Nam Cung Mị Ảnh cũng không có ý kiến gì khác, Lâm Thanh Phong lúc này mới gật đầu, sau đó lại nhìn sang Lão Tông chủ, Vô Cực Tử hai người nói.

- Lão Tông chủ, Hỏa Thánh đã rút quân, vì thế ngày mai bọn ta cũng sẽ rời đi, những ngày này tạ ơn ngài đã giúp đỡ.

“Ồ? Rời đi sớm như vậy? Các ngươi không đợi Hỏa Vân trở về sao?” Lão Tông chủ có chút ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thật là chúng ta có chút chuyện cần phải giải quyết.” Lâm Thanh Phong gật đầu giải thích.

- Hai tháng sau là ngày giỗ của mẫu thân Chiến Thiên, hắn muốn trở về nhìn mẫu thân một chút.

Nói tới đây, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi.

- Hai người cũng biết, Chiến Thiên bên ngoài mặc dù không nói, nhưng trong nội tâm của hắn luôn có một tâm kết chưa giải, liên quan tới phụ thân của hắn.

- Vì thế bọn ta cũng nhân cơ hội này để giải quyết tâm kết của hắn.

“Tiểu tử Chiến Thiên sao?” Nghe nhắc tới vẫn đề của Chiến Thiên, Lão Tông chủ gật đầu cười nói.

- Cũng tốt, hắn là một thiên tài, không nên vì một chút tâm kết lại khiến hắn diễn sinh tâm ma.

Nói rồi, Lão Tông chủ lấy từ nhẫn trữ vật ra hai một y phục màu cam, cùng hai bộ thủ sáo, một bộ dành cho nam nhân, một bộ dành cho nữ nhân, đưa cho Lâm Thanh Phong.

- Những ngày này, nhờ có bọn hắn mà Hỏa Vân Tông bọn ta mới có thể trụ vững trước những đợt tiến công của Hỏa Thánh.

- Nếu ngày mai các ngươi đã quyết định rời đi, như vậy các ngươi hãy đưa những thứ này cho Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt.

- Đây là hai bộ Thần Cấp Pháp Khí do ta dựa vào những đặc tính của bọn hắn rồi luyện chế, rất thích hợp với bọn hắn.

“Hắc hắc, như vậy đa tạ Lão tông chủ ngài rồi.” Lâm Thanh Phong cũng không ngần ngại nhận lấy hai bộ y phục, nhìn hai bộ y phục trên tay, Lâm Thanh Phong tròng mắt đảo một vòng rồi nói.

- Nói về việc trợ giúp Hỏa Vân Tông, Lão Tông chủ, có phải ngài đã quên chút gì đó?

“Khi Hỏa Vân trở về, ta cùng hắn sẽ miễn phí nâng cấp Pháp Khí cho các ngươi.” Lão Tông chủ bĩu môi nói.

- Ngọc Tủy Linh Nhũ Cực Phẩm nơi này chúng ta không có, chỉ có thể dùng của các ngươi.

- Số nguyên liệu còn lại đều là của Hỏa Vân Tông đưa ra.

“Hắc hắc, đa tạ Lão Tông chủ, nhưng ta cũng không nói chuyện này nha.” Nhìn bộ dáng của Lâm Thanh Phong, Lão Tông chủ cau mày một cái.

- Ngươi muốn nói về cái gì? “Son Goku cùng Vegeta hai người nha.” Lâm Thanh Phong vẻ mặt thản nhiên cười nói.

- Bọn hắn hai người cũng đã giúp đỡ Hỏa Vân Tông đúng không?

“Cắt.” Lão Tông chủ trên trán xuất hiện gân xanh, ngay lập tức khoát tay.

- Bọn chúng giúp Hỏa Vân Tông không giả, nhưng bọn chúng cũng phá nát Diễn Võ Trường của bọn ta, ta còn chưa tính toán với bọn chúng đâu.

Nói rồi Lão Tông chủ liền xoay người đi không tiếp tục nhìn, Vô Cực Tử ở một bên chỉ có thể lắc đầu cười nói.

- Ngươi cũng không cần lo lắng, Lão Tông chủ sẽ không quên hai người bọn hắn.

- Trước đó Chiến Thiên, Mị Nguyệt hai người đã có sẵn Pháp Khí mặc dù chỉ là Thiên Cấp, còn Son Goku, Vegeta hai tên này lại không có, nên Lão Tông chủ đã luyện chế hai bộ Thần Cấp Pháp Khí đưa cho Son Goku, Vegeta rồi.

- Những vật liệu luyện chế, hắn còn lấy từ của cải của hắn nha.

- Và đây cũng là một trong những lý do chính khiến những ngày này hắn muốn tiền như mạng a.

“Cút đi.” Bị nói trúng tâm sự, Lão Tông chủ hừ lạnh một cái rồi xoay người bay trở về phòng, để lại Vô Cực Tử cùng ba người bọn Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức ở lại.

“Hắc hắc.” Nhìn Lão Tông chủ tức giận rời đi, Vô Cực Tử lắc đầu cười nói.

- Đừng để ý tới hắn, con người hắn là như vậy.

Dừng một chút, Vô Cực Tử lại nhìn sang Nam Cung Mị Ảnh, lấy ra một cái ngọc giản đưa cho nàng rồi nói.

- Mị Ảnh, ta thân là sư phụ của con, nhưng ta cũng không dạy dỗ được nhiều cho con, thậm chí ngay cả một bộ kiếm pháp nhập môn cũng không có, chỉ có thể dạy con những thứ cơ bản.

- Nhưng con chỉ dựa vào những thứ này lại có thể tự mình đạt tới Kiếm Tâm cảnh giới, thân làm sư phụ ta cảm thấy thật hổ thẹn.

- Ta là một tên Kiếm Tu, đồ vật cũng không có nhiều, đây là ngọc giản ghi lại những cảm ngộ của ta trong quá trình ngưng tụ lĩnh vực, không biết có thể giúp ích được nhiều cho con hay không, nhưng con có thể nhìn qua một chút.

- Mong rằng nó có thể giúp con mở ra lĩnh vực, và đạt tới Kiếm Tôn cảnh giới.

Tính cho tới hiện tại, thời gian Vô Cực Tử nhận nàng làm đệ tử cũng chỉ hơn mười năm một chút mà thôi, nếu đổi là người bình thường, thì bọn họ còn chưa chắc đạt tới Kiếm Ý cảnh giới đâu.

Vô Cực Tử cảm thấy có chút bất lực, Nam Cung Mị Ảnh đi theo Lâm Thanh Phong một đường bật hack, liền đạt tự mình tới Kiếm Tâm, gần như ngưng tụ ra lĩnh vực rồi, nàng đã tự mình bước ra con đường Kiếm đạo dành riêng cho mình, hắn có muốn dạy thêm cũng không được, chỉ có thể làm cách này mà thôi.

Nhận lấy ngọc giản, Nam Cung Mị Ảnh cúi đầu cười nói.

- Tạ ơn sư phụ.

Vô Cực Tử cười nói.

- Ngày mai sẽ lên đường, ta sẽ không ngăn cản, hiện tại các con trở về chuẩn bị đi.

Dừng một chút, Vô Cực Tử lại nhìn sang Lâm Thanh Phong rồi nói.

- Hiện tại các con vẫn còn rất trẻ, nhưng có thể gánh vác một phương rồi.

- Mau sớm tìm cho ta một đứa cháu nha.

“A lặc, cái này sao…” Lâm Thanh Phong xoắn xuýt gãi đầu, thực chất hắn cũng muốn có một đứa nha, nhưng hiện tại lại không được, bọn hắn vẫn còn có nhiều chuyện cần phải làm, Nam Cung Mị Ảnh chỉ có thể cúi đầu đỏ mặt nói.

- Sư phụ…

“Haha…” Vô Cực Tử ngẩng đầu cười lớn phất tay nói.

- Ta chỉ nói đùa mà thôi.

- Hiện tại các con đi đi, lần sau chúng ta sẽ gặp lại.



Phía Đông Thông Thiên Đại Lục, Nam Cung Thành.

Kể từ khi Bạch gia bị diệt, Nam Cung gia tộc trở thành một trong những đại gia tộc có quyền lực nhất Nam Cung Thành.

Nam Cung Phi Vân, gia chủ của Nam Cung gia tộc, tuy rằng tu vi chỉ có Trúc Cơ Kì, nhưng ngay cả Bách Hiểu Sinh thành chủ là một tên Nguyên Anh kì đều xem hắn lên ngang hàng luận giao.

Một ngày này, Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh, Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt bốn người xuất hiện tại Nam Cung Thành.

Nhìn tòa thành quen thuộc, Lâm Thanh Phong có chút xoắn xuýt hỏi.

- Chiến Thiên, quê nhà của ngươi ở gần đây sao?

“Đúng vậy sư phụ.” Chiến Thiên thành thật gật đầu nói.

- Nhưng cũng là chuyện vài ngàn năm trước rồi, lúc đó ta cùng mẫu thân ở một thôn làng gần đây.

- Khi đó thành chủ cũng không phải Bách Hiểu Sinh, mà là một vị mang họ Nam Cung cùng họ với sư mẫu.

Dừng một chút, Chiến Thiên có chút cảm thán thở ra một hơi nói.

- Ngài ấy là một người tốt.

- Vào lúc đó, ta cùng mẫu thân, cả hai người bị đuổi đánh, nếu không có ngài ấy đứng ra ngăn cản, thì hai người chúng ta đã chết rồi.

Lâm Thanh Phong liếc mắt nhìn sang Nam Cung Mị Ảnh, chỉ thấy nàng mỉm cười gật đầu nói.

- Đúng là gia tộc của thiếp có một vị tổ tiên từng đạt tới Nguyên Anh kì, và làm thành chủ.

- Nhưng đó cũng là chuyện của hơn ba ngàn năm trước rồi.

Lâm Thanh Phong hít vào một hơi khí lạnh, như vậy chẳng phải nói, Chiến Thiên một người đã sống hơn ba ngàn năm? Mặc dù biết rõ Chiến Thiên là bán yêu, tuổi thọ rất dài, nhưng nghĩ tới đệ tử của chính mình lại có số tuổi hơn mình gấp vài chục lần, Lâm Thanh Phong chỉ biết lắc đầu cười khổ.

- Thật không nhìn ra, Chiến Thiên ngươi lại là một lão bất tử nha.

“Hắc? Ta chưa nói với sư phụ sao?” Chiến Thiên ngây ngốc hỏi.

“Ngươi có nói sao?” Lâm Thanh Phong trừng mắt một cái, chỉ thấy Chiến Thiên ho nhẹ rồi đổi qua chuyện khác.

- Lúc mẫu thân ta chết đi, Nam Cung thành chủ đã hứa rằng sẽ giúp ta lưu giữ tro cốt của mẫu thân trong phủ thành chủ, khi nào ta muốn trở về thì cứ tới đó là được rồi.

- Không biết Bách Hiểu Sinh thành chủ hiện tại có còn lưu giữ tro cốt của mẫu thân hay không?

“Ta nghĩ việc này sẽ rất dễ dàng thôi.” Lâm Thanh Phong cười nói.

- Thật ra Bách Hiểu Sinh cùng ta có chút quen biết, chúng ta cứ trực tiếp tìm hắn hỏi thử là được rồi.

Dù là lúc trước hay hiện tại, người muốn tiến vào Nam Cung Thành đều phải trải qua một đợt kiểm tra, mặc dù bọn người Lâm Thanh Phong hiện tại có thể trực tiếp bay vào, có thể bay là biểu hiện của Nguyên Anh tu sĩ, khi đó cũng không ai có thể ngăn cản bọn họ, nhưng bọn họ cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ theo thông lệ tiến vào ghi danh.

“Người kế tiếp.” Ngồi trên một cái bàn gỗ, trước mặt là một vài chồng sách vở, tên binh sĩ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ một dạng thuần thục hét lên.

“Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh, Chiến Thiên, Mị Nguyệt, đều là tán tu.” Bước tới trước mặt tên binh sĩ, Lâm Thanh Phong liền đọc ra bốn cái tên.

“Tốt, đợi một chút.” Tên binh sĩ thuần thục ghi chép vào sách vở bốn cái tên, sau đó lại lấy ra một cái ngọc giản, truyền tinh thần lực vào đó rồi nói.

- Giữ kỹ một chút, đừng để mất, trước khi ra khỏi thành thì nhớ trả lại.

….Hết Chương 321….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện