Xem xong bảng danh dự ở tầng dưới, Nam Tường cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm như mây trôi trên trời, vừa đi vừa ngân nga một giai điệu nhỏ. Cô cúi đầu mở hộp thoại với Giang Hoài Tự rồi gõ một dòng chữ.
「 Buổi trưa cùng ăn cơm ở căng tin nha~ 」
Cuối câu dùng dấu chấm, dấu chấm than hay dấu ngã bay bổng khiến Nam Tường do dự, cuối cùng cảm thấy “~” phù hợp nhất với tâm trạng hiện tại của mình.
Tin nhắn gửi xong, Nam Tường vui vẻ khóa màn hình lại, tuy nhiên vừa vào lớp lại phát hiện bầu không khí không được vui vẻ cho lắm.
Vài nam sinh cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại không biết đang lướt cái gì, miệng không ngớt nói: “Nghe nói phòng số ba có người bị tố cáo gian lận.”
“Không biết ai gửi thành tích thi vào trong nhóm nữa. Nói gì đi nữa cậu ấy cũng là hạng nhất trường Bồi Dưỡng, càng thêm vả mặt.”
Thấy Nam Tường bước vào, mấy nam sinh đột nhiên im lặng, dừng mọi việc đang làm lại nhìn cô.
Cái nhìn kia chắc chắn không hề thiện ý.
Giống như một tấm lưới khổng lồ rơi xuống từ trên trời, bầu không khí xung quanh nó vô cùng ảm đạm.
Cách đó không xa, Tô Bối Bối cũng đang cúi đầu, vẻ mặt cau có đang nghịch điện thoại. Nam Tường bước nhanh đến bên cạnh cô ấy, nhỏ giọng hỏi: “Cậu xem gì vậy?”
Tô Bối Bối bị cô đột nhiên xuất hiện làm cho giật mình, cô ấy lập tức hoảng sợ cất điện thoại ra sau lưng, hiển nhiên là đang che giấu không muốn cho cô biết.
“Sao vậy?” Nam Tường không hiểu.
Tô Bối Bối lùi lại một bước, thấp giọng nói: “Sợ cậu tức giận.”
Cả lớp đột nhiên im lặng, ánh mắt của các bạn học xung quanh đều đổ dồn về phía Nam Tường, vẻ mặt phức tạp như muốn nói lại thôi.
Nam Tường càng thêm khó hiểu, vô thức hạ giọng: “Sao tớ lại tức giận?”
Tô Bối Bối không còn cách nào khác, đành phải lấy điện thoại ra đưa cho Nam Tường: “Nghe nói trong lớp mình có người bị tố cáo gian lận, sau đó có người gửi sơ đồ chỗ ngồi của ba phòng thi trong nhóm khối.”
Cô ấy dừng lại: “Cùng với bảng điểm của cậu.”
“Cho nên?” Nam Tường nhìn chằm chằm vào điện thoại trong hai giây.
Từ đợt khảo sát đầu tiên đến giữa kỳ, có thể thấy đã có tiến triển nhanh chóng, nhưng trong mắt những người quan tâm thì lại bằng chứng không có căn cứ.
Nam Tường xử lý thông tin rất nhanh, chỉ trong vài giây đã hiểu toàn bộ câu chuyện, cô thở một hơi dài, điều chỉnh giọng nói: “Cho nên bọn họ cho rằng tớ cũng ở phòng thi thứ ba, mà thứ hạng cũng tiến bộ nên người người gian lận là tớ?”
“Nam Nam tớ đương nhiên tin tưởng cậu.” Tô Bối Bối không dám thở mạnh, thanh âm càng ngày càng yếu: “Cậu biết đám người này chỉ được cái nói bóng nói gió không có căn cứ mà…. Cậu đừng để ý, giả không bao giờ thành thật được.”
Nam Tường tiếp tục lướt xuống dưới, nhìn thấy vài câu trả lời.
「 Thì ra người gian lận là cậu ta à, tớ đã bảo lấy đâu ra có người tiến bộ thần tốc vậy mà. Đúng là mất mặt. 」
「 Một đám Bồi Dưỡng đứa nào đứa nấy y chang nhau. 」
Còn có người chuyển tiếp cuộc thăm dò ý kiến ai xứng với Giang Hoài Tự hơn, không quên cha thêm một câu——
「 Thời đại này không còn phổ biến chuyện hoàng tử và Lọ Lem đâu. Hoàng tử vẫn phải kết đôi với công chúa. 」
“Có liên quan đến nhau không?” Nam Tường tức bật cười: “Liên quan gì đến Lọ Lem?”
“Nam Nam cậu biết mà, bọn họ chính là ghen tỵ với cậu. Nhưng cậu thấy đấy, không phải ai cũng tin, bên dưới cũng có người nói lời công bằng nữa.”
“Được.” Nam Tường đáp một tiếng, trầm giọng hỏi: “Công chúa được nhắc ở đây là Tống Vãn Nhu?”
Tô Bối Bối không dám nói lớn, nhìn vẻ mặt của cô: “Đúng nhỉ.”
“Cậu không cần phải cẩn thận vậy đâu, tớ không quan tâm.” Thấy Tô Bối Bối còn căng thẳng hơn cả mình, Nam Tường cảm thấy không cần thiết, cười khổ vỗ vai cô ấy: “Thanh giả tự thanh, như cậu nói ấy, giả không bao giờ thành thật.”
“Cậu không quan tâm thật sao?” Tô Bối Bối ngước mắt.
“Ừ.” Nam Tường đáp lại, nhấp vào bình chọn, ánh mắt rơi vào bức ảnh múa ba lê của Tống Vãn Nhu, gật đầu khen ngợi chân thành: “Hơn nữa cậu ấy quả thực rất công chúa.”
Lời dứt, cô lại mỉm cười, ngước mắt lên hỏi: “Chẳng qua đám người trường Chuyên bọn họ đều cảm thấy cậu ấy là hoàng tử sao. Trẻ trâu vậy?”
Tô Bối Bối nhìn chằm chằm Nam Tường, luôn cảm thấy nụ cười của cô có chút gượng ép, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, đôi môi cô trở nên nhợt nhạt, lông mi rũ xuống phủ một lớp bóng dưới mắt.
Dưới lớp bóng, cô cười tươi đến nỗi khóe mắt nhăn lại vì sợ người khác nghĩ rằng cô không vui, ngược lại rất gượng gạo không tự nhiên.
Nhìn thấy cô như vậy Tô Bối Bối càng thêm đau lòng. Cô ấy suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nặn ra được một câu đùa để trêu cô, cười trước làm lễ, kéo khóe miệng: “Cậu có bao giờ nghe một câu là ‘lúc nhỏ tôi nghĩ mình sẽ gả cho hoàng tử, ai dè lớn lên tôi lại cưới Vương tổng’ chưa Nam Nam?”
“Tớ không có ý ám chỉ người ta, chỉ là đột nhiên thấy khá thú vị.” Tô Bối Bối phấn khởi lắc đầu, cố gắng đổi chủ đề: “Haiz, tiếc ở chỗ hoàng tử và Vương tử tớ đều muốn. Nam Nam, cậu chọn cái nào?”
“Hả?” Nam Tưởng ngơ người, suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bài toán, nhẹ giọng nói: “Cô bé Lọ Lem tớ đây không cần hoàng tử, càng không muốn gả cho Vương tổng.”
Tô Bối Bối cười toe toét: “Cậu như này có tính là không ăn được nho thì chê nho chua không Nam Nam?”
Nam Tường cũng cười, vẻ mặt có thể nói là chân thành, ánh mắt lóe lên: “Nói thật tớ không quá tin vào tình yêu. Nếu câu chuyện về tra nam còn chưa xem đủ thì có thể nhìn ba tớ nhiều một chút.”
“Nếu không phải tra nam thì sao? Ba cậu không phải rất tốt sao?” Tô Bối Bối chống tay lên cằm hỏi.
Có lẽ đổi chủ đề thực sự có hiệu quả. Nam Tường tạm thời thoát khỏi tin đồn kia, suy nghĩ của cô lại quay về ngày hôm qua.
…………..
Tối qua lúc mẹ Lâm đang rửa bát trong bếp, âm thanh ồn ào vội vã, vẫn là giọng điệu quen thuộc đó chỉ trích bằng giọng the thé bất kỳ ai cản đường bà.
Ba vừa về đến nhà. Nghe thấy động tĩnh thì mỉm cười hiền lành, rón rén lại gần hỏi nhỏ: “Sao vậy, mẹ con lại bực chuyện gì?”
Trên bàn ăn, em trai cầm một miếng trứng bỏ vào miệng nhai rồi bất lực dang hai tay ra: “Mẹ hỏi kết quả giữa kỳ của của con thể nào, con bảo vẫn chưa có nhưng theo con cảm thấy rất tốt. Mẹ cứ không tin, còn mắng con ham chơi, con thật sự nghi ngờ mẹ chỉ muốn mắng con mà thôi.”
Ba Nam quay đầu hỏi Nam Tường: “Con gái thi thế nào, cũng bị mắng?”
Nam Tường lắc đầu: “Không ạ, mẹ lười thèm hỏi con.”
Nam Đồng nghe được câu này suýt nữa thì bật khóc, không biết trong lòng có bao nhiêu ngưỡng mộ: “Chị ơi, cái nhà này chỉ có em gánh vác thay chị thôi, chị phải cảm kích em.”
Nam Tường thầm nghĩ không phải là vì mẹ chỉ quan tâm đến mình em sao?
Ba Nam kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu, gắp cho Nam Tường một miếng thịt, hỏi: “Trường học mới đã thích nghi được chưa? Ba thấy thành tích lần trước của con lại là hạng nhất. Ba khoe với mấy người trong cửa hàng suốt cả ngày, ba rất tự hào.”
Nam Đồng chậc miệng ngắt lời: “Thi tháng lần trước chị ấy đứng hạng hai trăm mấy của khối cơ, cái này cũng đáng tự hào sao.”
“Chuyện thằng nhóc thối nhà con ba cũng khoe nhiều lắm. Thi bóng lần trước vào năm quả dẫn dắt lớp mình giành chức vô địch đúng không, cũng rất giỏi.” Ba Nam xoa tóc cậu bé, tiếp tục khen: “Kịch bản con chuẩn bị cho liên hoan phim ba cũng đọc rồi…..”
Nam Tường cười, thầm nghĩ không hổ danh là đại sư đoạn thủy (*).
(*) Đại sư đoạn thủy (端水大师): Một từ thông dụng trên mạng, xuất phát từ “一碗水端平” (Nhất oản thủy đoan bình): Một chén nước thẳng băng, nghĩa là xử lý sự việc công bằng.
Nam Đồng hạ giọng, làm kí hiệu ‘suỵt’: “Đừng để mẹ con nghe thấy, nếu không lại trách con không học hành hẳn hoi.”
Ba Nam cũng phối hợp làm kí hiệu ‘suỵt’: “Đương nhiên, đây là bí mật nhỏ của chúng ta.”
“Liên hoan phim gì ạ?” Nam Tường hỏi.
“Một tháng nữa mới đến, em chuẩn bị trước.” Nam Đồng chớp mắt.
“Có cần tiền không? Hôm nay vừa nhận lương, ba giấu một ít cho hai đứa.” Ba Nam lấy điện thoại ra, một loạt thao tác chuyển cho mỗi chị em 500.
Trước khi đi ba Nam không quên vỗ vai Nam Tường: “Lớp 12 nhiều áp lực, lấy tiền mua đồ ăn ngon, cứ thư giãn nhé.”
“Được rồi, trong cửa hàng của ba còn có việc, ba đi đây.”
“Anh vừa về lại muốn đi tiếp sao!” Mẹ Lâm nghe thấy tiếng động trong bếp liền hét lên: “Trông nom cái nhà này chút được không, để ý mấy đứa nhỏ.”
Ba Nam cười, lặng lẽ đi giày vào, trước khi đóng cửa còn nhắc nhở: “Mẹ các con đang trong thời kỳ mãn kinh, tính tình không tốt, các con nhường bà ấy chút.”
……………
Suy nghĩ lại quay trở lại.
Nam Tường khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Người đó rất tốt nhưng mẹ tớ không thấy vậy. Trong mắt bà ấy, ba Nam chỉ là một bán hàng tầm thường, lương không cao còn suốt ngày không quản nhà cửa mà thôi.”
“Nhưng dù bận rộn nhưng mỗi lần về nhà đều rất quan tâm tớ và em trai, không có chú ấy có khi hai đứa bọn tớ đã bị PUA trầm cảm từ lâu.”
“Cho nên tất cả người bên cạnh cậu đều đang nói với cậu tình yêu không đáng tin?” Tô Bối Bối tổng kết.
“Không tuyệt đối đến vậy.” Đúng lúc này, một khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong đầu cô, Nam Tường hơi sửng sốt, chậm rãi nói: “Nếu gặp được tri kỷ đồng điệu với mình thì tớ sẽ không quá kháng cự.”
Chẳng qua thực tế có quả nhiều trắc trở, làm gì có chuyện gì là viên mãn toàn vẹn đâu.
“Dù sao thì, quay lại với hoàng tử hay là Vương tổng, tớ chăm chỉ học hành như vậy chẳng phải bởi vì muốn đạt được sự độc lập về mặt tinh thần sao. Lúc cấp bách không cần ‘hoàng tử’ tới cứu giúp, mà là có thể bảo vệ lòng tự trọng của mình bằng chính khả năng của mình.”
Nam Tường nói từng từ từng chữ, giọng nói nhẹ nhàng như nước, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh không thể chối cãi: “Tớ muốn trở nên giỏi giang hơn nữa để có thể tự do lựa chọn cuộc sống, chứ không phải để gả cho người kác.”
“Nam Nam, có phải con ở cùng tên kia lâu quá rồi không? Sao mà nói chuyện càng ngày càng giống Giang Hoài Tự vậy.” Tô Bối Bối chớp mắt.
Nam Tường cúi đầu cười, lời vừa rồi của cô quả thực giống như lời một người theo chủ nghĩa lý tưởng sẽ nói.
Cách đây vài ngày cậu vừa nói những lời tương tự, đối với cậu mà nói thành tích thứ hạng, điểm số hay giải thưởng những thứ có thể đo lường này đều là thiển bạc. Nhưng những từ ngữ đã đọc, những cảnh hoàng hôn đã nhìn thấy, những người mình yêu quý và những ngôi sao lấp lánh ánh sáng rực rỡ mới chính là tâm hồn và ý nghĩa của cuộc sống của cậu.
Khi cậu nói điều này, ánh hoàng hôn vừa vặn từ cửa sổ tràn vào, vô tình rơi vào mắt cậu giống như những con sóng vỡ tan trên mặt đất, nhẹ nhàng đung đưa.
Nam Tường thậm chí có thể nhìn thấy sự thay đổi của mùa hè và hoàng hôn, cùng với đó là sự thu hẹp vô hạn của cô trong mắt cậu.
Khoảnh khắc đó đại khái là vì cô quá hà khắc.
Nam Tường chỉ nghĩ đến người mà cậu thực sự yêu quý.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Nam Tường cúi đầu nhìn tin nhắn.
Đại thiếu gia cô đơn và rực rỡ: 「 Đợi tôi, giờ tôi sẽ qua. 」
Là trả lời cho câu cô mời cậu đến căng tin ăn cơm?
Dù nhìn thế nào thì ý nghĩa cũng không rõ ràng. Vẫn còn cả một tiết học nữa mới đến giờ ăn trưa, vậy thì cậu đột nhiên lo lắng như vậy là vì điều gì?
Đôi khi cô cảm thấy cậu giống như bug trong thế giới này, hòa nhập nhưng lại xa lạ, càn rỡ nhưng lại đắm chìm.
Giống như sống trong thế giới tâm linh hay trong mơ vậy. Cậu làm mọi thứ dựa trên cảm xúc, luôn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ không quan tâm điều gì, rõ ràng không thực tế, nhưng lại rất thiên phú dị bẩm.
Do hoàn toàn trái ngược hay là “thế giới trầm chỉ mỗi ta tỉnh”?
Nếu có cơ hội, cô cũng muốn được bước vào thế giới của cậu, đi xem liệu nó có chứa đầy những công thức toán học hay là triết học và tình yêu đầy màu sắc, giàu trí tưởng tượng như trong truyện cổ tích không.
…………..
“Tớ không có cái khí thế tiến lên như cậu, nếu có người nguyện ý nuôi tớ, tớ sẽ lập tức nằm xuống há miệng chờ sung.” Tô Bối Bối chống cằm, bắt đầu mơ mộng.
Không ngờ vừa mới bắt đầ đã bị Nam Tường vạch trần: “Há miệng chờ sung nào có dễ dàng như cậu nghĩ. Xã hội này đòi hỏi quá nhiều ở con gái, họ vừa yêu cầu cậu là một người phụ nữ mạnh mẽ vừa là một lương thê hiền mẫu. Làm không tốt sẽ bị chán ghét, làm quá tốt lại bị khinh thường.”
Sẽ ra sao nếu kết thúc của giấc mộng công chúa cổ tích không phải là được yêu thương, được công nhận mà là sự chờ đợi vô tận và cố gắng làm hài lòng người khác?
Nam Tường gõ nhẹ đầu bút xuống giấy: “Con gái chúng ta nên sống tỉnh táo hơn. Thế giới này người người nguyện ý đối xử thật lòng với cậu chỉ có cha mẹ cậu, cùng với cái tôi đang giãy giụa đấu tranh chưa chịu từ bỏ mà thôi.”
Tô Bối Bối nghiêng đầu: “Vì vậy nên cậu mới muốn nhận lại cha ruột để thêm một người nuôi dạy?”
“Thứ không phải của tớ thì tớ không cần, nhưng nếu là của tớ thì không chút cũng không thể thiếu, không mất mặt.”
“Nhưng mà Nam Nam này, sau khi cậu thân thiết với người kia thực sự vô duyên vô cớ kéo thêm rất nhiều thị phi.”Tô Bối Bối hạ giọng: “Vốn cậu xinh đẹp đã làm người ta ganh ghét ghen tỵ, giờ đây lại nhiều thêm một lý do khiến người khác hận ngứa răng.”
“Tin vịt sai sự thật kiểu này tớ nghe nhiều rồi.”
Tiếng chuông vào lớp đã reo, người đang xem náo nhiệt đã tản đi. Những lời đồn đoán vô căn cứ vừa rồi trông giống như bộ phim hài.
Gió tuy đã ngừng nhưng ngọn cây vẫn còn rung chuyển.
Phân tích các câu hỏi sai trong bài thi xong, Nam Tường tóm tắt lại các điểm kiến thức trong bài thi, bình tĩnh nói: “Vẻ ngoài luôn chỉ là dệt hoa trên gấm, tài năng và tư tưởng mới là cốt lõi của một con người. Bây giờ chuyện tớ phải làm đầu tiên đó là trở thành gấm của bản thân, vẻ ngoài mới không trở thành hoa trong gương hay trăng trong nước.”
“Đối với cậu Giang Hoài Tự được coi là gì?” Tô Bối Bối đột nhiên hỏi.
Đầu bút của Nam Tường dừng lại.
Cậu ấy được coi là gì.
Được coi như một ngoại lệ trong thế giới khắc nghiệt của cô không?
Phản ứng lại mới phát hiện cậu chính là bí mật mà cô không dám và không muốn nghĩ tới, nhưng nó đã âm thầm bén rễ.
Gai góc mọc thành bụi, thực tế thì không thể chịu đựng được.
Thật muốn mượn đôi mắt của cậu để ngắm nhìn nhật nguyệt, tận mắt chứng kiến thế nào là viên mãn.
………….
Nam Tường cười khổ, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, nhàn nhạt nói: “Câu ấy xem như là kim chỉ thêu gấm của tớ?”
Không hổ danh là Nam Nam của cô ấy, dao động giữa lý tưởng và hiện thực giây lát, nhưng cuối cùng lý trí chiếm thế thượng phong.
Tô Bối Bối thầm than thay cho ai đó: Nói trắng ra là coi người ta như một công cụ.
–
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Lão Hách đứng trên bục giảng.
Lớp học đột nhiên náo loạn, rồi lại trở nên yên tĩnh.
Nam Tường cúi đầu nhìn đề thi, nghe thấy Lão Hách gõ thước tam giác trên bục giảng, kinh ngạc hướng về phía cửa hỏi.
“Em đến có chuyện gì?”
Cô ngẩng đầu, thấy Giang Hoài Tự đứng ở cửa lớp, một tay vịn khung cửa, ngực phập phồng, có lẽ vừa mới chạy lên lầu, hô hấp còn có chút không ổn định. Ánh mắt cậu lướt qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người cô.
Dưới sự chú ý của mọi người, Giang Hoài Tự kéo cổ áo đồng phục, điều hòa hơi thở rồi nói——
“Đã có thông báo kỷ luật.”
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Hoài Tự: Nghe nói có người muốn đi vào thế giới của tôi?
Nam Tường: ………..
Giang Hoài Tự: Cho cậu cơ hội vào đó dạo chơi đấy.
(Xem xem cái gì gọi là “Trong đầu tôi toàn là cậu”.)