Hỏa Vân tôn giả suy nghĩ lại rồi nói.

-Muốn hắn có thể hành động như người bình thường thì hắn bắt buộc phải tu luyện.

Ninh Thiên Nhai một mặt không hiểu thấu nhìn về Hỏa Vân tôn giả.

-Tại sao đệ đệ ta lại bắt buộc phải tu luyện? Hỏa Vân tôn giả thở ra một hơi rồi mở miệng.

-Nguyên nhân khiến hắn không thể cử động được là do Băng linh căn.

Lâm Thanh Phong đứng một bên nhíu mày rồi hỏi.

-Băng linh căn? Không phải người bình thường chỉ có 5 hệ linh căn Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ thôi sao? Sao lại có thêm Băng linh căn?

Hỏa Vân tôn giả nhìn Lâm Thanh Phong rồi mở miệng trả lời.

-Băng linh căn thực chất là do Thủy linh căn đơn độc biến dị mà thành, còn các hệ linh căn còn lại thì không có biến dị, ngoài ra còn có thêm 4 loại linh căn đặc biệt khác là Phong linh căn, Lôi linh căn, Âm linh căn và Dương linh căn.

Hỏa Vân tôn giả quay đầu nhìn Mộng Tiêu Dao rồi nói tiếp.

-Không như Mộng Tiêu Dao, linh căn của nàng là một loại linh căn đặc biệt, còn linh căn của tiểu tử Tiếu Hồng Trần là biến dị Băng linh căn.

-Nói về độ hiếm có thì linh căn đặc biệt quý hiếm hơn biến dị linh căn rất nhiều, cả Thông Thiên Đại Lục này thì linh căn đặc biệt ta biết được cũng chỉ có vài người, đừng nói tới người mang theo cả 2 linh căn đặc biệt như Mộng Tiêu Dao.

-Tuy nhiên Băng linh căn cũng rất quý hiếm, vạn tu sĩ cũng không được 1 người sỡ hữu Băng linh căn.

Hỏa Vân tôn giả nhìn Nam Cung Mị Ảnh rồi nói.

-Như ngươi bình thường tu luyện công pháp Băng hệ giúp linh lực thủy hệ tăng lực công kích.

-Nhưng cũng đồng thời khiến linh lực thủy hệ của ngươi nhiễm hàn ý và từ từ lạnh dần, hàn ý càng nhiều thì ngươi sử dụng pháp thuật Băng hệ càng dễ dàng và có uy lực càng lớn.

Nam Cung Mị Ảnh nghe tới đây thì gật đầu, tuy nàng tu luyện không lâu nhưng linh lực của nàng và Nam Cung Tuyết cũng bắt đầu đổi khác.

Nàng cảm nhận được linh lực của nàng ngày càng lạnh dần, còn Nam Cung Tuyết thì ngày càng nóng hơn.

Hỏa Vân tôn giả nói tiếp.

-Cũng vì linh lực bắt đầu lạnh hơn nên ảnh hưởng tới kinh mạch, càng về sau thì người tu luyện theo hướng này càng khó đạt tới cảnh giới cao hơn.

-Nhưng cũng không phải tu luyện theo hướng này là sai lầm, chỉ cần kinh mạch của ngươi thích nghi được với độ lạnh của linh lực thì khi đó ngươi vẫn có thể tu luyện như bình thường.

Nam Cung Mị Ảnh có chút lo lắng nhưng nghe được lời này của Hỏa Vân tôn giả thì thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thanh Phong cau mày rồi tiếp tục hỏi.

-Như vậy tại sao Tiếu Hồng Trần mang theo Băng linh căn lại không thể hành động?

Hỏa Vân tôn giả nhìn Tiếu Hồng Trần rồi nói.

-Điểm chính cũng là do Băng linh căn, khi ngươi mang theo Băng linh căn thì cơ thể sẽ tự sản sinh ra hàn ý khiến linh lực được hấp thu nhiễm hàn ý, đối với những tu sĩ điều này là điều tốt.

-Nhưng đối với những người bình thường chưa từng tu luyện thì Băng linh căn sẽ khiến kinh mạch của bọn họ bị đông cứng và họ không thể hành động được.

-Lâu dài thì cơ bắp tay, chân bắt đầu héo rút, sau đó chân chính biến thành phế nhân.

Ninh Thiên Nhai cùng Tiếu Hồng Trần hít sâu một hơi rồi lại nhìn Hỏa Vân tôn giả chờ đợi hắn nói tiếp.

Hỏa Vân tôn giả nhíu mày.

-Để kinh mạch của một người bình thường thích nghi với hàn ý của Băng linh căn thì cũng cần ít nhất là 10 năm, nhưng khi đó cơ bắp đã héo rút vì thế cho dù người đó có tu luyện thì vẫn không thể hành động được.



-Nhưng ta nhìn tiểu tử này, hắn còn nhỏ cơ bắp hắn vẫn chưa bắt đầu héo rút nên vẫn còn cơ hội, chỉ cần có người nhận hắn làm đệ tử rồi dạy bảo hắn tu luyện thì hắn sẽ có thể hành động như người bình thường.

Ninh Thiên Nhai và Tiếu Hồng Trần hai mắt tỏa sáng, Ninh Thiên Nhai nhanh chóng cúi đầu van xin.

-Cầu xin Hỏa Vân gia gia dạy bảo đệ đệ ta tu luyện.

Lâm Thanh Phong thì một bên nhíu mày, hắn không nghĩ chuyện này lại đơn giản như vậy.

Như để chứng minh điều Lâm Thanh Phong suy nghĩ thì Hỏa Vân tôn giả nhìn Ninh Thiên Nhai lắc đầu rồi mở miệng.

-Không phải đơn giản như vậy, những người mang theo Băng hệ linh lực thì sẽ có một phương pháp tu luyện riêng, ta thân mang Hỏa hệ linh lực cũng không thể giúp hắn.

Ninh Thiên Nhai cùng Tiếu Hồng Trần hai mắt ảm đạm, hai người cúi đầu ủ rũ.

Hỏa Vân tôn giả thở ra một hơi rồi nói.

-Nhưng cũng không phải là hết cách, ta quen biết một người mang theo Băng linh căn, người đó có thể giúp hắn, nhưng ta nói trước yêu cầu của người đó rất cao muốn làm đệ tử của hắn thì rất khó.

Ninh Thiên Nhai lo lắng nhìn Tiếu Hồng Trần, còn Tiếu Hồng Trần một mặt kiên định nhìn Hỏa Vân tôn giả mở miệng.

-Xin Hỏa Vân gia gia cho ta cơ hội, ta sẽ cố gắng hết sức.

Hỏa Vân tôn giả nhìn ánh mắt của Tiếu Hồng Trần tràn đầy kiên định hắn gật đầu.

-Được rồi, ta sẽ thử một lần.

Nói rồi Hỏa Vân tôn giả lấy một viên Truyền tin thạch từ nhẫn trữ vật, hắn một mặt xoắn xuýt rồi cắn răn truyền linh lực.

Viên truyền tin thạch phát sáng rồi một giọng nói của nữ tử nhanh chóng truyền ra.

-Tướng công, người rốt cục đã nhớ tới ta rồi a.

Bọn người Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức nhìn Hỏa Vân tôn giả.

Lâm Thanh Phong thở ra một hơi bất đắc dĩ mở miệng.

-Lão già, hiện tại là việc nghiêm túc ngươi cũng đừng thả thức ăn cho chó a.

Hỏa Vân tôn giả trợn mặt nhìn Lâm Thanh Phong, rồi quay lại nói vào viên truyền tin thạch trong tay.

-Băng thánh, ngươi cũng đừng gọi ta là tướng công, chuyện của hai chúng ta là không thể nào, nhưng hiện tại ta có việc nghiêm túc muốn tìm ngươi.

Giọng nói của nữ tử có vẻ giận dỗi.

-Ta không quan tâm, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.

Hỏa Vân tôn giả cười khổ rồi nói.

-Chuyện của 1000 năm trước khi đó ta say rượu cũng chẳng biết gì a, sao ngươi cứ để trong lòng mà không chịu bỏ qua à?

Bọn người Lâm Thanh Phong một bên chấn kinh rồi, sau đó cả bọn đều ôm bụng cười.

Lâm Thanh Phong một bên nín cười rồi nói với Nam Cung Tuyết.

-Thật sự tỷ phu có lỗi với ngươi, tỷ phu đã tìm cho ngươi một tên không biết lãnh trách nhiệm ăn xong chùi mép.

Nam Cung Tuyết nước mắt lưng tròng ôm lấy Nam Cung Mị Ảnh khóc lóc, nhưng khóe miệng của nàng vẫn cong lên cho biết là nàng đang nén cười.

-Tỷ tỷ a, ta không muốn người sư phụ như vậy.

Nam Cung Mị Ảnh cười cười xoa đầu muội muội rồi nàng lắc đầu thở dài.

Hỏa Vân tôn giả tức muốn hộc máu, hắn quay sang đám người hét to.

-Các ngươi im miệng cho ta.

Đám người Lâm Thanh Phong giật mình rồi đứng ngay ngắn nhìn hắn.

Hỏa Vân tôn giả hừ một tiếng rồi lại quay đầu nói với truyền tin thạch.

-Ta tìm được một tên mang theo Băng linh căn giống ngươi, hắn hiện mới 5 tuổi thôi nên muốn tìm cho hắn một vị sư phụ vì thế ta mới gọi cho ngươi.

Nghe được lời này của Hỏa Vân tôn giả, giọng nói của Băng thánh có chút gấp gáp.

-Thật không? Tướng công không đùa ta?

Hỏa Vân tôn giả thở dài.

-Ta cũng không cần thiết phải lừa ngươi a, còn nữa đừng gọi ta là tướng công.

Nhưng Băng thánh không quan tâm tới lời của Hỏa Vân tôn giả, nàng lại nói.

-Được rồi tướng công, chàng cứ chờ ta tại Nam Cung Thành trong vòng một tuần lễ ta sẽ tới đó.

Nói xong Băng thánh liền ngắt linh lực truyền vào truyền tin thạch.

Hỏa Vân tôn giả nhìn viên truyền tin thạch trong tay thở ra một hơi, hắn thật sợ nói chuyện với Băng thánh.

Hỏa Vân tôn giả quay đầu nhìn đám người Lâm Thanh Phong một bên còn đang che miệng nín cười.

-Các ngươi cũng đã nghe tất cả rồi, khoảng 1 tuần sau nàng sẽ đến đây, lúc đó cũng chỉ chờ xem tạo hóa của Tiếu tiểu tử, ta đã hết cách.

Ninh Thiên Nhai cùng Tiếu Hồng Trần cảm kích nhìn Hỏa Vân tôn giả sau đó cùng gật đầu rối rít cảm ơn hắn.

Hỏa Vân tôn giả thấy cả hai như vậy thì nở nụ cười.

Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi nói với Nam Cung Mị Ảnh.

-Lão bà, hiện tại mọi chuyện cũng không còn gì, nàng dẫn 2 tỷ muội họ tìm một căn phòng được chứ? Còn nữa tìm thêm vài bộ y phục cho bọn họ a.

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu rồi dẫn theo Ninh Thiên Nhai và Tiếu Hồng Trần tìm một căn phòng.

Mộng Tiêu Dao lại chạy đi tìm cho bọn họ vài bộ y phục.

Nam Cung Tuyết cũng muốn đi nhưng nàng bị Hỏa Vân tôn giả giữ lại tiếp tục luyện tập.

Lâm Thanh Phong gãi đầu rồi nhìn sắc trời cũng gần tối nên hắn đi xuống bếp làm thức ăn.

Lâm Thanh Phong vào bếp lấy từ trong nhẫn trữ vật ra số nguyên liệu cần để nấu, hắn thở dài một hơi rồi tự lẩm bẩm.

-Lại có thêm miệng ăn, không biết làm thế nào mới có thể nuôi nổi đây.

Thở dài một hơi thì Lâm Thanh Phong lại nghĩ tới nhẫn trữ vật mà hắn mới thu được, hắn hăng hái lấy ra nhẫn trữ vật của Tiền trưởng lão rồi xem xét bên trong.

Tiền trưởng lão cũng được coi là rất giàu có, nhẫn của hắn chất đầy linh thạch hạ phẩm, vài viên linh thạch trung phẩm ngoài ra còn có một số pháp khí cùng công pháp rải rác.

Lâm Thanh Phong nhìn đống đồ trong nhẫn trữ vật rồi nở nụ cười hèn mọn.

-Cướp của giết người đúng là cách làm giàu nhanh nhất a.

…..Hết Chương 55…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện