Giọng nói của Giang Hoài Tự vừa dứt.
Bầu trời u ám, sau vài tiếng sấm, những hạt mưa rơi lộp độp, đánh xuống thảm cỏ, tung lên những đợt sương mù. Ẩm ướt, để lại một đống bừa bộn khắp mặt đất.
Các học sinh trên sân trường tản đi như chim muông, chỉ còn những bình luận trên màn hình lớn vẫn lướt qua từng dòng.
“Ý gì đây, Nam Tường đến nhà Giang Hoài Tự à?”
“Đã nghe nói nhà anh ta giàu, ở được Thư viện Tri Hạ, đúng là thiếu gia thực thụ đấy.”
“Ôi, vậy là có người đã minh oan cho nữ thần của tôi rồi…”
“Kẻ bịa đặt chết đi, kẻ bịa đặt chết đi, kẻ bịa đặt chết đi!”
“Vậy hai người họ từ trước đã có mối quan hệ mập mờ rồi à?”
“Livestream đâu rồi? Sao lại kết thúc rồi?”
“Mưa lớn quá, nhân viên của đài truyền hình trường đã rút hết rồi.”
“Tiếc quá, dưa mới ăn được một nửa…”
…………
Giang Hoài Tự không nhìn nhiều, bước vài bước xuống bục, trong màn mưa, cậu vội vã cầm cặp sách đi về phía cổng trường.
Cậu vẫy một chiếc taxi, bước lên xe, vừa định đóng cửa thì cảm nhận được một sức lực không nhỏ ngăn cửa xe lại. Cậu khó chịu ngước mắt lên, nhìn thấy người mà mình không ngờ tới.
Nam Tường vịn vào cửa xe, thở hổn hển, những giọt nước theo sợi tóc chảy xuống.
Chưa kịp để Giang Hoài Tự phản ứng, Nam Tường đã lên xe, cạch một tiếng đóng cửa xe, tự nhiên chỉ đường cho tài xế phía trước: “Xin chào, Thư viện Tri Hạ, tòa nhà 3, số 24.”
Trên người cô còn mang hơi ẩm của sương mưa, Giang Hoài Tự sững sờ, nghiêng đầu nhìn cô, hơi ngượng ngùng, mãi mới thốt ra được mấy từ: “Sao lại theo đến đây?”
“Đưa cậu về nhà.” Nam Tường nói với giọng điệu nhạt nhẽo, rõ ràng là đang nói bừa.
Nói thật, cô cũng không hiểu sao lại đi theo cậu suốt dọc đường, thậm chí khi cậu lên xe, trái tim cô chợt thắt lại, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã lên xe cùng cậu.
Cảm giác như sợ mất đi điều gì đó, như đang chìm dưới nước, cô giơ tay ra, chỉ muốn nắm lấy cánh bèo trôi.
Cô nghiêng đầu tiếp tục nói đùa, làm dịu không khí: “Tôi tưởng cậu sẽ hỏi mấy câu đại loại như sao tôi lại quen nhà cậu thế, chẳng lẽ thật sự coi nhà cậu như nhà tôi à.”
Không khí trầm ngâm, không ai nói chuyện.
Nam Tường ngước mắt lên, lúc này mới thấy Giang Hoài Tự mặt mày tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, tháo áo vest cầm trong tay, các khớp tay nắm chặt hơi run.
Cậu sao vậy? Không khỏe à?” Cô lo lắng hỏi.
“Không sao.” Giang Hoài Tự không nói thêm gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho cô một bóng dáng nghiêng, cắn răng, đường viền hàm dưới căng cứng.
Mưa đến vội vàng, sương mù di chuyển, đám mây che khuất tia gió và ánh sáng cuối cùng. Trời tối sầm, chưa đến sáu giờ nhưng xung quanh đã tối như giữa đêm.
Cả đường đi im lặng.
Nhà Giang Hoài Tự không xa trường, xuống xe, cậu vội vã bước đi, không cầm ô, ba bước thành hai bước vào nhà.
Áp suất không khí giảm mạnh, Nam Tường đi theo sau cậu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cậu ngồi ở phòng khách một chút, lát nữa về nhà đi.” Cậu không quay lại, chỉ nói một câu, bóng lưng lạnh lùng, dáng vẻ như muốn đẩy người ra xa.
“Cậu đang đuổi tôi đi sao?” Nam Tường không quan tâm lời cậu nói, trực tiếp đi theo bước chân cậu vào phòng ngủ.
Không ngờ vừa vào cửa, Giang Hoài Tự đột ngột quay người, nghiêng người tới gần, đứng trên cao áp chế cô vào một không gian nhỏ hẹp.
Cửa “cạch” một tiếng đóng lại sau lưng.
Rèm cửa đóng kín, trong phòng không bật đèn, tiếng mưa rơi lộp độp trên bệ cửa sổ, sương mù mờ ảo che phủ đêm tối, ẩm ướt khắp nơi.
Đầu ngón tay Nam Tường run lên, dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, khoảng cách quá gần, cô vô thức ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt sâu hơn bao giờ hết, lập tức hoảng hốt: “Cậu muốn làm gì…”
Trước mắt, Giang Hoài Tự tiến lại gần với một chút áp lực, môi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy cảm xúc không rõ ràng, giọng nói khàn khàn lẫn trong bóng đêm: “Tại sao hôm nay cậu lại theo tôi về nhà?”
Nam Tường lảng tránh ánh mắt, nhìn sang một bên: “Tôi đã nói rồi, tiễn cậu về nhà.”
Giang Hoài Tự khẽ cười, đôi mày cậu nhướn lên với vẻ lả lướt: “Giờ không phải đã về đến nhà rồi sao, cậu định đưa tôi đi đâu nữa?”
“Đưa cậu vào giường, thấy cậu ngủ rồi thì tôi sẽ đi.” Nam Tường nói một cách nhẹ nhàng, mở miệng nói ngay.
Nghe vậy, Giang Hoài Tự có vẻ tức giận, sắc mặt thay đổi, nụ cười lả lướt giữa hai hàng mày cũng dần biến mất.
Cậu nghiến chặt hàm răng, nhìn chằm chằm vào mắt cô, từng chữ một thoát ra từ kẽ răng: “Nam Tường, cậu thực sự cho rằng tôi không suy nghĩ gì sao?”
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, sấm chớp ầm ầm như thể muốn xé toạc bầu trời. Vào khoảnh khắc tia chớp xé tan bầu trời, ánh sáng xuyên qua rèm cửa, chiếu rọi vào trong phòng xóa tan đi bóng tối.
Trong khoảnh khắc đó, Nam Tường nhìn rõ sắc mặt của Giang Hoài Tự. Mồ hôi trộn lẫn với nước mưa ướt đẫm tóc cậu trên trán, cậu nghiến răng, vai hơi run, rõ ràng là đang chịu đựng điều gì đó.
Ngay sau đó, một tiếng “ầm” vang lên, một tia sét nữa đánh xuống, Nam Tường rụt người lại, đưa tay nắm lấy vạt áo cậu.
Nhưng Giang Hoài Tự rõ ràng sợ hơn cô, vai cậu run lên nhưng vẫn theo bản năng tiến lại gần một bước, che chở trước mặt cô, an ủi: “Không sao, chỉ là sấm thôi.”
Sau khi lấy lại tinh thần, Nam Tường ngước mắt lên hỏi: “Cậu sao vậy? Là vì chuyện liên quan đến Liên hoan phim hay là vì trời mưa…”
Mỗi khi trời mưa, cậu đều biến mất không lý do, lúc nào cũng vậy. Hơn nữa, tình trạng của cậu hôm nay rõ ràng không ổn, dù Nam Tường có chậm hiểu đến đâu cũng không thể không nhận ra sự bất thường của cậu.
Nghe vậy, Giang Hoài Tự thở dài, giọng nói lập tức mềm mại hơn: “Tôi không giận, chỉ là không được khỏe.”
Cậu mở cửa phòng, chỉ tay ra ngoài với giọng nói nặng nề: “Để tôi gọi xe cho cậu, cậu về trước đi, có chuyện gì mai nói sau.”
Cậu nói rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe, nhưng bị Nam Tường giật lấy.
Cô đưa tay ra sau lưng, giọng điệu hiếm khi kiên quyết: “Tôi không về nhà.”
Giang Hoài Tự đành bất lực, kiên nhẫn cúi đầu hỏi: “Cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Không có.” Nam Tường lắc đầu.
Bên trái bên phải đều không có cách, ai nhìn vào cũng cảm thấy khó hiểu, hoặc là cô đang cáu kỉnh làm nũng.
Ngay cả Nam Tường cũng không hiểu chính mình thì Giang Hoài Tự giải thích thế nào, cậu thở dài, coi như đầu hàng: “Được rồi, cậu muốn làm gì thì làm.”
Nói xong, cậu vòng qua cô đi ra ngoài phòng ngủ. Cho đến khi đến cửa phòng tắm, Giang Hoài Tự lại dừng bước, đành quay lại: “Nam Tường, cậu là người theo đuôi người khác à?”
Nam Tường không nghĩ nhiều, lập tức buột miệng nói: “Cậu là… đuôi à?”
* 跟屁虫: theo đuôi, nịnh bợ, bám đít. 屁 là rắm, nếu dịch là rắm thì thô quá nên tớ dịch như này nhé.
Câu nói nghẹn lại trong cổ họng, Giang Hoài Tự nhíu mày, qua một lúc mới kéo khóe miệng: “Vậy bây giờ tôi đi tắm cậu cũng phải đi theo sao?”
“Ồ… được rồi.” Nam Tường quả nhiên hiểu ý, lùi lại vài bước, tìm một cái cớ: “Vậy cậu tắm đi, tôi lên trên lầu tìm bà nội trả lại chiếc vòng cổ.”
–
Bầu trời vẫn tối đen, mưa ngoài cửa sổ đã nhỏ đi một chút, những giọt mưa như dây diều kéo dài không ngừng vươn ra, không thấy tận cùng.
Sau khi nói chuyện với bà nội xong đã là nửa tiếng đồng hồ.
Cô ra khỏi phòng, vẻ mặt có chút mơ hồ.
Có những ký ức cũ được chôn vùi sâu trong lòng, tưởng chừng đã quên, nhưng lại bất chợt ùa đến trong dòng chảy của thời gian, làm người ta ngỡ ngàng, không kịp phòng bị. Giống như mảnh thủy tinh lấp lánh trên bãi cát, nhặt lên một mảnh, nắm chặt trong tay thì máu tươi cũng chảy ra.
Trong ký ức, bà lúc nào cũng như vậy, giọng nói dịu dàng, khuôn mặt luôn nở nụ cười hiền từ.
Lần duy nhất Nam Tường thấy bà mất kiểm soát vào ngày mẹ tái hôn. Sau đám cưới năm ấy, cô gặp bà ở góc sảnh khách sạn, bà cúi người, ánh mắt lấp lánh nước mắt nhưng vẫn mỉm cười với cô, nhét vào tay cô một hộp búp bê Barbie.
Lúc đó Nam Tường vẫn chưa hiểu những hành động này có ý nghĩa gì, chỉ nhớ bà ôm chặt cô, vuốt tóc cô, ánh mắt bà càng lúc càng đầy nước mắt.
Bà nội nghẹn ngào một lúc, mở miệng định nói gì đó, nhưng mẹ cô bỗng xuất hiện từ bên cạnh, giật mạnh hộp búp bê từ tay Nam Tường.
Cùng với cơn gió từ cái tát, Nam Tường lập tức bị ngã xuống đất.
“Không sao chứ.” Bà lảo đảo mấy bước tiến lên muốn đỡ cô.
Mẹ cô lại chắn ở giữa, quay lại thấy Nam Tường tay chân mềm nhũn, quỳ ngồi dưới đất không đứng lên được thì như bị tức giận, siết chặt tay cô kéo lên, lực mạnh mẽ khiến tay cô xuất hiện vài vết đỏ: “Mày đứng lên cho mẹ! Nghe thấy chưa!”
Giống như đang phòng vệ kẻ thù, Nam Tường bị mẹ che chắn phía sau, cô thấy mẹ đang trừng mắt nhìn bà, nước mắt đã rơi đầy mặt, mẹ gào lên bằng giọng sắc nhọn: “Bà không có cháu trai rồi sao, còn đến tìm chúng tôi làm gì!”
Nói xong, mẹ ném mạnh con búp bê Barbie vào thùng rác gần đó.
Nắp sắt của thùng rác lật qua lật lại, âm thanh kim loại chói tai như lưỡi dao xuyên qua không khí, liên tục va vào màng nhĩ.
Bà nội không biết làm gì, đứng bất động tại chỗ.
Khi bị mẹ kéo đi, Nam Tường quay lại nhìn bà lần cuối. Đó là lần đầu cô biết rằng, hóa ra trên khuôn mặt người ta có thể lộ ra vẻ buồn bã như vậy. Dù cô còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nhưng cũng từ đó hiểu được điều gì đó.
Ý nghĩa đó là tiếc nuối, cũng là lời tạm biệt.
………….
Hiện giờ, Nam Tường cầm chặt chiếc dây chuyền kim cương, những vòng cây hồng quấn quanh, sáng lấp lánh trong đêm với ánh sáng nhấp nháy nhưng lại chói mắt.
Cô nắm chặt tay, cảm giác đau đớn truyền đến từ những viên kim cương.
Lời nói của bà vẫn văng vẳng bên tai cô: “Chiếc dây chuyền này không cần trả lại, nó vốn là món quà tặng cho lễ trưởng thành của con, là bà nợ con quá nhiều.”
“Con nhận đi, coi như bà ích kỷ, như vậy cũng sẽ bớt phần nào áy náy.”
Trong hành lang, điện thoại của Nam Tường rung lên, một tin nhắn mới đến.
Màn hình sáng lên, cô cúi đầu nhìn, tin nhắn đến từ Giang Hoài Tự.
Một câu ngắn gọn, lạnh lùng đến tột cùng —— “Tôi đã ngủ rồi, cậu về nhà đi.”
Trong bóng tối, Nam Tường không nói lời nào, trong lòng cô như có một tảng đá lớn đè nặng, không thể mở ra, không thể nghiền nát, chỉ đơn giản là chặn lại trong ngực, bức bối khó tả.
Cô lại đi thêm vài bước trong bóng tối, thẳng tiến đến trước cửa phòng Giang Hoài Tự, sau một chút do dự, cô vẫn mở cửa phòng.
Trong phòng vào đêm mưa, qua ánh sáng mờ ảo của mặt trăng, Nam Tường mơ hồ nhìn thấy cửa tủ mở rộng. Giang Hoài Tự đứng trước cửa tủ, đầu đeo tai nghe, một chân đã bước vào trong tủ.
Khi thấy Nam Tường bước vào, Giang Hoài Tự do dự giữa việc bước vào hoàn toàn hay bước ra, chân cậu cứ đứng khựng lại, càng khiến không khí trở nên ngượng ngùng. Nhìn tư thế này, có lẽ nếu cô đến muộn vài giây nữa, cậu đã chui hẳn vào tủ không định ra ngoài nữa.
Trong phòng không bật đèn, cả hai đều ngẩn người, đối mặt với nhau trong không khí tĩnh lặng, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nam Tường không thể giải thích cảnh tượng trước mắt, chậm rãi nhắm mở mắt hai lần: ?
Sau một lúc lâu, khi Nam Tường nghĩ thời gian đã ngừng trôi, cô thấy Giang Hoài Tự cúi đầu, lười biếng kéo cổ áo, lẩm bẩm một câu.
“Đợi hết mưa rồi gọi tôi.” Sau đó, cậu nghiêng người chui vào trong tủ, không quên kéo cửa lại.
………..
?
Lúc này, Nam Tường càng ngẩn ngơ hơn, dụi mắt vài lần để chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Trong phòng tối om, chỉ còn lại Nam Tường một mình.
Cô vốn không phải là người mạnh mẽ hay ép buộc người khác, nhưng hôm nay, dù thế nào cô cũng không muốn để cậu đi, cô không chịu nổi nữa mà bước vài bước về phía trước, kéo cửa tủ ra.
Có lẽ cậu không ngờ Nam Tường lại trực tiếp như vậy, trong tủ, Giang Hoài Tự cuộn mình ôm đầu gối, co ro trong góc, ngước lên nhìn cô, ánh mắt ngơ ngác.
Hai người đối diện nhau, tóc cậu còn ướt vì chưa khô sau khi tắm, khuôn mặt vẫn tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên Nam Tường thấy Giang Hoài Tự yếu đuối như vậy, cô thở dài, ngồi xuống trước mặt cậu, nhẹ nhàng tháo tai nghe ra, hỏi: “Cậu không phải sợ sấm chứ? Một người không sợ trời đất như cậu lại sợ thứ này sao?”
“Sao thế, không được à?” Giang Hoài Tự giật lại tai nghe.
“Cậu thế này thật sự giống nhân vật nam chính trong phim truyền hình.” Nam Tường suy nghĩ một lát, có vẻ như để làm dịu bầu không khí, cô nói nửa đùa nửa thật: “Có kiểu bóng ma tâm lý thời thơ ấu, hoặc là bị bỏ rơi trong mưa, hoặc là bố mẹ có người gặp tai nạn rồi chết trong mưa.”
Giang Hoài Tự cứng đờ, kéo nhẹ khóe miệng, “……Cậu có ý kiến gì à?”
Chúc mừng, cô đã đoán đúng hết rồi.
Một lần nữa, tia chớp lóe lên, đêm tối như một con quái thú hung ác, lộ ra chiếc răng nanh, ngay lập tức xé toạc bầu trời.
“Rầm!” một tiếng vang lớn, cơn mưa như trút nước đến đúng hẹn.
Giang Hoài Tự rùng mình một cái, vội vàng nắm lấy cổ tay Nam Tường kéo vào trong tủ quần áo, theo bản năng kéo cửa tủ lại, cách ly tất cả âm thanh và ánh sáng bên ngoài.
Trong lúc hoảng hốt, dây tai nghe bị kéo ra ngoài.
Giai điệu từ loa vang lên, tràn ra.
“Cause you know
Tình yêu như cơn mưa rơi xuống
Làm sao có thể không khiến người ta nhớ thương”
Không gian chật hẹp, yên tĩnh, thoang thoảng mùi hương nhẹ của quả vả, mùi hương dịu dàng vây quanh, bất ngờ mang lại cảm giác an tâm.
Giang Hoài Tự vẫn nắm chặt cổ tay Nam Tường, nóng bỏng như lửa, xung quanh lặng im kỳ lạ, không còn tiếng mưa, chỉ còn lại những nốt nhạc đang nhảy múa và hơi thở đan xen hỗn loạn của hai người.
“Chỉ cần chôn giấu hết tình yêu của tôi, nhưng bạn có thể hiểu rõ.”
“Đến gần tôi rồi đừng rời đi.”
…………
“Lãng mạn vậy.” Trong phần nhạc đệm, Nam Tường khẽ ho một tiếng rồi giải thích thay cho cậu: “Sợ mưa thì bật một bài tình ca lên, có thể xóa tan nỗi sợ hãi.”
Không gian chật hẹp, xung quanh toàn là quần áo, Nam Tường không còn cách nào, nửa người cô gần như dính chặt vào Giang Hoài Tự, qua lớp áo phông mỏng, hơi nóng lan tỏa trong không khí ẩm ướt dần dần lan đến má cô.
Giang Hoài Tự “ừm” một tiếng coi như là trả lời.
Có lẽ vì không nghe thấy tiếng mưa, tâm trạng cậu đã ổn định hơn rất nhiều, cậu vỗ nhẹ lên ngực, thờ ơ nói: “Nếu bật loại nhạc sôi động, giống như tiếng mưa sấm rơi hòa làm một, trái tim tôi không chịu nổi.”
Nhưng khi cậu hồi thần lại mới nhận ra hơi thở của Nam Tường đang phả vào tai cậu, ấm áp ngọt ngào.
Giống như những cơn sóng biển không chịu rút, ngóc đầu kéo nhau trở lại, cậu một lúc không phân biệt được, là mưa hay là cô rốt cuộc cái nào khiến trái tim cậu không chịu nổi hơn.
“Vậy mỗi khi trời mưa cậu đều trốn trong tủ quần áo?” Nam Tường lắc đầu, không thể xua đi những suy nghĩ rối bời, chỉ có thể tiếp tục đoán: “Đây là lý do Cậu không ngừng đuổi tôi đi, sợ người khác phát hiện điểm yếu của mình sao?”
“Không phải là tôi đuổi cậu đi, mà là cậu tự dưng theo con trai về nhà.” Giang Hoài Tự né tránh vấn đề chính, còn đang vòng vo: “Do cậu quá tin tưởng tôi, hay thật sự không có chút phòng bị nào?”
“Tôi cần phòng bị gì?”
Nam Tường không rút tay khỏi Giang Hoài Tự, chân hơi tê, cô định điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhưng không may mất thăng bằng, tay đỡ lên ngực cậu.
Trong bóng tối, hai người cách nhau không đến một tấc.
Giang Hoài Tự theo phản xạ đưa tay ôm lấy Nam Tường, cô tựa nhẹ vào cánh tay anh. Sợi tóc của cô lướt nhẹ qua cổ anh, mang đến cảm giác nhột nhạt.
Nhiệt độ trong lòng như ngọn lửa, suýt nữa đã thiêu cháy cả bức màn mưa.
“Phòng bị gì chứ?”
Yết hầu Giang Hoài Tự lên xuống, giọng cậu trầm khàn, hơi ngả đầu, ánh mắt cậu từ đôi mắt cô dần dần lướt xuống dừng lại ở khóe môi cô.
Mờ ảo ướt át, đủ để khiến tâm trí người ta bâng khuâng.
“Cậu nói xem.” Cậu hỏi.