Dịch: LTLT

Bởi vì Lâm Chu nên đi học càng khiến Chúc Miêu càng thấy chán ghét hơn bình thường. Cậu đã nghĩ kỹ rồi, nếu như Lâm Chu lại động tay động chân với cậu thì cậu sẽ khiến cho Lâm Chu đẹp mặt. Cụ thể đẹp mặt thế nào cậu còn chưa nghĩ ra.

Nhưng Lâm Chu trở nên quy củ hơn một chút.

Chúc Miêu nhớ rõ dặn dò của Hạng Chú với cậu, đi học muốn nghiêm túc nghe giảng, nhưng mà cậu đã bỏ rất nhiều bài, tiết nào cũng giống như rơi vào trong sương mù, cố gắng đấu tranh với thần ngủ, nhưng trên sách tốt xấu gì cũng có thêm không ít ghi chú mà bản thân cậu xem cũng không hiểu.

Tiết của Lâm Chu thì khỏi phải nói, nhìn thấy mặt Lâm Chu thì Chúc Miêu hoàn toàn không thể tập trung tinh thần được. Căn bản tiếng Anh của cậu vốn đã tệ, lúc này càng tệ thêm.

Trở về mấy ngày, Hạng Chú cho Nhất Ninh nghỉ, để cô nghỉ ngơi, mình thì mỗi ngày đến quán làm việc.

Thời tiết dần dần nóng lên, đồ uống lạnh càng ngày càng được chào đón, cà phê pha đá, cà phê đá, nước uống soda mát lạnh dễ chịu. Gió của điều hoa trong quán có thể liên tục thổi đến trên sàn nhà, không để ý thì sẽ mọc ra một con mèo.

Mèo nhỏ trắng đen “Oreo” Chúc Miêu mang đến đã được xuất lồng. Thân làm “người mới” nó vốn nên là đáy của chuỗi thức ăn ở đây, nhưng nó nghịch ngợm hiếu động, bị mấy con mèo khác đánh mấy lần nhưng vẫn hùng hổ muốn chết, với lại nó còn làm bể mấy cái ly.

Cho đến một lần nó bị Hạng Chú tóm gọn.

Hạng Chú tóm được mèo nhỏ muốn chuồn nhưng không chuồn được, tóm gáy mèo nhỏ, xách nó lên chỉ vào chỗ cái ly bị rơi vỡ, nghiêm khắc quở mắng nó.

“Nếu như lần sau mày còn làm vỡ, thì tao đánh mày, hiểu không?”

Thần kỳ là từ đó về sau, Oreo thật sự không còn làm vỡ cái ly nào nữa, mà khi có Hạng Chú, nó cũng không dám lên quầy bar.

Xem ra, mèo thật sự là kẻ xuất sắc trong việc mềm nắn rắn buông.

Hôm nay đã qua 8 giờ, Hạng Chú còn ở quầy bar chưa đi, Chúc Miêu nhìn anh một chút hỏi thử: “Anh ơi, hôm nay anh không tan làm sao?”

Hạng Chú nhìn đồng hồ nói: “Lát nữa sẽ đi, thế nào?”

Chúc Miêu không cẩn thận lẩm bẩm ra tiếng lòng của mình: “Em muốn làm bài tập…”

Cậu thật sự ngại lật bài tập ra làm ngay trước mặt Hạng Chú, bài tập của cậu chỗ còn trống nhiều hơn chỗ đã làm, chỗ sai nhiều hơn chỗ đúng, gần đây cậu muốn nghiêm túc học hành, nhưng lại không có hiệu quả gì.

Hạng Chú quả thật không hiểu, anh nói: “Thì cậu làm đi…”

Chúc Miêu nghiêng người, dùng cơ thể chắn tầm mắt của Hạng Chú, mở bài tập tiếng Anh ra, bắt đầu thử làm bài đọc hiểu tiếng Anh, nhưng mà cậu phát hiện từ vựng dòng đầu tiên cậu đọc ba lần vẫn không đọc vào. Cậu lắc lắc đầu, bực bội nhấn bút bi nhiều lần, thử tập trung sự chú ý lần nữa.

“Có khó đến vậy sao? Câu đầu tiên cậu điền 15 phút.”

Chúc Miêu giật mình suýt nữa bật dậy, vừa quay đầu lại phát hiện Hạng Chú đang yên lặng đứng ở phía sau, lướt qua vai của mình nhìn bài tập tiếng Anh trên bàn, giống như mèo, chút tiếng động cũng không có.

“Không… Không, em ngẩn người thôi. Bây giờ em mới bắt đầu làm!” Chúc Miêu mạnh miệng nói.

Hạng Chú gật đầu, nhưng anh cũng không có dáng vẻ định đi, tay chống trên bàn, đôi môi im lặng chuyển động, giống như đang đọc.

Chúc Miêu cắn răng đọc, phát hiện vẫn không đọc hiểu, mấy từ vựng này ý nghĩa rất mơ hồ, hình như là nghĩ này lại hình như là nghĩa kia, nếu ghép lại thì cả câu hoàn toàn không trôi chảy. Chúc Miêu cảm thấy mình không giống như làm bài tập, mà giống như đang giải đố.

Ánh mắt Hạng Chú như gai đâm trên lưng, Chúc Miêu phát hiện tay của hắn đang chống bên tay mình, hình xăm trên cánh tay đặc biệt rõ ràng.

Ba dài một ngắn, chọn ngắn nhất, Chúc Miêu nghĩ thầm trong lòng, điền chữ C vào trong dấu ngoặc. Hạng Chú không lên tiếng, Chúc Miêu cảm thấy lòng tự tin dần dần to lên, dựa vào trực giác điền hết năm câu còn lại.

“Thật lợi hại!” Hạng Chú cảm thán nói.

Chúc Miêu nghĩ, chẳng phải sao, đều điền hết rồi.

“Hoàn hảo tránh hết tất cả đáp án đúng, bút của cậu khai quang* rồi sao?” (*Khai quang điểm nhãn (Gọi tắt là khai quang) là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân, sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận và phù trợ cho chủ.)

Chúc Miêu lập tức đỏ mặt, cầm bút, “xoẹt xoẹt xoẹt” gạch hết tất cả đáp án đã điền, nét bút cứng cáp. Cậu đã bình nứt không sợ bể, đặt bút qua một bên, mặt áp lên bàn, hai tay vò đầu khiến mái tóc rối xù.

“Em không biết…” Chúc Miêu kêu thảm thiết.

Hạng Chú ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: “Căn bản của cậu tệ quá, phải học bù lại.”

Chúc Miêu giống như chợt nhìn thấy cột mốc ở biển rộng, trong bóng tối bỗng nhiên bừng sáng. Cậu đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm Hạng Chú, chân mày, mắt, miệng đều ủ rũ cụp xuống, khỏi nói đáng thương cỡ nào, cậu nói: “Anh dạy em đi… Xin anh…”

Hạng Chú ngẩn người.

Chúc Miêu giống như trời sinh đã mang theo một loại cảm giác “ngay thẳng”, vui vẻ đến mức thẳng thắn vô tư, quẫn bách đến mức thẳng thắn vô tư, lúc nhờ vả cũng rất thẳng thắn vô tư, khiến người ta nếu sinh ra chút ý từ chối thì sẽ cảm thấy tội ác tày trời.

Hạng Chú tránh ánh mắt của cậu, nhàn nhạt nói: “Có thời gian rảnh thì tùy tiện dạy cậu.”

Nói là nói như thế, nhưng khi phản ứng lại, Hạng Chú đã bắt đầu giảng giải cho cậu hiểu bài văn “toàn quân bị diệt” này rồi. Chúc Miêu nghiêm túc nghe, cảm thấy giọng Hạng Chú đọc tiếng Anh rất hay, đặc biệt là âm uốn lưỡi, vừa khẽ vừa dính, quyết luyến êm tai, nói hay hơn tất cả giáo viên tiếng Anh trong trường.

Đang lúc một người dạy nghiêm túc, một người học chăm chỉ thì chuông treo trên cửa vang lên “leng keng”, có người đến.

Đã đóng cửa, người đến không phải là khách mà rõ ràng là người quen của Hạng Chú.

Người đến là một người đàn ông khoảng chừng 35 tuổi, nho nhã ôn hòa, thậm chí không quen biết với Chúc Miêu cũng cười chào hỏi. Chúc Miêu ngơ ngác lên tiếng, vội vàng cúi đầu giả vờ đọc đề, thật ra là lén dựng tai nghe trộm.

Người đàn ông này cầm hạt cà phê đến, mấy túi hạt cà phê đều dán nhãn hiệu, nói là “đem đến để cậu nếm thử”. Hạng Chú nhận hạt cà phê, sau đó bọn họ trò chuyện, nói về cà phê, nói chuyện Hàng Chú đến Ethiopia trước đó, đối thoại rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Nhưng Chúc Miểu cảm thấy có chỗ không bình thường, cảm thấy hai người vừa quen thuộc thân thiết vừa lạ lẫm khách sáo.

Trực giác này nếu như dùng để làm bài tập cũng sẽ không sai hết.

Hai người trò chuyện xong, người đàn ông kia chuẩn bị đi, trước khi đi cũng chào hỏi với Chúc Miêu. Chúc Miêu đang nghe lén, vốn chột dạ nên vô cùng khách sáo, đứng lên định tiễn anh ta, người đàn ông kia cười nói: “Không cần tiễn. Lần đầu gặp mặt. Tôi là Hà Tranh, là bạn của tiểu Chú, quán cà phê của tôi ở trong ngõ phía xéo đối diện, có rảnh thì đến chơi.”

Chúc Miêu hơi ngơ ngác gật đầu.

Chuông cửa lại “leng keng” vang lên lần nữa, trong quán an tĩnh lại. Hạng Chú gõ bàn nói: “Nhanh lên, tôi còn phải đi, giảng hai câu này xong cho cậu.”

Chúc Miêu đành phải nén sự tò mò lại, ngồi xuống ngoan ngoãn làm bài.

“Cậu làm rơi gì kìa?” Hạng Chú nhặt lên một tờ giấy, trả cho Chúc Miêu.

Chúc Miêu nhìn thấy, cầm về, lầm bầm “thông báo họp phụ huynh”, gấp lung tung lại, nhét vào trong balo.

Hạng Chú cũng không hỏi, liên quan đến gia dình của Chúc Miêu anh không tò mò, nếu như mỗi con mèo hoang nhặt về đều phải rõ ràng lai lịch vậy thì quá mệt mỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện