Hiện tại đã trải qua một tháng sau khi bọn người Lâm Thanh Phong rời khỏi Nam Cung Thành.
Trong những ngày này, Lâm Thanh Phong cũng thử tu luyện để đột phá tới Trúc Cơ kì nhưng hắn vẫn chưa thể đột phá.
Hỏa Vân tôn giả đã từng nói, muốn đột phá Trúc Cơ kì tốt nhất là phải ở Luyện Khí Viên Mãn hấp thu linh khí tới khi cảm giác được thân thể không chứa nổi thì mới tiến hành đột phá.
Mặc dù mỗi ngày chỉ tu luyện trong vài giờ nhưng tốc độ hấp thụ linh khí của hắn căn bản không phải người cùng cảnh giới có thể so sánh, chỉ hấp thu linh khí trong vài giờ mà lượng linh khí hắn nhận được còn nhiều hơn người bình thường cắm đầu tu luyện trong vài ngày.
Nhưng hơn một tháng này, hắn vẫn chưa cảm giác được linh khí trong cơ thể đạt đến cực hạn.
Vô Cực Tử cũng tò mò xem xét cơ thể hắn nhưng vẫn không tìm ra vấn đề.
Hiện tại Lâm Thanh Phong vẫn còn đang tu luyện tầng thứ nhất của Luyện Khí Quyết, mỗi người sử dụng luyện khí quyết để tu luyện sẽ tự động cảm giác được khi nào nên tu luyện tới tầng tiếp theo.
Nhưng Lâm Thanh Phong vẫn không cảm giác được gì khác lạ vì thế hắn vẫn hấp thụ linh khí theo tầng thứ nhất của luyện khí quyết.
Mặc dù đã cố sức trong một tháng trời không có kết quả, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn không nóng lòng, hắn cũng cảm giác được hắn tấn cấp quá nhanh nên hắn cần thêm thời gian để quen thuộc hướng đi linh khí trong cơ thể.
Trong một tháng này, Nam Cung Mị Ảnh cũng tiến bộ rõ rệt, hiện tại hai tay của nàng đều có thể huy động Hắc Thiết Kiếm mà không sợ trở ngại, tốc độ huy kiếm của nàng ngày càng nhanh nên Vô Cực Tử cũng không cho nàng tiếp tục chém đá và cọc gỗ.
Vô Cực Tử đưa nàng một quyển kiếm phổ, đó là Vô Cực Kiếm Pháp do hắn tự mình sáng chế ra, cũng nhờ môn Vô Cực Kiếm Pháp này mà hắn đạt được danh hiệu Vô Cực Kiếm Thánh.
Cầm trong tay quyển kiếm phổ, Nam Cung Mị Ảnh có chút vui mừng, nàng nhanh chóng tạ ơn rồi bắt đầu tu luyện.
Mặc dù vẫn chăm chỉ luyện kiếm nhưng Nam Cung Mị Ảnh vẫn không bỏ qua việc tu luyện cảnh giới.
Hàng ngày nàng vẫn ngồi trong xe ngựa mà nhắm mắt tu luyện, hiện tại nàng đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ tầng 1 đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá tới Trúc Cơ tầng 2.
Nam Cung Mị Ảnh thật sự là thiên tài, đa phần một người vừa đạt tới Trúc Cơ tầng 1 muốn đạt tới Trúc Cơ tầng 1 đỉnh phong thì cũng phải tốn ít nhất 2-3 năm, nhưng Nam Cung Mị Ảnh chỉ dùng hơn một tháng.
Vô Cực Tử cũng líu lưỡi với Nam Cung Mị Ảnh, cơ thể nàng thích nghi với Hắc Thiết Kiếm cực kì nhanh, thiên tư thì lại thuộc hàng quái vật, nàng khiến Vô Cực Tử không thể ngừng cười.
……..
Một vị thiếu niên gầy yếu, mái tóc đen tuyền, quần áo rách rưới đang lê bước chân cô độc giữa bầu trời mưa tầm tã, sau lưng hắn có một chiếc đuôi đang phe phẩy giữa bầu trời mưa.
Trong mắt của hắn không có tí ánh sáng nào, đôi giày trên chân đã mục nát lộ ra đôi chân trần đã rướm máu vì đường xa.
Tuy hai chân đã đầy máu nhưng có vẻ vị thiếu niên này vẫn không cảm nhận được, hắn vẫn bước tới phía trước mà không để ý tới.
Một chiếc xe ngựa nhanh chóng tới gần hắn, lúc này ánh mắt hắn liếc nhìn qua chiếc xe ngựa một chút nhưng rất nhanh hắn lại cúi đầu không để ý.
Chiếc xe ngựa này là chiếc xe của bọn người Lâm Thanh Phong.
Để ý phía trước có người nên Lâm Thanh Phong nhanh chóng điều khiển xe ngựa tiến tới rồi cười nói.
-Thế nào? Vị huynh đệ này muốn đi nhờ xe a? Thiếu niên lắc đầu rồi mở miệng.
-Cũng không cần, ta sợ ta sẽ phá hỏng xe của các ngươi, hơn nữa người ta bẩn như vậy, nếu làm bẩn xe ta cũng không có tiền đền.
Lâm Thanh Phong cười cười rồi trả lời.
-Bẩn cũng không sao, ngươi mau lên đây, trận mưa này khá lớn, chúng ta nhanh chóng tìm chỗ trú mưa a.
Thiếu niên có vẻ hơi chần chờ, nhưng nhìn thấy nụ cười thân thiện của Lâm Thanh Phong, hắn gật đầu rồi cũng nhảy lên xe.
Lâm Thanh Phong nhìn hắn nhảy lên xe rồi nở nụ cười nói.
-Hai vị lão bà của ta vẫn đang ngồi trong xe, phiền phức ngươi cùng ngồi ngoài này với ta a.
Thiếu niên nghe xong lời này thì lắc đầu.
-Không phiền phức, ngươi cho ta đi cùng là đã tốt lắm rồi.
Lâm Thanh Phong cũng không nói gì, hắn nở nụ cười gật đầu rồi nhanh chóng đánh xe đi tìm chỗ trú mưa.
Một lúc sau, bọn hắn tìm thấy một ngôi miếu cũ nát nên Lâm Thanh Phong nhanh chóng đánh xe tới rồi nói.
-Nơi này có thể dùng làm nơi trú mưa a, mọi người nhanh xuống xe á.
Nói rồi Lâm Thanh Phong nhảy xuống, hắn nhanh chóng lấy ra hai cây dù rồi đưa vào trong xe cho Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai còn hắn cùng vị thiếu niên nhanh chóng chạy vào miếu.
Tòa miếu có vẻ cũ nát do bị bỏ hoang lâu ngày, nhiều cánh cửa cũng đã mục nát nhưng mái nhà vẫn còn chỗ nguyên vẹn rất thích hợp để trú mưa.
Tìm một chỗ khô ráo, Lâm Thanh Phong nhanh chóng lấy ra củi khô trước đó hắn đã chuẩn bị cất trong nhẫn trữ vật.
Hắn thành thục châm lửa sau đó lôi ra một ít thức ăn để chuẩn bị nấu nướng.
Ninh Thiên Nhai cũng chạy đến giúp Lâm Thanh Phong một tay.
Nam Cung Mị Ảnh tiếp tục luyện tập Vô Cực Kiếm Pháp, nàng vẫn tu luyện rất chăm chỉ.
Chỉ có vị thiếu niên vẫn ngồi một bên nhìn chằm chằm vào ba người kì lạ trước mắt này.
Một lúc sau thức ăn đã được Lâm Thanh Phong làm xong, hắn mở miệng.
-Thức ăn đã tốt rồi, mau đến ăn a, cả vị huynh đệ đang ngồi kia nữa, cũng mau tới đây.
Nam Cung Mị Ảnh nhanh chóng dừng tay, nàng vui vẻ nở nụ cười rồi chạy tới.
Vị thiếu niên nghe Lâm Thanh Phong nói tới hắn thì hắn có chút giật mình, nhưng rồi hắn cũng bước tới.
Nhìn số thức ăn được bày ra trước mặt, thiếu niên nuốt một ngụm nước bọt, đã nhiều ngày rồi hắn vẫn chưa được ăn gì nên hắn rất đói.
Lâm Thanh Phong nhìn thấy ánh mắt của vị thiếu niên này, hắn cười cười rồi nói.
-Xin mời, cứ tự nhiên dùng.
Thiếu niên nghe xong lời này thì gật đầu rồi nhanh chóng ăn.
Tốc độ ăn của vị thiếu niên này rất nhanh, nhìn cách hắn ăn như hổ đói khiến ba người Lâm Thanh Phong trợn mắt há mồm.
Thức ăn nhanh chóng bị một mình hắn ăn hết, khi đã ăn hết thức ăn thiếu niên mới gãi đầu rồi áy náy nói.
-Thật xin lỗi, có thể phiền ngươi làm thêm một ít không? Ta vẫn chưa thấy no.
Ba người Lâm Thanh Phong bó tay rồi, nhưng Lâm Thanh Phong cũng không từ chối, hắn nở nụ cười gật đầu rồi lại đi làm thêm thức ăn, lần này hắn lại làm nhiều hơn một chút.
Sau bữa ăn, vị thiếu niên ợ ra một hơi, hai tay ôm bụng tỏ vẻ thỏa mãn, đã thật lâu rồi hắn không được ăn nhiều món ngon như vậy.
Còn ba người Lâm Thanh Phong lại trợn mắt há mồm, vì lượng thức ăn mà người thiếu niên này đã ăn, hắn ăn một bữa cũng gần bằng lượng thức ăn cho bốn năm người ăn trong một ngày rồi.
Nhìn đống chén dĩa trước mặt Lâm Thanh Phong nở nụ cười khổ, lần này hắn phải nhanh chóng tìm một nơi để mua thêm lương thực a.
Ninh Thiên Nhai che miệng cười rồi bắt đầu thu thập chén đĩa, Nam Cung Mị Ảnh cũng nhanh chóng trợ giúp nàng một tay.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười nhìn hai lão bà, thấy hai nàng không xích mích gì với nhau hắn cũng vui vẻ.
Quay đầu nhìn về vị thiếu niên, Lâm Thanh Phong đánh giá vị thiếu niên trước mắt này, nhìn hắn một bộ tóc đen, còn cộng thêm cái đuôi, Lâm Thanh Phong thầm nghĩ.
-Chẳng lẽ lại là người saiyan đi?
Nhưng Lâm Thanh Phong nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, hắn lắc đầu rồi cười nói.
-Vị huynh đệ này, trước tiên ta tự giới thiệu một cái, ta tên là Lâm Thanh Phong, còn ngươi tên gì? Còn nữa cái đuôi sau lưng ngươi là đồ thật a?
Vị thiếu niên xoắn xuýt một lúc rồi hắn mới gật đầu trả lời.
-Tên ta là Chiến Thiên, như ngươi cũng thấy ta là một bán yêu.
Lâm Thanh Phong nhìn Chiến Thiên có vẻ lo lắng, nên mỉm cười vỗ vai hắn rồi nói.
-Chiến Thiên huynh đệ, ngươi cũng không cần lo lắng như vậy a?
Chiến Thiên sững sờ nhìn về Lâm Thanh Phong, sau đó hắn nói.
-Ngươi không sợ ta?
Đối với câu hỏi này, Lâm Thanh Phong cảm thấy kì quái, hắn gãi đầu rồi hỏi ngược lại.
-Vì sao ta phải sợ ngươi?
Chiến Thiên trầm mặc một lúc, sau đó hắn lại nói.
-Nhưng ta là bán yêu.
Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức, thầm nghĩ.
-Không phải tên này là một tên điên đi?
Nhưng hắn vẫn nở nụ cười, sau đó lại hỏi.
-Ngươi là bán yêu thì sao?
Chiến Thiên lại trầm mặc xuống, một lúc sau hắn lại nói.
-Ngươi không sợ ta sẽ hãm hại ngươi?
Lâm Thanh Phong gãi đầu nở nụ cười rồi lại hỏi.
-Nhưng ngươi sẽ hãm hại ta sao?
Chiến Thiên cũng hết nói nổi Lâm Thanh Phong, hắn lắc đầu một cái rồi lại nói.
-Ngươi thật kì quái, trong số những người ta từng gặp, ngươi là người đầu tiên vẫn nói chuyện bình thường với ta mặc dù biết ta là bán yêu.
Lâm Thanh Phong đưa tay che trán, hắn âm thầm nghĩ.
-Tên này đúng là điên rồi, thật xui xẻo tại sao lại nhặt về một tên điên đây?
…..Hết Chương 73….
Trong những ngày này, Lâm Thanh Phong cũng thử tu luyện để đột phá tới Trúc Cơ kì nhưng hắn vẫn chưa thể đột phá.
Hỏa Vân tôn giả đã từng nói, muốn đột phá Trúc Cơ kì tốt nhất là phải ở Luyện Khí Viên Mãn hấp thu linh khí tới khi cảm giác được thân thể không chứa nổi thì mới tiến hành đột phá.
Mặc dù mỗi ngày chỉ tu luyện trong vài giờ nhưng tốc độ hấp thụ linh khí của hắn căn bản không phải người cùng cảnh giới có thể so sánh, chỉ hấp thu linh khí trong vài giờ mà lượng linh khí hắn nhận được còn nhiều hơn người bình thường cắm đầu tu luyện trong vài ngày.
Nhưng hơn một tháng này, hắn vẫn chưa cảm giác được linh khí trong cơ thể đạt đến cực hạn.
Vô Cực Tử cũng tò mò xem xét cơ thể hắn nhưng vẫn không tìm ra vấn đề.
Hiện tại Lâm Thanh Phong vẫn còn đang tu luyện tầng thứ nhất của Luyện Khí Quyết, mỗi người sử dụng luyện khí quyết để tu luyện sẽ tự động cảm giác được khi nào nên tu luyện tới tầng tiếp theo.
Nhưng Lâm Thanh Phong vẫn không cảm giác được gì khác lạ vì thế hắn vẫn hấp thụ linh khí theo tầng thứ nhất của luyện khí quyết.
Mặc dù đã cố sức trong một tháng trời không có kết quả, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn không nóng lòng, hắn cũng cảm giác được hắn tấn cấp quá nhanh nên hắn cần thêm thời gian để quen thuộc hướng đi linh khí trong cơ thể.
Trong một tháng này, Nam Cung Mị Ảnh cũng tiến bộ rõ rệt, hiện tại hai tay của nàng đều có thể huy động Hắc Thiết Kiếm mà không sợ trở ngại, tốc độ huy kiếm của nàng ngày càng nhanh nên Vô Cực Tử cũng không cho nàng tiếp tục chém đá và cọc gỗ.
Vô Cực Tử đưa nàng một quyển kiếm phổ, đó là Vô Cực Kiếm Pháp do hắn tự mình sáng chế ra, cũng nhờ môn Vô Cực Kiếm Pháp này mà hắn đạt được danh hiệu Vô Cực Kiếm Thánh.
Cầm trong tay quyển kiếm phổ, Nam Cung Mị Ảnh có chút vui mừng, nàng nhanh chóng tạ ơn rồi bắt đầu tu luyện.
Mặc dù vẫn chăm chỉ luyện kiếm nhưng Nam Cung Mị Ảnh vẫn không bỏ qua việc tu luyện cảnh giới.
Hàng ngày nàng vẫn ngồi trong xe ngựa mà nhắm mắt tu luyện, hiện tại nàng đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ tầng 1 đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá tới Trúc Cơ tầng 2.
Nam Cung Mị Ảnh thật sự là thiên tài, đa phần một người vừa đạt tới Trúc Cơ tầng 1 muốn đạt tới Trúc Cơ tầng 1 đỉnh phong thì cũng phải tốn ít nhất 2-3 năm, nhưng Nam Cung Mị Ảnh chỉ dùng hơn một tháng.
Vô Cực Tử cũng líu lưỡi với Nam Cung Mị Ảnh, cơ thể nàng thích nghi với Hắc Thiết Kiếm cực kì nhanh, thiên tư thì lại thuộc hàng quái vật, nàng khiến Vô Cực Tử không thể ngừng cười.
……..
Một vị thiếu niên gầy yếu, mái tóc đen tuyền, quần áo rách rưới đang lê bước chân cô độc giữa bầu trời mưa tầm tã, sau lưng hắn có một chiếc đuôi đang phe phẩy giữa bầu trời mưa.
Trong mắt của hắn không có tí ánh sáng nào, đôi giày trên chân đã mục nát lộ ra đôi chân trần đã rướm máu vì đường xa.
Tuy hai chân đã đầy máu nhưng có vẻ vị thiếu niên này vẫn không cảm nhận được, hắn vẫn bước tới phía trước mà không để ý tới.
Một chiếc xe ngựa nhanh chóng tới gần hắn, lúc này ánh mắt hắn liếc nhìn qua chiếc xe ngựa một chút nhưng rất nhanh hắn lại cúi đầu không để ý.
Chiếc xe ngựa này là chiếc xe của bọn người Lâm Thanh Phong.
Để ý phía trước có người nên Lâm Thanh Phong nhanh chóng điều khiển xe ngựa tiến tới rồi cười nói.
-Thế nào? Vị huynh đệ này muốn đi nhờ xe a? Thiếu niên lắc đầu rồi mở miệng.
-Cũng không cần, ta sợ ta sẽ phá hỏng xe của các ngươi, hơn nữa người ta bẩn như vậy, nếu làm bẩn xe ta cũng không có tiền đền.
Lâm Thanh Phong cười cười rồi trả lời.
-Bẩn cũng không sao, ngươi mau lên đây, trận mưa này khá lớn, chúng ta nhanh chóng tìm chỗ trú mưa a.
Thiếu niên có vẻ hơi chần chờ, nhưng nhìn thấy nụ cười thân thiện của Lâm Thanh Phong, hắn gật đầu rồi cũng nhảy lên xe.
Lâm Thanh Phong nhìn hắn nhảy lên xe rồi nở nụ cười nói.
-Hai vị lão bà của ta vẫn đang ngồi trong xe, phiền phức ngươi cùng ngồi ngoài này với ta a.
Thiếu niên nghe xong lời này thì lắc đầu.
-Không phiền phức, ngươi cho ta đi cùng là đã tốt lắm rồi.
Lâm Thanh Phong cũng không nói gì, hắn nở nụ cười gật đầu rồi nhanh chóng đánh xe đi tìm chỗ trú mưa.
Một lúc sau, bọn hắn tìm thấy một ngôi miếu cũ nát nên Lâm Thanh Phong nhanh chóng đánh xe tới rồi nói.
-Nơi này có thể dùng làm nơi trú mưa a, mọi người nhanh xuống xe á.
Nói rồi Lâm Thanh Phong nhảy xuống, hắn nhanh chóng lấy ra hai cây dù rồi đưa vào trong xe cho Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai còn hắn cùng vị thiếu niên nhanh chóng chạy vào miếu.
Tòa miếu có vẻ cũ nát do bị bỏ hoang lâu ngày, nhiều cánh cửa cũng đã mục nát nhưng mái nhà vẫn còn chỗ nguyên vẹn rất thích hợp để trú mưa.
Tìm một chỗ khô ráo, Lâm Thanh Phong nhanh chóng lấy ra củi khô trước đó hắn đã chuẩn bị cất trong nhẫn trữ vật.
Hắn thành thục châm lửa sau đó lôi ra một ít thức ăn để chuẩn bị nấu nướng.
Ninh Thiên Nhai cũng chạy đến giúp Lâm Thanh Phong một tay.
Nam Cung Mị Ảnh tiếp tục luyện tập Vô Cực Kiếm Pháp, nàng vẫn tu luyện rất chăm chỉ.
Chỉ có vị thiếu niên vẫn ngồi một bên nhìn chằm chằm vào ba người kì lạ trước mắt này.
Một lúc sau thức ăn đã được Lâm Thanh Phong làm xong, hắn mở miệng.
-Thức ăn đã tốt rồi, mau đến ăn a, cả vị huynh đệ đang ngồi kia nữa, cũng mau tới đây.
Nam Cung Mị Ảnh nhanh chóng dừng tay, nàng vui vẻ nở nụ cười rồi chạy tới.
Vị thiếu niên nghe Lâm Thanh Phong nói tới hắn thì hắn có chút giật mình, nhưng rồi hắn cũng bước tới.
Nhìn số thức ăn được bày ra trước mặt, thiếu niên nuốt một ngụm nước bọt, đã nhiều ngày rồi hắn vẫn chưa được ăn gì nên hắn rất đói.
Lâm Thanh Phong nhìn thấy ánh mắt của vị thiếu niên này, hắn cười cười rồi nói.
-Xin mời, cứ tự nhiên dùng.
Thiếu niên nghe xong lời này thì gật đầu rồi nhanh chóng ăn.
Tốc độ ăn của vị thiếu niên này rất nhanh, nhìn cách hắn ăn như hổ đói khiến ba người Lâm Thanh Phong trợn mắt há mồm.
Thức ăn nhanh chóng bị một mình hắn ăn hết, khi đã ăn hết thức ăn thiếu niên mới gãi đầu rồi áy náy nói.
-Thật xin lỗi, có thể phiền ngươi làm thêm một ít không? Ta vẫn chưa thấy no.
Ba người Lâm Thanh Phong bó tay rồi, nhưng Lâm Thanh Phong cũng không từ chối, hắn nở nụ cười gật đầu rồi lại đi làm thêm thức ăn, lần này hắn lại làm nhiều hơn một chút.
Sau bữa ăn, vị thiếu niên ợ ra một hơi, hai tay ôm bụng tỏ vẻ thỏa mãn, đã thật lâu rồi hắn không được ăn nhiều món ngon như vậy.
Còn ba người Lâm Thanh Phong lại trợn mắt há mồm, vì lượng thức ăn mà người thiếu niên này đã ăn, hắn ăn một bữa cũng gần bằng lượng thức ăn cho bốn năm người ăn trong một ngày rồi.
Nhìn đống chén dĩa trước mặt Lâm Thanh Phong nở nụ cười khổ, lần này hắn phải nhanh chóng tìm một nơi để mua thêm lương thực a.
Ninh Thiên Nhai che miệng cười rồi bắt đầu thu thập chén đĩa, Nam Cung Mị Ảnh cũng nhanh chóng trợ giúp nàng một tay.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười nhìn hai lão bà, thấy hai nàng không xích mích gì với nhau hắn cũng vui vẻ.
Quay đầu nhìn về vị thiếu niên, Lâm Thanh Phong đánh giá vị thiếu niên trước mắt này, nhìn hắn một bộ tóc đen, còn cộng thêm cái đuôi, Lâm Thanh Phong thầm nghĩ.
-Chẳng lẽ lại là người saiyan đi?
Nhưng Lâm Thanh Phong nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, hắn lắc đầu rồi cười nói.
-Vị huynh đệ này, trước tiên ta tự giới thiệu một cái, ta tên là Lâm Thanh Phong, còn ngươi tên gì? Còn nữa cái đuôi sau lưng ngươi là đồ thật a?
Vị thiếu niên xoắn xuýt một lúc rồi hắn mới gật đầu trả lời.
-Tên ta là Chiến Thiên, như ngươi cũng thấy ta là một bán yêu.
Lâm Thanh Phong nhìn Chiến Thiên có vẻ lo lắng, nên mỉm cười vỗ vai hắn rồi nói.
-Chiến Thiên huynh đệ, ngươi cũng không cần lo lắng như vậy a?
Chiến Thiên sững sờ nhìn về Lâm Thanh Phong, sau đó hắn nói.
-Ngươi không sợ ta?
Đối với câu hỏi này, Lâm Thanh Phong cảm thấy kì quái, hắn gãi đầu rồi hỏi ngược lại.
-Vì sao ta phải sợ ngươi?
Chiến Thiên trầm mặc một lúc, sau đó hắn lại nói.
-Nhưng ta là bán yêu.
Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức, thầm nghĩ.
-Không phải tên này là một tên điên đi?
Nhưng hắn vẫn nở nụ cười, sau đó lại hỏi.
-Ngươi là bán yêu thì sao?
Chiến Thiên lại trầm mặc xuống, một lúc sau hắn lại nói.
-Ngươi không sợ ta sẽ hãm hại ngươi?
Lâm Thanh Phong gãi đầu nở nụ cười rồi lại hỏi.
-Nhưng ngươi sẽ hãm hại ta sao?
Chiến Thiên cũng hết nói nổi Lâm Thanh Phong, hắn lắc đầu một cái rồi lại nói.
-Ngươi thật kì quái, trong số những người ta từng gặp, ngươi là người đầu tiên vẫn nói chuyện bình thường với ta mặc dù biết ta là bán yêu.
Lâm Thanh Phong đưa tay che trán, hắn âm thầm nghĩ.
-Tên này đúng là điên rồi, thật xui xẻo tại sao lại nhặt về một tên điên đây?
…..Hết Chương 73….
Danh sách chương