Chiến Thiên sau khi rời đi Lâm Thanh Phong, hắn nhanh chóng cảm nhận một chút vị trí đại khái của Mị Nguyệt.
Mặc dù tu sĩ không tu luyện khí, nhưng Chiến Thiên vẫn có thể cảm nhận được một ít linh khí toát ra từ tu sĩ vì thế hắn nhanh chóng tìm được Mị Nguyệt.
Lúc này Mị Nguyệt đang ngồi ôm gối, hai mắt ngẩn ngơ nhìn trời, nàng không biết được tại sao nàng lại nổi giận với Chiến Thiên.
Nhưng mỗi lần nghĩ tới Chiến Thiên thì nàng lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của hắn dưới ánh nắng thì nàng lại đỏ mặt cúi đầu xuống không nghĩ nữa.
Tình trạng này đã lặp đi lặp lại được vài lần, đây đã là lần thứ 4 rồi.
Lúc này Chiến Thiên nhanh chóng chạy tới, nhìn Mị Nguyệt đang ngẩn ngơ nhìn trời, hắn gãi đầu một cái cũng không biết nói gì.
Vì thế hắn tiến lại ngồi bên cạnh nàng rồi mở miệng.
-Ngươi đang suy nghĩ gì a? Mị Nguyệt lúc này vẫn đang ngẩn ngơ nhìn trời rồi suy nghĩ về Chiến Thiên, nên cũng không để ý hắn đã tới bên cạnh.
Nghe được câu hỏi của hắn thì nàng ngay lập tức trả lời.
-Đang nghĩ về tên bán yêu Chiến Thiên.
Câu trả lời của nàng khiến Chiến Thiên một mặt mộng bức, hắn cũng không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.
Mị Nguyệt nhanh chóng giật mình, nhìn lại bên cạnh nàng lại là Chiến Thiên vì thế nàng lại xấu hổ rồi ôm mặt bỏ chạy, nàng vừa chạy vừa nói.
-Đừng đi theo ta.
Chiến Thiên hiện tại suy nghĩ cũng loạn thành một đoàn, hắn không hiểu tại sao lần nào Mị Nguyệt cũng ôm mặt bỏ chạy, lần trước cũng vậy mà lần này cũng vậy, nhưng vì muốn hiểu được suy nghĩ của nàng nên hắn quyết định đuổi theo, cũng nói lớn.
-Ngươi đứng lại giải thích cho ta biết a?
Mị Nguyệt thấy Chiến Thiên đuổi theo nàng, đầu óc nàng cũng loạn thành một đoàn, nàng lên tiếng.
-Ngươi đừng đuổi theo.
Chiến Thiên cũng trả lời.
-Ngươi không chạy thì ta sẽ không đuổi.
Mị Nguyệt bỏ chạy, đằng sau là Chiến Thiên đang đuổi theo, hai người cũng không biết được một bên bọn người Lâm Thanh Phong đang ôm bụng cười bò.
Sau khi Chiến Thiên rời đi, Lâm Thanh Phong bỗng nghĩ ra một trò vui, thế là hắn nhanh chóng đánh thức Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai, ra hiệu hai nàng im lặng rồi từ từ tiến tới chỗ Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt núp một bên nhìn xem.
Bọn hắn nhìn từ đầu tới cuối, cũng nghe được hết đoạn hội thoại ngắn của hai người, lúc đầu Lâm Thanh Phong có chút bực tức vì Chiến Thiên quá ngu, nhưng hiện tại hai người lại loạn thành như thế này khiến hắn chỉ biết ôm bụng cười.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai cũng lấy tay che miệng, lúc đầu hai nàng cũng không muốn theo Lâm Thanh Phong nhìn lén, nhưng Lâm Thanh Phong cũng không để ý mà lôi hai nàng theo.
Vì vậy hai nàng bất đắc dĩ mới nhìn cảnh một nam một nữ đuổi nhau thành một đoàn trước mặt.
Lâm Thanh Phong cười không dừng được, hắn cười tới nỗi đau bụng, nước mắt cũng muốn chảy ra nên mở miệng nói từng câu đứt quãng.
-Mau…mau… ngăn bọn họ lại… ta có chút… chịu không nổi.
Hai người Mị Nguyệt cùng Chiến Thiên loạn thành một đoàn, nhanh chóng đánh thức Quan Phi Vân.
Quan Phi Vân mở mắt ra, hắn cũng có chút đau đầu, nhưng lại nhìn thấy cảnh Mị Nguyệt vừa chạy vừa la hét, hắn nhíu mày rồi nhanh chóng chạy tới.
Quan Phi Vân nhanh chóng chạy tới rồi đưa ra nắm đấm.
-Tiểu tặc mau chịu chết.
Biến cố này khiến Mị Nguyệt, Chiến Thiên cùng bọn người Lâm Thanh Phong giật mình.
Mị Nguyệt giật mình nhìn sư huynh của nàng đang lao nhanh tới Chiến Thiên nên nàng hét to.
-Dừng tay, sư huynh.
Nhưng đã trễ, Quan Phi Vân cũng không thể dừng tay, hắn đã nhanh chóng tới gần Chiến Thiên.
Chiến Thiên nhíu mày rồi nhanh chóng phản ứng, hắn đưa tay ra bắt lấy cánh tay Quan Phi Vân rồi vứt sang một bên.
Mị Nguyệt cùng Quan Phi Vân đều mộng bức, Chiến Thiên ra tay quá nhanh khiến cả hai người không thể theo kịp.
Nhưng Mị Nguyệt nhanh chóng tỉnh lại nàng chạy tới bên cạnh… Chiến Thiên vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, nàng kiểm tra khắp người hắn để tìm ra vết thương.
Hành động của nàng khiến bọn người Lâm Thanh Phong bật cười, nàng mê Chiến Thiên muốn điên rồi, ngay cả sư huynh của nàng bị vứt một bên nàng cũng không để ý mà lại chạy tới lo lắng cho Chiến Thiên.
Quan Phi Vân vẻ mặt cũng mộng bức nhìn Mị Nguyệt, hắn mới là người bị thương được chứ? Mị Nguyệt sư muội không lo lắng cho hắn mà lại chạy tới lo lắng cho tên đã đánh hắn a?
Chiến Thiên nhìn Mị Nguyệt lo lắng từng chút kiếm tra khắp người mình, hắn ho nhẹ một cái rồi nói.
-Không cần, ta cũng không bị thương, ta nghĩ ngươi nên tới xem sư huynh ngươi a.
Mị Nguyệt lúc này mới sửng sốt, quay đầu nhìn Quan Phi Vân, sau đó nàng bối rối chạy tới.
Quan Phi Vân lúc này cũng muốn phun một ngụm lão huyết, hai người bọn họ đứng trước mặt hắn thả thức ăn cho chó đầy đủ rồi mới lại đây xem hắn?
Nhìn vẻ mặt bối rối của Mị Nguyệt, Quan Phi Vân lắc đầu một cái rồi lên tiếng.
-Ta không sao.
Mị Nguyệt cúi đầu, nàng có chút áy náy với Quan Phi Vân.
Quân Phi Vân cười khổ, hiện tại tốt rồi, đưa sư muội xuống núi cũng không bảo vệ được nàng, lúc này nàng lại bị câu dẫn chạy đi.
Lần này về tông môn hắn sẽ bị sư phụ đánh chết a.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn nở nụ cười cúi đầu với Chiến Thiên rồi nói.
-Xin lỗi vị huynh đệ này, là ta lỗ mãng.
Chiến Thiên lắc đầu nở nụ cười, hắn cũng không để ý lắm với hành động khi nãy của Quan Phi Vân, trong tình cảnh lúc đó nếu là hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy.
Mị Nguyệt có chút bối rối lên tiếng.
-Sư huynh, đây là Chiến Thiên, chính hắn đã cứu chúng ta.
Quan Phi Vân nhanh chóng cúi đầu.
-Xin lỗi vị huynh đệ này, ngươi đã cứu bọn ta nhưng ta lại làm vậy.
Chiến Thiên có chút bối rối không biết phải làm sao.
Lúc này ba người Lâm Thanh Phong mới bước ra.
Lâm Thanh Phong cố gắng nhịn cười, sau đó mở miệng.
-Không sao cả, bọn ta cứu ngươi là việc nên làm.
Quan Phi Vân nhìn thấy bọn người Lâm Thanh Phong bước tới, hắn nhanh chóng cúi đầu chào hỏi.
-Xin hỏi các vị là?
Chiến Thiên ho nhẹ một cái rồi mở miệng giới thiệu.
-Đây là sư phụ ta Lâm Thanh Phong, cùng với hai vị sư nương Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai.
Nghe Chiến Thiên giới thiệu Quan Phi Vân cùng Mị Nguyệt giật mình, mặc dù hiện tại Quan Phi Vân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng hắn vẫn là Trúc Cơ Viên Mãn tu sĩ.
Nhưng Chiến Thiên lại có thể tay không tiếp được một kiếm của hắn mà không tổn thương gì, người thanh niên trước mặt lại là sư phụ của Chiến Thiên như vậy tu vi của hắn cao tới cỡ nào a?
Quan Phi Vân có chút giật mình, hắn nhíu mày xem xét cảnh giới của ba người Lâm Thanh Phong, hắn chỉ cảm nhận được Lâm Thanh Phong đang ở Trúc Cơ Viên Mãn, Nam Cung Mị Ảnh thì Trúc Cơ tầng 2 còn Ninh Thiên Nhai chỉ là người bình thường.
Nhưng hắn cũng không tỏ vẻ khinh thường, hắn cúi đầu lên tiếng.
-Cảm tạ các vị đã cứu mạng.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười lên tiếng.
-Cũng không có gì, đây là việc nên làm.
Tất nhiên là việc nên làm, hai người Mị Nguyệt cùng Quan Phi Vân là do hắn đánh bị thương, hắn không cứu thì ai cứu?
Nhưng câu trả lời của Lâm Thanh Phong rơi vào tai của Mị Nguyệt cùng Quan Phi Vân lại khiến bọn hắn càng thêm kính nể Lâm Thanh Phong.
Nhìn ánh mắt sùng bái của hai người Mị Nguyệt cùng Quan Phi Vân, Lâm Thanh Phong có chút chịu không nổi, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói.
-Trước cũng không nói chuyện, hai người cùng qua đây ăn sáng a, ta đã chuẩn bị thức ăn xong rồi.
Vừa nghe Lâm Thanh Phong nhắc tới ăn, bụng của Mị Nguyệt lại réo gọi, nàng nhanh chóng đỏ mặt cúi đầu.
Mọi người đều nở nụ cười rồi cùng đi theo Lâm Thanh Phong tới một bên.
Mị Nguyệt lần đầu tiên ăn được thức ăn do Lâm Thanh Phong làm ra, hai mắt nàng phát sáng rồi nhanh chóng ăn thêm.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười gật đầu rồi nhìn Quan Phi Vân, sau đó hỏi.
-Hai vị đang làm gì ở đây a?
Quan Phi Vân nghe được câu hỏi thì thở dài một hơi, sau đó trả lời.
-Hai người chúng ta là bị lừa tới đây.
Cả bọn người Lâm Thanh Phong có chút hứng thú nhìn về Quan Phi Vân chờ đợi hắn nói tiếp.
Quân Phi Vân lại thở ra một hơi rồi nói.
-Chẳng giấu gì các vị, bọn ta bị một tên tự xưng là Thiên Cơ Tử lừa tới đây.
Nghe tới Thiên Cơ Tử, Lâm Thanh Phong hai mắt phát sáng rồi lại chăm chú nghe.
Quan Phi Vân nói tiếp.
-Tông môn bọn ta sắp gặp nạn, trên đường hai người chúng ta trở về thì gặp được tên Thiên Cơ Tử, hắn nói chúng ta muốn giải nguy cho tông môn thì phải mua một bảo vật phòng thân có thể chống lại một kích của Hóa Thần kì tu sĩ rồi sau đó tới đây tìm người.
Lâm Thanh Phong có chút nhíu mày nhìn về Quan Phi Vân.
Nếu đúng theo lời Quan Phi Vân đã nói, như vậy Thiên Cơ Tử bảo bọn hắn tìm chính là bọn người Lâm Thanh Phong a.
Lâm Thanh Phong hỏi lại.
-Như vậy Thiên Cơ Tử có nói cho các ngươi biết, bọn ngươi nên tìm ai không?
Quan Phi Vân nhíu mày một cái suy nghĩ, sau đó hắn lắc đầu trả lời.
-Cũng không có, hắn chỉ nói khi tới đây thì người sẽ xuất hiện trước mặt.
Lâm Thanh Phong vỗ trán, Thiên Cơ Tử đây là muốn hai người Quan Phi Vân tìm bọn hắn a.
….Hết Chương 81….
Mặc dù tu sĩ không tu luyện khí, nhưng Chiến Thiên vẫn có thể cảm nhận được một ít linh khí toát ra từ tu sĩ vì thế hắn nhanh chóng tìm được Mị Nguyệt.
Lúc này Mị Nguyệt đang ngồi ôm gối, hai mắt ngẩn ngơ nhìn trời, nàng không biết được tại sao nàng lại nổi giận với Chiến Thiên.
Nhưng mỗi lần nghĩ tới Chiến Thiên thì nàng lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của hắn dưới ánh nắng thì nàng lại đỏ mặt cúi đầu xuống không nghĩ nữa.
Tình trạng này đã lặp đi lặp lại được vài lần, đây đã là lần thứ 4 rồi.
Lúc này Chiến Thiên nhanh chóng chạy tới, nhìn Mị Nguyệt đang ngẩn ngơ nhìn trời, hắn gãi đầu một cái cũng không biết nói gì.
Vì thế hắn tiến lại ngồi bên cạnh nàng rồi mở miệng.
-Ngươi đang suy nghĩ gì a? Mị Nguyệt lúc này vẫn đang ngẩn ngơ nhìn trời rồi suy nghĩ về Chiến Thiên, nên cũng không để ý hắn đã tới bên cạnh.
Nghe được câu hỏi của hắn thì nàng ngay lập tức trả lời.
-Đang nghĩ về tên bán yêu Chiến Thiên.
Câu trả lời của nàng khiến Chiến Thiên một mặt mộng bức, hắn cũng không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.
Mị Nguyệt nhanh chóng giật mình, nhìn lại bên cạnh nàng lại là Chiến Thiên vì thế nàng lại xấu hổ rồi ôm mặt bỏ chạy, nàng vừa chạy vừa nói.
-Đừng đi theo ta.
Chiến Thiên hiện tại suy nghĩ cũng loạn thành một đoàn, hắn không hiểu tại sao lần nào Mị Nguyệt cũng ôm mặt bỏ chạy, lần trước cũng vậy mà lần này cũng vậy, nhưng vì muốn hiểu được suy nghĩ của nàng nên hắn quyết định đuổi theo, cũng nói lớn.
-Ngươi đứng lại giải thích cho ta biết a?
Mị Nguyệt thấy Chiến Thiên đuổi theo nàng, đầu óc nàng cũng loạn thành một đoàn, nàng lên tiếng.
-Ngươi đừng đuổi theo.
Chiến Thiên cũng trả lời.
-Ngươi không chạy thì ta sẽ không đuổi.
Mị Nguyệt bỏ chạy, đằng sau là Chiến Thiên đang đuổi theo, hai người cũng không biết được một bên bọn người Lâm Thanh Phong đang ôm bụng cười bò.
Sau khi Chiến Thiên rời đi, Lâm Thanh Phong bỗng nghĩ ra một trò vui, thế là hắn nhanh chóng đánh thức Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai, ra hiệu hai nàng im lặng rồi từ từ tiến tới chỗ Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt núp một bên nhìn xem.
Bọn hắn nhìn từ đầu tới cuối, cũng nghe được hết đoạn hội thoại ngắn của hai người, lúc đầu Lâm Thanh Phong có chút bực tức vì Chiến Thiên quá ngu, nhưng hiện tại hai người lại loạn thành như thế này khiến hắn chỉ biết ôm bụng cười.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai cũng lấy tay che miệng, lúc đầu hai nàng cũng không muốn theo Lâm Thanh Phong nhìn lén, nhưng Lâm Thanh Phong cũng không để ý mà lôi hai nàng theo.
Vì vậy hai nàng bất đắc dĩ mới nhìn cảnh một nam một nữ đuổi nhau thành một đoàn trước mặt.
Lâm Thanh Phong cười không dừng được, hắn cười tới nỗi đau bụng, nước mắt cũng muốn chảy ra nên mở miệng nói từng câu đứt quãng.
-Mau…mau… ngăn bọn họ lại… ta có chút… chịu không nổi.
Hai người Mị Nguyệt cùng Chiến Thiên loạn thành một đoàn, nhanh chóng đánh thức Quan Phi Vân.
Quan Phi Vân mở mắt ra, hắn cũng có chút đau đầu, nhưng lại nhìn thấy cảnh Mị Nguyệt vừa chạy vừa la hét, hắn nhíu mày rồi nhanh chóng chạy tới.
Quan Phi Vân nhanh chóng chạy tới rồi đưa ra nắm đấm.
-Tiểu tặc mau chịu chết.
Biến cố này khiến Mị Nguyệt, Chiến Thiên cùng bọn người Lâm Thanh Phong giật mình.
Mị Nguyệt giật mình nhìn sư huynh của nàng đang lao nhanh tới Chiến Thiên nên nàng hét to.
-Dừng tay, sư huynh.
Nhưng đã trễ, Quan Phi Vân cũng không thể dừng tay, hắn đã nhanh chóng tới gần Chiến Thiên.
Chiến Thiên nhíu mày rồi nhanh chóng phản ứng, hắn đưa tay ra bắt lấy cánh tay Quan Phi Vân rồi vứt sang một bên.
Mị Nguyệt cùng Quan Phi Vân đều mộng bức, Chiến Thiên ra tay quá nhanh khiến cả hai người không thể theo kịp.
Nhưng Mị Nguyệt nhanh chóng tỉnh lại nàng chạy tới bên cạnh… Chiến Thiên vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, nàng kiểm tra khắp người hắn để tìm ra vết thương.
Hành động của nàng khiến bọn người Lâm Thanh Phong bật cười, nàng mê Chiến Thiên muốn điên rồi, ngay cả sư huynh của nàng bị vứt một bên nàng cũng không để ý mà lại chạy tới lo lắng cho Chiến Thiên.
Quan Phi Vân vẻ mặt cũng mộng bức nhìn Mị Nguyệt, hắn mới là người bị thương được chứ? Mị Nguyệt sư muội không lo lắng cho hắn mà lại chạy tới lo lắng cho tên đã đánh hắn a?
Chiến Thiên nhìn Mị Nguyệt lo lắng từng chút kiếm tra khắp người mình, hắn ho nhẹ một cái rồi nói.
-Không cần, ta cũng không bị thương, ta nghĩ ngươi nên tới xem sư huynh ngươi a.
Mị Nguyệt lúc này mới sửng sốt, quay đầu nhìn Quan Phi Vân, sau đó nàng bối rối chạy tới.
Quan Phi Vân lúc này cũng muốn phun một ngụm lão huyết, hai người bọn họ đứng trước mặt hắn thả thức ăn cho chó đầy đủ rồi mới lại đây xem hắn?
Nhìn vẻ mặt bối rối của Mị Nguyệt, Quan Phi Vân lắc đầu một cái rồi lên tiếng.
-Ta không sao.
Mị Nguyệt cúi đầu, nàng có chút áy náy với Quan Phi Vân.
Quân Phi Vân cười khổ, hiện tại tốt rồi, đưa sư muội xuống núi cũng không bảo vệ được nàng, lúc này nàng lại bị câu dẫn chạy đi.
Lần này về tông môn hắn sẽ bị sư phụ đánh chết a.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn nở nụ cười cúi đầu với Chiến Thiên rồi nói.
-Xin lỗi vị huynh đệ này, là ta lỗ mãng.
Chiến Thiên lắc đầu nở nụ cười, hắn cũng không để ý lắm với hành động khi nãy của Quan Phi Vân, trong tình cảnh lúc đó nếu là hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy.
Mị Nguyệt có chút bối rối lên tiếng.
-Sư huynh, đây là Chiến Thiên, chính hắn đã cứu chúng ta.
Quan Phi Vân nhanh chóng cúi đầu.
-Xin lỗi vị huynh đệ này, ngươi đã cứu bọn ta nhưng ta lại làm vậy.
Chiến Thiên có chút bối rối không biết phải làm sao.
Lúc này ba người Lâm Thanh Phong mới bước ra.
Lâm Thanh Phong cố gắng nhịn cười, sau đó mở miệng.
-Không sao cả, bọn ta cứu ngươi là việc nên làm.
Quan Phi Vân nhìn thấy bọn người Lâm Thanh Phong bước tới, hắn nhanh chóng cúi đầu chào hỏi.
-Xin hỏi các vị là?
Chiến Thiên ho nhẹ một cái rồi mở miệng giới thiệu.
-Đây là sư phụ ta Lâm Thanh Phong, cùng với hai vị sư nương Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai.
Nghe Chiến Thiên giới thiệu Quan Phi Vân cùng Mị Nguyệt giật mình, mặc dù hiện tại Quan Phi Vân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng hắn vẫn là Trúc Cơ Viên Mãn tu sĩ.
Nhưng Chiến Thiên lại có thể tay không tiếp được một kiếm của hắn mà không tổn thương gì, người thanh niên trước mặt lại là sư phụ của Chiến Thiên như vậy tu vi của hắn cao tới cỡ nào a?
Quan Phi Vân có chút giật mình, hắn nhíu mày xem xét cảnh giới của ba người Lâm Thanh Phong, hắn chỉ cảm nhận được Lâm Thanh Phong đang ở Trúc Cơ Viên Mãn, Nam Cung Mị Ảnh thì Trúc Cơ tầng 2 còn Ninh Thiên Nhai chỉ là người bình thường.
Nhưng hắn cũng không tỏ vẻ khinh thường, hắn cúi đầu lên tiếng.
-Cảm tạ các vị đã cứu mạng.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười lên tiếng.
-Cũng không có gì, đây là việc nên làm.
Tất nhiên là việc nên làm, hai người Mị Nguyệt cùng Quan Phi Vân là do hắn đánh bị thương, hắn không cứu thì ai cứu?
Nhưng câu trả lời của Lâm Thanh Phong rơi vào tai của Mị Nguyệt cùng Quan Phi Vân lại khiến bọn hắn càng thêm kính nể Lâm Thanh Phong.
Nhìn ánh mắt sùng bái của hai người Mị Nguyệt cùng Quan Phi Vân, Lâm Thanh Phong có chút chịu không nổi, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói.
-Trước cũng không nói chuyện, hai người cùng qua đây ăn sáng a, ta đã chuẩn bị thức ăn xong rồi.
Vừa nghe Lâm Thanh Phong nhắc tới ăn, bụng của Mị Nguyệt lại réo gọi, nàng nhanh chóng đỏ mặt cúi đầu.
Mọi người đều nở nụ cười rồi cùng đi theo Lâm Thanh Phong tới một bên.
Mị Nguyệt lần đầu tiên ăn được thức ăn do Lâm Thanh Phong làm ra, hai mắt nàng phát sáng rồi nhanh chóng ăn thêm.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười gật đầu rồi nhìn Quan Phi Vân, sau đó hỏi.
-Hai vị đang làm gì ở đây a?
Quan Phi Vân nghe được câu hỏi thì thở dài một hơi, sau đó trả lời.
-Hai người chúng ta là bị lừa tới đây.
Cả bọn người Lâm Thanh Phong có chút hứng thú nhìn về Quan Phi Vân chờ đợi hắn nói tiếp.
Quân Phi Vân lại thở ra một hơi rồi nói.
-Chẳng giấu gì các vị, bọn ta bị một tên tự xưng là Thiên Cơ Tử lừa tới đây.
Nghe tới Thiên Cơ Tử, Lâm Thanh Phong hai mắt phát sáng rồi lại chăm chú nghe.
Quan Phi Vân nói tiếp.
-Tông môn bọn ta sắp gặp nạn, trên đường hai người chúng ta trở về thì gặp được tên Thiên Cơ Tử, hắn nói chúng ta muốn giải nguy cho tông môn thì phải mua một bảo vật phòng thân có thể chống lại một kích của Hóa Thần kì tu sĩ rồi sau đó tới đây tìm người.
Lâm Thanh Phong có chút nhíu mày nhìn về Quan Phi Vân.
Nếu đúng theo lời Quan Phi Vân đã nói, như vậy Thiên Cơ Tử bảo bọn hắn tìm chính là bọn người Lâm Thanh Phong a.
Lâm Thanh Phong hỏi lại.
-Như vậy Thiên Cơ Tử có nói cho các ngươi biết, bọn ngươi nên tìm ai không?
Quan Phi Vân nhíu mày một cái suy nghĩ, sau đó hắn lắc đầu trả lời.
-Cũng không có, hắn chỉ nói khi tới đây thì người sẽ xuất hiện trước mặt.
Lâm Thanh Phong vỗ trán, Thiên Cơ Tử đây là muốn hai người Quan Phi Vân tìm bọn hắn a.
….Hết Chương 81….
Danh sách chương