Bao nhiêu năm qua, Tư Họa luôn lấy nỗ lực phấn đấu, vượt khó vươn lên làm tiêu chuẩn lẽ sống. Hoàn toàn không thể ngờ được, vào một ngày nào đó, cô quen một người bạn trai, cuối cùng—— nằm không cũng thắng. 

Có nhà, có xe, có cửa tiệm, có còn cầu gì nữa đây? 

Ngôn phu nhân tính tình ngay thẳng, sau khi nói sẽ tặng cô tiệm cafe xong, ngay cả cơ hội để từ chối cũng không cho, bảo cô đi làm việc của mình. 

Tư Họa vỗ ngực rời khỏi phòng nghỉ, rất lâu sau mới hoàn hồn lại. Vậy là cô… qua cửa rồi? 

Dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng. 

Quay trở lại hiện trường, Tư Họa từ phía sau đi tới bỗng dưng phát hiện ra điều gì đó, lập tức dừng chân lại, quay người. Cẩn thận nhìn qua một tấm cửa sổ thủy tinh trong suốt, cô nhìn thấy Thư Mịch…

Không, khó tin hơn là, Thư Mịch lại đứng cùng với Quý Anh?! 

Quý Anh mặc một bộ đồ rộng rãi, một tay để trên bụng, động tác đó khiến cho trong lòng Tư Họa mạnh dạn suy đoán: Quý Anh mang thai rồi? 

Thế giới này cũng thật là kỳ diệu. Ở cuộc thi năm ngoái, sau khi bị lộ ra sự việc sao chép, cô cũng chưa gặp lại Quý Anh lần nào. Cứ tưởng rằng người từ đó trở đi sẽ không xuất hiện nữa, bỗng dưng lại xuất hiện trước mặt, khoảng cách chỉ có vài mét. 

“Tư tiểu thư, cô ở đây sao…” Nhân viên công tác trong hội trường xuất hiện bên cạnh làm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Tư Họa di dời tầm mắt, đi theo nhân viên đó. 

– 

Từ trong lời mẹ cô nói biết được thân phận của Tư Họa, nhưng Hạ Vân Tịch vẫn không dám tin. 

Trước khi tốt nghiệp, thậm chí trước khi Tư Họa rời khỏi Dung Thành, cô chưa hề nghe Tư Họa nhắc qua bất cứ chuyện gì liên quan đến thân phận, chỉ nói là bố cô ấy sống ở nông thôn. Cũng chính vì vậy, sau khi mẹ cô điều tra được địa chỉ nhà Tư Họa thì cũng không điều tra sâu thêm nữa. 

Lúc trước bọn cô là bạn học chung với nhau bốn năm, ngày ngày đều tiếp xúc, cảnh tượng mà Tư Họa vất vả làm thêm vì cuộc sống cô đều nhìn thấy, rõ ràng chỉ là một sinh viên bình thường, làm sao có thể trở thành chủ tịch của quỹ từ thiện “Hy vọng” được chứ? 

Hôm nay đến từ Dung Thành không chỉ có nhà họ Hạ nhà cô, mà còn có người khác. Hạ Vân Tịch tìm thấy người tương đối thân quen, Tần Tục, lời nói thật sự ra đến miệng rồi lại không biết phải mở lời thế nào.

“Rốt cuộc là chuyện gì thế?” Tần Tục nhìn thấy cô có lời muốn nói mà lại không nói, sờ đầu nghi hoặc. 

“Haizz, em cũng không biết phải nói thế nào.” Hạ Vân Tịch nhíu mày, trong lòng phiền muộn vô cùng. 

“Vậy thì đợi em nghĩ xong rồi nói sau, anh còn có chút việc.” Chuyện này nếu là bình thường thì Tần Tục cũng bằng lòng dỗ dành vài câu. Nhưng có điều vừa mới nãy, hình như anh ta nhìn thấy Ngôn Hy, đang vội đi tìm người, không đợi Hạ Vân Tịch nói xong đã quay người đi mất. 

Lần trước, Ngôn Hy vì quan hệ với Hạ Diên Tiêu mà mắng anh ta, phân nửa là do Kha Giai Vân chỉ thị. Cô nhóc ngốc nghếch đơn thuần lắm luôn, dù mắng người khác cũng không thấy ghét cô được, nghe nói là lúc ở trường đua ngựa bị trật chân nên được đưa về Cảnh Thành đi học, anh ta vốn định từ bỏ rồi. 

Sau khi về khu nội thành, anh ta đã đi tìm hai người phụ nữ, đều là kiểu thân hình bốc lửa mà trước đây anh ta thích nhất, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng gu. Hình ảnh xuất hiện trong đầu vẫn là đôi mắt trong veo như con nai nhỏ của cô bé ngốc kia, nếu như khóc lên thì… nhất định cực kì động lòng người. 

Anh ta đoán Ngôn Hy chắc sẽ không ở trong hội trường chính, nên đặc biệt đi tìm ở mấy nơi quanh đó. Quả nhiên bắt được một cô nhóc đang quỳ trên đất, lầm bầm với cỏ cây hoa lá, cũng không biết là đang nói những gì.

Đứng sau lưng cô mà cô cũng không phát hiện ra, Tần Tục liền cúi người xuống, âm thanh từ đỉnh đầu cô bay xuống: “Tiểu, Ngôn, Hy.” 

Ngôn Hy vô thức quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đó liền nghiêng người sang một bên, mông lại đập xuống đất.

Phản ứng dễ thương, cú ngã khôi hài, chọc cho Tần Tục ôm bụng cười lớn. Anh ta vươn tay nắm lấy cánh tay Ngôn Hy, kéo cô đứng lên nhưng Ngôn Hy lại bắt đầu kêu toáng lên: “AAAAAAA Anh thả tôi ra.” 

Giống như bị dính phải một thứ gì đó rất ghê tởm, cả mặt đầy sự kháng cự, hận không thể lập tức rũ bỏ. Thế nhưng sức lực của Tần Tục rất lớn, cô không thoát được, đưa mắt nhìn khắp xung quanh muốn cầu cứu. Chợt nhìn thấy một thân hình cao lớn xuất hiện, Ngôn Hy hắng giọng gào to: “Trì Mặc!” 

Chỉ nhìn thấy một bóng đen thần tốc vụt qua, giây tiếp theo, Ngôn Hy đã thoát khỏi móng vuốt ấy. 

Người đàn ông bảo vệ cô có thân hình cao lớn, mặt mày sắc sảo, rất có cảm giác an toàn. 

Ngôn Hy vội vàng chạy tới sau lưng Trì Mặc, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh, đôi mắt tròn xoe trừng mắt nhìn Tần Tục, tố cáo nói: “Có tên xấu xa ở đây!” 

“Này cô nhóc, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói linh tinh nha.” Tần Tục sải bước đi qua. 

Ngôn Hy lắc mạnh đầu không nhìn anh ta nữa, chỉ trốn sau lưng Trì Mặc. 

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, một tay Trì Mặc kẹp lấy cánh tay Tần Tục, nhanh chóng vặn ra sau, đau đến mức sắc mặt Tần Tục bỗng chốc trở nên trắng bệch. 

“Đù má! Cậu, con mẹ nó, là ai…” Tần Tục phát hiện hai tay của mình cũng không mạnh bằng sức lực một tay của người kia, bị người đó hất mạnh ra, chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu ta đưa Ngôn Hy đi.

Đến được nơi an toàn, phía sau cũng không có người đuổi theo nữa, nhưng Ngôn Hy vẫn ôm chặt lấy cánh tay của Trì Mặc không buông: “Trì Mặc, sao anh lại ở đây?” 

“Nhiệm vụ.” Anh đến đây với  nhiệm vụ mà Đường lão đã giao phó. 

“Lần trước chớp mắt một cái đã không nhìn thấy đâu nữa, tôi vẫn còn chưa kịp nói lời cảm ơn anh.” 

“Không cần.” Anh chợt dừng lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đi theo tôi làm gì.” 

Ngôn Hy cũng dừng lại theo, chớp chớp mắt, thấy anh nhấc chân đi lại tiếp tục đuổi theo: “Đi theo anh tương đối an toàn, lỡ như người xấu lại tới tìm thì tôi phải làm sao.”

“Tự mình nghĩ cách.” Trì Mặc vẫn lạnh lùng nói. 

“Không nghĩ ra được cách khác.” Cô giơ tay chỉ vào đầu của mình: “Bởi vì đầu óc tôi không tốt, nghĩ nhiều quá, chỗ này sẽ đau.” 

Trì Mặc: “…” 

Vẫn chưa từng gặp người nào tự nói đầu óc mình không tốt, vậy mà cô lại có thể nói ra thẳng thắn hùng hồn như vậy. 

– 

Nghi thức phát động hoạt động công ích của quỹ từ thiện sắp bắt đầu, các doanh nghiệp tham gia hoạt động công ích lần này cũng lần lượt tìm được chỗ ngồi của mình.

“Ấy, người kia là ai?”

Một người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí trung tâm nhất, nhưng lại chẳng có mấy người nhận ra. Có người khe khẽ thảo luận: “Không biết, trông có vẻ lạ mặt.” 

Tư Chấn ngồi ở vị trí thuộc về mình, những lời nói xung quanh cũng chỉ để ngoài tai. Ông bây giờ chỉ là một người dân phổ thông bình thường, quả thật không có thân phận gì để bàn tán, cũng không có tâm tư bắt chuyện, giao lưu với người khác.

Có một người đàn ông trung niên nhìn về hướng bên đó mấy lần, sau khi không ngừng xác nhận mới thử thăm dò, hỏi: “Ông là… Tư Chấn?” 

Tư Chấn nghiêng đầu nhìn vào mắt người kia, khẽ gật đầu. 

Người đàn ông kinh ngạc: “Phó chủ tịch Tư!” 

“Tôi đã không phải là chủ tịch gì đó nữa từ lâu rồi.” Tư Chấn không quen người trước mắt, không ngờ rằng người khác sẽ nhận ra ông.

Người đàn ông lập tức thay đổi lời nói: “Tư tiên sinh.” 

Năm đó, khi Tư Chấn rời đi, ký ức của mọi người về ông vẫn còn dừng lại ở thân phận đó. 

“Không biết ông có còn nhớ hay không, năm đó ông đã giúp đỡ tôi, tôi là Lý Minh Thân.” Thái độ của Lý Minh Thân đối với ông rất ân cần. 

Năm đó Lý Minh Thân là người có tài nhưng không có chốn để thể hiện tài năng, bên trên có người dùng thân phận để chèn ép ông. May mắn được Tư Chấn cất nhắc, làm việc dưới quyền của Tư Chấn mới có thể từng bước từng bước đi tới vị trí ngày hôm nay. Có thể đối với Tư Chấn mà nói chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng đối với ông ấy lại là ơn nghĩa cả đời. Đáng tiếc, sau này Tư Chấn lui về ở ẩn, không biết đi đâu.

Tư Chấn không cố tình che giấu, bản thân ông đứng ở đây, nếu thật sự muốn hiểu về thân phận của ông thì nhất định sẽ điều tra ra được. Bởi vì vị trí ông ngồi là ở chính giữa, mọi người đều đoán thân phận không tầm thường, sau một hồi nghiên cứu kỹ mới biết: “Nghe nói là phó chủ tịch tiền nhiệm của thành phố Ninh Thành.”

“Chỉ là một phó chủ tịch thành phố tiền nhiệm?” 

“Mọi người không biết sao? Vợ của ông ấy là Susan.” 

“Người sáng lập đầu tiên của quỹ từ thiện “Hy vọng” chính là Susan.” Người sáng lập đầu tiên đã qua đời nhiều năm, quỹ từ thiện liền giao cho người bên cạnh quản lý nên rất ít người nhắc lại việc này. 

Phó chủ tịch thành phố tiền nhiệm, Tư Chấn, và vợ là họa sĩ nổi tiếng Susan đã từng vang danh thế giới. 

Điều này không phải là một bí mật, Tư Chấn đã mai danh ẩn tích nhiều năm, lúc không nhìn thấy người, mọi người cũng sẽ không nhớ đến chuyện nhiều năm về trước. Nhưng một khi nắm được sợi dây dẫn dắt thì sẽ kết nối những sự thật vụn vặt lại với nhau, kéo theo một loại các mối liên quan. 

Vậy nên, Tư Chấn xuất hiện ở hiện trường, ngồi ở vị trí trung tâm nhất, cũng là điều dễ hiểu. 

Những âm thanh liên tục truyền tới tai Hạ phu nhân, bà khẽ cười nhạo: “Lại là người họ Tư.” 

Nhớ đến dáng vẻ thanh cao ngạo mạn của Tư Họa lúc vừa nãy, bà nghe thấy cái tên cùng họ cũng cảm thấy bực bội.

“Mẹ, mẹ vừa nói Tư Họa là chủ tịch đương nhiệm của quỹ từ thiện, người sáng lập nên “Hy vọng” là Susan, mà Susan lại là vợ của Tư Chấn…” Hạ Vân Tịch chợt thông suốt, trong não dường như đang vẽ ra một sợi dây mối quan hệ của một số người, căng thẳng nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, cậu ấy, bọn họ… Có khi nào Tư Họa có quan hệ gì đó với Tư Chấn và Susan không?” 

“Không thể nào——” 

Hạ phu nhân thiếu chút nữa là nghiền nát hàm răng của mình.

Thật ra bà cũng nghĩ đến điều này, chỉ là không muốn thừa nhận. 

Bà đã từng coi thường người xuất thân từ nông thôn đó, làm sao có thể có quan hệ gì với họa sĩ nổi tiếng Susan và phó chủ tịch tiền nhiệm Ninh Thành được chứ? Nhưng nếu không có, thì thân phận chủ tịch đương nhiệm của “Hy vọng” của Tư Họa phải giải thích thế nào? Dễ nhận thấy Hạ Vân Tịch cũng có cùng cách nghĩ như vậy. Cho đến khi cô ấy tận mắt nhìn thấy, Ngôn Tuyển, người đàn ông đã từng xuất hiện trong buổi yến tiệc ở trang viên của Đường lão tại Dung Thành, nắm tay Tư Họa tuyên bố thân phận vợ sắp cưới của cô, đích thân đi tới bên cạnh Tư Chấn, cúi người nói chuyện với đối phương.

Hạ Vân Tịch đan chặt mười ngón tay, khi chạm được tới sự thật, sắc mặt thấp thoáng sự lúng túng. 

Cho dù cô ấy ngàn vạn lần không muốn thừa nhận trí nhớ mình không tốt, người đó vẫn xuất hiện một cách xinh đẹp, lộng lẫy trên sân khấu.

Hoạt động chính thức bắt đầu, người dẫn chương trình đang đọc diễn văn khai mạc và tuyên bố: “Quỹ từ thiện “Hy vọng” mà bà Susan lúc sinh thời đã thành lập vì con gái, ngày hôm nay chính thức giao cho con gái của bà quản lý. Sau đây xin mời chủ tịch nhiệm kỳ mới của chúng ta——”

“Cô Tư Họa.” 

Theo lời tuyên bố của người dẫn chương trình, mọi người nhìn thấy một cô gái nho nhã mặc chiếc váy xanh đi tới trung tâm sân khấu, khí chất dịu dàng, đoan trang, từng bước đi đều thể hiện rõ khí phách. 

Tư Họa cầm lấy micro, đứng ở trung tâm sân khấu, mọi ánh đèn đều tụ hội trên người cô, ung dung tự tin đối mặt với khách tới dự ở bên dưới, bình tĩnh vững vàng tuyên bố hoạt động công ích do Quỹ từ thiện “Hy vọng” tổ chức chính thức được bắt đầu.

Người dẫn chương trình đọc tên từng người một, xin mời những nhà hảo tâm bước lên sân khấu, trên tay mọi người cầm theo tấm bảng ghi rõ phiếu quyên góp, cùng nhau ký tên lên tấm vải đỏ lớn phía sau.

Lần này, nhà họ Ngôn ở Cảnh Thành là người quyên góp vào quỹ từ thiện nhiều nhất. Ngôn Tuyển trước mặt quần chúng khán giả thể hiện rằng rất ủng hộ hoạt việc công ích từ thiện, sẽ dốc toàn sức để giúp vợ sắp cưới vận hành quỹ từ thiện “Hy vọng” ngày càng tốt hơn. 

Phóng viên nhà báo quay chụp lại toàn bộ cảnh đó, không ít người khen ngợi đôi vợ chồng tuổi trẻ tài cao này là nam thanh nữ tú, cặp đôi trời sinh. 

“Ôi mẹ ơi.” Tần Tục tận mắt chứng kiến toàn bộ, cả người đều ngây ngẩn: “Tư Họa này… lợi hại thật.” 

Anh ta tự nhận mình là người có thể nhìn rõ tâm tư phụ nữ chỉ bằng một ánh mắt. Không ngờ rằng Tư Họa đã ngụy trang dưới con mắt của bọn họ nhiều năm như vậy, che giấu kín kẽ thân phận của mình, năm đó bị đám người anh ta châm biếm chế nhạo cũng không ho he một tiếng. 

Tần Tục vội vàng lội điện thoại ra, gửi tin tức giật gân mới nhất này cho Hạ Diên Tiêu hiện vẫn đang ở nằm trong bệnh viện. 

Mẹ con nhà họ Hạ đang ở dưới khán đài, cả người đều run lên, hận năm đó mờ mắt nên không nhìn ra. 

Hạ phu nhân là người chịu đả kích lớn hơn. 

Làm sao có thể…

Tư Họa, cô ta vậy mà lại giấu kỹ như thế! 

Nếu như… nếu như năm đó bà không vì chuyện thân phận mà nảy sinh cái nhìn phiến diện về Tư Họa, vậy thì có phải con trai bà sẽ không phải đau khổ, buồn bực. Có phải là vinh hạnh hiện giờ, cũng thuộc về nhà họ Hạ bọn họ một phần? 



Đối diện với ống kính của nhà báo quá lâu, Tư Họa không dễ dàng gì mới có thể tránh được, muốn tìm một nơi yên tĩnh, thế nhưng lại vô tình gặp phải hai người trong đám con nhà giàu chuyên tụ tập ăn chơi ở Dung Thành đang đứng cùng với một người phụ nữ.

Một cảnh tượng vội xẹt qua trong đầu, cô chợt nhớ lại, người mặc bộ trang phục đó mà cô nhìn thấy cách đây không lâu là Quý Anh. 

“Đã lâu không gặp, Quý Anh.” 

“Thật không ngờ cô cũng có thể xuất hiện ở đây.” 

Là giọng nói của hai tên công tử ăn chơi đó, mang theo hàm ý không mấy tốt đẹp. 

“Các anh không thể tha cho tôi được sao?” Quý Anh tỏ ra yếu đuối, giọng điệu lại càng yếu ớt hơn: “Tôi đã mang thai rồi, đã có gia đình riêng của mình, tất cả những chuyện trước kia không còn liên quan gì đến tôi nữa.” 

Năm ấy, cô ta bị Hạ Diên Tiêu ruồng bỏ, không còn đường để đi. Đám công tử con nhà giàu quen biết cô ta trước đó nhìn thấy cô ta mất đi sự che chở của Hạ Diên Tiêu, cuối cùng không kìm được mà ra tay với cô ta. Cô ta vì tương lai của bản thân mà chịu khuất phục, nhưng rất nhanh sau đó đã tỉnh ngộ, phát hiện đám đàn ông đó chỉ có thể lừa cô ta, cho cô ta một chút xíu lợi ích chứ không cách nào giúp cô ta trở mình được, vậy nên cô ta bỏ chạy.

Thế nhưng trong tay bọn họ lại nắm giữ quá khứ xấu xa của cô ta, cho dù bây giờ thân phận mới của cô ta khá tốt nhưng cũng chỉ có thể cầu xin bọn họ tha cho, nếu không ngay cả cuộc sống hiện tại cũng sẽ bị phá hoại.

“Hô hô, lại là cái dáng vẻ nhỏ bé đáng thương đó. Lần này lại dùng cái vẻ mặt này đi lừa gã đàn ông nào thế?” Bọn họ đều xuất phát từ những nơi chơi bời trăng hoa, làm sao có thể không nhìn rõ mánh khóe của loại người chỉ giả vờ thanh cao này chứ. 

Trước đây dỗ dành là vì chơi đùa, nhưng sau đó Quý Anh không phối hợp rồi chạy mất.

Chạy rồi thì cũng thôi, cũng chẳng thiếu một người như cô ta. Nhưng hôm nay cô ta lại tự mình xuất hiện trước mắt, đây còn không phải cố ý giỡn mặt với bọn họ? 

“Tôi nói này, anh Hạ cũng thật là xui xẻo. Lúc còn đi học thì bị cô lừa, cô vừa về một cái thì lại ép anh Hạ vứt bỏ Tư Họa. Ai biết được người ta mới là người có lai lịch tầm cỡ.”

Khi bọn họ biết được thân phận thật sự của Tư Họa, ai cũng hết sức kinh ngạc vì điều này. 

“Xem ra thì, thật sự là không so sánh được. Lúc đó rốt cuộc là ai nói Tư Họa trông giống cô nhỉ? Có phải là mù rồi hay không, haha.” 

Vốn dĩ trong mắt bọn họ, Tư Họa và Quý Anh đều như nhau. Thế nhưng sau đó bọn họ dần dần nhìn thấy Tư Họa ngày càng trở nên xuất sắc, còn Quý Anh được mệnh danh là nỗi nhung nhớ trong lòng Hạ Diên Tiêu lại bị đạp xuống vũng bùn. Bây giờ thân thế sáng tỏ, hai người lại càng cách xa một trời một vực. 

Kiểu người như bọn họ, cho dù bị sự thật vả vào mặt thì cũng sẽ không cho rằng đó là lỗi của mình. Lúc đó là bị lừa gạt, chỉ đáng tiếc là không thể biết được sự thật sớm hơn.

Bọn họ không dám ham muốn có được Tư Họa, nhưng lẽ nào lại không chèn ép nổi Quý Anh? 

Ác ý trong lòng nổi lên, bọn họ cứ thích bỡn cợt Quý Anh như vậy đó. Một tay chạm đến mặt Quý Anh, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng động truyền tới, hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, giống như là nghe thấy tiếng bước chân của nhiều người tới, mới chịu quay người bỏ đi. 

Nhìn thấy Quý Anh thoát khỏi nguy hiểm, Tư Họa đang trốn ở phía sau cũng kịp thời ẩn náu mình đi. 

Cũng không phải là cô thương xót gì cho Quý Anh. Hôm nay, ở đây là sân khấu chính của cô, không thể để truyền ra ngoài tin tức gì không tốt được. 

Cô thấy dáng vẻ Thư Mịch lúc tìm thấy Quý Anh cực kỳ không vui: “Đã mang thai rồi, mà cũng không thể an phận một chút.”

Quý Anh có liên quan đến nhà họ Thư? 

Nghe Ngôn Tuyển và Ngôn Hy kể, cô biết được tính cách của Thư Mịch không phải kiểu ngạo mạn ngang ngược. Cô cũng đã từng tiếp xúc với Thư Mịch, cô gái đó không phải là người có tính cách chua ngoa. Thế nhưng lại dùng giọng điệu đó để nói chuyện với Quý Anh…

Xem ra, quan hệ không quá hòa hợp. 



Hoạt động công ích của quỹ từ thiện “Hy vọng” chính thức bắt đầu, rất nhanh sau đó đã lên hot search, hình ảnh và video trích đoạn trong nghi lễ phát động cũng lần lượt được tung ra. 

Thân phận thực sự của Tư Họa được tiết lộ, rất nhiều người đã vào theo dõi, để lại lời nhắn trên weibo của cô. Bất kể là năng lực hay dung mạo của cô, đều khiến người khác ngưỡng mộ không thôi.

[Chị gái quả thật là bà tổ làng đầu thai! Bố làm chính trị, mẹ là người nổi tiếng, chồng sắp cưới vừa giàu có vừa đẹp trai, bản thân cũng là một  người xinh đẹp. Thành công, rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm, nhưng lại cứ muốn dựa vào tài hoa! Đính kèm một bức ảnh Tư Họa nhận giải thưởng]

Bình luận của một netizen được đẩy lên hot comment, chỉ bằng một câu ngắn ngủi đã tổng kết ra Tư Họa là một tiêu chuẩn cho người chiến thắng trong cuộc sống.

Còn có một vị netizen nhiệt huyết lập một super topic cho cô và Ngôn Tuyển, nội dung trong đó rất đa dạng phong phú:

[Tui ship được cp người thật rồi, cảm động quá huhuhu]

[Cái gì mà gia đình thần tiên, nhan sắc thần tiên chứ. Bắt đầu từ hôm nay tui sẽ ngồi ở weibo đợi anh chị kết hôn!]

Hiện giờ có rất nhiều netizen nằm vùng cả ngày trong weibo của Tư Họa, thế cơ mà người ta vẫn bình thản lắm, weibo chỉ post những nội dung nghiêm túc liên quan đến hoạt động công ích, dấu vết liên quan đến đời tư trước đây đều bị khóa lại.

Thế nhưng——

Cho dù Tư Họa đã kịp thời bảo vệ tốt những việc riêng tư của mình, thì vẫn còn một con cá lọt lưới bị netizen có ánh mắt nhanh nhạy tìm được! 

Một bức ảnh đơn giản mà đầy thâm ý được netizen đẩy lên hot search, mặc dù đã được đẩy xuống rất nhanh nhưng cũng đã được truyền tay nhau. 

Hiếm khi nhìn thấy hình ảnh Tư Họa và Ngôn Tuyển, chồng sắp cưới của cô chụp chung ngoại trừ trong hoạt động lần trước. Lần này tấm ảnh càng có ý nghĩa hơn, bối cảnh phía sau giống như một quán ăn, Ngôn Tuyển ôm một đứa bé đáng yêu với nụ cười rạng rỡ trong lòng, mỉm cười nhìn Tư Họa. 

Thậm chí trên mạng còn bắt đầu đồn thổi rằng hai người đã có một đứa con. 

Nhìn thấy những lời bình luận trên mạng, Tư Họa khóc không được mà cười cũng không xong: “Netizen thật hoành tráng quá, ngay cả ảnh chụp của chúng ta từ hai năm trước cũng tìm ra được.” 

Lúc đó là ở một khách sạn dưới chân núi tuyết, có một nhiếp ảnh gia chụp được cảnh đó, chụp xong cũng hỏi qua sự đồng ý của hai người họ mới giữ tấm ảnh lại. Đại khái là sau này, nhiếp ảnh gia đó tự đăng trên weibo của mình, khi ấy vẫn còn chưa có quá nhiều người để ý, bây giờ mới lẳng lặng bị đào ra.

“Mấy người này thật là, ngay cả truyện ngắn cũng viết ra luôn rồi.” 

Cái gì mà người vợ ôm bụng bầu chạy trốn… 

Cái gì mà cưới chạy bầu. 

Nhằm để không chiếm dụng tài nguyên công cộng, hai người họ đã đứng ra giải thích rõ mọi chuyện đã qua. Quần chúng đều tỏ ý là đã biết nhưng lại không thể quản nổi một số người giàu trí tưởng tượng, cố ý tạo nên những chủ đề để thu hút sự chú ý của người khác.

“Viết những gì thế? Anh xem nào.” Ngôn Tuyển cầm khăn lông, lau mái tóc còn đang ướt nhẹp, đi tới chỗ cô. 

Tư Họa lướt ngẫu nhiên, vừa hay lướt tới một phân đoạn tình cảm mãnh liệt, theo phản xạ liền đè điện thoại xuống: “Khụ, toàn những nội dung giả tạo linh tinh vớ vẩn thôi, không có gì đáng xem cả.” 

Những hành động bất thường của cô đều được thu hết vào trong mắt, Ngôn Tuyển liếc mắt nhìn điện thoại, dịu dàng cười nói: “Họa Họa, đi lấy giúp anh máy sấy tóc.” 

Tư Họa lập tức hành động, thậm chí còn tự mình giúp anh sấy khô tóc. Đợi khi cô cất máy sấy xong quay trở lại thì nhìn thấy hai tay Ngôn Tuyển đang ôm điện thoại lướt không ngừng.

“Điện thoại của em!” Tư Họa vươn tay ra giành, thuận lợi lấy được về, chính xác mà nói là Ngôn Tuyển chủ động đưa cho cô. 

Cô âm thầm quan sát phản ứng của Ngôn Tuyển, không ngờ đối phương lại thẳng thắn thừa nhận: “Anh xem qua rồi.” 

Tư Họa: “!” 

Lúc nãy khi cô tắt màn hình thì đang dừng lại ở cảnh tượng nào vậy? 

“Câu chuyện trên đó quả thật giả quá.” Ngôn Tuyển ngồi ở đầu giường, năm ngón tay không nặng không nhẹ mà gõ. 

“Đúng không đúng không, anh cũng cho rằng như vậy đúng không.” Khóe miệng Tư Họa cong lên, nụ cười vô cùng lấy lệ. 

Ngôn Tuyển ngẩng đầu cô, khóe miệng xuất hiện một cụ cười nhàn nhạt: “Chúng ta vẫn chưa thử qua.” 

“…” Độ cong khóe miệng của Tư Họa dần dần rủ xuống.

Cơ thể Ngôn Tuyển nghiêng về phía trước: “Netizen đã tốn công sức viết nên câu chuyện về chúng ta, nếu hoàn toàn là giả thì cũng không được tốt cho lắm.” 

Cả người Tư Họa run lên: “?” 

Là ý gì? 

Người đàn ông vừa nãy vẫn còn mềm mỏng, lịch sự chợt vươn tay kéo một cái, nắm lấy cái eo thon, kéo cô vào trong lòng, bắt lấy tay cô kéo áo choàng tắm của mình ra, nhẹ giọng dỗ dành: “Cục cưng, tối nay chúng ta thử tư thế mới.” 

Ngôn tiên sinh siêng năng hiếu học, chỉ dựa vào mấy đoạn văn ngắn là có thể phát huy hết những tinh hoa trong đó một cách cực kì tốt. “Chiến trận” từ trên giường chuyển đến sofa, phòng tắm, hai chân Tư Họa run rẩy, hoàn toàn đứng không vững.

Sáng hôm sau, Tư Họa không thể xuống giường nổi. 

Netizen thật sự không lừa cô. Trong tiểu thuyết, ngày thứ hai sau mấy cảnh kịch liệt, đều viết như vậy! 

– 

Cùng lúc đó. 

Chịu ảnh hưởng của hot search không chỉ có hai nhân vật chính, mà còn có Hạ Diên Tiêu đang ở Dung Thành xa xôi. 

Thân phận của Tư Họa được tiết lộ, chỉ trong một đêm, những người đã từng cười nhạo cô đều biến thành một trò hề.

Hạ Diên Tiêu không biết người tổ chức hoạt động công ích từ thiện năm nay là cô. Nếu như biết trước, cho dù anh ta có phải mang theo cơ thể bệnh tật yếu ớt này, cũng sẽ đích thân đi Cảnh Thành để gặp cô một lần. Còn bây giờ, anh ta chỉ có thể quan tâm cô thông qua việc không ngừng xem đi xem lại những hình ảnh và video được đăng tải trên mạng.

Chưa đợi anh ta hoàn toàn tiếp nhận những tin tức đó, thì trên mạng lại bùng nổ một tấm ảnh hai người ôm một đứa bé.

Tất nhiên anh ta không tin mấy lời đồn giả tạo đó, anh ta tin chắc đó không thể nào là con của Tư Họa. Thế nhưng không lâu sau đó, ảnh gốc được người chụp chủ động đăng lên làm rõ thời gian và địa điểm chụp. Hạ Diên Tiêu nhìn thấy thời gian là ngày tết dương lịch của hai năm trước. Nhớ lại khoảng thời gian đó mình ở Bốn Mùa chờ đợi bao ngày trời nhưng không có kết quả, hóa ra là cô đã chạy tới núi tuyết chơi cùng với người đàn ông khác từ trước rồi.

Nghĩ như vậy, cơ thể Hạ Diên Tiêu yếu ớt, tích tụ cả ngày liền trực tiếp phun một ngụm máu lên màn hình. 

“Anh!” Hạ Vân Tịch đến thăm liền bị dọa cho giật nảy mình, vội vàng ấn chuông gọi bác sĩ. 

Hạ Diên Tiêu bóp chặn tay cô lại, nhíu chặt lông mày: “Anh phải đi tìm cô ấy.” 
*Tác giả có lời muốn nói: 

Hạ chó không phải dễ dàng nôn ra máu. Anh ta bệnh đã một tháng, bệnh ngoài cơ thể cộng thêm bệnh tâm lý bên trong. 

Phân tích một chút tâm lý của Hạ chó:

Không phải nói là anh ta nhất định rất yêu Tư Họa mới “Nhung nhớ thành bệnh”, mà là sau khi anh ta mất đi rồi mới nhớ lại những điểm tốt trước đây của Tư Họa. Nghĩ đến việc cô tốt như vậy mà lại thuộc về người khác chứ không thuộc về mình, cảm giác hối hận, không cam lòng đan xen, làm cho anh ta không buông bỏ được. 

Đặc biệt là khi anh ta phát hiện ra Tư Họa còn xuất sắc hơn so với trong tưởng tượng của mình, chấp niệm cầu mà không được sẽ tăng lên gấp bội lần. 

Tình cảm là thứ anh ta không cách nào kiểm soát được, bởi vì không cách nào buông bỏ nên chỉ có thể tự làm khổ chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện