“Chiến Thiên, ngươi mang A Ngưu tới đây.” Trong lúc A Ngưu còn đang không biết phải làm như thế nào, từ nhà bếp, Lâm Thanh Phong đã lớn tiếng kêu.
“Đã rõ sư phụ.” Chiến Thiên cũng theo đó hét lớn một tiếng để đáp lời, lại nhìn sang A Ngưu cười nói.
- Đi thôi.
“Đã tới sao.” A Ngưu cả người run lên một cái, sau đó liền thành thật đi theo Chiến Thiên tới nhà bếp, không có cách, hiện tại hắn chống cự cũng vô ích, thân ở Nam Cung gia tộc hắn chạy không thoát, chỉ có thể thành thật theo sau.
Càng tới gần nhà bếp, tiếng “xèo xèo…” vang lên ngày càng nhiều, kèm theo đó là mùi thơm bắt đầu lan ra khắp nơi.
“Thơm quá.” A Ngưu hít vào một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghi hoặc.
- Hắn thật sự… đang làm thức ăn? Đứng trước cửa nhà bếp, Chiến Thiên cũng không tiến vào, đưa tay ngăn cản A Ngưu một cái rồi nói.
- Sư phụ, bọn ta đã tới.
Chiến Thiên dứt lời, từ bên trong phòng bếp Nguyên Anh liền bay ra bên ngoài.
“Đây là…Nguyên Anh?” Nhìn thấy Nguyên Anh, A Ngưu liền nuốt vào một ngụm nước bọt, mặc dù hắn chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí kì nhỏ nhoi, nhưng hắn vẫn biết được lai lịch của nó.
“Không hổ là Sát thần, với tu vi Nguyên Anh kì, chẳng trách sao lần đó giết hơn một ngàn người Bách thành chủ ngay cả cái rắm cũng không thả.” A Ngưu trong lòng khiếp sợ không thôi, chỉ thấy Nguyên Anh khoanh tay chăm chú nhìn hắn một hồi lâu không nói, khiến hắn một đầu mồ hôi lạnh chảy đầy người.
- Tiền bối…
“Im lặng.” Nguyên Anh hừ lạnh một tiếng, A Ngưu chỉ có thể ngậm miệng.
Một lúc sau, Nguyên Anh cau mày, hướng vào trong bếp hét lên.
- Đại ca, ngươi chơi ta sao? Tên này ta không cứu được nha.
“Biết là khó nên ta mới nhờ ngươi a, cố lên đi.” Lâm Thanh Phong từ trong bếp nói vọng ra.
- Ngươi muốn làm gì thì làm.
“Ồ? Như vậy ta không khách khí à.” Nguyên Anh khóe miệng kéo lên nụ cười, trước tiên nó nhìn sang Chiến Thiên rồi nói.
- Thời hạn một giờ đã qua, ngươi qua bên đó đùa giỡn một hồi đi.
- Đồng thời mang những tên kia trở lại đây.
“Thật phiền phức à.” Chiến Thiên lắc đầu chán nản, nhưng sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của A Ngưu, hắn liền dùng dịch chuyển tức thời rời đi.
Chiến Thiên rời đi, Nguyên Anh lai nhìn sang A Ngưu hỏi.
- Ngươi muốn theo đuổi Dương Xuân vị cô nương kia đi?
“A…” A Ngưu xấu hổ gãi đầu, chỉ thấy Nguyên Anh lạnh nhạt nói.
- Vốn dĩ, ta cũng không cần quản chuyện của ngươi, nhưng dù sao ta cũng cảm thấy tính tình của ngươi không tệ lắm, ta cho ngươi một lời khuyên, ngươi nên từ bỏ đi.
“Tiền bối…ngươi…” A Ngưu trừng trắng mắt, Nguyên Anh tiếp tục nói.
- Dương Xuân cô gái nhỏ này, ta không biết gia đình của nàng như thế nào, nhưng ta có thể đoán được, nàng hẳn là thành viên của một gia tộc nào đó đi?
- Còn ngươi chỉ là một tên lính quèn mà thôi, tư chất thấp kém, gia thế lại không tốt, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể cho nàng một cuộc sống tốt đẹp hay sao?
“…” A Ngưu trầm mặc, Nguyên Anh tiếp tục nói.
- Hai người các ngươi muốn đến được với nhau cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
- Ta chưa nói tới việc người nhà của nàng sẽ ngăn cản, nhưng ngươi sẽ bị một ít đám ruồi muỗi chặn đường, chẳng hạn như là… Tô công tử.
- Đối với ta thì hắn chỉ là ruồi muỗi, nhưng còn ngươi thì khác nha…
Nói tới đây, Nguyên Anh híp mắt lại, vẻ mặt tràn đầy thâm ý nhìn A Ngưu, A Ngưu chỉ có thể trầm mặc cúi đầu, hai tay nắm chặt, một lúc sau như đã làm ra quyết định gì đó, A Ngưu lại ngẩng đầu, đối diện với Nguyên Anh nói.
- Xin tiền bối giúp ta, cả đời này ta nguyện đi theo ngài.
Nguyên Anh trợn trắng cả mắt, một mặt ghét bỏ nói.
- Cút đi, ta cần ngươi làm gì?
“A lặc.” A Ngưu liền sững sờ, Nguyên Anh bĩu môi nói.
- Ngươi biết luyện đan sao?
“Không có.” A Ngưu thành thật lắc đầu, hắn một tên binh sĩ nhỏ nhoi, ngay cả công pháp tu luyện vẫn là hàng rẻ tiền Luyện Khí Quyết thì làm sao biết luyện đan?
“Như vậy ngươi biết Luyện Khí sao?” Nguyên Anh lại tiếp tục hỏi, đương nhiên A Ngưu vẫn giống lúc trước chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
“Ngươi cái gì cũng không biết, như vậy ta mang ngươi theo làm gì? Nuôi tốn cơm sao?” Nguyên Anh khoanh tay bĩu môi, một mặt khét bỏ nói.
“Ta…ta…” A Ngưu trầm mặc một lúc lâu, hắn dường như nghĩ ra được điều mà hắn có thể làm, xoắn xuýt nói.
- Ta có thể…làm ấm giường cho ngài.
…Quạ…quạ….
Hiện trường bỗng dưng trở nên trầm mặc, Nguyên Anh khóe miệng giật giật, một tay ôm ngực dường như đã bị nội thương, một tay giơ lên ngón tay cái nói.
- Ngay cả liêm sỉ cũng vứt bỏ, ta thật sự không bằng ngươi.
“Ngài đồng ý thu nhận ta?” A Ngưu hai mắt sáng lên, Nguyên Anh mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, cúc hoa ngứa ngứa, rùng mình một cái rồi nhanh chóng phản bác.
- Nhận con mẹ ngươi à, ta cũng không chơi gay.
“Ồ.” A Ngưu có chút tiếc nuối cúi đầu, nhìn cảnh này, Nguyên Anh trong nội tâm thầm chửi loạn.
- Con mẹ nhà ngươi, ngươi thật muốn nghĩ đi làm ấm giường cho ta sao?
- Ngươi đi làm ấm giường cho ta, như vậy Dương Xuân cô nàng này ngươi vứt đi nơi nào?
Ho nhẹ một tiếng, Nguyên Anh nói.
- Như ta đã nói, ta nhìn tính tình của ngươi hợp mắt, vì thế ta mới cho ngươi lời khuyên, đó là từ bỏ Dương Xuân.
“Ta đã hiểu.” A Ngưu chán nản thở dài, vài hơi thở sau, hắn như quyết định được chuyện gì đó, liền ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy tự tin nói.
- Đa tạ tiền bối đã cho lời khuyên, nhưng ta quyết định sẽ không từ bỏ.
- Ta biết rõ tư chất ta không đủ tốt, gia cảnh lại không có, nhưng như vậy thì sao?
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mạc khi thiếu niên cùng.
- Ai biết được chuyện ngày sau sẽ như thế nào? Ta tin rằng, chỉ cần ta ngày ngày cố gắng, lấy mồ hôi của chính mình để bù đắp thiếu sót, người khác cố gắng 1, ta liền cố gắng 100, thậm chí là 1000, ta tin rằng có một ngày ta sẽ đứng trên bọn hắn.
“…”
A Ngưu một bên vỗ ngực tự tin nói, Nguyên Anh trợn trắng cả mắt ngây ngốc hỏi.
- Ngay cả câu này ngươi cũng biết? Chẳng lẽ ngươi cũng là người xuyên việt sao?
“Cái gì xuyên việt?” A Ngưu một mặt tràn đầy dấu hỏi, Nguyên Anh ho khan.
- Không có gì, ngươi đừng để ý.
Nói rồi, Nguyên Anh nhanh chóng lấy lại phong phạm “cao thủ”, ngẩng đầu nhìn trời chắp tay sau lưng lẩm bẩm.
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mạc khi thiếu niên cùng sao?
Sau đó Nguyên Anh mỉm cười, đứng trong tiểu viện chỉ tay về một hướng, A Ngưu ngây ngốc nhìn theo, Nguyên Anh lại nói.
- Ta rất thưởng thức câu nói đó của ngươi.
- Nhưng mà, lời nói dù sao cũng chỉ là lời nói, nếu ngươi muốn đạp xuống tất cả chướng ngại vật, thì ít nhất ngươi phải làm được như vậy.
“Làm được như vậy?” A Ngưu ngây ngốc nhìn theo phương hướng mà Nguyên Anh đang chỉ tay, chỉ vài hơi thở sau hắn liền biết được Nguyên Anh đang muốn nói gì.
Bởi vì hắn nhìn thấy, ở phía xa dựng lên một đám mây hình nấm, kèm theo là một tiếng nổ cực lớn, cả tòa Nam Cung Thành đều run rẩy, nhưng quỷ dị là, đám mây hình nấm chỉ chầm chậm bay lên bầu trời, không có một chút khói bụi nào lan ra bên ngoài.
“Chuyện gì xảy ra?” A Ngưu mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, ngây ngốc hỏi, chỉ thấy Nguyên Anh bĩu môi.
- Ai… đám Tô gia này không ngờ lại chọc giận Chiến Thiên, lão thọ tinh thắt cổ nha.
“Cái gì? Đó là do Chiến Thiên huynh đệ gây ra?” A Ngưu trong lòng khiếp sợ không thôi, chỉ trong vài hơi thở sau, Chiến Thiên lại xuất hiện, một tay còn nắm lấy cổ áo ba người, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chán ghét vứt cả ba xuống mặt đất.
“Có chuyện gì sao? Vì sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy? Diệt cả nhà người ta, hình như không phải phong cách của ngươi nha?” Nhìn Chiến Thiên trở về còn mang theo ba người, Nguyên Anh cũng không có chút nào để ý, chỉ tò mò hỏi.
Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng rồi hỏi.
- Nguyên Anh đại ca, ngươi biết ta tìm thấy gì ở đó sao?
“Ừm? Tìm thấy gì?” Nguyên Anh tò mò hỏi.
“Trẻ em và nữ nhân.” Chiến Thiên hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy sát khí nói.
- Gia tộc của bọn hắn, làm giàu bằng cách buôn người.
“Cái gì? Không thể nào?” A Ngưu kinh hãi hét lớn, Nam Cung Thành từ xưa tới nay nghiêm cấm buôn người, đồng thời chuyện này được kiểm soát rất gắt gao, hơn mười năm trước Bách Hiểu Sinh không hiểu vì sao lại ra lệnh quản lý chặt chẽ chuyện này hơn nữa, hiện tại biết được Tô gia buôn người suốt bao năm nay mà không bị phát hiện, chẳng trách sao A Ngưu lại kinh ngạc.
“Ồ?” Nguyên Anh gật đầu, nó đã hiểu ra, nói.
- Ngươi trở về đi, chuyện này cứ để đại ca hắn xử lý.
Chiến Thiên gật đầu một cái rồi xoay người rời đi, hiện tại tâm tình của hắn không tốt, trước khi gặp Lâm Thanh Phong, cuộc sống của hắn không khác địa ngục là bao nhiêu, số lần hắn lọt vào tay bọn buôn người cũng không ít, vì thế bọn buôn người là một trong những loại mà hắn hận nhất.
“Có chuyện gì sao?” Chiến Thiên rời đi, Lâm Thanh Phong lúc này mới mở ra cửa phòng bếp, nghi hoặc hỏi.
“Cũng không có chuyện gì lớn, Chiến Thiên đi một chuyến và tìm về một đám buôn người.” Nguyên Anh tùy ý nói.
“Ồ? Là như vậy sao?” Lâm Thanh Phong dường như đã hiểu ra, gật đầu tùy ý nói.
- Ngươi phân ra một cái phân thân đi tìm Bách Hiểu Sinh đi, nói với hắn nếu trong vòng hai ngày lại không cho ta một cái thuyết pháp, thì hắn có thể từ chức thành chủ được rồi.
….Hết Chương 327….
“Đã rõ sư phụ.” Chiến Thiên cũng theo đó hét lớn một tiếng để đáp lời, lại nhìn sang A Ngưu cười nói.
- Đi thôi.
“Đã tới sao.” A Ngưu cả người run lên một cái, sau đó liền thành thật đi theo Chiến Thiên tới nhà bếp, không có cách, hiện tại hắn chống cự cũng vô ích, thân ở Nam Cung gia tộc hắn chạy không thoát, chỉ có thể thành thật theo sau.
Càng tới gần nhà bếp, tiếng “xèo xèo…” vang lên ngày càng nhiều, kèm theo đó là mùi thơm bắt đầu lan ra khắp nơi.
“Thơm quá.” A Ngưu hít vào một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghi hoặc.
- Hắn thật sự… đang làm thức ăn? Đứng trước cửa nhà bếp, Chiến Thiên cũng không tiến vào, đưa tay ngăn cản A Ngưu một cái rồi nói.
- Sư phụ, bọn ta đã tới.
Chiến Thiên dứt lời, từ bên trong phòng bếp Nguyên Anh liền bay ra bên ngoài.
“Đây là…Nguyên Anh?” Nhìn thấy Nguyên Anh, A Ngưu liền nuốt vào một ngụm nước bọt, mặc dù hắn chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí kì nhỏ nhoi, nhưng hắn vẫn biết được lai lịch của nó.
“Không hổ là Sát thần, với tu vi Nguyên Anh kì, chẳng trách sao lần đó giết hơn một ngàn người Bách thành chủ ngay cả cái rắm cũng không thả.” A Ngưu trong lòng khiếp sợ không thôi, chỉ thấy Nguyên Anh khoanh tay chăm chú nhìn hắn một hồi lâu không nói, khiến hắn một đầu mồ hôi lạnh chảy đầy người.
- Tiền bối…
“Im lặng.” Nguyên Anh hừ lạnh một tiếng, A Ngưu chỉ có thể ngậm miệng.
Một lúc sau, Nguyên Anh cau mày, hướng vào trong bếp hét lên.
- Đại ca, ngươi chơi ta sao? Tên này ta không cứu được nha.
“Biết là khó nên ta mới nhờ ngươi a, cố lên đi.” Lâm Thanh Phong từ trong bếp nói vọng ra.
- Ngươi muốn làm gì thì làm.
“Ồ? Như vậy ta không khách khí à.” Nguyên Anh khóe miệng kéo lên nụ cười, trước tiên nó nhìn sang Chiến Thiên rồi nói.
- Thời hạn một giờ đã qua, ngươi qua bên đó đùa giỡn một hồi đi.
- Đồng thời mang những tên kia trở lại đây.
“Thật phiền phức à.” Chiến Thiên lắc đầu chán nản, nhưng sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của A Ngưu, hắn liền dùng dịch chuyển tức thời rời đi.
Chiến Thiên rời đi, Nguyên Anh lai nhìn sang A Ngưu hỏi.
- Ngươi muốn theo đuổi Dương Xuân vị cô nương kia đi?
“A…” A Ngưu xấu hổ gãi đầu, chỉ thấy Nguyên Anh lạnh nhạt nói.
- Vốn dĩ, ta cũng không cần quản chuyện của ngươi, nhưng dù sao ta cũng cảm thấy tính tình của ngươi không tệ lắm, ta cho ngươi một lời khuyên, ngươi nên từ bỏ đi.
“Tiền bối…ngươi…” A Ngưu trừng trắng mắt, Nguyên Anh tiếp tục nói.
- Dương Xuân cô gái nhỏ này, ta không biết gia đình của nàng như thế nào, nhưng ta có thể đoán được, nàng hẳn là thành viên của một gia tộc nào đó đi?
- Còn ngươi chỉ là một tên lính quèn mà thôi, tư chất thấp kém, gia thế lại không tốt, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể cho nàng một cuộc sống tốt đẹp hay sao?
“…” A Ngưu trầm mặc, Nguyên Anh tiếp tục nói.
- Hai người các ngươi muốn đến được với nhau cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
- Ta chưa nói tới việc người nhà của nàng sẽ ngăn cản, nhưng ngươi sẽ bị một ít đám ruồi muỗi chặn đường, chẳng hạn như là… Tô công tử.
- Đối với ta thì hắn chỉ là ruồi muỗi, nhưng còn ngươi thì khác nha…
Nói tới đây, Nguyên Anh híp mắt lại, vẻ mặt tràn đầy thâm ý nhìn A Ngưu, A Ngưu chỉ có thể trầm mặc cúi đầu, hai tay nắm chặt, một lúc sau như đã làm ra quyết định gì đó, A Ngưu lại ngẩng đầu, đối diện với Nguyên Anh nói.
- Xin tiền bối giúp ta, cả đời này ta nguyện đi theo ngài.
Nguyên Anh trợn trắng cả mắt, một mặt ghét bỏ nói.
- Cút đi, ta cần ngươi làm gì?
“A lặc.” A Ngưu liền sững sờ, Nguyên Anh bĩu môi nói.
- Ngươi biết luyện đan sao?
“Không có.” A Ngưu thành thật lắc đầu, hắn một tên binh sĩ nhỏ nhoi, ngay cả công pháp tu luyện vẫn là hàng rẻ tiền Luyện Khí Quyết thì làm sao biết luyện đan?
“Như vậy ngươi biết Luyện Khí sao?” Nguyên Anh lại tiếp tục hỏi, đương nhiên A Ngưu vẫn giống lúc trước chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
“Ngươi cái gì cũng không biết, như vậy ta mang ngươi theo làm gì? Nuôi tốn cơm sao?” Nguyên Anh khoanh tay bĩu môi, một mặt khét bỏ nói.
“Ta…ta…” A Ngưu trầm mặc một lúc lâu, hắn dường như nghĩ ra được điều mà hắn có thể làm, xoắn xuýt nói.
- Ta có thể…làm ấm giường cho ngài.
…Quạ…quạ….
Hiện trường bỗng dưng trở nên trầm mặc, Nguyên Anh khóe miệng giật giật, một tay ôm ngực dường như đã bị nội thương, một tay giơ lên ngón tay cái nói.
- Ngay cả liêm sỉ cũng vứt bỏ, ta thật sự không bằng ngươi.
“Ngài đồng ý thu nhận ta?” A Ngưu hai mắt sáng lên, Nguyên Anh mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, cúc hoa ngứa ngứa, rùng mình một cái rồi nhanh chóng phản bác.
- Nhận con mẹ ngươi à, ta cũng không chơi gay.
“Ồ.” A Ngưu có chút tiếc nuối cúi đầu, nhìn cảnh này, Nguyên Anh trong nội tâm thầm chửi loạn.
- Con mẹ nhà ngươi, ngươi thật muốn nghĩ đi làm ấm giường cho ta sao?
- Ngươi đi làm ấm giường cho ta, như vậy Dương Xuân cô nàng này ngươi vứt đi nơi nào?
Ho nhẹ một tiếng, Nguyên Anh nói.
- Như ta đã nói, ta nhìn tính tình của ngươi hợp mắt, vì thế ta mới cho ngươi lời khuyên, đó là từ bỏ Dương Xuân.
“Ta đã hiểu.” A Ngưu chán nản thở dài, vài hơi thở sau, hắn như quyết định được chuyện gì đó, liền ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy tự tin nói.
- Đa tạ tiền bối đã cho lời khuyên, nhưng ta quyết định sẽ không từ bỏ.
- Ta biết rõ tư chất ta không đủ tốt, gia cảnh lại không có, nhưng như vậy thì sao?
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mạc khi thiếu niên cùng.
- Ai biết được chuyện ngày sau sẽ như thế nào? Ta tin rằng, chỉ cần ta ngày ngày cố gắng, lấy mồ hôi của chính mình để bù đắp thiếu sót, người khác cố gắng 1, ta liền cố gắng 100, thậm chí là 1000, ta tin rằng có một ngày ta sẽ đứng trên bọn hắn.
“…”
A Ngưu một bên vỗ ngực tự tin nói, Nguyên Anh trợn trắng cả mắt ngây ngốc hỏi.
- Ngay cả câu này ngươi cũng biết? Chẳng lẽ ngươi cũng là người xuyên việt sao?
“Cái gì xuyên việt?” A Ngưu một mặt tràn đầy dấu hỏi, Nguyên Anh ho khan.
- Không có gì, ngươi đừng để ý.
Nói rồi, Nguyên Anh nhanh chóng lấy lại phong phạm “cao thủ”, ngẩng đầu nhìn trời chắp tay sau lưng lẩm bẩm.
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mạc khi thiếu niên cùng sao?
Sau đó Nguyên Anh mỉm cười, đứng trong tiểu viện chỉ tay về một hướng, A Ngưu ngây ngốc nhìn theo, Nguyên Anh lại nói.
- Ta rất thưởng thức câu nói đó của ngươi.
- Nhưng mà, lời nói dù sao cũng chỉ là lời nói, nếu ngươi muốn đạp xuống tất cả chướng ngại vật, thì ít nhất ngươi phải làm được như vậy.
“Làm được như vậy?” A Ngưu ngây ngốc nhìn theo phương hướng mà Nguyên Anh đang chỉ tay, chỉ vài hơi thở sau hắn liền biết được Nguyên Anh đang muốn nói gì.
Bởi vì hắn nhìn thấy, ở phía xa dựng lên một đám mây hình nấm, kèm theo là một tiếng nổ cực lớn, cả tòa Nam Cung Thành đều run rẩy, nhưng quỷ dị là, đám mây hình nấm chỉ chầm chậm bay lên bầu trời, không có một chút khói bụi nào lan ra bên ngoài.
“Chuyện gì xảy ra?” A Ngưu mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, ngây ngốc hỏi, chỉ thấy Nguyên Anh bĩu môi.
- Ai… đám Tô gia này không ngờ lại chọc giận Chiến Thiên, lão thọ tinh thắt cổ nha.
“Cái gì? Đó là do Chiến Thiên huynh đệ gây ra?” A Ngưu trong lòng khiếp sợ không thôi, chỉ trong vài hơi thở sau, Chiến Thiên lại xuất hiện, một tay còn nắm lấy cổ áo ba người, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt chán ghét vứt cả ba xuống mặt đất.
“Có chuyện gì sao? Vì sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy? Diệt cả nhà người ta, hình như không phải phong cách của ngươi nha?” Nhìn Chiến Thiên trở về còn mang theo ba người, Nguyên Anh cũng không có chút nào để ý, chỉ tò mò hỏi.
Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng rồi hỏi.
- Nguyên Anh đại ca, ngươi biết ta tìm thấy gì ở đó sao?
“Ừm? Tìm thấy gì?” Nguyên Anh tò mò hỏi.
“Trẻ em và nữ nhân.” Chiến Thiên hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy sát khí nói.
- Gia tộc của bọn hắn, làm giàu bằng cách buôn người.
“Cái gì? Không thể nào?” A Ngưu kinh hãi hét lớn, Nam Cung Thành từ xưa tới nay nghiêm cấm buôn người, đồng thời chuyện này được kiểm soát rất gắt gao, hơn mười năm trước Bách Hiểu Sinh không hiểu vì sao lại ra lệnh quản lý chặt chẽ chuyện này hơn nữa, hiện tại biết được Tô gia buôn người suốt bao năm nay mà không bị phát hiện, chẳng trách sao A Ngưu lại kinh ngạc.
“Ồ?” Nguyên Anh gật đầu, nó đã hiểu ra, nói.
- Ngươi trở về đi, chuyện này cứ để đại ca hắn xử lý.
Chiến Thiên gật đầu một cái rồi xoay người rời đi, hiện tại tâm tình của hắn không tốt, trước khi gặp Lâm Thanh Phong, cuộc sống của hắn không khác địa ngục là bao nhiêu, số lần hắn lọt vào tay bọn buôn người cũng không ít, vì thế bọn buôn người là một trong những loại mà hắn hận nhất.
“Có chuyện gì sao?” Chiến Thiên rời đi, Lâm Thanh Phong lúc này mới mở ra cửa phòng bếp, nghi hoặc hỏi.
“Cũng không có chuyện gì lớn, Chiến Thiên đi một chuyến và tìm về một đám buôn người.” Nguyên Anh tùy ý nói.
“Ồ? Là như vậy sao?” Lâm Thanh Phong dường như đã hiểu ra, gật đầu tùy ý nói.
- Ngươi phân ra một cái phân thân đi tìm Bách Hiểu Sinh đi, nói với hắn nếu trong vòng hai ngày lại không cho ta một cái thuyết pháp, thì hắn có thể từ chức thành chủ được rồi.
….Hết Chương 327….
Danh sách chương