Nỗi tiếc nuối như châm lên ánh sáng mờ tối, những xúc cảm lặng thầm trong đêm hè rốt cuộc cũng hóa thành nét mực trên chương đầu tháng Sáu.  

Ngoài cửa sổ, làn gió lướt qua ngọn cây càng lúc càng nóng rát, hơi nóng bốc lên nồng nặc, bên tai chỉ còn văng vẳng tiếng vo vo của chiếc điều hòa đang chạy hết công suất.

Tuần cuối cùng trước kỳ thi đại học, toàn trường cho học sinh nghỉ để tự ôn tập ở nhà.

Ở giai đoạn nước rút này, nhà trường cũng hiểu việc ép sĩ tử ngồi lì trong lớp chẳng còn nhiều ý nghĩa. Chi bằng buông tay, để các em về nhà thư giãn đầu óc, điều chỉnh tâm trạng, tự sắp xếp kế hoạch học hành.

Một năm qua đã trải đủ chuyện hợp tan, đến đây thì chỉ có thể mặc kệ cho số phận sắp đặt.

Bà ngoại dạo này sức khỏe không tốt, Lâm Quy Ý phải về quê chăm sóc nên không ở nhà. Điều đó với Nam Tường mà nói lại là một sự nhẹ nhõm, bớt đi cảnh ngày ngày đụng mặt khó xử, cũng chẳng cần cố gắng giả vờ nữa. Cuộc sống ngược lại trở nên yên tĩnh hơn hẳn.

Không biết nên xem là chuyện tốt hay xấu, sau khi đã trải qua biết bao sóng gió, tâm trạng của Nam Tường lại trở nên bình thản một cách bất ngờ.

Một năm trước, chỉ cần đối mặt với kỳ kiểm tra hàng tháng thôi cô cũng đủ hồi hộp đến tay run, giờ thì đã cận kề kỳ thi đại học, tuy không đến mức ung dung như chẳng có gì, nhưng ít ra cũng có thể điềm nhiên tiếp nhận. Quả thật, cô đã trưởng thành không ít.

Ít đi khát vọng, hạ thấp kỳ vọng có thể tệ đến mức nào nữa chứ?  

Không có gì có thể đánh gục cô, mà cô luôn mạnh mẽ hơn mình tưởng.

Tuần cuối trước kỳ thi, Nam Tường gần như ở suốt nhà Giang Hoài Tự. Nhớ lại, khoảng thời gian ấy niềm vui thậm chí còn nhiều hơn cả lo âu.

……………

Những ngày nắng đẹp, Bành Nguyện và Tô Bối Bối cũng có mặt. Bốn người cùng nhau mô phỏng thời gian thi thật, cùng bấm giờ làm bài, rồi cùng chấm điểm. Mọi người nói cười không ngớt.

Vừa mới giây trước, Bành Nguyện còn đang tìm cớ bào chữa cho kết quả làm bài tệ: “Trời ơi, mấy người lật trang sách có thể nhẹ tay chút không? Âm thanh đó tạo áp lực tâm lý cực lớn!”

Vậy mà giây sau bụng cậu ta đã kêu “rột rột”, cười phá lên: “Đói quá rồi, muốn ăn pizza!”

Tô Bối Bối liếc xéo: “Không sợ đau bụng à? Giáo viên dặn rồi, trước kỳ thi không được ăn đồ cay dầu mỡ đâu.”

“Cậu từ bao giờ biết nghe lời giáo viên vậy?”  

Tô Bối Bối nhướng mày: “Tất nhiên rồi, tớ luôn kính trọng, yêu quý và tin tưởng lão Hác mà! Mặc dù hồi đầu còn tưởng thầy họ Xích.”

“HAHAHAHA hóa ra là cậu thật à?” Bành Nguyện cười đến mức miệng không khép lại nổi: “Tớ còn thắc mắc ai mà thiếu kiến thức tới mức khiến lão Hác tức đến phát điên!”

“Cậu mới là người thiếu kiến thức!” Tô Bối Bối vừa cười vừa đấm cậu ta. Cười rồi lại bất chợt thở dài: “Không ngờ đã một năm rồi. Nhanh thật ấy, một năm trước tớ còn cùng Nam Nam ngồi ở quán cà phê ngắm ảnh cơ bụng trai đẹp mà.”

“Ở đây cũng có hàng thật này, thân quen đến thế rồi, liếc một cái cũng không phạm pháp đâu.” Bành Nguyện nói xong liền định vạch áo Giang Hoài Tự.

Chiếc eo thon rắn chắc kia chỉ lộ ra chưa đầy một giây đã bị Giang Hoài Tự vội vã kéo áo xuống che lại. Cậu không chịu nổi nữa, nghiêng đầu ra hiệu với Nam Tường: “Gọi ông bố làm cảnh sát của cậu đến đi, bắt người phạm tội quấy rối tại hiện trường luôn đi, cho cậu ấy tăng thành tích.”

Nam Tường im lặng nhìn.  

Không thể phủ nhận, với cổ áo cởi hờ, đôi môi hơi đỏ như hiện giờ, người nào đó quả thật toát ra một loại khí chất vô cùng gợi cảm khiến người ta khó tránh khỏi những tưởng tượng sâu xa hơn, như cảnh cậu kề sát vào vai mình, hơi thở hỗn loạn…

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, trong lòng cô lại khẽ dấy lên chút tiếc nuối vì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không được thấy nó ngoài đời thật.

Cô cười khổ lắc đầu, nghĩ thầm: Nếu tưởng tượng cũng tính là tội, thì có lẽ mình đã bị bắt đến mười nghìn lần rồi.

Cô không đùa theo nữa, chỉ cười nhắc: “Mau gọi đồ ăn đi, tớ đói rồi. Mà tớ không chỉ muốn ăn pizza đâu, còn muốn ăn cả lẩu cay nữa.”

“Ăn xong thật sự sẽ đau bụng đấy.” Giang Hoài Tự liếc sang.

“Không sao đâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng quá mức lại dễ khiến người ta căng thẳng hơn.” Nam Tường phẩy tay đầy khí phách, chẳng hề để tâm: “Cứ ăn uống như thường, thong dong tự tại mới là cách chuẩn bị tốt nhất.”

Đợi đến khi trà sữa, pizza, đồ nướng và lẩu cay đều được giao đến, hương thơm lan khắp cả phòng, lúc này Nam Tường mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng, liền giật lấy xiên nướng từ tay Giang Hoài Tự.

“Nhưng mà cậu thì đừng ăn cay nữa. Cậu có biết diễn xuất năm đó của cậu vụng về đến cỡ nào không? Ăn lẩu cay với em trai tớ mà nước mắt rớt cả xuống.”

“Cậu mới diễn vụng về ấy! Lần đầu cậu đến nhà tớ, tớ đã biết cậu không phải đến làm gia sư rồi.” Giang Hoài Tự như trút bực mà cắn một miếng lớn, cay đến mức khóe mắt cũng đỏ lên, nhưng vẫn cố chấp: “Nam Tường, ngụy quân tử chính là cậu đấy.”

Chạm đến đề tài nhạy cảm, không khí thoáng chốc trầm xuống.

Mọi người ngồi bệt trên sàn, khắp đất là giấy nháp ghi công thức, thấm đầy dầu ớt đỏ rực. Tô Bối Bối và Bành Nguyện nín thở chẳng dám nói gì, chỉ có Nam Tường là vẫn cười một cách thoải mái.

“Nói đến gia sư, tớ cũng coi như đã làm tròn nhiệm vụ rồi nhỉ? Mấy ghi chú tiếng Anh tớ đưa cậu, rốt cuộc cậu có đọc không đó?”

“Có chứ, nghiêm túc học thuộc hết rồi.” Giang Hoài Tự nói lướt như chẳng đáng gì: “Đợi xem đi, biết đâu lần này tớ làm thủ khoa tiếng Anh luôn.”

“Vậy tớ sẽ đợi xem. Đừng làm tớ thất vọng đấy.”  

Nếu cậu thật sự làm tốt, điểm văn hóa đủ cao để vào mỹ viện, liệu cậu có thay đổi ý định mà ở lại không?

Nam Tường mở miệng định nói điều gì đó, nhưng sau khi ngập ngừng hồi lâu, lời vẫn không thốt ra được.

“Cậu ôn tập sao rồi?” Cậu hỏi.  

Cô giơ cuốn vở ghi lỗi sai lên: “Ừ, mấy lỗi sai mà cậu giúp tớ tổng hợp, tớ đã luyện đi luyện lại năm lần rồi, giờ cũng thấy tự tin lắm.”

Không hiểu sao, Tô Bối Bối thấy nụ cười của Nam Tường có chút gượng gạo, không nhịn được liền hỏi Giang Hoài Tự: “Tớ thắc mắc mãi rồi, cậu không phải định du học sao? Sao còn thi đại học trong nước làm gì?”

“Thi xong rồi đi.” Giang Hoài Tự hất cằm, bộ dạng vừa bất đắc dĩ vừa đáng ghét, nơi khóe mắt còn loáng ánh lạnh lùng: “Thầy giám thị không cho tớ bỏ thi, bắt tớ thi cho trường rạng danh, coi như biểu diễn tay nghề.”

“Biểu diễn gì chứ, đừng có để đến hôm mưa cái là sợ đến mức chạy tán loạn là được rồi.” Bành Nguyện lau dầu bên mép: “Theo tớ thì cậu được đi du học là do ăn may thôi. Cậu xem dự báo thời tiết chưa, mấy hôm đó toàn mưa to. Nếu cậu thật sự thi đại học, chắc còn kém hơn cả tớ.”

Nam Tường rõ ràng không tập trung, giọng nhẹ đi nhiều, như đang thì thầm một mình: “Thi xong là đi à… Nhanh thật đấy.”

Giang Hoài Tự gật đầu: “Ừ.”

Nói xong, cậu không kìm được liếc nhìn cô một cái, thầm nghĩ: Chẳng lẽ cô định níu kéo?

Rồi cậu nghe thấy Nam Tường nhẹ nhàng nói như chẳng có gì: “Không sao, tớ sẽ thay cậu ăn thêm vịt quay, xiên nướng, tôm hùm cay và mấy món vỉa hè. Bên đó không có đâu.”

Giang Hoài Tự nhìn cô ngẩn người một lúc, cuối cùng cũng như buông bỏ, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt: “Được, cảm ơn nha.”

“Không có gì.” Nam Tường cũng cong mắt cười lại.  

…………

Tô Bối Bối và Bành Nguyện ngồi một bên, vừa quan sát vừa thì thầm to nhỏ.

“Thật lòng mà nói, bọn họ càng cười, càng tỏ ra như chẳng có gì, tớ nhìn mà càng thấy khó chịu.”

“Thôi đừng nói nữa, tớ muốn khóc mất… đúng là ý trời trêu người mà.”

……

Ngày tháng như thể bị bấm nút tua nhanh.

Thời gian trôi vùn vụt giữa căng thẳng và hoang mang, quay tròn như bản đĩa than cuối cùng của mùa hạ. Còn sót lại trong ký ức chỉ là những mảnh vụn sáng tối mơ hồ. Chỉ có một buổi chiều trước ngày thi đại học là khác biệt.

Nam Tường vẫn còn nhớ rất rõ, hôm đó hoàng hôn như được nhuộm hồng bởi lửa cháy rực rỡ, khói bụi nhuộm cả chân trời. Cô chạy xuống lầu, chỉ một cái nhìn đã thấy cậu.

Cũng như lần đầu gặp mặt, Giang Hoài Tự đứng dưới nắng, khoác chiếc áo thun đen rộng thùng thình, ánh mắt sáng trong mà sắc bén, môi khẽ cong thành nụ cười. Cậu chỉ tùy ý đứng đó, nhưng ánh hoàng hôn vàng rực vẫn chẳng tiếc chút nào mà đổ xuống vai cậu như rải mật ngọt.

Nam Tường khựng chân lại. Màn hình điện thoại trong tay cô sáng lên, vẫn dừng ở bài đăng mới chia sẻ cách đây không lâu.

Nửa tiếng trước, cô tiện tay đăng một dòng trạng thái, nói rằng mình bị ngã, vỏ điện thoại vỡ nát hết cả, may mà điện thoại còn nguyên. Nhưng không hiểu sao, vẫn có cảm giác đó là một điềm báo chẳng lành…

Khung cảnh ấy thật quen thuộc, như thể những thước phim vụn vỡ quay đi quay lại, phản chiếu lại ánh sáng ban đầu của lần gặp gỡ đầu tiên.

Vẫn là kịch bản xui xẻo ấy, bị trộm cặp sách, điện thoại rơi vỡ. Ngày ấy, cô còn ngờ rằng đó là điềm báo, rằng có những chuyện đến sớm chẳng phải là may mắn. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là ông trời gom hết vận rủi sớm lại, chỉ để cô có thể gặp được cậu.

Trong ánh chiều rực rỡ, Giang Hoài Tự từng bước kiên định đi về phía cô, dừng lại trước mặt, cúi đầu hỏi: “Không bị thương chứ?”

Nam Tường ngơ ra vài giây, xua tay nói: “Không sao, màn hình không vỡ chút nào.”

Không ngờ cô lại trả lời như vậy, Giang Hoài Tự cũng hơi khựng lại, rồi nhấn mạnh: “Tớ hỏi là người có sao không.”

Cậu thở dài một tiếng: “Người không bị té đau chứ?”

Nam Tường cười ngượng: “À… không sao không sao.”

Cậu đứng yên một lát rồi lấy trong túi ra một chiếc ốp điện thoại trong suốt, đưa cho cô.

“Tớ thấy bài cậu đăng trên vòng bạn bè. Vừa nãy đi ngang tiệm tiện thể mua cho em cái này. Không phải kiểu đẹp đẽ gì, nhưng chắc chắn bền, lần này chắc không vỡ đâu.”

Cậu khẽ ho một tiếng, lười nhác nghiêng đầu: “Tớ sợ cậu không thích nên nhét trong đó một tờ giấy tớ viết, coi như bùa hộ mệnh đi.”

Nam Tường cúi đầu nhìn.

Bên trong ốp là một mảnh giấy viết tay trên nền giấy tuyên cổ nhuộm sáp, nét chữ hành thảo bay bướm, là thơ Lý Bạch:

“Hi vọng người sinh ra đôi cánh, hóa thành cá nơi biển Bắc.”

Giang Hoài Tự nói: “Tớ đem hết vận may của mình, tặng cho cậu.”

Nam Tường cúi đầu, giọng hơi nghẹn: “Cảm ơn cậu.”

“Có cần xúc động vậy không?” Giang Hoài Tự cười tùy ý.

Một lúc sau, cậu nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt chợt nghiêm túc, như thể đang nói lời chia tay cuối cùng.

“Cố lên nhé. Chúc cậu tiền đồ rực rỡ.”

Nam Tường còn chưa phản ứng kịp, ngẩng đầu lên ngơ ngác, im lặng hồi lâu mới hiểu ra ý của cậu. Cô cười như chẳng hề để tâm: “Sao bỗng dưng nghiêm túc trịnh trọng thế?”

Cậu vẫn cười nơi khóe miệng, lắc đầu: “Không phải nghiêm trọng. Đó là lời chúc đẹp nhất.”

“Ừ.” Nam Tường mỉm cười dịu dàng. Cô gật đầu, rất đỗi trịnh trọng: “Vậy tớ cũng chúc cậu tiền đồ rực rỡ, cả đời suôn sẻ, mãi mãi rạng rỡ, mãi mãi kiêu hãnh.”

Những lời không thể nói ra, cô giấu trong tim.

Ở nơi tương lai xa xôi ấy, mong cậu vẫn tiếp tục tỏa sáng, mang theo vô vàn yêu thương vây quanh. Trong những ngày mưa lớn, sẽ có người thay tớ ôm cậu thật chặt, thì thầm mãi không ngơi, lặp đi lặp lại bên tai “Em yêu anh.”

Vẫn luôn có người nói, kỳ thi đại học không quyết định cả đời người. Nhưng ai có thể phủ nhận, nó chính là bàn đạp quan trọng nhất trong cuộc đời. Trong cuộc chiến không khói thuốc ấy, có người thắng có người thua, người ngắm được sao trời, cũng có kẻ chỉ thấy bụi mù. Có người hào hứng, có người căng thẳng, có người xúc động, có người hoảng sợ.

Nhưng điều không thay đổi là tất cả mọi người ở tuổi mười tám, đều từng mang theo cả nỗi lo lắng lẫn kỳ vọng, bước vào cơn mưa lớn ấy, chỉ để chờ đợi một cầu vồng không chắc sẽ đến.  

Chỉ tiếc rằng, từ ngày trời quang ấy, cơn mưa chưa bao giờ tạnh.  

Kỳ thi đại học, môn cuối cùng, tiếng Anh.  

Nam Tường đặt bút viết xong từ cuối cùng, chống cằm theo bản năng mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời tiết âm u, xung quanh ẩm ướt và tối tăm, mưa vẫn đang rơi ngoài cửa sổ.  

Mưa không dứt, tí tách rả rích, gió lướt qua làm những hạt mưa như tơ, nối dài mãi không ngừng, rơi lộp độp trên bậu cửa. Cơn mưa lớn đã kéo dài hai ngày rồi, chẳng biết cậu thi thế nào rồi.  

Trong đầu cô vang lên giai điệu đã phát suốt mấy ngày nay:  

“I’ll be your fire in the cold rain,

Em nguyện làm ngọn lửa thắp sáng trong cơn mưa lạnh của anh.”

Đây là bài hát mà mấy ngày nay Nam Tường và Giang Hoài Tự vẫn thường nghe cùng nhau.

Ký ức đưa cô trở về vài hôm trước. Hôm đó, sau khi xem dự báo thời tiết cho kỳ thi, Nam Tường liền đuổi khéo Bành Nguyện và Tô Bối Bối đi, chỉ còn lại hai người trong căn phòng nhỏ. Cô kéo rèm kín mít rồi gửi cho cậu một loạt file âm thanh, ra hiệu bảo mở lên.

Từ dàn loa vang lên tiếng mưa rơi, nhẹ nhàng mà vang dội. Giang Hoài Tự chỉ nghe đúng một giây đã lập tức bấm tắt, nằm vật ra sàn, dùng tay che mắt rồi cười khổ: “Đệch, tớ tưởng cậu tính mưu sát cướp tài sản luôn đấy. Dọa tớ chết rồi dễ thừa kế hơn, đúng không?”

Nam Tường chẳng buồn để ý tới lời cậu, lại nối điện thoại mở tiếp âm thanh. Tiếng mưa lại vang lên, lần này như bao trùm cả căn phòng nhỏ, văng vẳng khắp mọi ngóc ngách.

Cô lặng lẽ nói: “Cậu nghe đi, thực ra tiếng mưa này dễ chịu lắm.”

“Không thấy dễ chịu tẹo nào.” Giang Hoài Tự càng lúc càng tái mặt.

Nam Tường đành rút vài quyển truyện cổ tích từ giá sách, tiện tay lật ra: “Cậu không thích ‘Chim sơn ca và bông hồng đỏ’ à? Nghe tiếng mưa rồi đọc truyện cổ tích, cũng hợp mà.”

“Thế thì đọc truyện ma cho rồi.”

“Vậy mở nhạc nhé?” Cô chuyển sang mở một bản nhạc tiếng Anh, trộn lẫn trong tiếng mưa, từ từ vang lên trong không gian u ám mà ấm áp:

“When you are tired of the dark nights  

And need someone to hold  

I’m never gonna let you go.”

(Khi bạn đã mỏi mệt với những đêm tối tăm, và cần một người để dựa vào, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ bạn.)

Họ cứ thế nghe đi nghe lại bản nhạc ấy suốt mấy ngày.

Cô nói: “Cậu chỉ cần nhớ ý nghĩa của bài hát này là giữa cơn mưa nặng hạt, luôn có người sẵn sàng đốt cháy tình yêu của mình để sưởi ấm cho cậu.”

“Lãng mạn thế cơ à?” Giang Hoài Tự vừa cười vừa run run tay, làm bài cũng chẳng nổi.

“Ừ.” Nam Tường nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu trong lúc cậu đang run lên vì căng thẳng. Cô cười trêu: “Không thì để một ký ức khác thay thế cũng được.”

“Ký ức gì?”

“Hay là hôn một cái?” Cô cười, ghé sát vào, ngước lên nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh như thể phản chiếu được cả cơn mưa đang rơi trong lòng người.

Giang Hoài Tự khựng lại.

Nam Tường cũng khựng lại: “Tớ đùa thôi mà.”

“Đừng đùa kiểu đó nữa.” Giang Hoài Tự nắm lấy cổ tay cô, yết hầu khẽ chuyển động, ánh mắt khóa chặt vào cô: “Nếu cậu còn nói lần nữa, tớ thật sự sẽ hôn cậu đấy.”

………..

Ngoài cửa sổ, mưa sắp tạnh rồi. Tiếng chuông kết thúc kỳ thi đại học đã vang lên.

Trên các dãy nhà học, có người ném bài thi xuống. Tờ nọ nối tờ kia, nhẹ như lông ngỗng, tựa như những bông tuyết, bay lả tả như muốn bao phủ cả thế giới.  

Kỳ thi đại học thực sự đã kết thúc.

Mưa cuối cùng cũng ngừng, nhưng trời vẫn chưa kịp hửng nắng.

Rất nhiều học sinh lớp 12 vẫn chưa chịu rời khỏi trường. Áp lực dồn nén suốt ba năm bỗng tan biến, khiến ai nấy như phát điên, có người cười to, có người òa khóc, có người nằm lăn ra bãi cỏ sân trường ẩm ướt, chờ đợi màn pháo hoa của buổi tối hôm ấy.

Lần cuối cùng Nam Tường gặp cậu chính là trong buổi bắn pháo hoa đó. Cậu lại mặc chiếc áo khoác có hình “gấu lạnh lùng” ấy.

Trong màn đêm, bầu trời đầy sao như hạ thấp xuống, gần đến mức chạm tay là có thể bắt được. Tiếng ve kêu râm ran, bóng dáng của cậu luôn đi kèm với hương thơm của mùa hè đầy vả chín.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, cậu đã lật tấm biển “Người lạ miễn đến gần” thành “Xin được ôm một cái”.

Kiêu căng là thế. Vậy mà năm đó cô lại không nhận ra.

Giờ đây, cho dù cách mấy lớp áo, cô cũng có thể nhận ra cậu.

………..

Khoảnh khắc ôm lấy cậu thật chặt, Nam Tường bỗng nghĩ rốt cuộc mình thích cậu ấy ở điểm nào?

Có quá nhiều câu trả lời cùng hiện lên trong đầu, cô bật cười, không biết phải chọn câu nào để nói ra.

Luôn sống chân thành và rực rỡ.

Yêu người một cách hiên ngang, yêu bản thân một cách thẳng thắn. Không giả tạo, không cứng đầu, không giấu giếm, không so đo.

Biết bộc lộ nội tâm một cách chân thật, dũng cảm đối diện với mỗi cuộc gặp gỡ và chia ly. Có máu có thịt, có tình có nghĩa. Dám nghĩ dám làm, dám yêu dám hận.

Cậu chính là bầu trời trong vắt rực rỡ nhất của tháng Tám, là dòng máu sôi trào sau khi vượt qua muôn ngàn núi sông, là nhiệt thành, là chân thật, là thẳng thắn.

Sao cô có thể không rung động?

…………..

Sau cái ôm, cậu sững người hồi lâu, rồi lật lại tấm biển, trở về với dòng chữ “Người lạ miễn đến gần”.

“Bùm” một tiếng, pháo hoa sau lưng cậu nổ tung trên bầu trời. Từng đóa, từng đóa nở rộ giữa trời đêm, hóa thành ánh sáng muôn màu rực rỡ tỏa xuống khắp nơi.

Đẹp đến mộng ảo, như khoảnh khắc rung động khi lần đầu tiên gặp cậu.

Nam Tường mỉm cười với cậu, rồi xoay người rời đi.

Gió đêm thổi bay đuôi tóc cô.

Những câu chuyện không có kết thúc, thôi thì để nó mãi ở lại mùa hè năm ấy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện