Mấy ngày gần đây Văn Nhân Minh Húc vô cùng bận rộn, vốn y tính sáng hôm sau đến biệt thự nhà Tư Không Đặc Dương tìm Hạ Dương, nhưng đúng lúc đó y lại nhận được cuộc gọi của ba mình, cho nên cũng bỏ lỡ mất thời gian Hạ Dương rời đi.

Đợi đến mấy hôm sau y gọi tới tìm Hạ Dương, quản gia Tào đã tận tâm nói cho y biết, biểu thiếu gia đã sớm đi rồi, nghe nói là muốn đi du lịch, còn muốn gặp được một cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn.

Câu này đủ để y tức điên rồi, quăng luôn cái điện thoại.

Được, anh muốn ra ngoài giải sầu, tôi đây liền để anh tự do tự tại một thời gian, nhưng nếu Hạ Dương anh dám đem một cô bạn gái vớ vẩn không biết ở đâu ra về nhà, vậy đừng trách tôi lòng dạ độc ác!

Hạ Dương thực ra không đi đâu xa, chỉ chạy đến thành phố C thôi, lúc mua vé tàu ở nhà ga đột nhiên hắn vô cùng muốn gặp ba mẹ mình.

Đừng hỏi hắn vì sao lại đột nhiên trẻ con như vậy, chỉ là hắn muốn gặp mà thôi, sau đó Hạ Dương liền mua vé đi thẳng đến thành phố C.

Chuyện Hạ Dương rời khỏi thành phố X chỉ có mỗi quản gia Tào và Tư Không Viêm Nghiêu biết, ngay cả Tư Không Đặc Dương cũng không biết gì, mãi đến khi vài ngày không thấy Hạ Dương ở nhà, tò mò hỏi quản gia Tào mới biết hắn đã đi.

Lúc nhìn thấy Hạ Dương Khúc Tân Hồng cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ con trai lại lẳng lặng chạy đến trước mặt mình.

Đã thế nó còn cực kì buồn nôn giang rộng cánh tay tặng cho mình một cái ôm nồng nhiệt, khuyến mãi thêm một nụ hôn dạt dào tình cảm.

“Mẫu hậu Nhi thần rất nhớ người!… Phi phi, mẹ, mẹ trát bao nhiêu phấn lên mặt thế hả!”

“…” Khúc Tân Hồng giật giật khoé miệng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo hơi có dấu hiệu nứt vỡ, bà đẩy thằng con cao hơn mình cả cái đầu ra, dùng một ngón tay tạo khoảng cách giữa hai người, ghét bỏ nói, “Nhóc con, con thối quá!”

Hạ Dương nâng tay phải lên ngửi ngửi.

Lại nâng tay trái lên hít hít.

Công nhận…Không được thơm lắm, chua lòm.

“Khụ, con đi tàu hoả đến đây, mẹ, con đi tắm cái đã.”

Hắn quăng giày ném balo, nghiêng người né tránh cửu âm bạch cốt trảo của mẹ, xoẹt một lách qua khe cửa chui vào nhà, quét mắt nhìn một vòng, mắt xách định vị trí, đi thẳng đến phòng tắm.

Tiết trời tháng năm hai ngày liền không tắm rửa, Hạ Dương cảm giác như ghét trên người mình có thể kị ra rồi vê thành một viên bi rồi đấy.

Nửa tiếng sau, Hạ Dương ngâm người thoải mái chán chê mới khoác áo tắm thơm ngào ngạt bước ra.

Hắn hất dép, lao thẳng lên giường lớn mềm mại.

Lăn lăn lăn, xốc chăn chui vào.

Khúc Tân Hồng đứng cạnh đau đầu nhìn một loạt động tác của hắn, đợi đến khi hắn ngọ nguậy tìm được một tư thế thoải mái trong chăn xong, bà mới mở miệng hỏi, “Con giai, con gặp chuyện gì suy sụp à?”

Không phải bà làm mẹ không quan tâm đến con, mà Hạ Dương từ nhỏ đã khiến ba mẹ an tâm, không có sở thích ham mê gì xấu.

Ừm, ngoại trừ đôi khi thích ra tay đánh người ra….

Cho nên khi đột nhiên thấy con xuất hiện trước mặt, Khúc Tân Hồng tỏ vẻ bản thân không có cách nào bình tĩnh, nhất định là con giai bị uỷ khuất tìm đến bà tố trạng rồi.

Hạ Dương cọ cọ mặt, lắc đầu, “Con có sao đâu, tốt lắm, anh cả anh hai cũng rất tốt với con.”

Khúc Tân Hồng rõ ràng không tin lời hắn, đứng dậy khỏi sofa, đi đến giường nhéo tai Hạ Dương, còn xoay vòng một cái.

“Nhóc con, dám không nói thật à!”

“Úi! Đau đau đau!” Hạ Dương chu môi nghiêng đầu hô.

“Nói mau!”

“….Con nói con nói, mẹ bỏ tay ra trước đã!”

Khúc Tân Hồng buông tay, Hạ Dương lập tức rút tới góc giường, xoa xoa tai than thở, “Con bị đùa giỡn tình cảm, thương tâm lắm đó.”

Khúc Tân Hồng cúi người cầm dép dưới đất phi thẳng vào đầu Hạ Dương, tức giận đến nói không rõ ràng, “Con, con, con cái thằng nhóc này, một ngày không lừa mẹ liền khó chịu đúng không!”

Hạ Dương nghiêng người tránh thoát hung khí, rúc vào chăn, nhỏ giọng lầu bầu.

“Bị lừa thật mà, chẳng tin con gì cả.”

Khúc Tân Hồng nhíu chặt cặp mày được tỉa tót xinh đẹp, giờ bà mới ý thức được, con bà có lẽ bị đá thật rồi.

….Nếu Hạ Dương biết suy nghĩ hiện tại của mẹ mình, có lẽ hắn sẽ nhảy dựng lên, tức tốc mặc quần áo bỏ chạy.

“Khụ, con giai à, tuy mẹ không rõ con gặp chuyện gì, nhưng mẹ luôn ủng hộ con.”

Bà vỗ vỗ vai Hạ Dương, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cơ mà trong lòng thì cười tươi như hoa nở, con trai thất tình? Ôi ôi ôi, đây chính là chuyện vui của đất trời, lát phải chia sẻ với ông xã mới được.

Hạ Dương nghiêng đầu nhìn mẹ, cứ cảm thấy lời của mẹ có gì sai sai, nói thế nào nhỉ, chính là mẹ hắn từ trước tới giờ chưa từng ủng hộ hắn làm gì cả.

“Mẹ, có phải mẹ hiểu nhầm rồi không?”

Khúc Tân Hồng lắc đầu, săn sóc đắp chăn cho hắn.

“Không, tuyệt đối không, ngủ đi con trai, mẹ đi tìm ba con.”

Hạ Dương ‘Dạ’ một tiếng, hắn ngồi ghế cứng mười mấy giờ, mông ê ẩm, tắm xong buồn ngủ muốn chết, giờ đi ngủ trước đã, lát dậy giải thích sau vậy.

Đáng tiếc, đến khi Hạ Dương dậy, ba hắn đã mang mẹ hắn xuống vùng nông thôn để xem xét tình hình nhân dân rồi.

Hạ Dương không có bạn ở thành phố C, đành gọi điện cho Triệu Văn Hạo ở tít thành phố X, xem xem ở đây có gì chơi vui không.

“Thành phố C? Không có, hình như ngoài leo núi ra thì không có gì chơi cả.”

Triệu Văn Hạo đang lên kế hoạch hội nghị, nghiêng đầu kẹp di động, mắt nhìn văn kiện tư liệu, hai tay múa may trên bàn phím.

Hạ Dương mặt nhăn mày nhíu, leo núi? Không đi, giờ hắn lười leo núi.

Quên đi, nếu thành phố C không có gì chơi, vậy… Ra nước ngoài đi.

Không phải hắn không muốn tiếp tục dùng hai cái giò của mình thăm thú non sông đất nước, mà là hắn cảm thấy, giờ không đi thì không khéo muốn đi cũng không đi được nữa.

Không thể không nói dự cảm của Hạ Dương quá xá chính xác, khi hắn đứng ở khu bảo vệ động vật hoang dã của nước D, có người tìm đến cửa nhà ba mẹ hắn.

Có thể đi xa ngàn dặm tìm Hạ Dương ngoài Văn Nhân Minh Húc thì còn là ai. Vốn Văn Nhân Minh Húc cũng không định mặt dày mày dạn chạy đi tìm Hạ Dương đâu, nhưng khổ nỗi y lại mong nhớ người này đến không thể chịu thêm được nữa.

Hay là… Y gõ cửa giải thích đi, dùng toàn bộ thành ý xin lỗi, có lẽ Hạ Dương sẽ tha thứ cho y.

Cơ mà y không biết, nếu Hạ Dương muốn tránh một người, phương pháp tốt nhất hắn xài chính là chạy trốn, chạy xa thiệt xa.

Văn Nhân Minh Húc vồ hụt thực phẫn nộ.

Y vốn còn chút áy áy, sau mấy lần túm trượt Hạ Dương, chuyển thành hoàn toàn bạo phát.

Đối tượng trực tiếp dính chưởng chính là Lý Đông.

Bạn nhỏ đáng thương bị y giận chó đánh mèo, biến từ một thực tập sinh trong công ty gia đình đi muộn về sớm thành…. nhân viên dọn vệ sinh của công ty Văn Nhân Minh Húc.

Thời hạn là một tháng.

Lý Đông thực khổ bức, nhưng mà hắn không làm gì được, ai biểu ba già nhà mình đồng ý chứ.

Mỹ kì danh nói là: Rèn luyện thì cần phải bắt đầu từ thứ cơ bản nhất.

Cơ bản cái rắm! Đây rõ ràng là tầng chót được không! Không biết cái tên Văn Nhân Minh Húc kia thuyết phục ba hắn kiểu gì, ông cụ không quan tâm xem hắn có đãi ngộ thế nào, chỉ thiếu chưa đóng gói vứt đến trước mặt Văn Nhân Minh Húc!

Lý Đông cầm cây lau nhà cắn móng tay, hu hu, hắn đã trêu chọc ai cơ chứ!

Chính cậu không đuổi kịp bà xã mà lại đi oán trách mình! Hu hu, WC thúi quá đi!

Hắn không muốn quét dọn WC nữ đâu!!!! Ảo tưởng của hắn đã tan biến hết rồi, mỹ nữ của hắn đều cách xa hắn rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện