Ngay ngày hôm sau Hạ Dương đã bắt đầu sự nghiệp chụp lén.

Tư Không Viêm Nghiêu đích thân ra nhiệm vụ, nếu làm không xong, nhất định hắn sẽ bị anh hai quẳng về Nam cực.

Qua vài ngày, hắn nhận ra, tuy chị dâu là nam, nhưng ảnh rất cẩn thận chu đáo, đã thế cháu nhỏ của hắn lại còn đáng yêu quá trời.

Cơ mà…

Ảnh đang cãi nhau với anh hai sao? Không ngờ lại bỏ nhà trốn đi.

Không được, hắn phải canh chừng giùm anh hai, nếu không ngộ nhỡ chị dâu dắt cháu nhỏ ra đi không trở về, anh hai hắn sẽ phát điên mất.

Kết quả thì sao, hắn nơm nớp lo lắng một tuần, chị dâu nhà hắn lại mang cháu trai đi dạo thôn sinh thái một vòng.

Ngồi trên xe bus, Hạ Dương vừa nhắm mắt đã ngủ, mấy ngày nay đúng là mệt chết hắn.

Sau khi giấu diếm thân phận bị vạch trần, Hạ Dương cũng không hề thấy xấu hổ, ngu ngốc gọi Ô Thuần Nhã là chị dâu.

Tin tức Tư Không Viêm Nghiêu tai nạn giao thông làm Ô Thuần Nhã bối rối, Hạ Dương tuy cũng rất lo, song hắn biết, đây không phải là thời điểm hắn có thể sốt ruột khẩn trương.

“Chị dâu, anh đi tìm anh hai em đi, em ở nhà cùng Bánh Bao.”

Ô Thuần Nhã gật đầu, bối rối xông ra ngoài.

“Chú trẻ.” Bánh bao thịt Ô Trạch Vũ ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương, cái miệng nho nhỏ bĩu ra, mắt to ươn ướt nước, vành mắt đỏ hồng lên.

Hạ Dương thở dài, bế nhóc ngồi lên chân mình.

“Đừng lo, bố con là một con gián, mạnh mẽ kiên cường lắm.”

Bánh Bao bĩu môi, nhìn vẫn như muốn khóc.

Hạ Dương không có cách nào, hắn không biết dỗ trẻ con, nhất là đối với đứa cháu tinh ranh này, hắn lại càng không biết làm gì.

Hạ Dương xem TV với Bánh Bao thịt khoảng một giờ, đến cả phim truyền hình tám giờ mà nghe nói là Bánh Bao thích xem nhất cũng không thu hút được sự chú ý của nhóc.

Cứ cách mười phút Bánh Bao sẽ hỏi hắn một câu, “Vì sao cha còn chưa gọi điện cho con?”

Giọng nói non nớt mềm mềm kia khiến tim Hạ Dương như bị xoắn chặt lại.

Không có biện pháp, hắn đành rút điện thoại ra, Bánh Bao thịt không chớp mắt dứt khoát đọc số của Ô Thuần Nhã.

“Bánh Bao thông minh quá.” Hạ Dương nhấn số, đưa điện thoại cho Bánh Bao đang ghé trong lòng mình, hắn cảm thấy, nếu mình mà nuôi được một nhóc con đáng yêu ngọt ngào như thế này, nhất định hắn cũng sẽ rất yêu thương nó.

Gọi điện cho Ô Thuần Nhã xong, biết bố không gặp vấn đề gì, Bánh Bao thịt yên tâm.

Nhóc bổ nhào vào ngực Tư Không Đặc Dương tới đón bọn họ về biệt thự, dụi dụi mắt, lẩm bẩm với người đàn ông đang bế mình, “Bác quái vật, Bánh Bao muốn gặp anh.”

Tư Không Đặc Dương bế nhóc ra ngoài, vừa đi vừa dỗ nhóc.

Hạ Dương nhún vai, xách túi hành lí còn chưa kịp thu dọn theo hai người xuống lầu.

Trở về biệt thự, Hạ Dương bị Tư Không Đặc Dương gọi vào thư phòng, tự hắn rất rõ ràng, đại ca hắn muốn mở lời dạy dỗ rồi.

Hạ Dương nằm bò xuống sofa, vô cùng mệt mỏi.

“Thằng nhãi này, mẹ chú gọi cho chú sắp nổ máy rồi, sao chú không nghe?”

“Đổi số rồi.” Hạ Dương chôn mặt lên gối ôm lầu bầu.

Nghe điện? Vậy không phải sẽ phiền chết hắn sao, vất vả lắm mới yên tĩnh được vài ngày, hắn đâu có muốn tự tìm phiền toái cho mình.

Tư Không Đặc Dương giật giật khoé miệng, đi qua vỗ mông hắn cái bốp, “Nhãi con, chú muốn mẹ chú lo chết à?”

“Anh có thấy phiền không hả, em chính là vì không muốn nghe mẹ nói một đống chuyện linh tinh nên mới không đưa số cho bà.”

Hạ Dương bực bội ngồi phắt dậy, ôm gối vào ngực.

Tư Không Đặc Dương nghiêng đầu nhìn hắn, rất ít khi thấy con khỉ con nhà hắn uể oải như vậy, gã rất tò mò.

“Rốt cuộc là làm sao? Nói anh nghe xem nào.”

Hạ Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nên kể hết chuyện cho anh cả.

“Anh, anh có biết Văn Nhân Minh Húc không?”

“Đương nhiên, Minh Húc làm sao?”

Vừa nghe gã nói biết, Hạ Dương tỉnh táo ngay tắp lự, thẳng thắn trung thực không giấu diếm, bùm bùm bùm phun ra hết tất cả buồn bực của mấy tháng nay.

Hắn thoải mái, Tư Không Đặc Dương lại choáng váng.

Văn Nhân Minh Húc coi trọng con khỉ loắt chắt nhà mình á? Đừng giỡn chứ!

Hạ Dương nhà bọn họ cái gì cũng tốt, nhưng mà, hắn là thẳng nam! Muốn để hắn tiếp nhận việc chị dâu mình là nam thì rất dễ dàng, nhưng bảo hắn làm người yêu của một người đàn ông thì… Thật sự rất khó.

Hạ Dương ở nhà hai hôm liền chạy, giờ anh hai đã không cần hắn chụp ảnh sinh hoạt của chị dâu nữa, là lá la, thế là hắn lại có thể ra ngoài du lịch.

Văn Nhân Minh Húc cảm thấy mình sắp bị Hạ Dương bức điên rồi.

Y đã chịu đủ hành vi trốn tránh của Hạ Dương rồi, hơn nữa y cho rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi y sẽ vì quá mỏi mệt mà bỏ cuộc, Hạ Dương sẽ vì hiểu lầm mà càng ngày càng cách xa y.

Không thể không nói, ở chung với nhau hơn một năm, Văn Nhân Minh Húc vẫn có hiểu biết nhất định về Hạ Dương.

Nhìn mẫu thân ôm ngực ngồi trước mặt, Hạ Dương lần đầu tiên nổi giận với bà.

“Mẹ, con nói với mẹ một lần nữa, con không hẹn hò với người đàn ông tên là Văn Nhân Minh Húc, cũng không thể gả cho một người đàn ông, nếu mẹ muốn một người đàn ông ở rể nhà chúng ta, vậy thì tuỳ mẹ.”

Không đợi bà mở miệng, hắn xách balo đi thẳng lên lầu.

Khúc Tân Hồng sửng sốt một lúc lâu, đây là lần đầu tiên bà bị Hạ Dương từ chối một cách nghiêm túc như vậy.

Bà cảm thấy con mình đã trưởng thành rồi, trong thời gian hai năm rời đi kia, con trai của bà đã dần trở thành một người mà bà không biết.

Nhìn nhìn thiệp mời của nhà họ Tống, bà đứng dậy lên lầu.

“Dương Dương, con hãy nghe mẹ nói.” Khúc Tân Hồng gõ cửa phòng ngủ Hạ Dương, đẩy cửa bước vào.

Hạ Dương đã thay quần áo, đang cúi đầu thu dọn đồ trong balo.

“Vâng? Còn có chuyện gì?”

“Này, thiệp mời của nhà họ Tống, con có thời gian thì đi cùng mẹ đi.” Bà biết con bà luôn tránh xa mấy tiệc xã giao này, nhưng nếu bà đã nhận thiệp, vậy không thể không đi.

Hạ Dương nhíu mày, hắn biết chuyện giữa nhà họ Tống và anh hai hắn chẳng hay ho vui vẻ gì, nhưng giờ mẹ hắn đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn, lời cự tuyệt thốt đến bên môi lại không cách nào nói ra.

“Được rồi, con đi thay quần áo.”

Quên đi, không phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao, coi như đi ăn một bữa buffet vậy.

Còn chuyện bọn họ muốn bấu víu quan hệ với nhà Hạ hay nhà Tư không thì, xin lỗi, Hạ thiếu gia hắn không biết gì hết.

Hắn đã tính toán tốt, đến lúc tới nơi trốn vô một góc ăn uống, miễn cho tên nào không có mắt chạy tới quấy rầy hắn.

Khúc Tân Hồng vừa nghe hắn đáp ứng, lập tức mặt mày hớn hở.

Thử một lần cuối cùng, chỉ cần con bà gặp Văn Nhân Minh Húc ở bữa tiệc, vậy là nhiệm vụ của bà đã hoàn thành.

Nhưng mà Minh Húc thiệt đáng thương, đến một trưởng bối như bà cũng không nỡ nhìn, con trai bà sao lại tuỳ hứng như thế cơ chứ!

Sau khi nhận được điện thoại của Khúc Tân Hồng, Văn Nhân Minh Húc có chút khẩn trương, có chút hưng phấn, và nhiều nhất chính là nôn nóng không yên.

Y không biết sau một năm rưỡi Hạ Dương liệu có còn nhận ra y nữa không.

Tật xấu dễ dàng quên mặt người khác của Hạ Dương y đã được nếm thử rồi.

Song không sao cả, chỉ cần Hạ Dương quay về bên cạnh y, bọn họ có thể làm quen lại một lần nữa.

Hạ Dương lái xe chở mẹ đến biệt thự nhà họ Tống.

Mắt phượng quét toàn cảnh chung quanh, hắn cười lạnh.

Tống Nam Phong coi vậy mà cũng giỏi ghê, biến vườn hoa nhà lão thành một phòng tiệc loại nhỏ, không thể phủ nhận là rất thú vị.

Văn Nhân Minh Húc tới sớm hơn Hạ Dương, y đứng xa xa nhìn hắn, hai mắt nóng hừng hực.

Hạ Dương như có cảm ứng, quay đầu nhìn nhìn, không thấy ai khả nghi.

“Mẹ, con đi qua ăn gì đây, mẹ tự chơi đi nhá.”

Đang yên đang lành lại có một quý bà đang trong thời kì tiền mãn kinh đi tới, không biết rốt cuộc đã xức bao nhiêu nước hoa lên người, hắn hít phải mà mũi đau muốn chết! Hun hỏng mũi hắn mất!

Khúc Tân Hồng gật đầu, vừa rồi bà đã nhìn thấy Văn Nhân Minh Húc, Hạ Dương không đi theo bà thì mới có thể gặp Minh Húc được.

Hơn nữa bà này phiền toái quá đi mất, con tôi đẹp trai hay không thì có liên quan gì đến con gái nhà bà? Đổi lại là trước kia, nếu có người giới thiệu đối tượng cho Hạ Dương, phu nhân Khúc Tân Hồng chắc chắn đã cười tươi như hoa nở.

Nhưng giờ bà đã đóng dấu Văn Nhân Minh Húc lên người con bà rồi, quý bà này giới thiệu đối tượng cho con bà, bị bà nghĩ thành rắp tâm bất lương.

Hạ Dương cầm một cái đĩa màu trắng nhìn đủ loại đồ ăn trên chiếc bàn dài, không hề có khẩu vị ăn uống.

Có lẽ do mấy ngày nay nghỉ ngơi chưa tốt, cho nên giờ hắn cảm thấy hơi hoảng hốt mơ hồ.

“Món này ăn ngon.”

Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang bên tai, Hạ Dương trợn to mắt, cúi đầu nhìn một món gì đó na ná thịt gà mới được thêm vô đĩa mình.

“…” Hắn quay đầu, nhìn người đàn ông phía sau, suy nghĩ đầu tiên chính là, người này cao dữ, suy nghĩ thứ hai chính là, nhìn quen quen, hắn nheo mắt xác nhận, buông đĩa bỏ đi.

Văn Nhân Minh Húc thấy phản ứng của Hạ Dương liền biết hắn nhận ra mình.

Phát hiện này làm y thực vui vẻ.

“Dương Dương, hãy nghe tôi giải thích! Tôi muốn nói chuyện với anh.”

Văn Nhân Minh Húc vươn tay giữ chặt Hạ Dương, y dùng sức làm cánh tay hắn phát đau.

Hạ Dương nhìn người bốn phía, gật đầu, thôi được, hắn không muốn ở đây cãi nhau với tên lừa đảo này, dù gì hắn vẫn biết xấu hổ, không thích bị vây xem.

“Ok, cậu nói đi, đi đâu nói chuyện.”

“Đến nhà tôi.” Văn Nhân Minh Húc kéo Hạ Dương đi.

Hạ Dương bị y kéo lảo đảo, hất tay y ra, tự mình đi ra ngoài.

Khoé miệng Văn Nhân Minh Húc mang ý cười, y đi theo sau Hạ Dương.

Hạ Dương nhìn xe đậu ở bãi đỗ, nghiêng đầu hỏi y, “Chiếc nào?”

Không phải trí nhớ hắn kém, mà là có quá nhiều xe, hắn không tìm được.

Văn Nhân Minh Húc hất cằm ra hiệu, y đổi xe, giờ y đang đi một chiếc Land Rover màu đen.

Nửa tiếng sau, hai người ngồi trong nhà trọ của Văn Nhân Minh Húc.

Hạ Dương nhướn mày ngồi trên sofa.

“Có chuyện thì nói, không tôi đi.”

Văn Nhân Minh Húc hít sâu, ngồi đối diện hắn.

Đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng Hạ Dương, y nhẹ giọng nói, “Tôi là Văn Nhân Minh Húc.”

Hạ Dương nheo mắt, dùng biểu tình hoảng sợ như nhìn thấy quái vật nhìn y.

“Cậu nói cậu là Văn Nhân Minh Húc? Chính cậu đã chạy đến nhà nói linh tinh với mẹ tôi?”

Hạ Dương vô cùng phẫn nộ, vô cùng buồn bực, vô cùng muốn đánh người.

Hắn nghĩ là làm, bật dậy quơ nắm đấm lao tới.

Đáng tiếc lần này không đánh được.

Văn Nhân Minh Húc cũng không muốn mấy cái răng nữa của mình bị lung lay.

Y nắm lấy cánh tay Hạ Dương, xoay người bẻ ngoặt tay hắn ra sau, dùng thân thể của mình áp đảo Hạ Dương xuống sofa.

“Dương Dương, anh nghe tôi nói được không.”

Hạ Dương giãy dụa, rống giận.

“Tôi mẹ nó không muốn nói chuyện với tên khốn như cậu, Văn Nhân Minh Húc? Cậu là biến thái à, tôi mẹ nó khi nào thì hẹn hò yêu đương với cậu? Cậu nói bậy với mẹ tôi là có ý gì?”

Giờ Hạ Dương căn bản là không muốn biết mục đích y tiếp cận mình là gì, vì tên đàn ông này chạy đến nhà nói bậy nói bạ mà hắn đã bị mẹ truy đuổi chặn đường suốt mấy tháng nay!

Rốt cuộc thì hắn đã chọc gì đến tên tai hoạ này! Hắn sửa không được sao!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện