Vừa tắm xong, Hạ Dương đứng lên cân, hắn sâu sắc nhận ra rằng, mình sa đoạ.

Ái phi vòng vòng quanh chân hắn, Hạ Dương dùng chân trần đạp vào mông nó.

“Mi cũng thấy ta béo phỏng?” Hạ Dương không muốn nhìn con số biểu hiện trên cân, hắn tự thấy mình không thể tiếp tục sa đoạ thêm được nữa, loại cảm giác như bị người ta bao dưỡng là sao đây? Hạ Dương mặc áo ngủ, ôm mèo nằm trên giường, như có như không vuốt bộ lông mềm mượt của mèo béo.

Hắn đang tự hỏi.

Vì cớ gì chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi hắn lại có thể béo lên mười cân (=5kg), là mười cân đó! Là bao nhiêu mỡ tích tụ chất đống hả trời?

Hạ Dương cầm điện thoại đặt ở tủ đầu giường lên, nghĩ nghĩ, cuối cùng gọi điện cho Văn Nhân Minh Húc.

Văn Nhân Minh Húc đang họp, dạo này công ty nhà y bận rộn, ngày ngày y còn phải trở về đúng giờ nấu cơm đút no một người một mèo, chạy tới chạy lui tuy rằng rất mệt, nhưng y vẫn vui vẻ chịu đựng.

Điện thoại trên bàn rung lên, y cầm điện thoại lên nhìn thấy tên báo trên màn hình, ra hiệu cho mọi người tiếp tục, còn y ra ngoài nghe điện.

“Alo? Tối nay muốn ăn gì?” Ôi cái giọng kìa, ôn nhu dịu dàng biết bao nhiêu, sắp nổi trên mặt nước rồi.

Hạ Dương suýt nữa thì quen miệng báo món, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở vào, sửa thành, “Hôm nay tôi không đến đâu, khụ, ừm, tôi định đến nhà anh tôi ở một thời gian, sẽ không làm phiền cậu nữa.”

Văn Nhân Minh Húc cau mày, không vui hỏi, “Vì sao anh muốn đến nhà anh anh ở?” Y nghĩ một tháng ở chung này khiến hai bọn họ hiểu thêm rất nhiều về nhau, nhưng y trăm triệu không ngờ tới, không ngờ đã một tháng rồi mà vẫn chưa nuôi quen được con sói vô ơn Hạ Dương!

Có bị đánh chết Hạ Dương cũng không nói nguyên nhân là vì hắn bị nuôi béo cho nên mới không tới ăn ké. Hắn chỉ hé môi, không nói gì.

Hắn là một đứa nhỏ thật thà, chưa nói dối bao giờ, hơn nữa đối với người bạn ngày ngày chịu khó nấu cơm cho hắn ăn như Văn Nhân Minh Húc, hắn lại càng không thể nói dối. Cho nên hắn lựa chọn không hé răng, trầm mặc đáp lại.

Không nghe được câu trả lời của hắn, một cơn giận dữ xộc thẳng lên đầu Văn Nhân Minh Húc. Y hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình cần phải mặt đối mặt với Hạ Dương để thảo luận vấn đề nghiêm trọng này.

“Hạ Dương, giờ tôi đang họp, dù anh có chuyện gì, cũng không thể chờ tôi tan làm rồi về chúng ta gặp nhau nói cho rõ ràng được sao?”

Hạ Dương khẽ nhíu mày, hắn cảm giác ngữ khí của Văn Nhân Minh Húc có gì đó không ổn, sao lại như đang chất vấn hắn vậy?

“Hứa Minh, cậu đang hiểu lầm gì à?” Hắn thử hỏi.

Văn Nhân Minh Húc hít sâu một hơi, y rất muốn rống lên với đối phương rằng, y không phải Hứa Minh, y là Văn Nhân Minh Húc y không hiểu lầm gì cả, chỉ là y có một chuyện y đã cất giấu trong lòng từ lâu, muốn nói rõ tất cả cho hắn hiểu!

Nhưng mà y không dám nói, nếu nói nhất định Hạ Dương sẽ nghĩ y có ý đồ khác, tuy rằng thực sự là y có ý đồ, nhưng tuyệt đối không thể nói khi giữa hai người chỉ là quan hệ bạn bè được xây dựng bằng mấy món ăn ngon!

“Tôi không hiểu lầm gì cả, Hạ Dương, tôi chỉ muốn trực tiếp nói chuyện với anh.” Ngữ khí của y mang chút cưỡng ép, khiến Hạ Dương không khỏi trầm mặt.

“Được, tối gặp.” Hắn muốn nghe thử xem, rốt cuộc người này muốn nói gì.

Hạ Dương cúp máy, nói với mèo béo đang liếm móng rúc trong bụng mình, “Ái phi, có phải đầu óc Hứa Minh có vấn đề không? Chỉ là vài hôm không qua nhà cậu ấy ăn cơm thôi mà, sao cậu ấy kích động thế chứ?”

Văn Nhân Minh Húc quay lại phòng họp, nhắm mắt áp chế lửa giận đang bốc lên không ngừng, rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh của đại thiếu gia, tiếp tục nghe cấp dưới báo cáo kết quả.

Chỉ là… Bàn tay trái đặt dưới đầu gối lại nắm chặt lấy điện thoại, các khớp ngón tay vì gắt gao dùng sức mà trắng bệch.

Hạ Dương cầm chìa khoá và di động trong tay, trước khi đi còn cùng mèo béo thực hiện một cuộc đối thoại giữa người với mèo tinh.

“Ái phi, trẫm ra ngoài thăm thú, ngươi ngoan ngoãn ở nhà nha.” Hạ Dương cúi người, gãi gãi cằm mèo béo.

Mèo béo càu nhàu vài tiếng trong cổ họng, ngửa đầu kêu, “Meo meo ”

Hạ Dương gật đầu, “Ta sẽ chú ý an toàn, Ái phi phải ngoan ngoãn nghen!”

Mèo béo cọ qua cọ lại quanh chân hắn, tiếp tục ‘Meo meo, meo meo ”

Hạ Dương ngồi xổm xuống bế mèo béo, hôn chụt một cái lên mũi nó, thả nó xuống, xoay người ra cửa, trước khi đi còn tặng cho mèo béo một nụ hôn gió nồng nàn.

Sau đó, đóng cửa cái rụp.

Méo bèo bám lên cửa, hai móng cào cào, thê thảm kêu, “Meo meo meo!! Méo méo méo!!!” Nó cũng muốn đi mà!! Nó muốn ăn cá!!!!

Hạ Dương mua một túi gà chiên ở tiệm gà trước cửa nhà trọ của Văn Nhân Minh Húc rồi mới lên lầu.

Hắn vào nhà, nhìn dép lê để ở giá giày, nhướn mày, Hứa Minh còn chưa về?

“Hứa Minh? Hế lô hế lô, có ở nhà không?” Hạ Dương đi dép loẹt quẹt đi qua phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp một vòng, sau đó quay lại phòng khách, ngồi xuống sofa bày túi gà ra, mở TV, vừa xem vừa ăn.

Hắn tính từ mai bắt đầu giảm béo, ừm, ăn nốt túi gà này rồi tính sau.

Một tiếng sau, chín giờ tối.

Văn Nhân Minh Húc mở cửa, còn chưa vào nhà đã ngửi thấy mùi dầu mỡ chiên rán, y mặt nhăn mày nhíu, nhìn lưới qua đôi giày ở huyền quan, nhướn mày, Hạ Dương đã đến.

Nghe thấy tiếng động, Hạ Dương nhổm người dậy, vẫy tay chào, “Về rồi à.”

Văn Nhân Minh Húc ừ một tiếng, vẻ mặt mỏi mệt.

Hạ Dương đứng dậy, đi qua y vào phòng bếp rót cho y một ly nước chanh, hỏi, “Cậu mới từ công ty về?” Thực tập cần liều mạng như vậy hả? Ngại quá, hắn chưa đi làm bao giờ, không hiểu được sự bận rộn của một công ty.

Văn Nhân Minh Húc uống một ngụm nước, ngửa đầu tựa vào sofa, khẽ thở phào một hơi, “Ừ, trên đường về tiện thể qua trường lấy chút đồ.”

Hạ Dương khẽ nhíu mày, quan tâm, “Đã ăn gì chưa?”

Văn Nhân Minh Húc lắc đầu, cười khổ, y nào còn lòng dạ ăn cơm.

Hạ Dương trợn mắt, một bộ cục cưng ngoan ngồi xuống sofa đơn bên cạnh, còn thuận tay ôm gối ôm vào ngực, trước kia hắn không có tật này, chỉ là từ sau khi trong nhà có thêm mèo béo chỉ thích được ôm kia, Hạ Dương đã dần dần có thói quen này.

“Cậu muốn nói gì?”

Văn Nhân Minh Húc nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy không có từ ngữ nào có thể diễn đạt tâm tình lúc này của y.

Y thở dài, lắc đầu hỏi, “Vì sao anh muốn đến chỗ anh anh ở?” Buổi chiều Hạ Dương vẫn chưa trả lời vấn đề này, cho nên giờ y hỏi lại. Nếu không phải vì muốn tránh né y, quả thực y không tưởng tượng ra được lý do nào khác.

Hạ Dương nghiêng đầu, bĩu môi than thở, “Tôi béo lên mười cân, cần phải giảm béo.” Được rồi, hắn thua cuộc, thực ra thừa nhận mình béo cũng không khó lắm.

Văn Nhân Minh Húc sửng sốt, tưởng mình nghe lầm.

“Giảm béo?” Nếu có thể, thực sự y rất muốn nhảy qua điên cuồng lắc hai vai của Hạ Dương!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện