thể chấp nhận số phận.
Ai bảo cô vẫn chỉ là một cô sinh viên đáng thương chứ.
*
Cưỡi ngựa cả một ngày, buổi tối quay về khách sạn liền cảm thấy eo mỏi lưng đau. Tư Họa về đi tắm, thay bỏ quần áo dính đầy mồ hôi xong hoàn toàn không muốn cử động nữa.
Trong lúc đợi Ngôn Tuyển đi tắm, cô đã tùy ý nằm trên giường ngủ thiếp đi mất.
Nhìn thấy Tư Họa nằm nghiêng ngả ở bên giường, Ngôn Tuyển nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong phòng tìm đồ, sau đó cắt ra một mảnh giấy dài nhỏ. Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, cẩn thận nhấc ngón tay cô lên rồi thử quấn mảnh giấy nhỏ vào.
Mảnh giấy được nhét vào giữa ngón tay, Tư Họa vô thức nhấc tay lên, Ngôn Tuyển theo phản xạ lùi lại phía sau, mảnh giấy bị Tư Họa kẹp giữa các ngón tay mang đi luôn rồi.
“Sao vẫn còn chưa đi ngủ.” Cô ngủ tới mức mộng mị mơ màng, quên hết cả thời gian.
Ngôn Tuyển khẽ tiếng đáp lại: “Ngủ bây giờ đây.”
Tư Họa vẫn chưa phát hiện ra chỗ nào không đúng, Ngôn Tuyển muốn lấy lại mảnh giấy đó nên lập tức nằm lên giường, tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại đèn ngủ. Như này thì anh có thể nhìn thấy, còn Tư Họa thì không.
Vẫn còn chưa kịp hành động thì cô gái bên cạnh đã quấn lấy, yếu ớt đòi được ôm: “Ôm.”
Cô thích được dính lấy Ngôn Tuyển mà ngủ, giống như trong giấc mơ, cũng có mùi hương thoang thoảng ấy đồng hành.
Trước đây Ngôn Tuyển sẽ chủ động ôm chặt lấy cô hơn, cơ mà hôm nay, anh vẫn còn chuyện quan trọng khác phải làm.
Cánh tay Ngôn Tuyển luồn qua dưới nách cô, vỗ nhẹ, cảm nhận được cô không còn cử động linh tinh nữa thì nhẹ nhàng di chuyển, lấy lại mảnh giấy đang bị cô đè giữa ngón tay và chăn.
Sáng sớm hôm sau, Tư Họa quay người dụi dụi mắt rồi chầm chậm mở ra, trời đã sáng rõ.
“Đồ ăn sáng ở trên bàn, dậy ăn đi.” Ngôn Tuyển đã đánh răng rửa mặt xong.
“Ứ, không muốn dậy.” Tư Họa ngồi lên, rồi lại cong người, chúi đầu xuống dưới.
Nhìn dáng vẻ trả lời của cô, Ngôn Tuyển cảm thấy buồn cười, anh đi qua đỡ đầu cô dậy. Tư Họa thuận thế kéo luôn người ngồi xuống bên giường, hai chân thò ra từ trong chăn, quỳ lên chăn, đầu chôn trong hõm cổ Ngôn Tuyển, một lúc lâu sau mới cảm giác tinh thần của mình đã hồi phục lại.
Sau khi ở chung phòng với Tư Họa, Ngôn Tuyển còn phát hiện ra một phúc lợi, đó chính là…
Buổi sáng khi Tư Họa thức dậy, nếu như vẫn chưa tỉnh ngủ thì cả người sẽ mơ mơ hồ hồ, vô cùng bám người.
Anh cũng không có sức kháng cự.
Hai người ăn sáng xong đã là 9 rưỡi.
Bọn họ bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi, Ngôn Tuyển lại hỏi một lần nữa: “Em quay về cùng với anh hay là vẫn còn kế hoạch khác?”
“Em sẽ ở đây thêm mấy ngày nữa.”
Hôm qua Kha Giai Vân âm thầm nói với cô, sau khi về đến nội thành sẽ đi tìm bạn trai nói chuyện nghiêm túc. Không biết hai người nói chuyện sẽ có kết quả gì, đề phòng lỡ như, cô sẽ ở lại thêm mấy ngày, đợi Kha Giai Vân và bạn trai nói chuyện rõ ràng với nhau rồi sẽ đi.
“Thật sự không muốn để em một mình ở lại chỗ này.”
“Có phải là anh lo lắng, người đó sẽ đến tìm em không?”
Trên mặt Ngôn Tuyển vẫn trưng ra nụ cười như trước, không thừa nhận cũng không bác bỏ.
“Em bảo đảm sẽ không đi gặp anh ta.” Tư Họa tóm lấy tay anh, cưỡng chế móc lấy ngón út, ngoắc tay đóng dấu.
“Đây là trò mà chỉ có các bạn nhỏ mới chơi thôi.” Thế nhưng Ngôn tiên sinh lại cong môi cười vì hành động trẻ con này.
“Ngôn tiên sinh, anh không biết phát hiện ra, khi mình ghen thì giống hệt một cậu bạn nhỏ sao?” Phá vỡ chút tâm tư nhỏ bé của Ngôn tiên sinh, cô phì cười.
Buổi chiều, Tư Họa nói lời chào tạm biệt với hai anh em nhà họ Ngôn ở sân bay.
Khung cảnh chia tay của đôi tình nhân lúc nào cũng có chút lưu luyến, bịn rịn như vậy.
Liếc thấy anh trai cúi đầu hôn lên trán chị dâu một cái, Ngôn Hy lập tức che mắt lại, nhưng trong lòng vẫn tò mò không cưỡng lại được đành len lén hé ngón tay nhìn trộm.
Dường như cô nhìn thấy xung quanh anh chị cô ngập tràn toàn những bong bóng màu hồng, cái này đại khái gọi là—— ngọt ngào.
Những người đang yêu, đều sẽ như vậy sao?
Cô cũng muốn tìm một người yêu thử coi sao.
Tiễn hai anh em xong, Tư Họa bắt xe từ sân bay về chung cư của Kha Giai Vân, trên đường đi bất ngờ nhận được điện thoại của Đường Dự Văn: “Quỹ từ thiện chuẩn bị phát động một kì hoạt động công ích mới, người phụ trách chưa từng gặp em nên đã liên hệ với anh. Bởi vì trước đây em bận rộn học tập ở nước ngoài nên không làm phiền em, bây giờ em đã nhận được bằng tốt nghiệp thì hoạt động lần này em tự mình đi đi.
“Đường sư huynh…”
“Stop, không có thương lượng gì hết. Lúc đầu mẹ em thành lập quỹ từ thiện là vì em, nên do em tự tay tiếp quản từ lâu rồi mới phải.”
“Mấy năm nay sư huynh cũng đổ vào đó không ít tâm huyết rồi mà.” Đường Dự Văn giúp đỡ quản lý nhiều năm như vậy, khiến cho nó phát triển ngày càng tốt hơn, tài sản cá nhân đầu tư vào trong đó chắc chắn cũng không phải là con số nhỏ.
Đường Dự Văn hiểu ý của cô, nhưng anh nói: “So với công ơn dạy dỗ của cô, thì những thứ này có đáng là gì.”
Nếu như không có Susan, căn bản có lẽ anh ta sẽ không đi được đến bước ngày hôm nay. So với thân phận và địa vị bản thân có hiện giờ, thì chút tiền bạc này có là gì đâu.
“Em hiểu rồi.”
Đó là món quà mẹ dành tặng cho cô, cũng là kỷ niệm để lại cho cô, nên nghiêm túc tiếp quản.
Hơn nữa, tổ chức hoạt động công ích, cũng là việc tốt.
Mẹ thành lập quỹ từ thiện đã mười mấy năm, nếu nghiêm túc tổ chức một buổi hoạt động công ích thì sức ảnh hưởng tương đối lớn. Đến lúc đó, những nhà từ thiện và các doanh nghiệp muốn nhân cơ hội lộ diện đều sẽ tích cực tham gia.
“Haiz…”
Nghĩ thôi đã thấy mệt.
–
Cả buổi chiều Kha Giai Vân không có ở nhà, Tư Họa nhìn thấy lời nhắn của cô ấy, nói là đi tìm bạn trai cũ hỏi rõ nguyên nhân.
Đến giờ cơm tối, Tư Họa vẫn chuẩn bị đồ ăn cho hai người, đồ ăn vừa đặt lên bàn thì ngoài cửa truyền tới tiếng động. Cô nhìn thấy Kha Giai Vân đi trên đôi giày cao chót vót, khí thể hùng hổ từ bên ngoài bước vào.
Vừa cởi giày cao gót ra, cô ấy đi chân đất trên sàn, hai chân mở rộng, tay chống eo, lớn tiếng mắng: “Mẹ nó.”
Tư Họa không hiểu chuyện gì.
Trông không giống đau lòng, cũng không giống thù hận, phản ứng này là có ý gì?
“Cậu nói xem, đám đàn ông kia rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy? Là vì nhà mình giàu có, tự cảm giác không xứng nên đòi chia tay với mình. Thế lúc đầu theo đuổi mình thì não bị keo dán chặt vào rồi đúng không?”
Lúc trước khi bắt đầu đã biết rõ thân phận của cô, bây giờ yêu nhau một năm rồi lại nói với cô rằng: “Xin lỗi, là anh không nên chọc vào em, bây giờ cũng nên ai về chỗ đó rồi.”
Cô vẫn là đại tiểu thư cao cao tại thượng, còn anh trở lại thế giới bình thường thuộc về riêng mình.
“Bây giờ đã là thời đại nào rồi chứ, vẫn còn giở cái trò phân chia giai cấp với mình?”
Tư Họa giúp cô ấy bình tĩnh: “Đúng là không nên vì gia thế, thân phận mà đi đánh giá một người. Cái gọi là môn đăng hộ đối, là muốn hai người các cậu tự mình có thể hòa nhập vào thế giới của đối phương.”
Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng cuộc sống thì không phải. Chỉ có mỗi tấm lòng chân thật, nếu như phía người kia đến bây giờ vẫn cảm thấy tự ti, cho rằng khoảng cách giữa mình và Kha Giai Vân là rất lớn, không cách nào để hòa hợp thì tình cảm sớm muộn gì cũng sẽ tan.
“Giai Vân, cậu đã nghĩ làm sao anh ta gia nhập vào hội bạn bè của cậu, và cậu sẽ tham gia vào cuộc sống của anh ta kiểu gì chưa?” Một câu của Tư Họa đã hỏi trúng vấn đề mấu chốt.
Kha Giai Vân nhớ lại, lúc bản thân mình điên cuồng đi mua sắm cùng hội chị em, lúc tiêu tiền cả mấy trăm nghìn tệ, thì bạn trai vẫn còn đang phát sầu vì trả tiền mua nhà lần đầu.
Cô đề nghị giúp đỡ nhưng đối phương lại có kiêu ngạo của riêng mình, không chịu nhận. Cũng là vì những thứ đó, mà cô ngày càng thích tính kiên trì của bạn trai mình, nhưng lại bỏ qua cuộc sống của bọn họ, cực kì không bình đẳng.
Hơn nữa gia đình bạn trai cô, bây giờ Kha Giai Vân nhớ lại vẫn nổi da gà khắp cả người: “Họ hàng nhà anh ấy rất kì lạ, mình mới gặp qua một lần, thiếu chút nữa thì bị bọn họ quấn lấy, sau đó cũng không muốn đi nữa.”
“Cậu xem, trước đây giữa hai người tồn tại nhiều vấn đề chưa giải quyết như thế, thậm chí trước giờ không có ai nghĩ qua sau này gặp phải những vấn đề khác thì phải làm thế nào?” Tình yêu mà chỉ nghĩ đến hiện giờ tự do, tùy hứng mà không nghĩ đến tương lai thì căn bản không dài lâu được.
“Như cậu nói đó, anh ấy là một người có thể thật sự là rất ưu tú, cũng rất có chí khí. Nhưng mỗi người đều có gia đình và môi trường sống của riêng mình, không thể nào chia cắt được, hoặc là hai người chung sức tìm cách giải quyết, hoặc là chỉ có thể…”
Không cách nào giải quyết, thì chỉ có thể chia tay.
“Lúc đầu cậu ngốc như vậy, sao bây giờ lại đến lượt cậu giảng đạo lý cho mình rồi.”
“Không biết à nha, dường như hai năm nay giác ngộ được khá nhiều.” Tư Họa chống tay lên má.
“Là kinh nghiệm rút ra được từ chỗ Ngôn tiên sinh nhà cậu hả?”
“Đó là một loại cảm giác, có thể lĩnh hội nhưng không thể truyền đạt lại.”
Cũng giống như lúc đầu cô thích Hạ Diên Tiêu vậy, nhưng bởi vì không có cách nào giao tiếp với nhau, không hòa nhập được vào gia đình và vòng bạn bè của anh ta, nên đâu đâu cũng là mâu thuẫn và vấn đề.
Nhưng sau này, cô gặp được Ngôn Tuyển.
Bọn họ rất ăn ý, bất kể là từ cá nhân hai người, hay là bạn bè và gia đình. Bà nội dễ gần, em gái đáng yêu, bạn bè thân thiện khiến cho cô thuận lợi hòa nhập vào trong cuộc sống của Ngôn Tuyển, vậy nên tình cảm ngày càng tốt hơn.
Bây giờ biết rõ ngọn nguồn vấn đề, còn làm thế nào để giải quyết, có thể giải quyết hay không, thì phải xem lựa chọn của Kha Giai Vân và bạn trai.
Khai thông tâm lý cho Kha Giai Vân có tác dụng, Tư Họa cũng thở phào một hơi, trong lòng nghĩ, có thể chuẩn bị quay về Cảnh Thành được rồi.
Cô rửa mặt các thứ rồi quay về phòng, nhìn thời gian, cũng đến lúc nên gọi điện thoại cho bạn trai rồi.
Tư Họa ngồi trên bậu cửa sổ, cầm gối đệm đặt vào sau lưng, đang định gửi tin nhắn cho Ngôn Tuyển thì trên màn hình chợt nhảy ra một số điện thoại lạ, hiển thị vị trí là ở Dung Thành.
Tư Họa lựa chọn nghe máy: “Alo, xin chào?”
“Họa Họa.”
Nghe thấy giọng nói đó, Tư Họa trực tiếp tắt máy.
Thế nhưng đối phương liên tục gọi tới, còn đổi số, như này thì làm sao cô gọi cho Ngôn Tuyển được?
Không biết là lần thứ mấy, Tư Họa lại nghe, đối phương không cố tình kéo dài thời gian nữa, tranh thủ lúc cô còn chưa tắt máy đã nhanh chóng nói: “Họa Họa, em đã trốn anh mấy ngày rồi, xuống đây gặp nhau một lần đi.”
“Anh đang đứng ở dưới chỗ đèn đường của tòa nhà.” Nơi ở của Kha Giai Vẫn luôn không đổi, hai năm trước Hạ Diên Tiêu đã biết rõ nơi này.
Tư Họa ngồi bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra liếc một cái, chỉ nhìn thấy một loạt ánh sáng mờ ảo: “Tôi không trốn anh, chỉ là cảm thấy không có chuyện gì để nói nên cũng không cần thiết phải gặp mặt.”
Người đó vẫn không chịu đi, trong điện thoại năn nỉ cô xuống dưới gặp mặt một lần.
Tư Họa thở dài: “Hạ Diên Tiêu, tôi có một câu hỏi.”
“Em nói đi.” Giọng điệu Hạ Diên Tiêu gấp gáp, chỉ sợ bỏ lỡ thông tin liên quan đến cô.
Tư Họa mở miệng hỏi: “Anh có biết, tôi có bệnh quáng gà không?”
Bên kia chìm vào sự trầm lặng chết chóc.
“Không biết, đúng không?” Từ phản ứng im lặng của Hạ Diên Tiêu đã cho thấy kết quả, Tư Họa chợt cười: “Tôi bị bệnh quáng gà, thế nên cho dù anh đứng dưới đó bao lâu đi nữa, thì tôi cũng không nhìn thấy.”
Có lẽ với thị lực của người bình thường thì có thể nhìn thấy một cái bóng, nhưng những gì cô nhìn thấy, chỉ là một màu đen kịt.
“Vậy nên, anh đi đi, không cần gọi điện thoại tới nữa, tôi sẽ không nghe đâu, cũng sẽ không gặp anh.”
“Tôi đã có chồng sắp cưới rồi, xin Hạ tiên sinh hãy tự trọng.”
Lời đã nói xong, Tư Họa tắt điện thoại.
Chỉ là vào một giây cuối cùng khi tắt máy, dường như nghe thấy người kia nói một câu: “Anh sẽ luôn đợi em.”
Tư Họa lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.
Một cơn gió thổi vào, cô đóng cửa sổ rồi kéo rèm lại.
Không biết Ngôn tiên sinh bây giờ đang làm gì, cô gửi tin nhắn cũng không trả lời. Tư Họa nằm trên giường lướt xem video, thấp thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, Ngôn tiên sinh gọi điện thoại tới: “Xin lỗi cục cưng, vừa nãy ở trong phòng sách, không nhìn thấy tin nhắn.”
Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau, bất tri bất giác đã mười mấy phút trôi qua. Tiếng mưa ngày càng to, Tư Họa đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chỗ em hình như mưa rồi.”
“Kiểm tra xem cửa sổ đã đóng kĩ chưa, ngủ sớm đi, ngủ rồi sẽ không nghe thấy tiếng mưa nữa.” Anh biết Tư Họa không thích trời mưa, nghe thấy tiếng mưa sẽ cảm thấy buồn bực.
“Vậy thì chúc ngủ ngon nha.”
“Cục cưng ngủ ngon, sớm quay về nhé.”
Hai người nói chúc ngủ ngon xong, Tư Họa bỏ điện thoại xuống, vươn tay tắt đèn trong phòng, mang theo câu chúc ngủ ngon ngọt ngào của bạn trai, nhắm mắt, an tâm rơi vào giấc ngủ.
Dưới đèn đường, nước mưa vô tình trút thẳng xuống người Hạ Diên Tiêu, anh ta nắm chặt lấy điện thoại, vẫn kiên quyết không rời nửa bước.
Tại trang viên, Ngôn Tuyển quấn lấy Tư Họa không rời, làm cho anh ta không tìm được cơ hội. Không dễ dàng gì mới biết được hiện giờ Tư Họa một mình ở lại Dung Thành, anh ta liền vội vàng chạy tới đây, chỉ vì muốn xin cô gặp mặt một lần.
Câu hỏi đó của Tư Họa giống như một đòn giáng mạnh vào anh ta.
Anh ta không biết…
Vậy mà anh ta lại không biết, Tư Họa bị bệnh quáng gà.
Hạ Diên Tiêu tự hỏi lòng mình, rốt cuộc lúc đầu anh ta đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ?
Anh ta nghênh đón mưa gió, kiên cường đứng đợi dưới lầu, coi như là chịu phạt, trừng phạt cho hành động ngu xuẩn năm đó của mình, trừng phạt cho sự động lòng và không nỡ sau này.
Anh ta nhất định, phải đứng đây đợi bằng được Tư Họa!
*Tác giả có lời muốn nói:
Haha, có thể mọi người không chú ý đến dòng thời gian, sắp tới sinh nhật của Họa Họa rồi.
Danh sách chương