Trời lặn hướng tây, hoàng hôn sáng rực.

Ánh sáng màu cam đỏ của buổi chiều chuyển từ đậm sang nhạt, nhuộm đỏ bầu trời từng lớp một biến hoá thất thường, nhưng ít ai biết rằng theo làn gió đêm nó cũng nhuộm đỏ má của ai đó.

Nam Tường ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài. Học sinh lớp dưới đều đã tan học, đeo cặp trên lưng theo từng nhóm đi về phía cổng trường.

Ánh sáng hoàng hôn i nhuộm đỏ bộ đồng phục học sinh trắng tinh của họ. Gió đêm thổi nhẹ, dưới những đám mây trôi lang thang lênh đênh, góc áo của thiếu nam thiếu nữ tung bay, thần sắc cũng vui tươi.

Tiết học hôm nay của lớp mũi nhọn là môn Tiếng Anh. Đôi mắt của Nam Tường lướt qua ngoài cửa sổ, cô cảm thấy buồn chán, thầm nghĩ câu danh ngôn của triết gia nào đó rất hay, nhân sinh giống như một con lắc đung đưa qua lại giữa buồn chán và đau khổ vậy.

Chiếc bút của cô xoay chậm rãi dưới đầu ngón tay, gõ nhẹ trên tờ giấy. Trên tờ giấy là một bài luận tiếng Anh đã được viết sẵn, thấm đẫm mực đẹp.

Tương phản với người nào đó ngồi bên cạnh đang nhấp nhổm gãi tai. Giang Hoài Tự nhíu mày nhìn đề bài, rất lâu sau mới bắt đầu viết, hoàn toàn mất đi sự nhàn nhã như trong giờ Toán.

Không ngờ người nào đó cũng sẽ có hôm nay.

Nam Tường thấy buồn cười, lại gần cậu thì thầm: “Không phải tự xưng làm văn được điểm tuyệt đối sao? Sao đổi thành Tiếng Anh thì cứ như ép cung vậy? Khó đến vậy sao?”

Giang Hoài Tự không tiếp lời, một lúc sau cậu ném bút lên bàn, dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn Nam Tường với vẻ mặt bình tĩnh.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió lớn, trong phòng mọi người đều đang viết rất hăng say, Nam Tường và Giang Hoài Tự ngồi ở mấy hàng ghế cuối, thì thầm với nhau khó bị phát hiện.

Nam Tường ngước mắt nhìn giáo viên đang ngồi trên bục giảng, sau đó nhướng mày quay sang nhìn Giang Hoài Tự, cười nói: “Vậy đã muốn từ bỏ?”

“Ừ, vốn dĩ muốn viết một kiệt tác nhưng lại phát hiện bản thân không thể.: Giang Hoài Tự duỗi thẳng đôi chân dài, hạ giọng, vẫn nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Điểm tổng là 20, trình độ hiện tại của tôi chỉ được có 8 điểm, cứ viết mãi cũng chỉ gia cố thêm tư duy mẫu giáo hiện tại mà thôi.”

Cậu vừa nói vừa lật mở quyển vở tiếng Anh mà Nam Tường đưa cho mình, hiếm khi mới có lúc muốn nghiêm túc nghiên cứu kỹ lưỡng, cúi đầu cười nói: “Để tôi học cách viết văn của native speaker các cậu.”

……………

Nam Tường cũng thấy chán nên tìm chủ đề để nói: “Hôm nay sao cậu không ngồi với Hà Tuấn Dương?”

“Tôi sợ cậu ngồi một mình cô đơn quá sẽ khóc nhè, tiết Toán lần trước cũng suýt nữa khóc rồi.” Giang Hoài Tự nhàn nhã lật quyển sổ.

“Cậu đánh giá thấp tôi quá rồi, tôi không yếu đuối đến thế đâu.” Nam Tường bất mãn, nhỏ giọng đáp lại: “Tôi thấy cậu hôm nay sợ bản thân nhè thì đúng hơn, vừa nãy khi so đáp án bài điền khuyết với tôi cậu bực đến nỗi tai đỏ hết cả lên.”

Giang Hoài Tự liếc nhìn cô, yết hầu lăn lên xuống, nghĩ thầm cậu đỏ tai là bởi vì so đáo án sao, còn không phải vì cô cứ dán sát cả người vào cậu, viết nguệch ngoạc lên vở của cậu để lại một đống chữ viết màu sáng bóng mới đỏ sao.

“20 câu điền khuyết thì có 8 câu khác, cuối cùng cậu đều trả lời sai hết.” Nam Tường mỉm cười, cảm thấy vui vẻ, ngay cả đôi mắt cũng sáng lên, cô ghé sát vào tai cậu thì thầm: “Có phải cảm thấy rất thất bại không?”

Lời chưa nói xong, vành tai của người nào đó lại đỏ lên.

Nam Tường tức khắc phát hiện ra sự thay đổi của cậu, cô không nghĩ ngợi nhiều liền giơ tay lên đưa bút đến gần nhẹ nhàng chọc vào vành tai cậu.

Lần này nó còn đỏ hơn hệt như đang nhỏ máu.

Như thể đã khám phá ra một thế giới mới, Nam Tường ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, lông mày cong lên: “H.am m.uốn thắng thua của cậu sao lại mãnh liệt như vậy, nhắc cũng không được nhắc?”

……………..

Giang Hoài Tự không nhịn được nữa, đột nhiên quay đầu lại.

Khoảnh khắc đó giống như máy ảnh cố định tiêu cự, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào rải rác khắp trán cậu, ánh mắt của cậu thẳng thắn đột nhiên tiến lại gần.

Mùi hương nam tính trong trẻo đột nhiên tới gần, Nam Tường không kịp phản ứng, cô ngước mắt lên, đối diện với đôi đồng tử sâu thẳm rực cháy giống như một hồ nước không đáy nhưng không thể che giấu được khí phách trong sáng vô tư của cậu.

Cô vô thức nín thở, lông mi khẽ run rẩy.

Trong sự im lặng, Giang Hoài Tự giơ tay lên rồi dừng lại.

Cũng bất ngờ không kém, đầu bút của cậu chạm nhẹ vào lúm đồng tiền của Nam Tường.

Sau đó cậu nhìn cô chằm chằm vài giây, khóe môi cong lên như thể đã nhận được phản ứng trong mong đợi rồi mới ngả người ra sau cách xa cô, chậm rãi mỉm cười nói: “Cậu thử bị người khác chọc một cái xem có đỏ không.”

Khuôn mặt lạnh nhạt đáng sợ vẫn ở trước mặt, nhưng nhịp tim của Nam Tường lại không thể kiểm soát được, cô nuốt nước bọt, vô thức đưa tay lên xoa mặt, bất mãn nói: “Chọc tai thôi mà, cậu chọc mặt làm gì.”

Giang Hoài Tự hơi nhíu mày: “Khác biệt sao?”

Nam Tường nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên.”

…………..

Chưa nói xong, một cục giấy đã bay tới đập vào đầu Giang Hoài Tự, cục giấy nảy lên một cái rồi rơi xuống đất.

“Đệt.” Giang Hoài Tự xoa đầu, nhíu mày quay lại tìm thủ phạm, vừa quay đầu lại đã thấy Hà Tuấn Dương vẻ mặt oán hận, trên mặt như đang viết đầy chữ “Tôi hận!”

Giang Hoài Tự khó hiểu nhặt cục giấy lên, vuốt phẳng ra thì thấy trên đó có viết mấy chữ lớn đầy tức giận.

—— 「 Chú ý một chút! Làm ơn nghĩ đến cảm xúc của kẻ độc thân tôi đây! 」

…………

Giang Hoài Tự càng thêm vui vẻ không nhịn được cười, vừa định viết vài chữ rồi ném cục giấy về thì Nam Tường đột nhiên nghiêng đầu tiến lại gần cũng nhìn thấy hàng chữ kia.

Cậu tưởng cô sẽ ngại ngùng hoặc tức giận gì đó, nhưng không ngờ cô chỉ sững sờ vài giây rồi duyên cớ buột miệng nói một câu: “Cậu ta ghen sao? Tôi đã bảo cậu ấy chắc chắn muốn ngồi cùng bàn với cậu mà, hay là cậu ra sau ngồi đi.”

Bây giờ đến lượt Giang Hoài Tự sửng sốt, cô thực sự giỏi giả vờ không hiểu.

Cậu lắc đầu, mìm cười: “Cứ ngồi đây. Không phải cậu bảo sẽ dạy tôi tiếng Anh sao, tôi ngồi đây hút tiên khí học thần nhà cậu.”

Nam Tường thầm nghĩ cậu như vậy tôi nhận không nổi, giảm phúc thọ mất.

“Được thôi, vậy cậu ít nhất viết văn đi chứ.” Cô ho nhẹ một tiếng, chỉ vào đề bài văn trên giấy của Giang Hoài Tự: “Chủ đề văn hóa truyền thống như câu này rất phổ biến, cậu chỉ cần sử dụng mẫu câu trong sổ ghi chú của tôi là được.”

“Ồ, văn hóa truyền thống, trang 13 đúng không.” Giang Hoài Tự thản nhiên trả lời, không ngẩng đầu lên.

Nam Tường ngạc nhiên: “Đến số trang cậu cũng nhớ?”

Giang Hoài Tự không đáp lại.

Ừ, đương nhiên là nhớ, bởi vì trang đó vẽ tận ba trái tim màu hồng nho nhỏ cơ mà.

Thời gian làm đề tự do đã hết.

Giáo viên trên bục bắt đầu giảng đề, bên dưới không biết công tắc nào được kích hoạt, người nào đó đột nhiên bước vào trạng thái không thể diễn tả được.

Bên cạnh, Giang Hoài Tự nhìn chằm chằm vào tờ giấy, cúi đầu cười toe toét.

Nam Tường tò mò hỏi cậu có chuyện gì, cậu vẫn cười, chỉ vào bài kiểm tra nói: “Cậu xem này, câu hỏi này đang làm nũng.”

Nam Tường nhìn theo.

「 Hãy hoàn thành ba câu hỏi nho nhỏ sau. 」

Được thôi.

Coi như làm nũng vậy.

Chẳng qua cảm xúc của người nào đó quá thất thường.

Vừa rồi còn đang phát sầu vì bài viết văn đến nỗi lạnh lùng không chịu nổi, sao mà từ u ám sang cầu vồng chỉ trong một giây thế kia, hệt như trẻ con mẫu giáo vậy.

Nam Tường không nhịn được cười, nhưng chỉ khẽ mỉm cười, không ngờ thời gian trôi qua như vậy, bài tập điền khuyết thiếu đã giảng xong rồi mà cậu vẫn còn đang cười.

Giờ đây cô thực sự cảm thấy sự kích động của cậu có chút bất thường: “Cậu cười mười phút rồi đấy, chẳng lẽ vẫn bởi vì ‘câu hỏi nho nhỏ’ kia?”

“Không phải.” Giang Hoài Tự lắc đầu, không giấu giếm mà nói thẳng: “Bởi vì quyển sổ của cậu.”

Nam Tường nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, có lẽ chỉ có thể dùng từ “vui vẻ khoái chí” để hình dung cậu hiện tại.

Cô không biết rằng, từ khi nhận được quyển sổ từ cô Giang Hoài Tự vẫn luôn trong trạng thái này, vừa nãy cậu mới kiềm chế được một lúc nhưng khi nhìn thấy ba trái tim nhỏ kia thì lại trở nên hưng phấn như cũ.

Thấy cậu chăm chú nhìn vào cuốn sổ, trên mặt còn treo nụ cười mơ hồ, Nam Tường nghiêng người tiến gần thì thầm: “Cần phải cảm động như vậy sao, chỉ là trọng điểm tiếng Anh thôi mà.”

Phản ứng này hơi thái quá rồi thì phải.

Giang Hoài Tự lắc đầu, trong lời nói còn ẩn chứa ý khác: “No, đây không chỉ là trọng điểm tiếng Anh.”

Còn có thể là gì nữa?

Nam Tường trầm mặc.

……………

Giáo viên trên bục đang say sưa giảng bài, phía dưới Nam Tường nhìn chằm chằm vào bài làm của mình với số điểm gần như tuyệt đối và vẫn tiếp tục buồn chán.

Kỳ thi giữa kỳ vừa qua nên tâm trạng của cô đang rất thoải mái.

Không ngờ người bên cạnh còn thoải mái hơn cô, không chỉ không nghe giảng trên lớp mà sau khi hoàn thành bài cậu trực tiếp mặc kệ, duỗi thẳng đôi chân dài, cúi đầu nhìn cuốn sổ ghi chép rồi vẽ vài nét phác thảo.

Nam Tường nằm dài trên bàn, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu, đột nhiên nói: “Giang Hoài Tự, cậu cứ nhìn tôi làm gì.”

Không ngờ cô kẻ ác cáo trạng trước, Giang Hoài Tự càng ấu trĩ, lập tức phản bác: “Không phải cậu nhìn tôi trước sao?”

Nam Tường lắc đầu: “Tôi đang nhìn cậu vẽ.”

Đầu bút dừng lại, Giang Hoài Tự nói như lẽ đương nhiên: “Vậy không phải nhìn tôi thì là gì?”

Mọi lời phản bác đều mắc kẹt trong cổ họng không thể thốt ra, tuy nhiên ánh mắt của Nam Tường vẫn không rời khỏi người cậu.

Được thôi, Nam Tường thừa nhận, hình như cô cũng có vẻ hơi bất thường.

…………….

“Sao cậu không nghe giảng?” Cô chuyển chủ đề.

Giang Hoài Tự vẫn tiếp tục vẽ, bút chì cọ vào giấy phát ra tiếng sột soạt: “Cậu không phải cũng không nghe sao.”

“Tôi không nghe là bởi vì tôi làm đúng hết.”

“Ồ, còn tôi không nghe là bởi vì tôi thấy nhất định cậu giảng tốt hơn.” Giang Hoài Tự  nghiêng đầu nhìn cô, lông mày hơi nhướng lên: “Tôi đây không phải đang đợi cậu và tôi giúp đỡ lẫn nhau sao.”

……………

Nói đến giúp đỡ lẫn nhau, cơ hội ngay lập tức đến.

Tiếp theo là phần đánh giá bài viết văn lẫn nhau.

Bạn cùng bàn đổi với nhau.

Giang Hoài Tự không hề ngại ngùng chút nào, hào phóng đưa bài làm của mình cho Nam Tường, khóe miệng còn nở nụ cười, hoàn toàn khác với trạng thái bối rối ban đầu, ngược lại có vẻ thoải mái.

Cậu trở lại vẻ bình tĩnh vô tư thường ngày: “Xin được chỉ dạy.”

Nam Tường kinh ngạc, nhìn Giang Hoài Tự từ trên xuống dưới đánh giá, sau đó cầm lấy bài văn của cậu. Lúc đầu cô không ôm nhiều hy vọng, còn đang tự hỏi liệu một người có điểm TOEFL 70 có thể viết nên một kiệt tác hay không.

Không ngờ được rằng sau khi đọc hết cô mới nhận ra chất lượng thực sự vượt xa mong đợi của mình.

Phải nói rằng năng lực nhận biết của cậu thực sự rất mạnh.

Cấu trúc của bài viết dựa trên những gì cô đã viết trong sổ tay của mình, những từ ngữ và câu văn hay đó đã được cậu sắp xếp lại. Mặc dù không được coi là tuyệt tác nhưng logic lại rất mạch lạc, cách diễn đạt cũng rất chính xác.

“Không biết còn tưởng bài tôi viết đấy.” Nam Tường gật đầu, chân thành khen ngợi.

“Chỉ học được cơ bản mà thôi.” Giang Hoài Tự cúi đầu, chăm chú đọc bài văn của Nam Tường, một lát sau, trầm giọng kết luận: “Những gì tôi viết chỉ có hình thức, không có linh hồn.”

“Viết văn thi đại học thì nói gì đến linh hồn, chẳng qua chỉ là vo tròn cho kín kẽ tự tạo ra câu chuyện của riêng rồi sử dụng một vài từ nâng cao hơn thôi.” Nam Tường lắc đầu: “Dù sao thì bài này của cậu cho dù không được trọn 20 thì cũng ăn chắc 15 hay 16 điểm, tiến bộ thần tốc.”

Nam Tường không keo kiệt khẳng định, nhưng cô cũng không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc cậu, nghiêng đầu cười nói: “Chỉ có điều chữ này của cậu có hơi nguệch ngoạc quá, giống như trẻ mẫu giáo vậy.”

“Đây cũng tính là nguệch ngoạc?”

“Cậu không phải định bảo là phóng khoáng chứ.”

Lòng ham thắng của Giang Hoài Tự lập tức dâng trào.

“Được, vậy chúng ta cùng so xem ai viết chữ tiếng Anh tốt hơn.”

………………..

Tịch dương đã sầm xuống, hoàng hôn bị làn gió thổi bay.

Cửa sổ đóng lại, phòng học đột nhiên trở nên yên tĩnh, không khí yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở. Giáo viên trên bục đã bắt đầu bình luận bài viết, bất kỳ ai dám trò chuyện bên dưới rõ ràng đều là đang chống đối giáo viên cho nên không ai dám quá lộ liễu.

Nam Tường thuận tay cầm cục giấy mà Hà Tuấn Dương ném lên bàn Giang Hoài Tự vừa nãy vuốt phẳng nó lại, lật úp lại rồi viết hai câu: 「 Như vậy đi, tôi viết một từ đơn miêu tả cậu. 」

「 Giảm độ khó cho cậu, cậu viết hai từ đơn cậu thích nhất là được. 」

Giang Hoài Tự đọc xong lại thản nhiên viết vài chữ rồi đẩy tờ giấy về: 「 Tôi không cần cậu giảm độ khó. 」

Một lát sau, sau khi viết xong từ đơn, Nam Tường nhìn chằm chằm vào tờ giấy , càng ngày càng thỏa mãn, không nhịn được cúi đầu mỉm cười, giả vờ thần bí không cho cậu xem.

Giang Hoài Tự hiếu kỳ, nhân lúc Nam Tường không chú ý rút tờ giấy trong tay cô muốn xem xem cô sẽ dùng từ gì để miêu tả cậu.

 ——「nerd.」

OK, hơn nữa còn cố tình dùng phông chữ mẫu giáo tròn trịa trẻ con đến không thể trẻ con hơn.

Thì ra cô không phải muốn cạnh tranh nét chữ, mà chỉ muốn tìm cơ hội chế giễu cậu.

Trầm mặc hai giây, Giang Hoài Tự miễn cưỡng nở nụ cười, bình tĩnh nói từng từ từng chữ: “Tôi thấy xấu hổ thay cho bản thân vì đã nghiêm túc nói chuyện với cậu.”

Nói xong cậu quay đầu đi, không muốn để ý tới cô nữa.

“Để tôi xem cậu viết gì.” Nam Tường tiến lại gần.

“Không cho.”

“Cho tôi xem đi!”

Nam Tường giật lấy tờ giấy, cúi đầu nhìn rồi không nhịn được bật cười.

——「cute.」

……………….

Động tĩnh hơi lớn, mấy học sinh bên cạnh đều nhìn sang bên này. Nam Tường thu liễm lại, cố nhịn cười, viết thêm một hàng chữ nữa lên tờ giấy nhỏ rồi đẩy lại chỗ cậu.

「 Cậu chẳng nghiêm túc chút nào. 」

Giang Hoài Tự: 「 Ai nói tôi không nghiêm túc? 」

「 Cậu nghiêm túc mà viết từ cute. 」

「 Tôi chỉ biết cute không được ư? 」

「 Cute là từ đơn cậu thích nhất? 」

Giang Hoài Tự: 「 Tôi đã bảo rồi, không cần giảm độ khó. 」

Bởi vì “cute” là từ cậu dùng để miêu tả ai đó.

Tất nhiên Nam Tường không hiểu: 「 Bỏ đi không đùa nữa, cậu viết câu đó đi. Câu trong chữ ký WeChat của cậu ấy, tôi thích câu đó. 」

Giang Hoài Tự mặt không chút biểu cảm khoa trương viết hai chữ cái lên tờ giấy: 「 NO. 」

「 Viết đi mà. 」 Nam Tường kiên trì.

「 Tôi muốn nghe giảng. 」 Người nào đó lạnh lùng từ chối.

…………….

Đại khái bởi vì thực sự buồn chán, sau đó không hiểu sao tâm tình lại vui vẻ.

Hai mươi phút tiếp theo, Nam Tường sử dụng nhiều phông chữ khác nhau, thậm chí còn dùng tay trái để viết trọn một trang “nerd” đưa cho Giang Hoài Tự làm cậu xì khói nghiến răng nghiến lợi: “Nam Tường, nếu tôi để ý đến cậu thì tôi là chó.”

Nam Tường cũng không để ý, chỉ cười nói: “Để ý hay không tùy cậu.”

…………….

Nửa giờ sau.

“Gâu.”

Giang Hoài Tự hừ một tiếng, đồng thời đẩy tờ giấy nhỏ trở lại trước mặt cô.

「 Được rồi, tôi nhận thua. 」

Bên dưới là một hàng chữ viết tay tiếng Anh, trông nghiêm túc nhưng lại rất phóng khoáng tiêu sái.

——「What’s past is prologue.」

 

Tác giả có điều muốn nói:

Hà Tuấn Dương: Xin hỏi dùng tờ giấy của tôi viết lời yêu đương có lịch sự không? (Mặt dấu chấm hỏi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện