Kỳ thi tháng coi như đã tạm thời kết thúc.
Tiết học lớp mũi nhọn đầu tiên mặc dù có một số trở ngại nhưng cũng đã thuận lợi hoàn thành.
Đêm khuya, Nam Tường nằm trên giường, cầm điện thoại đọc một đoạn súp gà [1].
「 Thế nào là cạnh tranh hóa xã hội?
Một người học thêm đã cải thiện được điểm của mình, và một nhóm người học thêm đã nâng cao được mức điểm đậu. Cách duy nhất để giải quyết vấn đề này là mọi người đoàn kết và cùng nhau phản đối, không ai được phép học thêm.
Liệu điều này có thể thực hiện được không? Không thể nào.
Đây là một “thế tiến thoái lưỡng nan của một người tù” điển hình. Rõ ràng là tính tối ưu Pareto [2] có lợi cho quần thể nhưng luôn có những người chọn vi phạm chỉ vì sự cám dỗ của lợi ích cá nhân. 」
Cạnh tranh có quan trọng không, không quan trọng.
Tiến thoái lưỡng nan có cần thiết không, không cần thiết.
Tính tối ưu Pareto có cần coi trọng không, không cần coi trọng.
Điều then chốt là câu “Tôi nguyện ý” kia hại Nam Tường mất ngủ suốt hai tuần.
Không chỉ khó ngủ mà còn bởi vì lúc hai giờ sáng nằm trằn trọc nhớ tới câu “tiến thoái lưỡng nan” mà cậu nói nửa đêm với quầng thâm dưới mắt lật dậy lấy điện thoại ra để tìm kiếm những thứ không hề quan trọng này.
Cậu nguyện ý cái gì chứ.
Rốt cuộc cậu ấy đang nói cái gì vậy.
Tại sao cô lại hỏi những câu hỏi kỳ lạ đó.
Kết quả của việc suy nghĩ quá nhiều là cô đã không để ý đến Giang Hoài Tự gần nửa tháng, thậm chí còn hủy bỏ hoạt động đến nhà cậu thăm bà nội vào cuối tuần.
Hai mươi phút nữa trôi qua, Nam Tường đọc xong đoạn cuối của bài báo——
「 Cạnh tranh gay gắt là quy luật tất yếu. Từ xe ngựa trong quá khứ đến tàu hỏa và máy bay tốc độ cao ngày nay, nhân loại luôn hướng tới những thứ tốt hơn, nhanh hơn và mạnh hơn, xu hướng này là không thể đảo ngược. Con đường đúng đắn là phải ngược dòng dũng cảm tiến về phía trước. 」
Được rồi, lại được ăn thêm một bát súp gà nữa.
Cô nằm dài trên giường, trong đêm tối nâng mí mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm lên trần nhà, tóm tắt lại hai tuần vô lý của mình.
Nguyện ý hay không đều không quan trọng.
Chăm chỉ học tập mới là quan trọng.
–
Đã nói là phải chăm chỉ học tập nhưng nội dung học trong lớp mũi nhọn đến giờ cô vẫn chưa tiêu hóa được hết. Một vấn đề rõ ràng có thể giải quyết ngay lập tức bằng cách hỏi người khác, nhưng cô đã kéo dài mất hai tuần.
Lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở câu nói “Có gì không biết thì hỏi tôi” của cậu và sự im lặng trong suốt hai tuần của cô.
“Nam Nam, sao dạo này tâm hồn cậu hay bay bổng vậy?” Trong giờ nghỉ, Tô Bối Bối lay cánh tay Nam Tường, xích lại gần cô liếc nhìn điện thoại di động.
Quả nhiên vẫn là đại thiếu gia cô đơn và thông minh.
“Hai cậu cãi nhau?” Tô Bối Bối hỏi.
“Gì cơ?” Nam Tường vẫn chưa hoàn hồn.
Tô Bối Bối chỉ vào màn hình điện thoại: “Cậu nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện với cậu ấy mấy ngày rồi, có chuyện gì không thể trực tiếp nói sao?”
Nam Tường thở dài, cúi đầu ấn nút khóa màn hình. Ccô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình thông qua màn hình tối đen, ánh mắt mờ đi, lẩm bẩm một mình: “Bởi vì mình nên mới nguyện ý, mình có gì đặc biệt sao.”
Tô Bối Bối dỏng tai lắng nghe, tưởng rằng cô bị người ta lạnh nhạt tình cảm gặp trắc trở, vì vậy nhanh chóng an ủi: “Cậu tất nhiên là đặc biệt, Nam Nam này chỉ ở trên thiên đường, nhân gian nào có mấy người. Cậu xem cậu kìa, vừa thông minh vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng vừa dịu dàng, vừa độc lập vừa sáng suốt, đời này chưa từng bị ai bắt nạt, nam sinh thích cậu xếp hàng dài từ lớp chúng ta đến tận Hậu Hải kìa.”
“Ha ha liên quan gì đến Hậu Hải.” Nam Tường cười.
Tô Bối Bối cũng cười: “Hậu Hải tốt chứ, đợi qua năm này, tốt nghiệp xong tớ sẽ tự mình đến Hậu Hải, mời mấy anh đẹp trai cùng tớ uống rượu ba ngày ba đêm.”
Nghĩ lại, cô ấy cảm thấy mình quá lý tưởng, đảo mắt nghĩ thầm: “Nhưng mình tìm đâu ra nhiều anh chàng đẹp trai chứ? Chắc chỉ có thể gọi Bành Nguyện thôi. Nếu may mắn thì gọi thêm Giang Hoài Tự và Lâm lạc, nhưng hai người họ ở cùng nhau có khi sẽ đánh nhau không….”
“Ờ.” Nam Tường lơ đễnh trả lời.
Tô Bối Bối vội vàng che miệng, quên mất bọn họ vẫn còn đang trong thời kỳ “chiến tranh lạnh”, tiếp tục an ủi: “Nam Nam, tuy rằng người kia quả thực hiếm có, nhưng có nhiều nam sinh thích cậu như vậy, chúng ta tìm người khác cũng được.”
“Đàn ông có là gì, nắm một cái là có. Còn nữa, vừa rồi tớ không nghiêm túc, số lượng nam sinh thích cậu không chứng minh được em có đặc biệt hay không.” Tô Bối Bối nắm lấy tay Nam Cường, thu lại nụ cười, nói một cách nghiêm túc: “Nam Nam, trọng điểm là cậu chính là cậu.”
Nam Tường đương sắp cảm động thì thấy Tô Bối Bối nhíu mày, giơ tay lên tạo dáng quyến rũ, phong thái hoàn mỹ. Cô ấy nhắm mắt lại, thâm tình hát: “Tôi chính là tôi, là pháo hoa với màu sắc khác biệt. Giữa bầu trời và đại dương bao la, tôi là bọt sóng mạnh mẽ nhất. [3]”
Nam Tường: Cảm động sớm rồi.
………….
Tô Bối Bối hát xong, Nam Tường vẫn cúi mắt, vẻ mặt vô cảm, một chút tinh thần cũng không có.
“Cứ phải là cậu ấy sao?” Tô Bối Bối thở dài, nhẹ giọng hỏi.
Nam Tường nằm dài trên bàn, vẫn nhìn chằm chằm vào câu số sáu của lớp mũi nhọn hôm đó. Cậu đã giúp cô viết bốn phương pháp lên bảng, nhưng bây giờ cô mới chỉ hiểu một phương pháp.
Một lúc sau, cô lẩm bẩm: “Do tớ suy nghĩ quá nhiều.”
“Suy nghĩ gì? Ý cậu là chuyện của thế hệ trước ấy hả?”
“Ừ, cậu ấy chắc vẫn chưa biết chuyện.”
“Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, tận hưởng giây phút tuyệt vời mà ta đang có không được sao.” Tô Bối Bối cũng không giải quyết được vấn đề này, chỉ có thể dựa vào trực giác của mình, vẻ mặt anh hùng nói: “Ngày nào bị vạch trần thì ngày đó tính, cùng lắm mất người mất của. Dù sao thì ngay từ đầu cậu cũng đâu có gì.”
Giờ ra chơi lớp học ồn ào, nhân ảnh mờ mịt.
Nam Tường thầm nhắc lại “mất người mất của” hai lần, sau đó ngã ngửa ra sau không thèm để ý đến hình tượng. Cô nằm ngửa trên ghế, nhắm mắt hé môi: “Nhưng tớ quá tham lam.”
Tớ muốn cả hai, phải làm sao đây.
–
“Thôi quên đi, Nam Nam, cậu có nhớ là hôm nay tan học có đại hội thể thao không. Chúng ta còn phải đi cổ vũ cho Lâm Lạc.”
Giờ học đã đến, lớp học gần như trống rỗng.
Gọi là đại hội thể thao nhưng thực chất đối với học sinh lớp 12 mà nói chỉ là một nghi thức qua loa mà thôi.
Không có hạng mục nghiêm túc nào cả, cũng chỉ dành nửa giờ sau giờ học để làm một vài hạng mục đơn giản.
Hôm nay là cuộc thi chạy tiếp sức 100m.
Tuy nhiên trường Chuyên không hổ danh là trường Chuyên, tuy chỉ là hình thức nhưng tinh thần nghi lễ phải đầy đủ.
Với tư cách là đại diện của trường Bồi Dưỡng, Nam Tường được sắp xếp lên bục phát biểu để đọc bài phát biểu cổ vũ, đồng thời đảm nhiệm vai trò là thành viên của đội nghi thức và làm một số công việc lặt vặt.
Lúc thay đồ đến sân tập, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía cô. Cô vẫn luôn là sự hiện diện bắt mắt trong đám đông, chưa kể đến việc hiện giờ cô đang khoe ra hai đôi chân dài trắng nõn.
Nam Tường kéo gấu váy xuống, chân cô đúng là không ngắn nhưng không ngờ váy lại ngắn đến mức khoa trương như vậy, đến mức chỉ có thể che hết được bẹn đùi cô.
Gió vừa thổi, cô lập tức cảm thấy khó chịu khắp cả người.
Tô Bối Bối dang rộng hai tay, đi đến trước mặt Nam Tường, vẻ mặt chính trực anh hùng: “Nam Nam, chân tớ thô, tớ chắn giúp cậu.”
Nam Tường trầm mặc: ……..
“Có nghĩa khí thì đổi quần của cậu với tớ đi.”
…………
Xung quanh còn khoa trương hơn, váy của các cổ động viên lớp này còn ngắn hơn lớp khác, để lộ vòng eo, chân và cánh tay. Nếu không biết còn tưởng đây là sân khấu ra mắt của một nhóm nhạc nữ nào đó.
Nam Tường toát mồ hôi hột: “Đại hội thể thao của trường Chuyên bọn họ có phải có một hạng mục là so xem váy nữ sinh lớp nào ngắn hơn không.”
Tô Bối Bối thì thầm: “Vậy thì lớp của Tống Vãn Nhu thắng rồi.”
Chiếc váy ba lê bồng bềnh trông giống như một vòng tròn cánh hoa đang nở, gần như không có độ che phủ.
Nam Tường nhìn xuống váy của mình, quả thực nó cũng không ngắn lắm.
–
Loa trên bục phát biểu cứ vo ve bên tai.
“Hạng mục đua tiếp sức 100m sắp bắt đầu. Xin hãy lên bục nhận đồng phục của đội mình.”
Đúng lúc này, một ánh mắt nóng bỏng đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, Nam Tường nhìn qua, không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt của Giang Hoài Tự. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, ánh nhìn rực cháy dường như chỉ là ảo ảnh, hơi ấm tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Cậu bước về phía cô với vẻ mặt vô cảm, không hề né tránh đi thẳng đến trước mặt cô.
Dáng người cậu rất cao, chặn một phần ánh sáng, khiến cho ánh sáng và bóng tối đan xen nhau tạo nên cái bóng.
“Lâu rồi không gặp.”
Đây là câu duy nhất Giang Hoài Tự có thể nói khi gặp cô lúc này.
Nam Cường kéo khóe miệng, tránh ánh mắt của cậu.
Bầu không khí này khiến Tô Bối Bối đông cứng lại. Nhiệt độ rõ ràng chỉ khoảng 20 độ nhưng đứng cạnh họ, cô ấy lại cảm thấy như đang ở trong hầm băng vậy, run rẩy vì lạnh.
May mắn thay vừa hay có người đến cứu viện. Lâm Lạc chạy tới, trên người phủ đầy bong bóng ánh nắng, trong tay cầm tờ giấy. Anh ta không để ý đến sự hiện diện của Giang Hoài Tự mà chen thẳng vào giữa hai người, có lẽ là muốn hỏi đề.
Nam Tường lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn anh ta, rõ ràng là rất ngạc nhiên: “Sắp phải thi chạy rồi, cậu không cần làm nóng người sao?”
Bên cạnh, Giang Hoài Tự bị bỏ rơi hừ lạnh một tiếng, sao không hỏi cậu có muốn khởi động không? Cậu nhịn không được ngắt lời: “Cho nên gần đây không làm học sinh nữa mà chuyển thành giáo viên rồi à.”
Cậu ho nhẹ một tiếng: “Thành tích quá tốt rồi phải không, dư dả quá nhỉ.”
Bành Nguyện đứng bên cạnh vòng tay qua vai Giang Hoài Tự cười trêu chọc, thì thầm: “Tự Tự này, thành ngữ cậu nói mặc dù tớ không biết dùng, nhưng ý mỉa mai và ghen ghét dữ dội, đố kỵ điên cuồng thì mấy từ này tớ vẫn biết đấy nhé, dùng để miêu tả cậu đó.”
……………
Trong khi bên này đang chum đầu, bên kia vẫn còn đang vui vẻ, Lâm Lạc gật đầu, mỉm cười đáp lại Nam Tường: “Không sao, tớ đã thay quần áo rồi, khởi động cũng được.”
Sau khi Lâm Lạc đi xa, Tô Bối Bối nhìn theo bóng lưng của anh ta rồi mới lên tiếng, đôi mắt sáng ngời thốt lên: “Chết tiệt, sao dáng người của Lâm Lạc lại đẹp vậy nhỉ.”
Nam Tường gật đầu: “Ừ, cũng không tệ.”
Giang Hoài Tự liếc mắt khinh thường: “Đẹp vậy sao?”
Tô Bối Bối: “Đương nhiên rồi. Người bình thường ai dám mặc áo cộc tay.”
“Mặc dù chúng ta không tuyên truyền sự lo âu về thân hình nhưng tôi biết nam sinh các cậu cũng đang âm thầm so sánh. Một khi mặc áo cộc tay, ai vai rộng eo thon ai gầy như cây sậy, ai là người thật hàng thật vừa nhìn là biết ngay.”
……………
Vài phút sau, Giang Hoài Tự cũng thay quần áo rồi đi ra.
Chỉ liếc mắt một cái Tô Bối Bối đã mở to mắt, vỗ vỗ Nam Tường, cô ngẩng đầu nhìn về phía cậu, thấy cậu đang mặc một chiếc áo cộc tay màu xanh đậm.
Đôi vai rộng lớn, đường nét cánh tay lộ ra mịn màng và rõ nét, cơ bắp sắc nét, giống như những dãy núi nhẹ nhàng nhô ra.
Thứ được nâng đỡ bên trong là một tính cách kiêu ngạo, rõ rành thanh cao đến mức không thể đến gần, nhưng lại vô tình quyến rũ.
Gió nhẹ thổi qua, không biết là mặt ai đỏ lên, Nam Tường vô thức quay mặt đi.
“Cậu không thấy hôm nay cậu ta hơi lẳng lơ sao.” Hà Tuấn Dương cũng bước lại gần, nâng cằm nhìn kỹ, sau đó quay sang hỏi Bành Nguyện: “Những năm trước không phải vẫn luôn mặc đồng phục đội bóng bên ngoài đồng phục mùa hè sao?”
Bành Nguyện cũng gật đầu: “Cậu ấy nói như nào ấy nhỉ.”
“Cậu ấy bảo quá hở hang, đường xẻ ở nách sắp chạm tới rốn rồi.” Hà Tuấn Dương đáp.
Nói xong, hai người nhìn nhau rồi cười.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Không chịu nổi ánh mắt ùn ùn kéo đến của mọi người, Giang Hoài Tự cúi đầu, gãi gãi gáy, bước nhanh đến chỗ Nam Tường và Nam Tường, thản nhiên hỏi: “Này, cậu ta đẹp hơn hay tôi đẹp hơn?”
Bành Nguyện ngơ ngác: “Hỏi tớ à?”
“Cho sở mới biết được.” Bành Nguyện nói xong liền xuyên qua lớp quần áo sờ sờ cánh tay và cơ bụng của Giang Hoài Tự, “Không tồi, rất chắc chắn, tớ cũng muốn.”
Tô Bối Bối chớp mắt, ngại ngùng nói: “Tớ cũng có thể chạm vào không?”
“Quả nhiên quá hở hang, dễ bị tội phạm nhắm tới.” Giang Hoài Tự nói rồi im lặng mặc áo khoác vào.
Bành Nguyện thấy vậy liền nói: “Nào, cậu sợ tớ đi. Cậu ta nhỏ nhen, tớ rất rộng lượng.”
Thấy Tô Bối Bối bĩu môi khinh thường, Bành Nguyện quay sang Nam Tường cười nói: “Đừng khách sáo, em gái Nam Tường sở đi, có phải chưa từng sờ cơ bắp đúng không.”
Tay chưa kịp đưa ra đã bị hất đi, Giang Hoài Tự lười biếng nói: “Thà sờ vào miếng da heo mà dì giúp việc nhà tớ mới mua còn hơn là sờ cậu, tối nay định làm thịt kho tàu đấy.”
“Chậc, sao giờ lại công kích cá nhân thế?”
–
Giữa tháng Mười, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, trời cao xanh thẫm, không khí trong lành. Cây bạch quả bên cạnh sân tập đã chuyển sang màu vàng, một vài cánh hoa nhẹ nhàng rơi, thời tiết đã có khí lạnh.
Lâm Lạc khởi động xong, đưa đồng phục cho Nam Tường, cười nói: “Muốn mặc không?”
Nam Tường xua tay từ chối: “Không sao, chạy xong sẽ lạnh, đừng để bị cảm.”
Trước mặt một đám người, Lâm Lạc không thu tay lại, vẫn cố chấp đưa cho cô. Thấy vậy, Tô Bối Bối mỉm cười nhận lấy, cười nói: “Không sao, tớ lạnh tớ mặc cho. Cảm ơn lớp phó thể dục.”
Nam Tường vừa nói mình không lạnh thì một cơn gió mạnh thổi qua, váy cô tung bay khiến cô cảm thấy lạnh buốt. Cô vô thức rùng mình, giây tiếp theo, đồng phục của Giang Hoài Tự đã ở trên người cô.
“Này, coi tôi là giá treo quần áo à?”
“Không nhận ra tôi đang cho cậu mượn áo sao.” Giang Hoài Tự thản nhiên nói: “Người ta Tô Bối Bối có rồi mà cậu không có, đáng thương lắm.”
Tô Bối Bối bất mãn: “Cái gì mà tớ có rồi, coi thường ai đó.”
Giang Hoài Tự lập tức xin lỗi: “Tôi sai rồi, ý tôi là trông cậu rất ấm.”
“Còn phải nói. Nhìn xem tớ đang mặc bao nhiêu đồ này, vốn là đưa hết cho Nam Nam nhưng bị tớ lấy hết rồi.”
Nghe được là cho Nam Tường, Giang Hoài Tự cười khẽ nói: “Nhiều vậy cơ à. Bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp như bánh ú vậy, không biết còn tưởng đang tón tết Đoan Ngọ đấy.”
Lại đang kháy khịa?
Nam Tường mất tập trung, bóng người xung quanh tản đi, cô chỉ ngửi thấy mùi quả vả trên quần áo anh, từng đợt xông vào mũi, sạch sẽ trong trẻo giống như ánh nắng chói chang của ngày hè trong xanh.
Cô vuốt thẳng tóc, nói bằng giọng trầm: “Trước giờ cậu cho nữ sinh mượn áo đều trực tiếp trùm lên đầu họ à?”
“Tôi nhìn giống người hay cho người khác mượn áo sao?” Giang Hoài Tự nhướng mày.
Nam Tường ngước mắt lên: “Cậu không phải lo lắng bị tội phạm nhắm tới sao?”
Nhìn chóp mũi cô ửng đỏ vì lạnh, đôi mắt cô sáng lên, trông thật đáng yêu, chưa kể đến lúc đôi mắt sáng ngời của cô rơi vào mắt cậu. Những cảm xúc không có nơi nào để trút bỏ trong hai tuần giống như đá rơi vào nước sôi, tức khắc tan chảy trong im lặng.
Cậu quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Bây giờ nhìn cậu dễ bị tội phạm nhắm tới hơn.”
–
Thi đấu bắt đầu.
Nam Tường ngồi trên bục nghiêm túc đọc bản thảo, bất đắc dĩ một nửa trong số đó đều được viết cho Giang Hoài Tự.
Phần lớn đều là Giang Hoài Tự cố lên, Giang Hoài Tự tớ yêu cậu, Giang Hoài Tự cậu là thần trong lòng tớ.
Mãi mới có một bài viết bình thường.
Cô hắng giọng: 「 Họa Lăng Yên, Thướng Cam Tuyền, Tự cổ công danh thuộc thiếu niên. 」
Dịch: Đường danh lợi, chuyện quốc gia, xưa nay công thành do tuổi trẻ.
Trên sân tập, đột nhiên vang lên tiếng hét, đã đến lượt truyền cuối cùng. Nam Tường ngẩng đầu nhìn thấy Giang Hoài Tự đang xông lên.
Gió thổi qua, lá cây xào xạc, bóng râm nhấp nháy, mặt đất được bao phủ bởi những mảnh vàng đung đưa.
Cậu cởi áo khoác đồng phục trường ra, để lộ kết cấu cơ bắp săn chắc rõ ràng. Cùng với động tác chạy, ánh nắng mặt trời rải rác trên mái tóc đen của cậu, nhấp nháy giữa sáng và tối, tràn đầy sức sống nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Tim Nam Tường hẫng một nhịp, nhưng cô không để ý mà tiếp tục đọc bản thảo.
「 Giang Hoài Tự lớp 12/1. 」
「 Cậu là ngọn gió vô tình lướt qua, đem theo cô đơn kiêu ngạo như lũ quét. 」
「 Thiếu niên luôn khiến người ta rung động nhất. 」
Hô xong câu Giang Hoài Tự, cô nhìn cậu tăng tốc vượt qua mấy người rồi về đích.
Vượt qua vạch đích, cậu quay người lại, ánh mắt lướt qua đám đông, xuyên qua vô số ánh mắt sôi sục và dâng trào, rồi dừng lại trên người cô.
Ánh mắt của cậu sáng lên dưới ánh nắng mặt trời, thiếu niên tùy ý cười đến rạng rỡ.
Chắc hẳn cậu đã nghe thấy rồi nhỉ.
Gió mát thổi qua ập vào mặt Nam Tường để lại cảm giác nóng rát. Cô vội vàng cúi đầu, tay chân luống cuống, nhìn chằm chằm vào bản thảo vừa vò nát.
Đọc tên người đề chữ.
“Đến từ lớp 12/1.”
“Tống Vãn Nhu.”
Chú thích
1. 鸡汤:canh gà, súp gà nghĩa bóng: giảng đạo lý, những câu chuyện truyền động lực (thường dùng với nghĩa mỉa mai), cũng có thể dùng chỉ sách self-help.
2. Tính tối ưu Pareto: tình huống mà ở đó không có lợi ích của một cá nhân nào được cải thiện mà không phải hi sinh lợi ích của một người khác.
3. Lời bài hát 《 Tôi 》của Trương Quốc Vinh.