Gió lạnh khẽ cuốn qua con phố dài, trận tuyết lớn ấy từ mùa đông giá rét rơi mãi đến đầu xuân, bay lả tả, trắng xóa không dứt.

Mãi đến khi nắng xuân dần ấm, băng tuyết tan chảy, những cánh tuyết phiêu lãng hóa thành màn mưa dày đặc, ào ạt cuốn trôi vẻ tiêu điều của nhân gian.

Sau những trận mưa như trút, mưa tan gió lặng, liễu bắt đầu rút mầm non. Hoa hạnh nở rộ như mây, rực rỡ phủ đầy những nhành xuân.

Hôm nay là tròn một trăm ngày trước kỳ thi đại học.

Trước lễ đài, Giang Hoài Tự trong bộ đồng phục trắng viền đỏ, chỉn chu và ngay ngắn. Cậu bước lên một bước, nắm chặt micro, nơi khóe mắt ánh lên sự sắc sảo, đang ở phần kết của bài diễn văn thề nguyện 100 ngày——

“Như Lương Khải Siêu từng viết trong 《Thanh niên Trung Quốc luận》…”

“Mười tám tuổi là điểm khởi đầu cho cả cuộc đời…”

Những cơn mưa kéo dài đã rửa trôi bầu trời, để lại một khoảng xanh thẳm, trong veo. Nắng xuân nhẹ rơi không chút ngăn trở, một lớp ánh vàng mỏng bao phủ lên người cậu…

Phía sau là quốc kỳ đỏ rực, tung bay giữa trời xuân.

“Từng có người hỏi tôi…”

“Hãy vững bước từng bước một, ánh sáng cuối con đường rồi sẽ rực rỡ bừng lên.”

“Tuổi trẻ không ngại tầm thường, chỉ sợ lòng mình tẻ nhạt.”

“Một đời người, là rập khuôn đi hết một chặng, hay đánh cược tất cả để bước lên con đường rực rỡ đầy đam mê là do chính bạn chọn.”

“Ngàn dặm non sông. Chúc tôi và bạn đều có thể phá bỏ bình thường, sống cuồng nhiệt như gió.”

“Bài phát biểu của tôi đến đây là hết, cảm ơn mọi người.”

Nam Tường là người kéo cờ trong buổi lễ hôm nay. Giờ đây, quốc kỳ đã tung bay giữa trời cao, cô đứng bên cột cờ, nhìn về phía cậu từ xa.

Một kỳ nghỉ đông không gặp, dáng hình cậu dường như lại cao lớn hơn, vai rộng chân dài, tư thế tự nhiên mà phong nhã, thu lại sự lười biếng thường ngày, vẫn tuấn tú đến mức khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Khoảnh khắc ấy, Nam Tường chợt nhớ đến một câu nói từng lan truyền khắp mạng: “Mang thiên hạ trong tim, dám yêu dám hận, phong lưu bất kham, thiếu niên như thế ai mà chẳng rung động.”

Có lẽ… là đang nói về cậu ấy.

Bảo cô làm sao không rung động cho được.

Chỉ là, khoảng cách giữa họ vẫn xa như trước.

Cô lặng lẽ nhìn chàng trai trong nắng cúi người trước đám đông…

Quay người lại, nét mặt cậu đột nhiên trầm xuống. Lạnh lùng như lưỡi dao, cả người phủ một tầng khí lạnh. Gió nhẹ lướt qua mái tóc đen của cậu, khẽ hất vài lọn lên…

Giang Hoài Tự hơi hé mắt, ánh nhìn nghiêng lướt đến, trùng hợp chạm phải ánh mắt cô giữa không trung. Đôi mắt cậu vụt trở nên thâm trầm, còn Nam Tường thì đã vội dời ánh nhìn.

Suốt kỳ nghỉ đông, dường như cả hai đều đang vô thức né tránh nhau…

Nghe nói cậu bận ôn thi nghệ thuật…

Tin nhắn giữa hai người chỉ còn lại vài dòng ngắn ngủi, chúc Tết lấy lệ.

Lần trước ở hậu trường, Nam Tường đã định thổ lộ hết mọi chuyện với cậu, nhưng khi từ xa nhìn thấy bóng dáng Giang Hải Thăng, những lời sắp nói bỗng như chiếc gai cứng mắc kẹt nơi cổ họng…

“Xin lỗi…”

Cuối cùng cô cúi đầu, nghẹn ngào thốt ra đúng một câu ấy.

Có lẽ Giang Hoài Tự đã hiểu lầm. Cậu chỉ cười khổ, rồi buông tay cô ra.

Mãi sau này, Nam Tường mới nghe được từ Bành Nguyện là Giang Hoài Tự vốn được mẹ sắp xếp cho một buổi phỏng vấn đại học ở Mỹ nhưng lịch lại trùng với kỳ thi năng khiếu mỹ thuật. Mà cậu không chút do dự chọn thi mỹ thuật trước…

Không một lời báo trước, bỏ luôn buổi phỏng vấn…

Và thế là có cảnh tượng Nam Tường đã thấy ở hậu trường hôm ấy.

Một sự thật chẳng thể phủ nhận là khi cậu yếu đuối nhất, cần một người bên cạnh nhất, thì cô lại chọn rời đi.

Lễ tuyên thệ trăm ngày đã kết thúc.

Nam Tường bị dòng người cuốn đi về phía trước, vô hồn tựa người bên khung cửa sổ…

Gió lay rèm cửa, cuốn theo cả những sợi tóc lòa xòa trên trán cô. Khi hoàn hồn lại, cô mới phát hiện mình lại mở trang cá nhân của cậu lần nữa. Trang dừng lại ở bài đăng chỉ riêng cô được thấy ——

Tôi vẫn luôn tin rằng, thế giới này vốn rực cháy.

Câu hỏi mà cậu nhắc đến trong bài diễn văn ban nãy, chính là do cô hỏi. Và câu nói ‘liều lĩnh tiến về phía trước, dẫu có trắng tay, dẫu máu đổ đầu rơi’ cũng từng là lời cô dành cho cậu.

Cậu thật sự luôn ghi nhớ từng câu cô nói, để tâm đến từng thay đổi nhỏ nhoi trong cảm xúc của cô. Cậu luôn thẳng thắn và chân thành, còn cô lại chỉ là kẻ nhút nhát, co đầu rụt cổ mà thôi.

Nhưng dù chẳng thể đồng hành trong hành trình rực cháy ấy của cậu, cô vẫn sẽ tin rằng trong tương lai xa xôi nơi cô chẳng thể nhìn thấy, thế giới của cậu dù có hay không có cô vẫn sẽ rực rỡ và tự do.

Và đó là lời chúc duy nhất cô có thể dành cho cậu.

Cách đó không xa, trên sân thượng tòa nhà dạy học.

Giang Hoài Tự nghiêng người nằm dài trên ghế, chân duỗi thẳng ra, không chút kiêng dè. Chẳng qua quanh cậu lại phảng phất một luồng khí u ám. Mang một loại lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần. Đến cả quỷ dữ gặp cũng phải né ba phần.

Chỉ còn mỗi Bành Nguyện là không sợ chết, dám mon men lại gần rồi bất thình lình chọc nhẹ vào má cậu một cái.

Không ngoài dự đoán, cậu lạnh lùng buông một tiếng ngắn gọn: “Biến.”

“Vẫn đang bực vì chuyện thi nghệ thuật à?” Bành Nguyện lắc đầu.

“Không phải.” Giang Hoài Tự lạnh nhạt đáp.

Giang Hoài Tự liều lĩnh trốn buổi phỏng vấn đại học, dù biết sẽ bị mẹ “truy sát”. Bị tát cũng chẳng đáng gì, miễn là cậu đạt được điểm cao như mong muốn. Nhưng không ngờ lại gục ngã ở kỳ thi riêng, mà còn là vì lý do ám ảnh cậu suốt bao năm trời.

Mãi gần đây, Bành Nguyện mới hiểu rõ quy trình thi năng khiếu mỹ thuật…

Giang Hoài Tự muốn đăng ký ngành Thiết kế nghệ thuật thông tin của Học viện Mỹ thuật T Đại.

Điểm tổng hợp = [Điểm chuyên môn mỹ thuật / Điểm chuẩn] x100 + [Điểm văn hóa / Điểm chuẩn tỉnh] x100

Điểm văn hóa cũng chẳng còn dễ dãi như trước, không thể cứ nghĩ 400 là đủ. Nhất là những ngành hot, phải có điểm thi đại học của “Song Nhất Lưu” mới an toàn.

* Trường hạng A “Song nhất lưu”= “Dự án 985”> Trường hạng B “Song nhất lưu” > “Dự án 211”> trường bình thường

Hôm thi riêng ở Học viện Mỹ thuật Q, giữa bài thì trời đổ mưa xối xả. Mưa lớn bất ngờ khiến Giang Hoài Tự mất phong độ ở nửa sau, thi cực kỳ tệ.

Trước đây thi cậu vẫn ổn vì kiểm tra định kỳ không quá nghiêm, cậu còn có thể đeo tai nghe. Nhưng cuộc thi lớn thì lại là chuyện khác.

Câu chuyện tương tự cũng từng xảy ra vào năm thi trung khảo. Kết quả đừng nói đến thủ khoa, ngay cả điểm của Giang Hoài Tự cũng không bằng Bành Nguyện. Nếu không phải đã được ký hợp đồng tuyển thẳng từ trước, e rằng đến cả một ngôi trường cấp ba cũng chẳng vào nổi.

Quay lại kỳ thi mỹ thuật lần này…

May mà lúc thi môn màu sắc trời vẫn chưa đổ mưa. Mà vẽ màu lại là sở trường của cậu, đứng thứ hai toàn quốc, được 242/250 điểm coi như vớt vát được phần nào.

Tổng điểm kỳ thi riêng vẫn rất thấp, nhưng ít nhất cũng vừa kịp ngưỡng đạt yêu cầu. Chỉ là xếp hạng toàn quốc thì tận mấy trăm người phía sau.

Trong số những người có giấy chứng nhận đủ điều kiện, chỉ có 1/4 là được tuyển chính thức. Ngành Thiết kế Thông tin trên toàn quốc chỉ tuyển có 10 người. Với thứ hạng môn mỹ thuật thế này, coi như tấm chứng nhận là vô dụng, trừ phi điểm thi đại học cao một cách kỳ tích để kéo lại tổng điểm.

“Thì cậu cố thi điểm văn hóa cao hơn là được chứ gì.”

“Ừm.” Giang Hoài Tự ậm ừ, giọng lười nhác.

“Vậy cậu phải thi được bao nhiêu điểm đại học mới đủ?”

“Chắc phải cao hơn điểm chuẩn khoảng một trăm bảy, một trăm tám mươi điểm.”

“Vãi… Thủ khoa năm ngoái còn chẳng cao đến mức đó!”

“Thì thi cao hơn là được.” Cậu nói đầy ngứa tai.

Haizz, cậu lúc nào cũng làm ra vẻ mạnh mẽ…

Nói đến lý do vì sao Giang Hoài Tự không thể nghe tiếng mưa là vì bố ruột cậu đã tự sát vào một đêm mưa, bỏ cậu lại một mình. Những tháng ngày không bố không mẹ che chở, cậu đã phải một mình gánh lấy. Nhưng ít ra, cậu đã vượt qua. Cuối cùng chỉ để lại một nỗi sợ âm thanh mưa, cũng coi như là may mắn trong bất hạnh.

Cậu trời sinh đã thông minh, tuổi thơ không trọn vẹn để lại những vết hằn. May thay, cậu đã tự mình nhào nặn nên một bản ngã trọn vẹn. Đường là do cậu tự bước, cuộc đời cũng là của riêng cậu. Chỉ cần tinh thần còn tự do, thì chẳng điều gì có thể trói buộc cậu được.

Vậy mà hiện tại một người ngầu đến không thể ngầu hơn, tưởng như trời sập cũng có thể chống được một mình giờ đây lại ngửa đầu, dùng tay che mắt, dáng vẻ yếu ớt đến mức như thể thế giới của cậu thật sự sắp đổ sập.

Yết hầu khẽ chuyển động, cậu lẩm bẩm một câu thật nhẹ: “Hình như cậu ấy… thật sự không thích mình.”

“Cái gì cơ?” Bành Nguyện còn tưởng mình nghe nhầm. Bao lời an ủi chuyện thi cử và tương lai còn ủ ê trong bụng chưa kịp thốt ra, ấy vậy mà cậu bạn kia lại nói ra câu trời ơi đất hỡi.

“Ra là cậu không buồn vì thi trượt hả, má nó.”

“Tớ  có trượt đâu, cậu thôi cái kiểu ngày nào cũng rủa người ta được không?”

Giang Hoài Tự bĩu môi, lười đến mức ngay cả lấy lệ cũng chẳng buồn làm.

Cậu lười biếng mở mắt, tiếp tục cúi đầu vuốt điện thoại. Trên màn hình là một dòng trích dẫn từ một blogger—

“Tình yêu là gì? Plato nói rằng mỗi người từng bị xẻ đôi, tình yêu khiến ta tìm lại nửa linh hồn còn lại.”

“Cậu ổn không đấy?” Bành Nguyện vẫy tay trước mặt cậu.

“Cậu biết là mùa tốt nghiệp cũng là mùa chia tay đúng không…”

“Người ta sắp ra nước ngoài rồi đó…”

“Đừng để đến lúc tốt nghiệp chẳng có được gì…”

“Người ta chia tay ít ra còn từng có nhau.”

Giang Hoài Tự lặp lại trong lặng lẽ…

“Nhưng tớ không muốn chia tay.”

“Không chia tay thì sao? Yêu xa khó lắm đó.”

“Cậu ấy xinh như vậy… Cậu biết mà, đàn ông thì như hổ như sói.”

“Hay cậu cũng ra nước ngoài luôn đi, chứ cái kỳ thi nghệ thuật này coi bộ không ăn thua rồi.”

“Ước mơ mà dễ bỏ thế thì còn gọi gì là ước mơ nữa.”

“Người ta đi du học mà mình cũng lẽo đẽo theo thì đúng là đầu óc toàn tình yêu rồi còn gì.”

“Tớ trông giống đứa không có lập trường lắm à?”

Bành Nguyện gật đầu cái rụp: “Giống.”

Giang Hoài Tự bất lực: “Làm người phải có bản ngã chứ.”

“Vả lại, tớ tin vào nhân phẩm của cậu ấy.”

Bành Nguyện lười vạch trần: “Có lòng tin mà cả kỳ nghỉ đông trốn chui trốn nhủi như rùa rụt cổ không dám nhắn cho người ta…”

Giang Hoài Tự lại bày ra vẻ ấm ức: “Vì tớ thấy cậu ấy hình như không cần tớ nữa.”

“Bây giờ cậu ấy học giỏi rồi… cả kỳ nghỉ chẳng thèm hỏi tớ một bài tập nào.”

Cứ lảm nhảm vậy suốt hai mươi phút đồng hồ…

Cuối cùng, Giang Hoài Tự ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Bành Nguyện, đưa ra một câu hỏi lột tả tận đáy linh hồn—

“Với cậu ấy… tớ thật sự chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện