Nghe được tiếng người phát ra bên tai mình, Hoàng Tuấn nhanh chóng phản ứng lại.

-Ngươi là ai? Người tới là Lâm Thanh Phong, nhìn thấy Nam Cung Mị Ảnh y phục vẫn còn đầy đủ đang nằm trên giường thì hắn thở ra một hơi.

Lâm Thanh Phong vẻ mặt tươi cười nhìn về Hoàng Tuấn, lúc này Hoàng Thiên lại bước ra cười làm lành rồi nói.

-Lâm công tử, hiện tại Lâm phu nhân vẫn không xảy ra chuyện gì, ngươi xem việc này có thể bỏ qua a?

Lâm Thanh Phong cười cười không trả lời, rồi lại nói một câu không đầu không đuôi.

-Hoàng gia lão tổ a, ta biết ngươi đang chú ý tới nơi này, nếu hiện tại ngươi vẫn không xuất hiện thì ta sẽ không khách khí à.

Sau khi Lâm Thanh Phong vừa dứt lời một người trung niên xuất hiện trước mặt hắn, tất cả mọi người Hoàng gia sau khi thấy thân ảnh này thì đều cúi đầu.

-Lão tổ.

Đây là Kim Đan lão tổ của Hoàng gia, khi Lâm Thanh Phong tới thì hắn cũng đã chú ý tới nơi này, hắn cũng biết được lựa chọn của Hoàng Thiên, nên hắn lắc đầu thở dài.

Hắn hai tay ôm quyền hướng Lâm Thanh Phong rồi nói.

-Lâm tiên sinh, ngài cũng không cần để ý đến ta, ta sẽ không nhúng tay vào việc của ngài, chỉ cần có người ngăn cản thì ngài cứ việc ra tay.

Nghe được lời của Kim Đan lão tổ Hoàng gia Lâm Thanh Phong gật đầu, rồi đưa mắt nhìn về Hoàng Thiên.

-Lúc nãy ngươi muốn nói gì?

Hoàng Thiên mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, hắn nhanh chóng lắc đầu nói.

-Không có, không có gì Lâm tiên sinh cứ tự nhiên.

Lâm Thanh Phong cũng không để ý tới Hoàng Thiên, hắn đi qua một bên bước tới trước mặt Hoàng Tuấn đưa chân đạp nát mệnh căn của hắn rồi nắm lấy cổ áo lôi hắn ra trước cửa Hoàng gia tiến về trung tâm Nam Cung thành.

Trước khi đi Lâm Thanh Phong quay đầu chỉ vào Nam Cung Mị Ảnh rồi nói với giọng rất lạnh nhạt.

-Ta muốn tới khi ta quay trở lại thì nàng vẫn còn nằm đó mà không tổn hao một sợi tóc được chứ?

Kim Đan lão tồ Hoàng gia lập tức gật đầu đồng ý, hắn cũng biết được hiện tại không nên chọc tức Lâm Thanh Phong nên tự mình ngồi đây bảo vệ Nam Cung Mị Ảnh.

Lâm Thanh Phong bước ra khỏi Hoàng gia lôi theo Hoàng Tuấn mệnh căn vỡ nát một đường đi tới trung tâm Nam Cung thành.

Mọi người xung quanh nhìn thấy chuyện này nên cũng muốn đi theo xem thử.

Lâm Thanh Phong thấy mọi người đã tập trung rất đông nên hắn gật đầu rồi nói.



-Hôm nay, tên này đụng tới lão bà của ta, nên hiện tại ta lôi hắn ra đây để xử lý, ta là một người nhân hậu nên ta hứa sẽ ra tay không nặng.

Lâm Thanh Phong nói rồi đưa chân đạp vào phần mệnh căn đã vỡ nát của Hoàng Tuấn khiến hắn đau đớn mồ hôi lạnh đầy đầu.

Nhưng vẫn chưa kết thúc Lâm Thanh Phong tiếp tục dùng chân từ từ đạp nát xương tay xương chân của Hoàng Tuấn hắn làm rất chậm rất từ từ khiến Hoàng Tuấn đau đớn chết đi sống lại la hét om sòm.

Mọi người xung quanh xem thấy tóc gáy cũng dựng đứng cả lên, một số người định lực khá yếu thì bắt đầu choáng váng nôn ói khắp nơi.

Để Hoàng Tuấn la hét một lúc Lâm Thanh Phong lại lấy trong người ra một con dao nhỏ rồi cắt lưỡi của hắn.

Vẫn chưa dừng lại Lâm Thanh Phong đưa tay cầm dao rạch hết phần bụng trên người của Hoàng Tuấn sau đó tìm một cái sào khá dài và một sợi dây luồn qua phần bụng đã bị rạch làm hai của Hoàng Tuấn cột chắc hắn vào thân cây sào rồi dựng đứng lên sau đó đem đến tường thành rồi cắm cây sào ở đó.

Hắn còn tiện tay tìm một viên thuốc cho Hoàng Tuấn uống để kéo dài tính mạng khiến Hoàng Tuấn sống tiếp hơn bốn tiếng rồi mới chết hẳn.

Làm xong mọi chuyện Lâm Thanh Phong gật đầu rồi quay đầu về Hoàng gia tìm Nam Cung Mị Ảnh.

Tại Hoàng gia, sau khi Lâm Thanh Phong đi mất thì Kim Đan lão tổ cũng ra lệnh phế chức vị gia chủ của Hoàng Thiên, cha của Hoàng Tuấn thì cũng lôi ra giết, tay chân của Hoàng Tuấn cũng không thoát, còn đem tất cả những tên ăn chơi trác táng cùng gia đình của bọn hắn giết một lượt.

Tới khi Lâm Thanh Phong trở về xác nhận Nam Cung Mị Ảnh không có chuyện gì gật đầu ôm nàng rời đi thì Kim Đan lão tổ của Hoàng gia mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chuyện của Lâm Thanh Phong làm ra lại gây nên một làn sóng khổng lồ quét ngang Nam Cung thành, tất cả các thế gia đều ra lệnh giết bỏ những tên ăn chơi trác táng, cho dù hắn có là con của ai thì cũng giết, là con của gia chủ thì lão tổ sẽ tự tay giết chết.

Người dân Nam Cung thành sau khi nghe được tin này thì vỗ tay tán thưởng, bọn công tử thế gia làm không ít chuyện ác hiện tại bị trừng trị thì không ai thương tiếc cho bọn hắn cả.

Bách Hiểu Sinh ngồi trong phủ thành chủ nhận được tin tức này thì hắn cũng thở ra một hơi, những tên công tử này chết thì nên chết, nuôi bọn hắn cũng chỉ tốn cơm mà không làm được gì, còn để bọn hắn hại gia tộc.

Bách Hiểu Sinh có chút hiểu rõ con người của Lâm Thanh Phong chỉ cần ngươi không đụng tới hắn thì hắn cũng lười quản nhưng nếu ngươi đụng tới hắn nhất là lão bà hắn thì ngươi chuẩn bị chết đi.

Lâm Thanh Phong ôm lấy Nam Cung Mị Ảnh đi thẳng về Nam Cung gia tộc không có một người nào dám cản đường hắn ngay cả Nam Cung Phi Vân cũng nhường đường sang một bên để hắn đi qua.

Hiện tại cả Nam Cung thành ai mà không biết tới Lâm Thanh Phong? Dám cản đường vị ác ma này thì thật không muốn sống.

Vào tới phòng của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường nhìn y phục của nàng cũng dính máu nên hắn tìm Nam Cung Tuyết nhờ nàng thay giúp Nam Cung Mị Ảnh một bộ y phục mới.

Còn Lâm Thanh Phong cũng đi tắm rửa tẩy hết máu trên người rồi lấy một bộ y phục khác mặc vào.

Nam Cung Tuyết thay xong một bộ y phục khác cho Nam Cung Mị Ảnh thì nàng lại tiếp tục tu luyện dưới sự chỉ đạo của Hỏa Vân tôn giả.

Lâm Thanh Phong sau khi tắm rửa xong thì lại bước vào phòng của Nam Cung Mị Ảnh nhìn nàng rồi thở ra một hơi.

Lúc trưa nhìn hắn mặt ngoài bình tĩnh vậy thôi nhưng lúc đó trong lòng hắn loạn như ma, hắn phải cố gắng giữ bình tĩnh để có thể suy nghĩ hắn nên làm gì kế tiếp.

Mãi đến khi thấy được Nam Cung Mị Ảnh bình yên vô sự thì hắn mới có thể bình tĩnh lại, nếu lúc đó nàng xảy ra chuyện thì hắn không chắc Hoàng gia còn tồn tại hay không.

Nam Cung Mị Ảnh lúc này vẫn còn bị tác dụng của thuốc mê nên nàng vẫn nằm ngủ rất ngon giấc, nhìn ngắm nàng một hồi lâu thì Lâm Thanh Phong ngồi bên giường cũng ngủ thiếp đi.

Nam Cung Mị Ảnh ngủ một giấc tới tối, sau khi thuốc mê hết tác dụng thì nàng nhanh chóng bật dậy, nhìn xung quanh là khung cảnh quen thuộc thì nàng thở ra một hơi.

Trước khi nàng bất tỉnh thì nàng cũng hiểu được là có người muốn hại nàng, nhưng hiện tại nàng tỉnh lại ở trong phòng mình cũng có nghĩa là Lâm Thanh Phong đã xử lý tốt.

Quay đầu nhìn thấy Lâm Thanh Phong đang ngồi ngủ bên cạnh thì nàng cười ngọt ngào, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt của hắn rồi nàng dìu hắn lên giường của mình nằm ngủ.

Lúc này Lâm Thanh Phong cũng đã tỉnh, nhưng hắn không muốn mở mắt, hắn đợi nàng dìu hắn lên giường nằm rồi mới nắm tay nàng kéo lên giường.

Nam Cung Mị Ảnh bị hành động của Lâm Thanh Phong làm bất ngờ, nàng không kịp phản kháng nên bị hắn kéo về giường, nằm trên người hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, Lâm Thanh Phong đưa tay xoa nhẹ lên mặt Nam Cung Mị Ảnh, nhìn nàng với ánh mắt trìu mến.

Nam Cung Mị Ảnh cũng từ từ nhắm mắt lại rồi cúi đầu xuống trao cho Lâm Thanh Phong một nụ hôn.

Lâm Thanh Phong cũng đáp lại Nam Cung Mị Ảnh một cách nồng nhiệt, hắn vòng tay ôm lấy người nàng rồi hôn nàng.

Một lúc sau hai người mới dừng lại, Nam Cung Mị Ảnh lúc này đỏ mặt e lệ, nàng gật đầu làm ra quyết định rồi nói nhỏ vào tai Lâm Thanh Phong.

-Phu quân muốn ta không?

Câu hỏi này Lâm Thanh Phong nghe vào tai thì tiểu huynh đệ bắt đầu khởi nghĩa, nhưng lại nghĩ tới lúc sáng Nam Cung Mị Ảnh đã từng hỏi hắn câu này thì tiểu huynh đệ lại dẹp cờ, hắn đưa vẻ mặt đau khổ nhìn về Nam Cung Mị Ảnh.

Nhìn ra vẻ đau khổ của Lâm Thanh Phong thì Nam Cung Mị Ảnh che miệng cười nàng cũng hiểu hắn đang nghĩ tới chuyện gì rồi nàng lại nói nhỏ.

-Lần này là thật.

Lâm Thanh Phong miệng chảy nước miếng nhưng hắn vẫn không tin, nói thật là không dám tin.

Nhìn vẻ mặt quẫn bách của hắn thì Nam Cung Mị Ảnh không nói gì, nàng từ từ cởi ra y phục của mình để chứng minh cho hắn xem.

Tới đây thì Lâm Thanh Phong thật sự tin rồi, phòng tuyết cuối cùng của hắn đã bể tan tành, tiểu huynh đệ vùng lên kháng chiến, hắn lao vào Nam Cung Mị Ảnh như một coi sói đói.

Nam Cung Mị Ảnh giật mình, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi phối hợp với hắn.

Một hồi sau từng tiếng rên yêu kiều phát ra từ căn phòng của Nam Cung Mị Ảnh kèm theo đó là cảnh tượng không phù hợp với trẻ em diễn ra trong căn phòng.

….Hết Chương 46…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện