Lâm Thanh Phong đứng một bên nhìn tiểu cô nương trước mặt khóc thật lâu.

Một lúc sau thấy được tiểu cô nương khóc có vẻ mệt và bắt đầu dừng lại thì hắn mới tiến lại gần.

Xoa đầu tiểu cô nương, nở nụ cười ấm áp rồi hắn nói.

-Tiểu muội muội tốt không khóc nữa.

-Lần đầu tiên gặp mặt, ta là Lâm Thah Phong, còn tiểu muội muội tên gì?

Vừa cười vừa nói với tiểu cô nương, Lâm Thanh Phong còn lấy trong nhẫn trữ vật ra một cây kẹo đưa cho nàng.

Tình cảnh có chút quái dị, người bình thường nhìn vào sẽ thấy không khác gì một gã quái thúc thúc đang nở nụ cười cổ quái, tay cầm kẹo dụ dỗ tiểu loli.

Tiểu cô nương xụ mặt, nhìn Lâm Thanh Phong nàng bĩu môi khinh thường.

-Ta được gọi là Mộng Tiêu Dao, và ta cũng không phải tiểu muội muội ta là một cô nương, hiện tại ta đã 18 tuổi rồi.

Tuy bĩu môi khinh thường nhưng Mộng Tiêu Dao vẫn cầm lấy cây kẹo của Lâm Thanh Phong rồi nàng bắt đầu ăn.

Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức, hắn vừa nghe được gì? Nàng 18 tuổi? 18 tuổi với cái thân hình của một tiểu muội muội chừng 7-8 tuổi? Lâm Thanh Phong hít một hơi thật sâu, rồi nở nụ cười cứng ngắc nhìn Mộng Tiêu Dao.

-Được…được rồi… Tiêu Dao…muội muội?

Mộng Tiêu Dao tay cầm cây kẹo trừng mắt nhìn hắn, nhưng nàng cũng không nói gì cũng đồng ý cách xưng hô này của hắn.

Lâm Thanh Phong cười khổ một cái rồi nói.

-Được rồi, vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiêu Dao muội muội, về sau ngươi có tính toán gì không?

Nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Phong, Mộng Tiêu Dao ủ rũ cúi đầu không trả lời.

Lâm Thanh Phong nhìn nàng như vậy hắn cũng hiểu được, nên nói tiếp.

-Vậy trước tiên ngươi cứ theo ta trở về, sau này lại tiếp tục suy nghĩ.

Mộng Tiêu Dao nghe xong thì nàng gật đầu, đứng dậy đi theo sau lưng Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong thấy nàng đồng ý thì hắn cũng nở nụ cười, bắt đầu đi trước dẫn đường.

…..Một lúc sau

Lâm Thanh Phong quay đầu nhìn Mộng Tiêu Dao, hắn gãi đầu xoắn xuýt cười hì hì rồi nói.

-Ta bị lạc rồi, muội có biết đường đi tới Nam Cung gia tộc không?

Mộng Tiêu Dao tay che trán, ngẩng mặt nhìn trời thở dài một hơi âm thầm nghĩ.

-Có lẽ ta tin tưởng sai người.

……..

Chiều tối hai người Lâm Thanh Phong cùng với Mộng Tiêu Dao cũng về tới Nam Cung gia tộc.

Hai thủ vệ canh gác trước cửa nhìn thấy người tới là Lâm Thanh Phong thì hai tay ôm quyền thi lễ.

-Cô gia đã về.

Hai người vẻ mặt nghi hoặc nhìn về tiểu cô nương ăn mặc dơ bẩn phía sau lưng Lâm Thanh Phong nhưng cũng không hỏi gì.

Lâm Thanh Phong nhìn hai người cười cười rồi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục trở về tiểu viện của Nam Cung Mị Ảnh.

Thấy Lâm Thanh Phong đã đi thì một tên thủ vệ mới nói nhỏ.



-Không phải khi sáng cô gia lúc ra ngoài chỉ có một mình sao? Sao bây giờ lại dẫn về một tiểu cô nương?

Tên thủ vệ còn lại lắc đầu.

-Đừng quản, chúng ta chỉ nên lo chuyện của chúng ta, còn chuyện của cô gia thì chúng ta không nên quan tâm.

Ở Nam Cung gia tộc sau khi Bách Hiểu Sinh rời đi thì ai cũng biết Lâm Thanh Phong chính là phu quân chưa cưới của Nam Cung Mị Ảnh nên mọi người đều gọi hắn là cô gia.

Lâm Thanh Phong một đường dẫn theo Mộng Tiêu Dao trở về tiểu viện của Nam Cung Mị Ảnh thì rất nhiều người trong Nam Cung gia tộc đều nhìn thấy.

Rất nhiều tỳ nữ giở chứng bát quái loan truyền nhiều tin đồn khác nhau về hắn.

Có người thì nói.

-Cô gia dụ dỗ một tiểu cô nương trở về.

Còn người khác nói.

-Tiểu cô nương đó là con rơi của cô gia.

….

Chỉ trong một đêm, “thanh danh” của Lâm Thanh Phong bắt đầu loan truyền, tới sáng hôm sau thì cả Nam Cung thành đều biết Lâm Thanh Phong là một tên chuyên lừa gạt tiểu cô nương.

Đối với chuyện này Lâm Thanh Phong vẫn chẳng biết gì cả, hắn một mặt vui vẻ dẫn theo Mộng Tiêu Dao trở về đưa tới trước mặt Nam Cung Mị Ảnh.

Nam Cung Mị Ảnh trước tiên cũng hết sức bất ngờ về sự xuất hiện của Mộng Tiêu Dao nhưng sau khi được Lâm Thanh Phong kể rõ thì nàng cũng rất vui vẻ.

Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười đưa Mộng Tiêu Dao vào tắm rửa rồi thay y phục

Mặc dù lúc đầu Mộng Tiêu Dao vẫn còn hơi e ngại Nam Cung Mị Ảnh nhưng một lúc sau đó nàng cũng vui vẻ không còn e ngại Nam Cung Mị Ảnh.

Bởi vì Mộng Tiêu Dao chỉ lớn như một tiểu cô nương 7-8 tuổi nên Nam Cung Mị Ảnh lấy ra vài bộ y phục của nàng và Nam Cung Tuyết đã mặc lúc còn nhỏ đưa cho Mộng Tiêu Dao.

Mặc dù hai tỷ muội Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết là tiểu thư của Nam Cung gia tộc nhưng lúc nhỏ hai người cùng sống không tốt đẹp gì chỉ có vài bộ y phục nhưng may mắn là chúng vừa với Mộng Tiêu Dao.

Sau khi tắm rửa và thay y phục mới Mộng Tiêu Dao xuất hiện, hiện tại nàng như một tiểu mỹ nhân, một tiểu muội muội nhà bên, nàng như một thiên thần nhỏ, nụ cười của nàng thánh khiết gột rửa sạch sẽ mọi ưu phiền.

Mộng Tiêu Dao vui vẻ cười, nàng rất thích bộ y phục mà mình đang mặc, nàng nhanh chóng chạy tới bên Lâm Thanh Phong xoay xoay vài vòng trước mặt hắn rồi nói.

-Quái lão ca, ngươi thấy ta mặc bộ y phục này thế nào?

Lâm Thanh Phong nhìn nàng cười vui vẻ rồi đưa lên ngón cái.

-Tiêu Dao muội muội của chúng ta dĩ nhiên là xinh đẹp nhất a, còn nữa gọi ta là Phong ca ca, đừng gọi quái lão ca.

Mộng Tiêu Dao càng vui vẻ hơn, nàng gật đầu.

-Đã biết, quái lão ca.

Lâm Thanh Phong cứng họng, hắn nở nụ cười khổ xoa đầu Mộng Tiêu Dao rồi nói.

-Được rồi, nàng gọi thế nào cũng được, nàng thấy Mị Ảnh tỷ tỷ thế nào?

Mộng Tiêu Dao quay đầu nhìn về Nam Cung Mị Ảnh vui vẻ nói.

-Mị Ảnh tỷ tỷ rất tốt, ta rất thích Mị Ảnh tỷ tỷ.

Nghe được câu trả lời của nàng Lâm Thanh Phong nở nụ cười nói tiếp.

-Vậy sau này nàng đi theo Mị Ảnh tỷ tỷ chịu không?

Mộng Tiêu Dao vui vẻ gật đầu nhưng nàng rất nhanh ủ rũ.

-Ta theo Mị Ảnh tỷ tỷ thì không có vấn đề gì, nhưng không biết Mị Ảnh tỷ tỷ có muốn hay không a.

Lâm Thanh Phong cười cười rồi quay đầu nhìn Nam Cung Mị Ảnh.

-Vậy nàng có muốn Tiêu Dao muội muội đi theo nàng không à?

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu cười.

-Làm sao lại không muốn? Tiêu Dao muội muội đáng yêu như vậy, sao ta có thể ghét bỏ nàng a.

Mộng Tiêu Dao nghe được lời nói của Nam Cung Mị Ảnh, nàng mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy Nam Cung Mị Ảnh mếu máo.

-Thật sao? Mị Ảnh tỷ tỷ sẽ không ghét bỏ ta chứ?

Nam Cung Mị Ảnh cười cười, xoa đầu Mộng Tiêu Dao rồi nói.

-Dĩ nhiên là thật a.

Mộng Tiêu Dao hai mắt tỏa sáng, nàng vui vẻ cười đùa với Nam Cung Mị Ảnh.

Lâm Thanh Phong nhìn hai người cười nói vui vẻ rồi gật đầu đứng dậy nói.

-Được rồi, tiếp theo chúng ta nên vào bên trong giới thiệu Tiêu Dao muội muội với tiểu Tuyết a, cũng không thể để hai nàng không biết gì mà gặp nhau á.

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, dắt tay Mộng Tiêu Dao rồi đi cùng Lâm Thanh Phong tới gặp Nam Cung Tuyết.

Lúc này Nam Cung Tuyết vẫn còn đang luyện tập dưới sự chỉ đạo của Hỏa Vân tôn giả, khi thấy được Nam Cung Mị Ảnh cùng với Lâm Thanh Phong tới nàng nhanh chóng chạy đến.

-Tỷ phu, tỷ tỷ hai người đến xem ta á?

Lâm Thanh Phong gật đầu nở nụ cười rồi đẩy Mộng Tiêu Dao lên phía trước.

-Đây là Mộng Tiêu Dao, ta mới tìm được nàng ở bên ngoài, hiện tại ta đưa nàng đến để giới thiệu với hai người một chút.

Hỏa Vân tôn giả nhìn xem Mộng Tiêu Dao thì hắn gật đầu coi như chào hỏi, còn Nam Cung Tuyết hai mắt tỏa sáng ôm lấy nàng rồi cười nói.

-Tỷ phu a, ngươi mới ra khỏi nhà một ngày lại mang về đây một tiểu mỹ nhân không biết ngươi làm thế nào được à?

Lâm Thanh Phong nghe được lời nói của Nam Cung Tuyết thì hắn đưa hai tay cười trừ, hỏi hắn làm thế nào thì sao hắn trả lời được a? Chẳng lẽ lại nói vì lạc đường nên mới tìm được nàng?

Mộng Tiêu Dao thì bĩu môi, nàng rất khinh thường những người gọi nàng là tiểu mỹ nhân nên nàng lên tiếng.

-Ta cũng không phải là tiểu mỹ nhân á, ta hiện tại cũng 18 tuổi rồi.

Ba người Nam Cung Mị Ảnh, Nam Cung Tuyết cùng với Hỏa Vân tôn giả đều trừng lớn mắt giật mình.

Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết thì giật mình do Mộng Tiêu Dao tuổi tác quá sai lệch so với cơ thể, còn Hỏa Vân tôn giả giật mình vì chuyện khác.

Hỏa Vân tôn giả trừng mắt nhìn kĩ Mộng Tiêu Dao, một lát sau hắn thở dài rồi vẫy tay gọi Lâm Thanh Phong qua một bên nói chuyện riêng.

Lâm Thanh Phong nhìn thấy Hỏa Vân tôn giả vẫy tay thì hắn cũng gật đầu rồi tới gần.

Hỏa Vân tôn giả hai mắt nhìn chằm chằm Mộng Tiêu Dao cũng không nhìn Lâm Thanh Phong hắn mở miệng.

-Ngươi tìm được vị cô nương này ở đâu à?

Lâm Thanh Phong gãi đầu suy nghĩ một chút rồi nói.

-Ra đường tiện tay nhặt về thôi.

…..Hết Chương 48…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện