Vài ngày sau…

Bọn người Lâm Thanh Phong vẫn sinh hoạt như bình thường.

Lâm Thanh Phong thì cùng Chiến Thiên tiếp tục luyện tập, trong mấy ngày này, khoảng sân trong tiểu viện của bạch Dạ đã bị bọn hắn đánh ra hố lớn hố nhỏ.

Bạch Dạ mấy ngày đầu cũng hết sức tức giận, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ nhắm một con mắt mở một con mắt mà cho qua.

Ngoài lúc tập luyện với Chiến Thiên, Lâm Thanh Phong cũng không bỏ bê việc tu luyện tăng thêm cảnh giới.

Cũng đã gần hai tuần kể tử khi hắn đạt tới Trúc Cơ Viên Mãn, ban đầu ở Luyện Khí Viên Mãn, linh lực của hắn mang theo một màu xám, không thể nhận ra linh căn của hắn hệ gì.

Hiện tại đạt tới Trúc Cơ Viên Mãn, Lâm Thanh Phong cứ nghĩ rằng hắn sẽ có thể xác nhận hệ linh căn khi linh lực chuyển thành thể lỏng.

Nhưng hắn sai rồi, hiện tại linh lực của hắn dù ở thể lỏng nhưng vẫn mang theo một màu xám, khiến hắn rất đau đầu.

Tuy vậy nhưng hắn cũng không quá xoắn xuýt về chuyện này, hắn vẫn còn luyện khí quyết chưa tu luyện xong thì cần gì công pháp khác đâu? Nam Cung Mị Ảnh thì vẫn vậy, nàng hàng ngày vẫn tu luyện Vô Cực Kiếm Pháp, ngoài ra cũng không bỏ bê tu luyện, hiện tại nàng đã đạt tới Trúc Cơ tầng 3.

Với tốc độ tu luyện không dùng dược vật của nàng, không biết bao nhiêu thiên tài của các tông môn phải cúi đầu trầm mặc.

Một ngày này, chuyện gì muốn tới cũng sẽ tới.

Trước cửa Thiên Vận Tông cũng bị đại quân đánh tới.

Bạch Dạ cùng Quan Phi Vân còn có Mị Nguyệt cũng nhanh chóng đứng ra dẫn theo đệ tử phòng thủ Thiên Vận Tông.

Nhìn Mị Nguyệt cũng phải ra trận, Chiến Thiên có chút bồn chồn, hắn nhìn Lâm Thanh Phong với ánh mắt tràn đầy cầu xin.

Lâm Thanh Phong cũng không biết nói gì, chỉ đành phất tay coi như đồng ý cho hắn đi.

Nhưng trước khi Chiến Thiên ra khỏi cửa, Lâm Thanh Phong cũng mở miệng.

-Phải nhớ việc quan trọng là bảo vệ Mị Nguyệt cùng sư nương, nếu thấy có kẻ mạnh xuất hiện thì cứ nhẫn nhịn chờ Bạch Dạ hoặc Lục Mặc bại trận rồi mới được phép ra tay.

Chiến Thiên gãi đầu, hắn không biết tại sao Lâm Thanh Phong lại dặn như vậy, nhưng hắn cũng không phản đối, gật đầu rồi rời đi.

Nam Cung Mị Ảnh có chút nôn nóng, nàng muốn tham dự trận chiến này để tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu nên cũng không quan tâm Lâm Thanh Phong mà đã rời đi trước.

Bên cạnh nàng vẫn còn có Vô Cực Tử vì thế Lâm Thanh Phong cũng không lo lắng nhiều, mặc dù chỉ còn thần hồn nhưng Vô Cực Tử ít nhiều cũng từng là Đại Thừa kì tôn giả, hắn thừa sức bảo vệ nàng khỏi tay Luyện Hư kì cường giả.

Lâm Thanh Phong thì ở lại đây bảo vệ Ninh Thiên Nhai, nàng chỉ là người bình thường vì thế hắn phải ở cạnh nàng để bảo vệ nàng.

Ninh Thiên Nhai vẻ mặt lo lắng nhìn về Lâm Thanh Phong rồi mở miệng.

-Phu quân để tỷ tỷ tham chiến như vậy có ổn không?

Lâm Thanh Phong chỉ nở nụ cười, xoa đầu nàng rồi nói.

-Không sao, bên cạnh nàng ấy còn có Vô Cực Tử bảo vệ, ngoài ra Chiến Thiên cũng sẽ để ý tới nàng ấy vì thế sẽ không có chuyện, chúng ta nên chuẩn bị cho họ một bữa ăn mừng chiến thắng là được.

Lúc này Ninh Thiên Nhai mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi gật đầu ngồi cùng với Lâm Thanh Phong bắt tay vào nấu nướng.

Một bên khác, hai bên đại quân cũng đã bắt đầu giao chiến với nhau.

Đi đầu là các tu sĩ Luyện Khí – Trúc Cơ kì, bọn hắn có thể coi là tầng lớp pháo hôi đi trước bào mòn sức địch.



Nam Cung Mị Ảnh cùng hai người Mị Nguyệt và Chiến Thiên cũng theo những người này mà tiến lên phía trước.

Ba người Nam Cung Mị Ảnh như sói lạc bầy dê, nơi ba người đi qua những tu sĩ cản đường nhanh chóng bị thương mất đi sức chiến đấu.

Ba người không muốn giết người nên chỉ khiến bọn họ bị thương không thể tiếp tục chiến đấu, còn về sau bọn họ có bị người khác giết hay không, thì đó là do mệnh của bọn họ.

Ba người nhanh chóng được lãnh đạo cả hai phía chú ý.

Bạch Dạ nhíu mày một cái rồi ra lệnh.

-Mau bảo bọn hắn lùi lại, Chiến Thiên mặc dù mạnh nhưng nếu dẫn tới Luyện Hư kì tu sĩ thì chúng ta sẽ không kịp cứu lấy Mị Nguyệt cùng sư nương của hắn.

Người phía dưới nhanh chóng nhận lệnh rồi đi báo cho Chiến Thiên theo lệnh Bạch Dạ.

Bạch Dạ nhìn ra thì bên phía đối địch làm sao không nhìn ra.

Một vị tu sĩ thân mang một bộ y phục đen, cùng áo choàng đen che phủ đầu khiến mọi người không nhìn rõ mặt, hắn đang phiêu phù trên không trung nhìn hết chiến trường.

Hắn nhanh chóng để ý tới ba người Nam Cung Mị Ảnh, hắn đánh giá một chút, hai người nữ là Trúc Cơ kì, còn tên nam nhân lại chỉ là phàm nhân, nhưng bọn hắn lại một đường như sói nhập đàn cừu vì thế mới gây nên sự chú ý của hắn.

Bên cạnh hắn còn có sáu vị tu sĩ Hóa Thần kì cũng đang đứng gần, bảy người bọn hắn cùng tập trung nhìn về ba người Nam Cung Mị Ảnh, Mị Nguyệt cùng Chiến Thiên.

Nhìn một lúc lâu vị tu sĩ mang y phục đen mở miệng.

-Hai người số 3 và số 4, mau đi đối phó ba người bọn hắn.

Hắn vừa dứt lời thì có hai người nhanh chóng cúi đầu rồi đồng thời mở miệng.

-Tuân lệnh Khúc hộ pháp.

Số 3 và số 4 nói rồi cũng không nán lại chờ đợi, nhanh chóng bay về phía bọn người Nam Cung Mị Ảnh.

Khúc hộ pháp thật sự cũng không muốn phái ra số 3 và số 4 đi giải quyết, nhưng phía trên đã ra lệnh cho hắn phải giải quyết nhanh và không được khinh suất.

Thế nên hắn mới phái ra hai tên Hóa Thần kì cường giả đi giải quyết những con sâu kiến trước mắt.

Vô Cực Tử một bên nằm trong Dưỡng Hồn Châu cũng nhanh chóng cảm giác được có hai người mang theo sát ý đang nhanh chóng tiến tới, hắn cũng không xuất hiện mà chỉ lên tiếng.

-Chiến Thiên tiểu tử, có hai kẻ đang tiến đến, ngươi hãy xử lý bọn hắn.

Mị Nguyệt đứng gần bỗng dưng nghe tiếng nói nên giật mình, nhưng Nam Cung Mị Ảnh đã đặt tay trên vai nàng ra hiệu cho nàng bình tĩnh.

Chiến Thiên nghe lời Vô Cực Tử nói thì giật mình một cái, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, hắn nhanh chóng phát hiện hai người đang bay tới đây, hai mắt hắn toát ra nồng đậm chiến ý rồi bay đi.

Mị Nguyệt có chút lo lắng nhìn về Chiến Thiên, lúc này Nam Cung Mị Ảnh cũng lên tiếng.

-Đừng lo lắng, hắn sẽ không có chuyện gì, ngươi hãy mau để ý xung quanh, nơi này cũng không phải là nơi để phân tâm.

Mị Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tiếp tục chiến đấu.

Chiến Thiên sau khi rời khỏi Nam Cung Mị Ảnh cùng Mị Nguyệt, hắn nhanh chóng bay đến trước mặt số 3 và số 4.

Cả hai người sau khi thấy Chiến Thiên có thể bay tới trước mặt, thì bọn hắn vẻ mặt có chút giật mình, nhưng chỉ thấy Chiến Thiên là một tên phàm nhân nên bọn hắn cũng không lo lắng.

Số 3 cùng số 4 hai mặt nhìn nhau, sau đó số 3 lên tiếng.

-Ngươi đi trước giải quyết hai nữ nhân kia, còn ta sẽ giải quyết tên trước mặt.

Số 4 ngay lập tức gật đầu đồng ý, hắn cũng muốn nhanh chóng giải quyết cho xong rồi quay trở về nên cũng không phản đối.

Số 4 quay đầu muốn bỏ đi, nhưng Chiến Thiên đã xuất hiện trước mặt hắn, rồi lên tiếng.

-Xin lỗi, nếu ngươi muốn đi, trước tiên phải bước qua ải của ta.

Số 3 và Số 4 đồng thời giật mình, rồi nhìn về phương hướng lúc nãy mà Chiến Thiên đã đứng, nhưng bọn hắn không thấy gì cả.

Điều này cũng có nghĩa là tốc độ của Chiến Thiên quá nhanh, nhanh tới mức bọn hắn không thể theo kịp.

Số 3 và Số 4 đều là những kẻ từng trải qua nhiều cuộc chiến khác nhau, vì thế bọn hắn sắc mặt ngưng trọng nhìn về Chiến Thiên.

Số 3 lên tiếng.

-Tên này thật sự quái lạ, chỉ là phàm nhân nhưng tốc độ rất nhanh, có vẻ như ta và ngươi phải hợp tác.

Số 4 nghe xong cũng gật đầu không phản bác.

Kinh nghiệm của bọn hắn cho thấy được tên phàm nhân trước mắt này thật sự không đơn giản.

Chiến Thiên nhìn hai người trước mắt đã muốn hợp tác lại đối phó mình, hắn cũng không lo lắng mà chỉ gật đầu rồi cười nói.

-Các ngươi đã làm ra lựa chọn chính xác, trước tiên tự giới thiệu ta tên Chiến Thiên, còn các ngươi đâu?

Số 4 vẻ mặt lạnh lùng nhìn Chiến Thiên rồi nói.

-Chỉ là một tên phàm nhân sâu kiến, cũng muốn biết được danh tính bọn ta?

Nghe xong lời này Chiến Thiên thở dài một cái rồi lắc đầu, hắn nắm chặt hai tay lại, khí bắt đầu bao trùm toàn thân.

Hai người số 3 và số 4 nhanh chóng lấy ra vũ khí một thanh đao và một thanh kiếm, bọn hắn không biết thứ bao trùm toàn thân Chiến Thiên là gì, nhưng Chiến Thiên lại mang cho bọn hắn cảm giác nguy hiểm.

Nhìn hai người đã chuẩn bị sẵn sàng, Chiến Thiên gật đầu mở miệng.

-Nếu đã như vậy, các ngươi phải cẩn thận rồi.

Chiến Thiên vừa dứt lời thì hắn cũng nhanh chóng biến mất trước mắt hai người số 3 và số 4.

Số 3 bỗng dưng cảm giác sau lưng có nguy hiểm, hắn nhanh chóng cầm đao chém ra phía sau.

Nhưng hắn chỉ chém vào khoảng không, khiến hắn trợn mắt kinh ngạc, hắn luôn tin tưởng vào trực giác mà hắn đã rèn luyện sau bao nhiêu năm chiến đấu.

Vì thế hiện tại hắn chỉ chém vào khoảng không là do tốc độ của Chiến Thiên quá nhanh.

Ngay lúc này, số 4 cũng cảm giác được bên phải hắn mang tới cảm giác nguy hiểm, hắn nhanh chóng xoay người đưa kiếm lên đỡ.

Nhưng một giọng nói từ phía sau lưng hắn lại vang lên, khiến hắn chảy mồ hôi lạnh.

-Hai người các ngươi…quá chậm.

…..Hết Chương 89….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện