Qua lễ Quốc Khánh là kỳ thi tháng đầu tiên của học sinh lớp 12.

Ngoài cửa sổ, ngọn cây bị gió lay động, vài chiếc lá vàng đuổi theo gió rơi xuống ngược lại rơi tự do.

Chỉ ngăn cách bởi một lớp kính, lớp học giống như một chiếc nồi hấp vô hình khổng lồ, cửa đóng chặt chẽ kín như bưng, hơi thở bị tắc nghẽn chỉ còn nghe thấy tiếng đầu bút lướt trên mặt giấy như không ngừng nhắc nhở rằng căng thẳng và áp lực là màu sắc chủ đạo của năm cuối cấp.

……..

Ngày công bố kết quả.

Tô Bối Bối thấy Nam Tường nhìn chằm chằm vào bài thi của mình cả tiết không chớp mắt.

Điểm tổng tự nhiên là 250, thấp hơn hai điểm so với lần kiểm tra trước.

Thứ hạng vẫn xếp hạng nhất Bồi Dưỡng như cũ, tuy nhiên thứ hạng trường Chuyên chỉ cải thiện chưa đến mười bậc, gần như không đáng kể.

Lúc ăn trưa ở căng tin, Tô Bối Bối nhìn Nam Tường dùng đũa gắp cơm trộn bibimbap trong nồi đá, gắp hai hạt cơm đưa lên miệng rồi rơi xuống, cuối cùng trong miệng chỉ còn lại một hạt, hai mắt trống rỗng chậm rãi nhai.

Nếu không phải trời nắng gió trong, trong căng tin ồn ào thì suýt nữa cô nàng tưởng mình đang bị đẩy trở lại địa ngục trần gian nơi phân chia điểm số và thứ hạng, mà người trước mặt là một cỗ máy tạo bầu không khí u ám, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình.

Đương lúc nói đến u ám, xung quanh lại bay đến một không khí hoàn toàn trái ngược, tựa như cơn gió bạc hà vu.ốt ve lá cây, vài bóng cây rũ xuống nhẹ nhàng, nhàn nhã và tĩnh lặng.

Giang Hoài Tự cầm khay trong tay đi ngang qua, đi hai bước rồi lùi lại, dừng lại trước bàn Nam Tường.

Bị bóng tối bao phủ, Nam Tường theo bản năng ngẩng đầu lên, mơ hồi nói: “Thật trùng hợp.”

“Thật trùng hợp.” Giang Hoài Tự cong môi, bọt nước thoải mái dễ chịu không ngừng sủi bọt quanh người cậu.

Như chờ đợi được vị cứu tinh, Tô Bối Bối nhanh chóng đứng dậy cầm lấy áo khoác trên ghế đối diện nhường chỗ cho Giang Hoài Tự, nước chảy mây trôi cúi đầu làm động tác mời ngài.

“Muốn ngồi không?” Nam Tường hỏi.

“Ừ, hết chỗ rồi.” Giang Hoài Tự nói, đem khay thức ăn đặt ở đối diện cô.

Ở nơi xa, Hà Tuấn Dương hét đến muốn vỡ phổi: “Anh Tự, hôm nay không ngồi cùng chúng tớ nữa à?”

Bành Nguyện ra hiệu cho hắn im lặng, nháy mắt: “Suỵt, không thấy anh Tự nhà cậu đang bận đang bận à.”

Giang Hoài Tự thừa thế ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng: “Chỗ này phong cảnh đẹp.”

Bành Nguyện cũng ngồi xuống, lặng lẽ liếc cậu.

Tự mình ngẫm lại lời mình nói xem có thấy xấu hổ không.

“Ồ, cậu còn có sở thích xem phong cảnh phòng vệ sinh nam?” Nam Tường cúi đầu gắp cơm, đầu không ngẩng lên bình tĩnh nói lời này.

Bành Nguyện ở bên cạnh cười ngặt nghẽo, thầm nói cậu ta không phải thích xem phong cảnh phòng vệ sinh nam, mà là thích xem phong cảnh có người đẹp.

………..

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Giang Hoài Tự nhìn chằm chằm Nam Tường hồi lâu, sau đó cầm đũa bắt chước cô, mỗi lần chỉ ăn hai hạt cơm.

“Ơ kìa, cậu ăn kiểu gì vậy, không muốn ăn thì đưa cho tớ.” Bành Nguyện nhịn không được, vừa nói vừa định chộp lấy đĩa của Giang Hoài Tự, ngay sau đó mới nhận ra cậu đang trông mèo vẽ hổ bắt chước người ta.

Bành Nguyện nghĩ tới một câu, bắt đầu khoe khôn: “Tâm lý học có phải có một hiệu ứng gọi là hiệu ứng gương không?”

“Ý cậu là hiệu ứng tắc kè hoa” Giang Hoài Tự hỏi.

“Hả, có ý gì?” Bành Nguyện gật đầu, tựa như đang tán thưởng.

Giang Hoài Tự lại nhét thêm hai hạt cơm vào miệng, chậm rãi nhai rồi mới đáp: “Vô thức bắt chước động tác, vẻ mặt và hành vi của đối phương có thể rút ngắn khoảng cách, tăng thiện cảm.”

“Haha cậu cũng tự mình biết mình đấy chứ.” Bành Nguyên lắc đầu, tự nhủ chậc chậc, tên đàn ông mưu mô.

“Tớ đâu phải vô thức, tớ muốn thử xem ăn như thế này có phải ngon hơn không.” Giang Hoài Tự càng nhai hai hạt cơm này, càng thấy nhàm chán, lười biếng ngước mắt nhìn Nam Tường, ý tứ nói: “Nếu không thì sao miếng nào cậu ấy cũng ăn như vậy.”

Lúc này Nam Tường mới nhận ra đang nói về mình.

“Nước sốt hôm nay hơi đắng.” Cô đặt đũa xuống, “Ăn không nổi.”

Tô Bối Bối tiến lại gần, ngạc nhiên nói: “Tớ đã bảo mà, ngày nào Nam Nam cũng chỉ ăn cơm trộn, cuối cùng cũng ăn chán rồi.”

Vừa nói, cô nàng vừa đưa tay múc một thìa cho vào miệng nhai, thưởng thức hồi lâu: “Sao tớ không thấy đắng nhỉ?”

“Tôi thấy không phải nước sốt đắng, mà là đắng lòng.” Giang Hoài Tự cũng đặt đũa xuống, chậm rãi nói.

Tô Bối Bối ngẩng đầu hỏi một câu không đầu không đuôi: “Đắng hơn cuộc đời không?”

Giang Hoài Tự không nói gì, chỉ đẩy sữa chua của mình đến trước mặt Nam Tường, dùng tay đỡ cằm: “Uống cái này đi, không đắng.”

“Cuộc đời đắng thì ăn gì cũng sẽ đắng.” Nam Tường chán ăn, đẩy sữa chua về cậu, “Không muốn đồ chua, có đồ ngọt không?”

“Đến nỗi đó không.” Giang Hoài Tự cười, con ngươi đen nhánh trong suốt, ánh mắt không nghiêng lệch nhìn thẳng vào mắt Nam Tường, “Thi kém vậy sao?”

Nam Tường thở dài: “Haiz, tiền đồ ảm đạm.”

“Không sao, cứ từ từ.” Giang Hoài Tự dựa lưng vào ghế, không biết nên an ủi thế nào.

“Lời cậu nói không có sức thuyết phục.” Bành Nguyện vỗ vai Giang Hoài Tự, nói xong liền gắp một miếng cơm lớn lên ăn, cả bàn mình cậu ta ăn ngon miệng nhất.

“Tớ có phải học là biết ngay đâu.” Giang Hoài Tự dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Nam Tường, giọng điệu trầm hơn, “Mọi chuyện đều phát triển theo hình xoắn ốc, theo kiểu lượn sóng tiến lên.”

Thấy Nam Tường không trả lời, Giang Hoài Tự ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Lớp mũi nhọn tối nay cậu còn nhớ không. Ban đầu nó được mở ra dành cho năm mươi học sinh đứng đứng đầu, nhưng lần trước tôi nghe giáo viên tiếng Anh thêm cậu vào đó.”

Nói đến chuyện này, Nam Tường càng thêm khó chịu: “Bây giờ tôi đang đau đầu chuyện này đây. Những bài giảng trước đó tôi đã xem qua, đều là những câu khó nhằn, cảm thấy không phải cấp bậc mà tôi nên nghe.”

“Không sao đâu, hôm nay cậu nghe cách giải trước.”

Đầu óc Nam Tường đã xa rời, vừa rồi cô còn gẩy đi gẩy lại mấy hạt cơm, bây giờ biến thành gắp một hạt rơi một hạt, cuối cùng chỉ còn lại cắn đũa.

Động tác của cô lọt vào mắt cậu, Giang Hoài Tự cũng bắt chước cô cắn đũa.

Cảm xúc có thể lan truyền, thấy cô khó chịu cậu cũng khó chịu, không hiểu sao lại cảm thấy cơm ăn vào miệng nhưng chẳng thấy vị gì.

Trên bàn còn có một cỗ máy tạo bầu không khí trầm cảm số 2, Tô Bối Bối cạn lời bắt đầu rầu rĩ ăn bữa ăn của mình, nghĩ phải nhanh chóng ăn xong rồi bỏ chạy.

Quay đi quay lại, ngay cả Nam Tường cũng nhận ra có vấn đề, cô mở to mắt nhìn cậu, bất lực hỏi: “Cậu hạng nhất toàn khóa cũng bày đặt tâm trạng?”

“Học sinh tôi tận lực dạy học suốt một tháng không có tiến bộ gì cũng thôi đi, tâm tình còn u ám như vậy.” Giang Hoài Tự ôm cằm uể oải nói, “Tôi đang suy nghĩ có phải cách dạy của bản thân có vấn đề hay không.”

Nam Tường nghe xong chợt hoảng hốt, bỗng nhiên có chút sinh lực: “Cậu sẽ không phải vì tôi học chậm mà không muốn dạy tôi nữa chứ?”

Giang Hoài Tự sửng sốt: “Tôi nói vậy bao giờ?”

“Vậy tại sao cậu không ăn nữa?” Nam Tường chỉ vào khay cơm gần như chưa thay đổi gì của cậu.

Giang Hoài Tự cười: “Tôi cũng muốn ăn đồ ngọt.”

Nếu như vì học mãi không tiến bộ, hay vì nản lòng quá dọa thầy giáo chạy thì lại lỗ quá.

Tròng mắt Nam Đường đảo qua đảo lại, cô đột nhiên đứng dậy, chỉ để lại một câu: “Cậu đợi tôi chút.”

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, còn chưa kịp phản ứng thì trên bàn chỉ còn lại ba người đang chao động trong gió, trợn mắt nhìn nhau.

Chuyện gì vậy?

…………..

Bên ngoài căng tin, nắng xuyên qua tán lá long não xanh mướt, gió thổi qua, lá cây xào xạc nhẹ nhàng, xung quanh cũng náo nhiệt hẳn lên.

Một lúc sau, Nam Tường mệt nhọc chạy về, trên tay cầm mấy que kem, dùng túi ni lông chà xát, trên mặt ngoài vẫn còn hơi lạnh.

Nhìn kỹ thì thấy là ba cây kem pudding và một cây Cornetto.

Cô đưa Cornetto cho Giang Hoài Tự, cười ngọt ngào: “Cho cậu cái này, đủ ngọt chưa?”

Lần đầu tiên Giang Hoài Tự thấy cô ân cần như vậy, tự dưng cậu không biết phải làm sao, ngơ ngác nhận lấy.

“Trời trời trời~” Bên cạnh, Bành Nguyện huých khuỷu tay cậu, cau mày cười đểu cáng, hạ giọng nói: “Thiên vị rõ ràng quá.”

“Nam Nam sao chỉ mua Cornetto cho mình cậu ta?” Tô Bối Bối bĩu môi không mấy hài lòng cầm lấy kem pudding, “Tớ cũng muốn Cornetto.”

Nam Cường xé gói kem pudding ra cắn một miếng, cái lạnh làm lưỡi cô tê dại, mơ hồ giải thích: “Bởi vì mua ba tặng một đó, cậu ấy bảo muốn ăn đồ ngọt mà nên tớ đưa cái ngọt nhất cho cậu ấy, lần sau tớ mời cậu ăn nhé.”

Giang Hoài Tự đã bình phục sau cơn ngạc nhiên vừa rồi, giờ đây mọi chuyện với cậu dễ như ăn kẹo.

Cậu nhìn Nam Tường cười mà không nói. Những lời lẽ như thế này cậu đã nghe nhiều lần, người ta tặng nước tặng đồ ăn cho cậu hoặc lúc chơi bóng xong tặng cậu Coca trà sữa nói nhiều nhất chính là câu “Mua một tặng một, một mình ăn không hết” này.

Da mặt con gái mỏng, cậu hiểu. Có điều lần đầu tiên nghe nói mua kem pudding tặng Cornetto.

Đừng vụng về thế, Nam Tường.

Tâm tình Giang Hoài Tự rất tốt, vui vẻ xé giấy gói cắn một miếng lớn, cảm giác mát lạnh tan chảy trên đầu lưỡi, vị ngọt lan tỏa, bình thường cậu không cảm thấy mấy thứ đồ ăn vặt như kem ngon chỗ nào, tuy nhiên hôm nay lại cảm thấy ngon ngọt lạ thường.

Đây chính là cảm giác được thiên vị sao.

Cậu nghĩ, mua ba tặng một đúng không. Không sao, cậu nói mua một tặng ba tôi cũng tin.

………

Đồ ngọt thực sự có ma lực chữa lành con người, dopamine lập tức được tiết ra.

Thời gian tiếp theo bầu không khí đột nhiên trở nên náo nhiệt, Giang Hoài Tự vui vẻ ăn hết Cornetto, sau đó vui vẻ ăn nốt phần còn lại của bữa ăn, quay lại trả khay, suốt quá trình đều bay bổng như đang đi trên mây.

Cả nhóm nhanh chóng bước ra khỏi nhà ăn, lúc đi ngang qua cửa hàng tạp hóa lập tức bị thu hút.

Lối vào cửa hàng treo một tấm bảng, trên đó có viết vài chữ thật to bằng bút đỏ:

「 Đợt thanh lý! Quà cảm ơn lớn từ Cornetto! Mua ba tặng một bất kỳ loại! 」

Bước chân của Giang Hoài Tự đột nhiên dừng lại.

Mẹ nó, mua ba tặng một thật kìa.

Hơn nữa cậu còn là người bị tặng? ? ?

Ánh nắng giữa trưa mùa thu không quá chói chang, bầu trời rải rác những đám mây, làn gió thổi qua gò má mang theo chút hơi ấm.

Giang Hoài Tự không nói một lời đi tới phía trước, cậu thề bản thân không hề không vui, nhưng bóng lưng lại có vẻ hơi hung dữ.

Bành Nguyện và Tô Bối Bối đã cười đến mức không thể thẳng lưng, chỉ có Nam Tường tốt bụng đến an ủi cậu.

Cô mỉm cười hỏi: “Sớm bảo với cậu là mua ba tặng một rồi mà.”

“Tại sao người bị tặng lại là tôi?” Giang Hoài Tự thở dài, “Thà rằng cậu mua ba cây Cornetto tặng một cây có phải không rõ ai là người bị tặng không.”

Nam Tường nói một cách tự nhiên: “Bởi vì mua ba cây pudding tiết kiệm hơn. Hơn nữa cậu bảo thích ăn ngọt, Cornetto là ngọt nhất đó.”

Hiển nhiên cậu không chấp nhận câu trả lời này, vì vậy Nam Tường nói thêm: “Tôi vốn định đề giành cho mình cơ, nhưng cố ý nhường cho cậu đó.”

Giang Hoài Tự quả nhiên dừng lại: “Thật không?”

“Thật đó.” Nam Tường như đinh đóng cột.

“Không lừa tôi?”

“Lừa cậu làm gì. Lừa cậu tôi được gì sao.” Lấy lòng cậu còn không kịp nữa là.

“Đối với tôi là mua một tặng ba, nếu không tôi mới không thèm mua ba cây pudding kia đâu.”

Nam Tường ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt cậu, đôi mắt sáng trong của cô trong trẻo dịu dàng, mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nóng bỏng: “Cậu luôn mời tôi ăn cơm, giảng đề giúp tôi, còn tặng tôi quà sinh nhật nữa, tôi không đến nỗi vô tâm thế đâu.”

Giang Hoài Tự sửng sốt, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng đáp: “Vậy được.”

Phía sau, Tô Bối Bối và Bành Nguyên thì thầm vào tai nhau.

“Họ đang làm gì vậy?”

“Này còn chưa rõ? Đang tán tỉnh đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện