“Cho nên ngoài bởi vì học tập thi cử, tôi thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.”

Không phải là cậu chưa từng thấy con gái khóc, khóc vì thành tích không lý tưởng, khóc vì phải xa bạn bè, hay vì tỏ tình bị từ chối mà trực tiếp khóc trước mặt cậu.

So với đám đàn ông con trai suốt ngày hi hi ha ha mặt dày sống buông lỏng, con gái có lẽ sinh ra là những sinh vật đa cảm và dễ xúc động hơn, gặp nhiều nên thấy lạ mà chẳng lạ.

Nhưng cô khóc trước mặt cậu, dù sao cậu cũng không thoải mái.

Giang Hoài Tự bất đắc dĩ thở dài, không thể nói không liên quan tới cậu, không dỗ cũng không thích hợp.

“Tôi cho cậu xem điều thú vị nhé.”

Cậu vừa nói vừa quay người, lục lọi trong góc phòng một lúc, tìm được một đống giấy vẽ, cầm trên tay do dự hồi lâu, cuối cùng thở dài, đặt chiếc lọ vỡ đến trước mặt Nam Tường.

Nam Tường cúi đầu nhìn, không khỏi bật cười: “Chuyện gì vậy? Monet nhân gian?”

Giấy vẽ của cậu trải khắp sàn nhà, vẽ đầy những cảnh hoàng hôn đầy màu sắc, có thể thấy chúng đã mang dấu vết năm tháng, góc mép bốn cạnh đã bị dúm dó.

Màu sắc chính được sử dụng là những màu cam, vàng và đỏ rạng rỡ, nét vẽ uốn lượn vụng về, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của trẻ nhỏ.

“Nhiều như vậy.” Nam Tường nghiên cứu hồi lâu, nụ cười trong mắt càng tươi sáng hơn, “Cho nên người ta vẽ hoa súng, cậu vẽ hoàng hôn, ngày nào giàu có xin đừng quên tôi?”

Nói xong, cô còn đùa nói thêm: “Có điều thường đều là phải sau khi qua đời mới phát đạt.”

Giang Hoài Tự cũng cười: “Có thể mong tôi cái gì tốt hơn không?”

Cậu vừa nói vừa lấy ra một bức tranh sơn dầu vẽ cảnh hoàng hôn khác, là bức tranh mà Nam Tường nhìn thấy lần trước khi vô tình đi vào phòng cậu.

Bầu trời phảng phất như đã bị cơn mưa chiều cuốn trôi, phản chiếu ánh hoàng hôn nồng liệt như phấn hồng, dưới những đám mây ráng đỏ là hai ba học sinh nghênh đón gió hè, đồng phục trắng tinh.

Ở phía cuối của Tri Hạ Lí, cổng trường THPT Chuyên tỏa sáng rực rỡ, bên cạnh là quốc kỳ đỏ rực tung bay theo gió.

Hoàng hôn gió nổi mây hiện, xán lạn dị thường, nhân gian tràn ngập hơi thở sức sống của thiếu niên.

“Tôi nói cho cậu.” Giang Hoài Tự chỉ vào bức tranh của mình, tâm tình rõ ràng sôi nổi hơn mấy phần, “Đây đều là tranh đoạn thời gian trước tôi vẽ. Cậu đừng vội xem thường, bức tranh này còn được đạt giải nhất toàn quốc đó.”

Đây là lần đầu tiên Nam Tường nhìn thấy bộ dạng này của cậu.

Dưới ánh đèn, Giang Hoài Tự đứng cạnh bức tranh sơn dầu, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào tóc mái phía trên trán cậu.

Cậu hơi nghiêng đầu, con ngươi đen nhánh trong suốt, giống như vực sâu không đáy trong đêm tối, nhưng không thể che giấu được lòng tự hào cháy bỏng và tinh thần phấn chấn của thiếu niên.

Ngang ngạnh bất kham, không chịu gò bó trói buộc, thuần chất phi thường.

Người lạnh lùng như cậu, hàng ngày luôn tỏ ra bộ mặt không màng thế sự thì ra cũng sẽ thao thao bất tuyệt, thần thái phi dương, tinh thần phấn khởi.

Khi nói đến cái mình thích, đến cả đồng tử cũng phóng đại.

Nam Tường rõ ràng nhìn đến nỗi sửng sốt, dẫn đến việc cậu nói một chữ cô đều không nghe rõ, cho đến khi Giang Hoài Tự khua khua tay trước mặt cô.

“Nghe thấy không, chớ bảo trời đã tối muộn, bởi mây màu hãy còn đây (1).”

“Hả?” Nam Tường sửng sốt.

“Nói mỹ miều quá đúng không.”

Nhận thấy cảm xúc của hai người không cùng một cao độ, Giang Hoài Tự bất đắc dĩ hắng giọng, đổi sang từ ngữ dễ hiểu hơn, “Ý tôi là, hồi mẫu giáo tôi vẽ rất tệ, mà bây giờ cũng có thể vẽ được như thế này. Cậu đã học nhiều năm vậy rồi, cứ theo tôi học thêm một năm nữa, thi đại học chắc chắn không vấn đề gì.”

Nam Tường lúc này mới hồi thần: “Haha cảm ơn cậu, khen tôi trình độ mẫu giáo.”

Thấy cô cuối cùng cũng có phản ứng, Giang Hoài Tự cúi đầu cười, nói theo cô: “Vậy nhất định là lớp giỏi.”

“Có điều tôi có một thắc mắc nhỏ.” Nam Tường tiếp tục, “Tôi phát hiện trong các bức tranh của cậu đều có hai mặt trời, một mặt trời vừa to vừa sáng, cái còn lại thì nhỏ hơn treo bên cạnh trên bầu trời. Vì sao vậy?”

“Cậu đã bao giờ nghe đến nhật nguyệt đồng huy (2) chưa? ‘Trời chưa lặn, trăng đã lên’.”

Giang Hoài Tự đưa tay ra, đốt ngón tay mảnh mai gõ nhẹ vào “mặt trời nhỏ” treo ở đường chân trời trên bức tranh, giải thích: “Đây là mặt trăng, không phải mặt trời.”

“À, thì ra là mặt trăng…. nhưng tại sao cậu không vẽ thành hình trăng lưỡi liềm?” Nam Tường khó hiểu, “Như vậy không phải dễ nhận biết hơn sao?”

Giang Hoài Tự nói như lẽ đương nhiên: “Mặt trăng của tôi đều là hình tròn.”

Nam Tường càng thêm mê man, nghĩ thầm nghệ thuật gia các cậu đương nhiên có sự lý giải của riêng mình, cũng không cố tình làm khó dễ mà chỉ tò mò: “Cậu làm cách nào chứng minh đây là mặt trăng?”

“Không cần phải chứng minh.”

Đã có quá nhiều người hỏi cậu câu hỏi này, bất kể là giáo viên hay ban giám khảo cuộc thi vẽ tranh, dường như họ đều không chấp nhận được điều gì đi ngược lại lẽ thường của thế gian.

Nhưng trong lòng cậu, trên đời không có gì có thể gọi là lẽ thường thực sự.

Giang Hoài Tự nhìn bức vẽ của mình, trầm mặc hồi lâu, tựa hồ đang suy nghĩ. Khi cậu lần nữa mở miệng, ngữ điệu đã nhẹ nhàng hơn, ý cười đong đầy.

“Bởi vì hoàng hôn có vạn sắc, trăng của tôi cũng tự do.”

………

Nghe vậy, Nam Tường chợt nhớ tới một câu mà cô rất thích——

“Hoa không chỉ nở vì tiệm hoa, con người tự có vầng trăng của riêng mình.”

Mặt trăng là một biểu tượng phổ quát, nhưng mỗi sự tồn tại đều có cách giải thích riêng của chúng.

Trong thế giới bao la này, có hoàng hôn mực đặc màu đậm tô lên nơi giao điểm của bầu trời, rực rỡ cháy bỏng, cũng có những bông hoa dại bất kể hình dạng, cả đời mặc ý nở rộ nơi hoang dã.

Thế giới này rất dồi dào và đa dạng, mọi người cũng vậy.

Được thôi, giống như những lời cậu có thể nói ra.

Một nghệ thuật gia không bị gò bó quản thúc, tự do tự tại.

Qua một lúc lâu Nam Tường mới mở miệng: “Trước đây tôi còn định hỏi cậu lợi hại như vậy sao lại từ bỏ thi đấu, giờ có khi tôi đã hiểu.”

“Cậu nghe thấy?” Giang Hoài Tự quay đầu lại, cảm thấy xấu hổ.

“Ừ, hôm qua thầy Toán có nói.” Nam Tường gật đầu, “Có điều thầy ấy tức giận tôi thấy cũng có lý, nếu cậu thi đấu thuận lợi thì có thể trực tiếp tuyển thẳng vào Top 2.”

“Đúng, nhưng tôi không hứng thú với các chuyên ngành Toán và Vật lý kia.”

“Cho nên cậu mới muốn thi đại học để chọn chuyên ngành? Vậy cậu muốn học trường nào? Nghệ thuật?”

Giang Hoài Tự: “Ừ, hiện tại tôi đang xem xét Học viện Mỹ thuật của Đại học Thiên Tân.”

“Ồ, thi nghệ thuật.” Nam Tường không hiểu lắm, “Yêu cầu văn hóa của thi nghệ thuật cũng không thấp nhỉ?”

“Ừ.” Giang Hoài Tự thừa nhận: “Nhưng so với thi đại học thông thường, yêu cầu về điểm văn hóa vẫn thấp hơn chút.”

“Ồ, không khác tưởng tượng của tôi là bao.”

Giang Hoài Tự nhướng mày, trong mắt ẩn chứa chút dò hỏi: “ Tôi tưởng cậu sẽ nói tôi lãng phí điểm, hoặc nghi ngờ trình độ nghệ thuật của tôi hay khuyên tôi con đường này không có tương lai chứ.”

“Hả?”

“Ai cũng bảo vậy.”

“Sao vậy được, có ước mơ ngầu biết bao.” Nam Tường cười nói, “Có phải cậu nghĩ tôi định nói vậy?”

Giang Hoài Tự nhướng chân mày, ra hiệu cho cô tiếp tục.

Nam Tường nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại quay đầu nhìn vào mắt cậu: “Ừ, lời này hình như tôi không nói ra được, nhưng cậu cũng đâu cần tôi khích lệ.”

“Cho dù tuân theo các khuôn phép cũ sống bình phàm cả đời, hay là mạo hiểm đầu rơi máu chảy không đạt được gì để đi theo con đường tràn đầy nhiệt huyết, đong đầy khả năng vô hạn mà cậu đã chọn, cậu đã quyết định từ lâu rồi.”

“Chỉ là hầu hết mọi người đều không có đủ can đảm như cậu mà thôi.”

“Cuộc sống cậu muốn là một đời nóng bỏng.”

“Chúng tôi thì khác, đến cả tâm sức để lựa chọn một cuộc sống nóng bỏng như vậy cũng không có, từ nhỏ đã phải nỗ lực liều sống liều chết chỉ vì thi đại học. Không phải là cố đến độ vượt trội hơn hẳn mọi người, nhưng cũng tuyệt đối không dám phạm một sai lầm nào chứ đừng nói đến việc thất bại làm lại từ đầu.”

Nam Tường dừng một chút, “Tôi biết tuổi mười tám không phải là điểm cuối của cuộc đời.”

“Nhưng tôi chưa có thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về những gì mình muốn làm sau khi thi xong, tôi muốn trở thành người như thế nào, muốn sống cuộc sống ra sao, hoặc đối với cuộc sống có nhiệt huyết và kỳ vọng như thế nào.”

“Chỉ riêng chuyện đi theo quy tắc thôi cũng gần như kiệt sức. Cuộc sống nóng bỏng mà cậu muốn đối với tôi mà nói quá xa xỉ.”

Giang Hoài Tự trầm mặc hồi lâu, cười nói: “Cho nên cậu muốn phê bình hệ thống thi tuyển đại học?”

Nam Tường lắc đầu: “Không hẳn là vậy, chỉ có thể nói là tôi rất hâm mộ cậu.”

“Hâm mộ năng lực của cậu, cũng hâm mộ lòng quyết đoán kiên quyết của cậu.”

Lúc rời khỏi nhà họ Giang mặt trời đã lặn.

Mặt trời lặn về hướng tây, ánh hoàng hôn khúc xạ phản chiếu từng tầng ánh sáng nơi chân trời, khuấy động hơi nóng bốc khói, rơi vào bóng tối, phản chiếu những màu sắc mơ hồ.

Trong gió chiều, mây trắng không ngừng trôi, tựa như những tâm sự chưa quyết định của thiếu niên.

Mở cửa đi vào, Nam Tường đụng phải mẹ cô đang thay giày ra ngoài.

Quý bà Lâm Quy Ý rõ ràng đang có tâm trạng không tốt, khó chịu trợn mắt nhìn dự báo thời tiết, đêm nay trời mưa, liếc nhìn Nam Tường: “Sao mà giờ mới về, đi đâu điên khùng đấy?”

Nam Tường: “Tới thư viện học bài.”

“Không phải đã bảo con ở trông em con làm bài tập hè sao?”

“Nó bảo với con nó làm xong rồi.”

“Mẹ vừa lật xem quyển bài tập của nó rồi, Ngữ Văn viết được hai bài toàn là làm cho có, đợi nó về con nhớ hướng dẫn nó làm.”

“Mẹ còn xem bài tập của nó, sao mẹ không cho nó chút riêng tư?”

“Mẹ là mẹ nó, xem bài tập nó thì làm sao.”

“Đúng rồi, điện thoại con không phải hỏng rồi à, mẹ tìm thấy cái mà em con bỏ đi rồi, con dùng tạm đi.” Lâm Quy Ý dặn dò xong liền ra ngoài.

Nam Tường không nói nên lời: “Mẹ không thay cái mới cho con được sao, cứ bắt con dùng đồ thừa của nó.”

Giọng điệu Lâm Quy Ý cao lên: “Con cho là tiền nhà mình đều từ trên trời rơi xuống hay gió thổi đến à, hiểu cho bố mẹ tý đi.”

Nam Tường còn muốn kiên trì, nhưng vừa mở miệng đã bị đối phương chặn lại: “Điện thoại bây giờ đều có giá mấy ngàn tệ, không cần thiết. Lớp 12 rồi, kiềm chế lại.”

Được, tiền cho em trai thì không phải gió thổi đến, tiền cho cô thì là phung phí đúng không.

“Mẹ đi đón em con tan lớp ngoại khóa. Con ở nhà nấu cơm đi.”  Sắc mặt Lâm Quy Ý lạnh lùng.

“Vâng.”

Nam Tường không còn kiên trì nữa, chuyển chủ đề, ngập ngừng nói: “Đúng rồi mẹ, chuyện du học mà hôm qua con nói ấy, ngày mai giáo viên bảo con trả lời…”

Lời còn chưa dứt, như nhớ tới điều gì, vẻ mặt Lâm Quy Ý đột nhiên thay đổi, như bị đâm vào phổi, ngữ điệu lại nâng cao the thé: “Nam Tường, đã bảo với con rồi cơ mà! Nhà ta không có cái điều kiện đấy.”

“Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình. Đừng có mơ tưởng cao tận mây xanh.”

“Con không có cái số đấy.”

Để những lời này, mẹ Lâm đóng sầm cửa lại.

Vào đêm.

Bầu trời đột nhiên trở nên u ám, mưa ập đến bất chợt.

Ngoài cửa sổ tiếng sấm ầm ầm, cửa sổ bị bao phủ bởi một lớp sương nước do hơi nóng còn sót lại của mùa hè. Những hạt mưa đập vào cỏ lá trên cây tạo nên âm thanh xào xạc.

Nam Tường tắt đèn, nằm ngửa trên giường, bên tai vẫn văng vẳng lời nói đó——

“Con không có cái số đấy.”

Cô im lặng hồi lâu, sờ lấy chiếc điện thoại đơ của mình ra, màn hình đột nhiên sáng lên khiến đuôi mắt cô nhức nhối.

Bấm vào khung hộp thoại với Giang Hoài Tự, Nam Tường gửi đi một tin nhắn.

Cả đêm cậu đều không trả lời.

……..

Tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ.

Mùa hè dường như sắp kết thúc.


Chú thích:

(1) 莫道桑榆晚,为霞尚满天T – Mạc đạo tang du vãn, vi hà thượng mãn thiên: Đây là câu thơ thuộc tác phẩm Thù nhạc thiên vịnh lão kiến kỳ của Lưu Vũ Tích, đại khái nói rằng là ai mà không sợ hãi và tiếc nuối khi tuổi đã về già, thân gầy lưng cong tóc bạc và đủ bệnh tật, nhưng nghĩ lại thì già rồi cũng có mặt tốt, bởi vì hiểu biết nhiều thứ và có nhiều kinh nghiệm sống, vượt qua được nỗi lo này thì sẽ cảm thấy vui vẻ, không còn phiên muộn nữa, cả bài thể hiện sự lạc quan không tiêu cực trước tuổi già và chuyện sống chết.

日月同辉 : Nhật nguyệt đồng huy là hiện tượng mặt trăng và mặt trời cùng tỏa sáng (từng xảy ra vào Bắc Kinh năm 2019), mọi người hay truyền tai nhau rằng nếu các cặp đôi nhìn thấy cảnh tượng đấy, họ sẽ bên nhau trọn đời, mãi không rời xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện