Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, Chiến Thiên ánh mắt càng sáng hơn chăm chú nhìn về Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong tiếp tục kể.
-Hành tinh mà vị chiến binh ấy được gửi tới là một hành tinh mang tên Địa Cầu.
-Vì chỉ là một đứa trẻ mới sinh, nên hắn cũng không thể tự chăm sóc bản thân của mình, nhưng may mắn thay, có một người đã nhặt được hắn và mang về chăm nom, đặt cho hắn một cái tên Son Goku.
Cả bốn người đều chăm chú nghe theo lời kể của Lâm Thanh Phong.
Cho tới khi trời đã tạnh mưa, mặt trăng lên cao, Lâm Thanh Phong mới kể tới cuộc đấu giữa Son Goku và Jiren trong kì Đại Hội Sức Mạnh.
-Trong kì đại hội sức mạnh này, có một đối thủ rất mạnh mẽ, ngay cả thần hủy diệt cũng không thể đánh bại được hắn.
-Son Goku mặc dù đã biến hình, sử dụng cả Super Saiyan Blue nhưng vẫn không thể gây cho Jiren một vết trầy.
Chiến Thiên vẫn nhìn về Lâm Thanh Phong, sau khi nghe Lâm Thanh Phong kể Son Goku có thể biến hình thì hắn có chút thất vọng, hắn cũng không phải dân Saiyan thì làm sao có thể biến hình? Nhưng dù vậy Chiến Thiên vẫn muốn nghe thêm về Son Goku nên hắn cũng không ngắt lời.
Lâm Thanh Phong tiếp tục nói.
-Cũng chính lúc này, dưới áp lực mạnh mẽ của Jiren, Son Goku đã tiến thêm một bước nữa, đạt được sức mạnh được gọi là “Bản Năng Vô Cực”, nhờ có nó mà Son Goku mới có thể đánh bại được Jiren.
Chiến Thiên hai mắt phát sáng, nghe tên “Bản năng vô cực” là hắn cũng hiểu được, đây là sức mạnh mà Lâm Thanh Phong muốn nói cho hắn, sức mạnh có thể khiến hắn mạnh hơn.
Vô Cực Tử nghe tới đây thì nhíu mày rồi mở miệng.
-Như vậy chẳng phải hắn chỉ chiến đấu theo bản năng, chẳng khác gì loài thú hay sao? Nếu là vậy thì sức mạnh này không có cũng được.
Đối với lời này của Vô Cực Tử, Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi giải thích.
-Cũng không phải như vậy, khác với bản năng của loài thú, bọn chúng không thể giữ vững được lý trí của mình, không nhận biết đâu là địch đâu là bạn, nhưng bản năng vô cực lại có thể.
Dừng một chút Lâm Thanh Phong nhìn Vô Cực Tử rồi nói tiếp.
-Các ngươi cũng biết, bình thường chúng ta chỉ có thể sử dụng tối đa 30% sức mạnh cơ thể đi?
Vô Cực Tử gật đầu, với lời này của Lâm Thanh Phong hắn tỏ vẻ đồng ý.
Lâm Thanh Phong cũng gật đầu rồi lại tiếp tục.
-Bản năng vô cực có thể khiến chúng ta sử dụng tất cả 100% sức mạnh ngoài ra sức mạnh còn được cường hóa thêm nhiều lần, nhưng khó ở chỗ bản năng vô cực yêu cầu trí não giao tất cả quyền kiểm soát cho thân thể để từng tế bào của thân thể tự mình hoạt động, tự mình đưa ra hành động hợp lý nhất trong khi chiến đấu.
-Phải biết rằng trí não lúc nào cũng nắm giữ quyền kiểm soát thân thể, vì thế việc giao tất cả mọi hành động cho từng tế bào quyết định rất khó.
-Cũng chính vì vậy, ngay cả những vị thần cũng không thể hoàn thiện được bản năng vô cực.
Vô Cực Tử nghe hết lời Lâm Thanh Phong nói, hắn biết được những lời này là đúng nên cũng không phản bác gì thêm.
Lâm Thanh Phong quay đầu nhìn Chiến Thiên rồi nói.
-Ta nghĩ ngươi khá giống Son Goku vì thế ta cho ngươi biết về bản năng vô cực, hy vọng ngươi có thể tập luyện để trở nên mạnh mẽ hơn.
Chiến Thiên cúi đầu trầm mặc, nghe lời chỉ dẫn của Lâm Thanh Phong về bản năng vô cực hắn cũng biết là rất khó, nhưng rồi hai mắt hắn lại trở nên kiên định, nhìn về Lâm Thanh Phong hắn quỳ xuống rồi nói.
-Xin sư phụ nhận đệ tử một lạy.
Lâm Thanh Phong có chút hốt hoảng, hắn mau chóng đỡ lấy Chiến Thiên rồi mở miệng.
-Đừng gọi ta là sư phụ, ta cũng không có gì để dạy cho ngươi.
Chiến Thiên hai mắt vẫn kiên định nhìn về Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Người đã chỉ cho ta con đường để trở nên mạnh mẽ, vì vậy người là sư phụ của ta.
Lâm Thanh Phong khuôn mặt xoắn xuýt, hắn hiện tại cũng không biết làm thế nào.
Lúc này Vô Cực Tử mở miệng.
-Con đường luyện “khí” của ngươi từ trước tới nay chưa ai nghĩ tới, tuy ngươi chỉ có lý luận nhưng nếu tiểu tử Chiến Thiên có thể thành công thì ngươi cũng chính là sư phụ của hắn, hắn gọi ngươi là sư phụ cũng không có tật xấu.
Tuy vậy nhưng Lâm Thanh Phong vẫn lắc đầu, hắn cũng không muốn nhận đệ tử a, gãi đầu một cái rồi Lâm Thanh Phong mở miệng.
-Sư phụ thì thôi đi, gọi ta huynh đệ là được.
Chiến Thiên nghe xong lời này thì gật đầu mở miệng.
-Đã biết, sư phụ….
Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức nhìn Chiến Thiên, sau đó hắn cắn răn nói.
-Gọi ta là huynh đệ.
Chiến Thiên lại gật đầu rồi mở miệng.
-Đã biết rồi, sư phụ…
Lâm Thanh Phong đúng là bị chọc cho tức chết, hắn quyêt định mặc kệ Chiến Thiên.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai ở cạnh bên ôm bụng cười, nhìn vẻ mặt quẫn bách của Lâm Thanh Phong hai nàng ngoài cười cũng chỉ biết cười.
Lâm Thanh Phong hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, hắn nghiêm túc nhìn Chiến Thiên rồi nói.
-Trước cũng đừng gọi sư phụ, hiện tại ngươi thử ngồi xuống và cảm nhận “khí” trong cơ thể mình, nếu có thể cảm nhận được thì lại gọi sư phụ cũng không muộn.
Lúc này Chiến Thiên vẻ mặt cũng ngưng trọng lại, hắn nghe lời Lâm Thanh Phong nhanh chóng ngồi xuống tập trung cảm nhận “Khí” trong cơ thể.
Bốn người Lâm Thanh Phong đứng một bên yên lặng nhìn Chiến Thiên, bọn hắn cũng biết được đây là lúc Chiến Thiên cần yên tĩnh tập trung.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây khiến bốn người đều có cảm giác nặng nề, một lúc sau giữa hai tay Chiến Thiên bắt đầu phát ra ánh sáng.
Nhìn ánh sáng này Lâm Thanh Phong gật đầu, ánh sáng trên tay của Chiến Thiên cũng tựa như lúc Videl có thể theo lời Gohan cảm nhận “khí” trong cơ thể.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai tay che miệng, hai nàng có chút kinh ngạc nhìn về ánh sáng trên tay Chiến Thiên.
Vô Cực Tử thì khiếp sợ nhìn về Lâm Thanh Phong, hiện tại nếu Chiến Thiên thật sự cảm nhận được khí cũng có nghĩa là Lâm Thanh Phong thật sự tìm ra một con đường riêng giúp bán yêu tu luyện a.
Ánh sáng trên tay Chiến Thiên ngày càng sáng rõ hơn, dần dần ánh sáng bao phủ khắp cả người hắn, không khí xung quanh bắt đầu di chuyển thành vòng tròn xung quanh Chiến Thiên.
Ngay cả Ninh Thiên Nhai cũng cảm nhận thấy không khí di chuyển, nàng nhanh chóng chạy tới đứng bên cạnh Lâm Thanh Phong.
Nụ cười của Lâm Thanh Phong ngày càng nhiều hơn, hắn đã biết được Chiến Thiên thành công rồi, hiện tại chỉ cần đợi thôi.
Một lúc sau Chiến Thiên đứng dậy, hắn ngẩng đầu lên trời hét lên một tiếng thật to.
Chấn động không khí lấy Chiến Thiên làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra ngoài, ngôi miếu hoang từ lâu không có người tu dưỡng nên không chịu nổi và bắt đầu đổ sập.
Lâm Thanh Phong phát hiện dị biến nên nhanh chóng ôm lấy Ninh Thiên Nhai cùng Nam Cung Mị Ảnh nhảy ra ngoài.
Vô Cực Tử cau mày rồi cũng bay theo sau.
Tới một khu vực an toàn, Lâm Thanh Phong mới để Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai xuống.
Nhìn về hướng ngôi miếu hoang hiện tại đã đổ sập, khói bụi vẫn còn bay lên cao, Lâm Thanh Phong nở nụ cười.
Bốn người đều chú ý về phương hướng đó rồi chờ đợi.
Trên bầu trời đêm, mây đen nhanh chóng ngưng tụ, từng tia sấm chớp bắt đầu đánh xuống.
Lâm Thanh Phong nhíu mày nhìn bầu trời, Vô Cực Tử toát ra vẻ mặt kinh dị nhìn về hướng ngôi miếu hoang.
Với cảm giác của Vô Cực Tử thì làm sao hắn không nhận ra trên bầu trời đây là muốn ngưng tụ lôi kiếp?
Lôi kiếp chỉ xuất hiện khi có người bắt đầu độ kiếp, thấp nhất là phải từ Nguyên Anh kì đột phá tới Hóa Thần kì thì lôi kiếp mới xuất hiện.
Hiện tại ở gần đây chỉ có năm người, bốn người bọn Lâm Thanh Phong chắc chắn không dẫn phát lôi kiếp rồi, chỉ còn một mình Chiến Thiên.
Chiến Thiên chỉ là một người bình thường lại dẫn phát ra lôi kiếp vì vậy mới khiến Vô Cực Tử khiếp sợ.
Lâm Thanh Phong muốn tiến tới, nhưng Vô Cực Tử ngay lập tức ngăn cản.
-Hiện tại là lúc hắn phải tự mình độ kiếp, người ngoài can thiệp vào chỉ khiến lôi kiếp mạnh thêm.
Lâm Thanh Phong dừng một chút rồi cũng nghe theo Vô Cực Tử đứng tại chỗ chờ đợi.
Chiến Thiên một thân tràn ngập “khí” bao phủ, quần áo bay phấp phới, hắn ngẩng đầu nhìn về mây đen trên bầu trời.
Hắn cảm nhận được đám mây đen này xuất hiện là do hắn, vì thế hắn cũng nghĩ tới được là hắn sắp phải độ kiếp.
Cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể, Chiến Thiên nở ra nụ cười tự tin.
Hắn đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phương hướng mà bọn người Lâm Thanh Phong đang đứng, nhìn về Lâm Thanh Phong hắn hét to.
-Cảm tạ sư phụ, xin ngài đợi ta một lúc.
Lâm Thanh Phong nghe được lời này thì nở nụ cười, nhìn Chiến Thiên hiện tại một thân tràn ngập “khí” xung quanh, hắn cũng biết được đây là do Chiến Thiên đã thành công.
Chiến Thiên ngẩng cao đầu nhìn về bầu trời tràn ngập lôi kiếp, hắn mở miệng.
-Lôi kiếp, mau đến a.
Như đáp lại lời của Chiến Thiên, tiếng sấm lại càng lớn hơn, sau đó một đạo sấm chớp nhanh chóng đánh xuống, đánh thẳng vào người Chiến Thiên.
Vô Cực Tử đánh giá đạo sấm chớp một cái, hắn gật đầu nói.
-Là Hóa Thần lôi kiếp, thật không ngờ tiểu tử này lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Lâm Thanh Phong mở miệng.
-Hai vị lão bà, mau chóng cảm nhận một ít uy lực của lôi kiếp, sau này chúng ta sẽ phải đối mặt với nó a.
Không cần Lâm Thanh Phong nói, Nam Cung Mị Ảnh và Ninh Thiên Nhai cũng đã chăm chú nhìn về lôi kiếp.
….Hết Chương 75….
Lâm Thanh Phong tiếp tục kể.
-Hành tinh mà vị chiến binh ấy được gửi tới là một hành tinh mang tên Địa Cầu.
-Vì chỉ là một đứa trẻ mới sinh, nên hắn cũng không thể tự chăm sóc bản thân của mình, nhưng may mắn thay, có một người đã nhặt được hắn và mang về chăm nom, đặt cho hắn một cái tên Son Goku.
Cả bốn người đều chăm chú nghe theo lời kể của Lâm Thanh Phong.
Cho tới khi trời đã tạnh mưa, mặt trăng lên cao, Lâm Thanh Phong mới kể tới cuộc đấu giữa Son Goku và Jiren trong kì Đại Hội Sức Mạnh.
-Trong kì đại hội sức mạnh này, có một đối thủ rất mạnh mẽ, ngay cả thần hủy diệt cũng không thể đánh bại được hắn.
-Son Goku mặc dù đã biến hình, sử dụng cả Super Saiyan Blue nhưng vẫn không thể gây cho Jiren một vết trầy.
Chiến Thiên vẫn nhìn về Lâm Thanh Phong, sau khi nghe Lâm Thanh Phong kể Son Goku có thể biến hình thì hắn có chút thất vọng, hắn cũng không phải dân Saiyan thì làm sao có thể biến hình? Nhưng dù vậy Chiến Thiên vẫn muốn nghe thêm về Son Goku nên hắn cũng không ngắt lời.
Lâm Thanh Phong tiếp tục nói.
-Cũng chính lúc này, dưới áp lực mạnh mẽ của Jiren, Son Goku đã tiến thêm một bước nữa, đạt được sức mạnh được gọi là “Bản Năng Vô Cực”, nhờ có nó mà Son Goku mới có thể đánh bại được Jiren.
Chiến Thiên hai mắt phát sáng, nghe tên “Bản năng vô cực” là hắn cũng hiểu được, đây là sức mạnh mà Lâm Thanh Phong muốn nói cho hắn, sức mạnh có thể khiến hắn mạnh hơn.
Vô Cực Tử nghe tới đây thì nhíu mày rồi mở miệng.
-Như vậy chẳng phải hắn chỉ chiến đấu theo bản năng, chẳng khác gì loài thú hay sao? Nếu là vậy thì sức mạnh này không có cũng được.
Đối với lời này của Vô Cực Tử, Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi giải thích.
-Cũng không phải như vậy, khác với bản năng của loài thú, bọn chúng không thể giữ vững được lý trí của mình, không nhận biết đâu là địch đâu là bạn, nhưng bản năng vô cực lại có thể.
Dừng một chút Lâm Thanh Phong nhìn Vô Cực Tử rồi nói tiếp.
-Các ngươi cũng biết, bình thường chúng ta chỉ có thể sử dụng tối đa 30% sức mạnh cơ thể đi?
Vô Cực Tử gật đầu, với lời này của Lâm Thanh Phong hắn tỏ vẻ đồng ý.
Lâm Thanh Phong cũng gật đầu rồi lại tiếp tục.
-Bản năng vô cực có thể khiến chúng ta sử dụng tất cả 100% sức mạnh ngoài ra sức mạnh còn được cường hóa thêm nhiều lần, nhưng khó ở chỗ bản năng vô cực yêu cầu trí não giao tất cả quyền kiểm soát cho thân thể để từng tế bào của thân thể tự mình hoạt động, tự mình đưa ra hành động hợp lý nhất trong khi chiến đấu.
-Phải biết rằng trí não lúc nào cũng nắm giữ quyền kiểm soát thân thể, vì thế việc giao tất cả mọi hành động cho từng tế bào quyết định rất khó.
-Cũng chính vì vậy, ngay cả những vị thần cũng không thể hoàn thiện được bản năng vô cực.
Vô Cực Tử nghe hết lời Lâm Thanh Phong nói, hắn biết được những lời này là đúng nên cũng không phản bác gì thêm.
Lâm Thanh Phong quay đầu nhìn Chiến Thiên rồi nói.
-Ta nghĩ ngươi khá giống Son Goku vì thế ta cho ngươi biết về bản năng vô cực, hy vọng ngươi có thể tập luyện để trở nên mạnh mẽ hơn.
Chiến Thiên cúi đầu trầm mặc, nghe lời chỉ dẫn của Lâm Thanh Phong về bản năng vô cực hắn cũng biết là rất khó, nhưng rồi hai mắt hắn lại trở nên kiên định, nhìn về Lâm Thanh Phong hắn quỳ xuống rồi nói.
-Xin sư phụ nhận đệ tử một lạy.
Lâm Thanh Phong có chút hốt hoảng, hắn mau chóng đỡ lấy Chiến Thiên rồi mở miệng.
-Đừng gọi ta là sư phụ, ta cũng không có gì để dạy cho ngươi.
Chiến Thiên hai mắt vẫn kiên định nhìn về Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Người đã chỉ cho ta con đường để trở nên mạnh mẽ, vì vậy người là sư phụ của ta.
Lâm Thanh Phong khuôn mặt xoắn xuýt, hắn hiện tại cũng không biết làm thế nào.
Lúc này Vô Cực Tử mở miệng.
-Con đường luyện “khí” của ngươi từ trước tới nay chưa ai nghĩ tới, tuy ngươi chỉ có lý luận nhưng nếu tiểu tử Chiến Thiên có thể thành công thì ngươi cũng chính là sư phụ của hắn, hắn gọi ngươi là sư phụ cũng không có tật xấu.
Tuy vậy nhưng Lâm Thanh Phong vẫn lắc đầu, hắn cũng không muốn nhận đệ tử a, gãi đầu một cái rồi Lâm Thanh Phong mở miệng.
-Sư phụ thì thôi đi, gọi ta huynh đệ là được.
Chiến Thiên nghe xong lời này thì gật đầu mở miệng.
-Đã biết, sư phụ….
Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức nhìn Chiến Thiên, sau đó hắn cắn răn nói.
-Gọi ta là huynh đệ.
Chiến Thiên lại gật đầu rồi mở miệng.
-Đã biết rồi, sư phụ…
Lâm Thanh Phong đúng là bị chọc cho tức chết, hắn quyêt định mặc kệ Chiến Thiên.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai ở cạnh bên ôm bụng cười, nhìn vẻ mặt quẫn bách của Lâm Thanh Phong hai nàng ngoài cười cũng chỉ biết cười.
Lâm Thanh Phong hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, hắn nghiêm túc nhìn Chiến Thiên rồi nói.
-Trước cũng đừng gọi sư phụ, hiện tại ngươi thử ngồi xuống và cảm nhận “khí” trong cơ thể mình, nếu có thể cảm nhận được thì lại gọi sư phụ cũng không muộn.
Lúc này Chiến Thiên vẻ mặt cũng ngưng trọng lại, hắn nghe lời Lâm Thanh Phong nhanh chóng ngồi xuống tập trung cảm nhận “Khí” trong cơ thể.
Bốn người Lâm Thanh Phong đứng một bên yên lặng nhìn Chiến Thiên, bọn hắn cũng biết được đây là lúc Chiến Thiên cần yên tĩnh tập trung.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây khiến bốn người đều có cảm giác nặng nề, một lúc sau giữa hai tay Chiến Thiên bắt đầu phát ra ánh sáng.
Nhìn ánh sáng này Lâm Thanh Phong gật đầu, ánh sáng trên tay của Chiến Thiên cũng tựa như lúc Videl có thể theo lời Gohan cảm nhận “khí” trong cơ thể.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai tay che miệng, hai nàng có chút kinh ngạc nhìn về ánh sáng trên tay Chiến Thiên.
Vô Cực Tử thì khiếp sợ nhìn về Lâm Thanh Phong, hiện tại nếu Chiến Thiên thật sự cảm nhận được khí cũng có nghĩa là Lâm Thanh Phong thật sự tìm ra một con đường riêng giúp bán yêu tu luyện a.
Ánh sáng trên tay Chiến Thiên ngày càng sáng rõ hơn, dần dần ánh sáng bao phủ khắp cả người hắn, không khí xung quanh bắt đầu di chuyển thành vòng tròn xung quanh Chiến Thiên.
Ngay cả Ninh Thiên Nhai cũng cảm nhận thấy không khí di chuyển, nàng nhanh chóng chạy tới đứng bên cạnh Lâm Thanh Phong.
Nụ cười của Lâm Thanh Phong ngày càng nhiều hơn, hắn đã biết được Chiến Thiên thành công rồi, hiện tại chỉ cần đợi thôi.
Một lúc sau Chiến Thiên đứng dậy, hắn ngẩng đầu lên trời hét lên một tiếng thật to.
Chấn động không khí lấy Chiến Thiên làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra ngoài, ngôi miếu hoang từ lâu không có người tu dưỡng nên không chịu nổi và bắt đầu đổ sập.
Lâm Thanh Phong phát hiện dị biến nên nhanh chóng ôm lấy Ninh Thiên Nhai cùng Nam Cung Mị Ảnh nhảy ra ngoài.
Vô Cực Tử cau mày rồi cũng bay theo sau.
Tới một khu vực an toàn, Lâm Thanh Phong mới để Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai xuống.
Nhìn về hướng ngôi miếu hoang hiện tại đã đổ sập, khói bụi vẫn còn bay lên cao, Lâm Thanh Phong nở nụ cười.
Bốn người đều chú ý về phương hướng đó rồi chờ đợi.
Trên bầu trời đêm, mây đen nhanh chóng ngưng tụ, từng tia sấm chớp bắt đầu đánh xuống.
Lâm Thanh Phong nhíu mày nhìn bầu trời, Vô Cực Tử toát ra vẻ mặt kinh dị nhìn về hướng ngôi miếu hoang.
Với cảm giác của Vô Cực Tử thì làm sao hắn không nhận ra trên bầu trời đây là muốn ngưng tụ lôi kiếp?
Lôi kiếp chỉ xuất hiện khi có người bắt đầu độ kiếp, thấp nhất là phải từ Nguyên Anh kì đột phá tới Hóa Thần kì thì lôi kiếp mới xuất hiện.
Hiện tại ở gần đây chỉ có năm người, bốn người bọn Lâm Thanh Phong chắc chắn không dẫn phát lôi kiếp rồi, chỉ còn một mình Chiến Thiên.
Chiến Thiên chỉ là một người bình thường lại dẫn phát ra lôi kiếp vì vậy mới khiến Vô Cực Tử khiếp sợ.
Lâm Thanh Phong muốn tiến tới, nhưng Vô Cực Tử ngay lập tức ngăn cản.
-Hiện tại là lúc hắn phải tự mình độ kiếp, người ngoài can thiệp vào chỉ khiến lôi kiếp mạnh thêm.
Lâm Thanh Phong dừng một chút rồi cũng nghe theo Vô Cực Tử đứng tại chỗ chờ đợi.
Chiến Thiên một thân tràn ngập “khí” bao phủ, quần áo bay phấp phới, hắn ngẩng đầu nhìn về mây đen trên bầu trời.
Hắn cảm nhận được đám mây đen này xuất hiện là do hắn, vì thế hắn cũng nghĩ tới được là hắn sắp phải độ kiếp.
Cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể, Chiến Thiên nở ra nụ cười tự tin.
Hắn đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phương hướng mà bọn người Lâm Thanh Phong đang đứng, nhìn về Lâm Thanh Phong hắn hét to.
-Cảm tạ sư phụ, xin ngài đợi ta một lúc.
Lâm Thanh Phong nghe được lời này thì nở nụ cười, nhìn Chiến Thiên hiện tại một thân tràn ngập “khí” xung quanh, hắn cũng biết được đây là do Chiến Thiên đã thành công.
Chiến Thiên ngẩng cao đầu nhìn về bầu trời tràn ngập lôi kiếp, hắn mở miệng.
-Lôi kiếp, mau đến a.
Như đáp lại lời của Chiến Thiên, tiếng sấm lại càng lớn hơn, sau đó một đạo sấm chớp nhanh chóng đánh xuống, đánh thẳng vào người Chiến Thiên.
Vô Cực Tử đánh giá đạo sấm chớp một cái, hắn gật đầu nói.
-Là Hóa Thần lôi kiếp, thật không ngờ tiểu tử này lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Lâm Thanh Phong mở miệng.
-Hai vị lão bà, mau chóng cảm nhận một ít uy lực của lôi kiếp, sau này chúng ta sẽ phải đối mặt với nó a.
Không cần Lâm Thanh Phong nói, Nam Cung Mị Ảnh và Ninh Thiên Nhai cũng đã chăm chú nhìn về lôi kiếp.
….Hết Chương 75….
Danh sách chương