Cổ Quảng Long loẹt quẹt đi theo sau Hạ Dương.

Hạ Dương mất kiên nhẫn xoay người, cau mày trừng hắn, “Mau lên! Đàn ông đàn ang cao to lực lưỡng bước đi kiểu gì thế hả!”

Cổ Quảng Long hé miệng, lời phản bác rốt cuộc vẫn nuốt trở vào.

Được rồi, hắn biết, mặc dù bình thường Hạ Dương có hơi ngốc ngốc, nhưng hắn chưa bao giờ tìm cách trốn tránh, ừm, rất có khí khái nam tử hán.

Bị ánh mắt sùng bái của Cổ Quảng Long bắn tới làm cho cả người run rẩy khó chịu, Hạ Dương chậc lưỡi, xoay người tiếp tục đi về chỗ bản tin, vừa đi vừa nghĩ, đừng bảo là ông Quảng Long này thích Lý Đông, cho nên giờ mới bị kích thích nhá? Ngẫm lại thấy cũng có thể lắm, ngoại hình của hai bọn họ đến là xứng đôi.

Trước bản tin, chủ nhiệm đang cầm loa kêu gọi các bạn thiếu nam thiếu nữ đầu hàng, giọng cũng lạc cả đi.

“Các sinh viên, mọi người đều đã trưởng thành rồi, phải học được cách bình tĩnh, không thể chỉ vì một bức ảnh mà ồn ào ầm ĩ như muốn ăn thịt người vậy được!” Hắn biết tính Hạ Dương, cho nên trong lòng đang khổ não hết sức.

Khổng Tân Ny từng tỏ tình với Hạ Dương song bị cự tuyệt gào lên.

“Không phải chúng tôi muốn gây ồn ào, cũng không phải muốn ăn thịt ai, chúng tôi chỉ muốn Lý Đông ra đây giải thích rõ ràng!” Vì cái mố gì chàng trai cô thích lại đi chọn tên Lý Đông trăng hoa chết tiệt kia chứ!

Còn các bạn gái bạn giai đã từng bị tên Lý Đông trăng hoa chết tiệt kia đùa bỡn tình cảm, nghe Khổng Tân Ny nói câu này xong liền bùng nổ, bao nhiêu phẫn nộ vốn kiềm nén giờ bung toả hết cả.

Cái gì mà bảo Lý Đông ra đây giải thích rõ ràng chứ!

Lý thiếu gia người ta vì sao phải giải thích với cô, cô tưởng cô là hoa khôi giảng đường thì ngon à?

“Khổng Tân Ny tôi nói cho cô biết, nhất định là Hạ Dương dùng thủ đoạn ti tiện với Lý Đông, nếu không vẻ mặt của Lý Đông sao lại thế này!” Một nữ sinh tóc dài có giọng nói chói tai gào to, móng tay sơn màu vàng kim chói lọi chọc thẳng vào ảnh chụp mờ ám của Hạ Dương và Lý Đông dán trên bản tin.

Mà vị trí móng tay cô chọc trúng, chính là mặt Hạ Dương.

Hạ Dương đứng lẫn trong đám người nhướn mày, kinh, chọc mạnh thế, cô không sợ bật móng tay à!

Đừng hỏi vì cớ gì hắn lại nhìn thấy rõ như vậy, bức ảnh dán trên bản tin có thể nói đã không còn là bức ảnh, quả thực đã bị phóng to như tấm poster phim rồi.

Khỏi phải nói, hắn dù nghiêng mặt nhưng vẫn rất đẹp trai! Kể cả lúc hắt xì trông cũng gợi cảm quá xá.

Hạ Dương chép miệng, nâng khuỷu tay huých huých người đứng sau, ngả đầu hỏi, “Gia đẹp trai nhể?”

Cổ Quảng Long giật giật khó miệng, khổ cực đáp lời hắn, “Đẹp trai, bệ hạ quả là kim quang lấp lánh, đi đâu cũng toả sáng.”

“….Câu này của ngươi nghe không hay lắm, đổi câu khác đi.” Hạ Dương liếc hắn, sau đó tiếp tục đứng xem cuộc chiến, ối chà, hai cô kia sắp xông vào giằng tóc nhau rồi.

Cổ Quảng Long khổ tâm suy nghĩ, nửa ngày nghẹn ra được một câu, “Bệ hạ văn thành võ đức, thiên thu muôn đời, nhất thống giang hồ ” Âm cuối nghe mới uyển chuyển làm sao, thiệt tiêu hồn.

Hạ Dương bị hắn làm ghê tởm muốn ói, khuôn mặt trái xoan cũng vặn vẹo, quay đầu trừng hắn, “Cổ ái khanh ngươi cố ý phỏng? Phỏng? Nhất định là đúng rồi. Tuy gia hơi gầy, nhưng một thân đầy cơ bắp, nhìn có chỗ nào là giống nương hả? Gia là đàn ông đích thực!” (nương là bóng lộ đó)

Giọng Hạ Dương có hơi cao, nam sinh chắn phía trước hắn đang mải mê xem náo nhiệt chợt quay đầu lại nhìn, sau đó… quay đi.

Lại sau đó hắn quay mạnh đầu lại, mở to hai mắt, há miệng, tay run run chỉ vào Hạ Dương, có thể nhìn ra, hắn là kích động quá hoá run đây mà.

“Hạ, Hạ, Hạ, Hạ…”

“Hạ mợ nội cậu! Câm miệng, xoay người, tiếp tục vây xem đi!” Hạ Dương nhe răng, thấp giọng đe doạ.

Nam sinh kia bị biểu tình vặn vẹo của Hạ Dương doạ, theo phản xạ quay đầu đi, cơ mà vẫn lùi về sau độ non nửa bước, ý đồ nghe lén nam diễn viên chính trong tấm ảnh nói chuyện với bạn.

Hạ Dương vươn ngón tay thon dài, chạm vào thắt lưng của nam sinh kia, lạnh lùng nói, “Đứng thẳng, nếu không sẽ chọc chết cậu!”

“….Bệ hạ, ngài bớt giận…” Cổ Quảng Long kéo cánh tay Hạ Dương, phòng ngừa hắn động kinh thức sự chọc hỏng người ta.

Ngón tay Hạ Dương rất dài, vô cùng thích hợp chơi đàn dương cầm, cũng rất thích hợp cầm súng, cơ mà… Tuyệt đối không hợp để luyện nhất chỉ thiên.

Hạ Dương thu tay, đút vào túi áo, rụt cổ than thở, “Sao mãi mà chưa đánh nhau vậy, hừm, thật phí thời gian của gia.”

“Này! Các người không đánh nhau thì tránh khỏi khu trung tâm đi, gia đây còn muốn tận tình thưởng thức tấm ảnh!” Hạ Dương chờ không nổi nữa, trực tiếp ngửa đầu gào lên.

Hai nữ sinh đang chửi nhau hăng say bị quấy rầy lập tức quay đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng.

Đến khi bọn họ nhìn rõ người vừa kêu là ai, đồng loạt sửng sốt.

Cả hiện trường ầm ầm như cái chợ nháy mắt im lặng hai giây, tiếp đó, bùng nổ hàng loạt tiếng thét chói tai.

“Oa! Kia chẳng phải là đàn anh Hạ Dương sao! Anh ấy vậy mà còn đến tận đây?” Đây là fan não tàn của Lý Đông.

“Đàn anh Hạ Dương vậy mà còn đến tận đây! Lẽ nào anh ấy thực sự có quan hệ gì đó với Lý Đông?” Đây là fan não tàn của Hạ Dương.

“Hạ Dương! Hạ Dương! Chúng em ủng hộ anh! Chúng em biết anh và Lý Đông là tình yêu đích thực!” Đây là tiếng gào rú của đám hủ nữ….

Hạ Dương đỡ trán, đi về phía trước.

Đám người nháy mắt rẽ làm hai, hệt như nghênh đón thủ tướng quốc gia, nghiêm chỉnh xếp hàng hoan nghênh.

Hạ thiếu gia không hề luống cuống, đứng trong khoảnh đất bé tẹo bị đám đông vây quanh.

Cổ Quảng Long vốn cao lớn, đứng cùng Hạ Dương giữa đám đông nháy mắt có cảm giác như hạc đứng trong bầy gà.

Hắn liếc bốn phía liền thấy Văn Nhân Minh Húc cũng cao hơn người thường đang đi tới, sau đó cũng nhìn thấy Lý Đông đang co quắp cạnh Văn Nhân Minh Húc.

Cổ Quảng Long lập tức hô lên.

“Lý Đông! Cậu vậy mà còn dám núp đằng sau xem kịch!”

Đám đông vây xem cùng nhau nhìn về phía hắn hô, để rồi…

Lý Đông và Văn Minh Húc lập tức lâm vào tình trạng giống Hạ Dương, được xếp hàng hoan nghênh, mỗi tội là Văn Nhân Minh Húc đi trước, còn Lý Đông, giờ giống hệt tên hầu nhỏ đi theo sau y, vẻ mặt mang theo chút sợ hãi rụt rè.

Hắn là đang sợ thật đó, tuy mới chỉ gặp Hạ Dương vài lần ít ỏi, nhưng hắn hiểu rõ, Hạ Dương nhìn bề ngoài thì rất dễ tính, song một khi đã đắc tội hắn thì hắn sẽ vô cùng nóng nảy, gặp một lần là đấm chục quả.

Sự kiện vây xem hôm nay nếu không phải do Lý Đông hắn trăng hoa, đắc tội với nhiều người, Hạ Dương cũng sẽ chẳng bị liên luỵ.

Nghĩ như vậy, Lý Đông lại càng không dám nhìn Hạ Dương.

Hạ Dương đảo mắt phượng, thu vẻ mất tự nhiên của Lý Đông vào mắt, song cũng lười so đo với hắn.

Hạ Dương quay đầu đi đến chỗ bức ảnh, nhìn cẩn thận, vừa nhìn vừa gật gù, “Không tồi, càng nhìn càng đẹp trai.”

“Ai dán đây?” Khoé miệng hắn treo ý cười, ngữ khí nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, lại làm quần chúng vây xem rùng mình run rẩy.

Văn Nhân Minh Húc vẻ mặt bình tĩnh, ôm ngực đứng một bên, nhìn sườn mặt của Hạ Dương, tiếp tục quay sang nhìn ảnh chụp của hắn và Lý Đông, không thể phủ nhận, góc chụp đẹp đấy.

Hạ Dương cũng nhận ra y chính là người đưa trả điện thoại cho mình buổi sáng, nhưng giờ hắn không có thời gian tìm hiểu xem y và Lý Đông có quan hệ gì, không chừng người này mới là chính chủ!

“Không ai thừa nhận?” Hạ Dương hơi hạ cặp mắt phượng trong trẻo lạnh lùng, quét một vòng, sau đó chỉ vào ảnh chụp, nhấn rõ từng chữ, “Đây là xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân, hiểu không? Nếu bây giờ thừa nhận, tôi có thể coi như cậu không biết, nhưng nếu để tôi tìm được, vậy chúng ta sẽ phải nói chuyện cẩn thận rồi.”

Lại nhìn đám đông một vòng, hắn mở miệng hỏi, “Vẫn không ai thừa nhận?”

Cổ Quảng Long tim đập thình thịch, xong đời, Hạ thiếu gia nổi giận.

Văn Nhân Minh Húc tò mò, y chưa thấy Hạ Dương nổi giận bao giờ đâu, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo này thiệt mẹ nó quyến rũ mà!

Lý Đông cũng trợn mắt nhìn Hạ Dương, mợ, bảnh quá!

Đám đông lặng xuống, bọn họ không rõ, vì cớ gì đối tượng bị bọn họ vây xem giờ có thể tản ra khí thế khiến toàn trường kinh sợ như vậy, hơn nữa…Cảm giác bá đạo chỉ người đứng trên cao mới có này là sao?

Kiên nhẫn của Hạ Dương tuyên bố thất bại, hắn đoạt loa trong tay chủ nhiệm cũng đang sửng sốt, rống lên.

“Một đám các người nhàn rỗi đến đây làm trò gì! Ông đây vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, không ra tay xử lý nên các người ngứa da đúng không? Cho dù Hạ Dương tôi không ở trường học, các người cũng đừng mong có thể làm trò gì ở đây!”

Cùng lúc nói ra những câu này, một tiếng ‘bộp’ vang lên, Hạ Dương đấm một quyền thật mạnh vào đúng vị trí đầu của Lý Đông trong ảnh.

Bản tin làm bằng gỗ, bị một đấm này dộng xuống, lập tức thủng một lỗ to.

Hắn lạnh mặt, thu tay về lắc lắc, “Đều mợ nó chạy về học cho ông!”

Mọi người bị hắn dùng bạo lực trấn áp, như đám thú cảnh vội vàng tản đi.

Chủ nhiệm khẩn trương nuốt nước bọt, cứng nhắc cười, sán lại quan tâm hỏi, “Hạ Dương à, tay có bị thương không?”

Hạ Dương ném loa cho hắn, mặt âm trầm, “Đến chuyện này cũng không xử lý được, cậu làm chủ nhiệm quả là thất bại.”

Nói xong cũng không để tâm xem sắc mặt hắn khó coi thế nào, Hạ Dương nhìn về phía Lý Đông, ghét bỏ ‘hừ’ một tiếng.

Lý Đông bị doạ run run, hắn cảm thấy một quyền Hạ Dương đấm vào tấm ảnh dán trên bản tin kia, thực ra là muốn hướng về phía hắn…

“Xin xin xin… Xin lỗi….”

“Tuổi cậu cũng không còn nhỏ phải không, không sợ hư thận à?” Hạ Dương khinh thường liếc hắn một cái, xoay người bỏ đi.

Chết tiệt, vừa nãy tức quá, giờ mới cảm giác được, tay đau chết bà!

Lý Đông đơ người nhìn theo bóng Hạ Dương, bị Văn Nhân Minh Húc hung hăng vỗ đầu một cái.

“A?” Lý Đông ngơ ngác quay đầu, khó hiểu nhìn y.

Văn Nhân Minh Húc lạnh mặt, hừ một tiếng, cũng xoay người bỏ đi.

Ai nha, dáng vẻ xù lông vì bị đùa giỡn kia thật khiến y yêu thích mà, quá tuyệt vời!

Cổ Quảng Long nhìn Lý Đông, bất đắc dĩ lắc đầu, “Đi thôi, còn đứng ngốc ở đó làm chi!” Nói xong hắn còn nhìn bản tin bị thủng một lỗ, chép miệng, “Bệ hạ chắc là mới luyện một bộ quyền Thiếu Lâm đây!”

Hai người bọn họ cũng rời đi, bỏ lại chủ nhiệm cô đơn đứng đó, hắn khóc không ra nước mắt, hiệu trưởng à, ngài mau tới an ủi em đi! Cái tên Hạ Dương vênh váo kia bắt nạt em!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện