Đêm hôm đó, mưa như thể sẽ không bao giờ ngừng lại, xé toạc bầu trời, trút cạn mọi sức lực chỉ để rửa sạch trái tim con người.
Trong hành lang, Nam Tường điên cuồng đập cửa, đèn cảm ứng bật rồi tắt, tắt rồi lại bật, chớp tắt không ngừng.
Tiếng mưa bên ngoài ào ào không dứt, cô cau mày, trong đầu chỉ còn lại nỗi xót xa và lo lắng. Không phải lại trốn trong tủ quần áo rồi chứ, tại sao không mở cửa, làm ơn, mở cửa đi mà…
Không biết đã qua bao lâu.
Cuối cùng, một tiếng “cạch” vang lên, Giang Hoài Tự mở cửa.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tựa như gió nổi lên, như mây cuộn lại, lại giống hòn đá lớn rơi xuống mặt hồ, trong chớp mắt gợn lên nghìn lớp sóng ngầm.
Có lẽ hoàn toàn không ngờ người đứng trước cửa lại là cô, ánh mắt của anh khẽ run lên, sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Trong nhà chưa bật đèn, trên cổ anh vẫn còn đeo tai nghe, áo thun rộng thùng thình phối với quần thể thao, vẻ mặt bối rối lẫn mơ hồ.
Anh thấy toàn thân Nam Tường ướt đẫm trong mưa, từng sợi tóc nhỏ rịn nước rơi xuống, lướt qua má, khóe mắt cô đỏ hoe, ngẩng lên nhìn anh, trong mắt như có ánh nước, vừa như tức giận, vừa như tủi thân, nhưng nhiều hơn cả là trách móc.
Còn chưa kịp để anh phản ứng, cô đã lao vào lòng anh, hai tay siết chặt lấy eo, đầu tựa vào ngực anh, những giọt nước từ mái tóc cô thấm ướt cổ áo anh mang theo hơi thở của cô, vừa lạnh vừa nóng rực.
Giang Hoài Tự đứng bất động, hai tay cứng ngắc giơ lên giữa không trung, không dám ôm lại cô, chỉ có thể vụng về mở miệng: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Thi không tốt.”
“Không sao đâu, tương lai còn dài, đời người đâu chỉ có mỗi con đường thi đại học…” Anh nuốt nước bọt, cố gắng an ủi cô một cách khô khốc.
Một tiếng sét rền vang lăn qua, Giang Hoài Tự theo phản xạ rùng mình, đèn cảm ứng trong hành lang tắt phụt, Nam Tường đẩy anh vào trong nhà rồi đóng mạnh cửa lại.
“Rầm” một tiếng.
Căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Thời gian như ngưng đọng ngay giây phút đó, bên tai Nam Tường là nhịp tim dồn dập của anh, chân thật đến mức hòa nhịp cùng tim cô, từng lớp từng lớp lan rộng và xoáy cuộn.
Ngay khoảnh khắc này, cô chỉ muốn làm một kẻ điên không cần nghĩ đến hậu quả.
“Giang Hoài Tự, nhắm mắt lại đi.”
Trong bóng tối, Nam Tường kéo cổ anh cúi xuống, hôn lên khóe môi anh.
Không cần biết cha mẹ, không cần biết thế tục, không cần biết đạo lý, không cần biết luân thường.
Giây phút này, cô chỉ muốn hôn anh.
Muốn là làm.
Trong bóng đêm, cô lò mò tìm kiếm, muốn chạm đến môi anh, nhưng lại bị anh nghiêng đầu né đi.
Môi cô chỉ lướt qua cằm anh, Nam Tường hơi mất tinh thần, hỏi khẽ: “Sao lại né em?”
Sau một thoáng im lặng, giọng Giang Hoài Tự khàn khàn vang lên, hỏi ngược lại: “Vậy sao em lại hôn anh?”
Trong bóng tối, mặt Nam Tường đỏ bừng, tìm bừa một cái cớ: “Vì anh ồn ào quá.”
“Cho nên em muốn bịt miệng anh lại à?” Anh bật cười khẽ.
Nam Tường không đáp, chỉ đưa tay chạm nhẹ vào môi mình, vừa như đang trốn tránh, lại vừa như đang hồi tưởng, rồi buông một câu đánh giá.
“Giang Hoài Tự, anh chích thật đấy.”
Tệ?
* Đồng âm khác nghĩa
Anh sững sờ quay đầu lại.
???
Cô tự nghe xem, cái đó có phải lời con người nói không.
Nam Tường híp mắt nhìn anh, giọng điệu chẳng chút khách khí.
“Không đến mức mới mấy ngày không gặp mà đã thành ra thế này chứ? Râu anh bao lâu rồi chưa cạo vậy?”
Dưới ánh trăng lờ mờ, cô nhìn thấy trên cằm anh đã mọc một lớp râu ngắn lởm chởm, như một ông chú thất bại lạc lối, vậy mà lại có một nét đẹp u sầu khó tả.
“Anh đang cosplay người rừng đấy à? Hay là nhớ em đến phát điên rồi?”
“Liên quan gì đến em, mới mấy ngày không gặp mà tự luyến thành thế này à?” Giang Hoài Tự nghiêng đầu tránh ánh mắt cô: “Anh quên mang dao cạo râu.”
Nói xong, anh che cằm lại, quay người ra kéo cửa, định đi.
“Anh định đi đâu? Muốn bỏ chạy à?”
“…Anh xuống mua cái dao.”
“???”
“Ý anh là mua dao cạo râu.”
“Được thôi.” Anh vừa định bước ra cửa thì Nam Tường đã kéo tay áo anh lại, giọng nhẹ mà mang theo lo lắng.
“Anh sẽ không đi rồi không bao giờ quay lại nữa đấy chứ?”
“Không đâu.” Giọng Giang Hoài Tự trầm thấp, khàn khàn, như thể không dám chắc chắn với chính mình.
Nam Tường vẫn nắm tay áo Giang Hoài Tự, nhân lúc anh không để ý, cô vòng ra phía trước, lại một lần nữa kiễng chân lên, bất ngờ hôn nhẹ lên cằm anh. Cô cảm nhận được cả người anh bỗng cứng đờ.
Cô nói khẽ: “Được, em sẽ ở nhà đợi anh.”
…….
Nói thật, có vài khoảnh khắc trên đường, Giang Hoài Tự thực sự đã nghĩ đến chuyện không quay về nữa. Nhưng đôi chân như không nghe lời, cứ từng bước từng bước quay lại, không kìm được mà bước lên từng bậc cầu thang.
Cô rốt cuộc đang nghĩ gì vậy.
Tại sao lại hôn anh.
Lại còn hôn đến hai lần.
Có phải vì thi đại học không tốt, tâm trạng tệ quá nên mới tìm anh để xả?
Vừa mở cửa bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến anh suýt chút nữa tăng xông.
Nam Tường vừa tắm xong, tóc ướt sũng xõa trên vai, từng giọt nước chảy xuống. Trên người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo phông rộng thùng thình của anh, bị nước làm ướt gần như trong suốt, lộ ra từng đường nét mơ hồ, vừa hững hờ vừa mê hoặc.
Mẹ nó, cô điên rồi à.
Phòng khách không bật đèn, Giang Hoài Tự chỉ liếc cô một cái đã lập tức quay đầu đi, mắt nhìn vào không trung, cố giữ bình tĩnh: “Tại sao không mặc quần?”
“Không tìm thấy, cũng không muốn mặc.” Nam Tường ngại ngùng không nói thật ra là do hình xăm ở bên trong đùi còn chưa lành, mặc quần sẽ bị cọ vào, rất đau.
Giang Hoài Tự: “…”
“Thế em muốn làm gì?”
“Muốn hôn anh.” Cô thản nhiên đáp.
“…”
Anh nghẹn họng: “Vậy em mặc quần vào.”
“Vậy thì em không hôn nữa.”
Giang Hoài Tự thật sự không hiểu nổi cô đang lên cơn gì, một chữ cũng không đáp lại, xoay người vào nhà vệ sinh, lặng lẽ đứng trước bồn rửa mặt, khó khăn lắm mới lấy được ít bọt cạo râu, lúng túng mà bắt đầu cạo sạch râu trên cằm.
Đến khi anh quay lại phòng khách, Nam Tường đã thoải mái nằm gọn trên ghế sô pha, mềm mại như không có xương, trông cứ như đang ở nhà mình vậy, chẳng có chút ngượng ngùng nào.
Đôi chân dài thẳng tắp lười biếng duỗi ra, ánh trăng rọi qua cửa sổ, khiến cảnh tượng trước mắt trở nên vừa mờ ảo vừa chết người.
Lúc này anh mới để ý, thật ra cô có mặc một chiếc váy ngắn, ngắn đến mức không thể ngắn hơn, vừa nãy chỉ là bị chiếc áo phông rộng thùng thình của anh che khuất.
“Em xem nơi này là nhà của mình thật đấy à?” Anh ngượng ngùng liếc mắt rồi vội quay đi, bước tới gần ném nhẹ một chiếc chăn phủ lên chân cô.
“Anh không biết à? Giấy tờ nhà này bây giờ mang tên em rồi đó.” Nam Tường nhích người sang một bên, chừa lại chỗ bên cạnh, ý bảo anh ngồi xuống, rồi tiện tay chỉ lên trần nhà: “Sao đèn không sáng vậy?”
“Nhà bị cắt điện rồi, chắc là do chưa nạp tiền điện. Anh mới về nước có hai ngày, lười chưa đi đóng.” Anh đáp lơ đễnh.
“Giang Hoài Tự, anh sống như một xác chết biết đi vậy đó.” Nam Tường không nhịn được mà buông lời châm chọc.
“Liên quan gì đến em.” Giọng anh lạnh tanh.
“Giờ em sống kiểu ngày làm, tối ngủ, vậy là tốt rồi.”
Dù miệng nói thế, nhưng anh vẫn lọ mọ lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được một cây nến. Khi ánh lửa le lói sáng lên giữa màn đêm, lại mang theo một chút lãng mạn không hề đúng thời điểm.
Cảm giác như là anh cố ý tạo ra bầu không khí gì đó, khiến Giang Hoài Tự bỗng dưng cảm thấy lúng túng. Anh còn nghĩ thôi dập quách cây nến đi cho rồi.
Còn đang ngập ngừng, thì cả người bị Nam Tường kéo mạnh một cái, ngã nhào xuống ghế sofa, vai chạm sát vào người cô.
Chắc do chưa quen với khoảng cách quá gần thế này, anh nghiêng đầu đi, đường nét nơi xương quai hàm căng chặt.
Thôi kệ.
Dưới ánh nến lấp lánh, anh cuối cùng cũng nhớ ra điều quan trọng cần hỏi: “Em đến tìm anh thật sự là vì thi không tốt sao?”
Nam Tường lắc đầu, giọng nhẹ bẫng: “Em thi tốt mà, được 687 điểm, kỷ lục cao nhất trong đời, đến cả đại học T cũng đủ điểm rồi, lợi hại không?”
Nghe cô nói mình làm bài tốt, Giang Hoài Tự mới thật sự thở phào, chân thành đáp: “Ừ, rất giỏi.”
Không khí bất ngờ lặng đi.
Trong lòng Nam Tường vẫn cứ nghèn nghẹn, cô nghiêng người về phía trước, với tay lấy chai bia dở dang trên bàn, ngửa đầu tu ừng ực mấy ngụm liền.
Giang Hoài Tự giật lại chai bia từ tay cô: “Thi tốt thế, còn bày đặt uống bia buồn phiền cái gì?”
“Vậy một thủ khoa đại học như anh ở nhà uống rượu một mình là ý gì?”
“Anh vui, đang ăn mừng đấy.” Anh ngập ngừng một chút, rồi mới hỏi câu mình muốn hỏi nhất: “Sao em lại đến tìm anh?”
“Em sợ nếu không đến, anh sẽ khóc.”
Anh khẽ cười mỉa: “Anh khóc vì em á? Em nghĩ anh chưa quên được em chắc? Anh đâu có vô dụng đến vậy…”
Chưa nói hết câu, không biết ai vô tình đụng vào nút phát nhạc trên điện thoại của anh, giọng hát từ loa Bluetooth vang lên.
“Coi như anh kém cỏi đi,
Thì cứ để cơn mưa này đổ xuống đi…”
Quả thật không hổ danh là anh.
Đèn thì có thể không sáng, nhưng loa thì nhất định phải có điện.
“Cứ để em không thấy rõ
Sự giằng xé trên gương mặt anh.
Mọi chuyện kết thúc đi, nói thật lòng một câu,
Người ích kỷ nhất, có phải là em không?”
Nam Tường: “…”
Giang Hoài Tự: “…”
Nam Tường nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy là vừa nãy, anh ngồi trong căn nhà tối om giữa cơn mưa, đeo tai nghe nghe bài này? Nếu em đến trễ chút nữa chắc anh khóc ngất trong toilet rồi quá.”
Giang Hoài Tự: “…”
Bài hát vẫn còn tiếp tục.
“Hay là cứ im lặng thế này,
Đỡ làm không khí thêm ngượng ngùng.
Đã từng yêu anh chưa?
Giọt nước mắt kia là vì đau lòng sao?”
Rõ ràng là muốn cười nhạo anh, vậy mà càng nghe, lòng lại cứ dần dần lún sâu vào cảm xúc ấy. Giai điệu nặng nề vang lên, hòa cùng tiếng mưa không dứt bên ngoài cửa sổ, như thể cả trái tim cũng bị nhấn chìm trong một đại dương không đáy, cảm giác chua xót ào tới không kịp đề phòng.
Nam Tường gần như quên mất, rốt cuộc vì sao mình lại đến tìm anh.
“Giang Hoài Tự.” Cô bất chợt gọi tên anh.
“Ừ?” Anh quay đầu nhìn cô, thấy mái tóc cô vẫn còn ẩm, xõa dài như thác nước rủ xuống bờ vai.
Khoảnh khắc ấy, Giang Hoài Tự đột nhiên cảm thấy cô đã khác xưa.
Ánh mắt cô không còn trong trẻo như trước nữa, mà lấp lánh thứ cảm xúc mơ hồ khó nói thành lời, như đang do dự, như đang thử thăm dò.
Ánh nhìn ấy chao đảo, đẹp đến mức ngông cuồng.
“Anh biết không, một tháng qua, em đã đi bar, đã uống rượu xăm mình, những chuyện trước đây họ cấm em làm, em đều đã thử hết một lượt.”
Đôi mắt Nam Tường thẫm đen, đồng tử khẽ run lên: “Em giống như đang nổi loạn để trả thù chính mình, nhưng chẳng có chút vui vẻ nào cả.”
“Đến bây giờ em mới nhận ra còn một chuyện cuối cùng, em vẫn chưa làm.”
Một chuyện mà trước giờ họ luôn cấm em làm.
Trong bóng tối, chỉ có ánh lửa nhỏ từ cây nến là sáng, nhưng lại khiến không khí dường như nóng hẳn lên. Ánh nến bập bùng hắt lên mắt hai người, tựa như thắp sáng thứ cảm xúc vẫn chưa từng thật sự lụi tắt.
Yêu có, hận có, si mê, vương vấn, tất cả đến lúc này đã không còn e dè.
Giang Hoài Tự thở nặng nề: “Chuyện gì?”
“Chính là chuyện này.”
……….
Mưa ngoài trời vẫn ào ào trút xuống.
Khoảnh khắc cô cúi người hôn anh, môi anh nóng hổi, tim anh cũng nóng rực. Mọi dây thần kinh dường như cùng lúc nổ tung, đập rộn từng nhịp.
Giống như có ai đó đổ cả xô nước lạnh lên tấm sắt nung đỏ, xèo một tiếng, cái lạnh ấy bốc hơi thành luồng khí nóng đến nghẹt thở, xộc thẳng lên trời cao, như muốn thiêu đốt cả màn đêm.
Anh không dám đáp lại, cũng không nỡ đẩy cô ra, chỉ hơi nghiêng người ngả vào sofa, tay buông thõng hai bên, ngửa đầu, bất động.
Không biết là đang đón nhận, hay là đã buông xuôi mọi kháng cự, anh chỉ lặng lẽ tiếp nhận từng nụ hôn hoảng loạn mà cô rơi xuống.
Nam Tường ngồi trên người anh, hai tay nâng khuôn mặt anh lên, đôi hàng mi run run trong khi môi cô nhẹ nhàng mơn man từng chút trên môi anh, mùi rượu nhè nhẹ theo hơi thở truyền sang anh.
Nhiệt độ cơ thể hòa vào nhau, khiến cô cảm thấy toàn thân như đang bốc cháy, cháy đến mức tâm trí cô như bay lơ lửng, chẳng còn thực tại.
Từng tấc da thịt, từng dây thần kinh đều bị hương vị của anh lấp đầy. Mùi hương của một chàng trai thuần khiết, dữ dội, tựa như giọt sương lấp lánh trên đầu ngọn cỏ trong đêm hè vừa ngọt, vừa mát lành.
Thì ra, một nụ hôn thật sự có thể khiến người ta choáng váng, nghẹt thở, khiến đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại những làn sóng tê dại từ đôi môi tiếp xúc lan ra khắp cơ thể, đến tận đầu ngón chân cũng khẽ co lại không thể khống chế.
Cô biết, đó là thích. Dù có cố kìm nén thế nào, cảm xúc ấy vẫn sẽ tràn ra qua từng ánh mắt, từng nhịp thở, không cách nào giấu được.
Rõ ràng là thích đến vậy, rõ ràng đã chọn cách trực tiếp và dũng cảm nhất để thể hiện, nhưng cuối cùng vẫn như chẳng thể truyền đến được một chút nào.
Đầu mũi Nam Tường chợt cay xè, cô nghiến mạnh một cái vào môi dưới của anh.
“Giang Hoài Tự, anh là khúc gỗ à? Tại sao không phản ứng gì với em?”
Giang Hoài Tự nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát quay mặt đi như buông xuôi, lại bị Nam Tường ép quay lại, bắt anh phải đối diện với cô.
Ánh mắt chạm nhau. Dưới ánh trăng, khóe môi anh đỏ lên, vẻ mặt lại uể oải, như thể không quan tâm, mặc người xử trí.
Trong ánh sáng lờ mờ, chẳng ai thấy được ngón tay anh siết chặt vào sofa, các đốt xương và gân xanh hiện rõ, không giấu nổi sự hoảng loạn và khao khát đang cuộn trào trong lòng, cuốn anh đi trong cơn mưa mùa hạ bất tận.
Đầu óc anh ong ong, ánh nhìn trở nên mơ hồ. Nếu nói là bình tĩnh đối mặt, thì tất cả đều là giả. Anh muốn hôn cô, muốn điên cuồng đáp lại cô, muốn nói cho cô biết anh nhớ cô đến nhường nào. Nhưng anh lại sợ. Sợ dọa cô chạy mất, sợ làm cô tổn thương, càng sợ rằng mình biết rõ sai mà vẫn đâm đầu, đến lúc không thể quay đầu, cuối cùng chỉ còn lại cả hai đều thương tích đầy mình.
Thấy cô lại cúi xuống cắn anh một cái nữa, Giang Hoài Tự rít lên một tiếng vì đau, tim cũng run rẩy theo. Anh cố tránh ánh mắt cô, nhỏ giọng trách móc:
“Em là chó hả, sao cứ thích cắn người vậy?”
Thấy anh né tránh, Nam Tường không bỏ cuộc, khẽ thè đầu lưỡi ra, như muốn xoa dịu, li.ếm nhẹ lên chỗ vừa khiến anh đau.
“Anh chê em không biết hôn sao?” Giọng cô dịu đi, như đang thật sự nghiêm túc hỏi “Nếu luyện thêm vài lần thì em sẽ biết thôi. Em có thể luyện với anh không?”
Giang Hoài Tự ngẩng mắt nhìn cô: “Tại sao lại là anh?”
Nam Tường không chút do dự, nói thẳng và rất rõ ràng.
“Vì em muốn hôn anh. Em muốn điều đó từ lâu rồi.”
“Chỉ vì vậy thôi sao?” Anh bật cười, nụ cười có phần khinh bỉ.
“Em đọc được bức thư của anh rồi.” Giọng cô rất nhẹ: “Không phải anh từng nói, chỉ cần em quay đầu, anh mãi mãi vẫn ở đây sao?”
“Nhưng vấn đề là em đã quay đầu chưa, Nam Tường? Cho đến bây giờ, em đã từng nói thích anh chưa?”
Ánh lửa hắt lên đôi mắt Giang Hoài Tự, giọng anh khàn đặc, nhìn cô chăm chú như thể đang cố chứng minh điều gì đó, cũng như đang chờ một câu trả lời.
“Em nói cho anh biết… chuyện này là gì?”
“Em định giấu họ cả đời sao?” Anh tự giễu: “Hay là từ đầu em vốn không định đi với anh cả đời?”
Nam Tường muốn né tránh: “Cả đời thì xa quá, có thể đừng nghĩ xa đến thế không?”
“Vậy bây giờ anh là gì?” Anh cười, lần này thật sự mang theo tức giận.
“Chuyện đó chúng ta có thể từ từ bàn tiếp.” Nam Tường không biết dỗ người, chỉ biết thật thà nói: “Tạm thời, anh là anh trai khác cha khác mẹ của em.”
Giang Hoài Tự nghiến chặt răng: “Em muốn chọc anh tức chết đúng không?”
Nam Tường đáp tỉnh bơ: “Sai rồi, là em trai.”
Giang Hoài Tự nghẹn lời.
“Vậy là em chỉ đang đùa giỡn thôi sao?”
Anh lạnh lùng hỏi.
“Nếu chỉ là chơi đùa thì dừng lại tại đây đi, vẫn còn kịp để kết thúc.”
Thật ra Nam Tường chưa từng nghĩ đến thực tế. Rõ ràng hai người đã nói rõ sẽ rời xa nhau, vậy mà khi gặp lại anh, chỉ trong khoảnh khắc, tất cả lý trí bị hormone cuốn phăng.
“Vậy anh không thích em hôn anh sao?” Cô không cãi lại được, cũng không nỡ rời đi, chỉ có thể lần nữa dựa vào cảm giác mà tiến lại gần anh.
Bất chấp sự từ chối của anh, Nam Tường lại một lần nữa áp sát toàn thân vào anh. Trong bóng đêm, mùi hương hoa hồng ngọt ngào quyến rũ tỏa ra từ cô bao phủ khắp người anh, bất chấp tất cả.
Vây quanh anh là hương vị nồng đậm của thiếu nữ, thử hỏi có chàng trai nào còn giữ được bình tĩnh trong hoàn cảnh này?
Thái dương Giang Hoài Tự khẽ giật lên, máu trong người dồn về một chỗ, nóng hừng hực.
“Giang Hoài Tự…” Cô khựng lại một chút: “Thì ra… anh cũng không phải hoàn toàn vô cảm.”
Nếu có thể làm cô sợ mà rời đi, cũng tốt.
Anh cúi đầu liếc xuống, hoàn toàn không có ý định giấu giếm, nhẹ giọng cười.
“Ừ. Nếu sợ, thì đi đi.” Anh cố giữ lại chút lý trí cuối cùng, giơ tay chỉ về phía cửa, lười biếng nói: “Cửa ở đó. Không tiễn.”
“Em còn chưa hôn đủ, sao phải đi?”
Giang Hoài Tự nhắm mắt, nín thở, cảm nhận bàn tay cô nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, gần như thành kính mà đặt nụ hôn lên từng nơi từ lông mày, đôi mắt, gò má, cằm.
Như chiếc lông vũ lướt qua, dịu dàng và cẩn thận.
Tất cả đều rất nhẹ, chỉ có trái tim là bị siết chặt, chồng chất những mong đợi dâng lên từng chút một. Bất cứ tiếp xúc nào lúc này cũng giống như đang châm thêm lửa, cho đến khi cô lần nữa hôn lên môi anh.
Giai điệu vẫn chảy ra từ dàn âm thanh.
“Coi như anh yếu lòng
Cứ để cơn mưa kia rơi hết đi
Những điều đẹp đẽ từng có, đều phải trả một chút giá…”
Cái giá của việc ngồi lên đùi anh, là Nam Tường có thể cảm nhận rõ ràng từng biến đổi nơi anh.
Như băng, lại giống lửa.
Rõ ràng, không thể nào làm ngơ được nữa.
“Đau…” Mặt trong đùi cô khẽ nhói, cô hừ nhẹ một tiếng: “Anh đụng vào chỗ xăm của em rồi.”
“Em xăm ở đâu?”
Gặp tình huống này, dù có to gan đến đâu, đứng trước mặt anh, Nam Tường vẫn phải gồng mình gượng gạo.
Tim đập thình thịch, cô cố tỏ ra bình tĩnh, kéo nhẹ vạt váy lên, hỏi:
“Anh muốn xem không?”
Chết tiệt.
“Em xăm ở chỗ nào?”
Nhờ ánh trăng, anh nhìn thấy dòng chữ ấy— “What’s past is prologue.”
Mọi chuyện đã qua, chỉ là khởi đầu.
Khuôn mặt từ đầu đến giờ vẫn bình lặng như gió thu trời quang của anh, cuối cùng cũng xuất hiện một vết rạn.
“Nam Tường, em mẹ nó có ý gì vậy?”
“Nếu em nói là em chỉ đơn thuần thích câu này, anh tin không?”
Gân xanh trên thái dương Giang Hoài Tự nổi lên vì tức giận, bàn tay siết chặt lấy eo cô, từng đốt xương hiện rõ.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng như nghiến ra từ kẽ răng.
“Nam Tường, em đang chơi anh đúng không?”
……………
“Anh để em chơi.”