Dưới bầu trời đêm ngập tràn ánh sáng của trăng và sao, Ngôn Hy nhờ vào khả năng bắt chước của mình, học cách nũng nịu như trẻ con đã thành công lấy được kem mang về.

“Trì Mặc, anh tốt quá đi à.” Cô vẫn luôn như vậy, không kiệm lời khen ngợi, thậm chí luôn mang trong mình sự tôn kính với những người hay giúp đỡ cô.

Trên đường trở về, mặt Trì Mặc vẫn luôn u ám, nếu ai nhìn vào đều cảm nhận được tâm trạng phức tạp không thể che giấu ấn dưới đáy mắt chất chứa một đám mực dày không thể phân tán.

Cô đã khoe khoang không biết bao nhiêu lần, nghe nhiều đến nỗi cảm thấy giống như miễn cưỡng lấy lệ.

Lúc ở nhà họ Ngôn, mỗi câu nói của thím Lý liên quan đến Ngôn Hy anh đều nghe rất rõ ràng và ghi nhớ trong lòng, kết quả là ngày thứ nhất đã thất bại.

Nguyên tắc của anh lại một lần nữa bị phá vỡ, anh làm ngơ trước những lời khen ngợi xung quanh mình.

Ngôn Hy ăn từ cửa hàng cho đến homestay, đến phòng chỉ còn lại một nửa. Cô vẫn luôn lén liếc nhìn vẻ mặt của Trì Mặc, không nhịn được cười: “Mua thì cũng mua rồi, anh đừng khó xử.”

Đều là người lớn cả rồi, sao vẫn như đứa trẻ con vậy. Hóa ra Trì Mặc không chỉ giống như một khúc gỗ, còn kiêu ngạo như vậy? Đây là từ vựng mà bình thường Ngôn Hy học, tất cả đều liên quan đến Trì Mặc, cực kỳ phù hợp.

Trì Mặc quay đầu lại nhìn cô, cây kem trên tay dần tan chảy, trông rất gai mắt. Khuôn mặt nghiêm nghị không lộ ra bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, sau đó ngay trước mặt cô, anh quẹt thẻ đi vào nhà, đóng cửa lại.

Ngôn Hy biết anh đang khó chịu điều gì, nhưng cô cũng không để tâm.

Dù sao thì kem cũng đã cầm trong tay rồi, cô nhăn nhó nhìn cánh cửa dần đóng chặt rồi vừa đi về phòng vừa liếm kem một cách sung sướng.

Chỉ cách có vài bước mà thôi.

Ngôn Hy nóng lòng lấy máy ảnh SLR và USB ra, cắm chúng vào cả hai đầu để xuất ảnh.

Ảnh gốc cần phải chính sửa, Ngôn Hy thành thạo từng thao tác trên ipad, chọn ra chín tấm để chia sẻ lên vòng bạn bè. Ngay sau đó một loạt bình luận hiện lên ở dưới, cô liền vui vẻ trả lời từng người một.

Ban đầu, cô đã dùng ipad để kết nối với wifi trong khách sạn để đọc bình luận. Đột nhiên mạng bị nghẽn, có kết nối lại cũng vô dụng.

Ngôn Hy định đặt ipad xuống để lấy điện thoại di động, vừa cử động người, cô liền nghe thấy tiếng tre xào xạc đung đưa trong gió ngoài trời.

Toàn thân nổi da gà, Ngôn Hy cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa không có chút động tĩnh, chỉ thấy bên phía ngoài phần cửa sổ không có rèm che là một màu đen kịt.

Tiếng gió thổi càng mạnh, tim Ngôn Hy bỗng đập thình thịch, càng lúc càng đập nhanh hơn, cảm giác dưới chân có hơi mềm nhũn…

Cô nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ, đủ loại cảnh tượng đáng sợ như trong phim kinh dị dần hiện ra trước mắt. Cô dường như tận mắt thấy thứ gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối, sẵn sàng lao ra, có thể xuyên thủng tấm kính xông vào bất cứ lúc nào.

Nửa phút sau, Ngôn Hy đã đứng ở cửa nhà bên cạnh, cô chẳng để ý đến sắc mặt của bản thân nữa, vội chạy sang phòng bên cạnh tìm người mà cô tin tưởng nhất để tìm kiếm sự che chở.

Gõ cửa nhưng không ai trả lời, cô vội sờ tới điện thoại, nhưng rồi phát hiện mình đến cả điện thoại cũng không cầm theo mà đã chạy thẳng ra ngoài này.

“Trì Mặc!”

Cô gái nhỏ đáng thương lo làm phiền tới cư dân xung quanh, cũng không dám lớn tiếng.

Cô dùng ngón tay vỗ nhẹ lên cánh cửa, trước mắt bỗng sáng lên, cánh tay đang giơ lên lơ lửng giữa không trung, đang hướng thẳng về phía ngực người đàn ông. Trên người Trì Mặc chỉ quấn một áo choàng tắm, mái tóc đen lấm tấm những giọt nước, khuôn mặt lạnh lùng trông vô cùng cấm dục.

Từ phía cửa đối diện bỗng có động tĩnh, cửa phòng chuẩn bị mở ra. Ngôn Hy đang đứng quay lưng về phía sau chẳng hề phòng bị, vòng eo thon thả đột ngột bị ôm lấy kéo vào trong.

“Rầm” một tiếng, người lạ trong phòng đối diện vừa bước ra thì Trì Mặc cũng đóng cửa lại.

Hành động bất ngờ khiến cô bị dọa một trận, trong lúc hoảng hốt cô đưa tay nắm lấy thứ gì đó. Khi cửa phòng đóng sập lại, cô tận mắt nhìn thấy chính mình kéo áo choàng tắm của Trì Mặc xuống để lộ thân trên cường tráng.

Trong tích tắc, Ngôn Hy lập tức cảm thấy toàn thân nóng ran, hai má đỏ bừng tới mức tưởng như sắp chảy máu.

“Xin, xin lỗi anh…”

Cô vô thức nhắm mắt lại, cúi đầu nghiêm túc xin lỗi, che mắt không dám nhìn tiếp.

Lại nhìn vẻ mặt của người đàn ông bị kéo áo choàng tắm xuống, vẻ mặt bình tĩnh, hai tay ở dưới lớp áo tắm đã nắm chặt lại, huyết mạch nổi lên. Không phải anh đang kìm lại cơn tức giận, mà là đang kiềm chế làn sóng lăn tăn trong lòng mình kia.

Mặc dù, bên trong anh vẫn còn mặc một chiếc quần đùi màu đen.

Ngôn Hy không nghe thấy động tĩnh gì, định rút tay thăm dò, Trì Mặc nhanh chóng cản lại: “Đừng mở mắt”.

Ngôn Hy lương tâm cắn rứt nghe lời, không chỉ xấu hổ không dám mở mắt mà còn lấy tay che hết khuôn mặt.

Sau đó chợt có tiếng động nhỏ truyền tới, Ngôn Hy cảm thấy người trước mặt có vẻ đã rời đi, nhưng cô không biết có nên mở mắt hay không.

“Anh xong chưa? Trì Mặc?”

Mới đầu không có tiếng trả lời, lát sau cô lại hỏi: “Trì Mặc?”

“Lại đây.”

Lúc này, cô cuối cùng cũng nghe thấy rõ giọng anh, giọng nói trầm hơn bình thường.

Ngôn Hy bẻ ngón tay cắn rứt lương tâm.

Lúc nãy đứng dựa vào tường cô còn nghĩ thông suốt rồi. Đột nhiên chạy tới nhà người khác gõ cửa, kéo khăn tắm của người ta xuống, không khí chợt thay đổi lật trời, chắc chắn cô sẽ vừa xấu hổ vừa giận dữ. 

Có lẽ tâm trạng của Trì Mặc cũng như vậy nhỉ?

Nhưng cô thật sự không hề cố ý mà.

Ngôn Hy đã chuẩn bị xong tâm lý, chậm rãi đi về phía người đàn ông đang đứng giữa phòng: “Em xin lỗi, Trì Mặc, vừa rồi em không cố ý.”

Giọng nói lí nhí của cô lúc nào cũng cực kỳ mềm mại, khiến người ta nảy sinh lòng thương.

Trì Mặc nhắm mắt lại, không thể nào đối phó với cô.

Giống như vừa rồi, anh đầu tóc ướt sũng, vừa tắt vòi hoa sen đã nghe thấy tiếng gọi, nên tiện tay quàng áo choàng tắm đi ra mở cửa.

“Tới tìm tôi làm gì?”

“Em…” Nhớ lại cách đây không lâu, Trì Mặc đã thể hiện cho cô thấy chứng sợ hãi là do tâm lý tác động, rất rõ ràng cô vẫn bị ảnh hưởng tâm lý. Nhưng sâu trong nội tâm cô cũng giống như mọi người, cô không thể loại bỏ nó cũng chẳng thể khuyên nhủ chính mình.

“Bên ngoài gió thổi, tiếng rừng trúc lớn quá, lúc nào cũng có cảm giác ảm đạm đến đáng sợ.” Nói thật lòng, cô rất sợ ở một mình.

“Vậy thì sao?”

“Khi nào thì anh ngủ? Em có thể ở trong phòng anh một lát được không?” Ngôn Hy cong môi mỉm cười, ít nhất cũng phải chờ trời bớt gió đã.

“Lát nữa thì không còn sợ?”

“À…” Nhưng ngoài việc trì hoãn kéo dài thời gian và đánh trống lảng, cô còn có thể làm gì được nữa, cô chẳng thể kìm được sự sợ hãi tột độ.

Ngoài trời gió đang thổi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa, Ngôn Hy chỉ có thể can đảm đứng đây nếu có người bên cạnh. Nếu chỉ có một mình, cho dù có đang nằm trên giường cô chắc chắn sẽ bị dọa cho tỉnh!

Vậy là toi rồi, dù sao cũng không thể nửa đêm nửa hôm chạy qua đây gõ cửa mà nhỉ? Trì Mặc chắc chắn sẽ bị cô chọc tức chết.

“Vậy hôm nay em có ở lại đây với anh không?” Không đợi anh trả lời, Ngôn Hy liền giơ ba ngón tay lên: “Em đảm bảo ngày mai sẽ đổi chỗ ở.”

Cô nhìn lướt qua căn phòng một lượt, trong phòng ngoài một chiếc giường lớn cho hai người thì còn chẳng có nổi một chiếc ghế sô pha, Trì Mặc hỏi: “Cô muốn ở với tôi thế nào?”

Các phòng nghỉ ở khu phố cổ này có diện tích không lớn, nằm cách biệt nhau và có tương đối ít nội thất. Khi đặt phòng, Ngôn Hy rất xa xỉ chọn hai căn phòng có giường lớn. Cô muốn ở một mình trong đó, thật rộng rãi và thoải mái, còn chẳng quan tâm tới việc có sofa hay không.

Thật xấu hổ…

Vừa mới bớt xấu hổ một chút thì nhiệt độ trên má cô lại đột ngột bốc lên. Những gì anh vừa rồi nói, thật ái muội.

Nhưng vừa nghĩ tới việc đóng cửa tách biệt, chỉ có một mình cô ở trong phòng như vậy, dù không gian có đẹp đẽ đến đâu thì cũng chẳng thể buông xuôi nỗi sợ hãi trong lòng, chỉ nhớ tiếng xào xạc của rừng trúc trở nên thật kỳ quái và đáng sợ trong màn đêm.

“Em, em…” Cô ấp a ấp úng, chỉ tay vào ghế: “Em có thể chơi ở bên đó, em sẽ không làm phiền anh”

Chỉ cần đừng để cô ở một mình.

Trì Mặc lạnh nhạt nhìn cô một cái, rốt cuộc cũng không bài xích, chỉ thản nhiên nói.

“Nhát gan như vậy còn muốn ra ngoài chơi.”

“Đây cũng là lần đầu tiên em ở trong căn phòng như thế này.” Khi đặt phòng, cô chỉ để tâm thiết kế bên trong rất đẹp, ai mà ngờ bên ngoài kia lại là một rừng trúc.

Nhắc đến chuyện du lịch, Ngôn Hy nhân tiện nói chuyện phiếm: “Anh không biết đâu, suy nghĩ muốn ra ngoài chơi của em đã xuất hiện từ lâu rồi.” 

“Muốn đi ra ngoài, vậy sao không đi ra ngoài?”

“Ừm, bởi vì hồi nhỏ em không nghe lời, chạy ra ngoài chơi, gặp phải chuyện xấu khiến cho gia đình bị dọa sợ.” Đến chính bản thân cô cũng còn khiếp sợ.

“Vì vậy cô không bao giờ ra ngoài lần nào nữa?”

“Cũng không phải vậy. Em đã từng đến rất nhiều thành phố, nhưng luôn có người thân đi cùng.” Không phải cô không thể ra ngoài chơi, chỉ là cô không thể đi một mình, người nhà cũng không cho phép cô đi chơi xa cùng bạn bè.

Nhưng những cái đó, giờ thì khác rồi.

Ngôn Hy cảm thấy có chút phấn khích vì có thể ở lại đây và tìm được cảm giác an toàn, sau đó mới nhớ ra mình đi tay trắng chẳng mang gì sang đây: “Trì Mặc, em để quên điện thoại ở phòng bên kia rồi.”

“Đi lấy đi.”

“Nhưng mà.” Cô bối rối túm tóc, buộc phải thú nhận dưới ánh mắt dò hỏi của Trì Mặc: “Nhưng em để thẻ phòng ở trong phòng mất rồi”

Trì Mặc: “…”

Cuối cùng, hai người phải xuống cầu cứu ông chủ, mở cửa phòng lại một lần nữa.

Lấy đồ xong, Ngôn Hy đi theo sau Trì Mặc.

Đêm càng khuya, nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng mỗi con người sẽ càng bị phóng đại. Ngôn Hy ngồi xuống ghế, yên lặng không dám quấy rầy anh, nhưng lại liên tục âm thầm quan sát. 

Trì Mặc: “…”

Ánh mắt mạnh mẽ như vậy hoàn toàn không thể ẩn giấu, lẽ nào cô cho rằng không nói chuyện tức là không làm phiền đến anh sao? 

“Lên giường ngủ đi.”

“Hả? Lên giường?”

“Một mình cô ngủ thôi.” Trì Mặc tưởng cô hiểu nhầm nên trực tiếp giải thích.

Nhưng vừa nghe xong, Ngôn Hy lại càng ngại ngùng: “Em nằm ở đây là được rồi. Trì Mặc, anh nghỉ ngơi chút đi, hôm nay hẳn là mệt rồi.”

Quan hệ của bọn họ ngủ chung giường nhất định không thích hợp, nhưng cô cũng là người có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không vì sự nhát gan của bản thân mà chiếm giường của người khác. 

“Hừ…” Công chúa nhỏ làm sao biết được loại người từ dưới đáy leo lên như anh đã phải chịu đựng bao gian khổ, có khi còn gian khổ hơn gấp trăm gấp ngàn lần như này. Hiện tại có thể yên bình an nhàn ở trong phòng như vậy, cho dù bị phạt đứng một đêm, đối với anh mà nói chẳng tính là chuyện “Khổ” gì. 

Trì Mặc bước từng bước lớn tiến về phía cô.

Ngôn Hy nhanh chóng nắm lấy ghế: “Em sẽ nằm đây, thật đấy, anh không cần lo cho em.”

Cô mới không muốn Trì Mặc vì cái tính nhát gan của cô mà đánh mất cái giường thoải mái của mình đâu. 

“Ngôn Hy.” Trì Mặc lại gọi.

Cô trực tiếp che hai tai lại: “Không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết, đừng quấy rầy em, em ngủ đây.”

Cô giả vờ là bản thân sắp ngủ, nhắm mắt lại một lúc. Có lẽ do đi mua sắm vận động cả ngày, thế nên cô cũng nhanh chóng buồn ngủ, cơ bản là không chống đỡ nổi.

Công chúa nhỏ với thân thể mảnh mai cứ thế bị người ta nhẹ nhàng ôm lên. 

Nhưng cô lại không hề an phận, có lẽ vì chưa ngủ sâu, vẫn còn cảm giác nên cơ thể vặn vẹo thành một vòng cung nhỏ.

“Trì Mặc…”

Giọng nói lí nhí mềm mại gọi tên anh, bước chân của Trì Mặc khựng lại, đôi mắt rủ xuống.

Cô gái đang ngủ trong vòng tay anh gương mặt an tĩnh, hai gò má ửng hồng, làn da mịn màng và bóng loáng đến lỗ chân lông cũng không thấy, khuôn mặt không chút tì vết.

Nhưng cô cứ như vậy, chẳng chút nghi ngờ mà úp mặt vào khuôn ngực nóng bỏng của anh. Gương mặt an tĩnh của người đàn ông như sắp nổi gió, anh đứng nguyên tại chỗ ôm lấy cô, như thể không cảm nhận được sức nặng.

Nhiều năm huấn luyện đã khiến anh trở nên chai lì và lạnh lùng, nhưng những tia lửa ấm gieo vào lòng anh vẫn còn một chút dấu đỏ chưa tan, cuối cùng cũng bùng dậy vào một lúc nào đó.

Ngôn Hy thực sự đã ngủ thiếp đi, cô không biết mình đã làm gì, chỉ biết có một hơi thở rất quen thuộc khiến cô cảm thấy ấm áp và an tâm, không tự chủ muốn đến gần.

*

Ngày hôm sau, Ngôn Hy tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường. Sau khi đứng dậy, cô gọi Trì Mặc, vừa nói lời cảm ơn lại nói lời xin lỗi anh, hai người chuyển đến một nhà nghỉ khác sau bữa sáng hôm đó.

Sáng và trưa nghỉ ngơi một chút, đến buổi chiều mới đi hết phần còn lại của khu trung tâm phố cổ.

Ngày thứ ba, Ngôn Hy cùng Trì Mặc đến cánh đồng.

Từ xa, những ruộng bậc thang xếp tầng lên nhau trông giống hệt những bức tranh nghệ thuật thiên nhiên khổng lồ. Mọi thứ ở đây đều mới lạ với Ngôn Hy. Cô đi giày bệt vô cùng thoải mái, bước đi trên những con đường đất khô cùng những phiến đá.

Hơi nóng thì cô lại thả chậm bước chân, tranh thủ nghỉ ngơi, hai tay vỗ vỗ sau lưng như đuôi cá, ngắm nhìn không gian xung quanh.

Cô lang thang vô định trên cánh đồng, mặt trời ấm áp tỏa ra những tia sáng vàng óng ở phía trước. Ngôn Hy bước tới nơi đó, đưa tay lên trán, lại duỗi tay chạm vào ánh sáng.

“Mặt trời thật là đẹp.”

Tâm trạng tốt, nhìn cái gì cũng thấy đẹp. 

Cô đi dọc theo cánh đồng, cho đến khi nhận ra đây là đường cụt. Hoặc là quay lại, hoặc là trực tiếp leo lên một vài bậc ruộng, sau đó cô mới có thể quay về theo con đường trên kia. 

Khi đến đây, cô cũng không biết là mình đã đi bao xa, suy nghĩ quay trở về theo con đường cũ đã bị Ngôn Hy đá ra khỏi đầu. Cô nhìn lên mảnh đồi cao cao, động tay động chân, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ làm sao để leo lên kia?

“A… chúng ta thật sự phải leo lên sao?” Đôi tay sạch sẽ như vậy mà phải đặt lên đó, lại còn phải leo lên, nhất định sẽ trở thành một cái bánh bao bẩn cho xen.

Cô vô cùng mong chờ được nghe sự lựa chọn thứ ba từ Trì Mặc, nhưng rất tiếc là không có.

Ngôn Hy nghiến răng, trong lòng không ngừng tự an ủi: Đã đến nước này rồi, trèo thì trèo, hình tượng sạch sẽ gì đó tạm thời cô cũng không cần nữa!

Đúng lúc công chúa nhỏ bắt đầu tìm vị trí leo thích hợp nhất, đột nhiên có một đôi tay nắm lấy eo cô, giữ chặt rồi đưa cơ thể cô lên cao, đột ngột lơ lửng trên không rồi đột ngột hạ xuống, định thần lại, người đã ở trên cánh đồng rồi.

Tốc độ quá nhanh, Ngôn Hy vẫn chưa kịp phản ứng.

Thực tế bờ ruộng không hề cao, chỉ là dưới độ cong của động tác của cô, trong tưởng tượng thì phải cùng cả hai chân đồng thời leo lên, nhưng Trì Mặc chỉ cần nhẹ nhẹ nhàng nhàng đã giúp cô thực hiện được.

Cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay mạnh mẽ và to lớn đang nắm lấy eo mình. Đôi tay vừa buông ra, những nơi anh chạm vào đều nóng rực.

Vài ba bờ ruộng còn lại anh cũng dùng cách đó đưa cô lên, hơn nữa cô phát hiện thân thể cùng thể lực của Trì Mặc vô cùng tốt, anh chỉ cần dùng sức bằng một tay cũng có thể leo lên dễ dàng.

“Trì Mặc, anh đỉnh thật đó.”

Đôi mắt của công chúa nhỏ cong lên, lại bắt đầu khen người ta rồi.

Sau đó, khi họ trở lại căn nhà dân cho thuê mà mình mới chuyển tới, cả hai đều cho rằng chuyến đi hôm nay đã thành công tốt đẹp.

Căn phòng mới đổi vẫn rất gọn gàng sạch sẽ, bên ngoài cửa sổ không phải là rừng trúc, Ngôn Hy cũng chẳng còn thấy sợ nữa. Cô vẫn xuất ảnh như hôm đó, trong quá trình chuyển ảnh, Ngôn Hy bắt đầu không chịu được mà gãi ngứa.

Nơi có thể dùng tay chạm vào nhanh chóng đỏ lên, một chỗ hai chỗ thì không có cảm giác gì, nhưng dần dần cô phát hiện trên cánh tay, thậm chí lưng, chân cũng bắt đầu thấy ngứa ngáy.

“Trì Mặc!”

Giống như trước đây, cô ngay lập tức chạy sang phòng bên cạnh. 

Ngôn Hy không chịu được mà gãi, kết quả là tạo thành một mảng đỏ bừng. Cô đưa cánh tay ra, Trì Mặc nhìn một cái rồi lập tức đưa cô đến phòng khám gần đó.

Theo chẩn đoán, hôm nay khi Ngôn Hy ra ruộng đã đụng trúng côn trùng dẫn tới dị ứng, làn da mỏng manh của cô không thể chịu được tác động nên mới nghiêm trọng tới vậy.

Đây là phòng khám đông y, sau khi khám xong, vị bác sĩ già lấy một lọ thuốc mỡ màu xanh và hai hộp thuốc tây dùng để uống ra, nhắc nhở họ cách sử dụng như thế nào: “Hai hộp này ngày ba lần, mỗi lần hai viên, còn lọ thuốc mỡ này dùng để bôi lên những chỗ ngứa trên cơ thể.”

Ngôn Hy nóng lòng lấy thuốc về bôi.

Trì Mặc đưa cốc nước ấm đến gần miệng cô, pha lẫn thuốc viên vào, sau đó sẽ là bôi thuốc.

Cô cùng lúc dùng hai cái tăm bông, như vậy mới lau được rộng hơn. Cô bắt đầu xoa lên tay thì chân cũng ngứa ngáy. Trì Mặc thấy cô động đậy vài cái, anh đi tới, cầm lấy thuốc: “Đừng xoa, đừng gãi.”

Anh thậm chí còn trực tiếp rút ra hai chiếc tăm bông mới, bôi thuốc mỡ và xoa lên những vết nổi mẩn đỏ trên chân của Ngôn Hy.

Thuốc mỡ lành lạnh bôi lên da thịt liền rất thoải mái, rốt cuộc Ngôn Hy cũng thoải mái hơn, nhìn người đàn ông đang kiên nhẫn giúp cô bôi thuốc, trong lòng lập tức cảm thấy rất xúc động.

Trì Mặc thực sự là một người vô cùng, vô cùng tốt! Cô thực sự giữ anh lại thêm một thời gian nữa.

Cô lẩm bẩm, vô tình bộc bạch suy tư của mình: “Trì Mặc, anh cùng em đi tới mấy nơi nữa đi. Em nhất định sẽ trả lương cho anh thật hậu hĩnh, sẽ trả nhiều hơn cả ông nội Đường trả cho anh”

Cô biết phải dùng tiền để đổi lấy “Vệ sĩ”, nhưng cô lại không biết rằng việc mà mỗi người chọn để làm không nhất thiết đều liên quan tới tiền.

“Vậy sao? Tiền của cô có thể thuê tôi bao lâu?”  Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, có chút không nhịn được muốn trêu chọc vài câu.

“Em có tiền mà.” Ai mà ngờ cô nhóc cực kỳ nghiêm túc nghiêng người tới, hạ giọng lí nhí nói: “Nói nhỏ với anh nhá, em tiết kiệm được nhiều tiền tiêu vặt lắm luôn á.”

Tiền tiêu vặt của công chúa nhỏ đương nhiên không hề ít, những từ ngữ đặc thù đó khiến anh xúc động.

“Sao lại phải tiết kiệm tiền?” Những lời nói không thèm suy nghĩ gì thốt ra khỏi miệng.

“Em không biết nữa.” Mỗi khi có ai hỏi tới vấn đề này, ngay cả chính bản thân cô cũng bần thần bối rối: “Cứ như bản thân em đã hứa một việc, chỉ nhớ là phải tiết kiệm tiền mà thôi.:

Còn những việc khác, cô không nhớ nổi nữa rồi.

Trì Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt của Ngôn Hy, những đường nét lớn lên theo thời gian trên khuôn mặt vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bộ dáng lúc trước của cô. 

Khóe môi anh nhếch lên, muốn nói điều gì đó.

Không đợi người kia mở miệng, Ngôn Hy đã bắt đầu nhún vai. Không phải cô cố ý đâu, mà là bởi lưng cô lại bắt đầu ngứa ngáy.

Cô duỗi tay ra sau vai, không với tới. Vươn tay lên từ chỗ thắt lưng lên, tuy rằng có thể chạm tới, nhưng cô không có mắt sau lưng, muốn dùng tăm bông bôi thuốc cũng khó.

Cô không khỏi muốn dùng tay gãi, nhưng tay lại bị Trì Mặc nắm chặt lấy: “Không được gãi.”

Gãi chỉ khiến lan ra nghiêm trọng hơn thôi.

Nhưng Ngôn Hy chẳng thể chịu được nữa, ngón tay trỏ cô ngoắc lấy mu bàn tay anh. Cô ngước mắt lên, trong ánh mắt như có tia nước, tủi thân gọi tên anh: “Trì Mặc, đằng sau, ngứa quá.”
*Tác giả có điều muốn nói:

Mỗi khi cô ấy gọi tên “Trì Mặc” có cảm giác như đang làm nũng á, tôi lại muốn đẩy thuyền bọn họ rùi hihi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện