Trên màn hình điện thoại là tài khoản công cộng chính thức của báo trường trường Chuyên.
Danh sách nhấp chuột bỗng nhiên hiện lên hai cái tên: Nam Tường và Tống Vãn Nhu.
Tiêu đề: 「 Cuộc tranh giành giữa hoa khôi học đường. 」
Nam Tường: Đừng tranh nữa, tôi không muốn tranh.
Cô nhìn kỹ hơn, cái quái gì vậy, sao còn có cả tiêu đề phụ.
—— 「 Đối đầu trực diện! Vì tranh đoạt nam thần, thiếu nữ xinh đẹp cư nhiên làm những việc này! 」
Bài viết còn chu đáo kèm theo những bức ảnh của Nam Tường và Tống Vãn Nhu. Hai người có phong cách hoàn toàn khác nhau, kết hợp với một vài viết văn án hai lúa mắc dịch quê mùa.
「 Công chúa múa ballet VS Nàng tiên tranh sơn dầu, bạn pick ai? 」
Trong phần thảo luận, cuộc bình chọn trước đó về việc ai phù hợp với Giang Hoài Tự hơn cũng được đào lên.
Nam Tường nhấp vào liên kết, nhìn thấy một bức ảnh ghim trên đầu.
Đại khái do góc chụp có vấn đề.
Ba người đứng trước bảng xếp hạng khối, vừa hay tạo thành hình tam giác.
Bối cảnh xung quanh bị làm mờ.
Ba đường màu đen chạy xuống từ đỉnh đầu.
Nam Tường: Mẹ kiếp, có liên quan gì nhau đâu.
Lúc này cô không muốn nhìn cũng nhìn thấy kết quả bỏ phiếu, tám VS hai.
Tống Vãn Nhu tám, còn cô hai.
Xem ra có một số việc chỉ đến muộn chứ không vắng mặt. Quả thực rất gây rắc rối, so với tưởng tượng còn rắc rối hơn, rắc rối từ đâu đến không thể giải thích được.
Cô không nhịn được, ngón tay vuốt xuống hai lần, xem bình luận mới nhất.
「 Thanh mai vĩnh viễn thắng thế trời giáng! 」
「 Thanh mai cái gì? 」
「 Từ nhỏ đến lớn đều học cùng một lớp, không phải thanh mai thì là gì? 」
「 Hơn nữa hôm nay là sinh nhật Tống Vãn Nhu, vừa rồi chính mắt tôi nhìn thấy Giang Hoài Tự cầm bánh sinh nhật ở cổng trường. 」
「 Hahaha kiểu mơ hồ này đáng để ship. 」
Cậu đi lấy bánh sinh nhật cho người ta?
Cho nên cả ngày hôm nay đều không thấy cậu đâu?
Nam Tường nhìn thẳng vào màn hình, nếu như mắt cô có thể b.ắn ra mũi tên, có lẽ dòng chữ đó đã bị cô bắn xuyên qua rồi.
“Chị, chị có biết Giang Hoài Tự không?” Em trai hỏi.
Nam Tường đem điện thoại trả lại cho cậu nhóc, mặt không biểu tình: “Không biết.”
Tô Bối Bối ở một bên bận rộn dỏng tai lên nghe, nghe vậy thì sửng sốt một lát, sao lại không quen rồi?
Đây là đang giận à?
Nhưng cô ấy không có thời gian để suy nghĩ nhiều, đến cả để ý mời chào học sinh khách mới đến còn không có, luống ca luống cuống, không rảnh hóng hớt.
“Cũng đúng, Giang Hoài Tự là ai chứ. Chị mới đến đây mấy hôm sao có khả năng biết anh ấy.” Em trai khinh thường nói.
Nam Tường: “Hừ.”
Em trai miệt thị, vẻ mặt như muốn nói chị chẳng thấy qua cảnh đời gì, nói: “Haiz chị không biết đúng không, người ta tồn tại như một vị thần vậy, đến cả lớp em cũng có người thầm mến anh ấy.”
Nam Tường liếc cậu nhóc một cái, lạnh lùng nói: “Dụ dỗ trẻ vị thành niên không phải là phạm tội sao?”
“Đây đâu phải dụ dỗ, mà là bị sự xuất sắc thu hút mới đúng.”
Em trai thổn thức không ngớt: “Chủ yếu là độ lộ diện của anh ấy quá cao. Tháng nào hiệu trưởng đọc tên người thắng thi đấu cũng có tên anh ấy, người thượng cờ hay phát biểu dưới quốc kỳ đều là anh ấy, hơn nữa những bài văn xuất sắc mà trường in phát ra đều là bút tích anh ấy viết năm xưa.”
Cậu nhóc nói hoài không mệt, một tốp học sinh cấp hai đã xếp thành một nhóm trước mặt cậu.
Đám người náo nhiệt đứng trước quầy hàng, trong đó có một em gái to gan bị người ta đẩy ra phía trước, đầu tiên cô bé nhìn Nam Tường ngại không dám hỏi, sau đó quay sang Vương Húc: “Đàn anh, cho em hỏi anh có thân với đàn anh Giang Hoài Tự không ạ?”
“Cậu ta à, đương nhiên là thân.” Trên mặt Vương Húc nở nụ cười lấy tờ rơi ra, “Các em quét mã QR này để đặt trước, đặt hàng xong có thời gian anh sẽ kể cho các em nghe chuyện cậu ta.”
Các em gái rõ ràng là rất phấn khích, lấy điện thoại ra vừa quét vừa hỏi với ánh mắt sáng ngời: “Chúng em thấy tài khoản chính thức của báo trường share bài nên tới đây, những drama trên đó có phải là sự thật không ạ?”
Vương Húc chỉ cười không nói.
Khóe môi cong lên của Nam Tường không biết đã trễ xuống từ lúc nào.
Em trai ở bên cạnh lắc lắc vai cô, tìm kiếm sự hiện diện: “Chị, chị nghe thấy chưa. Biết bao nhiêu người thích anh ấy, có phải rất giống anh ấy mở lễ chọn phi không.”
Nam Tường không để ý tới cậu, đi tới vỗ vai Lâm Lạc, giọng nói càng trầm, hiển nhiên không vui: “Lâm Lạc, cậu có thể cho tớ thông tin liên lạc của người bên báo trường không?”
Em trai không sợ chết kiên trì nhích lên phía trước.
“Chị, đây là bạn trai của chị phải không?”
Nam Tường trừng mắt nhìn cậu: Em im mồm tý đi.
–
“Lâm Lạc, cậu và Bối Bối giúp tớ trông gian hàng một chút nhé.”
Nam Tường cắt đứt đoạn trò chuyện sôi nổi về Giang Hoài Tự bên kia, trầm giọng nói: “Lớp trường, cậu ra đây với tôi một lát.”
Hai người tránh đám đông, đến chỗ bóng mát cạnh sân thể dục.
Nam Tường đứng thẳng người, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bài viết gửi báo trường là cậu viết đúng không?”
“Ảnh là do tôi gửi, chủ ý cũng là tôi nghĩ ra.” Vương Húc không nhận ra bầu không khí không đúng, hắn nhướng mày hỏi công, “Như thế nào? Có phải rất có hiệu quả quảng cáo không, cậu xem bao nhiêu người bị thu hút đến kìa.”
“Xóa đi.” Nam Tường lưu loát nói.
Vương Húc không kịp phản ứng: “Có ý gì? Tại sao lại muốn xóa?”
“Ồ, có phải thấy tựa đề khen Tống Vãn Nhu nên cậu khó chịu đúng không? Nhưng người nói khoa khôi trường học có phải tôi đâu, do bọn họ nhìn thấy tấm ảnh của cậu trên bảng xếp hạng nên mới bình luận đấy chứ, tôi chỉ mượn dùng tý thôi.”
“Huống chi tôi cũng thấy cậu xinh đẹp hơn Tống Vãn Nhu nhiều, thật lòng đấy. Cậu ta cũng chỉ được cái khí chất đẹp thôi, mặt với vóc dáng thua xa cậu, dù sao tôi cũng không thích.”
Càng nghe càng thấy buồn cười, Nam Tường đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Đại ca, cái thích cậu đáng mấy đồng?”
Vương Húc tưởng rằng cô đang khen mình, vì thế cười nói: “Haha tôi nghĩ thế thật mà, cậu xem cậu ta hôm nay mặc cái váy ballet kia, nói thật bắp chân có chút phát triển quá mức, không đẹp chút nào. Cậu nếu nghe tôi gợi ý mặc váy ngắn của đội cổ vũ kia, chắc chắn đẹp hơn cậu ta nhiều.”
Cô thực sự không thể nghe được nữa. Nam Tường không chút lưu tình, không giữ lịch sự, nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói: “Vương Húc, cậu có cần tôi nói rõ hơn không? Nhìn cái cách cậu ở đây bình phẩm lung tung, trâng tráo nói khoác mà không biết ngượng khiến cào ruột tôi phát ngán, chưa nôn là đang giữ mặt mũi cho cậu.”
Vương Húc không thể nhịn được nữa, lập tức cúi mặt xuống: “Không phải chứ Nam Tường, cậu phát bệnh công chúa gì đấy, muốn người ta dỗ kiểu gì.”
“Chẳng phải cậu bảo muốn tuyên truyền còn gì, bây giờ đạt được hiệu quả rồi đấy, cậu còn muốn thế nào?”
Hắn cười lạnh: “Cũng có xâm phạm lợi ích nào của cậu đâu, cậu bây giờ có được cả danh lẫn lợi còn gì.”
Nói thêm một lời nữa quá là lãng phí thời gian, Nam Tường cuối cùng lạnh lùng nói: “Nói thật, tôi có thể không lãng phí thời gian ở đây với cậu mà trực tiếp đi yêu cầu xóa bài. Vốn dĩ người với người có thể duy trì thể diện, nhưng theo tôi thấy đến cả chút tôn trọng cơ bản nhất cậu cũng chưa học được.”
“Cậu đã hỏi thì tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, nếu chỉ có mình tôi thì cũng thôi đi, nhưng cậu không có tư cách dựa vào suy đoán cùng phỏng đoán vô căn cứ của mình phá hủy thanh danh của người khác.”
“Tầm nhìn sẽ quyết định kết cục. Có muốn thắng đi nữa thì cũng đừng có quá xấu xí.”
–
Mặt trời ẩn sau những đám mây, bầu trời đột nhiên trở nên u ám.
Vừa cãi vã xong, Nam Tường đang ngồi trên chiếc ghế dài dưới bóng mát cạnh sân thể dục, cảm xúc của cô vẫn chưa nguôi ngoai, cả người vẫn choáng váng.
Điện thoại rung lên, cô nhận được tin nhắn của Tô Bối Bối.
「 Nam Nam, cậu cãi nhau với lớp trưởng à? 」
Nam Tường: 「 Ừ. 」
Người ở bên kia có vẻ do dự, hồi lâu mới trả lời.
「 Nam Nam, thật ra tớ thấy cậu hơi quá khích quá…. cậu ấy làm vậy cũng chỉ muốn giúp chúng ta.」
「 Cậu không muốn mặc váy ngắn tớ có thể hiểu, nhưng trước đây cậu có quan tâm người ta bàn tán cái gì đâu, sao hôm nay đột nhiên khác thường vậy.」
Bởi vì lần này là tranh của Giang Hoài Tự, là tâm huyết của cậu ấy, tâm điểm tập trung không nên là những lời đàm tiếu vô căn cứ này.
Nam Tường thở dài, chậm rãi gõ một dòng văn bản rồi nhấn nút gửi.
「 Bởi vì bị những thứ vô nghĩa lấn át, thì sẽ thành công cốc hết. 」
“Đối phương đang gõ chữ…”
Sau khi xóa đi xóa lại, Tô Bối Bối mới trả lời: 「 Nam Nam, tớ không hiểu cậu đang nói gì, nhưng có phải cậu quên rồi không, ngay từ đầu cậu tổ chức làm cái này chỉ vì muốn tranh hạng nhất lấy được điểm rèn luyện. 」
………..
Nam Tường không trả lời, cô tựa lưng vào ghế điều chỉnh tâm trạng, mở điện thoại chỉnh sửa bản thảo và ảnh rồi gửi cho người phụ trách báo trường.
Động tác bên đó cũng rất nhanh, bài viết cũ nhanh chóng bị xóa, đăng bài viết mới của Nam Tường viết lên.
Sau khi sắp xếp ổn thoả mọi việc, Nam Tường đột nhiên cảm thấy vô cùng rã rời, mệt đến mức ngã ngửa ra sau. Cô vô thức mở Weibo ra, nhìn thấy Dạ Oanh chuyển tiếp bài mới nhất của báo trường.
Dòng chữ kèm theo: 「 Cảm ơn các anh chị em đã cho mặt mũi ủng hộ (chắp tay). 」
Lời ít ý nhiều, lười nhác uể oải.
Là phong cách của cậu.
Bất tri bất giác đã hơn một giờ trôi qua, Nam Tường không muốn quay lại gian hàng nên ngồi gần sân thể dục.
Cô nghe thấy tiếng động từ xa, nhìn xung quanh, mơ hồ nhìn thấy một con gấu bông hình người đang dựa vào khung thành bóng đá, ban đầu cúi đầu nghịch điện thoại một lúc, sau đó bị người ta kéo đi chụp ảnh.
Gấu nhỏ đút hai tay vào túi, uể oải tựa người vào khung thành. Rõ ràng chỉ là một con búp bê nhưng lại lộ vẻ ngang ngạnh không chịu trói buộc, phóng túng lạnh lùng.
Dáng vẻ không nghiêm chỉnh, tư thái uể oải, thậm chí cả nụ cười trên môi cũng giống như bị ép phải tương tác.
Người tụ tập xung quanh ngày càng có nhiều, gấu nhỏ giơ tấm biển trong tay lên, đám đông đột nhiên giải tán.
Nam Tường cảm thấy tò mò, đứng dậy đi tới.
Vừa hay không có ai ở đó.
Gấu cũng nhìn thấy cô, do dự một lúc rồi từ từ giơ tấm biển trong tay lên.
Nam Tường nhìn kỹ hơn, không khỏi bật cười.
Trên tấm biển có ba chữ lớn 「 Muốn được ôm 」, mặt sau vẽ một trái tim nhỏ màu hồng.
Cho nên những người vừa nãy vì không muốn ôm cậu ấy nên tránh xa sao.
Nam Tường tốt bụng đến gần, càng lúc càng gần, cho đến khi chân chạm chân chỉ cách nhau một tấc.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ mây chiếu vào mắt cô, sáng tỏ như những mảnh thủy tinh vỡ nát, lại giống như vũng nước trong veo, lay động tâm hồn thiếu niên.
Cô ngẩng đầu lên mỉm cười với cậu, vòng tay ôm lấy, má tựa vào ngực cậu.
Dường như mọi phiền muộn đã tan biến.
Đột nhiên nhớ đến một người, cậu đang ở đâu nhỉ, cả buổi chiều chẳng thấy bóng dáng đâu.
Gấu sững người lại, rồi sau đó cũng vòng tay ôm cô.
–
Trời đã không còn sớm, bầu trời tràn ngập ánh sáng rực rỡ, tầng tầng lớp lớp, giống như mùa thu có vẻ say khướt.
Tâm trạng không tốt được cải thiện rất nhiều, rõ ràng giây trước còn đang vì mây đen mà rầu rĩ, giây sau đã giống như bị ném vào một biển cam thơm mùi hoàng hôn, trời dường như đã trong xanh hơn.
Khi Nam Tường quay lại gian hàng, trước mặt cô vẫn là một khung cảnh hoành tráng, đồ hàng cơ bản đã bán hết. May mắn thay, các học sinh xung quanh đang thảo luận về cuộc triển lãm, không còn bàn tán nữa.
Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người nào đó.
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Không đến xem sao, bên này náo nhiệt lắm đấy. 」
Đại thiếu gia cô đơn và thông minh: 「 Bị người khác sắp xếp làm việc, hơi bận. 」
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Vậy đáng tiếc, lớp tôi đã vượt qua lớp cậu rồi. 」
Đại thiếu gia cô đơn và thông minh: 「 Như thế có tính là tôi phản bội tổ chức không? Cậu phải đảm bảo an toàn cho tôi đấy. 」
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Yên tâm, tôi sống một ngày thì áo choàng của cậu sẽ còn một ngày, sẽ không ai biết danh tính của cậu đâu. 」
Đại thiếu gia cô đơn và thông minh: 「 Okk, mạng tôi nằm trong tay cậu. 」
Bông hồng nhỏ đầy gai: 「 Không đến xem thật à? 」
Đại thiếu gia cô đơn và thông minh: 「 Bận, không rời đi được. Có điều, vừa rồi tôi đã xem cậu rồi. 」
Xem cô rồi?
Sao cô không biết?
………..
“Nam Nam, cậu nghe nói chưa? Bên sân thể dục có một người ‘gấu lạnh lùng’, nhiều người ở đấy chụp ảnh với người đó lắm.”
Tô Bối Bối thần bí nói về tin tức hôm nay: “Nghe nói người gấu đó cũng là hoạt động chiêu bài của câu lạc bộ. Mọi năm đều tên là ‘gấu ôm’, sẽ ôm mọi người đi ngang qua đó.”
Nam Tường nghiêng đầu liếc nhìn: “Hả? Tớ vừa gặp xong, không phải chỉ là gấu ôm sao thôi sao.”
“Không phải đâu, năm nay là lạ sao á, cậu ấy chỉ cho người khác chụp, không cho ôm.”
Tô Bối Bối giải thích: “Bất cứ khi nào có ai đến gần cậu ấy đều giơ tấm biển viết bốn chữ rồng bay phượng múa ‘người sống chớ gần’ trên tay lên.”
“Không đúng mà?”
Nam Tường ngạc nhiên: “Lúc tớ qua đó thì vừa hay cậu ấy giơ là ‘muốn được ôm’, ôm một lần không đủ, còn ôm mấy lần mà.”
“Chúng mình đang nói cùng một người đúng không?” Tô Bối Bối nghi hoặc.
Nam Tường khó hiểu: “Mấy cái này còn có thể có nhiều người?”
………………
Phía xa nơi sân thể dục.
Giang Hoài Tự cởi mũ trùm đầu gấu ra, bực mình trốn vào trong góc quạt lấy quạt để.
Bành Nguyện liên tục lật tấm biển trước mặt, không thể tin vào mắt mình: “Vẫn là cậu đỉnh. Mặt trước ghi ‘người sống chớ gần’, mặt sau ghi ‘muốn được ôm’.”
Giang Hoài Tự cũng lười để ý cậu ta: “Ý kiến?”
Bành Nguyện: “Sao cậu không viết hẳn ‘muốn được hôn’, ‘muốn được ngủ’ luôn đi.”
Giang Hoài Tự: “Đang trên sân đấy, hình như không ổn lắm?”
Bành Nguyện: Đây là trọng điểm sao? ? ?