Trời vừa sáng, không khí se lạnh, chim chóc bắt đầu rời tổ đi tìm thức ăn, tiếng chim hót khắp nơi khiến người nghe cảm thấy dễ chịu, vui vẻ.
Nhưng chỉ riêng Bạch Dạ là không vui nổi, sắc mặt hắn đen kịt, hắn nhanh chóng đi tìm Lâm Thanh Phong để tính sổ.
Tiếng bước chân của Bạch Dạ, Lâm Thanh Phong từ xa đã nghe được, hắn cũng hiểu được Bạch Dạ tới tìm hắn là muốn nói gì, hắn thầm nhủ.
-Chuyện lớn không tốt.
Hắn hít vào một hơi rồi nở nụ cười chờ Bạch Dạ tới.
Bạch Dạ sắc mặt đen kịt bước tới trước mặt Lâm Thanh Phong rồi mở miệng.
-Đệ tử của ngươi dám từ chối Nguyệt nhi.
Nhìn sắc mặt đen kịt của Bạch Dạ, Lâm Thanh Phong chỉ biết gãi đầu cười khổ rồi nói.
-Chuyện này ta cũng đã biết, và ta cũng đã hỏi hắn tại sao.
Bạch Dạ hít một hơi lấy thêm kiên nhẫn chờ đợi Lâm Thanh Phong giải thích.
Lâm Thanh Phong tiếp tục nói.
-Hắn trả lời bởi vì hắn nghèo…
Lâm Thanh Phong còn chưa dứt câu, Bạch Dạ đã ngắt lời.
-Cái gì? Một tên tiểu tử nghèo lại dám từ chối Nguyệt nhi? Ai cho hắn lá gan từ chối Nguyệt nhi? Lâm Thanh Phong có chút mộng bức nhìn Bạch Dạ, trong đầu hắn nghĩ loạn.
-Vấn đề quan trọng là do hắn từ chối Mị Nguyệt sao? Không phải bình thường mọi người đều để ý tới việc hắn nghèo sao?
Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng Lâm Thanh Phong cũng không dám nói ra, hắn nhanh chóng nở nụ cười rồi nói.
-Không sao cả, lúc khuya ta đã dặn dò hắn rằng sáng nay sẽ tới hỏi cưới Mị Nguyệt, hiện tại chắc rằng hắn cũng chuẩn bị rồi, ngài đừng lo lắng.
Nghe xong lời này sắc mặt Bạch Dạ có chút tốt hơn, hắn hừ một tiếng rồi đi mất.
Nhìn Bạch Dạ đã rời đi, Lâm Thanh Phong gãi đầu cười khổ rồi tự nhủ.
-Mong rằng Chiến Thiên sẽ nhanh chóng giải quyết đi.
Về phía Chiến Thiên, hắn cũng đã thức dậy từ sáng sớm, vẫn theo thường lệ, hắn đi tìm một khoảng sân rộng rãi rồi tự mình tập luyện.
Cũng ngay lúc này, một vị trung niên nam tử xuất hiện, hắn mang một thân y phục xanh lục, ngay cả mũ cũng một màu xanh, nếu Thiên Vận Tông để tử xuất hiện ở đây sẽ nhanh chóng nhận ra vị trung niên nam tử này là Lục Mặc tông chủ - Lục Y Chân Quân.
Nhưng hiện tại người đang tập luyện ở đây là Chiến Thiên, hắn không thèm để ý tới Lục Mặc mà vẫn chăm chỉ tu luyện.
Lục Mặc liếc nhìn qua Chiến Thiên một cái, hắn có chút ngạc nhiên, nhìn Chiến Thiên sau lưng có một cái đuôi thì ai cũng nhìn ra đây là một tên bán yêu.
Lục Mặc vốn muốn tìm Bạch Dạ để bàn tính một chút về trận đại chiến sắp diễn ra, nhưng hiện tại lại bắt gặp Chiến Thiên.
Chiến Thiên chăm chỉ tập luyện làm Lục Mặc có chút tò mò.
Lục Mặc bước lại gần, nhưng Chiến Thiên vẫn không để ý, hắn vẫn chăm chú luyện tập.
Lục Mặc nhìn Chiến Thiên một lúc rồi nói.
-Thiếu niên, ngươi ở đây là làm gì?
Chiến Thiên nghe một bên có người hỏi, hắn cũng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục tập luyện rồi mở miệng.
-Ta đang tập luyện.
Lục Mặc hơi trầm ngâm một chút, sau đó lại hỏi.
-Không phải bán yêu suốt đời chỉ có thể làm người bình thường sao? Nếu vậy ngươi tập luyện thì có ích gì?
Chiến Thiên nhanh chóng dừng tay, hắn quay đầu nhìn Lục Mặc một cái, rồi sau đó cũng không để ý mà tiếp tục tập luyện.
Thái độ của Chiến Thiên khiến Lục Mặc có chút bực tức, phải biết rằng ở Thiên Vận Tông, hắn thân là tông chủ, nhưng tiểu tử trước mặt này lại không để ý tới hắn.
Lục Mặc hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi mở miệng.
-Ngươi biết ta là ai a?
Chiến Thiên vẫn không trả lời, hắn ghét nhất là những người khinh thường chuyện bán yêu không thể tu luyện, và phủ nhận công sức luyện tập của hắn, những người như vậy thì hắn sẽ không để ý tới.
Lục Mặc có chút bực tức vì Chiến Thiên không để ý tới hắn, nên hắn chỉ tay vào người Chiến Thiên rồi nói.
-Sư phụ ngươi là ai, làm sao hắn có thể dạy ra dạng này đức hạnh? Ta muốn thay mặt hắn dạy dỗ ngươi.
Lục Mặc vừa dứt lời thì Chiến Thiên cũng dừng tay, Chiến Thiên đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn về Lục Mặc rồi nói.
-Ngươi là đang nhục mạ sư phụ ta?
Phải biết rằng Chiến Thiên ghét nhất hai chuyện, một là có người nhục mạ Lâm Thanh Phong – cũng chính là sư phụ hắn, còn thứ hai là những người phủ nhận công sức tập luyện của hắn.
Lục Mặc vừa mới xuất hiện thì liền chạm vào hai chuyện mà hắn ghét nhất.
Chuyện thứ nhất thì cũng thôi đi, hắn cũng biết được hiện tại hắn là tên bán yêu duy nhất có thể tu luyện vì thế đa phần mọi người đều không biết.
Nhưng Lục Mặc lại dám nhục mạ Lâm Thanh Phong thì Chiến Thiên không thể tha thứ được.
Lục Mặc cũng nhận ra là mình hơi quá đáng, nhưng hắn muốn xem thử tên thiếu niên bán yêu trước mắt này sẽ làm gì, nên nói.
-Ta không biết sư phụ ngươi là ai, nhưng hắn dạy đồ đệ ra dạng này đức hạnh thì ta nghĩ hắn cũng không khá hơn bao nhiêu.
Lục Mặc vừa dứt lời, Chiến Thiên hai mắt tràn đầy sát khí nhìn về hắn, sau đó cắn răn nói.
-Như vậy ngươi cũng đừng trách ta.
Chiến Thiên vừa dứt lời thì “khí” nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn, sau đó hắn nhanh chóng lao đến Lục Mặc.
Sau khi trải qua bài tập luyện của Vô Cực Tử, hiện tại Chiến Thiên rất mạnh, tuy vẫn không mạnh bằng Lâm Thanh Phong, nhưng hắn mang theo một nửa dòng máu yêu thú, cũng đã cải biến một phần sức mạnh thân thể.
Cũng chính vì thế mà hắn có thể mang theo trên người hai tấn phụ trọng mà vẫn không có cảm giác gì.
Tuy không mạnh bằng Lâm Thanh Phong, nhưng Chiến Thiên đã từng độ qua Hóa Thần lôi kiếp, lại thêm bài tập luyện của Vô Cực Tử nên hiện tại nếu không mang phụ trọng thì hắn không yếu hơn bất kì vị Hóa Thần Viên Mãn nào, thậm chí còn mạnh hơn một ít.
Mang theo hai tấn phụ trọng làm giảm đi phần lớn thực lực của Chiến Thiên, tuy nhiên tốc độ của Chiến Thiên vẫn rất nhanh, Lục Mặc mặc dù mắt vẫn theo kịp tốc độ của hắn nhưng cơ thể phản ứng lại có chút chậm.
Chiến Thiên nhanh chóng chạy tới trước mặt Lục Mặc rồi vung quyền nhắm thẳng vào mặt hắn.
Lục Mặc tuy phản ứng chậm nhưng hắn vẫn kịp né người sang một bên để tránh thoát nắm đấm của Chiến Thiên.
Dù vậy nhưng trên mặt hắn vẫn lưu lại một vết trầy kéo dài.
Lục Mặc nhíu mày nhìn Chiến Thiên một cái, hắn nhanh chóng suy nghĩ về thân phận của vị thiếu niên trước mắt này.
Thực lực của vị thiếu niên này mạnh hơn rất nhiều so với đồng lứa, chỉ cần nhìn sơ qua thì ai cũng biết.
Một vị chừng 17-18 tuổi thiếu niên làm sao có thể gây ra một vết thương trên mặt Lục Mặc bằng tay không a?
Lục Mặc nhíu mày suy nghĩ một hồi, hắn vẫn không nhớ được danh tính của vị thiếu niên này cùng sư phụ của hắn.
Nhưng Chiến Thiên cũng không cho Lục Mặc nhiều thời gian như vậy, đòn đầu tiên không trúng đích, hắn nhanh chóng chuyển hướng, di chuyển ra sau lưng Lục Mặc rồi tung một cú đá.
Lục Mặc trong đầu vẫn đang suy nghĩ, cộng thêm Chiến Thiên di chuyển quá nhanh, nên hắn không kịp phản ứng.
Cú đá của Chiến Thiên nhanh chóng trúng vào lưng Lục Mặc.
Lục Mặc chỉ cảm thấy như bị một đại chùy nện vào lưng, hắn ho ra máu rồi bị đá bay thẳng một đường vào tiểu viện của Bạch Dạ, đụng hư một căn phòng rồi mới dừng lại.
Tuy nhiên, Chiến Thiên vẫn chưa dừng lại ở đó, hắn nhanh chóng di chuyển vào tiểu viện rồi tiếp tục vung nắm đấm vào người Lục Mặc, dư chấn từ một quyền của Chiến Thiên đấm vào thân thể Lục Mặc nhanh chóng tạo ra một cái hố lớn trên nền đất.
Lục Mặc cũng chỉ có thể nằm yên hưởng thụ, lúc nãy hắn nhận một đá của Chiến Thiên thì thân thể nhanh chóng bị trọng thương, khiến tốc độ của hắn không đủ nhanh để né tránh.
Chấn động ở đây nhanh chóng bị mọi người trong tiểu viện nghe được.
Bạch Dạ liền xuất hiện, nhìn thấy Lục Mặc bị Chiến Thiên đè ra đánh, trong lòng hắn khiếp sợ, nhưng hắn vẫn nhanh chóng hét to.
-Dừng tay.
Nghe được có người hô “Dừng tay” Chiến Thiên dừng lại một cái rồi quay đầu lại nhìn, cặp mắt hắn vẫn tràn đầy sát khí.
Cái nhìn của Chiến Thiên khiến Bạch Dạ rùng mình một cái, hắn không hiểu được vị thiếu niên có chút chất phác hôm qua tại sao hôm nay lại trở nên kinh khủng như vậy.
Bạch Dạ hít vào một hơi rồi nói.
-Chiến Thiên, có chuyện gì từ từ nói, tại sao lại đánh người đâu?
Chiến Thiên nhìn ra đây là Bạch Dạ, ánh mắt hắn có hơi hòa hoãn xuống, hắn chỉ tay vào Lục Mặc rồi nói với một giọng lạnh như băng.
-Hắn dám nhục mạ sư phụ ta.
Bạch Dạ liền chảy ra mồ hôi lạnh, hắn âm thầm may mắn.
-Chỉ mới nhục mạ thì đã thành như vậy, nếu sáng nay ta thật tìm Lâm Thanh Phong tính sổ thì không biết hiện tại ta sẽ như thế nào?
Lúc này Lâm Thanh Phong cũng xuất hiện, nhìn đống bừa bộn trước mặt Lâm Thanh Phong nhíu mày rồi nói.
-Chiến Thiên, tại sao chỗ này lại bừa bộn như vậy?
Chiến Thiên thấy người tới là Lâm Thanh Phong, hắn mới cúi đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi
Bạch Dạ hít một hơi thật sâu rồi nói.
-Có người nhục mạ ngươi, vì thế hắn đánh người.
Nghe Bạch Dạ giải thích, Lâm Thanh Phong nhíu mày có chút tức giận rồi nói.
-Không phải ta đã dạy ngươi rồi sao? Không phải tử chiến, đánh người chỉ cần một tát là đủ, ngươi xem ngươi đã làm thành cái dạng gì?
Chiến Thiên nhanh chóng cúi đầu rồi nói.
-Xin lỗi sư phụ, là do đệ tử sai.
Bạch Dạ có chút hết nói nổi, đây là đang dạy cái gì a? Không bảo hắn đừng nên đánh người thì thôi, đằng này lại bảo hắn chỉ cần một tát? Đây là ý gì?
….Hết Chương 85….
Nhưng chỉ riêng Bạch Dạ là không vui nổi, sắc mặt hắn đen kịt, hắn nhanh chóng đi tìm Lâm Thanh Phong để tính sổ.
Tiếng bước chân của Bạch Dạ, Lâm Thanh Phong từ xa đã nghe được, hắn cũng hiểu được Bạch Dạ tới tìm hắn là muốn nói gì, hắn thầm nhủ.
-Chuyện lớn không tốt.
Hắn hít vào một hơi rồi nở nụ cười chờ Bạch Dạ tới.
Bạch Dạ sắc mặt đen kịt bước tới trước mặt Lâm Thanh Phong rồi mở miệng.
-Đệ tử của ngươi dám từ chối Nguyệt nhi.
Nhìn sắc mặt đen kịt của Bạch Dạ, Lâm Thanh Phong chỉ biết gãi đầu cười khổ rồi nói.
-Chuyện này ta cũng đã biết, và ta cũng đã hỏi hắn tại sao.
Bạch Dạ hít một hơi lấy thêm kiên nhẫn chờ đợi Lâm Thanh Phong giải thích.
Lâm Thanh Phong tiếp tục nói.
-Hắn trả lời bởi vì hắn nghèo…
Lâm Thanh Phong còn chưa dứt câu, Bạch Dạ đã ngắt lời.
-Cái gì? Một tên tiểu tử nghèo lại dám từ chối Nguyệt nhi? Ai cho hắn lá gan từ chối Nguyệt nhi? Lâm Thanh Phong có chút mộng bức nhìn Bạch Dạ, trong đầu hắn nghĩ loạn.
-Vấn đề quan trọng là do hắn từ chối Mị Nguyệt sao? Không phải bình thường mọi người đều để ý tới việc hắn nghèo sao?
Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng Lâm Thanh Phong cũng không dám nói ra, hắn nhanh chóng nở nụ cười rồi nói.
-Không sao cả, lúc khuya ta đã dặn dò hắn rằng sáng nay sẽ tới hỏi cưới Mị Nguyệt, hiện tại chắc rằng hắn cũng chuẩn bị rồi, ngài đừng lo lắng.
Nghe xong lời này sắc mặt Bạch Dạ có chút tốt hơn, hắn hừ một tiếng rồi đi mất.
Nhìn Bạch Dạ đã rời đi, Lâm Thanh Phong gãi đầu cười khổ rồi tự nhủ.
-Mong rằng Chiến Thiên sẽ nhanh chóng giải quyết đi.
Về phía Chiến Thiên, hắn cũng đã thức dậy từ sáng sớm, vẫn theo thường lệ, hắn đi tìm một khoảng sân rộng rãi rồi tự mình tập luyện.
Cũng ngay lúc này, một vị trung niên nam tử xuất hiện, hắn mang một thân y phục xanh lục, ngay cả mũ cũng một màu xanh, nếu Thiên Vận Tông để tử xuất hiện ở đây sẽ nhanh chóng nhận ra vị trung niên nam tử này là Lục Mặc tông chủ - Lục Y Chân Quân.
Nhưng hiện tại người đang tập luyện ở đây là Chiến Thiên, hắn không thèm để ý tới Lục Mặc mà vẫn chăm chỉ tu luyện.
Lục Mặc liếc nhìn qua Chiến Thiên một cái, hắn có chút ngạc nhiên, nhìn Chiến Thiên sau lưng có một cái đuôi thì ai cũng nhìn ra đây là một tên bán yêu.
Lục Mặc vốn muốn tìm Bạch Dạ để bàn tính một chút về trận đại chiến sắp diễn ra, nhưng hiện tại lại bắt gặp Chiến Thiên.
Chiến Thiên chăm chỉ tập luyện làm Lục Mặc có chút tò mò.
Lục Mặc bước lại gần, nhưng Chiến Thiên vẫn không để ý, hắn vẫn chăm chú luyện tập.
Lục Mặc nhìn Chiến Thiên một lúc rồi nói.
-Thiếu niên, ngươi ở đây là làm gì?
Chiến Thiên nghe một bên có người hỏi, hắn cũng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục tập luyện rồi mở miệng.
-Ta đang tập luyện.
Lục Mặc hơi trầm ngâm một chút, sau đó lại hỏi.
-Không phải bán yêu suốt đời chỉ có thể làm người bình thường sao? Nếu vậy ngươi tập luyện thì có ích gì?
Chiến Thiên nhanh chóng dừng tay, hắn quay đầu nhìn Lục Mặc một cái, rồi sau đó cũng không để ý mà tiếp tục tập luyện.
Thái độ của Chiến Thiên khiến Lục Mặc có chút bực tức, phải biết rằng ở Thiên Vận Tông, hắn thân là tông chủ, nhưng tiểu tử trước mặt này lại không để ý tới hắn.
Lục Mặc hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi mở miệng.
-Ngươi biết ta là ai a?
Chiến Thiên vẫn không trả lời, hắn ghét nhất là những người khinh thường chuyện bán yêu không thể tu luyện, và phủ nhận công sức luyện tập của hắn, những người như vậy thì hắn sẽ không để ý tới.
Lục Mặc có chút bực tức vì Chiến Thiên không để ý tới hắn, nên hắn chỉ tay vào người Chiến Thiên rồi nói.
-Sư phụ ngươi là ai, làm sao hắn có thể dạy ra dạng này đức hạnh? Ta muốn thay mặt hắn dạy dỗ ngươi.
Lục Mặc vừa dứt lời thì Chiến Thiên cũng dừng tay, Chiến Thiên đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn về Lục Mặc rồi nói.
-Ngươi là đang nhục mạ sư phụ ta?
Phải biết rằng Chiến Thiên ghét nhất hai chuyện, một là có người nhục mạ Lâm Thanh Phong – cũng chính là sư phụ hắn, còn thứ hai là những người phủ nhận công sức tập luyện của hắn.
Lục Mặc vừa mới xuất hiện thì liền chạm vào hai chuyện mà hắn ghét nhất.
Chuyện thứ nhất thì cũng thôi đi, hắn cũng biết được hiện tại hắn là tên bán yêu duy nhất có thể tu luyện vì thế đa phần mọi người đều không biết.
Nhưng Lục Mặc lại dám nhục mạ Lâm Thanh Phong thì Chiến Thiên không thể tha thứ được.
Lục Mặc cũng nhận ra là mình hơi quá đáng, nhưng hắn muốn xem thử tên thiếu niên bán yêu trước mắt này sẽ làm gì, nên nói.
-Ta không biết sư phụ ngươi là ai, nhưng hắn dạy đồ đệ ra dạng này đức hạnh thì ta nghĩ hắn cũng không khá hơn bao nhiêu.
Lục Mặc vừa dứt lời, Chiến Thiên hai mắt tràn đầy sát khí nhìn về hắn, sau đó cắn răn nói.
-Như vậy ngươi cũng đừng trách ta.
Chiến Thiên vừa dứt lời thì “khí” nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn, sau đó hắn nhanh chóng lao đến Lục Mặc.
Sau khi trải qua bài tập luyện của Vô Cực Tử, hiện tại Chiến Thiên rất mạnh, tuy vẫn không mạnh bằng Lâm Thanh Phong, nhưng hắn mang theo một nửa dòng máu yêu thú, cũng đã cải biến một phần sức mạnh thân thể.
Cũng chính vì thế mà hắn có thể mang theo trên người hai tấn phụ trọng mà vẫn không có cảm giác gì.
Tuy không mạnh bằng Lâm Thanh Phong, nhưng Chiến Thiên đã từng độ qua Hóa Thần lôi kiếp, lại thêm bài tập luyện của Vô Cực Tử nên hiện tại nếu không mang phụ trọng thì hắn không yếu hơn bất kì vị Hóa Thần Viên Mãn nào, thậm chí còn mạnh hơn một ít.
Mang theo hai tấn phụ trọng làm giảm đi phần lớn thực lực của Chiến Thiên, tuy nhiên tốc độ của Chiến Thiên vẫn rất nhanh, Lục Mặc mặc dù mắt vẫn theo kịp tốc độ của hắn nhưng cơ thể phản ứng lại có chút chậm.
Chiến Thiên nhanh chóng chạy tới trước mặt Lục Mặc rồi vung quyền nhắm thẳng vào mặt hắn.
Lục Mặc tuy phản ứng chậm nhưng hắn vẫn kịp né người sang một bên để tránh thoát nắm đấm của Chiến Thiên.
Dù vậy nhưng trên mặt hắn vẫn lưu lại một vết trầy kéo dài.
Lục Mặc nhíu mày nhìn Chiến Thiên một cái, hắn nhanh chóng suy nghĩ về thân phận của vị thiếu niên trước mắt này.
Thực lực của vị thiếu niên này mạnh hơn rất nhiều so với đồng lứa, chỉ cần nhìn sơ qua thì ai cũng biết.
Một vị chừng 17-18 tuổi thiếu niên làm sao có thể gây ra một vết thương trên mặt Lục Mặc bằng tay không a?
Lục Mặc nhíu mày suy nghĩ một hồi, hắn vẫn không nhớ được danh tính của vị thiếu niên này cùng sư phụ của hắn.
Nhưng Chiến Thiên cũng không cho Lục Mặc nhiều thời gian như vậy, đòn đầu tiên không trúng đích, hắn nhanh chóng chuyển hướng, di chuyển ra sau lưng Lục Mặc rồi tung một cú đá.
Lục Mặc trong đầu vẫn đang suy nghĩ, cộng thêm Chiến Thiên di chuyển quá nhanh, nên hắn không kịp phản ứng.
Cú đá của Chiến Thiên nhanh chóng trúng vào lưng Lục Mặc.
Lục Mặc chỉ cảm thấy như bị một đại chùy nện vào lưng, hắn ho ra máu rồi bị đá bay thẳng một đường vào tiểu viện của Bạch Dạ, đụng hư một căn phòng rồi mới dừng lại.
Tuy nhiên, Chiến Thiên vẫn chưa dừng lại ở đó, hắn nhanh chóng di chuyển vào tiểu viện rồi tiếp tục vung nắm đấm vào người Lục Mặc, dư chấn từ một quyền của Chiến Thiên đấm vào thân thể Lục Mặc nhanh chóng tạo ra một cái hố lớn trên nền đất.
Lục Mặc cũng chỉ có thể nằm yên hưởng thụ, lúc nãy hắn nhận một đá của Chiến Thiên thì thân thể nhanh chóng bị trọng thương, khiến tốc độ của hắn không đủ nhanh để né tránh.
Chấn động ở đây nhanh chóng bị mọi người trong tiểu viện nghe được.
Bạch Dạ liền xuất hiện, nhìn thấy Lục Mặc bị Chiến Thiên đè ra đánh, trong lòng hắn khiếp sợ, nhưng hắn vẫn nhanh chóng hét to.
-Dừng tay.
Nghe được có người hô “Dừng tay” Chiến Thiên dừng lại một cái rồi quay đầu lại nhìn, cặp mắt hắn vẫn tràn đầy sát khí.
Cái nhìn của Chiến Thiên khiến Bạch Dạ rùng mình một cái, hắn không hiểu được vị thiếu niên có chút chất phác hôm qua tại sao hôm nay lại trở nên kinh khủng như vậy.
Bạch Dạ hít vào một hơi rồi nói.
-Chiến Thiên, có chuyện gì từ từ nói, tại sao lại đánh người đâu?
Chiến Thiên nhìn ra đây là Bạch Dạ, ánh mắt hắn có hơi hòa hoãn xuống, hắn chỉ tay vào Lục Mặc rồi nói với một giọng lạnh như băng.
-Hắn dám nhục mạ sư phụ ta.
Bạch Dạ liền chảy ra mồ hôi lạnh, hắn âm thầm may mắn.
-Chỉ mới nhục mạ thì đã thành như vậy, nếu sáng nay ta thật tìm Lâm Thanh Phong tính sổ thì không biết hiện tại ta sẽ như thế nào?
Lúc này Lâm Thanh Phong cũng xuất hiện, nhìn đống bừa bộn trước mặt Lâm Thanh Phong nhíu mày rồi nói.
-Chiến Thiên, tại sao chỗ này lại bừa bộn như vậy?
Chiến Thiên thấy người tới là Lâm Thanh Phong, hắn mới cúi đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi
Bạch Dạ hít một hơi thật sâu rồi nói.
-Có người nhục mạ ngươi, vì thế hắn đánh người.
Nghe Bạch Dạ giải thích, Lâm Thanh Phong nhíu mày có chút tức giận rồi nói.
-Không phải ta đã dạy ngươi rồi sao? Không phải tử chiến, đánh người chỉ cần một tát là đủ, ngươi xem ngươi đã làm thành cái dạng gì?
Chiến Thiên nhanh chóng cúi đầu rồi nói.
-Xin lỗi sư phụ, là do đệ tử sai.
Bạch Dạ có chút hết nói nổi, đây là đang dạy cái gì a? Không bảo hắn đừng nên đánh người thì thôi, đằng này lại bảo hắn chỉ cần một tát? Đây là ý gì?
….Hết Chương 85….
Danh sách chương