Nắng buổi trưa giữa hè vẫn chiếu rực rỡ, làn gió nhẹ nhàng xuyên qua kẽ lá, hắt những ánh sáng thành bóng râm nhỏ xíu đung đưa, lấp lánh lốm đốm.

Hương thơm của loài hoa dại không tên bay lơ lửng trong không trung, hòa quyện với làn gió.

Những con hẻm sâu, những cây cao, từng khóm hoa dại, mùi thịt nướng ở phố ăn vặt, ánh nắng trong trẻo phản chiếu trên tòa nhà kính…

Vô số yếu tố trái ngược nhau đan xen với nhau tạo thành khung cảnh mùa hạ của Tri Hạ Lí.

Tri Hạ Lí, khu vực trung tâm của thủ đô.

Có thể nói, nơi đây chiếm giữ một vùng đất bảo địa phong thủy “thiên thời địa lợi nhân hòa”, điều đó không chỉ thể hiện ở việc giao thông thuận tiện, mở rộng về mọi hướng, thông suốt không có trở ngại mà còn thể hiện ở vô số tòa nhà cao tầng và nguồn nhân tài dồi dào.

Tri Hạ Lí tập hợp các nguồn tài nguyên giáo dục và thông tin công nghệ cao tốt nhất trong nước, nằm cạnh đường Học Viện, được mệnh danh là “Thung lũng điện tử nhỏ của Trung Quốc”.

Mà ở nơi sâu nhất trong ngõ Tri Hạ Lí, tọa lạc là ngôi trường THPT Chuyên đã được vô số học sinh coi là truyền thuyết huyền thoại trong nhiều năm qua.

……..

Trên đường từ hiệu sách của trường Chuyên ra ngoài, Nam Tường bước đi nhanh nhẹn, cứ hai bước lại nhảy một cái, miệng ngâm nga một giai điệu khiến Giang Hoài Tự không nhịn được cong mày.

“Vui vậy cơ à?” Cậu hỏi.

“Đương nhiên là vui.” Nam Tường quay đầu lại nhìn cậu, hai tay chắp sau lưng lùi về phía sau vài bước, nheo mắt nói, “Trạng nguyên dạy học cho tôi cơ mà, không vui mới là lạ.”

“Trạng nguyên thì phóng đại quá.”

“Phóng đại sao? Không phải là cậu chưa bao giờ thất bại sao.”

Giang Hoài Tự cúi đầu cười nói: “Ai nói tôi chưa từng thất bại.”

Đã từng phạm sai lầm đến mức suýt không thể đỗ cấp ba.

“Cái gì?” Nam Tường nghe không rõ, khóe miệng vẫn cong lên, “Tóm lại tôi vẫn rất vui.” Vừa nói cô vừa dùng chân đá một hòn đá, trọng tâm đột nhiên mất cân bằng lùi về phía sau hai bước.

“Cẩn thận!”

Giang Hoài Tự lớn tiếng kêu lên, thấy Nam Tường đang bước lùi gần như ngã xuống lề đường, cậu tiến một bước lớn về phía trước tóm lấy cô kéo cô vào lòng.

“Ồ ồ, cảm ơn.” Nam Tường ôm lấy cánh tay Giang Hoài Tự thở hổn hển, vẫn còn đang kinh hãi.

Hơi ấm của cánh tay cậu hòa lẫn mùi quả vả nhè nhẹ quen thuộc lại bao bọc cô từ mọi phía, khiến Nam Tường lập tức nhớ lại cảnh tượng mơ hồ ngay dưới bàn làm việc trong văn phòng Toán, hai má cô vô thức hiện lên hai vệt đỏ.

“Coi chừng sướng quá hóa khổ.”

Giang Hoài Tự ho khan một tiếng, buông cô ra, nghiêng đầu nhìn bên cạnh: “Cậu vẫn luôn trăm biến vạn hóa vậy sao, khi thì cáu kỉnh khi thì vui vẻ.”

Nam Tường suy nghĩ mấy giây, nghiêm túc trả lời: “Không hẳn. Người xung quanh đều nói rất khó nhìn ra tâm tình của tôi.”

“Có lẽ cậu là người đặc biệt.” Cô nghiêng người về phía trước, ngẩng đầu lên cười.

Bước chân của Giang Hoài Tự khựng lại, cậu nhướng mày, trên mặt hiện đầy sự trêu chọc.

Cậu đang tán tôi đấy à?

Cảm xúc của cậu luôn rất dễ nhận biết, vui buồn đều không giấu giếm, thẳng thắn đến vô sỉ. Nam Tường không để cậu đắc ý, vì thế nói: “Ừ, cậu đặc biết rất biết cách chọc tức tôi.”

Dừng một chút, cô quay người lại bổ sung thêm một câu.

“Cũng rất giỏi dỗ tôi vui.”

Lông mày chợt lóe lên ý cười, nói xong cô bỏ chạy.

Giang Hoài Tự dừng lại.

Chết tiệt, cậu đang bị tán tỉnh chắc luôn.

“Nhân tiện, trả cậu bức ảnh này.”

Nam Tường giờ mới nhớ ra chuyện này, cô lấy ra bức ảnh chụp cơ bụng, không dám nhìn nhiều lập tức đưa cho Giang Hoài Tự giống như ném một củ khoai nóng hổi, “Tôi cầm cũng không thích hợp.”

Giang Hoài Tự nhận lấy, liếc nhìn một cái: “OK, vậy bức ảnh này tôi tịch thu.”

Sau đó cậu nhìn về phía Nam Tường, chậm rãi bổ sung: “Nếu cậu muốn nhìn thì có thể chủ động xin tôi, không chừng tôi tâm tình tốt sẽ đồng ý.”

Giọng điệu vẫn lông bông như thường lệ, trên mặt mang theo vẻ trêu đùa.

Nam Tường quay đầu lại, có chút kinh ngạc: “Cho xem thật hả? Bản trực tiếp?”

Nhịp chân Giang Hoài Tự khựng lại, “Cậu muốn xem?”

Ban đầu chỉ là nói đùa thôi, không ngờ cô nhân dịp này tiếp lời, hứng thú với cậu như vậy sao?

“Cậu đợi chút, để tôi hỏi Bối Bối xem cậu ấy muốn xem hay không nha.” Nam Tường nói rồi lấy điện thoại ra.

Giang Hoài Tự: ……

“Cậu đến rạp xiếc xem khỉ đấy à mà còn phải rủ người thân bạn bè xem cùng.”

“Ờ.” Nam Tường hậm hực đáp lại, tắt điện thoại.

……

Đêm đó, Nam Tường dựa theo yêu cầu của Giang Hoài Tự hoàn thành một bộ đề mô phỏng, sau đó gửi kết quả sang cho cậu.

Đại thiếu gia xinh đẹp ngốc nghếch: 「 Ừ, câu khó hầu như không được điểm, nhưng nền tảng cơ bản thì cũng được. Một số điểm kiến thức chưa nắm chắc, nhưng không gian cải thiện vẫn rất lớn. 」

Tại trường Bồi Dưỡng cô quanh năm luôn vượt bậc giữ hạng nhất, chưa bao giờ bị người khác đánh giá như thế này, Nam Tường cảm thấy khá mới mẻ.

Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Cậu thật thẳng thắn. 」

Sau khi gửi tin nhắn, Nam Tường càng nhìn tên biệt danh của cậu càng thấy kỳ quái nên tiện tay đổi lại.

Vài giây trôi qua.

Ai đó có biệt danh mới trả lời.

Đại thiếu gia cô đơn và thông minh: 「 Có cần uyển chuyển hơn chút không? 」

Nam Tường mỉm cười.

Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Không cần, tôi thích thẳng thắn. 」

……..

“Đệt, cậu cứ ôm cái điện thoại cười ngu gì đấy.” Bành Nguyện đang chơi game, liếc thấy Giang Hoài Tự đang nằm trên giường, trên mặt treo nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng.

Cậu ta ném một chiếc gối qua đánh thẳng vào đầu Giang Hoài Tự: “Rợn người lắm đấy, cậu sao vậy?”

Giang Hoài Tự ôm gối ném về sau, mắt không thèm nhấc: “Im mồm.”

“Nghiêm túc vậy, xem phim hả?” Bành Nguyện cười gian tà.

Giang Hoài Tự cuối cùng cũng đại phát từ bi nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt thương hại như nhìn kẻ ngốc: “Đầu óc chứa thứ sạch sẽ tý, tớ cảm ơn cậu.”

…….

Điện thoại lần nữa rung lên.

Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Người đâu rồi? 」

Đại thiếu gia cô đơn và rực rỡ: 「 Đang suy nghĩ nên dạy cậu như thế nào. 」

Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Khó lắm à? 」

Đại thiếu gia cô đơn và rực rỡ: 「 Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm. 」

Qua một lúc.

Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Không sao, tôi cũng là lần đầu, tôi tin cậu.」

Đại thiếu gia cô đơn và rực rỡ: 「 Vậy ngày mai tới nhà tôi? 」

Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Được.」

………

“Đệch.”

“Má nó cậu nói chuyện sexting với ai đấy?”

Bành Nguyện giật lấy điện thoại di động của Giang Hoài Tự, giọng nói cực lớn, nhìn chằm chằm vào màn hình, hai mắt gần như bật ra khỏi đầu: “Đệch, má nó bông hồng nhỏ đầy gai là ai? Cậu rốt cuộc giấu làm chuyện gì sau lưng tớ hả?”

Âm thanh chói tai khiến lỗ tai cậu đau nhức, Giang Hoài Tự ôm lấy một cái gối, không kiên nhẫn ném vào người Bành Nguyện: “Bé mồm thôi.”

Nhân lúc cậu ta chưa phản ứng lại, cậu giật lại điện thoại, ấn nút khóa màn hình rồi bỏ vào túi, ngồi lại xuống giường, không thèm đáp lại.

Đợi Bành Nguyện trải qua một loạt cảm xúc bàng hoàng, dè bỉu, tiếc hận và bất lực xong, cuối cùng cậu ta tủi thân nằm bên giường, bĩu môi nhìn Giang Hoài Tự, đôi mắt tròn xoe gần như lấp lánh nước.

“Tớ thất vọng cậu lắm đấy Tự Tự ạ. Thì ra cậu là loại người như vậy, sao mà bây giờ tớ mới phát hiện.”

“Phát hiện em gái cậu.” Giang Hoài Tự nhắm mắt nằm trên giường, thần sắc kiêu ngạo lạnh lùng xa cách.

Bành Nguyện đến gần, buồn bã nhìn cậu: “Uổng công khuôn mặt cậu lớn lên sạch sẽ như vậy, ai dè tâm hồn lại không khác gì đám đàn ông bẩn thỉu bên ngoài.”

“Cậu nói chuyện có thể đừng buồn nôn như thế được không.” Giang Hoài Tự liếc nhìn cậu ta một cái, không nhịn được nữa.

Ánh mắt Bành Nguyện vẫn rơi vào khuôn mặt của Giang Hoài Tự, từ lâu cậu ta đã biết cậu đẹp trai kinh vi thiên nhân đến mức nào.

Cậu là kiểu ngay cả khi mặc áo phông trắng giản dị cũng không che được nét kinh diễm. Làn da trắng ngần mềm mịn, lông mày sắc sâu, ngũ quan sắc nét, ngay cả đường cong của quai hàm cũng thanh tú như một tác phẩm điêu khắc, mái tóc bồng bềnh khoan khoái.

Vẻ ửng hồng trên mặt bây giờ vẫn chưa rút đi, tự nhiên bớt đi vẻ lạnh lùng tăng thêm vẻ dịu dàng. Đẹp trai đến mức mất đi tính công kích khiến người ta ghen tị mất bình tĩnh.

Một nam sinh nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai sao tự dưng suy nghĩ lại lệch lạc như vậy chứ.

Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Bành Nguyện bất ngờ đưa ngón tay vào tóc cậu vò rối hai lần như muốn trút giận, khiến cậu trở nên rối loạn như một mớ hỗn độn.

“Giang Hoài Tự, cậu vì để hẹn chịch người ta mà cắt luôn cả tóc. Còn bày đặt giả vờ cún con trong sáng đồ.”

Giang Hoài Tự cuối cùng cũng mở mắt, hất tay cậu ta ra, có chút tức giận, gần như cạn lời đến cùng cực: “Hẹn chịch mẹ cậu, tròng mắt nào của cậu thấy tớ hẹn chịch?”

“Cậu mời hẳn người ta đến nhà rồi còn gì, cái gì mà lần đầu tiên không có kinh nghiệm, cậu buồn nôn lắm.”

Bành Nguyện giật lấy điện thoại di động ném tới trước mặt cậu, móng tay gõ gõ trên màn hình, thiếu chút buộc tội, “Có chứng cứ xác thực còn đòi diễn với tớ.”

Giang Hoài Tự không nhịn được thở dài, hận không thể lấy sợi chỉ khâu miệng cậu ta lại. Cuối cùng, cậu nhịn lại ý niệm muốn giết người, kiên nhẫn nói cho cậu ta tiền căn hậu quả.

…..

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Bành Nguyện cuối cùng cũng buông xuống trái tim treo lơ lửng của mình.

“Tớ đã bảo cậu không thế đâu mà. Bao nhiêu năm qua biết bao người nhét thư tình, viết bài cảm nghĩ bày tỏ cho cậu cậu có để ý đâu. Chỉ riêng số lần cậu từ chối tớ có dùng hai bàn tay cũng đếm không hết. Thêm mấy người không đủ can đảm đến tìm cậu nhưng chạy đến chỗ tớ khóc lóc kể thích cậu biết bao nhường nào nữa, từ nhỏ đã thích cậu, thích đến nỗi khùng cả ra.”

“Tự Tự, đến cả tớ còn có kinh nghiệm nữa là. Con gái người ta có ý với cậu hay không tớ chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù là lần trước chúng ta ăn lẩu hay những gì cậu nói với tớ hôm nay, tớ đều có thể cảm nhận được nữ thần Nam Tường nhà mình với người khác không giống nhau. Nói cách khác, đại khái người ta không có ý đó với cậu đâu, ít nhất bây giờ không có.”

Bành Nguyện lộ ra vẻ mặt ngượng nghịu hiếm thấy: “Đúng là ban đầu tớ có nói cậu ấy đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cũng chơi trò gán ghép này nọ nhưng mà đó chỉ là tớ nói đùa thôi. Người như cậu vừa trong sáng vừa kiêu ngạo, một khi thật lòng….”

Bành Nguyện thở dài một hơi.

Anh em cậu ta, cậu ta hiểu.

Thời thơ ấu bị tổn thương nên càng muốn theo đuổi sự hoàn hảo.

Cậu là người mà ngay cả vẽ mặt trăng cũng phải trăng tròn chứ không vẽ trăng khuyết. Người khác nói vẽ tròn quá thì sẽ thành mặt trời mất, cậu cứ khăng khăng mặt trăng của mình phải tròn mới được.

Vì chỉ có trăng tròn mới là viên mãn.

Ngoài cửa sổ, đường phố yên tĩnh, gió xào xạc qua kẽ lá. Ánh trăng tràn ngập cả bầu trời đêm, sáng trong và tĩnh lặng như dải lụa bạc hòa quyện với bầu trời đêm.

Giang Hoài Tự nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà, những đốm sáng trước mắt lấp lánh, khuấy động suy nghĩ của cậu.

Yên lặng hồi lâu, Bành Nguyện lắc đầu.

“Lần này mình dính thật đấy à?”

Giang Hoài Tự vẫn im lặng.

Đầu bên kia, Nam Tường vẫn đang chìm đắm trong niềm vui khi thu hoạch được gia sư hoàng kim, lần đầu tiên trong đời cô thấy vui vì được quen biết cậu.

Sống càng lâu, những điều tốt đẹp sẽ càng xảy ra.

Cô ôm chặt gối nằm trên giường, bấm vào vòng bạn bè trên WeChat của Giang Hoài Tự, cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một vài bài share lại của tài khoản công cộng.

Điều đặc biệt duy nhất là tiểu sử của cậu.

—— 「 What’s past is prologue. 」

Nam Cường tìm kiếm thì phát hiện câu này xuất phát từ vở kịch “Giông tố” của Shakespeare.

Được rồi, cái này rất là Giang Hoài Tự.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thèm đòn của cậu, 「 ‘Tự’ trong Giang Hoài Tự, là ‘Tự’ trong ‘Nhất thiết quá vãng, giai vi tự chương’. 」

(*) Dịch: Chuyện đã qua là khởi nguồn cho một bắt đầu mới. Câu tiếng anh trên cũng có cùng nghĩa.

Nghĩ đến đây, khóe miệng cô vô thức cong lên, mặt vùi vào gối.

Vòng bạn bè không có gì thú vị, Nam Tường không cam lòng tiếp tục tìm kiếm tên Giang Hoài Tự trên Website.

「 Hoài Tự, chỉ hạ nhật dã. 」

Bắt nguồn từ  Nghệ lâm phạt sơn – Hoè tự 艺林伐山 – 槐序 」của Dương Thận 杨慎 đời nhà Minh.

Hóa ra tên của cậu có nghĩa là mùa hè.

Ngoài những điều này, Nam Tường còn thấy vô số thông tin về cậu trên Internet. Xếp hạng nhất trong danh sách tuyển thẳng của trường cấp ba Chuyên, người đoạt huy chương vàng trong các cuộc thi quy mô lớn nhỏ khác nhau, thêm vào đó còn có cả hằng hà sa số lầu bình luận tỏ tình mà Tieba tạo dựng cho cậu.

Cả đường đầy hoa tươi và tiếng cổ vũ, một bản lý lịch lấp lánh chói lóa ánh vàng.

Lần đầu tiên Nam Tường nhận thấy, hóa ra cậu từ đầu đến cuối luôn tồn tại trong trí tưởng tượng của cô.

Trong tưởng tượng của cô, đứa con riêng của người cha đã bỏ rơi cô nên có hình tượng như thế nào. Có thể là phú nhị đại sống đùa cợt thiếu nghiêm túc vì bất mãn với đời, có thể là cậu ấm con ông cháu cha ăn chơi đàng điếm, hoặc có thể là một thiếu gia không tài không đức không biết trời cao đất dày, khinh tình cảm chỉ yêu tiền bạc.

Không bao giờ là người thật mà chỉ là biểu tượng hư ảo.

Trò đùa nói nhiều rồi, đến nỗi chính cô cũng gần như tin vào điều đó.

Thực ra, họ thực sự không quá thân thiết.

Thực ra, cô chưa bao giờ chân chính quen biết cậu cả.

Thực ra, cậu so với tưởng tượng của cô, còn xa vời hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện